Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
- Chẳng lẽ dã tâm và dục vọng khiến đệ quên mất thân tình, quên mất bản tính của mình.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ thất vọng rất lớn, chăm chú nhìn thiếu niên với vẻ quật cường trước mặt:
- Đệ đệ! Đệ đã thay đổi rồi!
"Đệ đệ! Đệ đã thay đổi rồi."
Dương Lỗi chấn động toàn thân, trên mặt trong phút chốc thoáng qua một chút đau xót khiến lòng người lạnh giá. Hai tròng mắt của hắn hồng nhuận, loại kiêu căng trên người đột nhiên tan thành mây khói. Hắn nở nụ cười hay là khóc. Một tia trong suốt trong hốc mắt nháy mắt bốc hơi lên.
- Hừ! Tiểu tử! Hãy nghe đại ca ngươi nói, bằng không lão tử phải mạnh mẽ giáo huấn ngươi một chút.
Hồ Phi cách đó không xa đi tới. nhìn Dương Lỗi với vẻ khinh bỉ giọng dạy bảo:
- Tiểu tử! Ngươi có thân nhân, không hầu hạ cho tốt, lão tử ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
Tuy lời nói của hắn thô tục nhưng nói rõ một đạo lý: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng; Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn.
- Đệ đệ! Theo ta về đi. Mặc dù đệ không muốn, ta cùng có năng lực mạnh mẽ đưa đệ về nhà.
Giọng điệu Dương Phàm bỗng nhiên cứng rắn hơn.
- Được! Đệ đi với huynh trở về.
Dương Lỗi liếc mắt nhìn hắn với vẻ phức tạp. rốt cục chấp nhận. Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm giống như một con dã thú hoang dã, phát ra hơi thở dã tính cuồng bạo mang đến cho hắn áp lực quá lớn.
Vì thế ba người ngự kiếm mà đi. Lúc nàv đây, Dương Phàm nhấc chân theo Dương Lỗi, hai người bay trên một thanh phi kiếm. Bầu không khí trầm mặc, huynh đệ hai người không nói gì. Trên mặt Dương Phàm còn có một chút vẻ tức giận còn sót lại.
- Đại ca! Vì sao huynh không ngự kiếm phi hành.
Giọng nói của Dương Lỗi có chút máy móc, dường như có chút bất mãn với Dương Phàm.
- Từ sau khi tán công, đã quen rồi
Dương Phàm nói với vẻ tức giận.
Dương Lỗi hít sâu một hơi. rồi nói tiếp:
- Đệ biết! Tu vi của huynh khẳng định vượt qua đệ. Huynh đi kinh đô một chuyến, địa vị thân phận cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả trưởng bối gia tộc cũng tôn kính huynh như thế.
- Huynh lần này đến Dương gia bảo. mục đích chủ yếu chính là gặp đệ. Vì sao không quan tâm đến thân tình chứ? Chẳng lẽ đệ tự cho là tu tiên tuyệt tình mà cắt đứt đoạn thân tình thế tục.
Giọng điệu Dương Phàm thoáng dịu xuống.
- Đại ca! Chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ huynh không hiểu đệ sao?
Con ngươi Dương Lỗi lộ vẻ nhu thuận, giọng nói có chút khàn khàn:
- Đệ sẽ không ngu như vậy, nếu không thì không thể giúp đệ tu tiên. Ngược lại sau này trong lòng đệ lưu lại tiếc nuối, thậm chí sơ hở tâm ma! Ngoại trừ đệ có thể vô tình vô nghĩa tuyệt đối đối với thân nhân không chút vướng bận. Nhưng chúng ta đều biết được điều đó là không thể.
Trong con ngươi Dương Phàm hiện lên dị sắc nhìn một chút vẻ ủy khuất trong đôi mắt đệ đệ trong lòng không khỏi máy động: Chẳng lẽ mình còn chưa hiểu hết đệ đệ của mình. Từ khi còn nhỏ bắt đầu, đệ đệ ở trong lòng hắn đều rất thông minh nhu thuận, mình nói gì nghe nấy, cho tới bây giờ đều là đối tượng hắn che chở.
Dương Phàm khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ:
- Chúng ta về nhà trước rồi nói sau.
Sau nửa canh giờ, ba người về tới Vụ Liễu trấn.
Dương thị trông thấy đứa con thân sinh mình trở về, lập tức khóc giống như người nước mắt, mạnh mẽ ôm con vào trong lòng. Dương Phàm có thể cảm nhận rõ ràng. Dương thị thương vêu đệ đệ ở Dương gia nhiều hơn, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút. Đối vói chuyện này, trong lòng hắn không chút ganh tị và bất bình. Dù sao, đệ đệ là con thân sinh của Dương thị, loại tình cảm cốt nhục thật sự.
- Lỗi nhi! Con rốt cục đã trở về, mẹ đi làm thức ăn ngon cho con.
Dương thị lau nước mắt.
- Cảm ơn mẫu thân.
Trên mặt Dương Lỗi có một chút cảm động và áy náy. Thời gian hơn một năm, hắn gần như không về nhà một chuyến. Chính theo như lời Dương Phàm nói, Dương gia bảo cách Vụ Liễu trấn cũng không xa lấy tốc độ của hắn không cần nửa canh giờ là có thể về nhà một chuyến.
- Tam đệ! Mẫu thân ở Vụ Liễu trấn rất nhớ đệ. Có hai lần còn tự mình đi Dương gia bảo, nhưng nghe nói đệ đang bế quan.
Dương Tuệ Tâm nói có chút oán giận.
- Đây là lỗi của đệ.
Dương Lỗi cúi đầu nói, hai tay nắm chặt hơi hơi run sợ. Tuy nhiên, Dương thị làm mẫu thân cũng không có chút trách cứ kêu Dương Tuệ Tâm cùng đi ra sau bếp. Trong phòng chỉ còn lại ba người Dương Phàm. Dương Phàm trầm ngâm một lát tâm tư dần dần tỉnh táo lại. hỏi:
- Đệ đệ! Huynh đi rồi, đệ ở Dương gia bảo vẫn luôn bế quan sao?
- Bế quan! Tu luyện.
Dương Lỗi nói có chút trầm trọng.
- Đệ luôn luôn tu luyện sao?
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút dị sắc.
- Dạ! Một khi đệ lơ là thì sẽ bị Dương Quang đuổi kịp và vượt qua.
Thần quang Dương Lỗi bỗng run lên, trong lời nói và việc làm có một luồng ý thức nguy cơ. Khi đề cập đến tên Dương Quang này, hắn dường như có chút cố kỵ.
- Lấy thiên phú và tài sản của đệ, hơn nữa còn vất vả tu luyện, không ngờ đều không qua hắn?
Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra dị sắc.
- Đúng vậy! Không biết vì sao khi đệ tấn chức Ngưng Thần Kỳ không đến mấy ngày thì hắn cũng rất nhanh thăng cấp. Mấy tháng trước, đệ từ Ngưng Thần sơ kỳ tấn chức đến trung kỳ. nghĩ rằng vượt qua hắn, lại không đoán trước được hắn lại lập tức đuổi tới. Khi đệ có một kiện Linh Khí hạ phẩm từ chỗ sư tôn thì hắn lại rất nhanh có được hai kiện Linh Khí.
Giọng nói của Dương Lỗi đột nhiên dồn dập hơn.
- Điều này rất bất thường.
Khuôn mặt lãnh tĩnh của Dương Phàm phân tích.
- Đúng vậy! Đệ cũng không nghĩ ra, theo lý thuyết, hắn hẳn sẽ bị đệ vứt ở phía sau mới đúng.
Dương Lỗi hít sâu một hơi.
- Cho nên đệ bởi vì chuyện này, mà trong thời gian một năm không về nhà.
Dương Phàm cảm thấy không ngờ.
Dương Lỗi gật đầu sau đó trầm mặc
- Đệ vì sao phải muốn đuổi kịp và vượt qua Dương Quang?
Dương Phàm thình lình hỏi một câu. Trong đôi mắt Dương Lỗi hiện lên một tia phứt tạp, chuẩn bị nói chuyện, mẫu thân Dương thị và nhị tỷ Tuệ Tâm đang bưng đồ ăn vào.
- Đến đây! Lỗi nhi! Phàm nhi! Hôm nay một nhà chúng ta thật vất vả đoàn tụ.
Dương thị nói với vẻ tươi cười sáng lạng, một năm qua, bà chưa từng vui mừng như thế. Một nhà bốn người thật vất vả mới đoàn tụ. Dương Phàm cũng không nhắc lại những chuyện không thoải mái, mấy người có cười có nói.
Khi đêm khuya. Dương thị và Tuệ Tâm đều đi vào giấc ngủ. Hồ Phi cũng được an bài chỗ nghỉ ngơi. Dưới sao sáng, Dương Phàm và Dương Lỗi đứng trong đình viện, nghênh đón gió đêm có chút mát.
Hai người trầm mặc một hồi.
- Đại ca!
Đôi mắt đỏ hồng của Dương Lỗi, có chút nói không nên lời. Dương Phàm cười cười:
- Đệ có mục tiêu hay dã tâm gì đại ca có thể giúp đệ hoàn thành, thậm chí kêu ta giết Dương Quang, đều có thể giúp đệ làm được.
- Đều là đệ tự cho mình thông minh, tự cho mình đúng.
Dương Lỗi cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn giống một đứa bé phạm vào sai lầm.
- Đệ phạm sai lầm gì?
- Vào thời điểm đại ca tán công đã bị nhiều người trào phúng và châm biếm như vậy, thậm chí bị Dương gia bảo vứt bỏ, đệ rất thương tâm càng oán hận Dương gia bảo.
Dương Lỗi hít sâu một hơi:
- Gặp được đại ca, khiến đệ nản lòng thoái chí với Dương gia bảo, đệ muốn báo thù cho huynh, rửa sạch mọi sĩ nhục.
- Mất đi sự che chở của đại ca, thân nhân ở Vụ Liễu trấn bị uy hiếp đến từ Lý mập mạp và Dương Quang, còn có uy hiếp tiềm tàng của Dương gia kinh đô. Đệ muốn nhanh chóng tăng tu vi lên, thay thế chỗ của đại ca trong gia tộc, trở thành đệ nhất nhân trong gia tộc. Đệ muốn trở thành trụ cột của gia tộc, bảo hộ mẫu thân, đại ca, tỷ tỷ, vì đại ca rữa sạch từng sĩ nhục!
Giọng nói của Dương Lỗi dần dần thấp xuống.
- Trùng hợp ngày đó đệ có được tài sản phụ thân lưu lại, nó khiến đệ thấy được hy vọng.
Dương Lỗi nói tới đây, ánh mắt ảm đạm xuống, chua xót nói:
- Nhưng mà đại ca chung quy vẫn là đại ca, đệ mãi mãi không thể vượt qua, càng không cần đệ đi bảo vệ.
Dương Phàm nghe vậy, không khỏi động dung, trên mặt ngược lại lộ ra một chút hổ thẹn. Trong khoảng cuộc sống sau khi tán công. hắn vẫn chưa lo lắng cho tình cảnh và áp lực mà đệ đệ chịu đựng. Trước tán công, hắn là trụ cột của gia đình mà sau khi tán công áp lực vô hình này lại rơi xuống trên người đệ đệ Dương Lỗi. Điều này cũng khó trách đệ đệ trong thời gian đó biến đổi nhanh như vậy.
Mặt ngoài kiêu căng lạnh lùng kia đều chỉ là một loại ngụy trang hắn che dấu áp lực trong lòng. Mà sau khi Dương Phàm tán công, vẫn chưa nói bí mật bản thân cho đệ đệ, thậm chí sau khi tấn chức Ngưng Thần KỲ và Trúc Cơ Kỳ, cũng không từng lộ ra bất kì tin tức nào cho đệ đệ.
Vì thế trọng trách và áp lực nặng nề trong lòng, đều ẩn trên thân một người thiếu niên có chút non nớt.
- Đệ đệ! Đệ thật khờ.
Dương Phàm áy náy, lại cảm động. nói có chút khàn khàn:
- Đại ca hiểu lầm đệ rồi
- Đại ca!
Dương Lỗi không kìm nổi rơi lệ, bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm giống như đệ đệ ngoan ngoãn trước kia phục tùng đại ca. Dương Phàm ôm chặt lấy hắn, trong lòng trăm mỗi cảm xúc ngổn ngang.
Đã từng có thời gian, đệ đệ khiến hắn cảm thấy xa lạ, thậm chí khiến trái tim hắn băng giá. Nhưng sự thật chứng minh thân tình so với bất cứ tình cảm gì đều phải tin cậy hơn.
- Đều do ta khiến đệ nhận gánh nặng lớn như thế, tuy nhiên hiện tại đệ cũng càng chín chắn hơn.
Dương Phàm vui vẻ cười. vỗ vỗ bả vai đệ đệ.
- Đại ca không cần tự trách, đã từng có thời gian đệ có chút ganh ghét đại ca, cũng nhanh chóng muốn chứng mình năng lực của mình.
Dương Lỗi tự chế giễu cười. lại hỏi:
- Đại ca có thể nói cho đệ. hiện tại rốt cuộc huynh có cảnh giới gì?
- Cảnh giới của huynh...
Dương Phàm hơi hơi trầm ngâm, môi khẽ nhúc nhích, thần thức truyền âm, chỉ hướng Dương Lỗi nói ra hai chữ.
- Ha ha ha!
Dương Lỗi nở nụ cười. cười sáng lạn. cùng có thể rất tự hào:
- Đệ rất hy vọng nhanh chóng nhìn thấy, biểu tình của những trưởng bối đời thứ hai của Dương gia bảo khi biết tu vi chân chính của đại ca.
Vô hình cả người Dương Lỗi thả lòng một mãng lớn.
- Đại ca! Lấy địa vị thực lực hiện tại của huynh, không biết có giành lấy Dương gia bảo, trở thành chủ nhân mới của Nam Lĩnh Dương gia.
Trong đôi mắt của Dương Lỗi thần quang chợt lóe nói với vẻ rất hưng phấn.
- Điều này có thể, tuy rằng nắm chắc không lớn.
Dương Phàm trầm ngâm nói. chợt lại lạnh nhạt cười:
- Tuy nhiên, hạ thấp một chút mới là vương đạo. Hiện tại đại ca cũng có uy hiếp ẩn tàng, không thể quá lộ liễu. Hơn nữa. một cái Dương gia bảo nhỏ bé ta trái lại không để vào mắt.
- Dạ! Tiểu đệ hiểu. Hiện tại có Dương đại ca làm chỗ dựa xem chúng ta làm đi sửa trị Dương Quang kia.
Dương Lỗi xoa tay, nói.
Dương Phàm âm thầm quan sát đệ đệ Dương Lỗi, vẫn phát hiện một chút biến hóa của hắn. đó chính là dã tâm. Giành lấy Dương gia bảo, hiện tại Dương Phàm có lẽ có năng lực này nhưng hắn chưa từng có ý tưởng này. Mà trong lòng đệ đệ Dương Lỗi lại sớm nảy sinh ý tưởng này.
- Đại ca! Hiện tại địa vị thân phận, thực lực của huynh không thể như ngày xưa. Tiểu đệ có một việc muốn huynh giúp đỡ.
Dương Lỗi đột nhiên nói với vẻ chờ mong.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ thất vọng rất lớn, chăm chú nhìn thiếu niên với vẻ quật cường trước mặt:
- Đệ đệ! Đệ đã thay đổi rồi!
"Đệ đệ! Đệ đã thay đổi rồi."
Dương Lỗi chấn động toàn thân, trên mặt trong phút chốc thoáng qua một chút đau xót khiến lòng người lạnh giá. Hai tròng mắt của hắn hồng nhuận, loại kiêu căng trên người đột nhiên tan thành mây khói. Hắn nở nụ cười hay là khóc. Một tia trong suốt trong hốc mắt nháy mắt bốc hơi lên.
- Hừ! Tiểu tử! Hãy nghe đại ca ngươi nói, bằng không lão tử phải mạnh mẽ giáo huấn ngươi một chút.
Hồ Phi cách đó không xa đi tới. nhìn Dương Lỗi với vẻ khinh bỉ giọng dạy bảo:
- Tiểu tử! Ngươi có thân nhân, không hầu hạ cho tốt, lão tử ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
Tuy lời nói của hắn thô tục nhưng nói rõ một đạo lý: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng; Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn.
- Đệ đệ! Theo ta về đi. Mặc dù đệ không muốn, ta cùng có năng lực mạnh mẽ đưa đệ về nhà.
Giọng điệu Dương Phàm bỗng nhiên cứng rắn hơn.
- Được! Đệ đi với huynh trở về.
Dương Lỗi liếc mắt nhìn hắn với vẻ phức tạp. rốt cục chấp nhận. Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm giống như một con dã thú hoang dã, phát ra hơi thở dã tính cuồng bạo mang đến cho hắn áp lực quá lớn.
Vì thế ba người ngự kiếm mà đi. Lúc nàv đây, Dương Phàm nhấc chân theo Dương Lỗi, hai người bay trên một thanh phi kiếm. Bầu không khí trầm mặc, huynh đệ hai người không nói gì. Trên mặt Dương Phàm còn có một chút vẻ tức giận còn sót lại.
- Đại ca! Vì sao huynh không ngự kiếm phi hành.
Giọng nói của Dương Lỗi có chút máy móc, dường như có chút bất mãn với Dương Phàm.
- Từ sau khi tán công, đã quen rồi
Dương Phàm nói với vẻ tức giận.
Dương Lỗi hít sâu một hơi. rồi nói tiếp:
- Đệ biết! Tu vi của huynh khẳng định vượt qua đệ. Huynh đi kinh đô một chuyến, địa vị thân phận cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả trưởng bối gia tộc cũng tôn kính huynh như thế.
- Huynh lần này đến Dương gia bảo. mục đích chủ yếu chính là gặp đệ. Vì sao không quan tâm đến thân tình chứ? Chẳng lẽ đệ tự cho là tu tiên tuyệt tình mà cắt đứt đoạn thân tình thế tục.
Giọng điệu Dương Phàm thoáng dịu xuống.
- Đại ca! Chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ huynh không hiểu đệ sao?
Con ngươi Dương Lỗi lộ vẻ nhu thuận, giọng nói có chút khàn khàn:
- Đệ sẽ không ngu như vậy, nếu không thì không thể giúp đệ tu tiên. Ngược lại sau này trong lòng đệ lưu lại tiếc nuối, thậm chí sơ hở tâm ma! Ngoại trừ đệ có thể vô tình vô nghĩa tuyệt đối đối với thân nhân không chút vướng bận. Nhưng chúng ta đều biết được điều đó là không thể.
Trong con ngươi Dương Phàm hiện lên dị sắc nhìn một chút vẻ ủy khuất trong đôi mắt đệ đệ trong lòng không khỏi máy động: Chẳng lẽ mình còn chưa hiểu hết đệ đệ của mình. Từ khi còn nhỏ bắt đầu, đệ đệ ở trong lòng hắn đều rất thông minh nhu thuận, mình nói gì nghe nấy, cho tới bây giờ đều là đối tượng hắn che chở.
Dương Phàm khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ:
- Chúng ta về nhà trước rồi nói sau.
Sau nửa canh giờ, ba người về tới Vụ Liễu trấn.
Dương thị trông thấy đứa con thân sinh mình trở về, lập tức khóc giống như người nước mắt, mạnh mẽ ôm con vào trong lòng. Dương Phàm có thể cảm nhận rõ ràng. Dương thị thương vêu đệ đệ ở Dương gia nhiều hơn, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút. Đối vói chuyện này, trong lòng hắn không chút ganh tị và bất bình. Dù sao, đệ đệ là con thân sinh của Dương thị, loại tình cảm cốt nhục thật sự.
- Lỗi nhi! Con rốt cục đã trở về, mẹ đi làm thức ăn ngon cho con.
Dương thị lau nước mắt.
- Cảm ơn mẫu thân.
Trên mặt Dương Lỗi có một chút cảm động và áy náy. Thời gian hơn một năm, hắn gần như không về nhà một chuyến. Chính theo như lời Dương Phàm nói, Dương gia bảo cách Vụ Liễu trấn cũng không xa lấy tốc độ của hắn không cần nửa canh giờ là có thể về nhà một chuyến.
- Tam đệ! Mẫu thân ở Vụ Liễu trấn rất nhớ đệ. Có hai lần còn tự mình đi Dương gia bảo, nhưng nghe nói đệ đang bế quan.
Dương Tuệ Tâm nói có chút oán giận.
- Đây là lỗi của đệ.
Dương Lỗi cúi đầu nói, hai tay nắm chặt hơi hơi run sợ. Tuy nhiên, Dương thị làm mẫu thân cũng không có chút trách cứ kêu Dương Tuệ Tâm cùng đi ra sau bếp. Trong phòng chỉ còn lại ba người Dương Phàm. Dương Phàm trầm ngâm một lát tâm tư dần dần tỉnh táo lại. hỏi:
- Đệ đệ! Huynh đi rồi, đệ ở Dương gia bảo vẫn luôn bế quan sao?
- Bế quan! Tu luyện.
Dương Lỗi nói có chút trầm trọng.
- Đệ luôn luôn tu luyện sao?
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút dị sắc.
- Dạ! Một khi đệ lơ là thì sẽ bị Dương Quang đuổi kịp và vượt qua.
Thần quang Dương Lỗi bỗng run lên, trong lời nói và việc làm có một luồng ý thức nguy cơ. Khi đề cập đến tên Dương Quang này, hắn dường như có chút cố kỵ.
- Lấy thiên phú và tài sản của đệ, hơn nữa còn vất vả tu luyện, không ngờ đều không qua hắn?
Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra dị sắc.
- Đúng vậy! Không biết vì sao khi đệ tấn chức Ngưng Thần Kỳ không đến mấy ngày thì hắn cũng rất nhanh thăng cấp. Mấy tháng trước, đệ từ Ngưng Thần sơ kỳ tấn chức đến trung kỳ. nghĩ rằng vượt qua hắn, lại không đoán trước được hắn lại lập tức đuổi tới. Khi đệ có một kiện Linh Khí hạ phẩm từ chỗ sư tôn thì hắn lại rất nhanh có được hai kiện Linh Khí.
Giọng nói của Dương Lỗi đột nhiên dồn dập hơn.
- Điều này rất bất thường.
Khuôn mặt lãnh tĩnh của Dương Phàm phân tích.
- Đúng vậy! Đệ cũng không nghĩ ra, theo lý thuyết, hắn hẳn sẽ bị đệ vứt ở phía sau mới đúng.
Dương Lỗi hít sâu một hơi.
- Cho nên đệ bởi vì chuyện này, mà trong thời gian một năm không về nhà.
Dương Phàm cảm thấy không ngờ.
Dương Lỗi gật đầu sau đó trầm mặc
- Đệ vì sao phải muốn đuổi kịp và vượt qua Dương Quang?
Dương Phàm thình lình hỏi một câu. Trong đôi mắt Dương Lỗi hiện lên một tia phứt tạp, chuẩn bị nói chuyện, mẫu thân Dương thị và nhị tỷ Tuệ Tâm đang bưng đồ ăn vào.
- Đến đây! Lỗi nhi! Phàm nhi! Hôm nay một nhà chúng ta thật vất vả đoàn tụ.
Dương thị nói với vẻ tươi cười sáng lạng, một năm qua, bà chưa từng vui mừng như thế. Một nhà bốn người thật vất vả mới đoàn tụ. Dương Phàm cũng không nhắc lại những chuyện không thoải mái, mấy người có cười có nói.
Khi đêm khuya. Dương thị và Tuệ Tâm đều đi vào giấc ngủ. Hồ Phi cũng được an bài chỗ nghỉ ngơi. Dưới sao sáng, Dương Phàm và Dương Lỗi đứng trong đình viện, nghênh đón gió đêm có chút mát.
Hai người trầm mặc một hồi.
- Đại ca!
Đôi mắt đỏ hồng của Dương Lỗi, có chút nói không nên lời. Dương Phàm cười cười:
- Đệ có mục tiêu hay dã tâm gì đại ca có thể giúp đệ hoàn thành, thậm chí kêu ta giết Dương Quang, đều có thể giúp đệ làm được.
- Đều là đệ tự cho mình thông minh, tự cho mình đúng.
Dương Lỗi cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn giống một đứa bé phạm vào sai lầm.
- Đệ phạm sai lầm gì?
- Vào thời điểm đại ca tán công đã bị nhiều người trào phúng và châm biếm như vậy, thậm chí bị Dương gia bảo vứt bỏ, đệ rất thương tâm càng oán hận Dương gia bảo.
Dương Lỗi hít sâu một hơi:
- Gặp được đại ca, khiến đệ nản lòng thoái chí với Dương gia bảo, đệ muốn báo thù cho huynh, rửa sạch mọi sĩ nhục.
- Mất đi sự che chở của đại ca, thân nhân ở Vụ Liễu trấn bị uy hiếp đến từ Lý mập mạp và Dương Quang, còn có uy hiếp tiềm tàng của Dương gia kinh đô. Đệ muốn nhanh chóng tăng tu vi lên, thay thế chỗ của đại ca trong gia tộc, trở thành đệ nhất nhân trong gia tộc. Đệ muốn trở thành trụ cột của gia tộc, bảo hộ mẫu thân, đại ca, tỷ tỷ, vì đại ca rữa sạch từng sĩ nhục!
Giọng nói của Dương Lỗi dần dần thấp xuống.
- Trùng hợp ngày đó đệ có được tài sản phụ thân lưu lại, nó khiến đệ thấy được hy vọng.
Dương Lỗi nói tới đây, ánh mắt ảm đạm xuống, chua xót nói:
- Nhưng mà đại ca chung quy vẫn là đại ca, đệ mãi mãi không thể vượt qua, càng không cần đệ đi bảo vệ.
Dương Phàm nghe vậy, không khỏi động dung, trên mặt ngược lại lộ ra một chút hổ thẹn. Trong khoảng cuộc sống sau khi tán công. hắn vẫn chưa lo lắng cho tình cảnh và áp lực mà đệ đệ chịu đựng. Trước tán công, hắn là trụ cột của gia đình mà sau khi tán công áp lực vô hình này lại rơi xuống trên người đệ đệ Dương Lỗi. Điều này cũng khó trách đệ đệ trong thời gian đó biến đổi nhanh như vậy.
Mặt ngoài kiêu căng lạnh lùng kia đều chỉ là một loại ngụy trang hắn che dấu áp lực trong lòng. Mà sau khi Dương Phàm tán công, vẫn chưa nói bí mật bản thân cho đệ đệ, thậm chí sau khi tấn chức Ngưng Thần KỲ và Trúc Cơ Kỳ, cũng không từng lộ ra bất kì tin tức nào cho đệ đệ.
Vì thế trọng trách và áp lực nặng nề trong lòng, đều ẩn trên thân một người thiếu niên có chút non nớt.
- Đệ đệ! Đệ thật khờ.
Dương Phàm áy náy, lại cảm động. nói có chút khàn khàn:
- Đại ca hiểu lầm đệ rồi
- Đại ca!
Dương Lỗi không kìm nổi rơi lệ, bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm giống như đệ đệ ngoan ngoãn trước kia phục tùng đại ca. Dương Phàm ôm chặt lấy hắn, trong lòng trăm mỗi cảm xúc ngổn ngang.
Đã từng có thời gian, đệ đệ khiến hắn cảm thấy xa lạ, thậm chí khiến trái tim hắn băng giá. Nhưng sự thật chứng minh thân tình so với bất cứ tình cảm gì đều phải tin cậy hơn.
- Đều do ta khiến đệ nhận gánh nặng lớn như thế, tuy nhiên hiện tại đệ cũng càng chín chắn hơn.
Dương Phàm vui vẻ cười. vỗ vỗ bả vai đệ đệ.
- Đại ca không cần tự trách, đã từng có thời gian đệ có chút ganh ghét đại ca, cũng nhanh chóng muốn chứng mình năng lực của mình.
Dương Lỗi tự chế giễu cười. lại hỏi:
- Đại ca có thể nói cho đệ. hiện tại rốt cuộc huynh có cảnh giới gì?
- Cảnh giới của huynh...
Dương Phàm hơi hơi trầm ngâm, môi khẽ nhúc nhích, thần thức truyền âm, chỉ hướng Dương Lỗi nói ra hai chữ.
- Ha ha ha!
Dương Lỗi nở nụ cười. cười sáng lạn. cùng có thể rất tự hào:
- Đệ rất hy vọng nhanh chóng nhìn thấy, biểu tình của những trưởng bối đời thứ hai của Dương gia bảo khi biết tu vi chân chính của đại ca.
Vô hình cả người Dương Lỗi thả lòng một mãng lớn.
- Đại ca! Lấy địa vị thực lực hiện tại của huynh, không biết có giành lấy Dương gia bảo, trở thành chủ nhân mới của Nam Lĩnh Dương gia.
Trong đôi mắt của Dương Lỗi thần quang chợt lóe nói với vẻ rất hưng phấn.
- Điều này có thể, tuy rằng nắm chắc không lớn.
Dương Phàm trầm ngâm nói. chợt lại lạnh nhạt cười:
- Tuy nhiên, hạ thấp một chút mới là vương đạo. Hiện tại đại ca cũng có uy hiếp ẩn tàng, không thể quá lộ liễu. Hơn nữa. một cái Dương gia bảo nhỏ bé ta trái lại không để vào mắt.
- Dạ! Tiểu đệ hiểu. Hiện tại có Dương đại ca làm chỗ dựa xem chúng ta làm đi sửa trị Dương Quang kia.
Dương Lỗi xoa tay, nói.
Dương Phàm âm thầm quan sát đệ đệ Dương Lỗi, vẫn phát hiện một chút biến hóa của hắn. đó chính là dã tâm. Giành lấy Dương gia bảo, hiện tại Dương Phàm có lẽ có năng lực này nhưng hắn chưa từng có ý tưởng này. Mà trong lòng đệ đệ Dương Lỗi lại sớm nảy sinh ý tưởng này.
- Đại ca! Hiện tại địa vị thân phận, thực lực của huynh không thể như ngày xưa. Tiểu đệ có một việc muốn huynh giúp đỡ.
Dương Lỗi đột nhiên nói với vẻ chờ mong.