Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106 - Chương 106BÀN CHUYỆN LÀM ĂN VỚI HOÀNG ĐẾ
Thấy Vĩnh Thịnh đế không hề có biểu hiện tức giận, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Giờ thì hay rồi, một tên Phó Thống lĩnh tam phẩm ban ngày ban mặt mà cũng có gan tặng nữ nhân cho Hòa Thuận Hầu phủ. Hừ! Như này cũng ức hiếp người quá rồi. Nếu con nhớ không lầm thì bao nhiêu năm qua, Hoàng biểu cữu đều không hề tặng Hòa Thuận Hầu phủ con người lộn xộn nào cả. Hơn nữa người này lại tặng một nữ nhân còn mang đồ tang trên người. Càng quá đáng hơn là hắn còn bảo nữ nhân đó dùng kế hèn hạ, nhân lúc không có người giở trò hạ độc Đại ca con. Hoàng biểu cữu, người nói xem, gặp phải việc như vậy con có thể không tức giận sao? Chẳng lẽ còn không cho bọn con nghĩ cách trút giận?
Cô không cáo trạng, cũng chưa từng nói nhà mình không được xem trọng, ở trong triều đường với trong quân đội đều không được xem là cái thá gì, đúng không nào.
Ngược lại Vĩnh Thịnh đế lại rất thích sự thành thật này của Vương Tự Bảo.
Đứa trẻ này ban đầu còn tỏ ra rộng lượng, nhưng càng nói về sau càng căm phẫn. Đây đúng là phản ứng thật của một đứa trẻ nên có.
Càng nhìn dáng vẻ trẻ con của Vương Tự Bảo, Vĩnh Thịnh đế càng cảm thấy thú vị. Khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
Sau khi khôi phục lại vẻ mặt bình thường, Vĩnh Thịnh đế lơ đãng hỏi: "Vậy sau đó tại sao con lại không tức giận nữa?"
"Còn không phải vì tổ phụ và phụ thân con nói không được làm khó Hoàng biểu cữu nên con mới bỏ qua sao. Bằng không con phải đánh cho cái tên Tôn Phó Thống lĩnh đó không tìm thấy răng, trút giận cho Đại ca mới được". Khi nói đến phần sau, Vương Tự Bảo vừa nói tay vừa nắm chặt quyền, múa may trong không trung một lúc.
Điều này càng khiến Vĩnh Thịnh đế vui vẻ, sảng khoái bật cười lớn.
"Được rồi, Hoàng biểu cữu. Con biết mình không đánh lại Tôn Phó Thống lĩnh, nhưng người cũng không thể cười nhạo con nha". Vương Tự Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Được được được, Hoàng biểu cữu không cười nhạo con. Để đền bù cho con, con có muốn cái gì không?" Để vỗ về tiểu nha đầu đang tức giận này, Vĩnh Thịnh đế hết sức hào phóng cho Vương Tự Bảo ra điều kiện.
Vương Tự Bảo nghĩ một chút nói: "Đồ thì con không muốn. Nhưng con muốn bàn với Hoàng biểu cữu việc làm ăn".
Nhìn Vương Tự Bảo đột nhiên trở nên như người lớn, khiến Vĩnh Thịnh đế nổi tò mò.
Tin tức ngài nhận được nói rằng đứa cháu gái cưng nhà mình này dạo gần đây không có lúc nào rảnh rỗi.
"Ồ? Trẫm là người giàu có nhất bốn phương, cần phải buôn bán kiếm tiền sao?" Vĩnh Thịnh đế nhướng mày, thích thú nhìn Vương Tự Bảo.
"Hoàng biểu cữu, Bảo Muội biết người là người giàu có nhất thiên hạ. Nhưng nói một câu chắc người không muốn nghe, đó là tiền của người đều là do người khác thay người kiếm, Hoàng biểu cữu chưa từng bỏ sức ra. Như vậy người căn bản không thể lĩnh hội được niềm vui cùng nỗi khổ của việc kiếm tiền". Sau khi nói xong Vương Tự Bảo hơi chột dạ nhìn sang Vĩnh Thịnh đế. Cô nói vậy chẳng khác gì nói Hoàng đế không làm mà hưởng, hình như mấy lời này không được tốt lắm?
Vĩnh Thịnh đế nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ. "Đúng là trẫm chưa nghe qua chuyện đế vương nghèo đến nỗi cần đích thân kiếm tiền nuôi gia đình."
"Con cũng đâu bảo Hoàng biểu cữu kiếm tiền nuôi gia đình. Con chỉ là muốn để người hiểu cảm giác kiếm được tiền thôi. Ngoài ra, con cũng muốn để Hoàng biểu cữu cảm nhận được niềm vui khi tiêu tiền của mình kiếm ra."
Tiền càng dễ dàng kiếm được thì người ta càng không biết quý trọng. Nếu như tùy tiện tiêu tiền mình vất vả làm ra, như vậy mới có thể cảm nhận được cái gì là gọi là đau đớn.
Vĩnh Thịnh đế thầm nghĩ hình như đúng là mình chưa từng biết đến cảm giác này. Vì thế gật ngài đầu, hỏi: "Vậy con muốn bàn với trẫm việc làm ăn gì đây?"
Vương Tử Bảo thấy Vĩnh Thịnh đế đã động lòng, mắt liền sáng lên, bắt đầu nói đến vấn đề hợp tác hai bên.
"Cũng không cần người phải đích thân động thủ, con chỉ muốn người giúp một chút trong những việc làm ăn con sắp nói sau đây là được rồi." Thấy Vĩnh Thịnh đế tỏ ý bảo mình nói tiếp, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Chưa đầy hai tháng nữa sẽ đến thời gian thi Hội rồi không phải sao? Ở đây có rất nhiều người là lần đầu tiên tham gia cuộc thi quan trọng liên quan đến vận mệnh cả đời này. Nhưng trong số bọn họ, đa số đều không hiểu rõ làm thế nào để tham gia cuộc thi, nội dung cuộc thi, loại hình đề thi và sở thích của giám khảo…Vì vậy con liền nghĩ đến việc in đề thi hàng năm bán cho những người này."
"Ồ? Vậy con in xong rồi?" Vĩnh Thịnh đế nhướng mày nói.
"Dạ, in được một ít rồi." Vương Tự Bảo thành thật gật đầu.
"Vậy còn việc gì của trẫm nữa?" Vĩnh Thịnh đế ra vẻ mất hứng.
Vương Tự Bảo thấy thế vội vàng bước đến dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình vỗ ngực Vĩnh Thịnh đế nói: "Hoàng biểu cữu đừng nóng vội. Tiếp theo đây mới là việc làm ăn con muốn bàn với người."
"Vậy là làm cái gì?" Vĩnh Thịnh đế suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nha đầu này cần đến mình vào việc gì?
Vương Tự Bảo quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục nói: "Chính là con muốn sao chép các bài thi của các sĩ tử đạt thứ hạng cao trong các kỳ thi hàng năm, in thành cuốn cho các sĩ tử sau này tham gia kỳ thi học tập. Kỳ thi này đương nhiên không chỉ có thi Hội, còn có thi Hương, thi Huyện, thi Đình thậm chí là một số kỳ thi của Quốc Tử Giám… Nhưng người cũng biết, những bài thi này sau khi chấm xong đều bị niêm phong cất đi. Cho nên con mới muốn nhờ Hoàng biểu cữu tìm người giúp con sao chép lại một bản. Sau đó những việc còn lại sẽ do Bảo Mặc Hiên chúng con xử lý."
Vĩnh Thịnh đế hẳn được xem là người có bản quyền, việc Vương Tự Bảo làm chính là bỏ tiền mua cái bản quyền này.
Vĩnh Thịnh đế nghe xong gật đầu, giọng điệu quả quyết nói: "Nghe ra cũng không tồi".
Đây chẳng phải là việc khó khăn gì. Ngược lại mà nói, đây là một cơ hội học tập hiếm có đối với một số sĩ tử.
"Nhưng Hoàng biểu cữu, người đã nghĩ đến chưa, nếu như trong những người này có người dựa vào thủ đoạn không chính đáng mà đạt được công danh thì sao? Nếu như tiết lộ bài thi của họ, chẳng phải là nhiều nơi sẽ xảy ra sóng to gió lớn sao? Con vẫn muốn nhắc nhở người một câu, trước đây cũng không phải là không có lan truyền tin những trường hợp gian lận trong thi cử". Đây mới là nguyên nhân chính mà Vương Tự Bảo muốn bàn việc làm ăn với Vĩnh Thịnh đế. Vietwriter.vn
Nếu bởi vì bọn họ ra sách mà tiết lộ một số quy tắc ngầm trong thi cử, vậy thì không phải Hòa Thuận Hầu phủ sẽ bị các viên quan có liên quan kết bè kết đảng nuốt sống sao?
Vĩnh Thịnh đế híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ.
Chờ khi ngài mở mắt ra, ánh mắt đã ẩn chứa sự tàn nhẫn.
Vĩnh Thịnh đế đã đi từ vị đế vương không được mọi người xem trọng nhất trở thành người có khí chất sát phạt quyết đoán. So với ấn tượng Vĩnh Thịnh đế để lại cho Vương Tự Bảo trong lần đầu gặp mặt là một người bình thường thì nay đã khác một trời một vực rồi.
Trẫm là chủ thiên hạ, há có thể để người bên dưới lừa bịp. Thi cử chính là vì cái gì? Còn không phải là để bồi dưỡng cho triều đình một nhóm người không bị các thế gia thao túng, thay Hoàng đế làm việc hay sao.
Nếu như trong đám người đó có người dở thủ đoạn, vậy sao có thể chọn được nhân tài để Hoàng đế và triều đình sử dụng.
Nếu như trong đó có người dùng thủ đoạn để sắp đặt người của mình vào, vậy những người này về sau há sẽ không bị thế gia thao túng sao? Hơn nữa còn vì lợi ích thế gia mà làm ra những việc nguy hại đến xã tắc?
Vương Tự Bảo không suy nghĩ sâu xa đến vậy. Cô bé chỉ hiểu khá rõ rằng thành tích trong các kỳ thi thường không tương xứng với năng lực thật sự của sĩ tử đó mà thôi. Ở bất kỳ triều đại nào, dựa vào thực tài để lên chức đúng là không có được mấy người.
"Được rồi, chuyện này trẫm thay con gánh vác. Nếu có người làm khó dễ, lập tức bẩm báo, trẫm nhất định sẽ phái người nghiêm xét." Nói xong câu này, Vĩnh Thịnh đế lại nghĩ đến vụ làm ăn của Vương Tự Bảo. "Vậy Bảo Muội, nếu chuyện này làm xong, cần đưa trẫm bao nhiêu tiền lãi mới được đây."
"Chia hai - tám là được rồi, Hoàng biểu cữu hai bọn con tám." Trong nháy mắt, Vương Tự Bảo đã khôi phục bản chất thương nhân, bắt đầu ra giá.
Mặc dù không biết phải thế nào để trả giá, nhưng Vĩnh Thịnh đế vẫn thấy bản thân hơi thiệt thòi. Vì thế ông nghiêm túc nói: "Không được. Như vậy trẫm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền riêng."
"Hoàng biểu cữu, người nghĩ đi, người chỉ cho bọn con điều kiện thuận lợi, còn lại từ chọn đề đến sắp xếp, in ấn, rồi đến đóng thành sách, cuối cùng còn phải đem ra bán, có phân đoạn nào không cần người của Bảo Mặc Hiên con đi làm cơ chứ? Nói cho cùng, người vốn không phải đang buôn bán. Hơn nữa nếu chúng con không bán được, thì chính là lỗ vốn đó." Vương Tự Bảo thổi phồng rủi ro của Bảo Mặc Hiên lên vô số lần.
Vĩnh Thịnh đế thật sự không có kinh nghiệm trên phương diện buôn bán, nghe Vương Tự Bảo nói vậy thì cũng cảm thấy có lý. Nhưng thân là vua một nước, bản tính tham lam nên có vẫn phải có. Vì vậy ông phụng phịu nói: "Ít nhất cũng phải chia năm - năm mới hợp lý".
Vương Tự Bảo khó xử, mặc cả: "Chúng ta không nên thế này, làm như vậy bọn con cơ bản không kiếm được bao nhiêu tiền. Có thể chia 4 - 6 không? Hoàng biểu cữu chịu thiệt một chút, lấy 4 phần, tiệm của bọn con lấy 6 phần được rồi."
"Không được, trẫm nói 5 - 5 chính là 5 - 5. Tiểu nha đầu con còn muốn cho phụ thân con một chỗ đứng không? Có muốn Tam ca của mình sau này có thành tựu tốt hay không?" Vĩnh Thịnh đế vì một chút lợi ích nhỏ mà tung ra miếng mồi lớn.
Con cá nhỏ Vương Tự Bảo này há lại có thể không cắn câu? Vì thế Vương Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lúc sắp rời đi Vương Tự Bảo còn cực kỳ nghịch ngợm nói với Vĩnh Thịnh đế: "Hoàng biểu cữu, con còn muốn xả giận với Tôn Phó Thống lĩnh, người thấy có được không?"
Vĩnh Thịnh đế vuốt chòm râu dưới cằm, hỏi: "Ồ, con có ý gì hay? Nói ra nghe xem."
Nha đầu này nhiều lúc có những ý tưởng thiên mã hành không*, thật sự khiến người ta không nhịn được cười.
(*) Chỉ những ý tưởng không bị gò bó trong khuôn khổ.
Vương Tự Bảo hấp háy đôi mắt to mọng nước nói: "Hoàng biểu cữu, không phải có câu gì gọi là "ăn miếng trả miếng" sao? Vậy thì, Hòa Thuận Hầu phủ bọn con cũng hào phóng một chút, lấy người đẹp đổi người đẹp được rồi. Người chỉ cần sai người tặng cho Tôn Phó Thống lĩnh những người đẹp mà Hòa Thuận Hầu phủ con chuẩn bị là được. Đến lúc đó, không cần biết tên Tôn Phó Thống lĩnh đó có chạm vào những nữ nhân này hay không, hắn đều phải bỏ tiền ra nuôi. Vậy còn không ăn hết tiền của nhà hắn đi hay sao? Hơn nữa, con vẫn muốn nói với người một tiếng, bọn con cũng sẽ trả lại cho hắn người phụ nữ bán thân chôn cha kia. Để bọn họ tự giải quyết vấn đề với nhau. Hòa Thuận Hầu phủ con không thay người ta mượn đao giết người."
Vĩnh Thịnh đế nghe phương pháp trả thù này quả thật rất đặc biệt. Vì để cháu ngoại bảo bối của ngài hả giận, ngài vui vẻ đáp ứng.
Chỉ là không ai biết rằng, trong đám nữ nhân kia có một nữ tử xinh đẹp xuất thân từ thanh lâu, trên người còn bị nhiễm bệnh lậu.
Bản lĩnh âm thầm hạ độc của Lâm Khê quả thực tiến bộ theo thời gian.
Cô không cáo trạng, cũng chưa từng nói nhà mình không được xem trọng, ở trong triều đường với trong quân đội đều không được xem là cái thá gì, đúng không nào.
Ngược lại Vĩnh Thịnh đế lại rất thích sự thành thật này của Vương Tự Bảo.
Đứa trẻ này ban đầu còn tỏ ra rộng lượng, nhưng càng nói về sau càng căm phẫn. Đây đúng là phản ứng thật của một đứa trẻ nên có.
Càng nhìn dáng vẻ trẻ con của Vương Tự Bảo, Vĩnh Thịnh đế càng cảm thấy thú vị. Khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
Sau khi khôi phục lại vẻ mặt bình thường, Vĩnh Thịnh đế lơ đãng hỏi: "Vậy sau đó tại sao con lại không tức giận nữa?"
"Còn không phải vì tổ phụ và phụ thân con nói không được làm khó Hoàng biểu cữu nên con mới bỏ qua sao. Bằng không con phải đánh cho cái tên Tôn Phó Thống lĩnh đó không tìm thấy răng, trút giận cho Đại ca mới được". Khi nói đến phần sau, Vương Tự Bảo vừa nói tay vừa nắm chặt quyền, múa may trong không trung một lúc.
Điều này càng khiến Vĩnh Thịnh đế vui vẻ, sảng khoái bật cười lớn.
"Được rồi, Hoàng biểu cữu. Con biết mình không đánh lại Tôn Phó Thống lĩnh, nhưng người cũng không thể cười nhạo con nha". Vương Tự Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Được được được, Hoàng biểu cữu không cười nhạo con. Để đền bù cho con, con có muốn cái gì không?" Để vỗ về tiểu nha đầu đang tức giận này, Vĩnh Thịnh đế hết sức hào phóng cho Vương Tự Bảo ra điều kiện.
Vương Tự Bảo nghĩ một chút nói: "Đồ thì con không muốn. Nhưng con muốn bàn với Hoàng biểu cữu việc làm ăn".
Nhìn Vương Tự Bảo đột nhiên trở nên như người lớn, khiến Vĩnh Thịnh đế nổi tò mò.
Tin tức ngài nhận được nói rằng đứa cháu gái cưng nhà mình này dạo gần đây không có lúc nào rảnh rỗi.
"Ồ? Trẫm là người giàu có nhất bốn phương, cần phải buôn bán kiếm tiền sao?" Vĩnh Thịnh đế nhướng mày, thích thú nhìn Vương Tự Bảo.
"Hoàng biểu cữu, Bảo Muội biết người là người giàu có nhất thiên hạ. Nhưng nói một câu chắc người không muốn nghe, đó là tiền của người đều là do người khác thay người kiếm, Hoàng biểu cữu chưa từng bỏ sức ra. Như vậy người căn bản không thể lĩnh hội được niềm vui cùng nỗi khổ của việc kiếm tiền". Sau khi nói xong Vương Tự Bảo hơi chột dạ nhìn sang Vĩnh Thịnh đế. Cô nói vậy chẳng khác gì nói Hoàng đế không làm mà hưởng, hình như mấy lời này không được tốt lắm?
Vĩnh Thịnh đế nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ. "Đúng là trẫm chưa nghe qua chuyện đế vương nghèo đến nỗi cần đích thân kiếm tiền nuôi gia đình."
"Con cũng đâu bảo Hoàng biểu cữu kiếm tiền nuôi gia đình. Con chỉ là muốn để người hiểu cảm giác kiếm được tiền thôi. Ngoài ra, con cũng muốn để Hoàng biểu cữu cảm nhận được niềm vui khi tiêu tiền của mình kiếm ra."
Tiền càng dễ dàng kiếm được thì người ta càng không biết quý trọng. Nếu như tùy tiện tiêu tiền mình vất vả làm ra, như vậy mới có thể cảm nhận được cái gì là gọi là đau đớn.
Vĩnh Thịnh đế thầm nghĩ hình như đúng là mình chưa từng biết đến cảm giác này. Vì thế gật ngài đầu, hỏi: "Vậy con muốn bàn với trẫm việc làm ăn gì đây?"
Vương Tử Bảo thấy Vĩnh Thịnh đế đã động lòng, mắt liền sáng lên, bắt đầu nói đến vấn đề hợp tác hai bên.
"Cũng không cần người phải đích thân động thủ, con chỉ muốn người giúp một chút trong những việc làm ăn con sắp nói sau đây là được rồi." Thấy Vĩnh Thịnh đế tỏ ý bảo mình nói tiếp, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Chưa đầy hai tháng nữa sẽ đến thời gian thi Hội rồi không phải sao? Ở đây có rất nhiều người là lần đầu tiên tham gia cuộc thi quan trọng liên quan đến vận mệnh cả đời này. Nhưng trong số bọn họ, đa số đều không hiểu rõ làm thế nào để tham gia cuộc thi, nội dung cuộc thi, loại hình đề thi và sở thích của giám khảo…Vì vậy con liền nghĩ đến việc in đề thi hàng năm bán cho những người này."
"Ồ? Vậy con in xong rồi?" Vĩnh Thịnh đế nhướng mày nói.
"Dạ, in được một ít rồi." Vương Tự Bảo thành thật gật đầu.
"Vậy còn việc gì của trẫm nữa?" Vĩnh Thịnh đế ra vẻ mất hứng.
Vương Tự Bảo thấy thế vội vàng bước đến dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình vỗ ngực Vĩnh Thịnh đế nói: "Hoàng biểu cữu đừng nóng vội. Tiếp theo đây mới là việc làm ăn con muốn bàn với người."
"Vậy là làm cái gì?" Vĩnh Thịnh đế suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nha đầu này cần đến mình vào việc gì?
Vương Tự Bảo quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục nói: "Chính là con muốn sao chép các bài thi của các sĩ tử đạt thứ hạng cao trong các kỳ thi hàng năm, in thành cuốn cho các sĩ tử sau này tham gia kỳ thi học tập. Kỳ thi này đương nhiên không chỉ có thi Hội, còn có thi Hương, thi Huyện, thi Đình thậm chí là một số kỳ thi của Quốc Tử Giám… Nhưng người cũng biết, những bài thi này sau khi chấm xong đều bị niêm phong cất đi. Cho nên con mới muốn nhờ Hoàng biểu cữu tìm người giúp con sao chép lại một bản. Sau đó những việc còn lại sẽ do Bảo Mặc Hiên chúng con xử lý."
Vĩnh Thịnh đế hẳn được xem là người có bản quyền, việc Vương Tự Bảo làm chính là bỏ tiền mua cái bản quyền này.
Vĩnh Thịnh đế nghe xong gật đầu, giọng điệu quả quyết nói: "Nghe ra cũng không tồi".
Đây chẳng phải là việc khó khăn gì. Ngược lại mà nói, đây là một cơ hội học tập hiếm có đối với một số sĩ tử.
"Nhưng Hoàng biểu cữu, người đã nghĩ đến chưa, nếu như trong những người này có người dựa vào thủ đoạn không chính đáng mà đạt được công danh thì sao? Nếu như tiết lộ bài thi của họ, chẳng phải là nhiều nơi sẽ xảy ra sóng to gió lớn sao? Con vẫn muốn nhắc nhở người một câu, trước đây cũng không phải là không có lan truyền tin những trường hợp gian lận trong thi cử". Đây mới là nguyên nhân chính mà Vương Tự Bảo muốn bàn việc làm ăn với Vĩnh Thịnh đế. Vietwriter.vn
Nếu bởi vì bọn họ ra sách mà tiết lộ một số quy tắc ngầm trong thi cử, vậy thì không phải Hòa Thuận Hầu phủ sẽ bị các viên quan có liên quan kết bè kết đảng nuốt sống sao?
Vĩnh Thịnh đế híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ.
Chờ khi ngài mở mắt ra, ánh mắt đã ẩn chứa sự tàn nhẫn.
Vĩnh Thịnh đế đã đi từ vị đế vương không được mọi người xem trọng nhất trở thành người có khí chất sát phạt quyết đoán. So với ấn tượng Vĩnh Thịnh đế để lại cho Vương Tự Bảo trong lần đầu gặp mặt là một người bình thường thì nay đã khác một trời một vực rồi.
Trẫm là chủ thiên hạ, há có thể để người bên dưới lừa bịp. Thi cử chính là vì cái gì? Còn không phải là để bồi dưỡng cho triều đình một nhóm người không bị các thế gia thao túng, thay Hoàng đế làm việc hay sao.
Nếu như trong đám người đó có người dở thủ đoạn, vậy sao có thể chọn được nhân tài để Hoàng đế và triều đình sử dụng.
Nếu như trong đó có người dùng thủ đoạn để sắp đặt người của mình vào, vậy những người này về sau há sẽ không bị thế gia thao túng sao? Hơn nữa còn vì lợi ích thế gia mà làm ra những việc nguy hại đến xã tắc?
Vương Tự Bảo không suy nghĩ sâu xa đến vậy. Cô bé chỉ hiểu khá rõ rằng thành tích trong các kỳ thi thường không tương xứng với năng lực thật sự của sĩ tử đó mà thôi. Ở bất kỳ triều đại nào, dựa vào thực tài để lên chức đúng là không có được mấy người.
"Được rồi, chuyện này trẫm thay con gánh vác. Nếu có người làm khó dễ, lập tức bẩm báo, trẫm nhất định sẽ phái người nghiêm xét." Nói xong câu này, Vĩnh Thịnh đế lại nghĩ đến vụ làm ăn của Vương Tự Bảo. "Vậy Bảo Muội, nếu chuyện này làm xong, cần đưa trẫm bao nhiêu tiền lãi mới được đây."
"Chia hai - tám là được rồi, Hoàng biểu cữu hai bọn con tám." Trong nháy mắt, Vương Tự Bảo đã khôi phục bản chất thương nhân, bắt đầu ra giá.
Mặc dù không biết phải thế nào để trả giá, nhưng Vĩnh Thịnh đế vẫn thấy bản thân hơi thiệt thòi. Vì thế ông nghiêm túc nói: "Không được. Như vậy trẫm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền riêng."
"Hoàng biểu cữu, người nghĩ đi, người chỉ cho bọn con điều kiện thuận lợi, còn lại từ chọn đề đến sắp xếp, in ấn, rồi đến đóng thành sách, cuối cùng còn phải đem ra bán, có phân đoạn nào không cần người của Bảo Mặc Hiên con đi làm cơ chứ? Nói cho cùng, người vốn không phải đang buôn bán. Hơn nữa nếu chúng con không bán được, thì chính là lỗ vốn đó." Vương Tự Bảo thổi phồng rủi ro của Bảo Mặc Hiên lên vô số lần.
Vĩnh Thịnh đế thật sự không có kinh nghiệm trên phương diện buôn bán, nghe Vương Tự Bảo nói vậy thì cũng cảm thấy có lý. Nhưng thân là vua một nước, bản tính tham lam nên có vẫn phải có. Vì vậy ông phụng phịu nói: "Ít nhất cũng phải chia năm - năm mới hợp lý".
Vương Tự Bảo khó xử, mặc cả: "Chúng ta không nên thế này, làm như vậy bọn con cơ bản không kiếm được bao nhiêu tiền. Có thể chia 4 - 6 không? Hoàng biểu cữu chịu thiệt một chút, lấy 4 phần, tiệm của bọn con lấy 6 phần được rồi."
"Không được, trẫm nói 5 - 5 chính là 5 - 5. Tiểu nha đầu con còn muốn cho phụ thân con một chỗ đứng không? Có muốn Tam ca của mình sau này có thành tựu tốt hay không?" Vĩnh Thịnh đế vì một chút lợi ích nhỏ mà tung ra miếng mồi lớn.
Con cá nhỏ Vương Tự Bảo này há lại có thể không cắn câu? Vì thế Vương Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lúc sắp rời đi Vương Tự Bảo còn cực kỳ nghịch ngợm nói với Vĩnh Thịnh đế: "Hoàng biểu cữu, con còn muốn xả giận với Tôn Phó Thống lĩnh, người thấy có được không?"
Vĩnh Thịnh đế vuốt chòm râu dưới cằm, hỏi: "Ồ, con có ý gì hay? Nói ra nghe xem."
Nha đầu này nhiều lúc có những ý tưởng thiên mã hành không*, thật sự khiến người ta không nhịn được cười.
(*) Chỉ những ý tưởng không bị gò bó trong khuôn khổ.
Vương Tự Bảo hấp háy đôi mắt to mọng nước nói: "Hoàng biểu cữu, không phải có câu gì gọi là "ăn miếng trả miếng" sao? Vậy thì, Hòa Thuận Hầu phủ bọn con cũng hào phóng một chút, lấy người đẹp đổi người đẹp được rồi. Người chỉ cần sai người tặng cho Tôn Phó Thống lĩnh những người đẹp mà Hòa Thuận Hầu phủ con chuẩn bị là được. Đến lúc đó, không cần biết tên Tôn Phó Thống lĩnh đó có chạm vào những nữ nhân này hay không, hắn đều phải bỏ tiền ra nuôi. Vậy còn không ăn hết tiền của nhà hắn đi hay sao? Hơn nữa, con vẫn muốn nói với người một tiếng, bọn con cũng sẽ trả lại cho hắn người phụ nữ bán thân chôn cha kia. Để bọn họ tự giải quyết vấn đề với nhau. Hòa Thuận Hầu phủ con không thay người ta mượn đao giết người."
Vĩnh Thịnh đế nghe phương pháp trả thù này quả thật rất đặc biệt. Vì để cháu ngoại bảo bối của ngài hả giận, ngài vui vẻ đáp ứng.
Chỉ là không ai biết rằng, trong đám nữ nhân kia có một nữ tử xinh đẹp xuất thân từ thanh lâu, trên người còn bị nhiễm bệnh lậu.
Bản lĩnh âm thầm hạ độc của Lâm Khê quả thực tiến bộ theo thời gian.