-
Chương 1385
Trôi nổi tại trong Hỗn Độn, dưới chân không có chống đỡ, lẽ ra, gặp đòn nghiêm trọng như thế, Hổ Văn quái nhân sẽ vì trọng lực mà rơi xuống, nhưng bởi vì, sóng âm trói buộc của Thiên Âm vẫn hữu hiệu, đem hắn gắt gao cố định ở chỗ cũ không nhúc nhích, phải nhận lấy tất cả lực đạo.
Oanh!
Chiến phủ đánh xong, không có chút nào dừng lại, ngay sau đó lại đánh tiếp.
Ba lần liên tục bị chiến phủ đập trúng ót, cánh tay Hổ Văn quái nhân rủ xuống tại hai bên thân thể, đã trợn trắng mắt, thoạt nhìn, giống như là hoàn toàn ngất rồi. Dĩ nhiên, chẳng qua là xem ra giống như là bị ngất đi, người này đến từ một cái Vũ Trụ khác, hình thái sinh mệnh cùng nhân loại khác nhau rất lớn, ai cũng không dám xác định, đến cùng, hắn đã đánh mất năng lực chống cự hay không.
Hô!
Một Cự Nhân màu đen đẩy ra sương mù dày đặc nặng nề, lộ ra thân hình, xuất hiện trước mắt Tô Triệt cùng Thiên Âm.
Quả nhiên, chính là Tiểu Hắc!
Một Cự Nhân thân cao trăm trượng, vọt tới trước, tay phải bắt được Song Nhận Chiến Phủ của mình, tay trái khổng lồ còn lại là một hướng về Hổ Văn quái nhân, đem hắn vững vàng nắm trong lòng bàn tay. Nắm trong lòng bàn tay, có phải hay không nói, Hổ Văn quái nhân cứ như vậy bị Tiểu Hắc bắt sống?
Không!
Thật giống như không có đơn giản như vậy.
- Grào…
Mới vừa rơi vào trong lòng bàn tay Tiểu Hắc, trong giây lát, Hổ Văn quái nhân liền nhanh chóng tỉnh táo lại. Một tiếng gào thét, bắt đầu giãy dụa.
- Ta chửi con mẹ mày, tỉnh nhanh như vậy?
Lão Hắc thì tại Tiên Ngục dặm mắng:
- Sọ não cứng rắn như vậy sao? Đúng là không phải người a?
- Tên này, vốn là không phải là người.
Tô Triệt trong lòng hừ nhẹ.
Cách gọi từ -người- này, sử dụng cực kỳ rộng rãi, cho dù là yêu thú biến hóa thành hình người, cũng có thể nói nó là người. Nhưng ở trong suy nghĩ của Tô Triệt. Giờ này khắc này, tại hiện trường, chỉ có mình mới coi như là nhân loại chân chính.
Nghiêm khắc mà nói. Thiên Âm cũng không tính là. Nếu không phải là loài người, vậy thì không thể lấy tiêu chuẩn của loài người tới cân nhắc hắn, sọ não cứng rắn một chút. Rất có thể là đặc tính riêng của chủng tộc người ta.
- Buông! Buông! Buông...
Hổ Văn quái nhân gào thét liên tục, liều mạng giãy dụa, đồng thời, tất cả mọi người có thể nghe hiểu tâm linh lời nói đã khuếch tán xung quanh.
Thả ngươi ra, có thể sao?
Phanh! Phanh! Phanh...
Tiểu Hắc phương thức câu thông đơn giản mà thô bạo, tay trái nắm hắn, tay phải nắm chiến phủ, hai tay đều vung, lẫn nhau đụng nhau, để cho Hổ Văn quái nhân ót liên tục không ngừng mà cùng chiến phủ phát sinh tiếp xúc thân mật kịch liệt nhất.
Phanh! Phanh! Phanh...
Tiếp xúc thân mật với tần số cao như vậy. Nhìn qua nhìn lại, thật giống như làm thợ rèn mà. Nhưng là, cũng không biết Hổ Văn quái nhân thi triển loại thủ đoạn nào, đầu bị đụng liên tục một cách trầm trọng, vẫn sống chết không bị ngất đi. Vẫn còn có thể giữ vững thanh tĩnh, cũng còn có thể gào thét liên tục, vẫn thả ra tâm linh lời nói: buông, buông...
Phanh! Phanh! Phanh...
Tiểu Hắc không quan tâm, huy động hai cánh tay, ngắn ngủn mấy hơi thời gian. Cũng đã đánh xuống mấy trăm cái. Nếu phụ thân nói, muốn đem hắn đập ngất, như vậy, bất kể cần hao phí bao nhiêu thời gian, nhất định phải làm được.
Vừa bắt đầu, Tô Triệt cùng Thiên Âm đều có chút âm thầm khẩn trương, lo lắng kia Hổ Văn quái nhân còn sẽ có những thủ đoạn quái dị khác, từ trong lòng bàn tay của Tiểu Hắc tránh thoát đi ra ngoài, như vậy sẽ khó xử lý vô cùng.
Bất quá, một lát sau, nó vẫn bị đánh liên tục, cái thằng biến thái này mặc dù còn có thể giữ vững thanh tĩnh, nhưng vẫn bị Tiểu Hắc vững vàng nắm trong lòng bàn tay.
- Thoạt nhìn, hẳn là vấn đề không lớn rồi.
Tô Triệt ở bên tai Thiên Âm nhỏ giọng nói:
- Ta chỉ đang lo lắng, sọ não tên kia, sẽ không cứng rắn hơn chiến phủ Tiểu Hắc chứ? Vạn nhất, búa bể nát rồi, sọ não của hắn vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, thật là không biết làm thế nào cho phải a?
Thiên Âm chậm rãi lắc đầu, thật đúng là cảm khái vô hạn:
- Hỗn Độn to lớn, không có chuyện gì là không thể, thật không tưởng tượng nổi, cư nhiên lại tồn tại sinh vật có thân thể cường hãn đến như vậy, chẳng lẽ, nhục thể của hắn thật sự không thể đâm phá sao?
Dưới đả kích như vậy, một trăm, một ngàn sọ não Tiên Tôn đã sớm bể nát rồi, mà tên Hổ Văn quái nhân kia lại vẫn còn oa oa kêu loạn, âm thanh cũng không thấy yếu bớt.
Không thể tin được!
Theo Thiên Địa Quy Tắc không gian vũ trụ mình mà nói, tình huống như thế căn bản sẽ không xuất hiện, sẽ không bao giờ tồn tại sinh linh có thân thể cường độ như thế biến thái như thế.
May nhờ lực lượng thuộc tính của Hổ Văn quái nhân cũng không mạnh, không cách nào tránh thoát nắm tay của Tiểu Hắc nắm giữ, nếu không, thì hắn là Vô Địch thiên hạ, ai cũng không có rồi biện pháp với hắn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh...
Một lúc sau, Tiểu Hắc vẫn còn tiếp tục đập, không đập ngất hắn, quyết không bỏ qua.
Tạm thời mà nói, Tô Triệt cùng Thiên Âm quả thật cũng nghĩ không ra phương pháp có thể chân chính khắc chế Hổ Văn quái nhân, chỉ có thể gửi hi vọng ở:
- Có công mài sắt có ngày nên kim, sọ có cứng rắn của hán, sớm muộn gì cũng có thể đem gõ dẹp sao?
Lại một lát sau, Tô Triệt nhận được Tiểu Hắc tâm linh truyền âm:
- Phụ thân, ta cảm thấy, trong cơ thể hắn đầy dẫy một loại năng lượng quái dị, nếu đem loại năng lượng này hao hết sạch, mặc dù là không cách nào phá hủy phòng ngự thân thể của hắn, lại có thể đem thần trí hắn chấn ngất đi.
- Vậy sao?
Vốn trong đắc dĩ, Tô Triệt lại sinh ra một chút ít kỳ vọng, trong lòng trả lời:
- Vậy liền từ từ đem hắn tiêu hao sạch đi.
Phanh! Phanh! Phanh...
Trong Hỗn Độn, tiếng sắt thép va chạm của nghề rèn vang lên, kéo dài thật lâu, dĩ nhiên còn có tiếng ô a kêu loạn của Hổ Văn quái nhân.
Tô Triệt cùng Thiên Âm hoàn toàn làm một đôi người xem, cũng chỉ có thể làm như vậy nhìn, ngồi chờ mà thôi.
Cho đến, Tô Triệt đều có chút không được nữa, liền đối với Hổ Văn quái nhân truyền âm nói:
- Đối với ngươi mà nói, đây là một loại thống khổ vô cùng, dứt khoát, ngươi liền thống thống khoái khoái hôn mê sao, cần gì chịu hành hạ như thế.
Nhưng chỉ nhận được trả lời:
- Giết ngươi! Ta muốn, giết ngươi, giết các ngươi.
- Con mẹ mày! Không biết sống chết!!!
Tô Triệt lên tiếng mắng to:
- Tiểu Hắc, thêm chút sức, gõ chết tên khốn kiếp này!
- Tốt, phụ thân.
Tiểu Hắc với thân cao trăm trượng, dùng sức gật đầu.
- Không được nói thô tục, dạy hư tiểu hài tử.
Thiên Âm ở Tô Triệt bên tai nhỏ giọng nhắc nhở.
Rầm rầm rầm phanh.
Va chạm kịch liệt giằng co mấy cái canh giờ, sự gào thét điên cuồng của quái nhân Hổ Văn vào lúc này mới bắt đầu dần dần yếu bớt, cùng với đó thì Tiểu Hắc cũng truyền đến một cái tin tức tốt:
- Phụ thân, năng lượng bên trong cơ thể hắn sắp khô kiệt.
- Tốt quá, cuối cùng thì cũng sắp kết thúc.
Tô Triệt thở dài một tiếng :
- Thật là một cục xương khó nhằn a....
Thiên Âm thì lại nhắc nhở một cách nhỏ nhẹ:
- Vẫn nên cẩn thận một chút, biết đâu hắn đang giả bộ thì sao?