Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267
Thu tháng chín, đám người Vân Phi Vũ dọn tới khu tiểu viện đã được tân trang phía sau tửu lâu.
Giờ ngọ ngày hôm đó, bọn họ lại tới cây đại thụ ấm áp bên hồ nghỉ ngơi, chơi cờ, đọc sách, ngủ trưa.
“Chiếu tướng.” Buông quân cờ, Mạc Bạch chống lưng ngửa người ra sau, vươn vai, sau đó bưng chung trà bên bàn cờ nhấp mấy ngụm, cười tủm tỉm nhìn bạch y nam tử đối diện: “Vương gia, thế nào?”
Tích Vô Nhai nhìn lại thế cờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, khuôn mặt như ngọc câu lên một mạt tiếu ý: “Ván này ta nhận thua.”
“Được lắm.”
Tư Vũ Thánh cầm quyển sách, nghiêng người nằm trên ghế dựa, lười biếng chuyển mắt nhìn chung quanh, vừa ngắt một quả nho chuẩn bị đưa lên miệng, chợt nghe bên cạnh truyền tới một tiếng ngâm khẽ. Không chút nghĩ ngợi, hắn búng ngón tay, quả nho kia tựa như lợi khí bay vọt về phía thanh y nam tử bên tà tháp.
Người nọ hơi nghiêng đầu, chẳng nhìn thấy hắn có động tác gì mà ám khí vừa bắn tới kia đã bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài trắng nõn, hắn chậm rãi quay đầu lại, quơ quơ vật trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười tà mị: “Tư Vũ Thánh, nho dùng để ăn, không dùng để chơi đâu, cẩn thận khéo bị Vũ Nhi mắng nha!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý dạt dào của người nọ, Tư Vũ Thánh buông quyển sách trong tay, đôi mắt phượng khẽ híp lại, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ngọt nị, ba phần thanh thuần, bảy phần yêu diễm, môi mỏng khẽ động: “Vân Khoảnh Dương, ta có thể cho rằng ngươi đang khiêu khích không?”
Vân Khoảnh Dương mỉm cười: “Có thể, nhưng hiện tại ta không rảnh để đấu với ngươi.” Sau đó lại nhìn về phía người đang ngủ say trên tà tháp, nhìn gương mặt *** xảo mịn màng như tơ cùng đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, nhịn không được liền vươn tay ve vuốt, trong mắt tràn đầy ánh lửa.
“Không được làm phiền y, không thấy Vũ Nhi đang ngủ sao?” Tư Vũ Thánh đập mạnh quyển sách lên ghế dựa, ngồi dậy trừng hắn.
Vân Khoảnh Dương tức giận, nhướn mi, quay đầu lại: “Ta đâu có đánh thức y dậy, ngươi vội cái gì, hơn nữa, hôm nay là ngày của ta, ta muốn làm gì mà ngươi cũng muốn quản?”
Thanh âm hai người khắc khẩu càng lúc càng lớn, Mạc Bạch vuốt râu, lắc đầu. Tích Vô Nhai nhíu mày, đang định mở miệng lại nghe thấy tiếng kêu gọi từ phía xa truyền tới: “Thất thiếu gia, không ổn rồi. Thất thiếu gia, không ổn…”
Mọi người đồng thời quay về phía kẻ đang chạy tới, Vân Khoảnh Dương che tai vật nhỏ, vẻ mặt tức giận: “Chuyện gì lại vội vội vàng vàng như vậy, nhỏ giọng chút, không thấy thất thiếu gia đang ngủ sao?”
Người nọ hoảng sợ quỳ sụp xuống, sau đó lắp bắp mở miệng: “Có… có một… tiểu hài tử… muốn gặp thất thiếu gia. Nhưng… nhưng hắn lại… lại chẳng nói gì mà… đã xông thẳng vào tửu lâu. Người… những người ngăn hắn không phải cười… thì khóc. Bằng không thì nằm trên mặt đất lăn lộn. Hắn… hắn liền…”
“Hừ! Thì ra là chạy tới đây. Cái tên tiểu tử này đứng lên mau, may mà ta hạ truy dẫn hương trên người ngươi.”
Thanh âm non nớt, ngữ khí già dặn. Ngay sau đó, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai má phấn nộn, đôi mắt to tròn đen lúng liếng, đôi môi doanh nhuận nhỏ nhắn, một thân bảo lam tiểu quái tựa tiên đồng đáng yêu từ trên trời giáng xuống. Mọi người bất giác cảm thán trong lòng: “Quả nhiên là một tiểu oa nhi xinh đẹp.” Nhưng đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển qua đề phòng lại khiến người ta cảm thấy quái dị.(Tiểu quái: áo ngắn)
“Tiểu tử, ngươi là ai?” Tích Vô Nhai đứng lên, đi tới trước mặt hắn, đứng cách hơn năm bước. Nghe những lời gã gia nô kia vừa nói, chỉ sợ tiểu đồng trước mắt không hề đơn giản, chắc hẳn là cao thủ dụng độc.
Ỷ Thần nhìn mấy người trước mắt, trong lòng không khỏi kinh hãi. Hơi thở của bọn họ đều rất trầm ổn, chỉ sợ công lực cao thâm hơn mình, điều này khiến cho hắn nhìn ra tài năng của bản thân cao thấp ra sao.
Đôi mắt to tròn chuyển động vài lượt, chớp chớp: “ Ta tới tìm phụ thân của ta nha” tiếp đến lại lặng lẽ lui về phía sau, đột nhiên hô to: “Phụ thân, phụ thân, Thần Nhi tới rồi nè! Phụ thân, người đâu rồi?”
“Xú tiểu tử, câm miệng!” Tư Vũ Thánh quát lạnh, quả nho trong tay ‘sưu’ một tiếng liền bay thẳng vào miệng hắn, bịt kín lại.
“Uhm…. Khụ khụ khụ” Vất vả lắm mới nhả được thứ nghẹn trong họng ra, Ỷ Thần chửi ầm lên: “Cái tên hỗn đản nhà ngươi muốn mưu sát ta sao, xem ta…”
“Tiểu Thần?” Thanh âm nghi hoặc truyền tới từ phía sau khiến mọi người đồng thời quay lại, thấy Vân Phi Vũ ngồi trên tà tháp, gương mặt còn đang ngái ngủ kia mang theo nghi hoặc.
“Tiểu Vũ” Ỷ Thần phi thân định vọt tới, đột nhiên thấy hoa mắt, một người đã chắn trước mặt hắn. Hằm hằm ngẩng đầu lên, nháy mắt liền sửng sốt. Vừa rồi hắn không chú ý mấy, hiện tại mới nhìn rõ tướng mạo kẻ vừa tập kích mình, không khỏi thốt lên: “Ngươi là nam hay nữ? Là người hay yêu?”
“Phốc…”
“A ha ha ha…”
Gương mặt Tư Vũ Thánh đen lại, lập tức nắm cổ hắn nhấc lên, mắt bắn hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lặp lại một lần nữa xem?”
Ỷ Thần ôm chặt tay hắn giãy dụa không thôi, trong lòng vạn phần ảo não, vừa rồi bị khí thế của người này dọa nạt nên mới quên trốn tránh, thật đáng chết!
“Thánh, buông tay.” Vân Phi Vũ vội vàng vọt tới, lập tức đoạt lại tiểu gia hỏa bị bóp nghẹn tới đỏ mặt hồng tai kia lại, gầm lên: “Huynh làm cái gì thế, hắn chỉ là một tiểu hài tử thôi mà, cần gì phải tức giận như vậy?”
“Nhưng mà hắn…”
Vân Phi Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, ngược lại còn nâng cằm tiểu gia hỏa kia lên, nhìn cần cổ mảnh khảnh kia nổi lên một đạo hồng ngân, y nhẹ nhàng vuốt ve: “Có đau hay không?”
(Hồng ngân: dấu màu hồng)
Nghe thấy một từ “Thánh” kia, Lang Ỷ Thần đã hiểu mấy người này là ai. Dọc đường tới đây hắn đã nghe được không ít chuyện, nhưng bản thân không phải kẻ tin tưởng vào mấy thứ đồn đại này, có điều, hiện tại đã chính mắt nhìn thấy, hắn đã hiểu thì ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Trong lòng có chút bất mãn cùng oán giận, nhưng vừa nghe được thanh âm mềm nhẹ của người mà mình ngày đêm tưởng niệm, hắn thực sự không thể phát hỏa nổi.
Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ ra tay.
Bị Vân Phi Vũ ôm ấp, hắn thực sự không muốn bị đối xử như tiểu hài tử, nhưng nhìn mấy người kia chăm chú nhìn về phía này, hắn lập tức câu tay ôm chặt cổ Vân Phi Vũ, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất mím lại, đôi mắt to trong suốt chớp chớp, thủy quang lập tức chảy xuống.
“Phụ thân, sao lâu vậy mà người cũng không chịu tới thăm ta. Thần Nhi nhớ người lắm!”
Vân Phi Vũ nhất thời đứng hình, những người khác đồng thời sửng sốt. Cảm nhận được sau lưng có mấy ánh mắt thăm dò nghi hoặc, y vội vàng giải thích: “Tiểu Thần là…”
“Phụ thân, người vừa rời đi liền đi một mạch tới bốn năm, mẫu thân cùng vì tưởng niệm người nên đã sinh bệnh, qua đời. Thần Nhi vất vả lắm mới tìm được người, người sẽ không bỏ Thần Nhi chứ?” Ỷ Thần ngắt lời y, sau đó hé mắt nhìn ba người, cái miệng nhỏ nhắn mím mím như sắp khóc tới nơi.
“Tiểu gia hỏa này thích gây chuyện cho ta sao?” Nhận ra sau lưng mình có mấy ánh mắt như muốn ăn thịt người, Vân Phi Vũ vốn định lập tức giải thích, nhưng nhìn ánh mắt tiểu gia hỏa trong lòng như muốn khóc tới nơi, tình cảm vượt qua lí trí, lời giải thích vừa định thốt lên đã bay hết không còn một từ, y ôm chặt lấy hắn, ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Thần ngoan, không khóc, ta sẽ không bỏ mặc con, ngoan, không khóc nha.”
Nhìn ánh mắt mấy người kia như muốn phun hỏa, Ỷ Thần nhịn cười vô cùng vất vả, đôi tay nhỏ bé ôm càng chặt, dùng gương mặt phấn nộn không ngừng cọ lên đôi má trắng nõn như ngọc của Vân Phi Vũ, thoải mái nheo mắt lại, *** thần căng thẳng cũng dần trầm ổn, bao mệt nhọc trên đường lập tức đánh úp lại, hắn nhịn không nổi liền ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng dâng lên.
“Đúng rồi, Tiểu Thần à, con tới đây một mình sao? Lão đầu đâu?”
Đột nhiên nhận ra hắn tới đây một mình, Vân Phi Vũ cất tiếng hỏi, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, đang định hỏi lại, bên người lại truyền đến thanh âm của Tích Vô Nhai: “Vũ Nhi, hắn đang ngủ, chắc là đi đường vất vả quá. Đệ đặt hắn lên tà tháp đi.”
Nghiêng mặt nhìn kỹ, tiểu gia hỏa kia gối đầu lên vai y, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vút rung động, hô hấp vững vàng ngân nga, quả thực đang ngủ. Vân Phi Vũ khẽ ‘uhm’ một tiếng, cẩn thận đặt hắn lên tháp, sau đó kéo chăn, nhìn tiểu gia hỏa kia, cưng chiều vuốt ve: “Tiểu bất điểm này chắc mệt lắm rồi đây.”
Hai người vẫn đứng bên cạnh sắp nhịn không nổi nữa, Vân Khoảnh Dương trầm giọng mở miệng: “Vũ Nhi, rốt cuộc hắn là ai?”
“Nhi tử của ta.” Vân Phi Vũ đứng lên nhìn mấy người, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, y mỉm cười: “Sau này cũng là nhi tử của các huynh.”
“Vũ Nhi, hắn thực sự là nhi tử của đệ?” Tư Vũ Thánh không thể tin, ngón tay run rẩy chỉ về phía tiểu gia hỏa kia.
Vân Phi Vũ nhìn hắn, gật đầu: “Uhm, nếu hắn đã gọi ta là phụ thân thì đương nhiên là nhi tử của ta, nhi tử của ta đương nhiên cũng là nhi tử của các huynh. Thánh, sau này huynh không được phép khi dễ hắn, huynh là phụ thân của người ta rồi đấy.”
Ba người sững sờ, Tích Vô Nhai đột nhiên lên tiếng: “Vũ Nhi, vừa rồi ta thấy đệ gọi hắn là Tiểu Thần, vậy chẳng phải hắn chính là tôn tử của độc vương Âu Dương Ngọc tiền bối mà đệ đã từng nhắc tới hay sao?”
Vân Phi Vũ cười tủm tỉm, gật đầu, sau đó nhìn hai người đang trưng bộ mặt tối sầm kia, nhỏ giọng thì thầm: “Hai tên ngốc này. Tiểu Thần đã tám tuổi rồi, ta mới hai mươi, ta có thể sinh nhi tử lớn như vậy sao? Tích đại ca vẫn là người thông minh nhất.”
Tuy thanh âm nhỏ, nhưng hai người vẫn nghe rõ từng từ từng chữ y nói. Vân Khoảnh Dương nhìn tiểu tử nằm trên tháp kia một hồi lâu, nhịn không nổi liền hỏi: “Vũ Nhi, đệ nói hắn đã tám tuổi, nhưng sao nhìn kiểu gì cũng giống như mới bốn, năm tuổi vậy?”
Nghe hắn hỏi vậy, Vân Phi Vũ cũng quan sát cẩn thận một lượt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Năm ấy, khi gặp ta hắn vừa tròn bốn tuổi, tính đi tính lại cũng đã bốn năm trôi qua, lúc này hẳn là tám tuổi rồi, sao bộ dạng lại nhỏ như vậy? Đúng là rất kỳ lạ.”
Bọn họ vây quanh tiểu tử kia thắc mắc cả nửa ngày, Vân Phi Vũ đột nhiên kêu mọi người rời đi: “Được rồi, đợi hắn tỉnh lại hỏi vài câu là xong, đừng đánh thức hắn. Còn nữa.” Y nhìn quét một vòng: “Ta nhận hắn làm nghĩa tử, mọi người không ý kiến chứ?”
Tư Vũ Thánh nhăn nhíu mặt mày: “Chẳng phải hắn còn có gia gia sao, cũng đâu phải cô nhi không ai nuôi dưỡng. Đệ muốn có dưỡng tử thì ta sẽ đi tìm cho đệ, tuyệt đối đáng yêu, nghe lời hơn hắn.”
Biết hắn vẫn còn tức giận việc khi nãy, Vân Phi Vũ thật sự chẳng biết làm sao, đành phải tiến lên ôm eo hắn: “Thánh, huynh tức giận với một tiểu hài tử tám tuổi làm chi, hắn chỉ là một tiểu oa nhi thôi mà, hơn nữa, lời hắn nói cũng đâu có ý xấu. Thánh của ta đẹp như vậy, người bình thường thấy huynh đều rất kinh ngạc. Được rồi, được rồi, đừng tức giận, huynh tức giận ta sẽ đau lòng, đừng tức giận nha?”
“Vậy… hôn ta một cái ta sẽ không giận nữa.” Tư Vũ Thánh quay lại ôm y, làm nũng.
“Thực hết cách với huynh, lúc nào cũng thích làm nũng.” Vân Phi Vũ buồn cười nhìn hắn, kiễng mũi chân hôn lên cằm hắn, sau đó khẽ chạm lên môi hắn rồi lập tức rời đi, than nhẹ: “Được rồi, không được phép tức giận đấy.”
Có thể làm như vậy trước mặt mấy người kia, Tư Vũ Thánh vô cùng thỏa mãn, ôm chặt y: “Được, nghe lời đệ hết, Vũ Nhi nói gì cũng đúng hết, ta nghe lời Vũ Nhi mà.”
Vân Phi Vũ vỗ vỗ vai hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn về phía hai người còn lại.
Tích Vô nhai mỉm cười gật đầu: “Đệ thích là được rồi, ta không ý kiến.”
“Ta cũng có ý này, đệ vui là được.” Vân Khoảnh Dương phụ họa, trên mặt tràn đầy nhu tình mật ý.
Vân Phi Vũ nhìn ba người, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, mỉm cười cất tiếng: “Tốt lắm, các huynh không được phép đổi ý nha. Từ nay về sau ta chính là phụ thân của Tiểu Thần, mà các huynh chính là mẫu thân của Tiểu Thần. Nghe rõ chưa Tích đại nương, Tư nhị nương, Vân tam nương”
Sắc mặt ba người đều đen lại, có thể đem ra so sánh với đáy nồi.
Giờ ngọ ngày hôm đó, bọn họ lại tới cây đại thụ ấm áp bên hồ nghỉ ngơi, chơi cờ, đọc sách, ngủ trưa.
“Chiếu tướng.” Buông quân cờ, Mạc Bạch chống lưng ngửa người ra sau, vươn vai, sau đó bưng chung trà bên bàn cờ nhấp mấy ngụm, cười tủm tỉm nhìn bạch y nam tử đối diện: “Vương gia, thế nào?”
Tích Vô Nhai nhìn lại thế cờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, khuôn mặt như ngọc câu lên một mạt tiếu ý: “Ván này ta nhận thua.”
“Được lắm.”
Tư Vũ Thánh cầm quyển sách, nghiêng người nằm trên ghế dựa, lười biếng chuyển mắt nhìn chung quanh, vừa ngắt một quả nho chuẩn bị đưa lên miệng, chợt nghe bên cạnh truyền tới một tiếng ngâm khẽ. Không chút nghĩ ngợi, hắn búng ngón tay, quả nho kia tựa như lợi khí bay vọt về phía thanh y nam tử bên tà tháp.
Người nọ hơi nghiêng đầu, chẳng nhìn thấy hắn có động tác gì mà ám khí vừa bắn tới kia đã bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài trắng nõn, hắn chậm rãi quay đầu lại, quơ quơ vật trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười tà mị: “Tư Vũ Thánh, nho dùng để ăn, không dùng để chơi đâu, cẩn thận khéo bị Vũ Nhi mắng nha!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý dạt dào của người nọ, Tư Vũ Thánh buông quyển sách trong tay, đôi mắt phượng khẽ híp lại, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ngọt nị, ba phần thanh thuần, bảy phần yêu diễm, môi mỏng khẽ động: “Vân Khoảnh Dương, ta có thể cho rằng ngươi đang khiêu khích không?”
Vân Khoảnh Dương mỉm cười: “Có thể, nhưng hiện tại ta không rảnh để đấu với ngươi.” Sau đó lại nhìn về phía người đang ngủ say trên tà tháp, nhìn gương mặt *** xảo mịn màng như tơ cùng đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, nhịn không được liền vươn tay ve vuốt, trong mắt tràn đầy ánh lửa.
“Không được làm phiền y, không thấy Vũ Nhi đang ngủ sao?” Tư Vũ Thánh đập mạnh quyển sách lên ghế dựa, ngồi dậy trừng hắn.
Vân Khoảnh Dương tức giận, nhướn mi, quay đầu lại: “Ta đâu có đánh thức y dậy, ngươi vội cái gì, hơn nữa, hôm nay là ngày của ta, ta muốn làm gì mà ngươi cũng muốn quản?”
Thanh âm hai người khắc khẩu càng lúc càng lớn, Mạc Bạch vuốt râu, lắc đầu. Tích Vô Nhai nhíu mày, đang định mở miệng lại nghe thấy tiếng kêu gọi từ phía xa truyền tới: “Thất thiếu gia, không ổn rồi. Thất thiếu gia, không ổn…”
Mọi người đồng thời quay về phía kẻ đang chạy tới, Vân Khoảnh Dương che tai vật nhỏ, vẻ mặt tức giận: “Chuyện gì lại vội vội vàng vàng như vậy, nhỏ giọng chút, không thấy thất thiếu gia đang ngủ sao?”
Người nọ hoảng sợ quỳ sụp xuống, sau đó lắp bắp mở miệng: “Có… có một… tiểu hài tử… muốn gặp thất thiếu gia. Nhưng… nhưng hắn lại… lại chẳng nói gì mà… đã xông thẳng vào tửu lâu. Người… những người ngăn hắn không phải cười… thì khóc. Bằng không thì nằm trên mặt đất lăn lộn. Hắn… hắn liền…”
“Hừ! Thì ra là chạy tới đây. Cái tên tiểu tử này đứng lên mau, may mà ta hạ truy dẫn hương trên người ngươi.”
Thanh âm non nớt, ngữ khí già dặn. Ngay sau đó, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai má phấn nộn, đôi mắt to tròn đen lúng liếng, đôi môi doanh nhuận nhỏ nhắn, một thân bảo lam tiểu quái tựa tiên đồng đáng yêu từ trên trời giáng xuống. Mọi người bất giác cảm thán trong lòng: “Quả nhiên là một tiểu oa nhi xinh đẹp.” Nhưng đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển qua đề phòng lại khiến người ta cảm thấy quái dị.(Tiểu quái: áo ngắn)
“Tiểu tử, ngươi là ai?” Tích Vô Nhai đứng lên, đi tới trước mặt hắn, đứng cách hơn năm bước. Nghe những lời gã gia nô kia vừa nói, chỉ sợ tiểu đồng trước mắt không hề đơn giản, chắc hẳn là cao thủ dụng độc.
Ỷ Thần nhìn mấy người trước mắt, trong lòng không khỏi kinh hãi. Hơi thở của bọn họ đều rất trầm ổn, chỉ sợ công lực cao thâm hơn mình, điều này khiến cho hắn nhìn ra tài năng của bản thân cao thấp ra sao.
Đôi mắt to tròn chuyển động vài lượt, chớp chớp: “ Ta tới tìm phụ thân của ta nha” tiếp đến lại lặng lẽ lui về phía sau, đột nhiên hô to: “Phụ thân, phụ thân, Thần Nhi tới rồi nè! Phụ thân, người đâu rồi?”
“Xú tiểu tử, câm miệng!” Tư Vũ Thánh quát lạnh, quả nho trong tay ‘sưu’ một tiếng liền bay thẳng vào miệng hắn, bịt kín lại.
“Uhm…. Khụ khụ khụ” Vất vả lắm mới nhả được thứ nghẹn trong họng ra, Ỷ Thần chửi ầm lên: “Cái tên hỗn đản nhà ngươi muốn mưu sát ta sao, xem ta…”
“Tiểu Thần?” Thanh âm nghi hoặc truyền tới từ phía sau khiến mọi người đồng thời quay lại, thấy Vân Phi Vũ ngồi trên tà tháp, gương mặt còn đang ngái ngủ kia mang theo nghi hoặc.
“Tiểu Vũ” Ỷ Thần phi thân định vọt tới, đột nhiên thấy hoa mắt, một người đã chắn trước mặt hắn. Hằm hằm ngẩng đầu lên, nháy mắt liền sửng sốt. Vừa rồi hắn không chú ý mấy, hiện tại mới nhìn rõ tướng mạo kẻ vừa tập kích mình, không khỏi thốt lên: “Ngươi là nam hay nữ? Là người hay yêu?”
“Phốc…”
“A ha ha ha…”
Gương mặt Tư Vũ Thánh đen lại, lập tức nắm cổ hắn nhấc lên, mắt bắn hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lặp lại một lần nữa xem?”
Ỷ Thần ôm chặt tay hắn giãy dụa không thôi, trong lòng vạn phần ảo não, vừa rồi bị khí thế của người này dọa nạt nên mới quên trốn tránh, thật đáng chết!
“Thánh, buông tay.” Vân Phi Vũ vội vàng vọt tới, lập tức đoạt lại tiểu gia hỏa bị bóp nghẹn tới đỏ mặt hồng tai kia lại, gầm lên: “Huynh làm cái gì thế, hắn chỉ là một tiểu hài tử thôi mà, cần gì phải tức giận như vậy?”
“Nhưng mà hắn…”
Vân Phi Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, ngược lại còn nâng cằm tiểu gia hỏa kia lên, nhìn cần cổ mảnh khảnh kia nổi lên một đạo hồng ngân, y nhẹ nhàng vuốt ve: “Có đau hay không?”
(Hồng ngân: dấu màu hồng)
Nghe thấy một từ “Thánh” kia, Lang Ỷ Thần đã hiểu mấy người này là ai. Dọc đường tới đây hắn đã nghe được không ít chuyện, nhưng bản thân không phải kẻ tin tưởng vào mấy thứ đồn đại này, có điều, hiện tại đã chính mắt nhìn thấy, hắn đã hiểu thì ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Trong lòng có chút bất mãn cùng oán giận, nhưng vừa nghe được thanh âm mềm nhẹ của người mà mình ngày đêm tưởng niệm, hắn thực sự không thể phát hỏa nổi.
Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ ra tay.
Bị Vân Phi Vũ ôm ấp, hắn thực sự không muốn bị đối xử như tiểu hài tử, nhưng nhìn mấy người kia chăm chú nhìn về phía này, hắn lập tức câu tay ôm chặt cổ Vân Phi Vũ, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất mím lại, đôi mắt to trong suốt chớp chớp, thủy quang lập tức chảy xuống.
“Phụ thân, sao lâu vậy mà người cũng không chịu tới thăm ta. Thần Nhi nhớ người lắm!”
Vân Phi Vũ nhất thời đứng hình, những người khác đồng thời sửng sốt. Cảm nhận được sau lưng có mấy ánh mắt thăm dò nghi hoặc, y vội vàng giải thích: “Tiểu Thần là…”
“Phụ thân, người vừa rời đi liền đi một mạch tới bốn năm, mẫu thân cùng vì tưởng niệm người nên đã sinh bệnh, qua đời. Thần Nhi vất vả lắm mới tìm được người, người sẽ không bỏ Thần Nhi chứ?” Ỷ Thần ngắt lời y, sau đó hé mắt nhìn ba người, cái miệng nhỏ nhắn mím mím như sắp khóc tới nơi.
“Tiểu gia hỏa này thích gây chuyện cho ta sao?” Nhận ra sau lưng mình có mấy ánh mắt như muốn ăn thịt người, Vân Phi Vũ vốn định lập tức giải thích, nhưng nhìn ánh mắt tiểu gia hỏa trong lòng như muốn khóc tới nơi, tình cảm vượt qua lí trí, lời giải thích vừa định thốt lên đã bay hết không còn một từ, y ôm chặt lấy hắn, ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Thần ngoan, không khóc, ta sẽ không bỏ mặc con, ngoan, không khóc nha.”
Nhìn ánh mắt mấy người kia như muốn phun hỏa, Ỷ Thần nhịn cười vô cùng vất vả, đôi tay nhỏ bé ôm càng chặt, dùng gương mặt phấn nộn không ngừng cọ lên đôi má trắng nõn như ngọc của Vân Phi Vũ, thoải mái nheo mắt lại, *** thần căng thẳng cũng dần trầm ổn, bao mệt nhọc trên đường lập tức đánh úp lại, hắn nhịn không nổi liền ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng dâng lên.
“Đúng rồi, Tiểu Thần à, con tới đây một mình sao? Lão đầu đâu?”
Đột nhiên nhận ra hắn tới đây một mình, Vân Phi Vũ cất tiếng hỏi, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, đang định hỏi lại, bên người lại truyền đến thanh âm của Tích Vô Nhai: “Vũ Nhi, hắn đang ngủ, chắc là đi đường vất vả quá. Đệ đặt hắn lên tà tháp đi.”
Nghiêng mặt nhìn kỹ, tiểu gia hỏa kia gối đầu lên vai y, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vút rung động, hô hấp vững vàng ngân nga, quả thực đang ngủ. Vân Phi Vũ khẽ ‘uhm’ một tiếng, cẩn thận đặt hắn lên tháp, sau đó kéo chăn, nhìn tiểu gia hỏa kia, cưng chiều vuốt ve: “Tiểu bất điểm này chắc mệt lắm rồi đây.”
Hai người vẫn đứng bên cạnh sắp nhịn không nổi nữa, Vân Khoảnh Dương trầm giọng mở miệng: “Vũ Nhi, rốt cuộc hắn là ai?”
“Nhi tử của ta.” Vân Phi Vũ đứng lên nhìn mấy người, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, y mỉm cười: “Sau này cũng là nhi tử của các huynh.”
“Vũ Nhi, hắn thực sự là nhi tử của đệ?” Tư Vũ Thánh không thể tin, ngón tay run rẩy chỉ về phía tiểu gia hỏa kia.
Vân Phi Vũ nhìn hắn, gật đầu: “Uhm, nếu hắn đã gọi ta là phụ thân thì đương nhiên là nhi tử của ta, nhi tử của ta đương nhiên cũng là nhi tử của các huynh. Thánh, sau này huynh không được phép khi dễ hắn, huynh là phụ thân của người ta rồi đấy.”
Ba người sững sờ, Tích Vô Nhai đột nhiên lên tiếng: “Vũ Nhi, vừa rồi ta thấy đệ gọi hắn là Tiểu Thần, vậy chẳng phải hắn chính là tôn tử của độc vương Âu Dương Ngọc tiền bối mà đệ đã từng nhắc tới hay sao?”
Vân Phi Vũ cười tủm tỉm, gật đầu, sau đó nhìn hai người đang trưng bộ mặt tối sầm kia, nhỏ giọng thì thầm: “Hai tên ngốc này. Tiểu Thần đã tám tuổi rồi, ta mới hai mươi, ta có thể sinh nhi tử lớn như vậy sao? Tích đại ca vẫn là người thông minh nhất.”
Tuy thanh âm nhỏ, nhưng hai người vẫn nghe rõ từng từ từng chữ y nói. Vân Khoảnh Dương nhìn tiểu tử nằm trên tháp kia một hồi lâu, nhịn không nổi liền hỏi: “Vũ Nhi, đệ nói hắn đã tám tuổi, nhưng sao nhìn kiểu gì cũng giống như mới bốn, năm tuổi vậy?”
Nghe hắn hỏi vậy, Vân Phi Vũ cũng quan sát cẩn thận một lượt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Năm ấy, khi gặp ta hắn vừa tròn bốn tuổi, tính đi tính lại cũng đã bốn năm trôi qua, lúc này hẳn là tám tuổi rồi, sao bộ dạng lại nhỏ như vậy? Đúng là rất kỳ lạ.”
Bọn họ vây quanh tiểu tử kia thắc mắc cả nửa ngày, Vân Phi Vũ đột nhiên kêu mọi người rời đi: “Được rồi, đợi hắn tỉnh lại hỏi vài câu là xong, đừng đánh thức hắn. Còn nữa.” Y nhìn quét một vòng: “Ta nhận hắn làm nghĩa tử, mọi người không ý kiến chứ?”
Tư Vũ Thánh nhăn nhíu mặt mày: “Chẳng phải hắn còn có gia gia sao, cũng đâu phải cô nhi không ai nuôi dưỡng. Đệ muốn có dưỡng tử thì ta sẽ đi tìm cho đệ, tuyệt đối đáng yêu, nghe lời hơn hắn.”
Biết hắn vẫn còn tức giận việc khi nãy, Vân Phi Vũ thật sự chẳng biết làm sao, đành phải tiến lên ôm eo hắn: “Thánh, huynh tức giận với một tiểu hài tử tám tuổi làm chi, hắn chỉ là một tiểu oa nhi thôi mà, hơn nữa, lời hắn nói cũng đâu có ý xấu. Thánh của ta đẹp như vậy, người bình thường thấy huynh đều rất kinh ngạc. Được rồi, được rồi, đừng tức giận, huynh tức giận ta sẽ đau lòng, đừng tức giận nha?”
“Vậy… hôn ta một cái ta sẽ không giận nữa.” Tư Vũ Thánh quay lại ôm y, làm nũng.
“Thực hết cách với huynh, lúc nào cũng thích làm nũng.” Vân Phi Vũ buồn cười nhìn hắn, kiễng mũi chân hôn lên cằm hắn, sau đó khẽ chạm lên môi hắn rồi lập tức rời đi, than nhẹ: “Được rồi, không được phép tức giận đấy.”
Có thể làm như vậy trước mặt mấy người kia, Tư Vũ Thánh vô cùng thỏa mãn, ôm chặt y: “Được, nghe lời đệ hết, Vũ Nhi nói gì cũng đúng hết, ta nghe lời Vũ Nhi mà.”
Vân Phi Vũ vỗ vỗ vai hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn về phía hai người còn lại.
Tích Vô nhai mỉm cười gật đầu: “Đệ thích là được rồi, ta không ý kiến.”
“Ta cũng có ý này, đệ vui là được.” Vân Khoảnh Dương phụ họa, trên mặt tràn đầy nhu tình mật ý.
Vân Phi Vũ nhìn ba người, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, mỉm cười cất tiếng: “Tốt lắm, các huynh không được phép đổi ý nha. Từ nay về sau ta chính là phụ thân của Tiểu Thần, mà các huynh chính là mẫu thân của Tiểu Thần. Nghe rõ chưa Tích đại nương, Tư nhị nương, Vân tam nương”
Sắc mặt ba người đều đen lại, có thể đem ra so sánh với đáy nồi.