Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-179
Chương 178: Dương bác học
"Nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái." Tống Triết cầm đũa gắp mì, không cảm thấy thèm ăn chút nào.
Tiêu Thiên cầm nĩa cuốn mỳ đút tới bên miệng Tống Triết: "A, há miệng! Nếu khó như vậy vì sao lúc đầu lại nói với cảnh sát là em có thể giúp?"
Tống Triết phồng phồng mỏ, hàm hồ không rõ nói: "Em có thể giúp một tay, vì sao lại không nói?"
"Đúng vậy, cho nên phần này là phần em có thể giúp, phần khác thì không thể. Em phải biết, không quản một người làm ra quyết định gì thì vẫn luôn có một phần có thể hưởng thụ, mà phần khác thì không thể hưởng thụ. Nếu em muốn tất cả đều hoàn mỹ trọn vẹn thì chắc chắn là không thể nào."
"Bọn họ vứt bỏ mỹ phẩm dưỡng da không phải lỗi của em. Bọn họ giữ lại không vứt cũng không phải em làm đúng. Vì thế đừng gách vác hết thảy mọi chuyện lên người mình. Nói ra thì em có thể không làm gì cả nhưng em vẫn làm, như vậy đã rất giỏi rồi."
Tiêu Thiên từng thấy Tống Triết một lần nữa truyền tinh khí cho Tiểu Ưu, cậu rất mệt mỏi, mà hiện giờ cả nước có nhiều người bị hại như vậy, thân thể cậu làm sao gánh vác nổi. Trợ giúp hết bọn họ, còn phải giúp những người đã vứt bỏ mỹ phẩm, Tiêu Thiên nghĩ thôi đã không nỡ để cậu khổ cực. Nói ích kỷ một chút thì Tống Triết đã làm tốt lắm rồi, đám người kia chẳng có chút quan hệ nào với cậu cả, vì sao cậu phải vất vả như vậy chứ?
Tống Triết bẹp bẹp ăn mì: "Em biết là vậy, thế nhưng vẫn muốn làm tốt nhất có thể. Nhiều người bị hại như vậy, cũng không biết đã có biết bao nhiêu gia đình bị chia rẽ." Tâm tình cậu có chút suy sụp: "Hơn nữa em làm chuyện tốt càng nhiều, anh đi theo bên cạnh em cũng được lợi nhiều hơn, không cần bị mệnh cách thiên sát cô tinh này quấy nhiễu nữa."
Tiêu Thiên nghe vậy thì trong lòng mềm nhũn, nhéo nhéo gương mặt non mịn của Tống Triết: "Đi theo bên cạnh em là anh đã không bị quấy nhiễu rồi. Em không cần vì anh mà làm mấy chuyện làm mình khổ sở. Như vậy anh sẽ đau lòng."
Tống Triết cười nói: "Không khổ sở, làm xong chuyện em cũng vui vẻ mà." Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như bắt được kẻ giật dây thì nói không chừng em có thể nghĩ cách cứu những người làm mất mỹ phẩm." Cậu gãi đầu: "Trước tiên cứ vậy đi, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mau ăn mì đi, ăn xong chúng ta tới cục cảnh sát một chuyến."
"Ừm!" Tiêu Thiên cười khẽ, anh thích Tống Triết tràn trề sức sống, như ánh mặt trời rực rỡ không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng như vậy. Mấy chuyện mất hứng kia cứ để anh giải quyết!
Ăn xong mì tới cục cảnh sát cũng gần tám giờ tối, Tống Triết tìm được Dương Lâm Tây, bảo là muốn vẽ hình nghi phạm. Dương Lâm Tây kích động không thôi, xem đi xem đi, hiệu suất làm việc của đại sư chính là như vậy. Bọn họ ngay cả bóng dáng kẻ hiềm nghi cũng không thấy thì Tống Triết đã có thể vẽ hình kẻ đó ra rồi, trâu bò a!
Sau khi được Tống Triết diễn tả vẽ lại, Tống Triết liền hỏi Tiêu Thiên: "Có cảm thấy quen mắt không? Em nhớ là đã từng gặp qua ở đâu rồi, thế nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra. Anh vẫn luôn ở bên cạnh em như hình với bóng, em cảm thấy anh rất có khả năng cũng từng gặp người này rồi."
Dương Lâm Tây ở bên cạnh lo lắng nghe, nghe thấy bốn chữ như hình với bóng thì lặng lẽ nuốt một ngụm cẩu lương, móa ơi, thời điểm cấp bách đừng tú ân ái a!
Tiêu Thiên rũ mi mắt, cánh môi mỏng phun ra vài chữ: "Từng gặp, mộ địa, Hứa Thắng Vinh."
Tống Triết giống như thoáng chốc thông suốt: "Nhớ ra rồi, là hắn ta!" Là người bên cạnh đại sư bắt quỷ, nghe nói là đồ đệ rất đắc ý, Dương Bác Học.
Tống Triết nhớ ra, người này ban đầu mơ hồ có chút địch ý với Tống Triết, cũng vì thế mà cậu có ấn tượng.
"Là ai? Là ai a?" Dương Lâm Tây không rõ hỏi.
Tống Triết xoay qua nói: "Dương Lâm Tây, bây giờ tôi có chút manh mối cần phải đi làm một vài chuyện, sáng sớm mai sẽ tới chữa trị số bệnh nhân kia. Đúng rồi, nếu như có bệnh nhân không có mỹ phẩm dưỡng da tới thì cứ ghi chép thông tin lại, nói không chừng tôi có thể nghĩ cách cứu bọn họ.
Dương Lâm Tây gật gù: "Được rồi, tôi biết rồi. Tôi đã sắp xếp phòng ốc xong rồi, đến khi đó sẽ để cậu tiến vào từ cửa sau, cũng để bọn họ đeo đồ che mắt để không nhìn thấy cậu."
Tống Triết gật đầu: "Anh chuẩn bị vậy được rồi."
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Tống Triết lên xe để Tiêu Thiên chở tới nhà Hoàng đại sư, trên đường đi, Tống Triết gọi điện thoại trước, xác nhận Hoàng đại sư vẫn chưa ngủ mới nói mình có chuyện muốn tới tìm.
"Người kia hình như gọi là Dương Bác Học, là môn sinh đắc ý của Lý đại sư." Tống Triết cầm chai nước suối uống một ngụm: "Cũng không biết hắn nghĩ gì, danh tiếng của Lý đại sư trong huyền học xã rất tốt, thế nhưng người đồ đệ này thì không tốt lắm."
Tiêu Thiên có khả năng đã gặp qua là sẽ không quên, vì thế anh nhớ rõ cái người gọi là Dương Bác Học này, thế nhưng anh không quá để ý, dù sao thì đối với anh, đây chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
"Tống Tống, em có thấy được hình dạng của thứ trong suốt đó không?"
Tống Triết lắc đầu, lại uống một ngụm nước lớn phồng phồng hai má, sau khi nuốt xuống mới nói: "Không có, lọ mỹ phẩm dưỡng da kia quá nhỏ, em chỉ nhìn thấy được cái tay thôi, khoảng cách của người kia cùng cái lọ quá gần. Khi ấy Dương Bác Học đứng ở gần đó nên em mới thấy rõ mặt. Sao vậy? Anh có suy đoán gì hả?"
Tiêu Thiên đảo vô lăng nói: "Anh nghĩ, Dương Bác Học kia biết rõ trợ giúp thứ trong suốt kia sẽ gây ra hậu quả gì, thế nhưng hắn vẫn giúp. Là thứ trong suốt kia cho hắn lợi lộc gì đó hoặc là hắn thích thứ đó. Em phải biết, xã hội bây giờ rất hiếm có người không mê lợi lộc. Mà Dương Bác Học kia, mặc dù chỉ mới gặp một lần nhưng người này tựa hồ có chút nói hay làm dở, ánh mắt đặt rất cao. Lúc em cùng các vị đại sư giải quyết Hứa Thắng Vinh, nhóm đại sư rối rít khen ngợi em, anh thấy biểu tình của hắn tựa hồ có chút khinh thường. Chỉ vậy thôi đã đủ để anh nhìn ra nhân phẩm hắn cũng chẳng ra gì."
"Hắn trợ giúp thứ trong suốt kia hại nhiều người như vậy, nếu Lý đại sư biết thì nhất định sẽ trục xuất hắn ra khỏi sư môn. Vì thế nhất định phải có lợi ích gì đó rất lớn, nếu không phải lợi ích thì chỉ có thể là nữ nhân. Có vài người nam nhân sẽ vì nữ nhân mà làm ra những chuyện mất lý trí."
Mặc dù Tống Triết cảm thấy Tiêu Thiên nói có lý, thế nhưng: "Vì sao nhất định phải là một nữ nhân? Nói không chừng là nam nhân a! Biết đâu giống như chúng ta vậy, cũng là một cặp người yêu đồng tính."
Tiêu Thiên nghiêng đầu, gõ một cái vào cái trán trắng nõn của Tống Triết: "Em nghĩ lại xem ban đầu hết tượng mỹ nhân tới nữ nhi hương, khả năng thứ trong suốt đó là nữ nhân cao hơn."
Tống Triết ôm trán, lẩm bẩm: "Rồi rồi rồi, anh lợi hại nhất, được chưa?"
Sau khi đến nhà, Hoàng đại sư đưa bọn họ vào phòng sách: "Tống Triết, con có đại sự gì sao?" Bằng không Tống Triết sẽ không tìm tới ông vào lúc muộn thế này.
Tống Triết nói: "Hoàng đại sư, người còn nhớ chuyện nữ nhi hương mà lần trước con tới tìm người không?"
Hoàng đại sư gật đầu, có chút bất an: "Nhớ, con phát hiện được gì à?"
Tống Triết nghiêm túc nói: "Dạ vâng, lần này thứ trong suốt đó không cần tượng mỹ nhân làm mồi dụ nữa mà trực tiếp dùng nữ nhi hương làm mỹ phẩm dưỡng da, hại không biết bao nhiêu người hỏng mặt, mất đi thai nhi, thậm chí cơ năng cơ thể cũng bị suy giảm. Đại sư có nghe thấy tin tức gần đây không?"
Hoàng đại sư theo phong cách cổ xưa, không dùng sản phẩm điện tử, mỗi ngày chỉ xem tin tức trên báo, bất quá có nghe thấy tin tức về loại mỹ phẩm dưỡng da kia, chỉ là ông không quá để ý, dù sao thì ông không rành mấy thứ này, chỉ cho là đám sản xuất giở trò bịp bợm làm người sử dụng xuất hiện tác dụng phụ.
Mà hiện giờ, cả người Hoàng đại sư đều cảm thấy không tốt: "Con nói những chuyện kia đều là thứ trong suốt kia làm ra?"
Tống triết gật đầu: "Hơn nữa, Hoàng đại sư, nó có người trợ giúp."
"Cái gì?"
Tống Triết mím môi nói: "Là đồ đệ của Lý đại sư... Dương Bác Học. Không biết Hoàng đại sư hiểu biết mấy phần về người này?"
Hoàng đại sư trố mắt nghẹn họng: "Là hắn?" Phản ứng đầu tiên của ông là không có khả năng, mặc dù Dương Bác Học có chút tự cao tự đại nhưng chuyện này hắn làm sao dám làm? Nếu Lý đại sư biết thì tuyệt đối sẽ không ăn được quả ngon.
Nhưng Tống Triết tuyệt đối không phải người nói dối.
Hoàng đại sư nhịn không được đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng sách: "Tống Triết, con khẳng định là hắn?"
"Không sai, là hắn. Con tận mắt nhìn thấy."
Bản lĩnh của Tống Triết rất lớn, cậu nói tận mắt nhìn thấy thì chính là chính xác không thể nghi ngờ.
"Hoàng đại sư, con cùng Lý đại sư không quen biết, chuyện này vẫn phải nhờ vào người. Tốt nhất là trực tiếp nhốt Dương Bác Học lại, không để hắn chạy thoát, sau đó để con tới gặp hắn thì sẽ biết thứ trong suốt kia đang ở đâu."
Hoàng đại sư lo lắng: "Nếu quả thật là hắn làm ra chuyện như vậy thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận."
Tống Triết trào phúng nói: "Không cần hắn mở miệng con cũng có cách biết."
Thấy Tống Triết tự tin như vậy, Hoàng đại sư nói: "Được, ta thay con đi một chuyến. Ta cùng Lý đại sư có giao tình tốt lắm, lời ta nói ông ấy sẽ nghe."
Tống Triết vui vẻ: "Vậy thực cám ơn Hoàng đại sư!"
Hoàng đại sư cũng cười, chỉ là trong lòng vẫn thực nặng nề, Dương Bác Học sao lại làm ra chuyện như vậy? Chuyện thương thiên hại lý như vậy, hắn không sợ báo ứng sao?
Lúc Tống Triết cùng Hoàng đại sư nói chuyện, Tiêu Thiên vẫn trầm mặc không mở miệng, đến khi chuyện kết thúc, Hoàng đại sư mới nhìn qua Tiêu Thiên, trên dưới quan sát một phen: "Con bây giờ, ngày càng tốt hơn a!"
Biểu tình Tiêu Thiên thực nhu hòa: "Đều là công lao của Tống Triết, cũng cám ơn Hoàng đại sư đã cực khổ nhiều năm như vậy."
Hoàng đại sư cười nói: "Thấy con như vậy, coi như ta cực khổ cũng đáng. Tống Triết là đứa bé ngoan, con cũng vậy." Ông không ngờ, thật sự xuất hiện một thiên ất quý nhân.
Tống Triết cười hì hì nói: "Hoàng đại sư, người yên tâm, hai đứa con nhất định sẽ bách niên hảo hợp."
Hoàng đại sư không khỏi buồn cười: "Đứa ngốc, bách niên hảo hợp không phải dùng như vậy." Hoàng đại sư còn tưởng Tống Triết vui quá nói bừa.
Tống Triết cười hắc hắc nháy mắt với Tiêu Thiên.
.áu áu áu áu áu.
"Nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái." Tống Triết cầm đũa gắp mì, không cảm thấy thèm ăn chút nào.
Tiêu Thiên cầm nĩa cuốn mỳ đút tới bên miệng Tống Triết: "A, há miệng! Nếu khó như vậy vì sao lúc đầu lại nói với cảnh sát là em có thể giúp?"
Tống Triết phồng phồng mỏ, hàm hồ không rõ nói: "Em có thể giúp một tay, vì sao lại không nói?"
"Đúng vậy, cho nên phần này là phần em có thể giúp, phần khác thì không thể. Em phải biết, không quản một người làm ra quyết định gì thì vẫn luôn có một phần có thể hưởng thụ, mà phần khác thì không thể hưởng thụ. Nếu em muốn tất cả đều hoàn mỹ trọn vẹn thì chắc chắn là không thể nào."
"Bọn họ vứt bỏ mỹ phẩm dưỡng da không phải lỗi của em. Bọn họ giữ lại không vứt cũng không phải em làm đúng. Vì thế đừng gách vác hết thảy mọi chuyện lên người mình. Nói ra thì em có thể không làm gì cả nhưng em vẫn làm, như vậy đã rất giỏi rồi."
Tiêu Thiên từng thấy Tống Triết một lần nữa truyền tinh khí cho Tiểu Ưu, cậu rất mệt mỏi, mà hiện giờ cả nước có nhiều người bị hại như vậy, thân thể cậu làm sao gánh vác nổi. Trợ giúp hết bọn họ, còn phải giúp những người đã vứt bỏ mỹ phẩm, Tiêu Thiên nghĩ thôi đã không nỡ để cậu khổ cực. Nói ích kỷ một chút thì Tống Triết đã làm tốt lắm rồi, đám người kia chẳng có chút quan hệ nào với cậu cả, vì sao cậu phải vất vả như vậy chứ?
Tống Triết bẹp bẹp ăn mì: "Em biết là vậy, thế nhưng vẫn muốn làm tốt nhất có thể. Nhiều người bị hại như vậy, cũng không biết đã có biết bao nhiêu gia đình bị chia rẽ." Tâm tình cậu có chút suy sụp: "Hơn nữa em làm chuyện tốt càng nhiều, anh đi theo bên cạnh em cũng được lợi nhiều hơn, không cần bị mệnh cách thiên sát cô tinh này quấy nhiễu nữa."
Tiêu Thiên nghe vậy thì trong lòng mềm nhũn, nhéo nhéo gương mặt non mịn của Tống Triết: "Đi theo bên cạnh em là anh đã không bị quấy nhiễu rồi. Em không cần vì anh mà làm mấy chuyện làm mình khổ sở. Như vậy anh sẽ đau lòng."
Tống Triết cười nói: "Không khổ sở, làm xong chuyện em cũng vui vẻ mà." Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như bắt được kẻ giật dây thì nói không chừng em có thể nghĩ cách cứu những người làm mất mỹ phẩm." Cậu gãi đầu: "Trước tiên cứ vậy đi, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mau ăn mì đi, ăn xong chúng ta tới cục cảnh sát một chuyến."
"Ừm!" Tiêu Thiên cười khẽ, anh thích Tống Triết tràn trề sức sống, như ánh mặt trời rực rỡ không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng như vậy. Mấy chuyện mất hứng kia cứ để anh giải quyết!
Ăn xong mì tới cục cảnh sát cũng gần tám giờ tối, Tống Triết tìm được Dương Lâm Tây, bảo là muốn vẽ hình nghi phạm. Dương Lâm Tây kích động không thôi, xem đi xem đi, hiệu suất làm việc của đại sư chính là như vậy. Bọn họ ngay cả bóng dáng kẻ hiềm nghi cũng không thấy thì Tống Triết đã có thể vẽ hình kẻ đó ra rồi, trâu bò a!
Sau khi được Tống Triết diễn tả vẽ lại, Tống Triết liền hỏi Tiêu Thiên: "Có cảm thấy quen mắt không? Em nhớ là đã từng gặp qua ở đâu rồi, thế nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra. Anh vẫn luôn ở bên cạnh em như hình với bóng, em cảm thấy anh rất có khả năng cũng từng gặp người này rồi."
Dương Lâm Tây ở bên cạnh lo lắng nghe, nghe thấy bốn chữ như hình với bóng thì lặng lẽ nuốt một ngụm cẩu lương, móa ơi, thời điểm cấp bách đừng tú ân ái a!
Tiêu Thiên rũ mi mắt, cánh môi mỏng phun ra vài chữ: "Từng gặp, mộ địa, Hứa Thắng Vinh."
Tống Triết giống như thoáng chốc thông suốt: "Nhớ ra rồi, là hắn ta!" Là người bên cạnh đại sư bắt quỷ, nghe nói là đồ đệ rất đắc ý, Dương Bác Học.
Tống Triết nhớ ra, người này ban đầu mơ hồ có chút địch ý với Tống Triết, cũng vì thế mà cậu có ấn tượng.
"Là ai? Là ai a?" Dương Lâm Tây không rõ hỏi.
Tống Triết xoay qua nói: "Dương Lâm Tây, bây giờ tôi có chút manh mối cần phải đi làm một vài chuyện, sáng sớm mai sẽ tới chữa trị số bệnh nhân kia. Đúng rồi, nếu như có bệnh nhân không có mỹ phẩm dưỡng da tới thì cứ ghi chép thông tin lại, nói không chừng tôi có thể nghĩ cách cứu bọn họ.
Dương Lâm Tây gật gù: "Được rồi, tôi biết rồi. Tôi đã sắp xếp phòng ốc xong rồi, đến khi đó sẽ để cậu tiến vào từ cửa sau, cũng để bọn họ đeo đồ che mắt để không nhìn thấy cậu."
Tống Triết gật đầu: "Anh chuẩn bị vậy được rồi."
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Tống Triết lên xe để Tiêu Thiên chở tới nhà Hoàng đại sư, trên đường đi, Tống Triết gọi điện thoại trước, xác nhận Hoàng đại sư vẫn chưa ngủ mới nói mình có chuyện muốn tới tìm.
"Người kia hình như gọi là Dương Bác Học, là môn sinh đắc ý của Lý đại sư." Tống Triết cầm chai nước suối uống một ngụm: "Cũng không biết hắn nghĩ gì, danh tiếng của Lý đại sư trong huyền học xã rất tốt, thế nhưng người đồ đệ này thì không tốt lắm."
Tiêu Thiên có khả năng đã gặp qua là sẽ không quên, vì thế anh nhớ rõ cái người gọi là Dương Bác Học này, thế nhưng anh không quá để ý, dù sao thì đối với anh, đây chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
"Tống Tống, em có thấy được hình dạng của thứ trong suốt đó không?"
Tống Triết lắc đầu, lại uống một ngụm nước lớn phồng phồng hai má, sau khi nuốt xuống mới nói: "Không có, lọ mỹ phẩm dưỡng da kia quá nhỏ, em chỉ nhìn thấy được cái tay thôi, khoảng cách của người kia cùng cái lọ quá gần. Khi ấy Dương Bác Học đứng ở gần đó nên em mới thấy rõ mặt. Sao vậy? Anh có suy đoán gì hả?"
Tiêu Thiên đảo vô lăng nói: "Anh nghĩ, Dương Bác Học kia biết rõ trợ giúp thứ trong suốt kia sẽ gây ra hậu quả gì, thế nhưng hắn vẫn giúp. Là thứ trong suốt kia cho hắn lợi lộc gì đó hoặc là hắn thích thứ đó. Em phải biết, xã hội bây giờ rất hiếm có người không mê lợi lộc. Mà Dương Bác Học kia, mặc dù chỉ mới gặp một lần nhưng người này tựa hồ có chút nói hay làm dở, ánh mắt đặt rất cao. Lúc em cùng các vị đại sư giải quyết Hứa Thắng Vinh, nhóm đại sư rối rít khen ngợi em, anh thấy biểu tình của hắn tựa hồ có chút khinh thường. Chỉ vậy thôi đã đủ để anh nhìn ra nhân phẩm hắn cũng chẳng ra gì."
"Hắn trợ giúp thứ trong suốt kia hại nhiều người như vậy, nếu Lý đại sư biết thì nhất định sẽ trục xuất hắn ra khỏi sư môn. Vì thế nhất định phải có lợi ích gì đó rất lớn, nếu không phải lợi ích thì chỉ có thể là nữ nhân. Có vài người nam nhân sẽ vì nữ nhân mà làm ra những chuyện mất lý trí."
Mặc dù Tống Triết cảm thấy Tiêu Thiên nói có lý, thế nhưng: "Vì sao nhất định phải là một nữ nhân? Nói không chừng là nam nhân a! Biết đâu giống như chúng ta vậy, cũng là một cặp người yêu đồng tính."
Tiêu Thiên nghiêng đầu, gõ một cái vào cái trán trắng nõn của Tống Triết: "Em nghĩ lại xem ban đầu hết tượng mỹ nhân tới nữ nhi hương, khả năng thứ trong suốt đó là nữ nhân cao hơn."
Tống Triết ôm trán, lẩm bẩm: "Rồi rồi rồi, anh lợi hại nhất, được chưa?"
Sau khi đến nhà, Hoàng đại sư đưa bọn họ vào phòng sách: "Tống Triết, con có đại sự gì sao?" Bằng không Tống Triết sẽ không tìm tới ông vào lúc muộn thế này.
Tống Triết nói: "Hoàng đại sư, người còn nhớ chuyện nữ nhi hương mà lần trước con tới tìm người không?"
Hoàng đại sư gật đầu, có chút bất an: "Nhớ, con phát hiện được gì à?"
Tống Triết nghiêm túc nói: "Dạ vâng, lần này thứ trong suốt đó không cần tượng mỹ nhân làm mồi dụ nữa mà trực tiếp dùng nữ nhi hương làm mỹ phẩm dưỡng da, hại không biết bao nhiêu người hỏng mặt, mất đi thai nhi, thậm chí cơ năng cơ thể cũng bị suy giảm. Đại sư có nghe thấy tin tức gần đây không?"
Hoàng đại sư theo phong cách cổ xưa, không dùng sản phẩm điện tử, mỗi ngày chỉ xem tin tức trên báo, bất quá có nghe thấy tin tức về loại mỹ phẩm dưỡng da kia, chỉ là ông không quá để ý, dù sao thì ông không rành mấy thứ này, chỉ cho là đám sản xuất giở trò bịp bợm làm người sử dụng xuất hiện tác dụng phụ.
Mà hiện giờ, cả người Hoàng đại sư đều cảm thấy không tốt: "Con nói những chuyện kia đều là thứ trong suốt kia làm ra?"
Tống triết gật đầu: "Hơn nữa, Hoàng đại sư, nó có người trợ giúp."
"Cái gì?"
Tống Triết mím môi nói: "Là đồ đệ của Lý đại sư... Dương Bác Học. Không biết Hoàng đại sư hiểu biết mấy phần về người này?"
Hoàng đại sư trố mắt nghẹn họng: "Là hắn?" Phản ứng đầu tiên của ông là không có khả năng, mặc dù Dương Bác Học có chút tự cao tự đại nhưng chuyện này hắn làm sao dám làm? Nếu Lý đại sư biết thì tuyệt đối sẽ không ăn được quả ngon.
Nhưng Tống Triết tuyệt đối không phải người nói dối.
Hoàng đại sư nhịn không được đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng sách: "Tống Triết, con khẳng định là hắn?"
"Không sai, là hắn. Con tận mắt nhìn thấy."
Bản lĩnh của Tống Triết rất lớn, cậu nói tận mắt nhìn thấy thì chính là chính xác không thể nghi ngờ.
"Hoàng đại sư, con cùng Lý đại sư không quen biết, chuyện này vẫn phải nhờ vào người. Tốt nhất là trực tiếp nhốt Dương Bác Học lại, không để hắn chạy thoát, sau đó để con tới gặp hắn thì sẽ biết thứ trong suốt kia đang ở đâu."
Hoàng đại sư lo lắng: "Nếu quả thật là hắn làm ra chuyện như vậy thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận."
Tống Triết trào phúng nói: "Không cần hắn mở miệng con cũng có cách biết."
Thấy Tống Triết tự tin như vậy, Hoàng đại sư nói: "Được, ta thay con đi một chuyến. Ta cùng Lý đại sư có giao tình tốt lắm, lời ta nói ông ấy sẽ nghe."
Tống Triết vui vẻ: "Vậy thực cám ơn Hoàng đại sư!"
Hoàng đại sư cũng cười, chỉ là trong lòng vẫn thực nặng nề, Dương Bác Học sao lại làm ra chuyện như vậy? Chuyện thương thiên hại lý như vậy, hắn không sợ báo ứng sao?
Lúc Tống Triết cùng Hoàng đại sư nói chuyện, Tiêu Thiên vẫn trầm mặc không mở miệng, đến khi chuyện kết thúc, Hoàng đại sư mới nhìn qua Tiêu Thiên, trên dưới quan sát một phen: "Con bây giờ, ngày càng tốt hơn a!"
Biểu tình Tiêu Thiên thực nhu hòa: "Đều là công lao của Tống Triết, cũng cám ơn Hoàng đại sư đã cực khổ nhiều năm như vậy."
Hoàng đại sư cười nói: "Thấy con như vậy, coi như ta cực khổ cũng đáng. Tống Triết là đứa bé ngoan, con cũng vậy." Ông không ngờ, thật sự xuất hiện một thiên ất quý nhân.
Tống Triết cười hì hì nói: "Hoàng đại sư, người yên tâm, hai đứa con nhất định sẽ bách niên hảo hợp."
Hoàng đại sư không khỏi buồn cười: "Đứa ngốc, bách niên hảo hợp không phải dùng như vậy." Hoàng đại sư còn tưởng Tống Triết vui quá nói bừa.
Tống Triết cười hắc hắc nháy mắt với Tiêu Thiên.
.áu áu áu áu áu.