-
Chương 81
Kinh Trì khoanh tay, dựa vào cạnh cửa, con ngươi thâm thúy nhìn bóng lưng của Ngụy Chiêu Chiêu.
Ngụy Chiêu Chiêu ngồi trên mép giường, ôm gối buồn bực.
“Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện mà em không biết hả!” Cô ta rất nhỏ nhen, tủi thân nói: “Tới tận giờ em còn không biết anh biết đàn đấy, trước giờ anh chưa từng đàn cho em nghe!”
Trong lòng Kinh Trì được thả lỏng hơn, hóa ra vì chuyện này.
“Anh không định giấu em.” Anh mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay không phải đã biết rồi sao.”
“Em cảm thấy anh giấu em rất nhiêu chuyện, em không nhìn thấu được anh.”
Kinh Trì nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện, phải từ từ nói.”
Ngụy Chiêu Chiêu đột nhiên dùng sức ôm anh từ phía sau: “Kinh Trì, chúng ta dời ngày cưới sớm hơn đi! Em không chịu nổi, chúng ta lập tức kết hôn nhé, có được không!”
“Chờ khoảng thời gian này làm xong chuyện rồi tính, năm nay là năm được mùa, ông chủ bên kia có hàng mới cần phải xuất đi.”
“Em sẽ nói với cha, bảo ông ấy đừng cử anh đi làm việc nữa, như vậy anh không cần bận rộn nhiều.”
Tay Kinh Trì bỗng nhiên siết chặt lại, anh chậm rãi xoay người, khắc chế nỗi chán ghét trong lòng, ôm Ngụy Chiêu Chiêu nói: “Đây là cơ hội anh tự tìm được, Chiêu Chiêu, em chắc chắn sẽ không cần một người đàn ông không có ích đúng không?”
Cho tới giờ anh chưa từng dịu dàng ôm cô ta, lòng Ngụy Chiêu Chiêu mềm nhũn, cô ta vùi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Em nghe anh hết.”
Nhưng ngay lúc này, Ngụy Tùng vội chạy đến, xông vào phòng Ngụy Chiêu Chiêu: “Chị! Không xong rồi! Cô giáo Sở bị mấy người kia ném vào hồ bơi, hình như cô ấy không biết bơi!”
Ngụy Chiêu Chiêu đang tức giận định mắng Ngụy Tùng, bỗng nhiên người đàn ông đang ôm cô ta buông tay, chạy khỏi phòng, bước nhanh ra cửa sau của ngôi biệt thự, chạy về phía hồ bơi.
Ngụy Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Sở Chiêu đập nước trong hồ bơi, bị sặc mấy ngụm nước, sự tuyệt vọng và cái lạnh như băng dần ăn mòn cô, ý thức của cô bắt đầu tiêu tán đi.
Mấy nhóm trai gái bên cạnh hồ bơi cười huyên náo giống như thế giới cách cô rất xa…
Ngay lúc này có một đôi bài tay dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, vớt cô lên mặt nước. Trong tầm mắt mơ màng, Sở Chiêu trông thấy gương mặt nóng giận của Kinh Trì.
Cô muốn đưa tay lên âm thầm sờ khuôn mặt của anh nhưng đã không còn hơi sức nữa.
Ngụy Chiêu Chiêu chen vào đám người hỗn loạn kia, đúng lúc nhìn thấy Kinh Trì hô hấp nhân tạo cho cô, lúc thì vỗ vỗ mặt, lúc thì ấn ngực cô.
Cô gái đó nôn ra vài ngụm nước mới dần dần tỉnh lại, cô vô lực nhìn ngắm Kinh Trì, bàn tay siết chặt vạt áo của anh.
Sắc mặt Ngụy Chiêu Chiêu dần lạnh xuống, sự ghen tị giống như một con rắn độc dần chiếm lấy tâm hồn cô ta.
Ngày hôm sau vì chuyện này nên Ngụy Tốn hung hăn trách mắng Ngụy Chiêu Chiêu.
“Thường ngày con làm ẩu thì thôi đi, bây giờ còn để mặc cho những đứa bạn bè xấu kia lấy mạng người ta!”
Ngụy Chiêu Chiêu phản bác lại: “Cũng chỉ là một người hầu mà thôi, có gì khác biệt chứ!”
“Con có biết giáo viên Trung Văn khó mời đến chừng nào không, cho bao nhiêu tiền người ta đều không muốn đến, vất vả lắm mới mời được một người, con đừng có phá hủy tiền đồ em trai mình!”
Ngụy Tùng ngồi bên cạnh, nét mặt như đưa đám, tự trách nói: “Tại con không tốt, con không nên mời cô Sở tham gia bữa tiệc chó má đó!”
Ngụy Chiêu Chiêu hung hăng liếc Ngụy Tùng một cái, cuối cùng đành nhượng bộ với cha: “Được rồi được rồi, con biết sai rồi, sau này con cách xa cô ta là được chứ gì.”
Ngụy Tốn quay đầu nhìn Kinh Trì mặt không cảm xúc đứng một bên: “Lần này phải cảm ơn cậu.”
Kinh Trì hờ hững giải thích: “Trong tình cảnh đó dù là ai cũng không thờ ơ được.”
Ngụy Chiêu Chiêu vội nói với Ngụy Tốn: “Cha, con muốn tổ chức hôn lễ với Triều Dương sớm.”
“Đã đặt vào cuối năm rồi, sao con lại muốn tổ chức sớm hơn?”
“Con nghĩ, hay là tháng sau đi, con đã tính rồi, tháng sau có ngày tốt.”
“Tháng sau? Chưa chuẩn bị gì cả, tháng sau không thể tổ chức hôn lễ được.”
“Cha~” Ngụy Chiêu Chiêu làm nũng nói: “Con không quan tâm hình thức đâu, dù sao cũng đã quyết định rồi, sớm hay chậm hơn một ngày cũng không sao cả.”
Kinh Trì nhìn Ngụy Tốn, ông ta trầm tư trong chốc lát rồi lắc đầu: “Không được, mấy tháng này đúng lúc phải xuất hàng, cha bận rộn lắm, không có thời gian giúp con tổ chức hôn lễ.”
“Cha~~”
“Cứ quyết định vậy đi.”
Ngụy Chiêu Chiêu nóng nảy đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Ngụy Tùng lo lắng bà chị tính tình thất thường của mình đi tìm Sở Chiêu gây gỗ nên vội cúi đầu ăn cơm rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Ngụy Tốn và Kinh Trì.
Ngụy Tốn năm nay năm mươi tuổi, thể lực cường tráng, tinh thần minh mẩn, ông ta lấy khăn lau miệng, ung dung chậm rãi mở miệng: “Năm nay không thuận lợi, người dưới tay tôi cũng không còn bao nhiêu, không đáng dùng, cậu cưới Chiêu Chiêu rồi, yên tâm ở lại bên cạnh tôi, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.”
Kinh Trì nhanh chóng lộ ra dã tâm, trầm giọng nói: “Vâng.”
“Gần đây khách hàng từ Trung Quốc sang đòi hỏi nhiều, bảo muốn lấy hết hàng dự trữ của tôi.” Ngụy Tốn cười nhạt: “Bàn về xa xỉ thì không ai xa xỉ bằng người Trung Quốc các cậu.”
Kinh Trì nghi ngờ hỏi: “Đáng tin không?”
“Tôi đã điều tra người đó, biệt danh là Con Lười, làm ăn cũng hơn mười năm rồi, người đó chắc không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể xem thường được.” Ngụy Tốn đốt điếu xì gà, nhìn Kinh Trì: “Cuộc làm ăn này tôi giao cho cậu làm, ba tháng sau, ở quốc lộ 98 liền kề cửa khẩu Bình Sơn, một tay giao tiền một tay giao hàng.”
“Tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
**
Buổi tối hôm đó, Kinh Trì lại đến võ đài, Ngụy Chiêu Chiêu vẫn còn tức giận nên không đến xem anh tranh giải, lúc Kinh Trì vào phòng thay quần áo, bỗng nhiên có một bóng người nhanh nhẹn đi tới, cùng chui vào phòng với anh.
Kinh Trì lập tức đóng cửa thay quần áo lại, ngăn cô gái trong góc.
Trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, thân thể nóng hổi của anh như vừa ngâm nước nóng, mồ hôi hột đổ rất nhiều, hô hấp nặng nề của anh phả ra, ôm cô gái vào lòng.
“Vừa rồi..em suýt bị dọa chết.” Sở Chiêu hạ thấp giọng thì thầm bên tai anh: “Sau này anh không nên đánh nhau với kẻ khác nữa, em rất sợ.”
Kinh Trì ôm chặt cô: “Anh nghe lời em.”
Sở Chiêu nâng mặt anh, hôn lên môi anh.
Thân thể người đàn ông giống như cái lò xo bị nén chặt, dùng sức ôm cô, như muốn ấn cô vào thân thể mình.
Sở Chiêu nếm được mùi máu tanh trên môi anh.
“Bạc Diên đã tới.” Cô cắn vành tai anh, thấp giọng nói: “Chúng ta đã có thể về.”
Tim Kinh Trì xiếc chặt: “Em gặp được cậu ấy sao?”
“Họ không hạn chế tự do của em.”
Cô có thể đi ra ngoài lúc nào cũng được, bây giờ trong căn biệt thự có tình huống gì thì cô đều kể lại.
“Nói với Bạc Diên, Ngụy Tốn đang giao cho anh đi làm ăn, nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nên…chắc chắn ông ta sẽ không yên tâm để anh mang hàng đi một mình, càng không để nhiều tiền rơi vào tay anh, ông ta sẽ giám sát anh từ trong tối.”
“Còn nữa, sau khi truyền tin này đi, em không cần quay về nữa.”
“Kinh Trì…”
“Nghe lời anh, em không cần thiết phải ở lại, không nên để anh về sau phải lo.”
Sở Chiêu im lặng trong chốc lát, nặng nề gật đầu.
Cho tới giờ Kinh Trì không miễn cưỡng cô làm việc trái với ý muốn, còn Sở Chiêu cũng không làm bất kỳ chuyện gì khiến anh khổ sở, đây là sự ăn ý khi ở chung của hai người.
Buổi tối hôm đó, Ngụy Chiêu Chiêu đánh người hầu Tiểu Hòe, Sở Chiêu ra mặt ngăn cản nên chọc giận cô ta, cô ta vốn không ưa gì Sở Chiêu, cộng thêm chuyện của Kinh Trì nên cô ta đã sinh lòng đố kỵ với cô, không làm thì thôi, một khi đã làm thì trực tiếp giết cô luôn.
Gia sư ở đây không chỉ có mình cô, giết cô rồi dù bị cha mắng một trận nhưng ít nhất trong lòng hả giận hơn.
Vào thời khắc quan trọng, may mà Ngụy Tùng ngăn cản Ngụy Chiêu Chiêu lại, cũng không để Sở Chiêu rời đi ngay mà mang ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
Vì vậy Sở Chiêu có lý do rời khỏi khu biệt thự.
Lúc sắp rời đi, Tiểu Hòe khắp người đầy vết thương kéo tay cô, nói do cô bé không đúng, là cô bé đã hại cô.
Sở Chiêu đau lòng lau nước mắt cho cô bé mười sáu tuổi: “Chị đi rồi em phải tự bảo vệ tốt mình, chị sẽ tìm cách để em rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây thì em biết đi đâu chứ?”
“Em nghĩ đến Trung Quốc thì sao?”
Trong mắt Tiểu Hòe dâng lên niềm hy vọng và khát vọng: “Em muốn! Em muốn đến Trung Quốc!”
Sở Chiêu nặng nề cầm tay Tiểu Hòe: “Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng chị, chị đồng ý với em, nhất định sẽ thực hiện tâm nguyện của em.”
Tiểu Hòe mong đợi nhìn bóng lưng Sở Chiêu dần biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Hứa Triều Dương lập tức phái người đến đón Sở Chiêu, dẫn cô an toàn về nước.
“Anh biết mà! Anh biết Lão Kinh sẽ không phản bội!”
Sau khi Hứa Triều Dương nghe hết lời giải thích của Sở Chiêu, anh ta vui mừng không thôi, kéo tay Bạc Diên nói: “Bây giờ lão Kinh của chúng ta trong ứng ngoài hợp, không cần sợ hãi nữa, tên Ngụy Tốn này tiêu đời rồi.”
Bạc Diên xưa nay rất cẩn thận, anh nhìn Sở Chiêu: “Chắc chắn họ không hoài nghi em chứ?”
Sở Chiêu liên tục lắc đầu: “Em chọc giận Ngụy Chiêu Chiêu, họ chỉ biết do em sợ cô ta nên không dám về, không ai hoài nghi cả.”
Đối với chuyện Sở Chiêu rời đi, Ngụy Tốn vô cùng tức giận, ông ta chỉ vào Ngụy Chiêu Chiêu quát: “Chính mày không ra hồn, giờ còn phá hủy tiền đồ của em mày!”
Ngụy Chiêu Chiêu cười nhạt: “Chẳng qua chỉ là một con gia sư, cần phải vậy sao, tìm người khác là được mà.”
“Con nói dễ lắm, con nói xem cha phải đi đâu tìm giáo viên giỏi cỡ này.”
Ngụy Chiêu Chiêu thờ ơ nhún vai: “Con mặc kệ, dù sao con cảm thấy con hồ ly tinh này đang dụ dỗ Triều Dương, hoặc là đuổi cô ta đi hoặc là giết cô ta.”
Ngụy Tốn thở hổn hển ngồi xuống, không biết nên nói gì, tính tình chanh chua của con gái cũng do ông ta cưng chiều mà thành.
Ở ngay lúc này, Ngụy Tốn bỗng như nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi Ngụy Chiêu Chiêu: “Con nói..người phụ nữ kia đang dụ dỗ Triều Dương?”
“Đúng vậy, cô ta cứ nhìn Triều Dương bằng ánh mắt quyến rũ, không phải là một người an phận.”
“Vậy Triều Dương phản ứng như nào?”
Ngụy Chiêu Chiêu hạnh phúc nói: “Dĩ nhiên Triều Dương không quan tâm tới cô ta, hừ, trong lòng anh ấy chỉ có mình con.”
“Thật không?”
“Cha, cha đang nghĩ gì đấy?”
Xưa nay Ngụy Tốn là người có tâm tư kín đáo, ông ta như có điều suy nghĩ híp hờ mắt, không nói nữa.
Ngụy Tùng vội giải thích: “Chị nói bậy, cô giáo Sở không phải người như vậy, chị nói bậy! Chị là một người đàn bà xấu xa!”
Ngụy Chiêu Chiêu đi tới, dùng sức véo tai Ngụy Tùng: “Rốt cuộc em là em trai của chị hay của cô ta! Chưa thấy người nào cùi chỏ chỉa ra bên ngoài như em!”
Hai chị em cãi nhau ầm ĩ khiến Ngụy Tốn đau đầu, ông ta đuổi hai người ra ngoài, sau đó sai người gọi Kinh Trì vào thư phòng.
Kinh Trì cung kính đứng trước mặt Ngụy Tốn, ông ta không nói thì anh sẽ không hỏi, có khi đứng vậy cả buổi chiều.
Anh có được sự bình tĩnh và kiên nhẫn mà người thường không có được, Ngụy Tốn vừa vặn xem trọng điểm này của anh.
“Có chuyện tôi cần giao cho cậu làm.” Ngụy Tốn đột nhiên mở miệng sau một tiếng nhìn Kinh Trì: “Gia sư của Tiểu Tùng đã bỏ đi, cậu biết đó, ở Nidan này muốn tìm một giáo viên dạy văn khó bao nhiêu.”
Kinh Trì im lặng lắng nghe.
“Cậu tìm cô ta về giúp tôi.”
“Nghe bảo cô giáo đó bị Chiêu Chiêu dọa chạy mất.” Lúc này Kinh Trì mới lên tiếng: “Nói không chừng đã về nước rồi, không dễ tìm.”
“Đây chính là chỗ khó làm.” Ngụy Tốn thở dài nói: “Chỉ mới qua mấy ngày thôi, chắc chắn cô ta vẫn còn ở biên giới chưa đi đâu xa, cậu thay mặt tôi đi một chuyến, đến Trung Quốc mời cô ta về lần nữa, chi bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi đã cho người làm giấy chứng nhận rồi, sẽ có người đón cậu.”
Kinh Trì hơi cau mày, nói tiếp: “Nhưng sắp phải giao hàng rồi, giờ phút này rất quan trọng, chỉ vì một gia sư…”
“Chính vì giờ phút này quan trọng nên mới không để chuyện không may xảy ra.” Ngụy Tốn nói: “Bây giờ bất kỳ một người nào từ chỗ chúng ra đi ra cũng bị cảnh sát Trung Quốc theo dõi, nếu cậu không thể mang người về thì lần hành động này phải hủy bỏ.”
Ông ta đứng lên đi tới chỗ Kinh Trì, vỗ vai anh một cái: “Tôi già rồi, không thể để giờ phút quan trọng bị lật thuyền, tôi phải loại bỏ hết tất cả những tai họa ngầm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, biết chưa?”
“Tôi biết.” Kinh Trì gật đầu, trước khi đi thì hỏi: “Tại sao phải để tôi làm?”
Khóe miệng Ngụy Tốn lóe lên một tia cười nhạt: “Bởi vì cậu là người tôi tin tưởng nhất.”
Ngụy Chiêu Chiêu ngồi trên mép giường, ôm gối buồn bực.
“Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện mà em không biết hả!” Cô ta rất nhỏ nhen, tủi thân nói: “Tới tận giờ em còn không biết anh biết đàn đấy, trước giờ anh chưa từng đàn cho em nghe!”
Trong lòng Kinh Trì được thả lỏng hơn, hóa ra vì chuyện này.
“Anh không định giấu em.” Anh mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay không phải đã biết rồi sao.”
“Em cảm thấy anh giấu em rất nhiêu chuyện, em không nhìn thấu được anh.”
Kinh Trì nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện, phải từ từ nói.”
Ngụy Chiêu Chiêu đột nhiên dùng sức ôm anh từ phía sau: “Kinh Trì, chúng ta dời ngày cưới sớm hơn đi! Em không chịu nổi, chúng ta lập tức kết hôn nhé, có được không!”
“Chờ khoảng thời gian này làm xong chuyện rồi tính, năm nay là năm được mùa, ông chủ bên kia có hàng mới cần phải xuất đi.”
“Em sẽ nói với cha, bảo ông ấy đừng cử anh đi làm việc nữa, như vậy anh không cần bận rộn nhiều.”
Tay Kinh Trì bỗng nhiên siết chặt lại, anh chậm rãi xoay người, khắc chế nỗi chán ghét trong lòng, ôm Ngụy Chiêu Chiêu nói: “Đây là cơ hội anh tự tìm được, Chiêu Chiêu, em chắc chắn sẽ không cần một người đàn ông không có ích đúng không?”
Cho tới giờ anh chưa từng dịu dàng ôm cô ta, lòng Ngụy Chiêu Chiêu mềm nhũn, cô ta vùi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Em nghe anh hết.”
Nhưng ngay lúc này, Ngụy Tùng vội chạy đến, xông vào phòng Ngụy Chiêu Chiêu: “Chị! Không xong rồi! Cô giáo Sở bị mấy người kia ném vào hồ bơi, hình như cô ấy không biết bơi!”
Ngụy Chiêu Chiêu đang tức giận định mắng Ngụy Tùng, bỗng nhiên người đàn ông đang ôm cô ta buông tay, chạy khỏi phòng, bước nhanh ra cửa sau của ngôi biệt thự, chạy về phía hồ bơi.
Ngụy Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Sở Chiêu đập nước trong hồ bơi, bị sặc mấy ngụm nước, sự tuyệt vọng và cái lạnh như băng dần ăn mòn cô, ý thức của cô bắt đầu tiêu tán đi.
Mấy nhóm trai gái bên cạnh hồ bơi cười huyên náo giống như thế giới cách cô rất xa…
Ngay lúc này có một đôi bài tay dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, vớt cô lên mặt nước. Trong tầm mắt mơ màng, Sở Chiêu trông thấy gương mặt nóng giận của Kinh Trì.
Cô muốn đưa tay lên âm thầm sờ khuôn mặt của anh nhưng đã không còn hơi sức nữa.
Ngụy Chiêu Chiêu chen vào đám người hỗn loạn kia, đúng lúc nhìn thấy Kinh Trì hô hấp nhân tạo cho cô, lúc thì vỗ vỗ mặt, lúc thì ấn ngực cô.
Cô gái đó nôn ra vài ngụm nước mới dần dần tỉnh lại, cô vô lực nhìn ngắm Kinh Trì, bàn tay siết chặt vạt áo của anh.
Sắc mặt Ngụy Chiêu Chiêu dần lạnh xuống, sự ghen tị giống như một con rắn độc dần chiếm lấy tâm hồn cô ta.
Ngày hôm sau vì chuyện này nên Ngụy Tốn hung hăn trách mắng Ngụy Chiêu Chiêu.
“Thường ngày con làm ẩu thì thôi đi, bây giờ còn để mặc cho những đứa bạn bè xấu kia lấy mạng người ta!”
Ngụy Chiêu Chiêu phản bác lại: “Cũng chỉ là một người hầu mà thôi, có gì khác biệt chứ!”
“Con có biết giáo viên Trung Văn khó mời đến chừng nào không, cho bao nhiêu tiền người ta đều không muốn đến, vất vả lắm mới mời được một người, con đừng có phá hủy tiền đồ em trai mình!”
Ngụy Tùng ngồi bên cạnh, nét mặt như đưa đám, tự trách nói: “Tại con không tốt, con không nên mời cô Sở tham gia bữa tiệc chó má đó!”
Ngụy Chiêu Chiêu hung hăng liếc Ngụy Tùng một cái, cuối cùng đành nhượng bộ với cha: “Được rồi được rồi, con biết sai rồi, sau này con cách xa cô ta là được chứ gì.”
Ngụy Tốn quay đầu nhìn Kinh Trì mặt không cảm xúc đứng một bên: “Lần này phải cảm ơn cậu.”
Kinh Trì hờ hững giải thích: “Trong tình cảnh đó dù là ai cũng không thờ ơ được.”
Ngụy Chiêu Chiêu vội nói với Ngụy Tốn: “Cha, con muốn tổ chức hôn lễ với Triều Dương sớm.”
“Đã đặt vào cuối năm rồi, sao con lại muốn tổ chức sớm hơn?”
“Con nghĩ, hay là tháng sau đi, con đã tính rồi, tháng sau có ngày tốt.”
“Tháng sau? Chưa chuẩn bị gì cả, tháng sau không thể tổ chức hôn lễ được.”
“Cha~” Ngụy Chiêu Chiêu làm nũng nói: “Con không quan tâm hình thức đâu, dù sao cũng đã quyết định rồi, sớm hay chậm hơn một ngày cũng không sao cả.”
Kinh Trì nhìn Ngụy Tốn, ông ta trầm tư trong chốc lát rồi lắc đầu: “Không được, mấy tháng này đúng lúc phải xuất hàng, cha bận rộn lắm, không có thời gian giúp con tổ chức hôn lễ.”
“Cha~~”
“Cứ quyết định vậy đi.”
Ngụy Chiêu Chiêu nóng nảy đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Ngụy Tùng lo lắng bà chị tính tình thất thường của mình đi tìm Sở Chiêu gây gỗ nên vội cúi đầu ăn cơm rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Ngụy Tốn và Kinh Trì.
Ngụy Tốn năm nay năm mươi tuổi, thể lực cường tráng, tinh thần minh mẩn, ông ta lấy khăn lau miệng, ung dung chậm rãi mở miệng: “Năm nay không thuận lợi, người dưới tay tôi cũng không còn bao nhiêu, không đáng dùng, cậu cưới Chiêu Chiêu rồi, yên tâm ở lại bên cạnh tôi, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.”
Kinh Trì nhanh chóng lộ ra dã tâm, trầm giọng nói: “Vâng.”
“Gần đây khách hàng từ Trung Quốc sang đòi hỏi nhiều, bảo muốn lấy hết hàng dự trữ của tôi.” Ngụy Tốn cười nhạt: “Bàn về xa xỉ thì không ai xa xỉ bằng người Trung Quốc các cậu.”
Kinh Trì nghi ngờ hỏi: “Đáng tin không?”
“Tôi đã điều tra người đó, biệt danh là Con Lười, làm ăn cũng hơn mười năm rồi, người đó chắc không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể xem thường được.” Ngụy Tốn đốt điếu xì gà, nhìn Kinh Trì: “Cuộc làm ăn này tôi giao cho cậu làm, ba tháng sau, ở quốc lộ 98 liền kề cửa khẩu Bình Sơn, một tay giao tiền một tay giao hàng.”
“Tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
**
Buổi tối hôm đó, Kinh Trì lại đến võ đài, Ngụy Chiêu Chiêu vẫn còn tức giận nên không đến xem anh tranh giải, lúc Kinh Trì vào phòng thay quần áo, bỗng nhiên có một bóng người nhanh nhẹn đi tới, cùng chui vào phòng với anh.
Kinh Trì lập tức đóng cửa thay quần áo lại, ngăn cô gái trong góc.
Trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, thân thể nóng hổi của anh như vừa ngâm nước nóng, mồ hôi hột đổ rất nhiều, hô hấp nặng nề của anh phả ra, ôm cô gái vào lòng.
“Vừa rồi..em suýt bị dọa chết.” Sở Chiêu hạ thấp giọng thì thầm bên tai anh: “Sau này anh không nên đánh nhau với kẻ khác nữa, em rất sợ.”
Kinh Trì ôm chặt cô: “Anh nghe lời em.”
Sở Chiêu nâng mặt anh, hôn lên môi anh.
Thân thể người đàn ông giống như cái lò xo bị nén chặt, dùng sức ôm cô, như muốn ấn cô vào thân thể mình.
Sở Chiêu nếm được mùi máu tanh trên môi anh.
“Bạc Diên đã tới.” Cô cắn vành tai anh, thấp giọng nói: “Chúng ta đã có thể về.”
Tim Kinh Trì xiếc chặt: “Em gặp được cậu ấy sao?”
“Họ không hạn chế tự do của em.”
Cô có thể đi ra ngoài lúc nào cũng được, bây giờ trong căn biệt thự có tình huống gì thì cô đều kể lại.
“Nói với Bạc Diên, Ngụy Tốn đang giao cho anh đi làm ăn, nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nên…chắc chắn ông ta sẽ không yên tâm để anh mang hàng đi một mình, càng không để nhiều tiền rơi vào tay anh, ông ta sẽ giám sát anh từ trong tối.”
“Còn nữa, sau khi truyền tin này đi, em không cần quay về nữa.”
“Kinh Trì…”
“Nghe lời anh, em không cần thiết phải ở lại, không nên để anh về sau phải lo.”
Sở Chiêu im lặng trong chốc lát, nặng nề gật đầu.
Cho tới giờ Kinh Trì không miễn cưỡng cô làm việc trái với ý muốn, còn Sở Chiêu cũng không làm bất kỳ chuyện gì khiến anh khổ sở, đây là sự ăn ý khi ở chung của hai người.
Buổi tối hôm đó, Ngụy Chiêu Chiêu đánh người hầu Tiểu Hòe, Sở Chiêu ra mặt ngăn cản nên chọc giận cô ta, cô ta vốn không ưa gì Sở Chiêu, cộng thêm chuyện của Kinh Trì nên cô ta đã sinh lòng đố kỵ với cô, không làm thì thôi, một khi đã làm thì trực tiếp giết cô luôn.
Gia sư ở đây không chỉ có mình cô, giết cô rồi dù bị cha mắng một trận nhưng ít nhất trong lòng hả giận hơn.
Vào thời khắc quan trọng, may mà Ngụy Tùng ngăn cản Ngụy Chiêu Chiêu lại, cũng không để Sở Chiêu rời đi ngay mà mang ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
Vì vậy Sở Chiêu có lý do rời khỏi khu biệt thự.
Lúc sắp rời đi, Tiểu Hòe khắp người đầy vết thương kéo tay cô, nói do cô bé không đúng, là cô bé đã hại cô.
Sở Chiêu đau lòng lau nước mắt cho cô bé mười sáu tuổi: “Chị đi rồi em phải tự bảo vệ tốt mình, chị sẽ tìm cách để em rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây thì em biết đi đâu chứ?”
“Em nghĩ đến Trung Quốc thì sao?”
Trong mắt Tiểu Hòe dâng lên niềm hy vọng và khát vọng: “Em muốn! Em muốn đến Trung Quốc!”
Sở Chiêu nặng nề cầm tay Tiểu Hòe: “Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng chị, chị đồng ý với em, nhất định sẽ thực hiện tâm nguyện của em.”
Tiểu Hòe mong đợi nhìn bóng lưng Sở Chiêu dần biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Hứa Triều Dương lập tức phái người đến đón Sở Chiêu, dẫn cô an toàn về nước.
“Anh biết mà! Anh biết Lão Kinh sẽ không phản bội!”
Sau khi Hứa Triều Dương nghe hết lời giải thích của Sở Chiêu, anh ta vui mừng không thôi, kéo tay Bạc Diên nói: “Bây giờ lão Kinh của chúng ta trong ứng ngoài hợp, không cần sợ hãi nữa, tên Ngụy Tốn này tiêu đời rồi.”
Bạc Diên xưa nay rất cẩn thận, anh nhìn Sở Chiêu: “Chắc chắn họ không hoài nghi em chứ?”
Sở Chiêu liên tục lắc đầu: “Em chọc giận Ngụy Chiêu Chiêu, họ chỉ biết do em sợ cô ta nên không dám về, không ai hoài nghi cả.”
Đối với chuyện Sở Chiêu rời đi, Ngụy Tốn vô cùng tức giận, ông ta chỉ vào Ngụy Chiêu Chiêu quát: “Chính mày không ra hồn, giờ còn phá hủy tiền đồ của em mày!”
Ngụy Chiêu Chiêu cười nhạt: “Chẳng qua chỉ là một con gia sư, cần phải vậy sao, tìm người khác là được mà.”
“Con nói dễ lắm, con nói xem cha phải đi đâu tìm giáo viên giỏi cỡ này.”
Ngụy Chiêu Chiêu thờ ơ nhún vai: “Con mặc kệ, dù sao con cảm thấy con hồ ly tinh này đang dụ dỗ Triều Dương, hoặc là đuổi cô ta đi hoặc là giết cô ta.”
Ngụy Tốn thở hổn hển ngồi xuống, không biết nên nói gì, tính tình chanh chua của con gái cũng do ông ta cưng chiều mà thành.
Ở ngay lúc này, Ngụy Tốn bỗng như nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi Ngụy Chiêu Chiêu: “Con nói..người phụ nữ kia đang dụ dỗ Triều Dương?”
“Đúng vậy, cô ta cứ nhìn Triều Dương bằng ánh mắt quyến rũ, không phải là một người an phận.”
“Vậy Triều Dương phản ứng như nào?”
Ngụy Chiêu Chiêu hạnh phúc nói: “Dĩ nhiên Triều Dương không quan tâm tới cô ta, hừ, trong lòng anh ấy chỉ có mình con.”
“Thật không?”
“Cha, cha đang nghĩ gì đấy?”
Xưa nay Ngụy Tốn là người có tâm tư kín đáo, ông ta như có điều suy nghĩ híp hờ mắt, không nói nữa.
Ngụy Tùng vội giải thích: “Chị nói bậy, cô giáo Sở không phải người như vậy, chị nói bậy! Chị là một người đàn bà xấu xa!”
Ngụy Chiêu Chiêu đi tới, dùng sức véo tai Ngụy Tùng: “Rốt cuộc em là em trai của chị hay của cô ta! Chưa thấy người nào cùi chỏ chỉa ra bên ngoài như em!”
Hai chị em cãi nhau ầm ĩ khiến Ngụy Tốn đau đầu, ông ta đuổi hai người ra ngoài, sau đó sai người gọi Kinh Trì vào thư phòng.
Kinh Trì cung kính đứng trước mặt Ngụy Tốn, ông ta không nói thì anh sẽ không hỏi, có khi đứng vậy cả buổi chiều.
Anh có được sự bình tĩnh và kiên nhẫn mà người thường không có được, Ngụy Tốn vừa vặn xem trọng điểm này của anh.
“Có chuyện tôi cần giao cho cậu làm.” Ngụy Tốn đột nhiên mở miệng sau một tiếng nhìn Kinh Trì: “Gia sư của Tiểu Tùng đã bỏ đi, cậu biết đó, ở Nidan này muốn tìm một giáo viên dạy văn khó bao nhiêu.”
Kinh Trì im lặng lắng nghe.
“Cậu tìm cô ta về giúp tôi.”
“Nghe bảo cô giáo đó bị Chiêu Chiêu dọa chạy mất.” Lúc này Kinh Trì mới lên tiếng: “Nói không chừng đã về nước rồi, không dễ tìm.”
“Đây chính là chỗ khó làm.” Ngụy Tốn thở dài nói: “Chỉ mới qua mấy ngày thôi, chắc chắn cô ta vẫn còn ở biên giới chưa đi đâu xa, cậu thay mặt tôi đi một chuyến, đến Trung Quốc mời cô ta về lần nữa, chi bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi đã cho người làm giấy chứng nhận rồi, sẽ có người đón cậu.”
Kinh Trì hơi cau mày, nói tiếp: “Nhưng sắp phải giao hàng rồi, giờ phút này rất quan trọng, chỉ vì một gia sư…”
“Chính vì giờ phút này quan trọng nên mới không để chuyện không may xảy ra.” Ngụy Tốn nói: “Bây giờ bất kỳ một người nào từ chỗ chúng ra đi ra cũng bị cảnh sát Trung Quốc theo dõi, nếu cậu không thể mang người về thì lần hành động này phải hủy bỏ.”
Ông ta đứng lên đi tới chỗ Kinh Trì, vỗ vai anh một cái: “Tôi già rồi, không thể để giờ phút quan trọng bị lật thuyền, tôi phải loại bỏ hết tất cả những tai họa ngầm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, biết chưa?”
“Tôi biết.” Kinh Trì gật đầu, trước khi đi thì hỏi: “Tại sao phải để tôi làm?”
Khóe miệng Ngụy Tốn lóe lên một tia cười nhạt: “Bởi vì cậu là người tôi tin tưởng nhất.”