Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Anh Em Rồng Vàng
Edit: Cinis
Beta: LP
_____
Đống bừa bộn trước điện sẽ có người xử lý.
Tuy vị Tiên Quân nào đó bị thương nghiêm trọng, nhưng từ nhỏ sức khôi phục của y đã không ai có thể sánh được.
Vậy nên sau khi về đến điện, không tới ba tiếng đồng hồ sau những vết thương ngoài da cũng đã gần lành cả rồi, còn nội thương và linh khí bị hao hụt thì chỉ có thể chậm rãi hồi phục mà thôi.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm sao mới có thể gặp mặt hai đứa trẻ trong quả trứng.
Có người nói mấy chục nghìn năm trước, tộc Thần Long cũng đẻ trứng, hồi đó trong tộc cũng có rất nhiều người ấp trứng, nhưng đây đã là chuyện từ mấy chục nghìn năm trước rồi.
Hiện tại những trưởng bối còn sống trong tộc đều không có kinh nghiệm gì cả.
Mặc Đình cực kì cẩn thận đặt hai quả trứng ở giữa giường, y nói với Phượng Dương: “Hay là ngày nào anh cũng ôm bọn nhỏ nhé?”
Phượng Dương: “...!Anh không cảm thấy cái hình ảnh đó rất sởn da gà hả? Hơn nữa nhiệt độ trên người anh lúc nào cũng thấp, anh có chắc là anh ôm bọn nhỏ thì bọn nhỏ có thể nở ra không?”
Mặc Đình không chắc, nhưng cứ bỏ mặc bọn nhỏ tự do sinh trưởng như vậy cũng không biết có ổn hay không.
Y nhìn Phượng Dương từ trên xuống dưới: “Bảo bối, lúc đó em sinh ra như thế nào?”
Phượng Dương nói: “Em sinh bằng bào thai, hình người.
Người có tư chất tốt trong tộc Thần Phượng chúng em đều sẽ sinh ra với hình người, không giống các anh lắm đâu.”
Mặc Đình: “Vậy bọn nhỏ được sinh ra như thế nào?”, Mặc Đình chỉ vào hai cục cưng đang được hoa Tầm Long chiếu vào: “Ý anh là...”
Phượng Dương hơi nghẹn họng.
Đương nhiên cậu hiểu Mặc Đình đang muốn hỏi cái gì.
Cậu nhớ lại tình hình lúc đó, thực ra cậu cũng không quá rõ ràng.
Lúc đó tia sét cuối cùng đánh xuyên qua thân thể Mặc Đình bay thẳng về phía cậu, cậu hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ, chỉ còn có bản năng mà thôi.
Cậu biết linh lực của mình không đủ để ngăn chặn làn sóng công kích này, vậy nên cậu dứt khoát đốt cháy thân thể của mình để che chở cho bọn nhỏ.
Cậu là Phượng Hoàng, cậu có khả năng điều khiển Cửu Thiên Huyền Hỏa, chỉ thứ gì đốt thứ đó không thành vấn đề, mà khi thân thể của cậu tự đốt cháy thì chẳng những có thể đốt sạch tội ác trên thế gian, mang đến an lành, mà còn có thể sinh ra sức mạnh không thể khinh thường.
Chỉ có điều việc này phần lớn là một đi không trở lại nên bình thường sẽ không có người chịu đi thử nghiệm mà thôi.
Mặc Đình ôm Phượng Dương vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Em không sợ sẽ không về được nữa à?”
Phượng Dương nói: “Lúc ấy em làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện này? Đây là con của chúng ta mà.”
Mặc Đình nghe vậy, không khỏi càng ôm cậu thật chặt.
Kỳ thực trước ngày hôm nay, thỉnh thoảng y còn cảm thấy Phượng Dương yêu y không nhiều như y yêu cậu.
Phượng Dương khiến người ta cảm thấy cậu hơi lạnh nhạt.
Ai cũng nói tình yêu của Phượng Hoàng nóng rực như lửa, nhưng y lại có cảm giác như lửa chính là y, mà ngược lại Phượng Dương lại giống nước, hơn nữa còn là nước sông, tự nhiên chảy xuôi, cảm thấy lạnh thì đóng băng, nóng thì tan ra, nhưng vĩnh viễn sẽ không sôi trào.
Thậm chí có một thời gian y còn nghĩ nếu như y không phải Tiên quân Mặc Đình mà chỉ là một người bình thường thì Phượng Dương còn có thể yêu y hay không? Hiện tại y phát hiện, vấn đề này thực sự quá dư thừa.
Chưa nói đến chuyện nếu y là người bình thường thì ngay từ đầu họ sẽ không gặp được nhau, cho dù thật sự có gặp thì nếu không nhờ tên Mặc Đình thần kinh cứ liên tục quấn lấy Phượng Dương kia, với tính tình này của Phượng Dương, cậu cũng sẽ không cho ai cơ hội bước vào trong tim mình.
Đương nhiên, nếu thành công đi vào thì dĩ nhiên sẽ phát hiện ra nội tâm của người này.
“Làm sao thế?”, Phượng Dương thấy Mặc Đình hôn mình một cái rồi không buông ra, ngược lại càng ôm càng chặt, xiết chặt đến lưng cậu phát đau, bèn nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em mà thôi.”, Mặc Đình cười bên tai Phượng Dương, hơi trẻ con hỏi: “Nếu có một ngày anh gặp nguy hiểm, em cũng sẽ che chở anh như che chở các con đúng không?”
“Hỏi thừa”, Phượng Dương lùi về phía sau: “Để em xem, có phải là đầu óc anh bị đánh hỏng rồi hay không, sao lại hỏi cái câu ngốc thế hả?”
“Đừng nghịch ngợm mà”, Mặc Đình nói: “Anh đã nói là ở trước mặt bọn nhỏ thì phải cho anh chút mặt mũi rồi còn gì!”
“Ấy, anh vừa nói như thế thì em đã biết phải kể cho các con chuyện gì để dỗ chúng trước khi đi ngủ sau khi chúng sinh ra rồi.”, Phượng Dương cười nói: “Kể cho bọn nhỏ chuyện “phụ vương con ở trần gian” được không?”
Mặc Đình không nói không rằng kéo Phượng Dương vào lòng, hung ác gặm cắn môi cậu!
Phượng Dương thấy lòng hạnh phúc, cũng ôm y thật chặt.
Lúc này, hai quả trứng nằm trên giường nhẹ nhàng giật giật, nhưng vì âm thanh thật sự quá nhỏ bé nên hai người đang hôn hít kia đều không nghe thấy được.
Họ cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khi hoa Tầm Long chiếu ở phía trên thì chẳng những họ có thể nhìn thấy rồng con, mà người bên ngoài cũng có thể nhìn xuyên qua tường thấy được họ!
Lão Long Vương mới vừa nhìn thấy trứng rồng không bao lâu thì đã lôi kéo mấy anh em già đi tra tìm trong sách cổ xem có ghi chép gì liên quan đến việc ấp trứng rồng hay không, để còn xác định xem rốt cuộc nên để hai đứa cháu của ông được con trai ấp ra hay con dâu ấp ra.
Kết quả vừa mới tìm được vài thứ có ích, muốn đến nói chuyện với con trai con dâu thì hai người này đã sến sẩm quấn chặt lấy nhau rồi!
“Hay là chúng ta cứ đi về trước đã”, lão Long Vương bày kết giới, nói với mấy anh em của mình.
“Sao mà thế được?”, Tây Hải Long Vương nói: “Đến cũng đã đến rồi, tốt xấu gì cũng phải nói cho họ biết trứng phải tiếp tục hấp thu linh khí của mẹ đã chứ.”
“Sao lại không thế được?”, lão Long Vương lườm ông: “Bây giờ chúng ta đi vào, không khéo đứa cháu tiếp theo của ta sẽ mất tăm luôn không chừng! Cái nào quan trọng hơn hửm? Việc này liên quan tới vấn đề sinh sôi nảy nở của tộc Thần Long chúng ta đó, các ông phải biết tính toán chứ.”
Tây, Nam, Bắc Long Vương: “...”, vậy nên ông mới là lão đại mà chúng tôi không phải hử? Tính toán cũng tỉ mỉ ghê cơ!
Mặc Đình ôm Phượng Dương lên giường, y cảm giác như có người đang nhìn mình nhưng không nghĩ là bên ngoài có người, vì đám người kia đứng cách khá xa lại bày kết giới nên nếu y không cẩn thận cảm ứng thì sẽ không phát hiện ra được.
Sau đó y nhìn về phía hai đứa con mình, dưới ánh sáng, tuy hai đứa nhỏ nhắm mắt lại nhưng lại đúng lúc quay mặt về phía mình, nên y xoay hai quả trứng đi một trăm tám mươi độ cho bọn nhỏ quay lưng về phía hai người họ.
Phượng Dương: “...”, hai anh em nó đang nhắm mắt mà, anh chột dạ cái gì hả!
Đúng vậy, hiện tại hai đứa nhỏ đã lớn đến mức có thể nhìn thấy chim nhỏ rồi, có thể xác định là hai cậu bé.
Bây giờ mỗi đứa cũng đã dài khoảng hai mươi cen-ti-mét, quả thực chính là nguyên hình của Mặc Đình phiên bản thu nhỏ.
Phượng Dương nhìn xuyên qua vỏ trứng có thể thấy hai thằng nhóc trong trứng rất hăng hái, lúc thì bơi tới chỗ này, lúc thì bơi tới chỗ kia, thỉnh thoảng móng vuốt nhỏ lại cào cào, không biết có phải là đang tìm anh em của mình hay không?
Nói đến cũng lạ, rõ ràng khi ở trong bụng cậu thì hình như hai anh em này ở chung một phòng, kết quả lúc sinh ra lại là hai quả trứng khác nhau.
Mặc Đình không vui xoay mặt Phượng Dương lại: “Không cho nhìn bọn nhỏ nữa, lúc này em chỉ cần nhìn một mình anh là đủ rồi.”
Phượng Dương nói: “Nhưng bọn nhỏ lại quay lại kìa.”
Mặc Đình nhìn sang, đúng thật luôn! Vừa rồi y xoay hai quả trứng đi một trăm tám mươi độ, thế nhưng hai anh em này lại giống như biết họ đang ở vị trí nào vậy, chỉ trong nháy mắt đã bơi lại chỗ cũ.
Tuy từ đầu tới cuối hai đứa nhỏ đều nhắm mắt lại nhưng bọn nhỏ luôn tìm được đúng hướng để quay mặt về phía cha mẹ.
Mặc Đình phải đối diện với hai khuôn mặt nhỏ non nớt này, thật sự là không thể đùa bỡn lưu manh với Phượng Dương được nên y dứt khoát không làm gì nữa, chuyển sang ôm Phượng Dương cùng xem hai đứa bé.
Có lẽ là đã bơi mệt nên lúc này, lồng ngực nhỏ của hai thằng nhóc nhấp nhô lên xuống với biên độ lớn hơn ban đầu một chút.
Phượng Dương tụ ra một chút linh khí trên đầu ngón tay, chấm lên một trong hai quả trứng.
Thực ra cậu chỉ muốn nhìn xem các con có thể hấp thu tia linh khí này hay không thôi, không ngờ nhóc con bên trong có cảm ứng rất nhanh, lập tức cong cái eo nhỏ lên, dùng lưng chạm vào vị trí mà ngón tay Phượng Dương đang chạm lên vỏ trứng, nháy mắt đã hút sạch linh khí của cậu.
Trông nhóc con có vẻ chưa hút đủ, tiếc rẻ chép chép cái miệng nhỏ.
Khi bọn nhỏ còn chưa sinh ra thì đã có nhu cầu rất lớn đối với linh khí.
Ngày nào Phượng Dương cũng ăn rất nhiều linh quả, linh thú, hơn nữa còn sống ở nơi linh khí sung túc nữa, bọn nhỏ sẽ hấp thu những linh khí này đi.
Thế nhưng bây giờ bọn nhỏ không thể làm như vậy nữa nên chỉ cần có một chút linh khí là chúng sẽ lập tức hút đi.
Mặc Đình nghĩ, hóa ra vẫn còn muốn hút linh khí, vậy một người cha như y đương nhiên không thể làm bọn nhỏ “đói bụng” rồi.
Y học theo Phượng Dương tụ linh khí vào đầu ngón tay để bọn nhỏ hấp thu.
Kỳ quái là, khi y làm như thế thì bọn nhỏ không có phản ứng gì, nhưng khi Phượng Dương làm như thế thêm lần nữa thì bọn nhỏ đều hăng hái bơi tới, hơn nữa cũng không phải cứ là linh khí Phượng Dương cho thì bọn nhỏ sẽ hút, mà là sau khi ăn “no” thì sẽ không hút nữa.
“Xem ra đây là một cách “ấp” khác”, Mặc Đình nói.
“Ừ, lát nữa em lại cho bọn nhỏ “măm măm” thử xem”, hai thằng nhóc ăn no thì không bơi nữa, hình như lại lăn ra ngủ.
Phượng Dương nhẹ nhàng đưa bọn nhỏ về giữa giường, dùng một cái chăn nhỏ xếp thành một cái ổ nhỏ bao bọc hai đứa.
Có lẽ bọn nhỏ thật sự đã ngủ say, lần này phải đối diện với vách tường cũng không xoay lưng lại nữa.
Mặc Đình thấy thế thì nhanh chóng tranh thủ cơ hội ôm Phượng Dương vào lòng.
Phượng Dương: “Làm gì đó?!”
Mặc Đình nghiêm túc nói về chuyện cực kì không nghiêm túc: “Đương nhiên là bổ sung linh khí cho em rồi!”
Phượng Dương tin y mới là lạ.
Nhưng mà loài Rồng có tính phóng đãng, ở cùng cái con Rồng già dâm đãng này thì ban đêm không thể tránh khỏi chuyện này được.
Phượng Dương dứt khoát duỗi người ra, hưởng thụ sự ngọt ngào y đem lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hai đứa con trai bảo bối của cậu lại xoay người sang.
Hai đứa nhỏ thực sự không hiểu, lúc chưa sinh ra ngày nào cũng bị lắc đã đành, tại sao sinh ra rồi mà vẫn như vậy cơ chứ?!
Không được! Phải nghĩ cách nhanh chóng đi ra ngoài thôi.
Hai anh em đột nhiên đồng loạt mở mắt cùng, chân trước nho nhỏ gập lên, thân thể be bé lắc lư bơi tới phần mỏng nhất trên vỏ trứng!
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hai anh em: Chúng con là pé con lớn lên trong nước nè!.
Beta: LP
_____
Đống bừa bộn trước điện sẽ có người xử lý.
Tuy vị Tiên Quân nào đó bị thương nghiêm trọng, nhưng từ nhỏ sức khôi phục của y đã không ai có thể sánh được.
Vậy nên sau khi về đến điện, không tới ba tiếng đồng hồ sau những vết thương ngoài da cũng đã gần lành cả rồi, còn nội thương và linh khí bị hao hụt thì chỉ có thể chậm rãi hồi phục mà thôi.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm sao mới có thể gặp mặt hai đứa trẻ trong quả trứng.
Có người nói mấy chục nghìn năm trước, tộc Thần Long cũng đẻ trứng, hồi đó trong tộc cũng có rất nhiều người ấp trứng, nhưng đây đã là chuyện từ mấy chục nghìn năm trước rồi.
Hiện tại những trưởng bối còn sống trong tộc đều không có kinh nghiệm gì cả.
Mặc Đình cực kì cẩn thận đặt hai quả trứng ở giữa giường, y nói với Phượng Dương: “Hay là ngày nào anh cũng ôm bọn nhỏ nhé?”
Phượng Dương: “...!Anh không cảm thấy cái hình ảnh đó rất sởn da gà hả? Hơn nữa nhiệt độ trên người anh lúc nào cũng thấp, anh có chắc là anh ôm bọn nhỏ thì bọn nhỏ có thể nở ra không?”
Mặc Đình không chắc, nhưng cứ bỏ mặc bọn nhỏ tự do sinh trưởng như vậy cũng không biết có ổn hay không.
Y nhìn Phượng Dương từ trên xuống dưới: “Bảo bối, lúc đó em sinh ra như thế nào?”
Phượng Dương nói: “Em sinh bằng bào thai, hình người.
Người có tư chất tốt trong tộc Thần Phượng chúng em đều sẽ sinh ra với hình người, không giống các anh lắm đâu.”
Mặc Đình: “Vậy bọn nhỏ được sinh ra như thế nào?”, Mặc Đình chỉ vào hai cục cưng đang được hoa Tầm Long chiếu vào: “Ý anh là...”
Phượng Dương hơi nghẹn họng.
Đương nhiên cậu hiểu Mặc Đình đang muốn hỏi cái gì.
Cậu nhớ lại tình hình lúc đó, thực ra cậu cũng không quá rõ ràng.
Lúc đó tia sét cuối cùng đánh xuyên qua thân thể Mặc Đình bay thẳng về phía cậu, cậu hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ, chỉ còn có bản năng mà thôi.
Cậu biết linh lực của mình không đủ để ngăn chặn làn sóng công kích này, vậy nên cậu dứt khoát đốt cháy thân thể của mình để che chở cho bọn nhỏ.
Cậu là Phượng Hoàng, cậu có khả năng điều khiển Cửu Thiên Huyền Hỏa, chỉ thứ gì đốt thứ đó không thành vấn đề, mà khi thân thể của cậu tự đốt cháy thì chẳng những có thể đốt sạch tội ác trên thế gian, mang đến an lành, mà còn có thể sinh ra sức mạnh không thể khinh thường.
Chỉ có điều việc này phần lớn là một đi không trở lại nên bình thường sẽ không có người chịu đi thử nghiệm mà thôi.
Mặc Đình ôm Phượng Dương vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Em không sợ sẽ không về được nữa à?”
Phượng Dương nói: “Lúc ấy em làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện này? Đây là con của chúng ta mà.”
Mặc Đình nghe vậy, không khỏi càng ôm cậu thật chặt.
Kỳ thực trước ngày hôm nay, thỉnh thoảng y còn cảm thấy Phượng Dương yêu y không nhiều như y yêu cậu.
Phượng Dương khiến người ta cảm thấy cậu hơi lạnh nhạt.
Ai cũng nói tình yêu của Phượng Hoàng nóng rực như lửa, nhưng y lại có cảm giác như lửa chính là y, mà ngược lại Phượng Dương lại giống nước, hơn nữa còn là nước sông, tự nhiên chảy xuôi, cảm thấy lạnh thì đóng băng, nóng thì tan ra, nhưng vĩnh viễn sẽ không sôi trào.
Thậm chí có một thời gian y còn nghĩ nếu như y không phải Tiên quân Mặc Đình mà chỉ là một người bình thường thì Phượng Dương còn có thể yêu y hay không? Hiện tại y phát hiện, vấn đề này thực sự quá dư thừa.
Chưa nói đến chuyện nếu y là người bình thường thì ngay từ đầu họ sẽ không gặp được nhau, cho dù thật sự có gặp thì nếu không nhờ tên Mặc Đình thần kinh cứ liên tục quấn lấy Phượng Dương kia, với tính tình này của Phượng Dương, cậu cũng sẽ không cho ai cơ hội bước vào trong tim mình.
Đương nhiên, nếu thành công đi vào thì dĩ nhiên sẽ phát hiện ra nội tâm của người này.
“Làm sao thế?”, Phượng Dương thấy Mặc Đình hôn mình một cái rồi không buông ra, ngược lại càng ôm càng chặt, xiết chặt đến lưng cậu phát đau, bèn nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em mà thôi.”, Mặc Đình cười bên tai Phượng Dương, hơi trẻ con hỏi: “Nếu có một ngày anh gặp nguy hiểm, em cũng sẽ che chở anh như che chở các con đúng không?”
“Hỏi thừa”, Phượng Dương lùi về phía sau: “Để em xem, có phải là đầu óc anh bị đánh hỏng rồi hay không, sao lại hỏi cái câu ngốc thế hả?”
“Đừng nghịch ngợm mà”, Mặc Đình nói: “Anh đã nói là ở trước mặt bọn nhỏ thì phải cho anh chút mặt mũi rồi còn gì!”
“Ấy, anh vừa nói như thế thì em đã biết phải kể cho các con chuyện gì để dỗ chúng trước khi đi ngủ sau khi chúng sinh ra rồi.”, Phượng Dương cười nói: “Kể cho bọn nhỏ chuyện “phụ vương con ở trần gian” được không?”
Mặc Đình không nói không rằng kéo Phượng Dương vào lòng, hung ác gặm cắn môi cậu!
Phượng Dương thấy lòng hạnh phúc, cũng ôm y thật chặt.
Lúc này, hai quả trứng nằm trên giường nhẹ nhàng giật giật, nhưng vì âm thanh thật sự quá nhỏ bé nên hai người đang hôn hít kia đều không nghe thấy được.
Họ cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khi hoa Tầm Long chiếu ở phía trên thì chẳng những họ có thể nhìn thấy rồng con, mà người bên ngoài cũng có thể nhìn xuyên qua tường thấy được họ!
Lão Long Vương mới vừa nhìn thấy trứng rồng không bao lâu thì đã lôi kéo mấy anh em già đi tra tìm trong sách cổ xem có ghi chép gì liên quan đến việc ấp trứng rồng hay không, để còn xác định xem rốt cuộc nên để hai đứa cháu của ông được con trai ấp ra hay con dâu ấp ra.
Kết quả vừa mới tìm được vài thứ có ích, muốn đến nói chuyện với con trai con dâu thì hai người này đã sến sẩm quấn chặt lấy nhau rồi!
“Hay là chúng ta cứ đi về trước đã”, lão Long Vương bày kết giới, nói với mấy anh em của mình.
“Sao mà thế được?”, Tây Hải Long Vương nói: “Đến cũng đã đến rồi, tốt xấu gì cũng phải nói cho họ biết trứng phải tiếp tục hấp thu linh khí của mẹ đã chứ.”
“Sao lại không thế được?”, lão Long Vương lườm ông: “Bây giờ chúng ta đi vào, không khéo đứa cháu tiếp theo của ta sẽ mất tăm luôn không chừng! Cái nào quan trọng hơn hửm? Việc này liên quan tới vấn đề sinh sôi nảy nở của tộc Thần Long chúng ta đó, các ông phải biết tính toán chứ.”
Tây, Nam, Bắc Long Vương: “...”, vậy nên ông mới là lão đại mà chúng tôi không phải hử? Tính toán cũng tỉ mỉ ghê cơ!
Mặc Đình ôm Phượng Dương lên giường, y cảm giác như có người đang nhìn mình nhưng không nghĩ là bên ngoài có người, vì đám người kia đứng cách khá xa lại bày kết giới nên nếu y không cẩn thận cảm ứng thì sẽ không phát hiện ra được.
Sau đó y nhìn về phía hai đứa con mình, dưới ánh sáng, tuy hai đứa nhỏ nhắm mắt lại nhưng lại đúng lúc quay mặt về phía mình, nên y xoay hai quả trứng đi một trăm tám mươi độ cho bọn nhỏ quay lưng về phía hai người họ.
Phượng Dương: “...”, hai anh em nó đang nhắm mắt mà, anh chột dạ cái gì hả!
Đúng vậy, hiện tại hai đứa nhỏ đã lớn đến mức có thể nhìn thấy chim nhỏ rồi, có thể xác định là hai cậu bé.
Bây giờ mỗi đứa cũng đã dài khoảng hai mươi cen-ti-mét, quả thực chính là nguyên hình của Mặc Đình phiên bản thu nhỏ.
Phượng Dương nhìn xuyên qua vỏ trứng có thể thấy hai thằng nhóc trong trứng rất hăng hái, lúc thì bơi tới chỗ này, lúc thì bơi tới chỗ kia, thỉnh thoảng móng vuốt nhỏ lại cào cào, không biết có phải là đang tìm anh em của mình hay không?
Nói đến cũng lạ, rõ ràng khi ở trong bụng cậu thì hình như hai anh em này ở chung một phòng, kết quả lúc sinh ra lại là hai quả trứng khác nhau.
Mặc Đình không vui xoay mặt Phượng Dương lại: “Không cho nhìn bọn nhỏ nữa, lúc này em chỉ cần nhìn một mình anh là đủ rồi.”
Phượng Dương nói: “Nhưng bọn nhỏ lại quay lại kìa.”
Mặc Đình nhìn sang, đúng thật luôn! Vừa rồi y xoay hai quả trứng đi một trăm tám mươi độ, thế nhưng hai anh em này lại giống như biết họ đang ở vị trí nào vậy, chỉ trong nháy mắt đã bơi lại chỗ cũ.
Tuy từ đầu tới cuối hai đứa nhỏ đều nhắm mắt lại nhưng bọn nhỏ luôn tìm được đúng hướng để quay mặt về phía cha mẹ.
Mặc Đình phải đối diện với hai khuôn mặt nhỏ non nớt này, thật sự là không thể đùa bỡn lưu manh với Phượng Dương được nên y dứt khoát không làm gì nữa, chuyển sang ôm Phượng Dương cùng xem hai đứa bé.
Có lẽ là đã bơi mệt nên lúc này, lồng ngực nhỏ của hai thằng nhóc nhấp nhô lên xuống với biên độ lớn hơn ban đầu một chút.
Phượng Dương tụ ra một chút linh khí trên đầu ngón tay, chấm lên một trong hai quả trứng.
Thực ra cậu chỉ muốn nhìn xem các con có thể hấp thu tia linh khí này hay không thôi, không ngờ nhóc con bên trong có cảm ứng rất nhanh, lập tức cong cái eo nhỏ lên, dùng lưng chạm vào vị trí mà ngón tay Phượng Dương đang chạm lên vỏ trứng, nháy mắt đã hút sạch linh khí của cậu.
Trông nhóc con có vẻ chưa hút đủ, tiếc rẻ chép chép cái miệng nhỏ.
Khi bọn nhỏ còn chưa sinh ra thì đã có nhu cầu rất lớn đối với linh khí.
Ngày nào Phượng Dương cũng ăn rất nhiều linh quả, linh thú, hơn nữa còn sống ở nơi linh khí sung túc nữa, bọn nhỏ sẽ hấp thu những linh khí này đi.
Thế nhưng bây giờ bọn nhỏ không thể làm như vậy nữa nên chỉ cần có một chút linh khí là chúng sẽ lập tức hút đi.
Mặc Đình nghĩ, hóa ra vẫn còn muốn hút linh khí, vậy một người cha như y đương nhiên không thể làm bọn nhỏ “đói bụng” rồi.
Y học theo Phượng Dương tụ linh khí vào đầu ngón tay để bọn nhỏ hấp thu.
Kỳ quái là, khi y làm như thế thì bọn nhỏ không có phản ứng gì, nhưng khi Phượng Dương làm như thế thêm lần nữa thì bọn nhỏ đều hăng hái bơi tới, hơn nữa cũng không phải cứ là linh khí Phượng Dương cho thì bọn nhỏ sẽ hút, mà là sau khi ăn “no” thì sẽ không hút nữa.
“Xem ra đây là một cách “ấp” khác”, Mặc Đình nói.
“Ừ, lát nữa em lại cho bọn nhỏ “măm măm” thử xem”, hai thằng nhóc ăn no thì không bơi nữa, hình như lại lăn ra ngủ.
Phượng Dương nhẹ nhàng đưa bọn nhỏ về giữa giường, dùng một cái chăn nhỏ xếp thành một cái ổ nhỏ bao bọc hai đứa.
Có lẽ bọn nhỏ thật sự đã ngủ say, lần này phải đối diện với vách tường cũng không xoay lưng lại nữa.
Mặc Đình thấy thế thì nhanh chóng tranh thủ cơ hội ôm Phượng Dương vào lòng.
Phượng Dương: “Làm gì đó?!”
Mặc Đình nghiêm túc nói về chuyện cực kì không nghiêm túc: “Đương nhiên là bổ sung linh khí cho em rồi!”
Phượng Dương tin y mới là lạ.
Nhưng mà loài Rồng có tính phóng đãng, ở cùng cái con Rồng già dâm đãng này thì ban đêm không thể tránh khỏi chuyện này được.
Phượng Dương dứt khoát duỗi người ra, hưởng thụ sự ngọt ngào y đem lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hai đứa con trai bảo bối của cậu lại xoay người sang.
Hai đứa nhỏ thực sự không hiểu, lúc chưa sinh ra ngày nào cũng bị lắc đã đành, tại sao sinh ra rồi mà vẫn như vậy cơ chứ?!
Không được! Phải nghĩ cách nhanh chóng đi ra ngoài thôi.
Hai anh em đột nhiên đồng loạt mở mắt cùng, chân trước nho nhỏ gập lên, thân thể be bé lắc lư bơi tới phần mỏng nhất trên vỏ trứng!
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hai anh em: Chúng con là pé con lớn lên trong nước nè!.