Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Hướng Cuồng Ngôn còn chưa quyết định thành lập sơn môn ở nơi nào.
Tuy rằng lão được xung Nam Hoang đệ nhất phù sư, nhưng trên thực tế, công pháp của phù sư không phân biệt chính tà. Vì Hướng Cuồng Ngôn sinh ra ở Nam Hoang, cho nên được xung Nam Hoang đệ nhất phù sư. Thật ra lão vẫn thường xuyên qua lại giữa Trung Châu và Nam Hoang, thời gian ở hai địa phương ấy cũng không sai biệt lắm.
Vũ La gặp lão bằng hữu, tự nhiên ở lại chơi thêm vài ngày. Hai người uống rượu hàn huyên bên trong cung điện bạch ngọc, Hướng Cuồng Ngôn có đồ đệ, tự nhiên không khách sáo, ngày ngày sai chủ tớ Ma Tử Câm ra ngoài săn thú rừng về nướng.
Lão không nỡ sai Hoàng Nguyệt Mi, nhưng mỗi khi lão muốn Ma Tử Câm làm gì, đều nhận được ánh mắt uy hiếp của Vũ La, cũng đành nói thêm một câu, sai Hoàng Nguyệt Mi cùng đi.
Lúc không có người ngoài, Hướng Cuồng Ngôn bèn buông lời oán trách:
- Tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng ngươi dám chọc giận ta, ta cũng sẽ không luyện chế linh phù cho ngươi, Có lẽ tài sản của ngươi đã tan thành mây khói ở Quỷ Cửu sơn rồi phải không?
Vũ La lập tức ưỡn ngực:
- Hắc hắc, hiện tại lão có uy hiếp ta cũng bằng vô dụng, hiện tại bản tọa cũng là phù sư!
Hướng Cuồng Ngôn nghe vậy kinh hoàng:
- Không thể nào...
Vũ La tiện tay lấy ra một đạo linh phù giải độc, giả vờ nói:
- Bản tọa chỉ cần không tới hai canh giờ, đã luyện chế ra được món đồ chơi này, thật là xấu hổ, xấu hổ...
Hướng Cuồng Ngôn cầm lấy quan sát một lúc, sắc mặt âm trầm:
- Con bà nó, phải chăng là ngươi cố ý khoác lác?
Vũ La chỉ cười ha hả.
Hướng Cuồng Ngôn ngừa mặt lên trời thở dài:
- Ngươi là Nam Hoang Đế Quân, đoạt xá trùng sinh, trở lại đỉnh phong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Hiện tại ngươi lại học được pháp môn phù sư, vì sao ông trời lại hậu đãi ngươi như vậy?
Vẻ mặt Vũ La chợt sa sầm, nốc một ngụm rượu, chua xót nói:
- Cái giá mà ta phải trả cũng không nhỏ...
Hướng Cuồng Ngôn sửng sốt, nhớ tới hắn bị người làm phản, suýt chút nữa thân tử đạo tiêu, cũng tán thành lời này, cất tiếng thở dài.
Trong thời gian ba ngày, Vũ La biểu diễn thủ đoạn chế phù của mình cho Hướng Cuồng Ngôn xem. Tuy rằng không nói đến chi tiết, nhưng chưa tới hai canh giờ đã luyện chế ra một đạo linh phù giải độc, cũng đủ làm cho phù sư nhất lưu Tu Chân Giới như Hướng Cuồng Ngôn phải tặc lưỡi ngợi khen.
Đối với Hướng Cuồng Ngôn hiện tại, thành tích này chẳng đáng kể gì, nhưng thành tích của Hướng Cuồng Ngôn ở cùng giai đoạn với Vũ La cũng kém xa hắn.
Lão nghe nói Vũ La luyện chế linh phù cơ hồ không bị hạn chế tài liệu, hận tới nỗi rất muốn bóp cố Vũ La hỏi hắn pháp môn chế phù này. Cũng may tính lão kiên cường, cuối cùng kềm lại ý tưởng dụ hoặc này.
Ba ngày sau, Vũ La không thể không rời đi, Hắn là người Nhược Lô Ngục, lần này ra ngoài đã khá lâu. Hơn nữa Hướng Cuồng Ngôn cũng chuẩn bị rời khỏi Vọng Vân sơn, lão muốn tìm một địa phương tốt, dốc lòng bồi dưỡng hai vị truyền nhân của mình.
Trước khi chia tay, Vũ La cũng nói với Hướng Cuồng Ngôn rằng mình có một mỏ khoáng thạch ở Ma Vân phong, Yên sơn. Nếu Hướng Cuồng Ngôn thật sự không tìm thấy địa phương thích hợp, cứ việc tới đó, tối thiểu hai người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Vũ La nói chiếu cố không phải là bảo vệ Hướng Cuồng Ngôn, mà là giữ bí mật cho thân phận lão, khỏi bị người khác quấy rầy.
Sở dĩ Hướng Cuồng Ngôn thích dạo chơi thiên hạ, không có nơi ở cố định, là vì nếu lão định cư yên ổn, người tới tìm cầu chế phù nhất định là sóng sau cao hơn sóng trước, khiến cho lão không có một ngày được yên.
Cả hai đều là người phóng khoáng, không hề giả vờ ra vẻ, vung tay áo lên coi như ly biệt.
Hai người đi được một lúc, Vũ La chợt quay đầu chạy trở lại, Hướng Cuồng Ngôn cũng dường như nhớ lại chuyện gì, bỏ hai đồ đệ lại xoay người chạy về, Dường như hai người tâm ý tương thông, gặp nhau đúng chỗ vừa chia tay khi nãy.
- Ngươi không được có ý gì với đồ đệ ta!
- Lão không được có ý gì với tiểu cô nương người ta!
Hai người cùng nói câu này, chợt ngẩn người, sau đó cùng cười ha hả.
Vũ La lanh tay lẹ chân, tung ra một cước trúng bụng Hướng Cuồng Ngôn, Hướng Cuồng Ngôn chậm hơn một chút, ăn đòn bay ngược ra sau, giận dữ gào thét:
- Vũ La ngươi chờ đó, ta sẽ chia rẽ ngươi cùng Ma Tử Câm!
Ba ngày sau, thuyền ba lá của Vũ La đã bay vào chủ mạch Yên sơn, Khác với bên ngoài, linh khí bên trong Yên sơn hết sức nồng đậm, So với linh khí ở những nơi phàm tục như Đương Dương thành, Lâm An thành, thiên địa linh khí nơi này khiến cho tu sĩ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vũ La phi hành được nửa ngày, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu đen. Tốc độ của đạo hào quang này mau lẹ vô cùng, nếu so pháp khí phi hành thuyền ba lá của Vũ La với người ta, cũng như ăn mày so với đại gia.
Vũ La khẽ bĩu môi, xem ra lần này trở về phải bắt tay tạo ra một món pháp bảo phi hành cho mình mới được.
Hắn cứ chậm rãi phi hành, phía trước đột nhiên có một cột lửa thật to phóng vút lên cao, xung quanh cột lửa màu đỏ sẫm này có từng đạo điện quang màu đỏ máu quấn quanh.
Ngay sau đó, một cỗ dao động giống như động đất truyền tới. Vũ La ở giữa không trung có thể nhìn thấy rõ ràng, một vòng tròn dao động lấy cột lửa kia làm trung tâm đang khuếch tán ra rất nhanh. Ngay cả hắn đang ở giữa không trung, cũng bị một cơn lốc nhiệt lượng thối dạt ra xa vài chục trượng.
Đạo hào quang màu đen mà Vũ La nhìn thấy lúc trước, hiện tại hóa thành một thanh phi kiếm hai lưỡi hình dáng kỳ lạ, nhấp nháy lập lòe, vờn quanh cột lửa kia. Vũ La thấy vậy không khỏi hâm mộ chủ nhân đạo hào quang màu đen kia gặp may.
Chỉ có vài loại hung thú hùng mạnh bên trong Yên sơn mới có thể phóng xuất cột lửa mạnh mẽ như vậy, Hơn nữa những hung thú này đều ở trong cấm địa Yên sơn, bình thường rất ít khi xuất hiện bên ngoài.
Đương nhiên từ ‘bình thường’ này có đôi khi cũng không tin được, Thường thì lúc gặp vận rủi, từ này hay bị người ta nguyền rùa nhiều nhất, Có lẽ lúc này chủ nhân đạo hào quang màu đen kia cũng đang nguyền rủa như vậy.
Cột lửa nọ là do một loại hung thú tên là Hoàng Lang sử dụng. Hung thú này có bề ngoài giống như sói, thân dài mười trượng, lửa quấn quanh người, chính là hung thú tam phẩm hạ.
Hoàng Lang là loại hung thú hoạt bát hiếm có trong cấm địa Yên sơn. Thông thường hung thú đẳng cấp cao đều có địa bàn cố định của mình, nhưng không biết vì sao Hoàng Lang lại thích lưu lãng khắp nơi. Nó tới chỗ nào, trước hết chậm rãi đánh một trận, đuổi chủ nhân trước của chỗ đó đi, sau đó ở lại một thời gian, đến khi cảm thấy nhàm chán lại dời sang nơi khác.
Có người phân tích rằng, sở dĩ Hoàng Lang thích lưu lãng là do bản tính hiếu chiến của nó.
Hoàng Lang cũng thường hay ra khỏi cấm địa Yên sơn. Không biết người nào phía trước cũng quá xui rủi, gặp phải một con Hoàng Lang ra ngoài tìm đối thủ. Có lẽ lực lượng kẻ này cũng khá hùng mạnh, được Hoàng Lang coi là đối thủ, cho nên mới giáng một cột lửa đánh y rơi từ trên không xuống.
Vũ La chậm rãi tiến tới gần, vừa tiếp cận, nấp vào sau một gốc đại thụ trăm năm. Sau đó hắn thò đầu ra quan sát, nhưng chưa kịp nhìn thấy gì, thình lình một quả cầu lửa to bằng cối xay đang cháy rừng rực bay vù qua ngay trên đầu hắn.
Vũ La hoảng sợ, chỉ thấy phía trước đã cháy thành một biển lửa. Đất đá trên mặt đất cũng đã bùng cháy, dây leo, cố thụ trăm năm đã sớm cháy thành to bụi.
Từng quả cầu lửa trong biển lửa này thỉnh thoảng nổ tung, bắn ra đuổi theo đạo hào quang màu đen kia, khiến cho y phải chạy trốn khắp nơi.
Những quả cầu lửa này bắn tung tóe bốn phía, vừa rồi suýt nữa Vũ La trúng phải.
Vũ La chỉ nhìn trong chốc lát, lòng thầm kinh hãi: Nhìn bề ngoài, đạo hào quang màu đen kia vô cùng nguy ngập, nhưng mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, lại có thủ đoạn thần kỳ ảo diệu hóa giải nguy cơ.
Ở giữa biển lửa kia, một con Hoàng Lang cao mười trượng đang đứng thẳng nửa thân trên, quanh thân thể nó lửa phủ kín, khí thế hừng hực. Nó há miệng phun ra mỗi lần bảy, tám quả cầu lửa rất lớn, đuổi theo đạo hào quang màu đen kia.
Tuy rằng lão được xung Nam Hoang đệ nhất phù sư, nhưng trên thực tế, công pháp của phù sư không phân biệt chính tà. Vì Hướng Cuồng Ngôn sinh ra ở Nam Hoang, cho nên được xung Nam Hoang đệ nhất phù sư. Thật ra lão vẫn thường xuyên qua lại giữa Trung Châu và Nam Hoang, thời gian ở hai địa phương ấy cũng không sai biệt lắm.
Vũ La gặp lão bằng hữu, tự nhiên ở lại chơi thêm vài ngày. Hai người uống rượu hàn huyên bên trong cung điện bạch ngọc, Hướng Cuồng Ngôn có đồ đệ, tự nhiên không khách sáo, ngày ngày sai chủ tớ Ma Tử Câm ra ngoài săn thú rừng về nướng.
Lão không nỡ sai Hoàng Nguyệt Mi, nhưng mỗi khi lão muốn Ma Tử Câm làm gì, đều nhận được ánh mắt uy hiếp của Vũ La, cũng đành nói thêm một câu, sai Hoàng Nguyệt Mi cùng đi.
Lúc không có người ngoài, Hướng Cuồng Ngôn bèn buông lời oán trách:
- Tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng ngươi dám chọc giận ta, ta cũng sẽ không luyện chế linh phù cho ngươi, Có lẽ tài sản của ngươi đã tan thành mây khói ở Quỷ Cửu sơn rồi phải không?
Vũ La lập tức ưỡn ngực:
- Hắc hắc, hiện tại lão có uy hiếp ta cũng bằng vô dụng, hiện tại bản tọa cũng là phù sư!
Hướng Cuồng Ngôn nghe vậy kinh hoàng:
- Không thể nào...
Vũ La tiện tay lấy ra một đạo linh phù giải độc, giả vờ nói:
- Bản tọa chỉ cần không tới hai canh giờ, đã luyện chế ra được món đồ chơi này, thật là xấu hổ, xấu hổ...
Hướng Cuồng Ngôn cầm lấy quan sát một lúc, sắc mặt âm trầm:
- Con bà nó, phải chăng là ngươi cố ý khoác lác?
Vũ La chỉ cười ha hả.
Hướng Cuồng Ngôn ngừa mặt lên trời thở dài:
- Ngươi là Nam Hoang Đế Quân, đoạt xá trùng sinh, trở lại đỉnh phong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Hiện tại ngươi lại học được pháp môn phù sư, vì sao ông trời lại hậu đãi ngươi như vậy?
Vẻ mặt Vũ La chợt sa sầm, nốc một ngụm rượu, chua xót nói:
- Cái giá mà ta phải trả cũng không nhỏ...
Hướng Cuồng Ngôn sửng sốt, nhớ tới hắn bị người làm phản, suýt chút nữa thân tử đạo tiêu, cũng tán thành lời này, cất tiếng thở dài.
Trong thời gian ba ngày, Vũ La biểu diễn thủ đoạn chế phù của mình cho Hướng Cuồng Ngôn xem. Tuy rằng không nói đến chi tiết, nhưng chưa tới hai canh giờ đã luyện chế ra một đạo linh phù giải độc, cũng đủ làm cho phù sư nhất lưu Tu Chân Giới như Hướng Cuồng Ngôn phải tặc lưỡi ngợi khen.
Đối với Hướng Cuồng Ngôn hiện tại, thành tích này chẳng đáng kể gì, nhưng thành tích của Hướng Cuồng Ngôn ở cùng giai đoạn với Vũ La cũng kém xa hắn.
Lão nghe nói Vũ La luyện chế linh phù cơ hồ không bị hạn chế tài liệu, hận tới nỗi rất muốn bóp cố Vũ La hỏi hắn pháp môn chế phù này. Cũng may tính lão kiên cường, cuối cùng kềm lại ý tưởng dụ hoặc này.
Ba ngày sau, Vũ La không thể không rời đi, Hắn là người Nhược Lô Ngục, lần này ra ngoài đã khá lâu. Hơn nữa Hướng Cuồng Ngôn cũng chuẩn bị rời khỏi Vọng Vân sơn, lão muốn tìm một địa phương tốt, dốc lòng bồi dưỡng hai vị truyền nhân của mình.
Trước khi chia tay, Vũ La cũng nói với Hướng Cuồng Ngôn rằng mình có một mỏ khoáng thạch ở Ma Vân phong, Yên sơn. Nếu Hướng Cuồng Ngôn thật sự không tìm thấy địa phương thích hợp, cứ việc tới đó, tối thiểu hai người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Vũ La nói chiếu cố không phải là bảo vệ Hướng Cuồng Ngôn, mà là giữ bí mật cho thân phận lão, khỏi bị người khác quấy rầy.
Sở dĩ Hướng Cuồng Ngôn thích dạo chơi thiên hạ, không có nơi ở cố định, là vì nếu lão định cư yên ổn, người tới tìm cầu chế phù nhất định là sóng sau cao hơn sóng trước, khiến cho lão không có một ngày được yên.
Cả hai đều là người phóng khoáng, không hề giả vờ ra vẻ, vung tay áo lên coi như ly biệt.
Hai người đi được một lúc, Vũ La chợt quay đầu chạy trở lại, Hướng Cuồng Ngôn cũng dường như nhớ lại chuyện gì, bỏ hai đồ đệ lại xoay người chạy về, Dường như hai người tâm ý tương thông, gặp nhau đúng chỗ vừa chia tay khi nãy.
- Ngươi không được có ý gì với đồ đệ ta!
- Lão không được có ý gì với tiểu cô nương người ta!
Hai người cùng nói câu này, chợt ngẩn người, sau đó cùng cười ha hả.
Vũ La lanh tay lẹ chân, tung ra một cước trúng bụng Hướng Cuồng Ngôn, Hướng Cuồng Ngôn chậm hơn một chút, ăn đòn bay ngược ra sau, giận dữ gào thét:
- Vũ La ngươi chờ đó, ta sẽ chia rẽ ngươi cùng Ma Tử Câm!
Ba ngày sau, thuyền ba lá của Vũ La đã bay vào chủ mạch Yên sơn, Khác với bên ngoài, linh khí bên trong Yên sơn hết sức nồng đậm, So với linh khí ở những nơi phàm tục như Đương Dương thành, Lâm An thành, thiên địa linh khí nơi này khiến cho tu sĩ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vũ La phi hành được nửa ngày, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu đen. Tốc độ của đạo hào quang này mau lẹ vô cùng, nếu so pháp khí phi hành thuyền ba lá của Vũ La với người ta, cũng như ăn mày so với đại gia.
Vũ La khẽ bĩu môi, xem ra lần này trở về phải bắt tay tạo ra một món pháp bảo phi hành cho mình mới được.
Hắn cứ chậm rãi phi hành, phía trước đột nhiên có một cột lửa thật to phóng vút lên cao, xung quanh cột lửa màu đỏ sẫm này có từng đạo điện quang màu đỏ máu quấn quanh.
Ngay sau đó, một cỗ dao động giống như động đất truyền tới. Vũ La ở giữa không trung có thể nhìn thấy rõ ràng, một vòng tròn dao động lấy cột lửa kia làm trung tâm đang khuếch tán ra rất nhanh. Ngay cả hắn đang ở giữa không trung, cũng bị một cơn lốc nhiệt lượng thối dạt ra xa vài chục trượng.
Đạo hào quang màu đen mà Vũ La nhìn thấy lúc trước, hiện tại hóa thành một thanh phi kiếm hai lưỡi hình dáng kỳ lạ, nhấp nháy lập lòe, vờn quanh cột lửa kia. Vũ La thấy vậy không khỏi hâm mộ chủ nhân đạo hào quang màu đen kia gặp may.
Chỉ có vài loại hung thú hùng mạnh bên trong Yên sơn mới có thể phóng xuất cột lửa mạnh mẽ như vậy, Hơn nữa những hung thú này đều ở trong cấm địa Yên sơn, bình thường rất ít khi xuất hiện bên ngoài.
Đương nhiên từ ‘bình thường’ này có đôi khi cũng không tin được, Thường thì lúc gặp vận rủi, từ này hay bị người ta nguyền rùa nhiều nhất, Có lẽ lúc này chủ nhân đạo hào quang màu đen kia cũng đang nguyền rủa như vậy.
Cột lửa nọ là do một loại hung thú tên là Hoàng Lang sử dụng. Hung thú này có bề ngoài giống như sói, thân dài mười trượng, lửa quấn quanh người, chính là hung thú tam phẩm hạ.
Hoàng Lang là loại hung thú hoạt bát hiếm có trong cấm địa Yên sơn. Thông thường hung thú đẳng cấp cao đều có địa bàn cố định của mình, nhưng không biết vì sao Hoàng Lang lại thích lưu lãng khắp nơi. Nó tới chỗ nào, trước hết chậm rãi đánh một trận, đuổi chủ nhân trước của chỗ đó đi, sau đó ở lại một thời gian, đến khi cảm thấy nhàm chán lại dời sang nơi khác.
Có người phân tích rằng, sở dĩ Hoàng Lang thích lưu lãng là do bản tính hiếu chiến của nó.
Hoàng Lang cũng thường hay ra khỏi cấm địa Yên sơn. Không biết người nào phía trước cũng quá xui rủi, gặp phải một con Hoàng Lang ra ngoài tìm đối thủ. Có lẽ lực lượng kẻ này cũng khá hùng mạnh, được Hoàng Lang coi là đối thủ, cho nên mới giáng một cột lửa đánh y rơi từ trên không xuống.
Vũ La chậm rãi tiến tới gần, vừa tiếp cận, nấp vào sau một gốc đại thụ trăm năm. Sau đó hắn thò đầu ra quan sát, nhưng chưa kịp nhìn thấy gì, thình lình một quả cầu lửa to bằng cối xay đang cháy rừng rực bay vù qua ngay trên đầu hắn.
Vũ La hoảng sợ, chỉ thấy phía trước đã cháy thành một biển lửa. Đất đá trên mặt đất cũng đã bùng cháy, dây leo, cố thụ trăm năm đã sớm cháy thành to bụi.
Từng quả cầu lửa trong biển lửa này thỉnh thoảng nổ tung, bắn ra đuổi theo đạo hào quang màu đen kia, khiến cho y phải chạy trốn khắp nơi.
Những quả cầu lửa này bắn tung tóe bốn phía, vừa rồi suýt nữa Vũ La trúng phải.
Vũ La chỉ nhìn trong chốc lát, lòng thầm kinh hãi: Nhìn bề ngoài, đạo hào quang màu đen kia vô cùng nguy ngập, nhưng mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, lại có thủ đoạn thần kỳ ảo diệu hóa giải nguy cơ.
Ở giữa biển lửa kia, một con Hoàng Lang cao mười trượng đang đứng thẳng nửa thân trên, quanh thân thể nó lửa phủ kín, khí thế hừng hực. Nó há miệng phun ra mỗi lần bảy, tám quả cầu lửa rất lớn, đuổi theo đạo hào quang màu đen kia.