Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1780
Lữ Văn Nhiễm tận mắt nhìn thấy vô số sợi tơ màu đen lượn quanh thân thể Vương Lâm, nhanh chóng ngưng tụ. Khí tức trên người Vương Lâm điên cuồng tăng lên tới mức khủng bổ.
Loại tăng lên này khiến trán hắn toát mồ hôi, khiến tâm thần hắn run rẩy, ánh mắt xuất hiện vẻ sợ hãi không thể nào hình dung nổi, cũng có sự ghen ghét điên cuồng!
Tất cả vốn phải là của hắn, khí tức này vốn phải thuộc về hắn. Tất cả vốn là của Lữ Văn Nhiễm hắn!
Ầm một tiếng. Chiếc bánh xe răng cưa bị vô số sợi tơ màu đen vờn quanh thân thể Vương Lâm ập tới, xuất hiện những khe nứt, lập tức tan nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi.
Thân thể Vương Lâm giống như nhúc nhích, vô số sợi tơ lượn quanh, dùng tốc độ cực nhanh tạo thành một tấm áo giáp đen kịt. Áo giáp này tràn ngập toàn thân Vương Lâm. Bao trùm cả khuôn mặt hắn, chỉ để lộ đôi mắt và mái tóc bạc trắng!
Một hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ huyễn hóa ra phía sau Vương Lâm. Thiên Ngưu này mang theo một luồng khí thế bất khuất thiên địa, hai mắt nhắm nghiền.
Trong cơ thể Vương Lâm, tu vi của hắn dùng một tốc độ điên cuồng tăng mạnh. Lúc này mượn lực lượng của Thiên Ngưu Hồn Khải, cho dù chỉ tăng tạm thời nhưng lại mang tới cho Vương Lâm lợi ích khó có thể tưởng tượng được.
Tu vi của hắn trong phúc chốc đã vượt qua hạn chế của việc thiếu một đạo bản nguyên, trực tiếp đạt tới Không Huyền sơ kỳ!
Trong một nhịp thở sau khi đạt tới Không Huyền, tu vi của hắn liền vọt lên tới Không Huyền trung kỳ!
Ngay sau đó tốc độ lại càng nhanh, trong tiếng ầm vang, mái tóc phía sau không gió mà tung bay, khí tức trên thân thể lập tức đạt tới Không Huyền hậu kỳ!
Thậm chí nó vẫn đang điên cuồng tăng lên. Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Chẳng những Lữ Văn Nhiễm đứng lặng ra nơi đó mà Viêm Loan. Hứa Đông Đức, cả ba tu sĩ Không Kiếp đứng phía xa xa không ra tay kia tâm thần lúc này cũng đều rung động.
Càng không cần nói tới hơn một ngàn tu sĩ ở phía dưới, lúc này ngơ ngác nhìn Vương Lâm, thấy kỳ tích khi một người đạt được Thiên Ngưu Hồn Khải!
Tuyệt không thể để hắn tiếp tục!
Lữ Văn Nhiễm cảm nhận được sự sợ hãi từ trong lòng truyền tới. Giờ phút này đồng tử trong mắt hắn đỏ rực, điên cuồng thét lớn một tiếng, thân thể lao về phía trước, thẳng tới hướng Vương Lâm, bàn tay bắt quyết, tuôn ra toàn bộ tu vi, ầm ầm đánh lên người Vương Lâm.
Tiếng chấn động kinh thiên động địa vang lên. Từng luồng ánh sáng chói mắt vô tận lóe lên. Nhưng sau khi rơi vào người Vương Lâm, thần thông của hắn lại không thể rung chuyển thân thể Vương Lâm chút nào. Thậm chí hai mắt Vương Lâm cũng vẫn còn đang nhắm, tùy ý để Lữ Văn Nhiễm triển khai đủ loại thần thông.
Chỉ với áo giáp này cũng đủ để khiến Vương Lâm ở thế bất bại. Đủ để cho dù là Lữ Văn Nhiễm tự bạo cũng không thể làm tổn thương chút nào tới Vương Lâm!
Càng như thế lại càng khiến Lữ Văn Nhiễm ghen ghét tới phát cuồng, gào thét không ngừng, ầm ầm liên tục đánh ra thần thông. Nhưng kết quả vẫn như trước!
Cút ra cho ta, đây là áo giáp của ta!
Vương Lâm, Hồn Khải này là của ta, ngươi đoạt Hồn Khải của ta. Ngươi không được chết tử tế đâu!
Ta muốn giết ngươi, muốn giết ngươi!
Lữ Văn Nhiễm như không còn là chính mình. Hắn lúc này như bị ma nhập. Với tu vi của hắn vốn không thể gặp chuyện thế này. Tất cả đều là bởi hắn hy vọng quá nhiều, rõ ràng là có thể dễ dàng đạt được như trở bàn tay vậy mà lúc này lại đành trơ mắt nhìn hy vọng tan thành mây khói.
Thậm chí tất cả chuẩn bị của hắn lúc trước cũng đều là vì ngày hôm này! Đả kích như vậy trong lòng hắn không thể chịu nổi. Chuyện tình đột ngột xảy ra khiến hắn càng không muốn tiếp nhận.
Vương Lâm xuất hiện, theo hắn thấy chính là đầu sỏ gây họa. Giờ phút này hắn điên cuồng cũng đều là vì Vương Lâm! Chẳng qua đó chỉ là những gì người ngoài chứng kiến mà thôi. Ngoài Vương Lâm ra không ai biết giờ phút này trong tâm thần Lữ Văn Nhiễm đang có thân ảnh một nữ tử mặc bạch y đang khóc thảm thiết.
Vương Lâm nếu đã ra tay thì sẽ dùng năng lực lớn nhất của mình, tính ra tất cả kết quả. Quỷ Phàm Đa Trọng Huyễn Thuật là vào lúc hắn không để Lữ Văn Nhiễm phát hiện ra mà yên lặng thi triển!
Trong sự công kích điên cuồng của Lữ Văn Nhiễm, khí tức của Vương Lâm lại tiếp tục được tăng lên, trực tiếp đạt tới Không Kiếp đỉnh phong, từng bước tiến vào Huyền Kiếp!
Biến hóa này giống như một kích nghiêm trọng vô hình, ầm ầm đánh vào nội tâm của Lữ Văn Nhiễm, khiến hắn suýt phun một ngụm máu tươi. Hai mắt hắn đỏ bừng, điên cuồng triển khai thần thông oanh kích.
Ta ở Đan Hải, ngươi cũng ở Đan Hải! Dựa vào cái gì mà ta bị sắp xếp bỏ chạy còn ngươi lại khiến cho Đan Hải nổ tung, lập đại công! Nếu là ta ta cũng làm được!
Ta ở Thiên Ngưu đệ tam huyệt, ngươi cũng ở chỗ này. Tu vi của ta cao hơn ngươi, tư cách nhiều hơn ngươi. Hồn Khải này phải cho ta, ngươi dựa vào cái gì mà tranh đoạt với ta!
Vương Lâm nhắm hai mắt, thủy chung không mở mắt. Nhưng khí tức trên người hắn sau khi tiến vào Huyền Kiếp lại một lần nữa bạo tăng.
Huyền Kiếp một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. Tám lần, chín lần!
Căn bản là không có Huyền Kiếp. Trong an toàn vô cùng, khí tức của Vương Lâm liên tục lột xác chín lần, tăng lên chín lần, trực tiếp từ Không Huyền đỉnh phong bước vào cảnh giới Không Kiếp chính thức!
Không Kiếp sơ kỳ!
Trong tích tắc khi tu vi của Vương Lâm tiến vào cảnh giới Không Kiếp sơ kỳ, hắn bỗng nhiên mở bừng đôi mắt. Trong nháy mắt này, hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ phía sau hắn cũng mở mắt. Điên cuồng tỏa ra một luồng hung quang và nghịch thiên ngập trời, hủy thiên diệt địa.
Rống!
Hư ảnh Thiên Ngưu ngẩng đầu. Phát ra một tiếng gầm chấn động Địa Cung, chấn động cả đại địa, chấn động Cực Thiên thảo nguyên, truyền khắp thiên địa vô tận!
Trên mặt đất, đám tu sĩ Không Kiếp đang oanh kích, cố gắng mở ra trận pháp này trong tích tắc khi nghe thấy tiếng gầm này sắc mặt chợt đại biến!
Tiếng gầm của Thiên Ngưu!
Đây nhất định là Thiên Ngưu! Chỉ có Thiên Ngưu của Thiên Ngưu Châu mới có thể dựa vào tiếng gầm này khiến tâm thần ta run rẩy!
Loại tiếng động tương tự ta cũng đã nghe một lần. Đó là tiếng gầm của Lục Ma. Đây nhất định là Thiên Ngưu!
Sắc mặt sáu người biến hóa, trong lòng đều cảm thấy không ổn!
Bọn họ còn như vậy thì không cần nói tới gần hai ngàn tu sĩ Lục Ma Châu bốn phía. Thân thể đám người này run rẩy, ánh mắt sợ hãi. Tiếng gầm vừa rồi khiến Nguyên Thần trong cơ thể họ như sắp sụp đổ.
Bên trong Địa Cung, trong tiếng gầm này, ánh mắt của Vương Lâm tràn ngập một màu đỏ. Màu đỏ này không phải là điên cuồng mà đến từ Thiên Ngưu Hồn Khải, đến từ oán khí của Thiên Ngưu nghịch thiên Ngươi muốn giết ta?
Vương Lâm mở mắt, trong màu đỏ kia không có chút tình cảm, trông vô cùng âm lãnh, cúi đầu nhìn Lữ Văn Nhiễm sắc mặt trắng bệch đã ngừng oanh kích, đang vội vàng lui lại phía sau.
Ngươi muốn giết ta!
Vương Lâm thì thào, giống như đang khôi phục trí nhớ, nhớ lại chuyện phát sinh trước kia. Tay phải bỗng nhiên giơ lên vung về phía trước.
Một động tác này khiến thiên địa ầm vang. Chỉ thấy tay phải Vương Lâm hoàn toàn hóa thành một con Thiên Ngưu, lao thẳng về phía Lữ Văn Nhiễm, ầm một tiếng liền nổ tung. Lữ Văn Nhiễm kia kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể như diều đứt dây, nhanh chóng bị cuốn đi.
Sát khí trong mắt Vương Lâm bùng lên. Bộ giáp đen kịt quỷ dị che kín khuôn mặt hắn. Vương Lâm bước về phía trước, một bước hạ xuống liền lập tức xuất hiện ngay trước Lữ Văn Nhiễm, không có chút thần thông, chỉ tung ra một cước ầm ầm đá tới!
Trong tích tắc khi một cước này giơ lên, chân phải Vương Lâm bất ngờ biến ảo thành sừng của Thiên Ngưu!
Ầm một tiếng, Lữ Văn Nhiễm kêu thảm thiết, thân thể sụp đổ, trở thành một đống huyết nhục. Đồng thời Nguyên Thần của hắn vội vàng bỏ chạy. Nguyên Thần không còn chút điên cuồng là đã bị sự sợ hãi thay thế.
Giờ phút này hắn không còn nửa điểm ghen ghét, không còn chút điên cuồng. Đã hoàn toàn từ trong điên cuồng tỉnh táo lại, Lữ Văn Nhiễm lúc này vừa lui lại phía sau vừa sợ hài thét lên chói tai.
Ta là trưởng lão Đại Hồn Môn, ngươi không thể giết ta!
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, cất bước đuổi theo, tay phải tùy ý vung lên. Nguyên Thần của Lữ Văn Nhiễm lập tức nổ tung, mất đi nửa người dưới.
Ta là đệ tử của Thanh Ngưu lão tổ, ngươi nếu giết ta sư tôn tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nguyên Thần của Lữ Văn Nhiễm đã mất đi nửa người, giọng nói cũng suy yếu, mang theo sự sợ hãi đối với tử vong, điên cuồng lui lại phía sau.
Nhưng bước chân Vương Lâm lại một lần nữa tiến tới, tay phải vung lên. Nguyên Thần Lữ Văn Nhiễm ầm vang, chỉ thấy thân thể còn một nửa kia cũng tan nát, còn lại cái đầu giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Thân thận của ta tại Đại Hồn Môn cực kỳ cao quý, ngươi.
Đầu lâu của hắn vừa kêu vừa bay về phía sau, giọng nói không ngừng vang lên. Giờ phút này hắn thật sự đã sợ hãi. Hắn không muốn chết. Hắn thân là tu sĩ Không Kiếp trung kỳ, rất khó tử vong. Nhưng lúc này hắn lại cảm nhận thấy nguy cơ tử vong chưa bao giờ có đang ập xuống.
Đừng giết ta!
Ngay khi lời nói của hắn thốt ra, Vương Lâm mặc bộ hắc giáp kinh khủng kia đã xuất hiện bên cạnh đầu lâu của Nguyên Thần Lữ Văn Nhiễm, mang theo sát khí lạnh lùng, một chưởng ầm ầm đánh xuống!
Không tiễn!
Tiếng ầm vang kinh thiên truyền ra. Một chưởng này hạ xuống khiến cái đầu Nguyên Thần của Lữ Văn Nhiễm trực tiếp nổ tung, tan thành mây khói, hình thần câu diệt!
Đó chính là phong cách của Vương Lâm. Hắn không để ý tới thân phận bối cảnh của người hắn muốn giết. Hắn chỉ biết là nếu hôm nay không giết đối phương thì đợi tới khi tác dụng của áo giáp trôi qua. Tu vi khôi phục lại như lúc đầu, Lữ Văn Nhiễm này nhất định không bỏ qua cho hắn.
Nếu cục diện đã tới mức ngươi không tử thì ta vong, Vương Lâm sẽ không để ý tới thân phận gì nữa. Dù người này có là Tiên Hoàng thì hắn cũng vẫn giết như thường! Tại giờ khắc này Vương Lâm cảm nhận rất rõ lực lượng đang tồn tại, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập thần thông. Loại cảm giác này hắn chưa bao giờ có được. Bản nguyên lúc này cũng không trọng yếu nữa. Bởi hắn cảm nhận được rằng bản nguyên đã biến mất, trở thành một bộ phận huyết mạch của mình!
Thân thể hắn có thể nói lúc này đã trở thành một thân thể hoàn toàn do bản nguyên ngưng tụ. Máu của hắn là thủy bản nguyên, hai mắt hắn là lôi hỏa bản nguyên, tất cả mọi thứ của hắn đều do bản nguyên biến thành!
Loại biến hóa này là do bộ giáp bên ngoài thân thể tạo ra. Lúc này hắn thậm chí có cảm giác, mình không còn là tu sĩ nữa mà là một mảnh thú Thiên Ngưu tồn tại qua vô số năm. Tu luyện dài lâu ngoài thiên ngoại!
Ngẩng đầu lên, Vương Lâm lạnh lùng nhìn bầu trời Địa Cung, trong mắt xuất hiện sát khí ngập trời!
Trương đạo tông, Vương Lâm tới rồi!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, hoàn toàn dung hợp với hư ảnh Thiên Ngưu phía sau, lao thẳng về phía trước.