Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Bạn gái sao.... Bộ dáng này chậm tiến quá?
--- ------ ------ ------ ------ --------
Sau trung khảo hai tuần lễ, thành tích lập tức có, Trình Chi Ngôn không hề lo lắng đã lấy được thành tích thứ nhất của toàn trường học thi vào nhất trung thành phố Z.
Không bao lâu Tiểu Thỏ cũng được nghỉ hè.
Vì để khen thưởng thành tích trung khảo của Trình Chi Ngôn lão Trình tặng anh một điện thoại di động.
Mùa hè năm 2003, điện thoại di động Apple còn chưa sản xuất nhiều, thời điểm đó Nokia còn đang vững mạnh, trong đời Trình Chi Ngôn có được một cái điện thoại di động Nokia.
Nhưng mà cũng không có nhiều ứng dụng.
Biết số điện thoại di động của anh chỉ có bốn người ba mẹ anh, Tiểu Thỏ và mẹ Tiểu Thỏ.
Mẹ Tiểu Thỏ nhất định là sẽ không gọi điện thoại tìm anh, ba mẹ anh cũng ít tìm anh, cho nên mỗi lần đèn tin nhắn sáng lên chỉ biết có nghĩa là Tiểu Thỏ lại gửi tin nhắn cho anh rồi.
Mà di động Tiểu Thỏ là từ đâu ra?
Không sai, là mẹ vợ anh đã đưa cho cô.
Từ khi có điện thoại di động, hầu như Tiểu Thỏ lúc nào gửi tin nhắn cho Trình Chi Ngôn, mà Trình Chi Ngôn cũng có thể lập tức trả lời.
Hơn nửa tháng hai người không còn viết tiếp nhật kí nữa.
Sau đó xuân đi thu tới, trong nháy mắt Trình Chi Ngôn đã là học sinh lớp 11, Tiểu Thỏ cũng đã lên lớp năm tiểu học rồi.
Trình Chi Ngôn mười bảy tuổi người đã cao gần 1m8, dáng nười cũng dần dần trở nên thâm thúy, tóc đen mềm mại của anh hơi hơi buông xuống, lọn tóc như ẩn như hiện che khuất mặt mũi, đôi mắt trong suốt giống như ánh sao trên trời.
Vì thế mỗi khi anh mặc áo sơmi trắng cưỡi xe leo núi màu đen xuất hiện ở trong sân trường có thể hấp dẫn vô số ánh mắt nữ sinh.
Mà Tiểu Thỏ lên lớp năm tiểu học, mặc dù cố gắng cao nhưng mà vóc dáng bao giờ cũng kém 1m6, đôi má phấn nộn trắng nõn kia còn bộ dáng mượt mà làm cho cô buồn bực chính là mỗi lần nhìn Trình Chi Ngôn, cô vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy ánh mắt anh cụp xuống.
Tiểu Thỏ cảm thấy, Trình Chi Ngôn giống như chỉ còn cách người lớn một bước nữa thôi, mà bản thân mình vẫn là đứa con nít như cũ.
Tại sao vô luận cô cố gắng như thế nào bộ dáng vẫn chậm như vậy chứ ----
Tiểu Thỏ ngồi ở trên lớp học, thở dài một hơi.
Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh cô nghiêng đầu sang chỗ khác tới, nhìn cô một cái, sau đó dùng cánh tay nhẹ nhàng chọc cô một phen, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thỏ, cậu thở dài gì thế?”
“Phiền não thôi....” Tiểu Thỏ thở dài thở ngắn nói.
“Phiền não cái gì?”
“Phiền não tớ còn chưa lớn....” Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng nói.
“Nói đến cái này....” Trình Thi Đồng nhất thời đè thấp tiếng, rồi nhìn bốn phía xung quanh một chút, lúc này mới nhỏ giọng tiếp tục hỏi cô: “Cái kia của cậu đến sao?”
“Cái nào?” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê mang nhìn Trình Thi Đồng hỏi.
“Ai nha, chính là cái kia...”
“Cái gì cái kia....”
“...” Ánh mắt Trình Thi Đồng cổ quái nhìn cô một lúc lâu, sau đó quay đầu đi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhìn cậu cái dạng này hẳn là còn chưa đến.”
“???”
Trong ánh mắt Tiểu Thỏ là tràn đầy dấu chấm hỏi.
Ngay ở phía sau, cửa phòng học đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa: “Các học sinh, thật đáng tiếc khi đã cắt ngang thời gian lên lớp của các em một chút....”
--- ------ ------ ------ ------ --------
Sau trung khảo hai tuần lễ, thành tích lập tức có, Trình Chi Ngôn không hề lo lắng đã lấy được thành tích thứ nhất của toàn trường học thi vào nhất trung thành phố Z.
Không bao lâu Tiểu Thỏ cũng được nghỉ hè.
Vì để khen thưởng thành tích trung khảo của Trình Chi Ngôn lão Trình tặng anh một điện thoại di động.
Mùa hè năm 2003, điện thoại di động Apple còn chưa sản xuất nhiều, thời điểm đó Nokia còn đang vững mạnh, trong đời Trình Chi Ngôn có được một cái điện thoại di động Nokia.
Nhưng mà cũng không có nhiều ứng dụng.
Biết số điện thoại di động của anh chỉ có bốn người ba mẹ anh, Tiểu Thỏ và mẹ Tiểu Thỏ.
Mẹ Tiểu Thỏ nhất định là sẽ không gọi điện thoại tìm anh, ba mẹ anh cũng ít tìm anh, cho nên mỗi lần đèn tin nhắn sáng lên chỉ biết có nghĩa là Tiểu Thỏ lại gửi tin nhắn cho anh rồi.
Mà di động Tiểu Thỏ là từ đâu ra?
Không sai, là mẹ vợ anh đã đưa cho cô.
Từ khi có điện thoại di động, hầu như Tiểu Thỏ lúc nào gửi tin nhắn cho Trình Chi Ngôn, mà Trình Chi Ngôn cũng có thể lập tức trả lời.
Hơn nửa tháng hai người không còn viết tiếp nhật kí nữa.
Sau đó xuân đi thu tới, trong nháy mắt Trình Chi Ngôn đã là học sinh lớp 11, Tiểu Thỏ cũng đã lên lớp năm tiểu học rồi.
Trình Chi Ngôn mười bảy tuổi người đã cao gần 1m8, dáng nười cũng dần dần trở nên thâm thúy, tóc đen mềm mại của anh hơi hơi buông xuống, lọn tóc như ẩn như hiện che khuất mặt mũi, đôi mắt trong suốt giống như ánh sao trên trời.
Vì thế mỗi khi anh mặc áo sơmi trắng cưỡi xe leo núi màu đen xuất hiện ở trong sân trường có thể hấp dẫn vô số ánh mắt nữ sinh.
Mà Tiểu Thỏ lên lớp năm tiểu học, mặc dù cố gắng cao nhưng mà vóc dáng bao giờ cũng kém 1m6, đôi má phấn nộn trắng nõn kia còn bộ dáng mượt mà làm cho cô buồn bực chính là mỗi lần nhìn Trình Chi Ngôn, cô vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy ánh mắt anh cụp xuống.
Tiểu Thỏ cảm thấy, Trình Chi Ngôn giống như chỉ còn cách người lớn một bước nữa thôi, mà bản thân mình vẫn là đứa con nít như cũ.
Tại sao vô luận cô cố gắng như thế nào bộ dáng vẫn chậm như vậy chứ ----
Tiểu Thỏ ngồi ở trên lớp học, thở dài một hơi.
Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh cô nghiêng đầu sang chỗ khác tới, nhìn cô một cái, sau đó dùng cánh tay nhẹ nhàng chọc cô một phen, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thỏ, cậu thở dài gì thế?”
“Phiền não thôi....” Tiểu Thỏ thở dài thở ngắn nói.
“Phiền não cái gì?”
“Phiền não tớ còn chưa lớn....” Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng nói.
“Nói đến cái này....” Trình Thi Đồng nhất thời đè thấp tiếng, rồi nhìn bốn phía xung quanh một chút, lúc này mới nhỏ giọng tiếp tục hỏi cô: “Cái kia của cậu đến sao?”
“Cái nào?” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê mang nhìn Trình Thi Đồng hỏi.
“Ai nha, chính là cái kia...”
“Cái gì cái kia....”
“...” Ánh mắt Trình Thi Đồng cổ quái nhìn cô một lúc lâu, sau đó quay đầu đi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhìn cậu cái dạng này hẳn là còn chưa đến.”
“???”
Trong ánh mắt Tiểu Thỏ là tràn đầy dấu chấm hỏi.
Ngay ở phía sau, cửa phòng học đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa: “Các học sinh, thật đáng tiếc khi đã cắt ngang thời gian lên lớp của các em một chút....”