Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 880
Chương 716: Hóa Long cổ (Trung)
Hồng Lôi cũng lười không muốn nhiều lời với Tát Ảnh. Ném thẳng cho y:
- Tự ngươi xem đi.
Đây là một vật giống như viên bảo thạch không ra hình dáng gì, bên ngoài hiện đầy hoa văn giống như mạng nhện, màu xanh đậm, hơi mờ. Tát Anh cầm trong tay cảm thấy vật này vô cùng mát mẻ, cẩn thận cảm nhận trong chốc lát, sau đó giật mình nói:
- Đây... Đây là cổ hạch của cổ trùng Vương cấp!
Hồng Lôi gật đầu không nói nữa, cũng muốn xem thử Tát Ảnh sẽ làm thế nào.
Ngày hôm qua Tát Ảnh đã đoạt lấy quả Sa Noãn, hôm nay dù da mặt y dày tới mức nào, chẳng lẽ toan tính độc chiếm nữa sao?
Nhưng Hồng Lôi đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Tát Ảnh. Chỉ thấy Tát Ảnh nhanh chóng nhét viên cổ hạch kia vào ngực áo mình, cười khan một tiếng nói:
- Ngươi chỉ là Vu Sĩ nhất phẩm, không dùng được bảo vật loại này, hay là để ta thu cất trước đi. Sau này ngươi tấn thăng Vương cấp, nếu cần hãy tới tìm ta, ta đi về trước.
Dứt lời, không đợi Hồng Lôi phản đối, nháy mắt đã chuồn êm.
Hồng Lôi còn đang ngạc nhiên, Ca Nguyệt bên cạnh không nhịn được nói:
- Hồng Lôi, vì sao ngươi lại quen biết bạn xấu như vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy Vu Sĩ Vương cấp nào keo kiệt hẹp hòi như y vậy.
Hồng Lôi thở dài:
- Ta cũng rất hối hận đã quen biết người như thế...
Ngày thứ nhất là Sa Noãn, ngày thứ hai chính là cổ hạch của cổ trùng Vương cấp. Cứ như vậy xem ra, quả Sa Noãn hôm qua rất có khả năng là cổ trùng nhất phẩm.
Nghĩ tới đây, Hồng Lôi không nhịn được có chút hối hận.
Ca Nguyệt có chút kỳ quái hỏi Vũ La:
- Thánh Chủ, vật này hùng mạnh như vậy, vì sao chạy tới đây một chuyến lại không làm gì cả, để lại vật trân quý như vậy rồi quay đầu rời đi? Vì sao ta cảm thấy dường như nó đang lặng lẽ tặng lễ vật cho chúng ta?
Trong lòng Vũ La cũng có suy đoán, nhưng hắn cũng không thể xác định được rốt cục đây là chuyện gì.
- Tặng lễ vật ư... Ta cũng thấy giống như vậy...
Liên tục hai ngày, đến đêm quái vật kia xuất hiện một cách khó hiểu, sau đó lại biến mất cũng khó hiểu, còn để lại một phần lễ vật mười phần khó hiểu.
Tát Ảnh đang vô cùng mong mỏi trong lòng.
Đến tối ngày thứ ba, bọn họ đã tới rất gần khu vực trung tâm Dạ Ma Quật. Nơi này là rừng rậm bao quanh, sau khi lập doanh hạ trại, tất cả tâm ý Tát Anh đều đặt trên người quái vật thần bí kia.
Y vẫn không ngủ, vẫn đang chờ vật kia.
Tát Ảnh cũng đã nhìn ra, hành động của quái vật kia có chút quỷ dị.
Nhưng quỷ dị thì đã sao, y không đoán ra thì thế nào? Chỉ cần quái vật kia tiếp tục mang lễ vật tới, nó tới bao nhiêu lần, Tát Anh cũng hoan nghênh.
Đúng là Tát Ảnh ham thích chiếm phần hơn, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Y biết hành động liên tục hai ngày chiếm lấy bảo bối của mình đã làm cho Hồng Lôi chán ghét. Chuyện y thắc mắc chính là rõ ràng Hồng Lôi chỉ mới là Vu Sĩ nhất phẩm, vì sao ngày nào cũng có thể xuất hiện trước mình?
Chẳng lẽ tên này vẫn còn bảo lưu thực lực?
Rất nhanh suy đoán này đã bị bản thân Tát Anh gạt bỏ. Y đã là Vu Sĩ Vương cấp, cho dù Hồng Lôi cũng đạt tới Vương cấp, muốn giấu diếm được mình cũng là không thể nào.
Hơn nữa y biết rõ tư chất của Hồng Lôi, đạt tới nhất phẩm cơ bản cũng đã là cuối rồi.
Tát Anh nghĩ tới một khả năng khác, cũng chính là chuyện mà hiện tại y đang chuẩn bị làm.
Tát Ảnh vô cùng cẩn thận lấy trong ngực áo ra một chiếc bình gỗ đen nhánh. Bình này nhìn qua cũng biết đã rất cổ xưa, bên ngoài vì thường xuyên được tay người sờ mó, đã trở nên bóng loáng giống như ngọc.
Tát Ảnh nhẹ nhàng mở bình gỗ ra, một mùi thơm quỷ dị lập tức tràn khắp trướng bồng.
Trong bình gỗ này chỉ có năm viên Vu đan, nhưng lại là hơn phân nửa tích lũy cả đời Tát Ảnh, năm viên Vu đan này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho y có can đảm dã tâm bừng bừng tiến vào Dạ Ma Quật.
Dược hiệu mỗi một viên Vu đan như vậy có thể duy trì ba canh giờ, trong ba canh giờ này, thực lực Tát Ảnh sẽ tăng lên rất nhiều gần như ạt đến tiêu chuẩn Vu Sĩ Thần cấp!
Vật trân quý như thế, đương nhiên Tát Ánh không nỡ dùng, mãi cho tới hôm nay. Y vô cùng cẩn thận cào một chút bột vụn trên một viên Vu đan, sau đó kê mũi hít vào, nhất thời tinh thần trở nên vô cùng hưng phấn.
Dược hiệu loại Vu đan này cực mạnh, mặc dù chỉ là một chút bột vụn nhưng cũng đủ làm cho y cảm thấy lực lượng của mình lập tức gia tăng khoảng chừng một thành.
Tát Ảnh suy đoán trong tay Hồng Lôi cũng có Vu đan như vậy, mới có thể giúp cho y xuất hiện trước cả mình.
Không bao lâu sau khi Tát Ảnh phục dụng Vu đan, đã đến thời gian giống như những đêm trước.
Quả nhiên hết sức đúng lúc, sâu trong Dạ Ma Quật nổ ầm một tiếng, ngay sau đó cả mặt đất ầm ầm chấn động, có một quái vật khổng lồ đùng đùng lao tới.
Đến bên bờ Dạ Ma Quật, quái vật kia chợt nhảy vọt lên cao, lực giậm chân của nó gây ra trên mặt đất cứng rắn một cái hố to, nham thạch vỡ vụn. Nó nhảy vọt lên trời cao, vượt qua khoảng cách vài dặm, đùng một tiếng rơi thăng xuống trước doanh địa.
Mặt đất lập tức vỡ nát ra nhiều mảnh.
Quái vật khổng lồ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn doanh địa.
Tát Ảnh đã phục dụng Vu đan hưng phấn vô cùng, cố gắng bước từng bước một ra đại môn doanh địa.
Vị trí trướng bồng của Vũ La cũng vừa khéo, xuyên qua rèm trướng có thể nhìn thấy Tát Ảnh đang khó khăn di chuyển về phía cửa doanh. Nhờ có Vũ La che chở, ba người Ca Nguyệt hành động tự nhiên như thường. Ba người cũng buông chén rượu trong tay xuống, cùng nhau nhìn Vũ La.
Vũ La uống hết rượu, thản nhiên nói:
- Cứ mặc y đi.
Ba người cũng chỉ có thể phụng bồi hắn tiếp tục ngồi câu cá.
Tát Ảnh khó khăn lắm mới tới được bên ngoài doanh địa. Từ trướng bồng của y tới đại môn doanh địa chỉ có mười trượng, nếu là lúc bình thường, bất quá chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhưng hiện tại dù Tát Ảnh đã phục dụng chút Vu đan, nhưng mất khoảng thời gian tàn một nén nhang mới từng chút từng chút di chuyển tới được cửa.
Hai đêm trước, quái vật kia thường chỉ ở lại trong khoảng thời gian tàn nửa nén nhang rồi rời đi. Nhưng hôm nay nó vẫn ở nguyên tại chỗ.
Trong lòng Tát Ảnh dâng lên linh cảm bất thường, nhưng lòng tham vẫn xui khiến y, vẫn cố gắng ra khỏi cửa doanh.
Càng nhích tới gần, Tát Ảnh lại càng có thể cảm giác được sư hùng mạnh của quái vật kia. Bất quá nó chỉ đứng yên ở đó, không hề phát ra chút khí thế nào cả, nhưng vẫn làm cho Vu Sĩ Vương cấp như Tát Ảnh phải toát mồ hôi lạnh toàn thân, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể bước về phía trước một bước ngắn.
Nhưng dù là như vậy, y cũng chỉ đi tới được ba bước, thình lình trên người quái vật kia toát ra một cỗ khí thế cường hãn, mênh mông cuồn cuộn dường như có thể khuất phục cả thiên địa dưới chân.
Cỗ khí thế kia chạy thẳng tới Tát Ảnh, nhưng tựa hồ có chỗ nào cố kỵ, không đánh bay y ra xa, mà chỉ chế trụ y ngay tại chỗ.
Tát Ảnh đã bước ra bước thứ tư, một chân giơ lên được một nửa, rốt cục bị chế trụ như vậy, muốn động đậy cũng không thể được.
Cho đến lúc này, Tát Ảnh mới biết sợ: Cho dù y ăn một hơi tất cả năm viên Vu đan kia, chỉ sợ ở trước mặt quái vật này cũng không chịu nổi một đòn. Nếu quái vật này muốn giết chết mình, quả thật là quá dễ dàng.
Nhưng vì sao nó không động thủ? Nó còn cố kỵ cái gì vậy?
Cứ như vậy, quái vật kia vẫn một mực canh giữ bên ngoài đại môn doanh địa. Trong cả doanh, kể cả bọn Cương Chuy, Thiểm Điện thảy đều nằm lăn ra đất co quắp người lại, không thể động đậy chút nào. Thời gian dần dần trôi qua, đêm đen đã qua, những tia năng sớm dần dần chiếu sáng cả vùng đất.
Rốt cục có một tia sáng quét qua thân thể quái vật kia.
Thân ảnh của nó hiển hiện ra.
Tát Ảnh thất kinh, nếu bây giờ y còn có thể kêu lên được, nhất định sẽ quát to một tiếng:
- Hóa Long cổ!
Nhưng y không kêu thành tiếng được, chỉ có trong lòng kinh hãi thật sâu.
Hồng Lôi cũng lười không muốn nhiều lời với Tát Ảnh. Ném thẳng cho y:
- Tự ngươi xem đi.
Đây là một vật giống như viên bảo thạch không ra hình dáng gì, bên ngoài hiện đầy hoa văn giống như mạng nhện, màu xanh đậm, hơi mờ. Tát Anh cầm trong tay cảm thấy vật này vô cùng mát mẻ, cẩn thận cảm nhận trong chốc lát, sau đó giật mình nói:
- Đây... Đây là cổ hạch của cổ trùng Vương cấp!
Hồng Lôi gật đầu không nói nữa, cũng muốn xem thử Tát Ảnh sẽ làm thế nào.
Ngày hôm qua Tát Ảnh đã đoạt lấy quả Sa Noãn, hôm nay dù da mặt y dày tới mức nào, chẳng lẽ toan tính độc chiếm nữa sao?
Nhưng Hồng Lôi đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Tát Ảnh. Chỉ thấy Tát Ảnh nhanh chóng nhét viên cổ hạch kia vào ngực áo mình, cười khan một tiếng nói:
- Ngươi chỉ là Vu Sĩ nhất phẩm, không dùng được bảo vật loại này, hay là để ta thu cất trước đi. Sau này ngươi tấn thăng Vương cấp, nếu cần hãy tới tìm ta, ta đi về trước.
Dứt lời, không đợi Hồng Lôi phản đối, nháy mắt đã chuồn êm.
Hồng Lôi còn đang ngạc nhiên, Ca Nguyệt bên cạnh không nhịn được nói:
- Hồng Lôi, vì sao ngươi lại quen biết bạn xấu như vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy Vu Sĩ Vương cấp nào keo kiệt hẹp hòi như y vậy.
Hồng Lôi thở dài:
- Ta cũng rất hối hận đã quen biết người như thế...
Ngày thứ nhất là Sa Noãn, ngày thứ hai chính là cổ hạch của cổ trùng Vương cấp. Cứ như vậy xem ra, quả Sa Noãn hôm qua rất có khả năng là cổ trùng nhất phẩm.
Nghĩ tới đây, Hồng Lôi không nhịn được có chút hối hận.
Ca Nguyệt có chút kỳ quái hỏi Vũ La:
- Thánh Chủ, vật này hùng mạnh như vậy, vì sao chạy tới đây một chuyến lại không làm gì cả, để lại vật trân quý như vậy rồi quay đầu rời đi? Vì sao ta cảm thấy dường như nó đang lặng lẽ tặng lễ vật cho chúng ta?
Trong lòng Vũ La cũng có suy đoán, nhưng hắn cũng không thể xác định được rốt cục đây là chuyện gì.
- Tặng lễ vật ư... Ta cũng thấy giống như vậy...
Liên tục hai ngày, đến đêm quái vật kia xuất hiện một cách khó hiểu, sau đó lại biến mất cũng khó hiểu, còn để lại một phần lễ vật mười phần khó hiểu.
Tát Ảnh đang vô cùng mong mỏi trong lòng.
Đến tối ngày thứ ba, bọn họ đã tới rất gần khu vực trung tâm Dạ Ma Quật. Nơi này là rừng rậm bao quanh, sau khi lập doanh hạ trại, tất cả tâm ý Tát Anh đều đặt trên người quái vật thần bí kia.
Y vẫn không ngủ, vẫn đang chờ vật kia.
Tát Ảnh cũng đã nhìn ra, hành động của quái vật kia có chút quỷ dị.
Nhưng quỷ dị thì đã sao, y không đoán ra thì thế nào? Chỉ cần quái vật kia tiếp tục mang lễ vật tới, nó tới bao nhiêu lần, Tát Anh cũng hoan nghênh.
Đúng là Tát Ảnh ham thích chiếm phần hơn, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Y biết hành động liên tục hai ngày chiếm lấy bảo bối của mình đã làm cho Hồng Lôi chán ghét. Chuyện y thắc mắc chính là rõ ràng Hồng Lôi chỉ mới là Vu Sĩ nhất phẩm, vì sao ngày nào cũng có thể xuất hiện trước mình?
Chẳng lẽ tên này vẫn còn bảo lưu thực lực?
Rất nhanh suy đoán này đã bị bản thân Tát Anh gạt bỏ. Y đã là Vu Sĩ Vương cấp, cho dù Hồng Lôi cũng đạt tới Vương cấp, muốn giấu diếm được mình cũng là không thể nào.
Hơn nữa y biết rõ tư chất của Hồng Lôi, đạt tới nhất phẩm cơ bản cũng đã là cuối rồi.
Tát Anh nghĩ tới một khả năng khác, cũng chính là chuyện mà hiện tại y đang chuẩn bị làm.
Tát Ảnh vô cùng cẩn thận lấy trong ngực áo ra một chiếc bình gỗ đen nhánh. Bình này nhìn qua cũng biết đã rất cổ xưa, bên ngoài vì thường xuyên được tay người sờ mó, đã trở nên bóng loáng giống như ngọc.
Tát Ảnh nhẹ nhàng mở bình gỗ ra, một mùi thơm quỷ dị lập tức tràn khắp trướng bồng.
Trong bình gỗ này chỉ có năm viên Vu đan, nhưng lại là hơn phân nửa tích lũy cả đời Tát Ảnh, năm viên Vu đan này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho y có can đảm dã tâm bừng bừng tiến vào Dạ Ma Quật.
Dược hiệu mỗi một viên Vu đan như vậy có thể duy trì ba canh giờ, trong ba canh giờ này, thực lực Tát Ảnh sẽ tăng lên rất nhiều gần như ạt đến tiêu chuẩn Vu Sĩ Thần cấp!
Vật trân quý như thế, đương nhiên Tát Ánh không nỡ dùng, mãi cho tới hôm nay. Y vô cùng cẩn thận cào một chút bột vụn trên một viên Vu đan, sau đó kê mũi hít vào, nhất thời tinh thần trở nên vô cùng hưng phấn.
Dược hiệu loại Vu đan này cực mạnh, mặc dù chỉ là một chút bột vụn nhưng cũng đủ làm cho y cảm thấy lực lượng của mình lập tức gia tăng khoảng chừng một thành.
Tát Ảnh suy đoán trong tay Hồng Lôi cũng có Vu đan như vậy, mới có thể giúp cho y xuất hiện trước cả mình.
Không bao lâu sau khi Tát Ảnh phục dụng Vu đan, đã đến thời gian giống như những đêm trước.
Quả nhiên hết sức đúng lúc, sâu trong Dạ Ma Quật nổ ầm một tiếng, ngay sau đó cả mặt đất ầm ầm chấn động, có một quái vật khổng lồ đùng đùng lao tới.
Đến bên bờ Dạ Ma Quật, quái vật kia chợt nhảy vọt lên cao, lực giậm chân của nó gây ra trên mặt đất cứng rắn một cái hố to, nham thạch vỡ vụn. Nó nhảy vọt lên trời cao, vượt qua khoảng cách vài dặm, đùng một tiếng rơi thăng xuống trước doanh địa.
Mặt đất lập tức vỡ nát ra nhiều mảnh.
Quái vật khổng lồ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn doanh địa.
Tát Ảnh đã phục dụng Vu đan hưng phấn vô cùng, cố gắng bước từng bước một ra đại môn doanh địa.
Vị trí trướng bồng của Vũ La cũng vừa khéo, xuyên qua rèm trướng có thể nhìn thấy Tát Ảnh đang khó khăn di chuyển về phía cửa doanh. Nhờ có Vũ La che chở, ba người Ca Nguyệt hành động tự nhiên như thường. Ba người cũng buông chén rượu trong tay xuống, cùng nhau nhìn Vũ La.
Vũ La uống hết rượu, thản nhiên nói:
- Cứ mặc y đi.
Ba người cũng chỉ có thể phụng bồi hắn tiếp tục ngồi câu cá.
Tát Ảnh khó khăn lắm mới tới được bên ngoài doanh địa. Từ trướng bồng của y tới đại môn doanh địa chỉ có mười trượng, nếu là lúc bình thường, bất quá chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhưng hiện tại dù Tát Ảnh đã phục dụng chút Vu đan, nhưng mất khoảng thời gian tàn một nén nhang mới từng chút từng chút di chuyển tới được cửa.
Hai đêm trước, quái vật kia thường chỉ ở lại trong khoảng thời gian tàn nửa nén nhang rồi rời đi. Nhưng hôm nay nó vẫn ở nguyên tại chỗ.
Trong lòng Tát Ảnh dâng lên linh cảm bất thường, nhưng lòng tham vẫn xui khiến y, vẫn cố gắng ra khỏi cửa doanh.
Càng nhích tới gần, Tát Ảnh lại càng có thể cảm giác được sư hùng mạnh của quái vật kia. Bất quá nó chỉ đứng yên ở đó, không hề phát ra chút khí thế nào cả, nhưng vẫn làm cho Vu Sĩ Vương cấp như Tát Ảnh phải toát mồ hôi lạnh toàn thân, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể bước về phía trước một bước ngắn.
Nhưng dù là như vậy, y cũng chỉ đi tới được ba bước, thình lình trên người quái vật kia toát ra một cỗ khí thế cường hãn, mênh mông cuồn cuộn dường như có thể khuất phục cả thiên địa dưới chân.
Cỗ khí thế kia chạy thẳng tới Tát Ảnh, nhưng tựa hồ có chỗ nào cố kỵ, không đánh bay y ra xa, mà chỉ chế trụ y ngay tại chỗ.
Tát Ảnh đã bước ra bước thứ tư, một chân giơ lên được một nửa, rốt cục bị chế trụ như vậy, muốn động đậy cũng không thể được.
Cho đến lúc này, Tát Ảnh mới biết sợ: Cho dù y ăn một hơi tất cả năm viên Vu đan kia, chỉ sợ ở trước mặt quái vật này cũng không chịu nổi một đòn. Nếu quái vật này muốn giết chết mình, quả thật là quá dễ dàng.
Nhưng vì sao nó không động thủ? Nó còn cố kỵ cái gì vậy?
Cứ như vậy, quái vật kia vẫn một mực canh giữ bên ngoài đại môn doanh địa. Trong cả doanh, kể cả bọn Cương Chuy, Thiểm Điện thảy đều nằm lăn ra đất co quắp người lại, không thể động đậy chút nào. Thời gian dần dần trôi qua, đêm đen đã qua, những tia năng sớm dần dần chiếu sáng cả vùng đất.
Rốt cục có một tia sáng quét qua thân thể quái vật kia.
Thân ảnh của nó hiển hiện ra.
Tát Ảnh thất kinh, nếu bây giờ y còn có thể kêu lên được, nhất định sẽ quát to một tiếng:
- Hóa Long cổ!
Nhưng y không kêu thành tiếng được, chỉ có trong lòng kinh hãi thật sâu.