Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112 - Chương 112CUỘC THI HỘI KẾT THÚC
Cuối cùng Vĩnh Thịnh đế keo kiệt dứt khoát chỉ mua cho ba người Tưởng Thái hậu, Tần Hoàng hậu và Trang tần mỗi người mấy thứ đồ trang sức, như thế cuối cùng ngài vẫn còn thừa hơn ba ngàn lượng bạc để làm vốn tiền riêng.
Cho dù như vậy, trái tim Vĩnh Thịnh đế vẫn cảm thấy như đang rỉ máu.
Vì thế ngài vô cùng nghi ngờ việc Vương Tự Bảo nói là sẽ dành ưu đãi cho ngài, rốt cuộc là có hay không.
Vì để cầm máu trái tim đang rỉ kia, Vĩnh Thịnh đế liền hỏi: "Nghe nói hôm nay Tam ca của con mang một thứ đống đồ kỳ lạ gì đó tới trường thi để tham gia thi Hội à?"
Vương Tự Bảo suy nghĩ một lát, những thứ đó kỳ lạ sao? Hình như cũng hơi kỳ lạ thật. Vì thế cô gật đầu đáp: "Vâng."
"Vậy trong đó có món đồ nào có thể dùng để kiếm tiền không?" Vốn tiền riêng của mình vẫn còn quá ít, vì thế, Vĩnh Thịnh đế quyết định mở rộng hạng mục hợp tác, thúc đẩy kế hoạch hợp tác mới.
Bây giờ Vương Tự Bảo khá là khâm phục đầu óc kinh doanh của Hoàng đế keo kiệt này rồi. Mấy ngày này Vương Dụ Phổ vẫn đang bàn bạc với cô về kế hoạch mở rộng phương diện này. Đặc biệt hắn vô cùng coi trọng phương diện này. Bây giờ Vĩnh Thịnh đế lại không hẹn mà có cùng ý tưởng với hắn.
"Chuyện này, Hoàng biểu cữu, người cũng biết đấy, bình thường con là kiểu nghĩ mò ra chủ kiến, tới lúc thực hiện thì đều dựa vào Nhị ca con cả. Hay là người có suy nghĩ gì thì bàn với huynh ấy đi ạ?" Vương Tự Bảo thức thời đẩy Vương Dụ Phổ ra.
Không chừng tương lai Vương Dụ Phổ sẽ là trụ cột của đại phòng, thậm chí là cả Hầu phủ bọn họ, cũng đã tới lúc để Nhị ca mình làm một chức quan rồi.
Tuy làm ăn với Vĩnh Thịnh đế không thấy có thể chiếm được lợi gì nhưng mà chỉ cần có được sự ủng hộ của ngài, con đường kiếm tiền sau này của Hòa Thuận Hầu phủ nhất định sẽ càng thêm thuận lợi.
Đôi lúc thà rằng hi sinh một ít tiền tài vẫn còn hơn mất đi sự bảo vệ lớn mạnh của vị đại Phật này.
Mặt khác, tương lai xét trên việc Hòa Thuận Hầu phủ thay Vĩnh Thịnh đế kiếm tiền, cho dù Vĩnh Thịnh đế chỉ vì vốn riêng của bản thân, tới lúc đó cũng sẽ không dễ mà động tới Hòa Thuận Hầu phủ. Hơn nữa sự trói buộc trong tiền tài của hai người ngày càng mật thiết thì kiểu quan hệ này cũng ngày càng bền chắc hơn.
Trong mắt của một đế vương, thực ra chỉ có hai loại người.
Một loại là có thể thay mình làm việc gọi là người hữu dụng, một loại nữa đó là kẻ vô dụng.
Chỉ có thể trở thành người hữu dụng đối với Hoàng đế, địa vị của người này mới càng vững chắc, càng sống được lâu hơn.
Điều sau này mà Vương Dụ Phổ cần làm đó là trở thành người hữu dụng với Hoàng đế.
Quả nhiên nghe Vương Tự Bảo nói như thế, Vĩnh Thịnh đế cũng nhớ tới việc, kỳ thực chuyện làm ăn của đại phòng Hòa Thuận Hầu phủ bọn họ hầu như đều là Vương Dụ Phổ xử lý. Vì thế ngài nói với Đức Thọ: "Tìm một chức quan nhàn rỗi Lục phẩm cho Nhị công tử đích chi trưởng Vương Dụ Phổ của Hòa Thuận Hầu phủ ở Hộ bộ, phải thông báo tới Ngự Thư Phòng càng sớm càng tốt."
"Nô tài đi làm ngay ạ." Đức Thọ lĩnh mệnh lập tức tới tìm trung thư xá nhân*.
(*) Trung thư xá nhân: Là một chức quan thời cổ đại, đảm nhận nhiệm vụ lập thánh chỉ theo ý của Hoàng đế.
Trung thư xá nhân tương đương với thư ký chính của Hoàng đế.
Lúc tới gặp Vĩnh Thịnh đế thì Vương Dụ Phổ đã mặc quan phục quan văn lục phẩm rồi. Đến Vương Tự Bảo cũng không thể không bái phục năng suất khi làm việc của Đức Thọ.
Vương Tự Bảo quyết định không dính vào chuyện giữa bọn họ, vì thế đi tìm Tưởng Thái hậu để gia tăng tình cảm. Để Vĩnh Thịnh đế và Vương Dụ Phổ hai người bọn họ bí mật bàn chuyện ở Ngự Thư Phòng.
Hai người họ bí mật bàn chuyện liên quan tới kế hoạch lớn kiếm tiền sau này một hồi lâu, sau đó lại ký một bản hợp đồng nữa. Nhưng mà hợp đồng lần này lại do Vương Dụ Phổ tự viết tay.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong hợp đồng, Vương Tự Bảo hiểu ra một chuyện: chí kiếm vốn tiền riêng của Vĩnh Thịnh đế tuyệt đối không thua bất kỳ ai.
Chỉ một lần này mà ngài đã hào phóng ký hết tất cả những vụ làm ăn mở rộng sau này của Vương Dụ Phổ.
Đó gọi là bá đạo!
Vấn đề là người này không cần bỏ một đồng tiền vốn nào mà an vị chờ chia lợi nhuận năm: 5 - 5.
Đấy, đừng hỏi sao giá cả hàng hóa lại bị nâng lên thế?
Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ? Nếu như không nâng giá, không thu được lãi thì còn phải đền tiền đấy.
Những ngày Vương Dụ Tuần tham gia thi Hội, cũng là mấy ngày Hòa Thuận Hầu phủ, đặc biệt là đại phòng thấp thỏm lo âu theo, họ sợ rằng Vương Dụ Tuần sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Người canh giữ ở cửa trường thi đều biết, thỉnh thoảng sẽ có mấy người được khiêng ra khỏi trường thi. Càng tới những ngày sau thì càng nhiều người được khiêng ra ngoài hơn.
Cuối cùng ngày thì cuối cùng cũng kết thúc, tới lúc cửa lớn trường thi được mở ra, mọi người liền nhìn thấy Vương Dụ Tuần chỉ mang theo một tay nải, bước đi nhẹ nhàng ung dung giữa đám người.
Thoạt nhìn tuy Vương Dụ Tuần có hơi nhếch nhác hơn so với mọi ngày, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nho nhã, cực kỳ tuấn lãng, soái ca mặt lạnh.
Nói hắn có hơi nhếch nhác hơn mọi ngày đó là vì bình thường hắn quá chú trọng đến dáng vẻ của mình. Nếu như không đạt đến sự hoàn mỹ, thằng nhãi này sẽ không chịu ra ngoài gặp người ta.
Bây giờ hắn đang mặc áo choàng vải bông màu thẫm mà Vương Tự Bảo đặt làm cho hắn, chiếc đai lưng cùng chất liệu được thắt lỏng lẻo ngang eo, trừ một chiếc túi tiền đựng bùa may mắn nhìn có vẻ vô cùng tinh xảo ra thì không có trang sức gì dư thừa cả. Từ trên xuống dưới duy chỉ có một cây trâm ngọc dùng để búi tóc là vật có giá trị xa xỉ.
Được cái người này thoạt nhìn tuy không có vẻ mặt hồng hào nhưng tinh thần lại tương đối khá. Chắc là mấy ngày qua cũng không quá tệ.
Nhất là khi so sánh với những người lần lượt bước từ trong trường thi ra, thì quả thực có thể được xưng là: Một người trên trời, một người dưới đất.
Quả đúng là như vậy, Vương Dụ Tuần thoạt nhìn giống như trích tiên trên trời hạ phàm, mà đám người kia thì giống những người làm việc ở dưới nền đất mới bò lên vậy, cả người đều đầy bụi đất.
"Tam ca." Từ phía xa, Vương Tự Bảo vẫy tay cao giọng gọi.
Vương Dụ Tuần vừa nghe thấy giọng nói trong trẻo như chuông bạc của Vương Tự Bảo, gương mặt mệt mỏi kia lập tức trở nên dịu dàng hơn.
Ngay lúc Vương Tự Bảo muốn nhào vào lòng Vương Dụ Tuần thì có hai cánh tay ngăn cô lại.
Vương Tự Bảo nhìn cánh tay đang cản trước ngực mình, nghi hoặc ngước đầu lên.
"Bảo Muội, Tam ca đã mấy ngày liền không tắm rồi." Vương Dụ Tuần nói với biểu cảm nét mặt ghét bỏ bản thân.
Vương Tự Bảo gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tiếp đó lại quay đầu nhìn kẻ kéo tay mình về phía cậu.
Lâm Khê oan ức nói: "Không được nhào vào lòng người đàn ông khác."
Được thôi, cô bại hoàn toàn trong tay hai người này rồi.
"Tam ca, mấy ngày này huynh sống thế nào? Có phải là vẫn tốt không? Còn nữa, thi cử thế nào rồi? Sẽ lấy được hạng nhất mang về chứ?" Cô không được nhào vào lòng Vương Dụ Tuần, nhưng cần quan tâm thì vẫn phải quan tâm.
"Vẫn tốt, phát huy như lúc bình thường thôi." Vương Dụ Tuần muốn giơ tay lên xoa đầu Vương Tự Bảo, nhưng nghĩ lại, mình vẫn là đừng tới gần muội muội bảo bối của mình quá, tránh bị cô ngửi thấy mùi hôi trên người mình. Vì thế hắn lại ngượng ngùng thu tay lại.
Lâm Khê tỏ ra hài lòng với sự tự giác hiếm có của Vương Dụ Tuần.
"Vậy, vậy hai cái túi vải lớn kia đâu rồi chứ?" Mấy thứ đồ trong đó đều là do cô dày công thiết kế và chuẩn bị đấy.
Vương Dụ Tuần vội vã giải thích: "Cuộc thi vừa kết thúc thì bị người của Thái tử điện hạ phái tới lấy mất rồi, nói là phải trình cho Hoàng thượng xem."
Vương Dụ Tuần tiếp tục tủi thân tố cáo: "Bảo Muội, muội không biết đâu, nếu như không phải muội chuẩn bị cho ca ca nhiều mì gói, mấy ngày này Tam ca của muội chắc đã chịu cảnh đói bụng mất rồi."
Sự việc là, ngày thứ nhất Thái tử Hạ Lập Hiên lấy một ít mì gói từ chỗ Vương Dụ Tuần về chỗ trường thi để nấu, kết quả vừa ăn đã nghiện rồi. Ngày thứ hai Thái tử lại tới chỗ hắn lấy đi không ít nữa. Nếu không phải Vương Tự Bảo chuẩn bị nhiều, mấy ngày sau đó, sợ rằng Vương Dụ Tuần sẽ không còn mì gói nóng hổi mà ăn mất.
Đương nhiên, Vương Dụ Tuần không nhắc tới việc Hạ Lập Hiên cũng đưa cho hắn không ít thức ăn nóng hổi, thỉnh thoảng cho hắn cải thiện đời sống.
Vương Dụ Tuần khá am hiểu việc bôi nhọ người khác, nhưng nếu nói để khen người khác, hắn thật sự không làm được việc này đâu.
Cuối cùng Vương Dụ Tuần còn bảo Vương Tự Bảo chuẩn bị cho Thái tử thật nhiều mì gói nữa, có khả năng vào ngày mai, ngày kia gì đấy, Thái tử sẽ phái người tới nhà để lấy.
Hả? Thái tử ngày nào cũng ăn không hết sơn hào hải vị, mà lại nghiện mì gói rồi sao? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tới lúc mấy người về tới phủ, Vương Dụ Tuần giống như tướng quân đánh thắng trận vậy, được trên dưới toàn Hầu phủ nhiệt liệt hoan nghênh.
Vương Dụ Tuần vội vã chào hỏi mọi người, rồi quay về viện của mình, nhanh chóng thay quần áo, thoải mái nằm trong thùng nước tắm ngâm tới hai canh giờ. Thời gian này đã phải bảo tiểu tư thay nước nóng những mười lần, mãi cho tới lúc làn da trên người hắn không thể nhăn lại được nữa mới bước ra khỏi thùng nước tắm.
Bảo tiểu tư lau khô tóc rồi hắn thay một bộ áo khoác gấm dài châu quang màu thuần trắng, eo thắt đai ngọc, một bên hông còn đeo chiếc ngọc bội màu xanh cực phẩm, bên kia thì đeo túi tiền thi đỗ Trạng Nguyên vô cùng thú vị mà Vương Tự Bảo tự tay thêu.
Hắn vốn không nỡ đeo túi tiền này. Bây giờ vì để có được vận tốt, hắn định đeo cái này cho tới trước lúc yết bảng. Đợi sau khi yết bảng, lại cất đi để giữ gìn thật tốt.
Cũng vì chuyện này mà Lâm Khê đã ghen một trận với Vương Dụ Tuần. Bởi vì đây là cái thứ hai mà Vương Tự Bảo thêu. Đương nhiên, cái đầu tiên mà Vương Tự Bảo thêu cũng là chiếc túi tiền tương tự đã được Lâm Khê đeo bên hông rồi.
Nhưng mà rõ ràng là cái này thêu đẹp hơn cái kia rất nhiều, chuyện này muốn khiến Lâm Khê không ghen cũng khó.
Tuy Vương Tự Bảo học thêu thùa nữ công muộn hơn những khuê nữ danh môn bình thường, nhưng mà vẫn được coi là có thiên phú. Tuy những thứ thêu được không thể so sánh với những thiên kim tiểu thư suốt ngày giết thời gian bằng việc này, nhưng được cái, đồ mà cô thêu lại vô cùng sáng tạo.
Cái này e là có liên quan tới khả năng vẽ của cô, còn nữa, các hoa văn do đích thân cô thiết kế không hề giống bình thường vẫn hay thấy.
Chiếc túi tiền của Lâm Khê là hình một chú cá nhỏ đang vui đùa ở giữa túi. Ý vị tuyệt vời, tràn đầy tính tượng hình, khiến người ta vừa nhìn bất giác có cảm giác cuộc sống tràn đầy niềm vui.
Sau khi Vương Dụ Tuần trả lời mọi người những chuyện liên quan tới đề bài thi Hội và những chuyện xảy ra trong thời gian thi, mọi người mới buông tha cho hắn.
Sau đó vài ngày, Vương Dụ Tuần coi như cũng được thả lỏng. Ngoại trừ ra ngoài để gặp gỡ, thăm bạn bè ra thì những lúc rảnh rỗi hắn sẽ cùng Vương Dụ Phổ khai phá hạng mục mới, một số công việc về kế hoạch sản xuất mì gói, đồ ngủ, túi vải lớn,… và làm thế nào để tiêu thụ.
Sau mấy năm thử nghiệm, Vương Tự Bảo và Vương Dụ Phổ quyết định, trừ của hồi môn của Vương Tự Bảo ra, sau này tất cả các việc làm ăn chung của bọn họ, cho dù là cái gì, đều sẽ chia cho Vương Dụ Trạch và Vương Dụ Tuần mỗi người một phần thu nhập.
Cho dù như vậy, trái tim Vĩnh Thịnh đế vẫn cảm thấy như đang rỉ máu.
Vì thế ngài vô cùng nghi ngờ việc Vương Tự Bảo nói là sẽ dành ưu đãi cho ngài, rốt cuộc là có hay không.
Vì để cầm máu trái tim đang rỉ kia, Vĩnh Thịnh đế liền hỏi: "Nghe nói hôm nay Tam ca của con mang một thứ đống đồ kỳ lạ gì đó tới trường thi để tham gia thi Hội à?"
Vương Tự Bảo suy nghĩ một lát, những thứ đó kỳ lạ sao? Hình như cũng hơi kỳ lạ thật. Vì thế cô gật đầu đáp: "Vâng."
"Vậy trong đó có món đồ nào có thể dùng để kiếm tiền không?" Vốn tiền riêng của mình vẫn còn quá ít, vì thế, Vĩnh Thịnh đế quyết định mở rộng hạng mục hợp tác, thúc đẩy kế hoạch hợp tác mới.
Bây giờ Vương Tự Bảo khá là khâm phục đầu óc kinh doanh của Hoàng đế keo kiệt này rồi. Mấy ngày này Vương Dụ Phổ vẫn đang bàn bạc với cô về kế hoạch mở rộng phương diện này. Đặc biệt hắn vô cùng coi trọng phương diện này. Bây giờ Vĩnh Thịnh đế lại không hẹn mà có cùng ý tưởng với hắn.
"Chuyện này, Hoàng biểu cữu, người cũng biết đấy, bình thường con là kiểu nghĩ mò ra chủ kiến, tới lúc thực hiện thì đều dựa vào Nhị ca con cả. Hay là người có suy nghĩ gì thì bàn với huynh ấy đi ạ?" Vương Tự Bảo thức thời đẩy Vương Dụ Phổ ra.
Không chừng tương lai Vương Dụ Phổ sẽ là trụ cột của đại phòng, thậm chí là cả Hầu phủ bọn họ, cũng đã tới lúc để Nhị ca mình làm một chức quan rồi.
Tuy làm ăn với Vĩnh Thịnh đế không thấy có thể chiếm được lợi gì nhưng mà chỉ cần có được sự ủng hộ của ngài, con đường kiếm tiền sau này của Hòa Thuận Hầu phủ nhất định sẽ càng thêm thuận lợi.
Đôi lúc thà rằng hi sinh một ít tiền tài vẫn còn hơn mất đi sự bảo vệ lớn mạnh của vị đại Phật này.
Mặt khác, tương lai xét trên việc Hòa Thuận Hầu phủ thay Vĩnh Thịnh đế kiếm tiền, cho dù Vĩnh Thịnh đế chỉ vì vốn riêng của bản thân, tới lúc đó cũng sẽ không dễ mà động tới Hòa Thuận Hầu phủ. Hơn nữa sự trói buộc trong tiền tài của hai người ngày càng mật thiết thì kiểu quan hệ này cũng ngày càng bền chắc hơn.
Trong mắt của một đế vương, thực ra chỉ có hai loại người.
Một loại là có thể thay mình làm việc gọi là người hữu dụng, một loại nữa đó là kẻ vô dụng.
Chỉ có thể trở thành người hữu dụng đối với Hoàng đế, địa vị của người này mới càng vững chắc, càng sống được lâu hơn.
Điều sau này mà Vương Dụ Phổ cần làm đó là trở thành người hữu dụng với Hoàng đế.
Quả nhiên nghe Vương Tự Bảo nói như thế, Vĩnh Thịnh đế cũng nhớ tới việc, kỳ thực chuyện làm ăn của đại phòng Hòa Thuận Hầu phủ bọn họ hầu như đều là Vương Dụ Phổ xử lý. Vì thế ngài nói với Đức Thọ: "Tìm một chức quan nhàn rỗi Lục phẩm cho Nhị công tử đích chi trưởng Vương Dụ Phổ của Hòa Thuận Hầu phủ ở Hộ bộ, phải thông báo tới Ngự Thư Phòng càng sớm càng tốt."
"Nô tài đi làm ngay ạ." Đức Thọ lĩnh mệnh lập tức tới tìm trung thư xá nhân*.
(*) Trung thư xá nhân: Là một chức quan thời cổ đại, đảm nhận nhiệm vụ lập thánh chỉ theo ý của Hoàng đế.
Trung thư xá nhân tương đương với thư ký chính của Hoàng đế.
Lúc tới gặp Vĩnh Thịnh đế thì Vương Dụ Phổ đã mặc quan phục quan văn lục phẩm rồi. Đến Vương Tự Bảo cũng không thể không bái phục năng suất khi làm việc của Đức Thọ.
Vương Tự Bảo quyết định không dính vào chuyện giữa bọn họ, vì thế đi tìm Tưởng Thái hậu để gia tăng tình cảm. Để Vĩnh Thịnh đế và Vương Dụ Phổ hai người bọn họ bí mật bàn chuyện ở Ngự Thư Phòng.
Hai người họ bí mật bàn chuyện liên quan tới kế hoạch lớn kiếm tiền sau này một hồi lâu, sau đó lại ký một bản hợp đồng nữa. Nhưng mà hợp đồng lần này lại do Vương Dụ Phổ tự viết tay.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong hợp đồng, Vương Tự Bảo hiểu ra một chuyện: chí kiếm vốn tiền riêng của Vĩnh Thịnh đế tuyệt đối không thua bất kỳ ai.
Chỉ một lần này mà ngài đã hào phóng ký hết tất cả những vụ làm ăn mở rộng sau này của Vương Dụ Phổ.
Đó gọi là bá đạo!
Vấn đề là người này không cần bỏ một đồng tiền vốn nào mà an vị chờ chia lợi nhuận năm: 5 - 5.
Đấy, đừng hỏi sao giá cả hàng hóa lại bị nâng lên thế?
Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ? Nếu như không nâng giá, không thu được lãi thì còn phải đền tiền đấy.
Những ngày Vương Dụ Tuần tham gia thi Hội, cũng là mấy ngày Hòa Thuận Hầu phủ, đặc biệt là đại phòng thấp thỏm lo âu theo, họ sợ rằng Vương Dụ Tuần sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Người canh giữ ở cửa trường thi đều biết, thỉnh thoảng sẽ có mấy người được khiêng ra khỏi trường thi. Càng tới những ngày sau thì càng nhiều người được khiêng ra ngoài hơn.
Cuối cùng ngày thì cuối cùng cũng kết thúc, tới lúc cửa lớn trường thi được mở ra, mọi người liền nhìn thấy Vương Dụ Tuần chỉ mang theo một tay nải, bước đi nhẹ nhàng ung dung giữa đám người.
Thoạt nhìn tuy Vương Dụ Tuần có hơi nhếch nhác hơn so với mọi ngày, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nho nhã, cực kỳ tuấn lãng, soái ca mặt lạnh.
Nói hắn có hơi nhếch nhác hơn mọi ngày đó là vì bình thường hắn quá chú trọng đến dáng vẻ của mình. Nếu như không đạt đến sự hoàn mỹ, thằng nhãi này sẽ không chịu ra ngoài gặp người ta.
Bây giờ hắn đang mặc áo choàng vải bông màu thẫm mà Vương Tự Bảo đặt làm cho hắn, chiếc đai lưng cùng chất liệu được thắt lỏng lẻo ngang eo, trừ một chiếc túi tiền đựng bùa may mắn nhìn có vẻ vô cùng tinh xảo ra thì không có trang sức gì dư thừa cả. Từ trên xuống dưới duy chỉ có một cây trâm ngọc dùng để búi tóc là vật có giá trị xa xỉ.
Được cái người này thoạt nhìn tuy không có vẻ mặt hồng hào nhưng tinh thần lại tương đối khá. Chắc là mấy ngày qua cũng không quá tệ.
Nhất là khi so sánh với những người lần lượt bước từ trong trường thi ra, thì quả thực có thể được xưng là: Một người trên trời, một người dưới đất.
Quả đúng là như vậy, Vương Dụ Tuần thoạt nhìn giống như trích tiên trên trời hạ phàm, mà đám người kia thì giống những người làm việc ở dưới nền đất mới bò lên vậy, cả người đều đầy bụi đất.
"Tam ca." Từ phía xa, Vương Tự Bảo vẫy tay cao giọng gọi.
Vương Dụ Tuần vừa nghe thấy giọng nói trong trẻo như chuông bạc của Vương Tự Bảo, gương mặt mệt mỏi kia lập tức trở nên dịu dàng hơn.
Ngay lúc Vương Tự Bảo muốn nhào vào lòng Vương Dụ Tuần thì có hai cánh tay ngăn cô lại.
Vương Tự Bảo nhìn cánh tay đang cản trước ngực mình, nghi hoặc ngước đầu lên.
"Bảo Muội, Tam ca đã mấy ngày liền không tắm rồi." Vương Dụ Tuần nói với biểu cảm nét mặt ghét bỏ bản thân.
Vương Tự Bảo gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tiếp đó lại quay đầu nhìn kẻ kéo tay mình về phía cậu.
Lâm Khê oan ức nói: "Không được nhào vào lòng người đàn ông khác."
Được thôi, cô bại hoàn toàn trong tay hai người này rồi.
"Tam ca, mấy ngày này huynh sống thế nào? Có phải là vẫn tốt không? Còn nữa, thi cử thế nào rồi? Sẽ lấy được hạng nhất mang về chứ?" Cô không được nhào vào lòng Vương Dụ Tuần, nhưng cần quan tâm thì vẫn phải quan tâm.
"Vẫn tốt, phát huy như lúc bình thường thôi." Vương Dụ Tuần muốn giơ tay lên xoa đầu Vương Tự Bảo, nhưng nghĩ lại, mình vẫn là đừng tới gần muội muội bảo bối của mình quá, tránh bị cô ngửi thấy mùi hôi trên người mình. Vì thế hắn lại ngượng ngùng thu tay lại.
Lâm Khê tỏ ra hài lòng với sự tự giác hiếm có của Vương Dụ Tuần.
"Vậy, vậy hai cái túi vải lớn kia đâu rồi chứ?" Mấy thứ đồ trong đó đều là do cô dày công thiết kế và chuẩn bị đấy.
Vương Dụ Tuần vội vã giải thích: "Cuộc thi vừa kết thúc thì bị người của Thái tử điện hạ phái tới lấy mất rồi, nói là phải trình cho Hoàng thượng xem."
Vương Dụ Tuần tiếp tục tủi thân tố cáo: "Bảo Muội, muội không biết đâu, nếu như không phải muội chuẩn bị cho ca ca nhiều mì gói, mấy ngày này Tam ca của muội chắc đã chịu cảnh đói bụng mất rồi."
Sự việc là, ngày thứ nhất Thái tử Hạ Lập Hiên lấy một ít mì gói từ chỗ Vương Dụ Tuần về chỗ trường thi để nấu, kết quả vừa ăn đã nghiện rồi. Ngày thứ hai Thái tử lại tới chỗ hắn lấy đi không ít nữa. Nếu không phải Vương Tự Bảo chuẩn bị nhiều, mấy ngày sau đó, sợ rằng Vương Dụ Tuần sẽ không còn mì gói nóng hổi mà ăn mất.
Đương nhiên, Vương Dụ Tuần không nhắc tới việc Hạ Lập Hiên cũng đưa cho hắn không ít thức ăn nóng hổi, thỉnh thoảng cho hắn cải thiện đời sống.
Vương Dụ Tuần khá am hiểu việc bôi nhọ người khác, nhưng nếu nói để khen người khác, hắn thật sự không làm được việc này đâu.
Cuối cùng Vương Dụ Tuần còn bảo Vương Tự Bảo chuẩn bị cho Thái tử thật nhiều mì gói nữa, có khả năng vào ngày mai, ngày kia gì đấy, Thái tử sẽ phái người tới nhà để lấy.
Hả? Thái tử ngày nào cũng ăn không hết sơn hào hải vị, mà lại nghiện mì gói rồi sao? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tới lúc mấy người về tới phủ, Vương Dụ Tuần giống như tướng quân đánh thắng trận vậy, được trên dưới toàn Hầu phủ nhiệt liệt hoan nghênh.
Vương Dụ Tuần vội vã chào hỏi mọi người, rồi quay về viện của mình, nhanh chóng thay quần áo, thoải mái nằm trong thùng nước tắm ngâm tới hai canh giờ. Thời gian này đã phải bảo tiểu tư thay nước nóng những mười lần, mãi cho tới lúc làn da trên người hắn không thể nhăn lại được nữa mới bước ra khỏi thùng nước tắm.
Bảo tiểu tư lau khô tóc rồi hắn thay một bộ áo khoác gấm dài châu quang màu thuần trắng, eo thắt đai ngọc, một bên hông còn đeo chiếc ngọc bội màu xanh cực phẩm, bên kia thì đeo túi tiền thi đỗ Trạng Nguyên vô cùng thú vị mà Vương Tự Bảo tự tay thêu.
Hắn vốn không nỡ đeo túi tiền này. Bây giờ vì để có được vận tốt, hắn định đeo cái này cho tới trước lúc yết bảng. Đợi sau khi yết bảng, lại cất đi để giữ gìn thật tốt.
Cũng vì chuyện này mà Lâm Khê đã ghen một trận với Vương Dụ Tuần. Bởi vì đây là cái thứ hai mà Vương Tự Bảo thêu. Đương nhiên, cái đầu tiên mà Vương Tự Bảo thêu cũng là chiếc túi tiền tương tự đã được Lâm Khê đeo bên hông rồi.
Nhưng mà rõ ràng là cái này thêu đẹp hơn cái kia rất nhiều, chuyện này muốn khiến Lâm Khê không ghen cũng khó.
Tuy Vương Tự Bảo học thêu thùa nữ công muộn hơn những khuê nữ danh môn bình thường, nhưng mà vẫn được coi là có thiên phú. Tuy những thứ thêu được không thể so sánh với những thiên kim tiểu thư suốt ngày giết thời gian bằng việc này, nhưng được cái, đồ mà cô thêu lại vô cùng sáng tạo.
Cái này e là có liên quan tới khả năng vẽ của cô, còn nữa, các hoa văn do đích thân cô thiết kế không hề giống bình thường vẫn hay thấy.
Chiếc túi tiền của Lâm Khê là hình một chú cá nhỏ đang vui đùa ở giữa túi. Ý vị tuyệt vời, tràn đầy tính tượng hình, khiến người ta vừa nhìn bất giác có cảm giác cuộc sống tràn đầy niềm vui.
Sau khi Vương Dụ Tuần trả lời mọi người những chuyện liên quan tới đề bài thi Hội và những chuyện xảy ra trong thời gian thi, mọi người mới buông tha cho hắn.
Sau đó vài ngày, Vương Dụ Tuần coi như cũng được thả lỏng. Ngoại trừ ra ngoài để gặp gỡ, thăm bạn bè ra thì những lúc rảnh rỗi hắn sẽ cùng Vương Dụ Phổ khai phá hạng mục mới, một số công việc về kế hoạch sản xuất mì gói, đồ ngủ, túi vải lớn,… và làm thế nào để tiêu thụ.
Sau mấy năm thử nghiệm, Vương Tự Bảo và Vương Dụ Phổ quyết định, trừ của hồi môn của Vương Tự Bảo ra, sau này tất cả các việc làm ăn chung của bọn họ, cho dù là cái gì, đều sẽ chia cho Vương Dụ Trạch và Vương Dụ Tuần mỗi người một phần thu nhập.