Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
“Chạy được, nhất định phải chạy được!" Lão Trình đưa tay vỗ vỗ ngực mình cười nói: “Nhớ năm đó lúc học đại học, anh là vận động viên chuyên nghiệp giúp lớp đạt hạng nhất chạy cự li dài."
"Ông cũng biết là nhớ năm đó, bây giờ đã qua mười mấy năm, ông cũng đừng làm cho Tiểu Thỏ mất mặt.”Chu Nguyệt cười lắc đầu.
"Yên tâm đi." Lão Trình thề đảm bảo.
Trình Chi Ngôn thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện, cúi đầu nhìn ớt xanh trong chén mình, vụng trộm lấy ra hết.
Vài ngày sau, lúc ba Trình Chi Ngôn không có việc gì, thì cõng Tiểu Thỏ chạy hết tiểu khu, tuy rằng là gặp chuyện mới ôm chân phật, nhưng mà nói chính xác cũng có thể ôm đùi mà.
Thứ sáu ngày đó, bầu trời xanh giống như bị nước biển gột rửa, từng đám mây trắng trôi nổi ở không trung, giống như đám bông mềm.
Trong lòng Tiểu Thỏ lo lắng không yên đứng ở trên sân thể dục nhà trẻ, đầu thăm dò bốn phía nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng ba Trình Chi Ngôn khắp nơi.
Lão Trình đang chuẩn bị ra ngoài, vừa đi tới cửa liền bị nhân viên dưới quyền ngăn cản, “Cục trưởng Trình, ngài muốn đi nơi nào?"
“Ra ngoài có chút việc." Ba Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên kia, thuận miệng nói.
“Ngài muốn đi bao lâu, ba giờ lãnh đạo thành phố sẽ tới khảo sát công tác, ngài cũng đừng quên.” Nhân viên kia vội vàng nhắc nhở ông.
"..."
Ba Trình Chi Ngôn nhíu mày, "Lãnh đạo thành phố sẽ đến? Chuyện này lúc nào? Sao tôi không nhận được thông báo?"
"Vừa mới đây, mới nhận được thông báo, bảo là muốn nghe sắp xếp công việc năm tới.”Nhân viên kia vội vàng đưa văn kiện trong tay cho ông nói: " Đây là chuẩn bị bản thảo cho ngài phát biểu, ngài xem thử xem."
"..."
Ba Trình Chi Ngôn đưa tay nhận bản thảo trong tay cậu ta, cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua, lật đi lật lại, hình như rất dày, khoảng hơn mười hơn mười trang.
Nhưng mà ông còn vội vã muốn đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với Tiểu Thỏ....
"Lão Hứa đó, để cho ông ấy thay tôi phát biểu." Ba Trình Chi Ngôn lại lại nhét bản thảo vào trong tay nhân viên, thuận miệng dặn dò một câu liền muốn liền muốn đi ra ngoài.
"Đừng, Cục phó Hứa ông ấy nghỉ phép, ngài đã quên sao, thứ hai tuần sau ông ấy mới đi làm.”Nhân viên thấy ông lại đi ra ngoài vội vàng ngăn cản ông, cầu ông nội nói với bà nội: “Cục trưởng Trình, ngài đây là muốn ra ngoài bao lâu a, ngài cũng trăm ngàn lần đừng để lãnh đạo thành phố chờ a, kế hoạch xây dựng vài ngôi trường của chúng ta còn chờ được phê chuẩn a,"
"..." Sau khi ba Trình Chi Ngôn nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt đường cái ngoài cơ quan, do dự, “Tôi còn phải đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với con, đã đồng ý với con bé, không thể không đi."
“Ngài yên tâm! Nhà trẻ con ngài ở đâu? Tôi lập tức tìm người đi gọi cho giáo viên, ôi, Cục trưởng Trình, đây là lãnh đạo thành phố đột nhiên đến, chúng ta không thể từ chối, xin ngài đó!" Vẻ mặt nhân viên sắp khóc nhìn lão Trình nói.
"..." Ba Trình Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ là một giờ rưỡi buổi chiều, đại hội thể dục thể thao nhà trẻ hai giờ bắt đầu, ông đi tham nửa giờ lại trở về gấp, hẳn là còn kịp.
"Tôi biết rồi, đưa bản thảo phát biểu cho tôi, tôi trước lúc ba giờ cố gắng trở về." Lão Trình lại lấy bản thảo từ trong tay nhân viên, tiện tay cuốn lại nhét vào trong túi áo.
"Ông cũng biết là nhớ năm đó, bây giờ đã qua mười mấy năm, ông cũng đừng làm cho Tiểu Thỏ mất mặt.”Chu Nguyệt cười lắc đầu.
"Yên tâm đi." Lão Trình thề đảm bảo.
Trình Chi Ngôn thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện, cúi đầu nhìn ớt xanh trong chén mình, vụng trộm lấy ra hết.
Vài ngày sau, lúc ba Trình Chi Ngôn không có việc gì, thì cõng Tiểu Thỏ chạy hết tiểu khu, tuy rằng là gặp chuyện mới ôm chân phật, nhưng mà nói chính xác cũng có thể ôm đùi mà.
Thứ sáu ngày đó, bầu trời xanh giống như bị nước biển gột rửa, từng đám mây trắng trôi nổi ở không trung, giống như đám bông mềm.
Trong lòng Tiểu Thỏ lo lắng không yên đứng ở trên sân thể dục nhà trẻ, đầu thăm dò bốn phía nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng ba Trình Chi Ngôn khắp nơi.
Lão Trình đang chuẩn bị ra ngoài, vừa đi tới cửa liền bị nhân viên dưới quyền ngăn cản, “Cục trưởng Trình, ngài muốn đi nơi nào?"
“Ra ngoài có chút việc." Ba Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên kia, thuận miệng nói.
“Ngài muốn đi bao lâu, ba giờ lãnh đạo thành phố sẽ tới khảo sát công tác, ngài cũng đừng quên.” Nhân viên kia vội vàng nhắc nhở ông.
"..."
Ba Trình Chi Ngôn nhíu mày, "Lãnh đạo thành phố sẽ đến? Chuyện này lúc nào? Sao tôi không nhận được thông báo?"
"Vừa mới đây, mới nhận được thông báo, bảo là muốn nghe sắp xếp công việc năm tới.”Nhân viên kia vội vàng đưa văn kiện trong tay cho ông nói: " Đây là chuẩn bị bản thảo cho ngài phát biểu, ngài xem thử xem."
"..."
Ba Trình Chi Ngôn đưa tay nhận bản thảo trong tay cậu ta, cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua, lật đi lật lại, hình như rất dày, khoảng hơn mười hơn mười trang.
Nhưng mà ông còn vội vã muốn đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với Tiểu Thỏ....
"Lão Hứa đó, để cho ông ấy thay tôi phát biểu." Ba Trình Chi Ngôn lại lại nhét bản thảo vào trong tay nhân viên, thuận miệng dặn dò một câu liền muốn liền muốn đi ra ngoài.
"Đừng, Cục phó Hứa ông ấy nghỉ phép, ngài đã quên sao, thứ hai tuần sau ông ấy mới đi làm.”Nhân viên thấy ông lại đi ra ngoài vội vàng ngăn cản ông, cầu ông nội nói với bà nội: “Cục trưởng Trình, ngài đây là muốn ra ngoài bao lâu a, ngài cũng trăm ngàn lần đừng để lãnh đạo thành phố chờ a, kế hoạch xây dựng vài ngôi trường của chúng ta còn chờ được phê chuẩn a,"
"..." Sau khi ba Trình Chi Ngôn nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt đường cái ngoài cơ quan, do dự, “Tôi còn phải đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với con, đã đồng ý với con bé, không thể không đi."
“Ngài yên tâm! Nhà trẻ con ngài ở đâu? Tôi lập tức tìm người đi gọi cho giáo viên, ôi, Cục trưởng Trình, đây là lãnh đạo thành phố đột nhiên đến, chúng ta không thể từ chối, xin ngài đó!" Vẻ mặt nhân viên sắp khóc nhìn lão Trình nói.
"..." Ba Trình Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ là một giờ rưỡi buổi chiều, đại hội thể dục thể thao nhà trẻ hai giờ bắt đầu, ông đi tham nửa giờ lại trở về gấp, hẳn là còn kịp.
"Tôi biết rồi, đưa bản thảo phát biểu cho tôi, tôi trước lúc ba giờ cố gắng trở về." Lão Trình lại lấy bản thảo từ trong tay nhân viên, tiện tay cuốn lại nhét vào trong túi áo.