Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
“Vâng...” Tiểu Thỏ cái hiểu cái không gật đầu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn mộtlúc thật lâu rồi đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của mình cọ vào cổ anh,giọng nỉ non: “Em thích anh nước cam nhất...”
Gò má cô bé mịn màng, ấm áp dễ chịu cùng với lọn tóc mềm mại cọ vào cổ anh cảm thấy có chút ngưa ngứa.
Trình Chi Ngôn cười cười, tay xoa xoa đầu cô: “Sẽ không phải bởi vì em thích anh nhất cho nên cảm thấy tất cả những gì anh nói đều đúng?”
“Dạ... Nhưng vốn là anh nước cam nói đúng mà.” Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn: “Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đều rất nghe lời anh.”
“Em chắc chắn?” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô bé: “Vậy anh bảo em ngủ một mình, sao em lại không nghe lời anh?”
“Ai nha... Việc này cũng có phân đúng sai sao...” Tiểu Thỏ đỏ mặt, cánh tay đang ôm cổ anh vội vàng rụt trở lại, cúi đầu tức giận nói: “Nói sau đi ạ,bây giờ em ngủ ngoan lắm,đâucó sờ lung tung trên mặt anh nữa.”
“Em đó...”
Trình Chi Ngôn cười lắc lắc đầu, đứng dậy, đi lại chỗ cạnh chiếc xe đạp của mình, lên xe, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ, hỏi: “Đi được chưa?”
“Dạ!” Tiểu Thỏ vừa nhảy vừa đi,bước đến ngồi lên yên xe phía sau anh.
Buổi tối, trước khi lúc ngủ.
Tiểu Thỏ ôm chăn mơ mơ màng màng nằmtrên chiếc giường lớncủa Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: “Anh nước cam, sao anh còn chưa ngủ?”
Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn,nghe được lời Tiểu Thỏ nói thì xoay ngườilại, đôi mắt vốn trong suốt có chút buồn cười nhìn cô bé, nói: “Không phải từ lúc bảy rưỡi em đã kêu mệt sao, bây giờ đã tám rưỡi rồi,sao còn không ngủ đi?”
“Tại anh vẫn chưa đi ngủ với em...” Tiểu Thỏ trở mình, nằm lỳ trên giường, đôi mắt ướt át mang đầy bối rối nhìn Trình Chi Ngôn, nói: “Tại sao em lại không được ngủ muộn như thế chứ?”
Trình Chi Ngôn đặt cây bút bi trong tay xuống, dựa vào ghế duỗi lưng một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ trả lời: “Tiểu Thỏ, anh đã học năm ba rồi.”
“Dạ... Thì sao ạ?”
“Tháng sáu sang năm là phải thi trung khảo rồi.” Trình Chi Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu Tiểu Thỏ,nói: “Thật ra trường có quy định, học sinh năm ba nhất định phải đến trường học lớp tự buổi tối, chỉ là thành tích của anh tốt nên chủ nhiệm mới cho phép anh không cần đến lớp.”
“Tự học buổi tối là gì vậy?”
“Tức là buổi tối cũng phải đến trường đi học.” Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, giọng ôn nhu nói: “Anh Hạ Phong của em và cả Dương Giai Di đáng ghét kia nữa, bây giờ bọn họ cũng đang phải ngồi trong trường học bài.”
“Sau khi lên sơ trung là sẽ phải liên tục ở lại trường muộn vậy sao?” Tiểu Thỏ ngáp một cái, lo lắng hỏi: “Nhưng em vừa đến tám giơ là đã thấy mệt rồi, sau này em lên sơ trung, nếu phải đi học tối mà cũng buồn ngủ thế này thì sao?”
“Không đâu,lúc đó em cũng lớn rồi, sẽ không cần ngủ nhiều như bây giờ.” Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn vẻmặt “đau khổ”của Tiểu Thỏ, duỗi tay kéo chăn lên đắp cho Tiểu Thỏ: “Anh ru em ngủ trước nhé?”
“Vâng!”
Tiểu Thỏ vừa nghe câu này, vội vàng xoay ngườilại, ngoan ngoãn nằm xuống đặt đầu vào gối của mình.
Gò má cô bé mịn màng, ấm áp dễ chịu cùng với lọn tóc mềm mại cọ vào cổ anh cảm thấy có chút ngưa ngứa.
Trình Chi Ngôn cười cười, tay xoa xoa đầu cô: “Sẽ không phải bởi vì em thích anh nhất cho nên cảm thấy tất cả những gì anh nói đều đúng?”
“Dạ... Nhưng vốn là anh nước cam nói đúng mà.” Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn: “Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đều rất nghe lời anh.”
“Em chắc chắn?” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô bé: “Vậy anh bảo em ngủ một mình, sao em lại không nghe lời anh?”
“Ai nha... Việc này cũng có phân đúng sai sao...” Tiểu Thỏ đỏ mặt, cánh tay đang ôm cổ anh vội vàng rụt trở lại, cúi đầu tức giận nói: “Nói sau đi ạ,bây giờ em ngủ ngoan lắm,đâucó sờ lung tung trên mặt anh nữa.”
“Em đó...”
Trình Chi Ngôn cười lắc lắc đầu, đứng dậy, đi lại chỗ cạnh chiếc xe đạp của mình, lên xe, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ, hỏi: “Đi được chưa?”
“Dạ!” Tiểu Thỏ vừa nhảy vừa đi,bước đến ngồi lên yên xe phía sau anh.
Buổi tối, trước khi lúc ngủ.
Tiểu Thỏ ôm chăn mơ mơ màng màng nằmtrên chiếc giường lớncủa Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: “Anh nước cam, sao anh còn chưa ngủ?”
Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn,nghe được lời Tiểu Thỏ nói thì xoay ngườilại, đôi mắt vốn trong suốt có chút buồn cười nhìn cô bé, nói: “Không phải từ lúc bảy rưỡi em đã kêu mệt sao, bây giờ đã tám rưỡi rồi,sao còn không ngủ đi?”
“Tại anh vẫn chưa đi ngủ với em...” Tiểu Thỏ trở mình, nằm lỳ trên giường, đôi mắt ướt át mang đầy bối rối nhìn Trình Chi Ngôn, nói: “Tại sao em lại không được ngủ muộn như thế chứ?”
Trình Chi Ngôn đặt cây bút bi trong tay xuống, dựa vào ghế duỗi lưng một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ trả lời: “Tiểu Thỏ, anh đã học năm ba rồi.”
“Dạ... Thì sao ạ?”
“Tháng sáu sang năm là phải thi trung khảo rồi.” Trình Chi Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu Tiểu Thỏ,nói: “Thật ra trường có quy định, học sinh năm ba nhất định phải đến trường học lớp tự buổi tối, chỉ là thành tích của anh tốt nên chủ nhiệm mới cho phép anh không cần đến lớp.”
“Tự học buổi tối là gì vậy?”
“Tức là buổi tối cũng phải đến trường đi học.” Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, giọng ôn nhu nói: “Anh Hạ Phong của em và cả Dương Giai Di đáng ghét kia nữa, bây giờ bọn họ cũng đang phải ngồi trong trường học bài.”
“Sau khi lên sơ trung là sẽ phải liên tục ở lại trường muộn vậy sao?” Tiểu Thỏ ngáp một cái, lo lắng hỏi: “Nhưng em vừa đến tám giơ là đã thấy mệt rồi, sau này em lên sơ trung, nếu phải đi học tối mà cũng buồn ngủ thế này thì sao?”
“Không đâu,lúc đó em cũng lớn rồi, sẽ không cần ngủ nhiều như bây giờ.” Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn vẻmặt “đau khổ”của Tiểu Thỏ, duỗi tay kéo chăn lên đắp cho Tiểu Thỏ: “Anh ru em ngủ trước nhé?”
“Vâng!”
Tiểu Thỏ vừa nghe câu này, vội vàng xoay ngườilại, ngoan ngoãn nằm xuống đặt đầu vào gối của mình.