Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Tôi thích em !
Ngồi vào bàn làm việc, Thượng Vũ nheo nheo mắt lại nhìn về phía Tiêu Hàn, thấy anh đang rất tập trung.
Ngồi tầm 30 phút, vẫn không biết hôm nay rốt cuộc là mình nên làm cái gì, cô bắt đầu có một chút lúng túng.
Đứng lên rồi lại ngồi xuống, muốn mở miệng hỏi nhưng cô vẫn không biết mở lời thế nào.
Công ty này ngộ thật nhỉ, thuê nhân viên cấp cao tốn một tháng biết là bao nhiêu tiền nhưng lại không giao việc. Mọi người ở các phòng ban khác cũng thế hay sao?
Nhưng thôi, có công việc nhàn lương lại cao, ai mà không thích. Hí hí cấp trên không giao việc thì lỗi cấp trên liên quan gì đến cô chứ?
Nghĩ một hồi lại len lén cười, kiếp trước ngoài yêu Trương Lân ra thì cô yêu nhất là tiền. Kiếp này cũng không khác là bao, chỉ có điều ngoài yêu tiền ra thì cô sẽ chỉ yêu bản thân mình thôi. Còn tên Trương Lân, cô chưa bầm nhỏ hắn ra cho cá sấu ăn đã là phước tu luyện mấy kiếp của hắn rồi.
Ai ai, càng nghĩ đến tên cặn bã ấy, tâm tình cô càng khó chịu.
Tiêu Hàn ngồi đây nãy giờ, anh vốn định nhìn sơ qua một vài hợp đồng cùng doanh thu tháng này của tổ chức. Nhưng thật sự cô gái nhỏ bên kia làm anh không thể nào tập trung vào việc gì được.
Kiếp này vẫn không khác năm Tống Văn là bao, Thái tử phi của anh vẫn đáng yêu lém lĩnh như thế.
Cô hết hứng khởi khi nhìn thấy bàn làm việc nhỏ lại hưng phấn khi được xem phim yêu thích. Chán chê lại mệt mỏi nằm ngã ra bàn, chốc chốc lại ngó lên ngó xuống. Muốn nói lại không dám nói, nhìn cứ như con chim nhỏ muốn bay lại không dám bay.
Haha, cô gái nhỏ của anh muôn đời vẫn thế nhỉ?
Anh ước rằng, đời này kiếp này anh luôn muốn nhìn cô như thế, chỉ như thế thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Thôi thôi, nhìn cô khó xử như thế, lòng anh...không nỡ!
- Thượng Vũ, em đang làm gì vậy?
Tiếng Tiêu Hàn vang lên khiến Thượng Vũ xém chút nữa giật nảy mình.
Cô lúng túng, nói:
- À thưa Tiêu tổng, tôi không biết công việc của mình là gì?
Tiêu Hàn đanh mặt:
- Sao em không hỏi?
- Tôi không dám làm phiền tổng giám đốc..
Anh đứng lên, đi đến gần bàn làm việc của cô, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn cô chằm chằm không chớp:
- Sau này em cứ việc ngồi đấy, muốn làm gì thì làm, tôi bảo em đi đâu thì em sẽ đi đó. Ngoài ra những việc vặt khác không cần em động tay
Thượng Vũ ngơ ngác nhìn anh đâm đâm, cô thật sự không hiểu anh thuê cô để làm gì. Sắc cô cũng có một chút nhưng không đến nổi mê hoặc anh đấy chứ?
Tiêu Hàn hỏi lại lần nữa:
- Em hiểu chưa?
Thượng Vũ lần này mới gật đầu lia lịa, kiếp này cô không sợ ai nhưng sao lại có cảm giác sợ hãi khép nép trước Tiêu Hàn. Hay có lẻ anh ấy là cấp trên của cô nên cô có phần kính sợ?
Ừ chắc chắn là vậy rồi, chứ ngoài lý do đó ra, cô không còn lý do nào khác nữa.
- Em xuống phòng ăn ăn trưa đi, tôi còn có việc.
Nói rồi Tiêu Hàn quay đi, ngoài cửa đã có Lạc chờ sẵn. Đợi đến khi Tiêu Hàn đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà thu thập để đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, Angel đã gọi cô lại:
- Thượng Vũ, đi ăn trưa thôi.
Thượng Vũ cười tươi, cô gật đầu. Lại nhìn sang kế bên, thấy một cô gái trạc tuổi cô đang nhìn cô không chớp mắt.
Cô nghĩ đây chắc là thư ký thứ hai của Tiêu Hàn, nói ra đây cũng là đồng nghiệp thân cận. Chí ích cô cũng nên giữ mối quan hệ thật tốt để sau này dễ bề làm việc.
- Chào chị, em là Thượng Vũ, mong sau này chị chỉ dạy thêm.
Cúi đầu một lát lâu vẫn không thấy cô gái kia nói gì, có phần khó hiểu cô ngước người lên nhìn. Cô gái xinh đẹp kia dường như cảm thấy mình có phần thất thố bèn giật mình, hai tay đỡ Thượng Vũ lên lại cười rôm rả:
- Úi tôi đang mãi nhìn cô, cô đẹp thật đấy. Sau này chúng ta cùng giúp đỡ nhau, tôi chắc không lớn hơn cô đâu nên gọi tôi là Hảo là được rồi. À cô tên là gì?
Thượng Vũ thoáng cười vui vẻ:
- Vâng, em tên là Chu Thượng Vũ.
Tiểu Hảo cười rạng rỡ, vừa cười vừa khen:
- Tên đẹp thật đấy, tên đẹp mà người cũng đẹp nữa, Tiêu thị chúng ta lại có thêm một mỹ nhân rồi. Em nói đúng không chị Angel?
Angel nãy giờ vẫn im lặng quan sát, nghe Tiểu Hảo hỏi, cô bèn cười cười gật đầu:
- Ừ, toàn là mỹ nhân chỉ tôi đây đã là già...
Tiểu Hảo lại liến thoắn:
- Chị nói đùa, trong mắt em chị vẫn là xinh nhất. Thật đấy!
Thượng Vũ đứng môt bên nhìn cảnh chan hòa yêu thương nhau của phòng cao cấp tầng 42, bất giác cô nhớ đến Bích Y. Ai...không biết hiện cô ta đang ở phòng ban nào?
3 người các cô đi xuống phòng ăn giành cho nhân viên. Vốn dĩ trước kia chỉ có 2 người nay lại thêm 1 người nữa. Không khí trong phòng ăn có phần náo nhiệt hơn mọi khi, đâu đâu cũng bàn tán về Thượng Vũ.
Vừa ngồi xuống bàn, Thượng Vũ lại nhìn thấy Bích Y cùng Trương Lân cùng nhau đi vào phòng ăn.
Không biết là như thế nào nhưng khi nhìn thấy cô, Trương Lân lại tạo khoảng cách với Bích Y. Điều này làm Thượng Vũ thiếu chút nữa cười toát miệng...haha...Trương Lân, anh trúng bùa yêu của cô rồi à?
Bích Y hai tay có phần siết nhẹ, ả phải cố gắng lắm mới không tiến lên kéo tay Trương Lân lại. Lại nhìn về Thượng Vũ, trong lòng ả lại hừng hực lửa giận. Nếu không phải do cô có dáng dấp yêu nghiệt thì Trương Lân đã không thờ ơ lạnh nhạt với ả rồi.
Hức....ả vốn yêu anh trước kia mà, một Chu Thượng Vũ hoênh hoang thì làm được cái gì to tát kia chứ?
Ngưng cảm xúc trong lòng, Bích Y khôi phục vẻ đáng yêu, ả ta đi nhanh lại Trương Lân, hiện giờ hắn ta đang đi đến chỗ Thượng Vũ.
Không đợi Trương Lân hỏi trước, Bích Y đã nhanh miệng:
- Chị Thượng Vũ, chị xuống phòng ăn sớm thế?
Thượng Vũ nãy giờ tỏ vẻ không biết sự có mặt của hai người bọn họ, cô đến bây giờ mới ngước lên nhìn:
- À chào hai người, hai người cùng đi ăn à?
Lần này Trương Lân lại nhanh hơn một chút:
- À không, tôi cùng Bích Y vừa gặp nhau, đang định tìm cô đây.
Thượng Vũ lại ra vẻ áy náy, cô nói:
- Xin lỗi 2 người nhé, tôi đang ăn rồi, lần sau lại đi ăn cùng 2 người.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Thượng Vũ, Trương Lân có chút tim đập nhanh, hắn không nói gì chỉ cười cười nhìn cô. Bích Y đằng sau khó chịu ra mặt, cô ta ôm lấy cánh tay Trương Lân, nói vui vẻ:
- Vậy thôi chị Thượng Vũ ăn trưa đi nhé, em cùng anh Lân đi qua bên kia, hôm khác mình cùng nhau ăn.
Nói rồi ả cũng không quên gật đầu chào Angel cùng Tiểu Hảo. Chỉ có Tiểu Hảo là cong khóe môi cười nhạt, còn riêng Angel cô vốn không để 2 người bọn họ vào mắt.
Bích Y có chút xấu hổ mà Trương Lân cũng cảm thấy thế, hắn không đứng dằn dưa nữa bèn theo Bích Y đến nhận cơm trưa.
Thượng Vũ nhìn gương mặt tái đi của Bích Y thì rất sảng khoái, cho mất mặt chết cô ta đi, đồ phụ nữ rắn rết.
Tập đoàn Tiêu thị hôm nay lại bùng nổ tin tức vì tầng 42 lại có thêm mỹ nhân gia nhập. Trên diễn đàn mạng nội bộ Tiêu Thị đâu đâu cũng tràn ngập ảnh của bộ ba mỹ nhân tầng 42, đâu đó môt vài tấm ảnh có dính đến Bích Y, nên cô ta cũng được một phen thơm lay.
Tiêu Hàn đang ngồi trên trực thăng riêng đang bay xuyên suốt 5 tiếng đồng hồ để bay về thành phố A.
Hôm nay có một cuộc giao dịch bắt buộc anh phải ra mặt xin đường của ông trùm ma túy Dangi.
Đây là đối tác lớn của Kình, lô vũ khí tối tân này khiến anh thu về hàng trăm tỷ USD, không cẩn thận một chút thì rất thiếu chuyên nghiệp.
Ngồi trên trực thăng, trong lòng anh luôn nghĩ về Thượng Vũ. Vốn dĩ chuyến đi lần này anh cũng rất muốn cô đi theo nhưng nghĩ lại nên để cho cô có thời gian quen dần với mọi việc. Gấp gáp quá có khi lại hư bột hư đường.
Trên khoan điều khiển, một người đàn ông gương mặt búng ra sữa đang dụi mắt nhìn về phía Tiêu Hàn. Anh ta hết dụi mắt lại chép chép miệng, đầu lại lắc lắc cứ như gặp ma.
Lạc ngồi kế bên có chút bực mình, anh nói vừa đủ để người đàn ông kia nghe được.
- Hạo thiếu, anh làm cái gì nhìn Tiêu tổng chằm chằm vậy?
Người đàn ông được gọi là Hạo thiếu bèn ôm lấy mặt Lạc, hướng mặt anh về phía Tiêu Hàn. Anh ta nói trong sợ hãi:
- Lạc anh nhìn đi, Tiêu Hàn đây là bị làm sao vậy?
Lạc bực mình kéo tay Phương Hạo ra, anh hét lên:
- Hạo thiếu, anh biến thái thật.
Phương Hạo vẫn không thèm chấp lời Lạc, anh cứ như người cõi trên, hết lo sợ lại cười ha hả:
- Lạc, anh nói xem Tiêu Hàn có phải đang yêu không?
Nghe Phương Hạo hỏi, Lạc cũng có chút tò mò, anh hưng phấn nói:
- Tôi không biết, Tiêu tổng bị như thế này đã hai ngày rồi.
Phương Hạo ngạc nhiên:
- Đã 2 ngày?
Lạc gật đầu như con gà mổ khóc.
Im lặng một hồi, Phương Hạo bỗng dưng hét lên, anh choàng người về phía Tiêu Hàn khiến cho chiếc trực thăng lắc lư theo:
- Hàn, cuối cùng cậu cũng có người yêu rồi. May quá đi, tôi sắp được lấy vợ rồi, may quá may quá.
Tiêu Hàn thoáng giật mình, anh đang mãi nghĩ về Thượng Vũ, lại tự dưng nghe được tiếng hét kinh hoàng, tiếp theo đó là cú lắc lư ghê người của trực thăng. Đến khi định hình được mọi chuyện thì ra là tên Phương Hạo biến thái này giở trò. Thẳng chân anh đạp thẳng vào người Phương Hạo, khiến anh ta ngã ngửa ra sau, chiếc trực thăng cũng vì thế mà run chuyển một đợt kinh khủng.
Tiêu Hàn bực dọc hét lên:
- Phương Hạo, cậu mà còn la hét lung tung thì tôi nhất định sẽ vứt cậu ngay tại đây.
Phương Hạo nãy còn hưng phấn bây giờ lại bí xị ra mặt.
Bị quăng khỏi máy bay? Ai ai anh không muốn đâu a, chết kiểu tan xương nát thịt như thế thì xấu chết đi được!
Hai người Tiêu Hàn cùng Phương Hạo hét qua hét lại một hồi, tội nhất là Lạc và một vài ám vệ của Kình. Huhu chuyến bay lần này thật là kinh khủng!!!
Sáng ngày hôm sau, tại tầng 42 tập đoàn Tiêu thị.
Hôm nay Thượng Vũ cố tình đi làm sớm hơn một chút. Một phần muốn tránh mặt bộ đôi Trương Lân Bích Y, một phần lại vì công việc.
Hôm qua cô đã suy nghĩ kỉ rồi, cô không thể cứ ngồi không mà hưởng lương của Tiêu thị được. Làm như thế cô sẽ rất cảm thấy có lỗi, là một người yêu tiền, mặc dù có tiền sẽ rất thích nhưng lạm dụng như thế sẽ rất không hợp đạo lý.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Chu Thượng Vũ vẫn rất là quang minh lỗi lạc.
Nghĩ thông suốt nên sáng hôm nay cô bèn đi sớm dọn dẹp một chút phòng làm việc cho Tiêu Hàn.
Đang hăng say lau bàn, cô bỗng nghe tiếng hét uy nghiêm sau lưng. Điều ấy làm cho cô hốt hoảng, tay chân lập cập làm rơi chậu hoa trên bàn, kéo theo cả người cũng ngã xuống.
Tiêu Hàn nhìn thấy một màn trước mắt, không kịp nghĩ, anh chạy như bay lại đỡ lấy cô. Cũng may kịp kéo Thượng Vũ ôm vào lòng trước khi cô ngã nhào lên đống mảnh vỡ dưới đất.
Ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, cảm nhân được nhịp tim cô còn đang đập rất mạnh. Tiêu Hàn lại vô cùng trách mắng mình vì để cô suýt chút nữa gặp nguy hiểm. Cũng may, cũng may là cô không sao, nếu không chắc anh phải dẹp hết chậu hoa của thành phố này quá.
Thượng Vũ tim đập mạnh vì tình huống khi nãy, đang còn thất thần thì trên đỉnh đầu lại vang lên giọng an ủi mạnh mẽ mà ấm áp:
- Không sao rồi, không sao rồi.
Cô thoáng giật mình, cả người rời ra khỏi vòng tay anh. Lại thấy có chút thất lễ bèn cúi đầu cung kính xin lỗi:
- Xin lỗi Tiêu tổng là do tôi sai, do tôi bất cẩn làm vỡ châụ hoa. Tôi sai rồi, mong Tiêu tổng tha cho lỗi lầm nhỏ của tôi. Tôi xin lỗi, xin lỗi,...
Tiêu Hàn nhìn vẻ khép nép của cô, trong lòng anh bực tức thật sự. Đút hai tay vào túi quần, anh quát:
- Đứng thẳng lên, nhanh, thẳng lên.
Thượng Vũ bị khí thế oai hùng của anh làm cho run sợ.
- Dạ, tôi tôi...
Tiêu Hàn nhìn cô, lòng anh khẽ nhói lên vài cái. Haiz lại do anh sơ suất nữa rồi, cô bây giờ là Chu Thượng Vũ của thời hiện đại chứ nào phải là Thái Tử phi của Tống Văn trên vạn người?
Anh...vốn không nên dọa cô như vậy.
Nhưng anh lại không muốn, không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ của anh phải khép nép cung kính với bất kì người nào kể cả là anh!
- Chu Thượng Vũ, em không có lỗi không cần phải xin lỗi tôi. Nếu có lỗi phải là chậu hoa kia không biết nơi để.
Thượng Vũ hai mắt đỏ hoe, cô nắm chặt đôi tay đang run rẩy dưới váy.
- Sau này tôi không muốn thấy em phải xin lỗi ai, kể cả là tôi, em cứ làm những việc em cho là đúng không cần nghĩ đến những người ngoài kia. Nếu có người dám trách mắng em, xem ra là do người đó không có mắt. Em...vốn không thua kém bất kì một ai trên thế giới này. Em nhớ cho kỷ!
Thượng Vũ ngạc nhiên mở to mắt nhìn Tiêu Hàn...
Rốt cuộc tại sao anh lại nói với cô những lời như thế, cô và anh vốn chỉ là loại quan hệ cấp trên cấp dưới, nào đến nổi thân thiết để anh phải nói những lời đó với cô.
Kiếp trước dù là đang yêu nhau Trương Lân vẫn không hề an ủi cô bằng những lời như thế. Mỗi lần cô làm sai thì hắn ta luôn miệng đay nghiến cô, hắn đổ hết mọi thứ cho cô. Có lần đối tác làm ăn muốn ép cô uống rượu, cô không đồng ý nên vô tình làm vỡ ly rượu. Ấy thế mà, hắn đã không thương tiếc đánh cô đến ngất xỉu, sau đó cũng nhờ tên đối tác kia xin cho cô, hắn mới thôi không đánh cô nữa.
Cảm giác chua xót cộng thêm đau thương vọng lên, Thượng Vũ cắn chặt môi để ngăn đi những giọt lệ chất chứa trong lòng. Nhưng sức người sao ngăn được bão, mặc cho cô cắn môi đến ứa cả máu thì nước mắt vẫn tuôn ra trực trào như thác đổ.
Tiêu Hàn nhìn thấy cô khóc, cả người anh cứng đờ, hai tay vô thức nắm siết lại. Cô tại sao lại khóc? Cô vốn mạnh mẽ lắm cơ mà?
Thượng Vũ buông lỏng khóc thành tiếng, cô đau đớn đến tột cùng. Ngay phút giây này đây, cô không hiểu sao lại thấy mình nhỏ bé đến như vậy. Trước mặt ai ngay cả bố mẹ cô, cô đều tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo nhưng chỉ khi đứng trước mặt Tiêu Hàn, cô dường như buông bỏ hết những chiếc gai nhọn trên người mình...
Cô yếu đuối, cô đau thương, cô uỷ khuất...kiếp này anh là người đầu tiên nhìn thấy được.
Tiêu Hàn nhịn không được nhìn thấy Thượng Vũ rơi nước mắt. Anh đi lại, ôm lấy cô vào lòng, trên môi thủ thỉ thâm tình:
- Thượng Vũ, tôi xin lỗi là do tôi nóng tính, em đừng khóc, tôi sau này sẽ không quát mắng em nữa. Em đừng khóc...đừng khóc...
Càng nói Thượng Vũ lại càng khóc lớn tiếng hơn, cô muốn trút hết những chất chứa trong lòng này một lần. Cô không biết cô sau này sẽ như thế nào nhưng hiện tại bây giờ cô cảm thấy Tiêu Hàn rất đáng tin tưởng.
Hai tay vô thức ôm lấy anh khiến cả người Tiêu Hàn đờ đẫn...
Đã bao lâu rồi, cô đã thôi ôm anh?
Hai tay ôm siết cô vào lòng, hai người cứ thế một người khóc đáng thương, một người lại nỉ non đến thâm tình...
Thế thái dường như chẳng còn quan trọng nữa!!!
Bên ngoài, một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng không người biết. Sau cánh cửa ấy, có một người đang ôm thù hận trong lòng.
Mãi 10 phút sau, Thượng Vũ mới thôi không khóc nữa. Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tiêu Hàn, tiếng nấc nhẹ vang lên lại kèm theo khàn khàn khi vừa khóc xong:
- Xin lỗi Tiêu tổng, tôi tôi...
Tiêu Hàn xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng:
- Không sao, là do tôi cũng có lỗi.
Thượng Vũ nhìn anh, cô lấy hết can đảm, lí nhí hỏi:
- Tiêu tổng, anh vì sao lại đối xử đặc biệt với tôi như vậy?
Tiêu Hàn cứ thế nhìn cô, mãi một lúc lâu sau anh mới nói:
- Tôi thích em.
Tim Thượng Vũ rơi độp một cái, đến đây lại là loại tình cảnh cẩu huyết gì. Anh và cô có quen nhau từ bao giờ?
Cô biết việc mình được đặt cách ngồi ở tầng 42 trong gian phòng này đã là có cái gì đó không đúng với lẽ thường lắm. Nhưng lý do là vì Tiêu Hàn thích cô thì cô hoàn toàn không đoán được.
Thích từ khi nào, tại sao thích? Thật sự là tại sao?
Tiêu Hàn nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, anh thoáng chút cười thành tiếng. Cô bây giờ vẫn vậy, cứ có gì khó hiểu thì mặt lại nghệch ra, nhưng không sao, anh thích như thế.
- Em không cần phải nghệch mặt ra như thế đâu, tôi thích em là do tôi thích như thế. Thích thôi chứ không có gì khác, em không cần nghĩ nhiều.
Phù, hóa ra chỉ là thích đơn thuần. Ôi mẹ ơi làm cô chết khiếp mất!
Hỏi cô có yêu mến vị tổng tài này không chắc chắn là không rồi. Có chăng cô có một chút thoải mái khi ở chung với anh ấy. Nhưng như thế thì cũng chẳng là gì, cô bây giờ cần trả thù chứ không phải cần tình yêu.
Yêu ai thì để tính sau nhưng chắc là không thể yêu được vị tổng tài trong truyền thuyết này rồi.
Vì sao à? Vì anh và cô không cùng chung giai cấp.
Nhưng nếu như anh đã thích cô, cô cũng sẽ không ích kỷ để anh thích thêm một chút.
Để trả được thù nhanh nhất, cô nên tìm một người chống lưng hùng mạnh phía sau. Chỉ như thế thì tên Trương Lân mới không có cơ hội ngóc đầu lên được.
Hay là cô thử một cuộc giao dịch?
Nghĩ nghĩ, cô hít sâu một hơi, ra điều kiện:
- Tiêu tổng, nếu anh thích tôi, tôi cũng không ngại làm anh vui. Nhưng anh có thể làm một cuộc giao dịch với tôi hay không?
Tiêu Hàn nheo mắt phượng, anh hỏi:
- Giao dịch? Em muốn giao dịch gì? Nói trước tôi làm kinh doanh sẽ không để bản thân mình bị lỗ vốn.
Chu Thượng Vũ nuốt nước bọt ực một cái, thôi chết rồi, cô quên mất Tiêu Hàn là dân kinh doanh. Làm sao bây giờ, làm sao đây?
Nhưng đã bước một chân leo lên lưng cọp, không thể nào bước xuống nhẹ nhàng được.
Thôi, có chết cũng nên chết anh dũng một chút...
Nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hàn, cô dõng dạc nói:
- Chỉ cần anh giúp tôi trả thù, anh muốn ra điều kiện gì cũng được. Tôi sẵn sàng đồng ý.
Tiêu Hàn nhìn Thượng Vũ, anh ngạc nhiên hỏi:
- Trả thù? Em trả thù ai?
Chu Thượng Vũ trong mắt đầy căm phẫn, cô nghiến răng:
- Anh không cần biết, anh...anh..có đồng ý với tôi hay không?
Tiêu Hàn nhìn Thượng Vũ, kiếp trước khi anh tìm được cô, cô chỉ còn lại nấm mồ nhỏ. Kiếp này trọng sinh trở lại, cô lại có mối thù?
Cô gái nhỏ của anh, suốt đời anh luôn muốn bao bọc, vì đâu lại có thù hận. Anh đến cuối cùng là đã bỏ qua những gì???
- Được tôi đồng ý với em, nhưng với một điều kiện?
Thượng Vũ hưng phấn nhìn anh, cô luôn miệng hỏi:
- Được được, anh nói đi, nói đi...
Nhìn vẻ gấp gáp của cô mà anh khẽ nhói lòng:
- Em thật sự muốn trả thù?
Cô giờ phút này đã quên luôn anh là Tiêu tổng máu lạnh tàn khốc mà bĩu môi trả lời:
- Anh hỏi thừa.
Tiêu Hàn đánh giá cô lại lần nữa, vẻ mặt này không khác gì lúc còn nhỏ cô đòi bánh hoa quế của Ngự thiện phòng, cứ bĩu môi rồi lại sụ mặt. Aiii....
Thôi được rồi, cô muốn trả thù thì anh sẽ giúp cô trả thù.
- Được. Tôi sẽ giúp em, còn điều kiện kia tôi quên rồi, để sau hãy nói.
Thượng Vũ mừng rở như điên, cô hét lên:
- Tốt tốt, tôi cảm ơn anh, Tiêu tổng anh thật tốt.
Tốt. Anh không tốt với cô thì ai dám tốt với cô, Khuynh Thành, em thật ngốc!
Ngồi tầm 30 phút, vẫn không biết hôm nay rốt cuộc là mình nên làm cái gì, cô bắt đầu có một chút lúng túng.
Đứng lên rồi lại ngồi xuống, muốn mở miệng hỏi nhưng cô vẫn không biết mở lời thế nào.
Công ty này ngộ thật nhỉ, thuê nhân viên cấp cao tốn một tháng biết là bao nhiêu tiền nhưng lại không giao việc. Mọi người ở các phòng ban khác cũng thế hay sao?
Nhưng thôi, có công việc nhàn lương lại cao, ai mà không thích. Hí hí cấp trên không giao việc thì lỗi cấp trên liên quan gì đến cô chứ?
Nghĩ một hồi lại len lén cười, kiếp trước ngoài yêu Trương Lân ra thì cô yêu nhất là tiền. Kiếp này cũng không khác là bao, chỉ có điều ngoài yêu tiền ra thì cô sẽ chỉ yêu bản thân mình thôi. Còn tên Trương Lân, cô chưa bầm nhỏ hắn ra cho cá sấu ăn đã là phước tu luyện mấy kiếp của hắn rồi.
Ai ai, càng nghĩ đến tên cặn bã ấy, tâm tình cô càng khó chịu.
Tiêu Hàn ngồi đây nãy giờ, anh vốn định nhìn sơ qua một vài hợp đồng cùng doanh thu tháng này của tổ chức. Nhưng thật sự cô gái nhỏ bên kia làm anh không thể nào tập trung vào việc gì được.
Kiếp này vẫn không khác năm Tống Văn là bao, Thái tử phi của anh vẫn đáng yêu lém lĩnh như thế.
Cô hết hứng khởi khi nhìn thấy bàn làm việc nhỏ lại hưng phấn khi được xem phim yêu thích. Chán chê lại mệt mỏi nằm ngã ra bàn, chốc chốc lại ngó lên ngó xuống. Muốn nói lại không dám nói, nhìn cứ như con chim nhỏ muốn bay lại không dám bay.
Haha, cô gái nhỏ của anh muôn đời vẫn thế nhỉ?
Anh ước rằng, đời này kiếp này anh luôn muốn nhìn cô như thế, chỉ như thế thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Thôi thôi, nhìn cô khó xử như thế, lòng anh...không nỡ!
- Thượng Vũ, em đang làm gì vậy?
Tiếng Tiêu Hàn vang lên khiến Thượng Vũ xém chút nữa giật nảy mình.
Cô lúng túng, nói:
- À thưa Tiêu tổng, tôi không biết công việc của mình là gì?
Tiêu Hàn đanh mặt:
- Sao em không hỏi?
- Tôi không dám làm phiền tổng giám đốc..
Anh đứng lên, đi đến gần bàn làm việc của cô, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn cô chằm chằm không chớp:
- Sau này em cứ việc ngồi đấy, muốn làm gì thì làm, tôi bảo em đi đâu thì em sẽ đi đó. Ngoài ra những việc vặt khác không cần em động tay
Thượng Vũ ngơ ngác nhìn anh đâm đâm, cô thật sự không hiểu anh thuê cô để làm gì. Sắc cô cũng có một chút nhưng không đến nổi mê hoặc anh đấy chứ?
Tiêu Hàn hỏi lại lần nữa:
- Em hiểu chưa?
Thượng Vũ lần này mới gật đầu lia lịa, kiếp này cô không sợ ai nhưng sao lại có cảm giác sợ hãi khép nép trước Tiêu Hàn. Hay có lẻ anh ấy là cấp trên của cô nên cô có phần kính sợ?
Ừ chắc chắn là vậy rồi, chứ ngoài lý do đó ra, cô không còn lý do nào khác nữa.
- Em xuống phòng ăn ăn trưa đi, tôi còn có việc.
Nói rồi Tiêu Hàn quay đi, ngoài cửa đã có Lạc chờ sẵn. Đợi đến khi Tiêu Hàn đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà thu thập để đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, Angel đã gọi cô lại:
- Thượng Vũ, đi ăn trưa thôi.
Thượng Vũ cười tươi, cô gật đầu. Lại nhìn sang kế bên, thấy một cô gái trạc tuổi cô đang nhìn cô không chớp mắt.
Cô nghĩ đây chắc là thư ký thứ hai của Tiêu Hàn, nói ra đây cũng là đồng nghiệp thân cận. Chí ích cô cũng nên giữ mối quan hệ thật tốt để sau này dễ bề làm việc.
- Chào chị, em là Thượng Vũ, mong sau này chị chỉ dạy thêm.
Cúi đầu một lát lâu vẫn không thấy cô gái kia nói gì, có phần khó hiểu cô ngước người lên nhìn. Cô gái xinh đẹp kia dường như cảm thấy mình có phần thất thố bèn giật mình, hai tay đỡ Thượng Vũ lên lại cười rôm rả:
- Úi tôi đang mãi nhìn cô, cô đẹp thật đấy. Sau này chúng ta cùng giúp đỡ nhau, tôi chắc không lớn hơn cô đâu nên gọi tôi là Hảo là được rồi. À cô tên là gì?
Thượng Vũ thoáng cười vui vẻ:
- Vâng, em tên là Chu Thượng Vũ.
Tiểu Hảo cười rạng rỡ, vừa cười vừa khen:
- Tên đẹp thật đấy, tên đẹp mà người cũng đẹp nữa, Tiêu thị chúng ta lại có thêm một mỹ nhân rồi. Em nói đúng không chị Angel?
Angel nãy giờ vẫn im lặng quan sát, nghe Tiểu Hảo hỏi, cô bèn cười cười gật đầu:
- Ừ, toàn là mỹ nhân chỉ tôi đây đã là già...
Tiểu Hảo lại liến thoắn:
- Chị nói đùa, trong mắt em chị vẫn là xinh nhất. Thật đấy!
Thượng Vũ đứng môt bên nhìn cảnh chan hòa yêu thương nhau của phòng cao cấp tầng 42, bất giác cô nhớ đến Bích Y. Ai...không biết hiện cô ta đang ở phòng ban nào?
3 người các cô đi xuống phòng ăn giành cho nhân viên. Vốn dĩ trước kia chỉ có 2 người nay lại thêm 1 người nữa. Không khí trong phòng ăn có phần náo nhiệt hơn mọi khi, đâu đâu cũng bàn tán về Thượng Vũ.
Vừa ngồi xuống bàn, Thượng Vũ lại nhìn thấy Bích Y cùng Trương Lân cùng nhau đi vào phòng ăn.
Không biết là như thế nào nhưng khi nhìn thấy cô, Trương Lân lại tạo khoảng cách với Bích Y. Điều này làm Thượng Vũ thiếu chút nữa cười toát miệng...haha...Trương Lân, anh trúng bùa yêu của cô rồi à?
Bích Y hai tay có phần siết nhẹ, ả phải cố gắng lắm mới không tiến lên kéo tay Trương Lân lại. Lại nhìn về Thượng Vũ, trong lòng ả lại hừng hực lửa giận. Nếu không phải do cô có dáng dấp yêu nghiệt thì Trương Lân đã không thờ ơ lạnh nhạt với ả rồi.
Hức....ả vốn yêu anh trước kia mà, một Chu Thượng Vũ hoênh hoang thì làm được cái gì to tát kia chứ?
Ngưng cảm xúc trong lòng, Bích Y khôi phục vẻ đáng yêu, ả ta đi nhanh lại Trương Lân, hiện giờ hắn ta đang đi đến chỗ Thượng Vũ.
Không đợi Trương Lân hỏi trước, Bích Y đã nhanh miệng:
- Chị Thượng Vũ, chị xuống phòng ăn sớm thế?
Thượng Vũ nãy giờ tỏ vẻ không biết sự có mặt của hai người bọn họ, cô đến bây giờ mới ngước lên nhìn:
- À chào hai người, hai người cùng đi ăn à?
Lần này Trương Lân lại nhanh hơn một chút:
- À không, tôi cùng Bích Y vừa gặp nhau, đang định tìm cô đây.
Thượng Vũ lại ra vẻ áy náy, cô nói:
- Xin lỗi 2 người nhé, tôi đang ăn rồi, lần sau lại đi ăn cùng 2 người.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Thượng Vũ, Trương Lân có chút tim đập nhanh, hắn không nói gì chỉ cười cười nhìn cô. Bích Y đằng sau khó chịu ra mặt, cô ta ôm lấy cánh tay Trương Lân, nói vui vẻ:
- Vậy thôi chị Thượng Vũ ăn trưa đi nhé, em cùng anh Lân đi qua bên kia, hôm khác mình cùng nhau ăn.
Nói rồi ả cũng không quên gật đầu chào Angel cùng Tiểu Hảo. Chỉ có Tiểu Hảo là cong khóe môi cười nhạt, còn riêng Angel cô vốn không để 2 người bọn họ vào mắt.
Bích Y có chút xấu hổ mà Trương Lân cũng cảm thấy thế, hắn không đứng dằn dưa nữa bèn theo Bích Y đến nhận cơm trưa.
Thượng Vũ nhìn gương mặt tái đi của Bích Y thì rất sảng khoái, cho mất mặt chết cô ta đi, đồ phụ nữ rắn rết.
Tập đoàn Tiêu thị hôm nay lại bùng nổ tin tức vì tầng 42 lại có thêm mỹ nhân gia nhập. Trên diễn đàn mạng nội bộ Tiêu Thị đâu đâu cũng tràn ngập ảnh của bộ ba mỹ nhân tầng 42, đâu đó môt vài tấm ảnh có dính đến Bích Y, nên cô ta cũng được một phen thơm lay.
Tiêu Hàn đang ngồi trên trực thăng riêng đang bay xuyên suốt 5 tiếng đồng hồ để bay về thành phố A.
Hôm nay có một cuộc giao dịch bắt buộc anh phải ra mặt xin đường của ông trùm ma túy Dangi.
Đây là đối tác lớn của Kình, lô vũ khí tối tân này khiến anh thu về hàng trăm tỷ USD, không cẩn thận một chút thì rất thiếu chuyên nghiệp.
Ngồi trên trực thăng, trong lòng anh luôn nghĩ về Thượng Vũ. Vốn dĩ chuyến đi lần này anh cũng rất muốn cô đi theo nhưng nghĩ lại nên để cho cô có thời gian quen dần với mọi việc. Gấp gáp quá có khi lại hư bột hư đường.
Trên khoan điều khiển, một người đàn ông gương mặt búng ra sữa đang dụi mắt nhìn về phía Tiêu Hàn. Anh ta hết dụi mắt lại chép chép miệng, đầu lại lắc lắc cứ như gặp ma.
Lạc ngồi kế bên có chút bực mình, anh nói vừa đủ để người đàn ông kia nghe được.
- Hạo thiếu, anh làm cái gì nhìn Tiêu tổng chằm chằm vậy?
Người đàn ông được gọi là Hạo thiếu bèn ôm lấy mặt Lạc, hướng mặt anh về phía Tiêu Hàn. Anh ta nói trong sợ hãi:
- Lạc anh nhìn đi, Tiêu Hàn đây là bị làm sao vậy?
Lạc bực mình kéo tay Phương Hạo ra, anh hét lên:
- Hạo thiếu, anh biến thái thật.
Phương Hạo vẫn không thèm chấp lời Lạc, anh cứ như người cõi trên, hết lo sợ lại cười ha hả:
- Lạc, anh nói xem Tiêu Hàn có phải đang yêu không?
Nghe Phương Hạo hỏi, Lạc cũng có chút tò mò, anh hưng phấn nói:
- Tôi không biết, Tiêu tổng bị như thế này đã hai ngày rồi.
Phương Hạo ngạc nhiên:
- Đã 2 ngày?
Lạc gật đầu như con gà mổ khóc.
Im lặng một hồi, Phương Hạo bỗng dưng hét lên, anh choàng người về phía Tiêu Hàn khiến cho chiếc trực thăng lắc lư theo:
- Hàn, cuối cùng cậu cũng có người yêu rồi. May quá đi, tôi sắp được lấy vợ rồi, may quá may quá.
Tiêu Hàn thoáng giật mình, anh đang mãi nghĩ về Thượng Vũ, lại tự dưng nghe được tiếng hét kinh hoàng, tiếp theo đó là cú lắc lư ghê người của trực thăng. Đến khi định hình được mọi chuyện thì ra là tên Phương Hạo biến thái này giở trò. Thẳng chân anh đạp thẳng vào người Phương Hạo, khiến anh ta ngã ngửa ra sau, chiếc trực thăng cũng vì thế mà run chuyển một đợt kinh khủng.
Tiêu Hàn bực dọc hét lên:
- Phương Hạo, cậu mà còn la hét lung tung thì tôi nhất định sẽ vứt cậu ngay tại đây.
Phương Hạo nãy còn hưng phấn bây giờ lại bí xị ra mặt.
Bị quăng khỏi máy bay? Ai ai anh không muốn đâu a, chết kiểu tan xương nát thịt như thế thì xấu chết đi được!
Hai người Tiêu Hàn cùng Phương Hạo hét qua hét lại một hồi, tội nhất là Lạc và một vài ám vệ của Kình. Huhu chuyến bay lần này thật là kinh khủng!!!
Sáng ngày hôm sau, tại tầng 42 tập đoàn Tiêu thị.
Hôm nay Thượng Vũ cố tình đi làm sớm hơn một chút. Một phần muốn tránh mặt bộ đôi Trương Lân Bích Y, một phần lại vì công việc.
Hôm qua cô đã suy nghĩ kỉ rồi, cô không thể cứ ngồi không mà hưởng lương của Tiêu thị được. Làm như thế cô sẽ rất cảm thấy có lỗi, là một người yêu tiền, mặc dù có tiền sẽ rất thích nhưng lạm dụng như thế sẽ rất không hợp đạo lý.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Chu Thượng Vũ vẫn rất là quang minh lỗi lạc.
Nghĩ thông suốt nên sáng hôm nay cô bèn đi sớm dọn dẹp một chút phòng làm việc cho Tiêu Hàn.
Đang hăng say lau bàn, cô bỗng nghe tiếng hét uy nghiêm sau lưng. Điều ấy làm cho cô hốt hoảng, tay chân lập cập làm rơi chậu hoa trên bàn, kéo theo cả người cũng ngã xuống.
Tiêu Hàn nhìn thấy một màn trước mắt, không kịp nghĩ, anh chạy như bay lại đỡ lấy cô. Cũng may kịp kéo Thượng Vũ ôm vào lòng trước khi cô ngã nhào lên đống mảnh vỡ dưới đất.
Ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, cảm nhân được nhịp tim cô còn đang đập rất mạnh. Tiêu Hàn lại vô cùng trách mắng mình vì để cô suýt chút nữa gặp nguy hiểm. Cũng may, cũng may là cô không sao, nếu không chắc anh phải dẹp hết chậu hoa của thành phố này quá.
Thượng Vũ tim đập mạnh vì tình huống khi nãy, đang còn thất thần thì trên đỉnh đầu lại vang lên giọng an ủi mạnh mẽ mà ấm áp:
- Không sao rồi, không sao rồi.
Cô thoáng giật mình, cả người rời ra khỏi vòng tay anh. Lại thấy có chút thất lễ bèn cúi đầu cung kính xin lỗi:
- Xin lỗi Tiêu tổng là do tôi sai, do tôi bất cẩn làm vỡ châụ hoa. Tôi sai rồi, mong Tiêu tổng tha cho lỗi lầm nhỏ của tôi. Tôi xin lỗi, xin lỗi,...
Tiêu Hàn nhìn vẻ khép nép của cô, trong lòng anh bực tức thật sự. Đút hai tay vào túi quần, anh quát:
- Đứng thẳng lên, nhanh, thẳng lên.
Thượng Vũ bị khí thế oai hùng của anh làm cho run sợ.
- Dạ, tôi tôi...
Tiêu Hàn nhìn cô, lòng anh khẽ nhói lên vài cái. Haiz lại do anh sơ suất nữa rồi, cô bây giờ là Chu Thượng Vũ của thời hiện đại chứ nào phải là Thái Tử phi của Tống Văn trên vạn người?
Anh...vốn không nên dọa cô như vậy.
Nhưng anh lại không muốn, không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ của anh phải khép nép cung kính với bất kì người nào kể cả là anh!
- Chu Thượng Vũ, em không có lỗi không cần phải xin lỗi tôi. Nếu có lỗi phải là chậu hoa kia không biết nơi để.
Thượng Vũ hai mắt đỏ hoe, cô nắm chặt đôi tay đang run rẩy dưới váy.
- Sau này tôi không muốn thấy em phải xin lỗi ai, kể cả là tôi, em cứ làm những việc em cho là đúng không cần nghĩ đến những người ngoài kia. Nếu có người dám trách mắng em, xem ra là do người đó không có mắt. Em...vốn không thua kém bất kì một ai trên thế giới này. Em nhớ cho kỷ!
Thượng Vũ ngạc nhiên mở to mắt nhìn Tiêu Hàn...
Rốt cuộc tại sao anh lại nói với cô những lời như thế, cô và anh vốn chỉ là loại quan hệ cấp trên cấp dưới, nào đến nổi thân thiết để anh phải nói những lời đó với cô.
Kiếp trước dù là đang yêu nhau Trương Lân vẫn không hề an ủi cô bằng những lời như thế. Mỗi lần cô làm sai thì hắn ta luôn miệng đay nghiến cô, hắn đổ hết mọi thứ cho cô. Có lần đối tác làm ăn muốn ép cô uống rượu, cô không đồng ý nên vô tình làm vỡ ly rượu. Ấy thế mà, hắn đã không thương tiếc đánh cô đến ngất xỉu, sau đó cũng nhờ tên đối tác kia xin cho cô, hắn mới thôi không đánh cô nữa.
Cảm giác chua xót cộng thêm đau thương vọng lên, Thượng Vũ cắn chặt môi để ngăn đi những giọt lệ chất chứa trong lòng. Nhưng sức người sao ngăn được bão, mặc cho cô cắn môi đến ứa cả máu thì nước mắt vẫn tuôn ra trực trào như thác đổ.
Tiêu Hàn nhìn thấy cô khóc, cả người anh cứng đờ, hai tay vô thức nắm siết lại. Cô tại sao lại khóc? Cô vốn mạnh mẽ lắm cơ mà?
Thượng Vũ buông lỏng khóc thành tiếng, cô đau đớn đến tột cùng. Ngay phút giây này đây, cô không hiểu sao lại thấy mình nhỏ bé đến như vậy. Trước mặt ai ngay cả bố mẹ cô, cô đều tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo nhưng chỉ khi đứng trước mặt Tiêu Hàn, cô dường như buông bỏ hết những chiếc gai nhọn trên người mình...
Cô yếu đuối, cô đau thương, cô uỷ khuất...kiếp này anh là người đầu tiên nhìn thấy được.
Tiêu Hàn nhịn không được nhìn thấy Thượng Vũ rơi nước mắt. Anh đi lại, ôm lấy cô vào lòng, trên môi thủ thỉ thâm tình:
- Thượng Vũ, tôi xin lỗi là do tôi nóng tính, em đừng khóc, tôi sau này sẽ không quát mắng em nữa. Em đừng khóc...đừng khóc...
Càng nói Thượng Vũ lại càng khóc lớn tiếng hơn, cô muốn trút hết những chất chứa trong lòng này một lần. Cô không biết cô sau này sẽ như thế nào nhưng hiện tại bây giờ cô cảm thấy Tiêu Hàn rất đáng tin tưởng.
Hai tay vô thức ôm lấy anh khiến cả người Tiêu Hàn đờ đẫn...
Đã bao lâu rồi, cô đã thôi ôm anh?
Hai tay ôm siết cô vào lòng, hai người cứ thế một người khóc đáng thương, một người lại nỉ non đến thâm tình...
Thế thái dường như chẳng còn quan trọng nữa!!!
Bên ngoài, một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng không người biết. Sau cánh cửa ấy, có một người đang ôm thù hận trong lòng.
Mãi 10 phút sau, Thượng Vũ mới thôi không khóc nữa. Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tiêu Hàn, tiếng nấc nhẹ vang lên lại kèm theo khàn khàn khi vừa khóc xong:
- Xin lỗi Tiêu tổng, tôi tôi...
Tiêu Hàn xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng:
- Không sao, là do tôi cũng có lỗi.
Thượng Vũ nhìn anh, cô lấy hết can đảm, lí nhí hỏi:
- Tiêu tổng, anh vì sao lại đối xử đặc biệt với tôi như vậy?
Tiêu Hàn cứ thế nhìn cô, mãi một lúc lâu sau anh mới nói:
- Tôi thích em.
Tim Thượng Vũ rơi độp một cái, đến đây lại là loại tình cảnh cẩu huyết gì. Anh và cô có quen nhau từ bao giờ?
Cô biết việc mình được đặt cách ngồi ở tầng 42 trong gian phòng này đã là có cái gì đó không đúng với lẽ thường lắm. Nhưng lý do là vì Tiêu Hàn thích cô thì cô hoàn toàn không đoán được.
Thích từ khi nào, tại sao thích? Thật sự là tại sao?
Tiêu Hàn nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, anh thoáng chút cười thành tiếng. Cô bây giờ vẫn vậy, cứ có gì khó hiểu thì mặt lại nghệch ra, nhưng không sao, anh thích như thế.
- Em không cần phải nghệch mặt ra như thế đâu, tôi thích em là do tôi thích như thế. Thích thôi chứ không có gì khác, em không cần nghĩ nhiều.
Phù, hóa ra chỉ là thích đơn thuần. Ôi mẹ ơi làm cô chết khiếp mất!
Hỏi cô có yêu mến vị tổng tài này không chắc chắn là không rồi. Có chăng cô có một chút thoải mái khi ở chung với anh ấy. Nhưng như thế thì cũng chẳng là gì, cô bây giờ cần trả thù chứ không phải cần tình yêu.
Yêu ai thì để tính sau nhưng chắc là không thể yêu được vị tổng tài trong truyền thuyết này rồi.
Vì sao à? Vì anh và cô không cùng chung giai cấp.
Nhưng nếu như anh đã thích cô, cô cũng sẽ không ích kỷ để anh thích thêm một chút.
Để trả được thù nhanh nhất, cô nên tìm một người chống lưng hùng mạnh phía sau. Chỉ như thế thì tên Trương Lân mới không có cơ hội ngóc đầu lên được.
Hay là cô thử một cuộc giao dịch?
Nghĩ nghĩ, cô hít sâu một hơi, ra điều kiện:
- Tiêu tổng, nếu anh thích tôi, tôi cũng không ngại làm anh vui. Nhưng anh có thể làm một cuộc giao dịch với tôi hay không?
Tiêu Hàn nheo mắt phượng, anh hỏi:
- Giao dịch? Em muốn giao dịch gì? Nói trước tôi làm kinh doanh sẽ không để bản thân mình bị lỗ vốn.
Chu Thượng Vũ nuốt nước bọt ực một cái, thôi chết rồi, cô quên mất Tiêu Hàn là dân kinh doanh. Làm sao bây giờ, làm sao đây?
Nhưng đã bước một chân leo lên lưng cọp, không thể nào bước xuống nhẹ nhàng được.
Thôi, có chết cũng nên chết anh dũng một chút...
Nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hàn, cô dõng dạc nói:
- Chỉ cần anh giúp tôi trả thù, anh muốn ra điều kiện gì cũng được. Tôi sẵn sàng đồng ý.
Tiêu Hàn nhìn Thượng Vũ, anh ngạc nhiên hỏi:
- Trả thù? Em trả thù ai?
Chu Thượng Vũ trong mắt đầy căm phẫn, cô nghiến răng:
- Anh không cần biết, anh...anh..có đồng ý với tôi hay không?
Tiêu Hàn nhìn Thượng Vũ, kiếp trước khi anh tìm được cô, cô chỉ còn lại nấm mồ nhỏ. Kiếp này trọng sinh trở lại, cô lại có mối thù?
Cô gái nhỏ của anh, suốt đời anh luôn muốn bao bọc, vì đâu lại có thù hận. Anh đến cuối cùng là đã bỏ qua những gì???
- Được tôi đồng ý với em, nhưng với một điều kiện?
Thượng Vũ hưng phấn nhìn anh, cô luôn miệng hỏi:
- Được được, anh nói đi, nói đi...
Nhìn vẻ gấp gáp của cô mà anh khẽ nhói lòng:
- Em thật sự muốn trả thù?
Cô giờ phút này đã quên luôn anh là Tiêu tổng máu lạnh tàn khốc mà bĩu môi trả lời:
- Anh hỏi thừa.
Tiêu Hàn đánh giá cô lại lần nữa, vẻ mặt này không khác gì lúc còn nhỏ cô đòi bánh hoa quế của Ngự thiện phòng, cứ bĩu môi rồi lại sụ mặt. Aiii....
Thôi được rồi, cô muốn trả thù thì anh sẽ giúp cô trả thù.
- Được. Tôi sẽ giúp em, còn điều kiện kia tôi quên rồi, để sau hãy nói.
Thượng Vũ mừng rở như điên, cô hét lên:
- Tốt tốt, tôi cảm ơn anh, Tiêu tổng anh thật tốt.
Tốt. Anh không tốt với cô thì ai dám tốt với cô, Khuynh Thành, em thật ngốc!