Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126 - Chương 126 LỤC TUYẾT OÁNH
"Sư phụ, con đã từng đồng ý với sư nương là sẽ giúp sư nương lấy lại của hồi môn. Tìm từ chỗ người khác chẳng bõ công, giờ con chỉ lấy từ chỗ của sư phụ thôi." Vương Tự Bảo nói với vẻ đó là lẽ đương nhiên.
"Con muốn ta phải làm sao?" Lữ Duyên vẫn chưa hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc vừa rồi. Không ngờ mấy năm qua ông không về nhà mà nương tử và nhi tử ở Lữ gia lại phải sống nhờ của hồi môn của Lư thị. Vậy những năm đó ông đã làm những gì ở ngoài?
Vương Tự Bảo cười nói: "Con cái bên ngoài của sư phụ cũng nên nhận tổ quy tông đi thôi. Hồi trước sư phụ không có tiếng nói ở Lữ gia, nhưng giờ đã phân tông rồi, sư phụ để chúng về phủ của mình là chuyện quá dễ dàng. Số tiền chúng tiêu xài suốt một năm nay hẳn cũng không ít."
"Rốt cuộc con muốn làm gì?" Lữ Duyên không cho rằng đồ đệ của mình lại tốt bụng như vậy. Vương Tự Bảo đã mất hơn nửa năm để điều tra chuyện của ông, vậy mà lại chỉ xử lý đơn giản như thế.
"Sư phụ không phải quan tâm. Sư phụ cứ xử lý ổn thỏa chuyện hồng nhan tri kỷ của mình đi. Mấy ngày này sư phụ cũng không phải giảng bài nữa, sau khi giải quyết xong chuyện bên ngoài thì chúng ta học sau. Đúng rồi, sư phụ cũng không thiếu tiền, nên sư phụ hãy sang tên căn nhà mà con cho mọi người hồi trước thành tên của sư nương đi. Với cả con định khôi phục lại chức quan lục phẩm của sư phụ, nhưng giờ không có thời gian, mà cũng chẳng còn có hứng để đi xin Hoàng biểu cữu nữa rồi, cho nên cứ từ từ đã nhé. À phải rồi, chắc hồng nhan tri kỷ của sư phụ hẳn đã hầu sư phụ ăn sáng rồi, vậy con không giữ người lại nữa." Vương Tự Bảo đang đuổi người đi.
Ngay lúc Lữ Duyên chuẩn bị ra khỏi cửa, Vương Tự Bảo bèn nói: "Sư phụ, chuyện nhà còn chưa lo được, thì sao có thể lo đến chuyện nước."
Lữ Duyên rời khỏi phòng, tay cầm tờ giấy ghi chép của hồi môn của Lư thị mà Vương Tự Bảo đưa cho, vẫn chưa hết kinh ngạc.
Chẳng trách Lư thị và hai đứa con lại giận ông. Đây cũng là lý do khiến ông muốn đến chỗ của ngoại thất, bởi ông không cảm thấy thoải mái khi ở trong nhà mình. Ở nhà đâu thể bằng được khi ở cạnh Bích nương, được Bích nương dịu dàng chăm sóc, khiến ông cảm thấy thư thái.
Phải chăng tiểu đồ đệ đang để lại thông điệp cho mình? Chuyện nhà còn chưa lo được, sao có thể lo đến chuyện nước.
Mặc dù ông phong lưu háo sắc, nhưng tuyệt đối không phải kẻ quá xem trọng tình cảm. Cho dù là ngoại thất hay những kỹ nữ được bao dưỡng kia thì đều chỉ là món đồ chơi với ông mà thôi.
Mặc dù thời gian qua tình cảm với Lư thị đã phai nhạt, nhưng bà là thê tử mà ông đường hoàng cưới về. Sự tôn trọng nên có vẫn phải có, nếu đã vậy thì để mấy nữ nhân kia về Lữ gia, để thê tử của ông quản giáo vậy. Nếu không, cứ bao dưỡng ở ngoài thì chẳng biết chừng lâu dần họ còn tự coi mình là thê tử ấy chứ.
Lâm Khê gọi vài món mà Vương Tự Bảo thích ăn rồi cẩn thận đút cho cô ăn, vừa đút vừa trách móc: "Lần sau không được để bụng đói chỉ vì chuyện của người khác."
"Được, ta biết rồi. Huynh cũng đừng chỉ đút cho ta, mau ăn đi, bánh bao này ngon lắm." Vương Tự Bảo nói rồi quay sang đút cho Lâm Khê.
"Chắc là Tết này nghĩa phụ của ta sẽ quay về." Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Lâm Khê mở miệng nói.
"Cũng nên về rồi, ông ấy đi cũng gần bốn năm rồi mà. Có khi lần này còn đưa về cả nghĩa mẫu với nghĩa đệ cho huynh ấy chứ?" Vương Tự Bảo trêu chọc.
"Cái đó thì chưa chắc." Theo thông tin mà Lâm Khê có, mấy năm nay nghĩa phụ của cậu không hề dừng chân ở đâu cả.
Nhất là ở vùng biên cương, nơi sinh sống của man di, ông còn yêu công chúa của thổ dân nơi đó, sau thì bội tình bạc nghĩa. Giờ người ta đã mang bầu, đang tìm ông khắp nơi để tính sổ đây. Chỉ sợ nghĩa phụ của cậu còn chưa kịp về phủ Nhàn vương thì đã bị "nghĩa mẫu" kia túm được rồi.
"Thật sao?" Vương Tự Bảo lại nổi máu hóng chuyện bát quái.
Lâm Khê hôn nhẹ lên trán Vương Tự Bảo, trấn an: "Chuyện đó nói sau, ngoan, giờ mình ăn cơm đã."
"Được."
Trên đường về Hòa Thuận Hầu phủ, Lâm Khê nói cho Vương Tự Bảo nghe về thông tin mà mình có được.
"Tưởng huynh nói rằng nghĩa phụ có thể sẽ không sinh được con nối dõi nên mới nhận huynh làm nghĩa tử?" Vương Tự Bảo nghe tin Nhàn vương làm công chúa nhà người ta to bụng, thật sự rất ngạc nhiên.
"Có lẽ cũng vì thế nên nghĩa phụ mới cho rằng đứa con trong bụng công chúa kia không phải của mình, cho nên mới trốn đi."
"Có khi đã giải quyết êm xuôi rồi." Cũng không phải là không có khả năng này.
Vương Tự Bảo nghe Tưởng Thái hậu kể rằng, vì ăn phải thức ăn có độc thay cho Vĩnh Thịnh đế nên Nhàn vương mới không thể sinh con được. Chuyện đã qua bao nhiêu năm, có khi độc tố đó đã bị đào thải ra hết rồi cũng nên.
Lâm Khê gật gù, rất đồng tình với quan điểm này của cô.
"Đúng rồi, chỗ của hồi môn của sư nương bị Tào thị lừa đi mất ấy, huynh lo đến đâu rồi?"
"Vẫn đang xử lý, e là phải chờ thêm một thời gian." Hồi đó Tào thị lừa Lư thị thế nào, Lâm Khê sai người lừa lại bà ta y như thế. Chuyện này rất công bằng.
Vương Tự Bảo vui mừng nói: "Ừm, huynh làm việc ta đều rất yên tâm."
"Rồi, từ sau mình đừng lo lắng chuyện của nhà người khác nữa, được không nào?" Tiểu nha đầu này lúc nào cũng lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác. Dùng sức lực đó để lo cho cậu thì tốt biết bao.
"Được." Lúc nào Vương Tự Bảo cũng đồng ý, nhưng làm được hay không thì cô chưa bao giờ đảm bảo cả.
Đến trước cửa Hầu phủ, Vương Tự Bảo vén rèm xe lên để nhìn ra bên ngoài, thấy cặp chủ tớ đó đã bỏ đi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Cái cảm giác ép người ta đi vào khuôn phép này đúng là khiến mình cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ người này cho rằng làm vậy sẽ khiến Tam ca mềm lòng mà đồng ý?
Lâm Khê xoa đầu Vương Tự Bảo, nhẹ nhàng nói: "Nếu muội thấy phiền vì chuyện này, ta sẽ cho người giải quyết."
Vương Tự Bảo lắc đầu đáp: "Thực ra Lục tiểu thư là người tốt, chỉ là cách làm không đúng mà thôi." Vietwriter.vn
"Thế này mà còn bảo là tốt? Làm người ta thấy vô liêm sỉ thì đúng hơn." Lâm Khê nhìn Vương Tự Bảo với vẻ nghi hoặc.
Cách nghĩ của vị hôn thê của cậu quả là khác người.
Vương Tự Bảo rất muốn nói là huynh không hiểu rồi, nhưng nói như vậy sẽ khiến Lâm Khê thấy tổn thương. Vậy là cô nuốt câu đó xuống, chỉ cười ngô nghê.
Vào thời cổ đại, nữ theo đuổi nam khiến người ta thấy phản cảm, nhưng ở thời hiện đại, chuyện này chẳng phải rất dễ dàng sao? Đấy là chuyện chỉ cần tốn ít thời gian là làm được.
Lục tiểu thư thực ra cũng không làm chuyện gì quá khác người, chỉ là chủ động theo đuổi Tam ca thôi mà? Hơn nữa tướng mạo, tài hoa và nhân phẩm của Vương Dụ Tuần quả thực khiến người ta phải rung động.
Chuyện này phải quay ngược lại từ khi Vương Dụ Tuần trúng Bảng nhãn, cưỡi ngựa diễu phố cùng Trạng nguyên và Thám hoa.
Vừa hay hôm đó Lỗ Nam tri phủ Lục Vĩnh Niên dẫn vợ con mình về Ung Đô để báo cáo công việc. Họ vừa vào thành chưa lâu đã gặp được đội ngũ diễu hành yêu cầu mọi người tránh đường.
Đích nữ của Lục Vĩnh Niên là Lục Tuyết Oánh thấy tò mò nên chẳng cần tỏ vẻ thục nữ gì, cứ thế vén rèm lên ngó ra ngoài. Nàng lướt mắt qua Trạng nguyên lang tầm ba mươi tuổi đang ở phía trước, nhưng lại nhìn chằm chằm Vương Dụ Tuần phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong. Dung mạo của Vương Dụ Tuần thì khỏi phải nói, quả đúng là vẻ đẹp họa thủy. Lại thêm về sau Lục Tuyết Oánh nghe nói hắn chưa thành thân, thậm chí tiểu thiếp, thông phòng cũng chưa hề có.
Điều này càng khiến Lục Tuyết Oánh mê mệt Vương Dụ Tuần, thề rằng đời này chỉ gả cho hắn mà thôi.
Cô nương này cũng rất to gan, kể từ đó trở đi bắt đầu theo đuổi Vương Dụ Tuần.
Mới đầu, nàng chỉ đến chỗ Hình bộ mà Vương Dụ Tuần đang làm việc tạm thời để chờ hắn. Về sau vì có nhiều phạm nhân với thân nhân của họ hay qua lại ở đó, nên nàng không tiện xuất đầu lộ diện. Cuối cùng nàng quyết định kiên trì chờ Vương Dụ Tuần ở Hòa Thuận Hầu phủ.
Nếu nhìn thấy Vương Dụ Tuần, nàng sẽ mừng rỡ mà vẫy vẫy chiếc khăn lụa, cao giọng gọi "Vương Bảng nhãn", chỉ vậy thôi chứ trước giờ không có hành động gì quá khích.
Nha đầu này đâu hề biết rằng đây là chuyện mà Vương Dụ Tuần và Vương Tự Bảo cả đời cũng không muốn nhắc đến.
Sau vài lần, Vương Dụ Tuần bắt đầu tìm cách tránh né người này. Chẳng ngờ nàng ta lại rất giỏi theo đuôi, lúc nào cũng tìm được cách để gặp Vương Dụ Tuần. Điều này khiến hắn khổ sở không thôi.
Ban đầu Tưởng thị với Vương Tự Bảo cũng muốn xem trò hay, cho rằng Vương Dụ Tuần không biết cách theo đuổi nữ tử, biết đâu khi có người chủ động thì chuyện sẽ thành cũng không chừng.
Nhất là cô nương này không những xinh đẹp mà xuất thân cũng không tồi, lại còn nặng tình với Vương Dụ Tuần nữa chứ.
Thế nhưng qua một thời gian, họ chỉ thấy Vương Dụ Tuần càng trốn biệt chứ chẳng thấy có tiến triển gì cả.
Vương Tự Bảo cũng muốn giúp nhưng chỉ sợ giúp rồi lại xôi hỏng bỏng không. Cô vẫn hy vọng Tam ca của mình có thể tìm được một thê tử như ý muốn.
Vương Tự Bảo trở về thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt đầu thêu thùa. Qua một năm luyện tập, bây giờ cô đã có thể may vá quần áo rồi. Cô đang thêu phần cổ áo của áo lót cho Lâm Khê.
Vương Tự Bảo giấu Lâm Khê để làm bộ đồ này cho hắn, chờ đến Tết sẽ tặng cậu để làm quà năm mới.
Hiện giờ Lâm Khê có rất nhiều việc phải làm, nhất là khi Nhàn vương sắp sửa trở về Ung Đô, cậu phải sắp xếp lại cho ổn thỏa công việc của phủ Nhàn vương để giao lại cho nghĩa phụ.
Vương Tự Bảo tranh thủ khoảng thời gian này để thêu thùa. Hà bao mà cô hứa sẽ làm cho Đại ca Vương Dụ Trạch cũng đã thêu xong, chờ khi nào chuyển đồ Tết ra Phụng Bắc sẽ gửi cùng.
Ăn trưa xong, Vương Tự Bảo ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, Lương Thần bẩm lại với cô rằng Thành Uyển đã đến rồi.
Vừa hay buổi chiều Vương Tự Bảo rảnh rỗi, tỷ muội tốt lại đến nên cô rất vui mừng.
"Bảo Muội, chắc muội sẽ không cảm thấy kỳ lạ vì ta chưa đưa bái thiếp đã đến đây đâu nhỉ?" Thành Uyển vừa thấy Vương Tự Bảo đã tiến lên, thân thiết nắm lấy tay cô.
"Làm gì có, chúng mình mà còn cần khách khí sao. Uyển tỷ tỷ đến đây gặp ta có chuyện gì thế? Hay là đến chơi thôi?" Hơn một năm nay, quan hệ giữa Vương Tự Bảo và Thành Uyển ngày càng thân thiết, chỉ là hình như Thành Uyển rất sợ Tam ca của cô, cứ chỗ nào có Vương Dụ Tuần là Thành Uyển lại tránh đi.
Nhưng cũng chính vì vậy nên Vương Tự Bảo mới thấy kỳ lạ. Sao với ai Thành Uyển cũng đều khách khí, mà chỉ riêng với Tam ca thì lại phản ứng như vậy.
Tam ca của cô cũng rất kỳ quặc, sao hồi trước cứ thấy con gái là trốn đi, vậy mà khi thấy Thành Uyển thì hắn lại cố tình muốn xem xem nàng có thể tránh hắn được bao xa.
Vương Tự Bảo thấy chắc chắn Tam ca của mình đang có ý đồ gì đây.
"Con muốn ta phải làm sao?" Lữ Duyên vẫn chưa hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc vừa rồi. Không ngờ mấy năm qua ông không về nhà mà nương tử và nhi tử ở Lữ gia lại phải sống nhờ của hồi môn của Lư thị. Vậy những năm đó ông đã làm những gì ở ngoài?
Vương Tự Bảo cười nói: "Con cái bên ngoài của sư phụ cũng nên nhận tổ quy tông đi thôi. Hồi trước sư phụ không có tiếng nói ở Lữ gia, nhưng giờ đã phân tông rồi, sư phụ để chúng về phủ của mình là chuyện quá dễ dàng. Số tiền chúng tiêu xài suốt một năm nay hẳn cũng không ít."
"Rốt cuộc con muốn làm gì?" Lữ Duyên không cho rằng đồ đệ của mình lại tốt bụng như vậy. Vương Tự Bảo đã mất hơn nửa năm để điều tra chuyện của ông, vậy mà lại chỉ xử lý đơn giản như thế.
"Sư phụ không phải quan tâm. Sư phụ cứ xử lý ổn thỏa chuyện hồng nhan tri kỷ của mình đi. Mấy ngày này sư phụ cũng không phải giảng bài nữa, sau khi giải quyết xong chuyện bên ngoài thì chúng ta học sau. Đúng rồi, sư phụ cũng không thiếu tiền, nên sư phụ hãy sang tên căn nhà mà con cho mọi người hồi trước thành tên của sư nương đi. Với cả con định khôi phục lại chức quan lục phẩm của sư phụ, nhưng giờ không có thời gian, mà cũng chẳng còn có hứng để đi xin Hoàng biểu cữu nữa rồi, cho nên cứ từ từ đã nhé. À phải rồi, chắc hồng nhan tri kỷ của sư phụ hẳn đã hầu sư phụ ăn sáng rồi, vậy con không giữ người lại nữa." Vương Tự Bảo đang đuổi người đi.
Ngay lúc Lữ Duyên chuẩn bị ra khỏi cửa, Vương Tự Bảo bèn nói: "Sư phụ, chuyện nhà còn chưa lo được, thì sao có thể lo đến chuyện nước."
Lữ Duyên rời khỏi phòng, tay cầm tờ giấy ghi chép của hồi môn của Lư thị mà Vương Tự Bảo đưa cho, vẫn chưa hết kinh ngạc.
Chẳng trách Lư thị và hai đứa con lại giận ông. Đây cũng là lý do khiến ông muốn đến chỗ của ngoại thất, bởi ông không cảm thấy thoải mái khi ở trong nhà mình. Ở nhà đâu thể bằng được khi ở cạnh Bích nương, được Bích nương dịu dàng chăm sóc, khiến ông cảm thấy thư thái.
Phải chăng tiểu đồ đệ đang để lại thông điệp cho mình? Chuyện nhà còn chưa lo được, sao có thể lo đến chuyện nước.
Mặc dù ông phong lưu háo sắc, nhưng tuyệt đối không phải kẻ quá xem trọng tình cảm. Cho dù là ngoại thất hay những kỹ nữ được bao dưỡng kia thì đều chỉ là món đồ chơi với ông mà thôi.
Mặc dù thời gian qua tình cảm với Lư thị đã phai nhạt, nhưng bà là thê tử mà ông đường hoàng cưới về. Sự tôn trọng nên có vẫn phải có, nếu đã vậy thì để mấy nữ nhân kia về Lữ gia, để thê tử của ông quản giáo vậy. Nếu không, cứ bao dưỡng ở ngoài thì chẳng biết chừng lâu dần họ còn tự coi mình là thê tử ấy chứ.
Lâm Khê gọi vài món mà Vương Tự Bảo thích ăn rồi cẩn thận đút cho cô ăn, vừa đút vừa trách móc: "Lần sau không được để bụng đói chỉ vì chuyện của người khác."
"Được, ta biết rồi. Huynh cũng đừng chỉ đút cho ta, mau ăn đi, bánh bao này ngon lắm." Vương Tự Bảo nói rồi quay sang đút cho Lâm Khê.
"Chắc là Tết này nghĩa phụ của ta sẽ quay về." Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Lâm Khê mở miệng nói.
"Cũng nên về rồi, ông ấy đi cũng gần bốn năm rồi mà. Có khi lần này còn đưa về cả nghĩa mẫu với nghĩa đệ cho huynh ấy chứ?" Vương Tự Bảo trêu chọc.
"Cái đó thì chưa chắc." Theo thông tin mà Lâm Khê có, mấy năm nay nghĩa phụ của cậu không hề dừng chân ở đâu cả.
Nhất là ở vùng biên cương, nơi sinh sống của man di, ông còn yêu công chúa của thổ dân nơi đó, sau thì bội tình bạc nghĩa. Giờ người ta đã mang bầu, đang tìm ông khắp nơi để tính sổ đây. Chỉ sợ nghĩa phụ của cậu còn chưa kịp về phủ Nhàn vương thì đã bị "nghĩa mẫu" kia túm được rồi.
"Thật sao?" Vương Tự Bảo lại nổi máu hóng chuyện bát quái.
Lâm Khê hôn nhẹ lên trán Vương Tự Bảo, trấn an: "Chuyện đó nói sau, ngoan, giờ mình ăn cơm đã."
"Được."
Trên đường về Hòa Thuận Hầu phủ, Lâm Khê nói cho Vương Tự Bảo nghe về thông tin mà mình có được.
"Tưởng huynh nói rằng nghĩa phụ có thể sẽ không sinh được con nối dõi nên mới nhận huynh làm nghĩa tử?" Vương Tự Bảo nghe tin Nhàn vương làm công chúa nhà người ta to bụng, thật sự rất ngạc nhiên.
"Có lẽ cũng vì thế nên nghĩa phụ mới cho rằng đứa con trong bụng công chúa kia không phải của mình, cho nên mới trốn đi."
"Có khi đã giải quyết êm xuôi rồi." Cũng không phải là không có khả năng này.
Vương Tự Bảo nghe Tưởng Thái hậu kể rằng, vì ăn phải thức ăn có độc thay cho Vĩnh Thịnh đế nên Nhàn vương mới không thể sinh con được. Chuyện đã qua bao nhiêu năm, có khi độc tố đó đã bị đào thải ra hết rồi cũng nên.
Lâm Khê gật gù, rất đồng tình với quan điểm này của cô.
"Đúng rồi, chỗ của hồi môn của sư nương bị Tào thị lừa đi mất ấy, huynh lo đến đâu rồi?"
"Vẫn đang xử lý, e là phải chờ thêm một thời gian." Hồi đó Tào thị lừa Lư thị thế nào, Lâm Khê sai người lừa lại bà ta y như thế. Chuyện này rất công bằng.
Vương Tự Bảo vui mừng nói: "Ừm, huynh làm việc ta đều rất yên tâm."
"Rồi, từ sau mình đừng lo lắng chuyện của nhà người khác nữa, được không nào?" Tiểu nha đầu này lúc nào cũng lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác. Dùng sức lực đó để lo cho cậu thì tốt biết bao.
"Được." Lúc nào Vương Tự Bảo cũng đồng ý, nhưng làm được hay không thì cô chưa bao giờ đảm bảo cả.
Đến trước cửa Hầu phủ, Vương Tự Bảo vén rèm xe lên để nhìn ra bên ngoài, thấy cặp chủ tớ đó đã bỏ đi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Cái cảm giác ép người ta đi vào khuôn phép này đúng là khiến mình cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ người này cho rằng làm vậy sẽ khiến Tam ca mềm lòng mà đồng ý?
Lâm Khê xoa đầu Vương Tự Bảo, nhẹ nhàng nói: "Nếu muội thấy phiền vì chuyện này, ta sẽ cho người giải quyết."
Vương Tự Bảo lắc đầu đáp: "Thực ra Lục tiểu thư là người tốt, chỉ là cách làm không đúng mà thôi." Vietwriter.vn
"Thế này mà còn bảo là tốt? Làm người ta thấy vô liêm sỉ thì đúng hơn." Lâm Khê nhìn Vương Tự Bảo với vẻ nghi hoặc.
Cách nghĩ của vị hôn thê của cậu quả là khác người.
Vương Tự Bảo rất muốn nói là huynh không hiểu rồi, nhưng nói như vậy sẽ khiến Lâm Khê thấy tổn thương. Vậy là cô nuốt câu đó xuống, chỉ cười ngô nghê.
Vào thời cổ đại, nữ theo đuổi nam khiến người ta thấy phản cảm, nhưng ở thời hiện đại, chuyện này chẳng phải rất dễ dàng sao? Đấy là chuyện chỉ cần tốn ít thời gian là làm được.
Lục tiểu thư thực ra cũng không làm chuyện gì quá khác người, chỉ là chủ động theo đuổi Tam ca thôi mà? Hơn nữa tướng mạo, tài hoa và nhân phẩm của Vương Dụ Tuần quả thực khiến người ta phải rung động.
Chuyện này phải quay ngược lại từ khi Vương Dụ Tuần trúng Bảng nhãn, cưỡi ngựa diễu phố cùng Trạng nguyên và Thám hoa.
Vừa hay hôm đó Lỗ Nam tri phủ Lục Vĩnh Niên dẫn vợ con mình về Ung Đô để báo cáo công việc. Họ vừa vào thành chưa lâu đã gặp được đội ngũ diễu hành yêu cầu mọi người tránh đường.
Đích nữ của Lục Vĩnh Niên là Lục Tuyết Oánh thấy tò mò nên chẳng cần tỏ vẻ thục nữ gì, cứ thế vén rèm lên ngó ra ngoài. Nàng lướt mắt qua Trạng nguyên lang tầm ba mươi tuổi đang ở phía trước, nhưng lại nhìn chằm chằm Vương Dụ Tuần phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong. Dung mạo của Vương Dụ Tuần thì khỏi phải nói, quả đúng là vẻ đẹp họa thủy. Lại thêm về sau Lục Tuyết Oánh nghe nói hắn chưa thành thân, thậm chí tiểu thiếp, thông phòng cũng chưa hề có.
Điều này càng khiến Lục Tuyết Oánh mê mệt Vương Dụ Tuần, thề rằng đời này chỉ gả cho hắn mà thôi.
Cô nương này cũng rất to gan, kể từ đó trở đi bắt đầu theo đuổi Vương Dụ Tuần.
Mới đầu, nàng chỉ đến chỗ Hình bộ mà Vương Dụ Tuần đang làm việc tạm thời để chờ hắn. Về sau vì có nhiều phạm nhân với thân nhân của họ hay qua lại ở đó, nên nàng không tiện xuất đầu lộ diện. Cuối cùng nàng quyết định kiên trì chờ Vương Dụ Tuần ở Hòa Thuận Hầu phủ.
Nếu nhìn thấy Vương Dụ Tuần, nàng sẽ mừng rỡ mà vẫy vẫy chiếc khăn lụa, cao giọng gọi "Vương Bảng nhãn", chỉ vậy thôi chứ trước giờ không có hành động gì quá khích.
Nha đầu này đâu hề biết rằng đây là chuyện mà Vương Dụ Tuần và Vương Tự Bảo cả đời cũng không muốn nhắc đến.
Sau vài lần, Vương Dụ Tuần bắt đầu tìm cách tránh né người này. Chẳng ngờ nàng ta lại rất giỏi theo đuôi, lúc nào cũng tìm được cách để gặp Vương Dụ Tuần. Điều này khiến hắn khổ sở không thôi.
Ban đầu Tưởng thị với Vương Tự Bảo cũng muốn xem trò hay, cho rằng Vương Dụ Tuần không biết cách theo đuổi nữ tử, biết đâu khi có người chủ động thì chuyện sẽ thành cũng không chừng.
Nhất là cô nương này không những xinh đẹp mà xuất thân cũng không tồi, lại còn nặng tình với Vương Dụ Tuần nữa chứ.
Thế nhưng qua một thời gian, họ chỉ thấy Vương Dụ Tuần càng trốn biệt chứ chẳng thấy có tiến triển gì cả.
Vương Tự Bảo cũng muốn giúp nhưng chỉ sợ giúp rồi lại xôi hỏng bỏng không. Cô vẫn hy vọng Tam ca của mình có thể tìm được một thê tử như ý muốn.
Vương Tự Bảo trở về thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt đầu thêu thùa. Qua một năm luyện tập, bây giờ cô đã có thể may vá quần áo rồi. Cô đang thêu phần cổ áo của áo lót cho Lâm Khê.
Vương Tự Bảo giấu Lâm Khê để làm bộ đồ này cho hắn, chờ đến Tết sẽ tặng cậu để làm quà năm mới.
Hiện giờ Lâm Khê có rất nhiều việc phải làm, nhất là khi Nhàn vương sắp sửa trở về Ung Đô, cậu phải sắp xếp lại cho ổn thỏa công việc của phủ Nhàn vương để giao lại cho nghĩa phụ.
Vương Tự Bảo tranh thủ khoảng thời gian này để thêu thùa. Hà bao mà cô hứa sẽ làm cho Đại ca Vương Dụ Trạch cũng đã thêu xong, chờ khi nào chuyển đồ Tết ra Phụng Bắc sẽ gửi cùng.
Ăn trưa xong, Vương Tự Bảo ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, Lương Thần bẩm lại với cô rằng Thành Uyển đã đến rồi.
Vừa hay buổi chiều Vương Tự Bảo rảnh rỗi, tỷ muội tốt lại đến nên cô rất vui mừng.
"Bảo Muội, chắc muội sẽ không cảm thấy kỳ lạ vì ta chưa đưa bái thiếp đã đến đây đâu nhỉ?" Thành Uyển vừa thấy Vương Tự Bảo đã tiến lên, thân thiết nắm lấy tay cô.
"Làm gì có, chúng mình mà còn cần khách khí sao. Uyển tỷ tỷ đến đây gặp ta có chuyện gì thế? Hay là đến chơi thôi?" Hơn một năm nay, quan hệ giữa Vương Tự Bảo và Thành Uyển ngày càng thân thiết, chỉ là hình như Thành Uyển rất sợ Tam ca của cô, cứ chỗ nào có Vương Dụ Tuần là Thành Uyển lại tránh đi.
Nhưng cũng chính vì vậy nên Vương Tự Bảo mới thấy kỳ lạ. Sao với ai Thành Uyển cũng đều khách khí, mà chỉ riêng với Tam ca thì lại phản ứng như vậy.
Tam ca của cô cũng rất kỳ quặc, sao hồi trước cứ thấy con gái là trốn đi, vậy mà khi thấy Thành Uyển thì hắn lại cố tình muốn xem xem nàng có thể tránh hắn được bao xa.
Vương Tự Bảo thấy chắc chắn Tam ca của mình đang có ý đồ gì đây.