Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Vũ La lẳng lặng không nói gì, hiển nhiên người ta cho rằng mình tới đây là vì tìm kiếm công lao.
Diệp Niệm Am thở dài một tiếng, lão biết thân phận hai người trước mặt, người ta đoán như vậy cũng không thể trách được. Thật sự là người trong nhà này quyền thế ngập trời, có vô số người trong Tu Chân Giới muốn kết quan hệ với bọn họ.
Ngoài ra quả thật Vũ La cũng còn hơi trẻ, cho nên tu sĩ này mới cho rằng Vũ La không phải vãn bối, cũng là tâm phúc của Diệp Niệm Am, mang đến nịnh bợ phụ thân mình.
Tu sĩ trung niên ban đầu lúc này cũng lên tiếng hỏi:
- Diệp Đại nhân, ta nghe nói đệ nhất cao thủ tra tấn Nhược Lô Ngục các vị chính là một vị Ban Đầu tên là Mã Hồng, không biết hiện tại y ở nơi nào?
Diệp Niệm Am kiên quyết nói:
- Bản lãnh tra tấn của Vũ La cũng không thua gì Mã Hồng, và lại rất nhiều thủ đoạn, Ta dẫn hắn tới đây cũng để xem ngoài tra tấn ra, còn có địa phương nào khác cần hỗ trợ hay không.
Tên tu sĩ trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng:
- Nhà chúng ta nhân tài nào mà không có, còn cần hắn hỗ trợ sao? Chỉ cần hắn có thể hỏi được tung tích muội muội ta đã là khá lắm...
Y nhìn sang Vũ La, càng nghĩ càng giận, rốt cục không nhịn được nói:
- Bọn ngươi thật sự vô cùng đáng ghét, vì muốn nịnh bợ kết giao với nhà quyền quý, không từ bất cứ thủ đoạn nào, không chút quan tâm tới sự sống chết của muội muội ta. Nếu muội muội ta vì các ngươi mà xảy ra chuyện, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi.
Diệp Niệm Am vô cùng xấu hổ, tu sĩ trung niên kia vốn trầm ổn, nhưng chuyện này quan hệ tới muội muội của mình, cho nên cũng không tỏ ra lễ nghĩa dông dài, kéo tay Vũ La lại chỉ vào sơn động:
- Bên trong có một người, muội muội ta nhất thời sơ ý bị y bắt đi. Mặc dù chúng ta đã bắt được y, nhưng vẫn không tìm thấy muội muội, nhưng tên khốn này thà chết chứ không chịu nói ra tung tích muội muội ta, chỉ cần ngươi có thể hỏi được, đó là một công lao rất lớn.
Vũ La không hài lòng với thái độ tu sĩ trẻ tuổi, nhưng cũng gật gật đầu, tiến vào trong sơn động.
Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên giữ chặt tay hắn lại, hung hăng nói:
- Chuyện này không thể tiết lộ nửa lời, bằng không ngươi nhất định chết không có chỗ chôn.
Vũ La chỉ khẽ run lên một cái đã giãy ra khỏi tay y, lạnh lùng nhìn y nói:
- Ta chỉ vì tính mạng của cô nương kia mới trợ giúp lần này. Lần sau nếu thái độ của ngươi vẫn như vậy, ta tuyệt không ra tay.
Dứt lời bèn tiến thẳng vào trong sơn động.
Tu sĩ trẻ tuổi vô cùng tức tối, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi cho tên tiểu tử cuồng vọng, nếu ngươi không hỏi được, chờ xem ta thu thập ngươi thế nào. Đại ca, chúng ta vào xem sao.
Hai huynh đệ cùng nhau tiến vào sơn động, Diệp Niệm Am cũng vội vàng theo sát phía sau.
Vũ La vào sơn động, chỉ thấy một chiếc đèn bằng đồng xanh to như chậu rửa mặt đang treo trên nóc động, toát ra hào quang màu vàng nhạt chiếu sáng khắp sơn động.
Trên vách đá bên trái cửa động, có một người gầy gò bị trói bằng xiềng xích thô to, thân thể y đã sứt thịt tróc da, hiến nhiên đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu khổ hình, lúc này đang hôn mê.
Trên xiềng xích đang trói y khắc đầy rất nhiều đạo phù văn to bằng hạt gạo, Trên mỗi đạo phù văn đều có một tầng huyết quang bao phủ, hiến nhiên đã được dùng máu tươi của loài hung thú nào đó bôi lên. Xiềng xích như vậy, tu sĩ thông thường không thể nào bẻ gãy.
Trong sơn động không còn ai khác. Tù phạm trọng yếu như vậy lại để cho hai huynh đệ này trông giữ, Vũ La có thể hiểu rõ ràng, thứ nhất người ta yên tâm với thực lực của hai huynh đệ này, thứ hai e rằng quả thật cũng không thể nào để cho quá nhiều người biết.
Thuật tra tấn của Vũ La học được từ Mã Hồng, Bất quá tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, phe Ma đạo có đủ các loại pháp môn tàn khốc, tuy rằng Vũ La không tu luyện qua, nhưng cũng có hiểu biết đối với từng loại pháp môn. Kết hợp với thủ đoạn tra tấn của Mã Hồng, có thể nói dù là Mã Hồng cũng chưa chắc sánh được với Vũ La hiện tại.
Từ khi hắn thăng chức Tổng Lãnh Ban Đầu tới nay, tới phiên trực cũng thỉnh thoảng tiến vào phòng giam thử nghiệm một chút, mọi việc đều thuận lợi, Vài lần gần đây nhất, thậm chí Vũ La không cần động thủ, chỉ cần vài lời nói đã có thể khiến cho đám ma đầu run rẩy không thôi, hỏi gì đáp nấy.
Thật ra Mã Hồng đã trao tặng tinh hoa của thủ đoạn tra tấn này cho hắn: Phạm nhân sợ nhất cái gì, cứ cho y cái đó.
Vũ La tới trước mặt tên tù phạm gầy gò kia, cầm lấy rơi da, dùng chuôi rơi nâng cằm y lên xem mặt, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng lập tức hiểu ra tất cả.
Vũ La biết người này.
Y chính là dâm tặc ác danh số một trong đám Ma tu, Dương Ưng.
Chẳng trách người trong nhà này tỏ ra cẩn thận như vậy, thì ra muội muội của bọn họ đã bị tên dâm tặc này cướp đi. Nghĩ đến chuyện hai huynh đệ này gia thế bất phàm, nếu muội muội bọn họ bị dâm tặc làm hỏng trinh tiết, lan truyền ra ngoài chính là một chuyện vô cùng mất mặt, tương lai muội muội cũng sẽ khó lòng gả cho người ta.
Vũ La múc một bát nước lạnh bên cạnh tạt vào mặt Dương Ưng, dâm tặc này rùng mình một cái, sau đó tỉnh lại.
Tu sĩ trẻ tuổi không nhịn được xông tới, một tay thộp cổ Dương Ưng:
- Dương Ưng, ta cũng không tin ngươi thật sự không sợ chết. Nếu ngươi không nói tung tích muội muội ta, ta sẽ giết chết ngươi, giam cầm nguyên hồn ngươi, tra tấn ngươi đời đời kiếp kiếp.
Dâm tặc nọ cười hăng hắc, máu tươi trong miệng pha lẫn nước dãi rơi xuống giọt giọt, trong mắt lại lộ vẻ đắc ý:
- Con gái của Chu Đại trưởng lão Chung Nam sơn, chậc chậc, Ưng gia càng nhớ lại càng cảm thấy phấn khích, cho dù là chết cũng đáng. Trong ký ức của Ưng gia chợt hiện ra hình ảnh muội muội của Chu Hoành Nhị thiếu gia ngươi phục thị Ưng gia, Ưng gia hưởng thụ một mình. Hắc hắc, Chu Hoành ngươi có thể làm gì được ta?
- Tên khốn kiếp này...
Chu Hoành nghiến răng nghiến lợi.
Vũ La thầm nghĩ trong lòng, thì ra là con gái của Đại trưởng lão Chu gia Chung Nam sơn, chuyện này cũng khó trách.
Chu Thanh Giang là Đại trưởng lão của Chung Nam sơn, Chức trưởng lão này cũng không phải là trưởng lão như Trưởng Lão hội. Trưởng Lão hội bất quá cũng chỉ là do Cửu Đại Thiên Môn thao túng, mà Chu Thanh Giang chính là đệ nhất nhân dưới Chưởng môn Chung Nam sơn.
Chung Nam sơn là môn phái xếp hàng thứ ba trong Cửu Đại Thiên Môn, trong số mười ba trưởng lão của Trưởng Lão hội, ngoại trừ vị trưởng lão của Chung Nam sơn ra, còn có một vị trưởng lão phụ khác cũng của Chung Nam sơn.
Mà hai vị trưởng lão này đều trực tiếp nghe lệnh của Chu Thanh Giang, chứ không phải Chưởng môn Chung Nam sơn.
Vốn Trung Châu bền chắc như thép, Ma tu không thể dễ dàng tiến vào, chỉ là sau lần trước bọn Đồng trưởng lão tiến vào Ma Diễm cốc đại bại chạy về, đám Ma tu có không ít kẻ truy kích, Trung Châu vì vậy hỗn loạn một chút, Dương Ưng sắc đàm bao thiên, bèn thừa cơ hội này trả trộn tiến vào.
Cũng là tai kiếp của tiểu thu Chu gia đã tới, vốn Đại tiểu thư luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời, không biết vì sao cãi nhau một trận không nhỏ với Chu Thanh Giang, Sau đó Nhị ca hết mực yêu thương nàng, cũng chính là Chu Hoành, lén lút bao che cho nàng chuồn ra khỏi Chung Nam sơn.
Kết quả lập tức đụng phải Dương Ưng.
Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Hoành trở nên nóng nảy, Là y thả muội muội của mình đi, kết quả xảy ra chuyện, Nếu muội muội thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, cả đời Chu Hoành cũng không thể tha thứ cho mình.
Dương Ưng không sợ chết, Chu Hoành đành phải bó tay, Trên thực tế những vết thương trên người Dương Ưng đại đa số là do Chu Hoành gây nên. Y đã thử qua đủ các thủ đoạn, nhưng vẫn không có ích gì. Sau Đại trưởng lão Chu Thanh Giang nhớ tới Nhược Lô Ngục, nói không chừng nơi đó có cao thủ tra tấn, mới dùng ngọc bài mời Diệp Niệm Am tới đây.
Chu Hoành tức tối tới nỗi hai mắt phun lửa, tay bóp mạnh tới nỗi hai mắt Dương Ưng trợn trắng, không thở được, chỉ cần y dùng thêm một chút lực, chắc chắn cổ Dương Ưng phải gãy.
Diệp Niệm Am thở dài một tiếng, lão biết thân phận hai người trước mặt, người ta đoán như vậy cũng không thể trách được. Thật sự là người trong nhà này quyền thế ngập trời, có vô số người trong Tu Chân Giới muốn kết quan hệ với bọn họ.
Ngoài ra quả thật Vũ La cũng còn hơi trẻ, cho nên tu sĩ này mới cho rằng Vũ La không phải vãn bối, cũng là tâm phúc của Diệp Niệm Am, mang đến nịnh bợ phụ thân mình.
Tu sĩ trung niên ban đầu lúc này cũng lên tiếng hỏi:
- Diệp Đại nhân, ta nghe nói đệ nhất cao thủ tra tấn Nhược Lô Ngục các vị chính là một vị Ban Đầu tên là Mã Hồng, không biết hiện tại y ở nơi nào?
Diệp Niệm Am kiên quyết nói:
- Bản lãnh tra tấn của Vũ La cũng không thua gì Mã Hồng, và lại rất nhiều thủ đoạn, Ta dẫn hắn tới đây cũng để xem ngoài tra tấn ra, còn có địa phương nào khác cần hỗ trợ hay không.
Tên tu sĩ trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng:
- Nhà chúng ta nhân tài nào mà không có, còn cần hắn hỗ trợ sao? Chỉ cần hắn có thể hỏi được tung tích muội muội ta đã là khá lắm...
Y nhìn sang Vũ La, càng nghĩ càng giận, rốt cục không nhịn được nói:
- Bọn ngươi thật sự vô cùng đáng ghét, vì muốn nịnh bợ kết giao với nhà quyền quý, không từ bất cứ thủ đoạn nào, không chút quan tâm tới sự sống chết của muội muội ta. Nếu muội muội ta vì các ngươi mà xảy ra chuyện, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi.
Diệp Niệm Am vô cùng xấu hổ, tu sĩ trung niên kia vốn trầm ổn, nhưng chuyện này quan hệ tới muội muội của mình, cho nên cũng không tỏ ra lễ nghĩa dông dài, kéo tay Vũ La lại chỉ vào sơn động:
- Bên trong có một người, muội muội ta nhất thời sơ ý bị y bắt đi. Mặc dù chúng ta đã bắt được y, nhưng vẫn không tìm thấy muội muội, nhưng tên khốn này thà chết chứ không chịu nói ra tung tích muội muội ta, chỉ cần ngươi có thể hỏi được, đó là một công lao rất lớn.
Vũ La không hài lòng với thái độ tu sĩ trẻ tuổi, nhưng cũng gật gật đầu, tiến vào trong sơn động.
Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên giữ chặt tay hắn lại, hung hăng nói:
- Chuyện này không thể tiết lộ nửa lời, bằng không ngươi nhất định chết không có chỗ chôn.
Vũ La chỉ khẽ run lên một cái đã giãy ra khỏi tay y, lạnh lùng nhìn y nói:
- Ta chỉ vì tính mạng của cô nương kia mới trợ giúp lần này. Lần sau nếu thái độ của ngươi vẫn như vậy, ta tuyệt không ra tay.
Dứt lời bèn tiến thẳng vào trong sơn động.
Tu sĩ trẻ tuổi vô cùng tức tối, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi cho tên tiểu tử cuồng vọng, nếu ngươi không hỏi được, chờ xem ta thu thập ngươi thế nào. Đại ca, chúng ta vào xem sao.
Hai huynh đệ cùng nhau tiến vào sơn động, Diệp Niệm Am cũng vội vàng theo sát phía sau.
Vũ La vào sơn động, chỉ thấy một chiếc đèn bằng đồng xanh to như chậu rửa mặt đang treo trên nóc động, toát ra hào quang màu vàng nhạt chiếu sáng khắp sơn động.
Trên vách đá bên trái cửa động, có một người gầy gò bị trói bằng xiềng xích thô to, thân thể y đã sứt thịt tróc da, hiến nhiên đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu khổ hình, lúc này đang hôn mê.
Trên xiềng xích đang trói y khắc đầy rất nhiều đạo phù văn to bằng hạt gạo, Trên mỗi đạo phù văn đều có một tầng huyết quang bao phủ, hiến nhiên đã được dùng máu tươi của loài hung thú nào đó bôi lên. Xiềng xích như vậy, tu sĩ thông thường không thể nào bẻ gãy.
Trong sơn động không còn ai khác. Tù phạm trọng yếu như vậy lại để cho hai huynh đệ này trông giữ, Vũ La có thể hiểu rõ ràng, thứ nhất người ta yên tâm với thực lực của hai huynh đệ này, thứ hai e rằng quả thật cũng không thể nào để cho quá nhiều người biết.
Thuật tra tấn của Vũ La học được từ Mã Hồng, Bất quá tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, phe Ma đạo có đủ các loại pháp môn tàn khốc, tuy rằng Vũ La không tu luyện qua, nhưng cũng có hiểu biết đối với từng loại pháp môn. Kết hợp với thủ đoạn tra tấn của Mã Hồng, có thể nói dù là Mã Hồng cũng chưa chắc sánh được với Vũ La hiện tại.
Từ khi hắn thăng chức Tổng Lãnh Ban Đầu tới nay, tới phiên trực cũng thỉnh thoảng tiến vào phòng giam thử nghiệm một chút, mọi việc đều thuận lợi, Vài lần gần đây nhất, thậm chí Vũ La không cần động thủ, chỉ cần vài lời nói đã có thể khiến cho đám ma đầu run rẩy không thôi, hỏi gì đáp nấy.
Thật ra Mã Hồng đã trao tặng tinh hoa của thủ đoạn tra tấn này cho hắn: Phạm nhân sợ nhất cái gì, cứ cho y cái đó.
Vũ La tới trước mặt tên tù phạm gầy gò kia, cầm lấy rơi da, dùng chuôi rơi nâng cằm y lên xem mặt, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng lập tức hiểu ra tất cả.
Vũ La biết người này.
Y chính là dâm tặc ác danh số một trong đám Ma tu, Dương Ưng.
Chẳng trách người trong nhà này tỏ ra cẩn thận như vậy, thì ra muội muội của bọn họ đã bị tên dâm tặc này cướp đi. Nghĩ đến chuyện hai huynh đệ này gia thế bất phàm, nếu muội muội bọn họ bị dâm tặc làm hỏng trinh tiết, lan truyền ra ngoài chính là một chuyện vô cùng mất mặt, tương lai muội muội cũng sẽ khó lòng gả cho người ta.
Vũ La múc một bát nước lạnh bên cạnh tạt vào mặt Dương Ưng, dâm tặc này rùng mình một cái, sau đó tỉnh lại.
Tu sĩ trẻ tuổi không nhịn được xông tới, một tay thộp cổ Dương Ưng:
- Dương Ưng, ta cũng không tin ngươi thật sự không sợ chết. Nếu ngươi không nói tung tích muội muội ta, ta sẽ giết chết ngươi, giam cầm nguyên hồn ngươi, tra tấn ngươi đời đời kiếp kiếp.
Dâm tặc nọ cười hăng hắc, máu tươi trong miệng pha lẫn nước dãi rơi xuống giọt giọt, trong mắt lại lộ vẻ đắc ý:
- Con gái của Chu Đại trưởng lão Chung Nam sơn, chậc chậc, Ưng gia càng nhớ lại càng cảm thấy phấn khích, cho dù là chết cũng đáng. Trong ký ức của Ưng gia chợt hiện ra hình ảnh muội muội của Chu Hoành Nhị thiếu gia ngươi phục thị Ưng gia, Ưng gia hưởng thụ một mình. Hắc hắc, Chu Hoành ngươi có thể làm gì được ta?
- Tên khốn kiếp này...
Chu Hoành nghiến răng nghiến lợi.
Vũ La thầm nghĩ trong lòng, thì ra là con gái của Đại trưởng lão Chu gia Chung Nam sơn, chuyện này cũng khó trách.
Chu Thanh Giang là Đại trưởng lão của Chung Nam sơn, Chức trưởng lão này cũng không phải là trưởng lão như Trưởng Lão hội. Trưởng Lão hội bất quá cũng chỉ là do Cửu Đại Thiên Môn thao túng, mà Chu Thanh Giang chính là đệ nhất nhân dưới Chưởng môn Chung Nam sơn.
Chung Nam sơn là môn phái xếp hàng thứ ba trong Cửu Đại Thiên Môn, trong số mười ba trưởng lão của Trưởng Lão hội, ngoại trừ vị trưởng lão của Chung Nam sơn ra, còn có một vị trưởng lão phụ khác cũng của Chung Nam sơn.
Mà hai vị trưởng lão này đều trực tiếp nghe lệnh của Chu Thanh Giang, chứ không phải Chưởng môn Chung Nam sơn.
Vốn Trung Châu bền chắc như thép, Ma tu không thể dễ dàng tiến vào, chỉ là sau lần trước bọn Đồng trưởng lão tiến vào Ma Diễm cốc đại bại chạy về, đám Ma tu có không ít kẻ truy kích, Trung Châu vì vậy hỗn loạn một chút, Dương Ưng sắc đàm bao thiên, bèn thừa cơ hội này trả trộn tiến vào.
Cũng là tai kiếp của tiểu thu Chu gia đã tới, vốn Đại tiểu thư luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời, không biết vì sao cãi nhau một trận không nhỏ với Chu Thanh Giang, Sau đó Nhị ca hết mực yêu thương nàng, cũng chính là Chu Hoành, lén lút bao che cho nàng chuồn ra khỏi Chung Nam sơn.
Kết quả lập tức đụng phải Dương Ưng.
Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Hoành trở nên nóng nảy, Là y thả muội muội của mình đi, kết quả xảy ra chuyện, Nếu muội muội thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, cả đời Chu Hoành cũng không thể tha thứ cho mình.
Dương Ưng không sợ chết, Chu Hoành đành phải bó tay, Trên thực tế những vết thương trên người Dương Ưng đại đa số là do Chu Hoành gây nên. Y đã thử qua đủ các thủ đoạn, nhưng vẫn không có ích gì. Sau Đại trưởng lão Chu Thanh Giang nhớ tới Nhược Lô Ngục, nói không chừng nơi đó có cao thủ tra tấn, mới dùng ngọc bài mời Diệp Niệm Am tới đây.
Chu Hoành tức tối tới nỗi hai mắt phun lửa, tay bóp mạnh tới nỗi hai mắt Dương Ưng trợn trắng, không thở được, chỉ cần y dùng thêm một chút lực, chắc chắn cổ Dương Ưng phải gãy.