Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10-2: Đoạn 2 : Rừng thảo nguyên - Thượng vũ mất tích
" Khuynh Thành, nàng đừng chết, Khuynh Thành "
Tiếng hét đau thương cùng cực xé tan cơn ác mộng của Thượng Vũ, giật mình tỉnh dậy trên trán mồ hôi ướt sũng, cô phải lắc lắc đầu nhỏ mấy lần mới khiến bản thân tỉnh táo trở lại.
Lại nhìn xung quanh, cô bay đã được lâu rồi, không biết bây giờ đã di chuyển đến đâu.
Cửa khoang máy bay được mở, Tiêu Hàn đi vào trong. Lại nhìn thấy cô đang ngây ngốc ngồi đó, trên mặt rất khó coi. Nhíu nhíu mày kiếm, anh hỏi:
- Em làm sao vậy Thượng Vũ?
Cô giật mình, lau lau trán, ủ rũ thở dài:
- Tôi không sao chỉ là gặp ác mộng thôi.
Tiêu Hàn lại cau chân mày chặt hơn:
- Ác mộng sao, trong mơ em lại bị ai đánh à?
Thượng Vũ khó chịu, cô lên tiếng:
- Nếu bị ai đánh tôi đã chẳng nói, lại cứ mơ vớ vẩn làm Thái tử phi, đáng bực mà.
Ý cười trên môi Tiêu Hàn tắt ngắt, cả người anh run run, thần sắt lo sợ đến cực điểm. Nhưng lại vờ như không có gì, anh hỏi:
- Có chuyện đó nữa sao?
Thượng Vũ gật gật:
- Ừ toàn mơ thấy những chuyện kì lạ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác rất chân thật.
Nói rồi cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, để Tiêu Hàn ngồi ở đây với mớ suy nghĩ phức tạp đến đau lòng.
2 tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay tư nhân của Trấn Đạc. Từ xa đã nhìn thấy một đoàn người đợi sẵn, Tiêu Hàn nắm tay Thượng Vũ đi xuống trước.
Đoàn người kia tiến lên, người đàn ông mặc bộ đồ đa beo, đầu quấn thố bằng da beo cùng màu, hắn cười rạng rỡ:
- Chào Tiêu Lão Đại, chào Chu tiểu thư, chào tam hộ vương.
Thượng Vũ nheo mắt, hắn biết cô, hắn điều tra Tiêu Hàn à?
Phương Hạo lên tiếng:
- Ngài đây khách sáo rồi.
Trấn Đạc lại nhìn về phía Tiêu Hàn cùng Thượng Vũ, miệng cười cười:
- Quả không thẹn tiếng đồn truyền xa, người phụ nữ của Tiêu Lão đại tư sắc cũng hơn người.
Tiêu Hàn cười nhìn Thượng Vũ, giờ đây cô gái nhỏ lại đâm đâm đánh giá người đàn ông trước mặt mà quên mất anh. Hắn giọng anh nói:
- Mời ngài chỉ đường.
Trấn Đạc lại nhìn nhìn về phía Tiêu Hàn, rõ ràng vừa rồi là do cô gái kia tập trung về hắn nên Tiêu Hàn mới không hài lòng. E hèm cô gái này trọng lượng trong lòng Tiêu Lão Đại cũng không nhỏ a.
Trấn Đạc đưa mọi người về doanh trại của hắn, ở đây được xây dựng như 1 doanh trại thực thụ. Chỉ khác nhau ở điểm, những doanh trại của các quốc gia sẽ không thể nào hiện đại và thác loạn được đến như vậy.
Trấn Đạc tự thân đưa Tiêu Hàn vào phòng, mà đây cũng không gọi là căn phòng, nó là một dạng lều to của người Mông Cổ. Căn lều hình tròn, đỉnh chóp ở giữa xung quanh là các cộc sắt rất chắc chắn, cửa ra vào là một tấm màn che bằng bố rất dày.
Thượng Vũ còn đang ngó nghiêng xung quanh thì lại nghe tiếng Trấn Đạc nói:
- Tiêu Lão Đại, Chu tiểu thư đây là lều của hai người, nếu có gì không hài lòng xin ngài cứ nói tôi sẽ cho người thay đổi ngay.
Nói rồi hắn gật đầu đi ra ngoài, lại cho người đứng canh ở trước.
Thượng Vũ đi vào trong, nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn là cô thích nhất chiếc giường bằng da beo mềm mại kia. Ngã nhào xuống giường êm, Thượng Vũ chỉ muốn ngủ ngay một giấc thật thoải mái.
- Em muốn ngủ à?
Thượng Vũ gật gật:
- Cũng không hẳn chỉ là tôi có chút mệt thôi.
Tiêu Hàn nhìn cô, anh đi lại phía giường, ngồi xuống kế bên cạnh cô:
- Em mệt thì ngủ đi, khi nào cần thiết tôi sẽ gọi dậy.
Cô gật đầu, quay lưng nằm thẳng xuống giường. Lại liếc mắt nhìn về Tiêu Hàn thấy anh vẫn đang nhìn cô, có chút ngại ngùng, cô nhắm mắt, đưa bản thân chìm vào giấc ngủ...
Tiêu Hàn sau khi xác nhận cô đã ngủ say, anh mới thở dài đi đến tấm màn che ra vào. Khẽ vén màn đi ra ngoài, dưới tầm mắt của anh là thảo nguyên bao la rộng lớn, cảnh vật ở đây có chút giống Thảo Vực của Tống Văn...
Lại nhớ đến những lời Thượng Vũ nói khi trên máy bay, anh thật sự đau lòng. Đến cả khi cô không còn nhớ gì nữa thì nằm mơ cô cũng không được bình yên. Đến cuối cùng năm đó cô vì sao lại muốn bỏ đi, vì sao lại hận anh đến cực điểm, kể cả là mạng sống cô cũng không cần đến nữa..
Đế vương bao đời hàng nghìn phi tần thê thiếp, lẽ nào cô không biết sao???
Thượng Vũ choàng tỉnh dậy, nhìn 1 vòng lại không thấy Tiêu Hàn đâu. Bên ngoài trời có vẻ nhá nhem, trong lều đã được bật đèn sáng.
Ọc ọc, tiếng bụng sôi lên vì đói, Thượng Vũ bật ngay dậy đi tìm Tiêu Hàn.
Thay một bộ đồ sạch sẽ, quần bò đen cùng áo sơ mi đen, cô mon men vén màn đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng không quá tối như cô nghĩ, tất cả đều có đèn điện, mặc dù không phải như đèn thành phố nhưng sáng như vậy cũng đã là đủ lắm rồi.
Điện thoại ở vùng này lại không liên lạc được, cô đành đánh liều đi tìm bọn người Tiêu Hàn. Bình thường gan cô cũng chẳng lớn đến như thế đâu, nhưng vì bụng đói cô buộc phải lăn vào bếp.
Đi được một đoạn khá xa, phía trước lại có căn lều khá to bên trong lại phát ra tiếng nhạc. Cô thầm nghĩ chắc có lẽ Tiêu Hàn ở đấy, lại có khả năng xung quanh sẽ có phòng bếp. Đi đến đấy không cần tìm Tiêu Hàn vẫn có thức ăn.
Còn tầm 2,3 căn lều nữa là đến chỗ Tiêu Hàn, Thượng Vũ nhanh chân hơn vài nhịp. Lại đi ngang qua một căn lều nhỏ, bên trong lại nghe có tiếng người phát ra.
- Tiêu Hàn đã đến Đại ca....
Nghe loáng thoáng có ai nhắc đến Tiêu Hàn, cô buộc lòng kìm cơn đói lại, áp tai vào màn vải bố lắng nghe:
- Ừ không ngờ hắn hôm nay lại đến...
- Haha.. Thù trước kia chúng ta có thể báo cho Lão nhị rồi đấy Đại ca...
- Tao lần này sẽ không để nó thoát đâu.
Thượng Vũ giật mình cả kinh, cô không ngờ lần này lại có người muốn giết Tiêu Hàn.
Đang định bỏ đi tìm Tiêu Hàn thì dưới chân lại phát hiện có rắn bò đến, hoảng hốt cô giật mình nhẩy ra sau. Con rắn một đường bị động bò đi mất.
Chưa kịp mừng rỡ đã phải sợ bể mật vì bên trong đã phát hiện ra cô.
- Ai bên ngoài, ai?
Thượng Vũ bỏ chạy, vô tình lại đánh rơi điện thoại dưới chân.
Tiêu Hàn sau khi từ lều của Trấn Đạc về thì lại không thấy cô đâu. Anh nghĩ cô đi loanh quanh đâu đó nên cho người đi tìm. Mãi một lát sau vẫn không tìm thấy cô, điện thoại cô lại không gọi được, chế độ định vị riêng của Kình cũng bị tắt. Tiêu Hàn tức tốc cho người đi tìm, huy động cả đến những Lão Đại khác.
Thượng Vũ bỏ chạy một mạch, đến khi cô cảm nhận đắng sau không còn dấu chân chạy theo, cô mới dừng lại.
Nhưng càng giật mình hơn nữa là hình như lúc nãy vì quá vội nên cô đã chạy vào cánh rừng gần thảo nguyên.
Cô đứng thẳng dậy, tay vỗ vỗ ngực, miệng thở hồng hộc, lại có chút không tin vào mắt mình. Theo như những gì cô được biết thì gần vùng thảo nguyên làm gì lại có rừng, vì đất quá khô không thể khó có thể hỗ trợ được rừng.
Nếu đúng là như vậy thì tại sao ở đây lại có rừng? Và quan trọng hơn nữa ai lại muốn giết Tiêu Hàn?
Dưới bụng lại truyền đến trận sôi của bao tử, cô thực sự quá đói, khi nãy lại sử dụng lực quá nhiều, cơ thể bây giờ gần như rất mệt.
Định hình lại trước mắt, khi nãy do sợ bị phát hiện nên cô cứ một đường mà chạy, lại không có đủ thời gian để quan sát khiến cho bây giờ đã mù đường lại càng đường mù.
Thượng Vũ lại không dám đi lung tung, thứ nhất đặc điểm của rừng này rất lạ, thứ hai nữa là một khi đã lạc nếu không có người dẫn ra thì khả năng sống xót là không có. Ban đêm lại tuyệt đối không nên đi lại trong rừng, nếu không có nguy hiểm cũng thành có nguy hiểm. Rừng thiêng nước độc, người đời dạy là không sai.
Bóng tối đen như mực, nhiệt độ trong rừng lại thấp hơn bên ngoài rất nhiều, bộ đồ mỏng vải của cô không đủ làm cho cơ thể cô ấm lên được.
Thượng Vũ mò trong bóng tối tìm được một gốc cây to, cô phủi phủi, sau khi xác định không có gì nguy hiểm thì ngồi xuống.
Nhiệt độ lạnh lẽo, bụng lại đói meo, vết thương sau lưng do thời tiết lạnh lại có chút đau nhức. Co ro ngồi cuộn mình vào gốc cây to, Thượng Vũ mệt mỏi nhớ đến lời nói của bọn người khi nãy.
Họ muốn giết Tiêu Hàn, họ muốn dồn anh vào chỗ chết nhưng là vì sao, anh gieo thù gì với họ à?
Và quan trọng hơn hết là vì sao cô lại khẩn trương vì anh? Cô vốn không cần lo lắng cho anh mà, cô đâu có liên quan gì đến anh???
Tại sao kể từ khi gặp được anh, những giấc mơ kỳ lạ luôn bám víu lấy cô. Trong mơ có khi cô nhìn rõ mặt anh, có khi lại lờ mờ thấy được. Cô và anh là có duyên gì?
Kiếp trước và kiếp này, cô dần dần không thể kiểm soát được rồi.
Cô hận Trương Lân nhưng ngoài hận ra thì không có gì khác. Cô tưởng bình thường với Tiêu Hàn thì hóa ra lại day dưa cả trong giấc mơ. Và hình như tim cô có chút đập loạn nhịp vì một ai đó!
Tiêu Hàn sau khi cho người đi tìm, lại không tìm thấy tung tích của cô, anh mới ra lệnh cho bọn Phương Hạo mượn người của Trấn Đạc đi tìm. Trấn Đạc sau khi biết tin người phụ nữ của Tiêu Lão Đại đi lạc thì thần trí hắn có chút lo sợ. Nếu cô đi lạc lung tung đâu trong thảo nguyên thì không có gì đáng lo, nhưng nếu cô đi lạc vào cánh rừng kia mà xảy ra chuyện gì không hay thì....
Trời ơi, hậu quả hắn gánh sao nổi đây!
Tin tức Thượng Vũ đi lạc lan sang các lều trại của các Lão Đại khác rất nhanh, sau đó tất cả mọi người máu mặt đều tập trung tại lều của Tiêu Hàn.
Sau thời gian cho người tìm kiếm toàn thu doanh trại và thảo nguyên bao la vẫn không tìm thấy cô. Trong lúc Trấn Đạc đang lo sợ thì ám vệ lại thông báo tìm được một đôi bông tai của cô làm rơi ngay bên hàng cây lá kim sát với khu lều khách.
Trấn Đạc nghe đến đây tim đập lộp bộp không ngừng, không ngờ điều hắn sợ cũng đã thành sự thật. Thượng Vũ chính xác đã đi vào trong rừng.
Tiêu Hàn cau mày nhìn gương mặt méo mó của Trấn Đạc, anh bực dọc hỏi:
- Trấn Đạc, tôi hỏi anh cho người vào khu rừng đó tìm người tại sao anh ấp úng không nói gì?
Một Lão Đại khác cũng lên tiếng:
- Lão Đạc, ở đây không thiếu người, anh sợ gì vậy chứ. Có phá tan khu rừng đó cũng phải tìm được người của Tiêu Lão Đại.
Trấn Đạc mặt mày tái xanh, hắn khó khăn mở miệng:
- Khu rừng đó không...không...phải khu rừng.. bình thường.
Tiêu Hàn giọng trầm xuống:
- Không bình thường?
Trấn Đạc lại cúi đầu thấp xuống chút nữa:
- Khu đất đó.....có vấn đề, vào đó sẽ không thể quay ra.
Tiêu Hàn nổi điên,tay anh rất nhanh rút khẩu giảm thanh sau lưng lên đạn chĩa thẳng vào giữa trán tên Đạc.
Mọi người xung quanh đứng cả dậy, trong góc tối một người đàn ông đội mũ che kín mặt lặng lẽ đi ra ngoài. Vô tình lại để cho Lạc phát hiện ra.
Trấn Đạc cả người run lập cập, hắn hốt hoảng giải thích:
- Tôi..tôi..từng cho một tổ chức thuê đất nghiên cứu, sau khi kết thúc hợp đồng, bọn họ có nói với tôi nên phóng hỏa thuê cháy khu đất ấy và phong tỏa lại nhưng tôi...tôi...
Phương Hạo lại chĩa thêm một mũi súng vào một bên thái dương của hắn nữa, làm cho hắn cả người run rẩy,đứng gần như không vững.
- Tiêu Lão Đại.... tôi...tôi.....
Tiêu Hàn lạnh lẽo lên tiếng:
- Nói khu rừng đó làm sao?
Trấn Đạc lại lo sợ trả lời:
- Thực vật trong khu rừng đó đều bị.... bị... biến chất gấp nhiều lần so với bên ngoài. Bao nhiêu người từng đi lạc vào đều không có đường ra, đến khi cho flycam dò xét thì chỉ tìm thấy những mẫu thịt vụn...
Tiêu Hàn giận đến run người, anh cầm khẩu súng đập vào mũi Trấn Đạc làm hắn ngã ngửa ra sau, máu mũi chảy ra be bét.
- Tại sao mày lại giữ lại khu rừng đó?
Trấn Đạc vừa ôm mũi vừa nói:
- Tôi dùng đó làm...làm... nơi nghiên cứu cho mình nhưng sau đó vì khu rừng quá nguy hiểm nên không thể nào tiếp tục nghiên cứu được. Nhưng... nhưng... lại lấy đó làm tấm bia chắn với bọn địch bên ngoài.
Hắn nói đến đây làm mọi người đều hiểu được lý do của hắn. Trấn Đạc vốn là người không thích giao tiếp với bên ngoài, vào 4,5 năm về trước, doanh trại của hắn toàn bị bọn đối đầu đánh úp. Nhưng một vài năm kể lại đi, doanh trại của hắn liên tục lớn mạnh. Mọi người nói hắn có vũ khí riêng, xem ra vũ khí được lấy ra từ khu rừng ấy.
Trấn Đạc lại nói tiếp:
- Tiêu Lão Đại yên tâm, giữa khu rừng có khu vực an toàn, ở đó có người của tôi canh giữ, tôi sẽ liên lạc với bọn nó ngay.
Tiêu Hàn nổi giận thật sự:
- Mau!!!
Bên ngoài Phiêu cho flycam bay vào tìm kiếm, nhưng hiện tại trời tối đen như mực, bên trong cây cối lại phũ cả bầu trời. Thực sự thực vật ở khu rừng nhân tạo này rất khác lạ, nói quá to so với bình thường.
Tiêu Hàn ra lệnh cho Phương Hạo:
- Phương Hạo cậu ở đây, tôi và Phiêu sẽ vào trong tìm kiếm. Nếu gặp được Thượng Vũ phải báo ngay cho tôi.
Nói rồi Tiêu Hàn đi ra ngoài. Đứng trước nơi tìm được bông tai của Thượng Vũ, hai mắt anh như phát ra tia lửa, cả người sát khí tỏa ra kinh người.
Nếu hôm nay Thượng Vũ không thể ra được thì anh cũng mãi mãi không trở ra ngoài.
Đời này anh và cô mãi không xa rời!!!
Tiếng hét đau thương cùng cực xé tan cơn ác mộng của Thượng Vũ, giật mình tỉnh dậy trên trán mồ hôi ướt sũng, cô phải lắc lắc đầu nhỏ mấy lần mới khiến bản thân tỉnh táo trở lại.
Lại nhìn xung quanh, cô bay đã được lâu rồi, không biết bây giờ đã di chuyển đến đâu.
Cửa khoang máy bay được mở, Tiêu Hàn đi vào trong. Lại nhìn thấy cô đang ngây ngốc ngồi đó, trên mặt rất khó coi. Nhíu nhíu mày kiếm, anh hỏi:
- Em làm sao vậy Thượng Vũ?
Cô giật mình, lau lau trán, ủ rũ thở dài:
- Tôi không sao chỉ là gặp ác mộng thôi.
Tiêu Hàn lại cau chân mày chặt hơn:
- Ác mộng sao, trong mơ em lại bị ai đánh à?
Thượng Vũ khó chịu, cô lên tiếng:
- Nếu bị ai đánh tôi đã chẳng nói, lại cứ mơ vớ vẩn làm Thái tử phi, đáng bực mà.
Ý cười trên môi Tiêu Hàn tắt ngắt, cả người anh run run, thần sắt lo sợ đến cực điểm. Nhưng lại vờ như không có gì, anh hỏi:
- Có chuyện đó nữa sao?
Thượng Vũ gật gật:
- Ừ toàn mơ thấy những chuyện kì lạ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác rất chân thật.
Nói rồi cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, để Tiêu Hàn ngồi ở đây với mớ suy nghĩ phức tạp đến đau lòng.
2 tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay tư nhân của Trấn Đạc. Từ xa đã nhìn thấy một đoàn người đợi sẵn, Tiêu Hàn nắm tay Thượng Vũ đi xuống trước.
Đoàn người kia tiến lên, người đàn ông mặc bộ đồ đa beo, đầu quấn thố bằng da beo cùng màu, hắn cười rạng rỡ:
- Chào Tiêu Lão Đại, chào Chu tiểu thư, chào tam hộ vương.
Thượng Vũ nheo mắt, hắn biết cô, hắn điều tra Tiêu Hàn à?
Phương Hạo lên tiếng:
- Ngài đây khách sáo rồi.
Trấn Đạc lại nhìn về phía Tiêu Hàn cùng Thượng Vũ, miệng cười cười:
- Quả không thẹn tiếng đồn truyền xa, người phụ nữ của Tiêu Lão đại tư sắc cũng hơn người.
Tiêu Hàn cười nhìn Thượng Vũ, giờ đây cô gái nhỏ lại đâm đâm đánh giá người đàn ông trước mặt mà quên mất anh. Hắn giọng anh nói:
- Mời ngài chỉ đường.
Trấn Đạc lại nhìn nhìn về phía Tiêu Hàn, rõ ràng vừa rồi là do cô gái kia tập trung về hắn nên Tiêu Hàn mới không hài lòng. E hèm cô gái này trọng lượng trong lòng Tiêu Lão Đại cũng không nhỏ a.
Trấn Đạc đưa mọi người về doanh trại của hắn, ở đây được xây dựng như 1 doanh trại thực thụ. Chỉ khác nhau ở điểm, những doanh trại của các quốc gia sẽ không thể nào hiện đại và thác loạn được đến như vậy.
Trấn Đạc tự thân đưa Tiêu Hàn vào phòng, mà đây cũng không gọi là căn phòng, nó là một dạng lều to của người Mông Cổ. Căn lều hình tròn, đỉnh chóp ở giữa xung quanh là các cộc sắt rất chắc chắn, cửa ra vào là một tấm màn che bằng bố rất dày.
Thượng Vũ còn đang ngó nghiêng xung quanh thì lại nghe tiếng Trấn Đạc nói:
- Tiêu Lão Đại, Chu tiểu thư đây là lều của hai người, nếu có gì không hài lòng xin ngài cứ nói tôi sẽ cho người thay đổi ngay.
Nói rồi hắn gật đầu đi ra ngoài, lại cho người đứng canh ở trước.
Thượng Vũ đi vào trong, nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn là cô thích nhất chiếc giường bằng da beo mềm mại kia. Ngã nhào xuống giường êm, Thượng Vũ chỉ muốn ngủ ngay một giấc thật thoải mái.
- Em muốn ngủ à?
Thượng Vũ gật gật:
- Cũng không hẳn chỉ là tôi có chút mệt thôi.
Tiêu Hàn nhìn cô, anh đi lại phía giường, ngồi xuống kế bên cạnh cô:
- Em mệt thì ngủ đi, khi nào cần thiết tôi sẽ gọi dậy.
Cô gật đầu, quay lưng nằm thẳng xuống giường. Lại liếc mắt nhìn về Tiêu Hàn thấy anh vẫn đang nhìn cô, có chút ngại ngùng, cô nhắm mắt, đưa bản thân chìm vào giấc ngủ...
Tiêu Hàn sau khi xác nhận cô đã ngủ say, anh mới thở dài đi đến tấm màn che ra vào. Khẽ vén màn đi ra ngoài, dưới tầm mắt của anh là thảo nguyên bao la rộng lớn, cảnh vật ở đây có chút giống Thảo Vực của Tống Văn...
Lại nhớ đến những lời Thượng Vũ nói khi trên máy bay, anh thật sự đau lòng. Đến cả khi cô không còn nhớ gì nữa thì nằm mơ cô cũng không được bình yên. Đến cuối cùng năm đó cô vì sao lại muốn bỏ đi, vì sao lại hận anh đến cực điểm, kể cả là mạng sống cô cũng không cần đến nữa..
Đế vương bao đời hàng nghìn phi tần thê thiếp, lẽ nào cô không biết sao???
Thượng Vũ choàng tỉnh dậy, nhìn 1 vòng lại không thấy Tiêu Hàn đâu. Bên ngoài trời có vẻ nhá nhem, trong lều đã được bật đèn sáng.
Ọc ọc, tiếng bụng sôi lên vì đói, Thượng Vũ bật ngay dậy đi tìm Tiêu Hàn.
Thay một bộ đồ sạch sẽ, quần bò đen cùng áo sơ mi đen, cô mon men vén màn đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng không quá tối như cô nghĩ, tất cả đều có đèn điện, mặc dù không phải như đèn thành phố nhưng sáng như vậy cũng đã là đủ lắm rồi.
Điện thoại ở vùng này lại không liên lạc được, cô đành đánh liều đi tìm bọn người Tiêu Hàn. Bình thường gan cô cũng chẳng lớn đến như thế đâu, nhưng vì bụng đói cô buộc phải lăn vào bếp.
Đi được một đoạn khá xa, phía trước lại có căn lều khá to bên trong lại phát ra tiếng nhạc. Cô thầm nghĩ chắc có lẽ Tiêu Hàn ở đấy, lại có khả năng xung quanh sẽ có phòng bếp. Đi đến đấy không cần tìm Tiêu Hàn vẫn có thức ăn.
Còn tầm 2,3 căn lều nữa là đến chỗ Tiêu Hàn, Thượng Vũ nhanh chân hơn vài nhịp. Lại đi ngang qua một căn lều nhỏ, bên trong lại nghe có tiếng người phát ra.
- Tiêu Hàn đã đến Đại ca....
Nghe loáng thoáng có ai nhắc đến Tiêu Hàn, cô buộc lòng kìm cơn đói lại, áp tai vào màn vải bố lắng nghe:
- Ừ không ngờ hắn hôm nay lại đến...
- Haha.. Thù trước kia chúng ta có thể báo cho Lão nhị rồi đấy Đại ca...
- Tao lần này sẽ không để nó thoát đâu.
Thượng Vũ giật mình cả kinh, cô không ngờ lần này lại có người muốn giết Tiêu Hàn.
Đang định bỏ đi tìm Tiêu Hàn thì dưới chân lại phát hiện có rắn bò đến, hoảng hốt cô giật mình nhẩy ra sau. Con rắn một đường bị động bò đi mất.
Chưa kịp mừng rỡ đã phải sợ bể mật vì bên trong đã phát hiện ra cô.
- Ai bên ngoài, ai?
Thượng Vũ bỏ chạy, vô tình lại đánh rơi điện thoại dưới chân.
Tiêu Hàn sau khi từ lều của Trấn Đạc về thì lại không thấy cô đâu. Anh nghĩ cô đi loanh quanh đâu đó nên cho người đi tìm. Mãi một lát sau vẫn không tìm thấy cô, điện thoại cô lại không gọi được, chế độ định vị riêng của Kình cũng bị tắt. Tiêu Hàn tức tốc cho người đi tìm, huy động cả đến những Lão Đại khác.
Thượng Vũ bỏ chạy một mạch, đến khi cô cảm nhận đắng sau không còn dấu chân chạy theo, cô mới dừng lại.
Nhưng càng giật mình hơn nữa là hình như lúc nãy vì quá vội nên cô đã chạy vào cánh rừng gần thảo nguyên.
Cô đứng thẳng dậy, tay vỗ vỗ ngực, miệng thở hồng hộc, lại có chút không tin vào mắt mình. Theo như những gì cô được biết thì gần vùng thảo nguyên làm gì lại có rừng, vì đất quá khô không thể khó có thể hỗ trợ được rừng.
Nếu đúng là như vậy thì tại sao ở đây lại có rừng? Và quan trọng hơn nữa ai lại muốn giết Tiêu Hàn?
Dưới bụng lại truyền đến trận sôi của bao tử, cô thực sự quá đói, khi nãy lại sử dụng lực quá nhiều, cơ thể bây giờ gần như rất mệt.
Định hình lại trước mắt, khi nãy do sợ bị phát hiện nên cô cứ một đường mà chạy, lại không có đủ thời gian để quan sát khiến cho bây giờ đã mù đường lại càng đường mù.
Thượng Vũ lại không dám đi lung tung, thứ nhất đặc điểm của rừng này rất lạ, thứ hai nữa là một khi đã lạc nếu không có người dẫn ra thì khả năng sống xót là không có. Ban đêm lại tuyệt đối không nên đi lại trong rừng, nếu không có nguy hiểm cũng thành có nguy hiểm. Rừng thiêng nước độc, người đời dạy là không sai.
Bóng tối đen như mực, nhiệt độ trong rừng lại thấp hơn bên ngoài rất nhiều, bộ đồ mỏng vải của cô không đủ làm cho cơ thể cô ấm lên được.
Thượng Vũ mò trong bóng tối tìm được một gốc cây to, cô phủi phủi, sau khi xác định không có gì nguy hiểm thì ngồi xuống.
Nhiệt độ lạnh lẽo, bụng lại đói meo, vết thương sau lưng do thời tiết lạnh lại có chút đau nhức. Co ro ngồi cuộn mình vào gốc cây to, Thượng Vũ mệt mỏi nhớ đến lời nói của bọn người khi nãy.
Họ muốn giết Tiêu Hàn, họ muốn dồn anh vào chỗ chết nhưng là vì sao, anh gieo thù gì với họ à?
Và quan trọng hơn hết là vì sao cô lại khẩn trương vì anh? Cô vốn không cần lo lắng cho anh mà, cô đâu có liên quan gì đến anh???
Tại sao kể từ khi gặp được anh, những giấc mơ kỳ lạ luôn bám víu lấy cô. Trong mơ có khi cô nhìn rõ mặt anh, có khi lại lờ mờ thấy được. Cô và anh là có duyên gì?
Kiếp trước và kiếp này, cô dần dần không thể kiểm soát được rồi.
Cô hận Trương Lân nhưng ngoài hận ra thì không có gì khác. Cô tưởng bình thường với Tiêu Hàn thì hóa ra lại day dưa cả trong giấc mơ. Và hình như tim cô có chút đập loạn nhịp vì một ai đó!
Tiêu Hàn sau khi cho người đi tìm, lại không tìm thấy tung tích của cô, anh mới ra lệnh cho bọn Phương Hạo mượn người của Trấn Đạc đi tìm. Trấn Đạc sau khi biết tin người phụ nữ của Tiêu Lão Đại đi lạc thì thần trí hắn có chút lo sợ. Nếu cô đi lạc lung tung đâu trong thảo nguyên thì không có gì đáng lo, nhưng nếu cô đi lạc vào cánh rừng kia mà xảy ra chuyện gì không hay thì....
Trời ơi, hậu quả hắn gánh sao nổi đây!
Tin tức Thượng Vũ đi lạc lan sang các lều trại của các Lão Đại khác rất nhanh, sau đó tất cả mọi người máu mặt đều tập trung tại lều của Tiêu Hàn.
Sau thời gian cho người tìm kiếm toàn thu doanh trại và thảo nguyên bao la vẫn không tìm thấy cô. Trong lúc Trấn Đạc đang lo sợ thì ám vệ lại thông báo tìm được một đôi bông tai của cô làm rơi ngay bên hàng cây lá kim sát với khu lều khách.
Trấn Đạc nghe đến đây tim đập lộp bộp không ngừng, không ngờ điều hắn sợ cũng đã thành sự thật. Thượng Vũ chính xác đã đi vào trong rừng.
Tiêu Hàn cau mày nhìn gương mặt méo mó của Trấn Đạc, anh bực dọc hỏi:
- Trấn Đạc, tôi hỏi anh cho người vào khu rừng đó tìm người tại sao anh ấp úng không nói gì?
Một Lão Đại khác cũng lên tiếng:
- Lão Đạc, ở đây không thiếu người, anh sợ gì vậy chứ. Có phá tan khu rừng đó cũng phải tìm được người của Tiêu Lão Đại.
Trấn Đạc mặt mày tái xanh, hắn khó khăn mở miệng:
- Khu rừng đó không...không...phải khu rừng.. bình thường.
Tiêu Hàn giọng trầm xuống:
- Không bình thường?
Trấn Đạc lại cúi đầu thấp xuống chút nữa:
- Khu đất đó.....có vấn đề, vào đó sẽ không thể quay ra.
Tiêu Hàn nổi điên,tay anh rất nhanh rút khẩu giảm thanh sau lưng lên đạn chĩa thẳng vào giữa trán tên Đạc.
Mọi người xung quanh đứng cả dậy, trong góc tối một người đàn ông đội mũ che kín mặt lặng lẽ đi ra ngoài. Vô tình lại để cho Lạc phát hiện ra.
Trấn Đạc cả người run lập cập, hắn hốt hoảng giải thích:
- Tôi..tôi..từng cho một tổ chức thuê đất nghiên cứu, sau khi kết thúc hợp đồng, bọn họ có nói với tôi nên phóng hỏa thuê cháy khu đất ấy và phong tỏa lại nhưng tôi...tôi...
Phương Hạo lại chĩa thêm một mũi súng vào một bên thái dương của hắn nữa, làm cho hắn cả người run rẩy,đứng gần như không vững.
- Tiêu Lão Đại.... tôi...tôi.....
Tiêu Hàn lạnh lẽo lên tiếng:
- Nói khu rừng đó làm sao?
Trấn Đạc lại lo sợ trả lời:
- Thực vật trong khu rừng đó đều bị.... bị... biến chất gấp nhiều lần so với bên ngoài. Bao nhiêu người từng đi lạc vào đều không có đường ra, đến khi cho flycam dò xét thì chỉ tìm thấy những mẫu thịt vụn...
Tiêu Hàn giận đến run người, anh cầm khẩu súng đập vào mũi Trấn Đạc làm hắn ngã ngửa ra sau, máu mũi chảy ra be bét.
- Tại sao mày lại giữ lại khu rừng đó?
Trấn Đạc vừa ôm mũi vừa nói:
- Tôi dùng đó làm...làm... nơi nghiên cứu cho mình nhưng sau đó vì khu rừng quá nguy hiểm nên không thể nào tiếp tục nghiên cứu được. Nhưng... nhưng... lại lấy đó làm tấm bia chắn với bọn địch bên ngoài.
Hắn nói đến đây làm mọi người đều hiểu được lý do của hắn. Trấn Đạc vốn là người không thích giao tiếp với bên ngoài, vào 4,5 năm về trước, doanh trại của hắn toàn bị bọn đối đầu đánh úp. Nhưng một vài năm kể lại đi, doanh trại của hắn liên tục lớn mạnh. Mọi người nói hắn có vũ khí riêng, xem ra vũ khí được lấy ra từ khu rừng ấy.
Trấn Đạc lại nói tiếp:
- Tiêu Lão Đại yên tâm, giữa khu rừng có khu vực an toàn, ở đó có người của tôi canh giữ, tôi sẽ liên lạc với bọn nó ngay.
Tiêu Hàn nổi giận thật sự:
- Mau!!!
Bên ngoài Phiêu cho flycam bay vào tìm kiếm, nhưng hiện tại trời tối đen như mực, bên trong cây cối lại phũ cả bầu trời. Thực sự thực vật ở khu rừng nhân tạo này rất khác lạ, nói quá to so với bình thường.
Tiêu Hàn ra lệnh cho Phương Hạo:
- Phương Hạo cậu ở đây, tôi và Phiêu sẽ vào trong tìm kiếm. Nếu gặp được Thượng Vũ phải báo ngay cho tôi.
Nói rồi Tiêu Hàn đi ra ngoài. Đứng trước nơi tìm được bông tai của Thượng Vũ, hai mắt anh như phát ra tia lửa, cả người sát khí tỏa ra kinh người.
Nếu hôm nay Thượng Vũ không thể ra được thì anh cũng mãi mãi không trở ra ngoài.
Đời này anh và cô mãi không xa rời!!!