Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127 - Chương 127THÀNH UYỂN TỚI THĂM HỎI
Sau mấy lần như thế, lại khiến Vương Tự Bảo nhìn thấy gian tình.
Thành Uyển bị Vương Tự Bảo kéo tới chiếc sạp nhỏ bên cạnh rồi cởi giày ra, ngồi lên chiếc đệm với tư thế thoải mái. Chiếc bàn nhỏ được đặt trên sạp giường, Lương Thần, Mỹ Cảnh dâng trà và điểm tâm cho hai người.
Sau khi Vương Tự Bảo trưởng thành, lúc tiếp đãi khách cũng sẽ uống một ít nước trà. Nhưng bình thường vẫn quen uống nước sôi.
"Bảo Muội, hai ngày nữa là sinh thần của phụ thân ta. Ta muốn muội cùng ta tới Bảo Mặc Hiên để chọn mấy món đồ tặng phụ thân ta. Muội cũng biết đấy, phụ thân ta thích mấy thứ hoa cỏ. Tiết trời bây giờ bảo ta đi làm mấy thứ hoa cỏ đó thì có hơi khó, ta quyết định tặng ông ấy mấy bộ đồ hoa cỏ bốn mùa của Bảo Mặc Hiên. Nhưng mà hàng thật thì quá đắt, chắc chắn là ta không mua nổi. Vì thế ta muốn mua hàng giả để cho phụ thân ta vui là được rồi." Thành Uyển đi thẳng vào vấn đề chính.
"Mấy bộ đó à, không thành vấn đề. Tỷ cũng không cần tới Bảo Mặc Hiên, trong tay ta có một bộ. Vốn định tặng Tông ca nhi, dù sao thì bé mập đó cũng không phân biệt được hàng hóa, không nhìn ra tốt xấu. Tới lúc đó tùy ý cho nó một bộ gì đó cũng được." Vương Tự Bảo nói xong rồi gọi ra bên ngoài: "Lương Thần, ngươi tới nhà kho lấy bộ đồ hoa cỏ bốn mùa dùng cho Tông ca nhi học vỡ lòng tới đây."
"Vâng." Lương Thần đáp vâng rồi tới mở nhà kho lấy đồ.
Thành Uyển nghe vậy thì cảm thấy hơi ngại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Như thế không hay lắm. Hay là thế này, tổng cộng bao nhiêu ngân lượng, tới lúc đó ta trả cho muội. Tông ca nhi phải học vỡ lòng rồi à? Vậy ta sẽ tặng Tông ca nhi mấy món quà nhỏ."
Vương Tự Bảo xua tay nói: "Thôi đi, còn khách sáo với ta làm gì. Cứ coi như quà sinh thần ta tặng Thành thúc thúc vậy."
"Thế sao được cơ chứ, tiền cần tính thì nhất định phải tính." Thành Uyển kiên trì nói.
"Vậy tỷ trả tiền vốn đi. Tới ngày sinh thần của Thành thúc thúc, ta sẽ tặng cho thúc ấy một món quà khác để chúc mừng vậy." Vương Tự Bảo cũng không khách sáo với Thành Uyển. Có những lúc, giữa bạn bè vẫn nên tính toán rõ ràng thì tốt hơn.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu bạn bè chính bởi vì không rõ ràng trong chuyện tiền bạc mà mỗi người một ngã.
"Đúng rồi, hôm nay Lục tiểu thư kia chưa tới à?" Hầu như mỗi lần Thành Uyển tới, nàng đều nhìn thấy Lục Tuyết Oánh, nhưng hôm nay lại không thấy.
Vương Tự Bảo đáp: "Sáng nay có tới. Bây giờ Tam ca ta đang làm việc ở Hình bộ, đoán chừng nếu cô ấy không ở đó thì cũng về nhà rồi."
Lục Tuyết Oánh cũng thức thời rồi, không còn cố thủ như trước kia nữa. Nhưng mà sự cố thủ đó hình như mới càng có thể chiếm được thiện cảm của cả nhà bọn họ.
"Vậy rốt cuộc Tam ca của muội nghĩ thế nào, chẳng lẽ vẫn mặc kệ cho Lục tiểu thư đó làm như vậy ư?" Thành Uyển nghi hoặc hỏi.
Bây giờ bên ngoài đang lan truyền đều không hề dễ nghe.
Vương Tự Bảo lắc đầu nói: "Ai biết được chứ?"
Vương Tự Bảo cũng nghĩ không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đây nữa. Theo lý mà nói, Tam ca cô từ trước tới nay làm việc luôn thẳng thắn quả quyết, duy chỉ có khi xử lý việc này mới hơi dây dưa không dứt khoát. Lần này trừ việc trốn ra thì hắn không làm gì nữa.
"Vậy nhà muội nghĩ thế nào, chẳng lẽ muốn thúc đẩy chuyện này? Bây giờ Lục tiểu thư đã nói rồi, trừ Tam ca muội ra thì sẽ không gả cho ai nữa."
Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn gả cho ai thì gả sao. Thành Uyển không hài lòng với chuyện này.
Vương Tự Bảo nghi hoặc nhìn Thành Uyển. Hôm nay Thành Uyển tới nhà cô vốn đã rất kỳ lạ, còn vòng vo hỏi nhiều chuyện của Tam ca cô như vậy, không thể khiến cô không nghĩ nhiều được.
Vương Tự Bảo vô cùng nghiêm túc hỏi: "Uyển tỷ tỷ, tỷ phải nói thật cho ta biết, có phải tỷ đã thích Tam ca ta rồi không? Nếu như phải, không chừng ta còn có thể giúp tỷ đấy."
Cô nương Thành Uyển này là một cô nương khá là phóng khoáng, nên nàng không quanh co, gật đầu nói: "Ừm. Ta nghĩ chắc là phải rồi. Nói ra thì ta cũng không biết làm sao nữa, vừa nghe Lục tiểu thư kia cứ quấn lấy Tam ca muội thì ta đặc biệt không vui. Hơn nữa việc xử lý của Tam ca muội và nhà muội cũng khiến người ta nghĩ khó hiểu. Ta sợ, ta còn không có hành động gì nữa thì Tam ca muội sẽ lấy người khác mất."
Cô nương này nói chuyện thật là khéo. Nhưng mà Vương Tự Bảo vẫn hỏi: "Vậy sao trước đây cứ nhìn thấy Tam ca ta là tỷ trốn đi chứ?"
"Chẳng phải Tam ca muội rất ghét người khác lại gần huynh ấy sao, ta sợ huynh ấy ghét ta, cho nên cố gắng hết sức tránh xa huynh ấy. Lúc đầu chỉ là những động tác theo quán tính của ta. Nhưng cái lần tới Lữ phủ, Tam ca muội đã chủ động quan tâm ta một lần, thì ta phát hiện hình như mình có hơi thích huynh ấy. Có điều Tam ca muội đẹp người, học vấn lại tốt, thái độ làm người cũng trong sạch, bên cạnh lại không có nữ nhân bừa bãi gì cả. Hi hi, dựa vào những điều này, rất khó để người khác không thích." Nói tới đây, nàng hơi ngại ngùng, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Tiếp đó Thành Uyển lại có chút ưu lo nói: "Nhưng mà có quá nhiều người thích Tam ca muội."
Áp lực cạnh tranh quả thực rất lớn đấy!
Sau đó Thành Uyển dường như lại nghĩ gì đó, ngồi thẳng người lên, căm phẫn nói: "Có điều, Lục Tuyết Oánh kia ngày ngày cứ tìm tới Tam ca muội, Tam ca muội cũng không cự tuyệt cô ta, điểm này quả thực khiến người ta ghét quá!" Thành Uyển nói xong, cong cái miệng nhỏ lên, nắm tay thành quả đấm như muốn đánh người vậy.
Vương Tự Bảo vội vàng lên tiếng: "Tính cách này của Tam ca ta có hơi khiến người ta không thích."
Thành Uyển gật đầu, tỏ ý tán thành: "Đúng là không thích lắm. Nhưng mà giả như tính cách của huynh ấy cũng khiến người ta thích nữa, thì người thích huynh ấy lại càng nhiều hơn rồi. Cho nên ta cảm thấy, dáng vẻ như bây giờ của huynh ấy rất tốt."
Vương Tự Bảo nhìn Thành Uyển.
Chính là đã lọt mắt rồi, cho nên dù người đó có khuyết điểm gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ coi như là ưu điểm.
Xem ra Thành Uyển thật sự rất thích Tam ca cô rồi.
Hết năm nay Thành Uyển mới mười lăm tuổi. Tam ca nhà cô thì đã hai mươi hai tuổi rồi. Nếu như hai người này thật sự thành đôi, há chẳng phải Tam ca nhà cô trâu già gặm cỏ non sao? Nhưng mà có một nương tử nhỏ một chút, mỗi ngày có thể dỗ dành chơi đùa, quả thực cũng rất thú vị.
"Chẳng phải nhà tỷ nói phải đợi tỷ tới mười tám tuổi mới gả tỷ cho người khác sao? Ta sợ tới lúc đó Tam ca ta không đợi được nữa." Vương Tự Bảo nghĩ tới những lời cô nương này nói với mình trước đây, vì thế mới hỏi như vậy.
"Nếu như có thể gả cho Tam ca muội, ta không cần phải đợi tới mười tám tuổi. Năm sau ta đã tới tuổi cập kê, đã đủ lớn, có thể gả cho người ta rồi." Thành Uyển nói vô cùng nghiêm túc.
Tính cách tiểu cô nương này cũng thích thú quá đi. Nghĩ chắc là Tam ca nhà mình cũng sẽ thích.
"Vậy nếu như Tam ca ta vẫn không thích tỷ thì sao?" Vương Tự Bảo thận trọng hỏi.
Thành Uyển suy nghĩ xong bèn tức giận nói: "Vậy thì ta quyết định sẽ không thích Tam ca muội nữa."
Vương Tự Bảo dựa gần vào người Thành Uyển, giơ tay vỗ vào vai nàng, hưng phấn nói: "Cá tính này của tỷ quá giống ta rồi. Đúng là như thế thật. Tới lúc đó chúng ta lại tìm một người tốt hơn, để chúng ta được gả đi một cách xinh đẹp nhất. Lúc không có việc gì thì lôi tướng công của mình ra ngoài, để những nam nhân không coi trọng chúng ta sáng mắt ra, khiến họ hối hận."
Chúng ta cứ ân ái cho ngươi xem, thế nào nhé!
Thành Uyển vừa nghe thấy Vương Tự Bảo nói thế, thể hiện vô cùng có lòng tin nói: "Đúng, nên như thế. Nếu như Tam ca muội không thích ta, nhất định ta sẽ tìm một người tốt hơn để huynh ấy không thể sánh kịp."
Lòng tin này vẫn chưa duy trì được bao lâu, Thành Uyển đã nhụt chí nói: "Hình như rất khó để tìm được người tốt hơn Tam ca muội, có phải không?"
Vương Tự Bảo thấy tâm trạng nàng đi xuống, vội vã lên tiếng an ủi: "Hành sự tại nhân mà, đừng nản chí. Chẳng phải Tam ca ta vẫn chưa tỏ thái độ là không thích tỷ đấy sao."
Thành Uyển vừa nghe thấy lập tức tràn đầy sức sống, nói: "Hành sự tại nhân. Ta không tin, cô nương tốt như ta mà Tam ca muội không thích."
Vương Tự Bảo nghe thấy lời này không khỏi cảm thán: Da mặt này còn dày hơn của mình nữa đấy!
"Đúng rồi, Bảo Muội, không phải muội nói sẽ giúp ta sao? Nói mau, giúp thế nào?"
Trí nhớ của nha đầu này thật tốt.
"Hả, tỷ không cho ta suy nghĩ kỹ càng tí sao." Vương Tự Bảo chần chờ một chút.
"Nghĩ mau đi. Thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa. Nếu không Tam ca muội sẽ bị người khác dính lấy mất đấy." Xem ra Thành Uyển là bị ép quá rồi nên mới nói như vậy.
"Tam ca ta sẽ bị người khác dính lấy sao?" Vương Tự Bảo nghi hoặc nhìn Thành Uyển. Chẳng lẽ người khác này là cái vị kiên trì trông coi ở cửa kia sao.
"Chính là Lục tiểu thư đó. Nếu như cô ta có mưu kế gì, tới lúc đó, Tam ca muội không muốn đồng ý cũng phải đồng ý." Thành Uyển nói một cách căm phẫn.
Kiểu người mặt dày kia, chuyện gì cũng có thể làm được mà.
Vương Tự Bảo giải thích thay vị nữ theo đuổi nam kia: "Cũng không thể nói như vậy, dũng khí theo đuổi tình yêu đích thực của Lục tiểu thư vẫn khiến người ta bội phục. Chí ít, cho tới bây giờ, cô ấy chưa làm chuyện gì trái với lệ thường cả."
"Dù sao thì ta vẫn không thích cô ta." Thành Uyển tức giận nói.
Bây giờ tất cả những người muốn giành Vương Dụ Tuần của nàng đều là người xấu.
Nhìn thấy Thành Uyển như vậy, hình như Vương Tự Bảo biết vì sao Tam ca nhà mình lại chỉ trốn Lục Tuyết Oánh rồi. Xem ra chính là muốn ép Thành Uyển chủ động tấn công đây mà.
Phải nói, Tam ca nhà mình là kiểu người phúc hắc, chuyện gì cũng phải tính toán. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Không được, nếu như cô không giúp Thành Uyển, có khi sau này tiểu cô nương này sẽ bị người ta gạt còn thay người ta kiếm tiền nữa mất.
Sau khi nghĩ ra được chủ ý, Vương Tự Bảo mở miệng nói: "Uyển tỷ tỷ, tới ngày sinh thần của phụ thân tỷ, sẽ có rất nhiều bằng hữu thân thích tới nhà tỷ đúng không?"
Thành Uyển suy nghĩ rồi nói: "Ừm, cũng không nhiều lắm. Chỉ là một số bằng hữu thân thích thường ngày vẫn hay qua lại có khả năng sẽ tới."
"Vậy mấy ngày nữa, có biểu ca nào của tỷ sẽ tới không?" Vương Tự Bảo thăm dò.
"Biểu ca? Mấy biểu ca của di mẫu* nhà ta chắc là sẽ đến. Bọn họ ở Bình thành, rất gần Ung Đô, năm kia có tới." Thành Uyển nói xong thì nhìn Vương Tự Bảo bằng ánh mắt nghi hoặc. Chuyện này liên quan gì tới biểu ca nàng chứ?
(*) Di mẫu: dì, chị em gái của mẫu thân.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Vậy tỷ có mấy biểu ca, đã thành thân cả chưa?"
"Ta có ba thân biểu ca, hai người đã thành thân. Chỉ còn Tam biểu ca, huynh ấy hơn ta hai tuổi, vẫn chưa thành thân." Thành Uyển thật thà trả lời.
"Vậy nhà tỷ có ý định gả tỷ cho Tam biểu ca của tỷ không?" Chuyện phổ biến nhất thời cổ đại đó chính là biểu muội gả cho biểu ca, hầu như mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy đôi tổ hợp phu thê như thế.
Hình như Thành Uyển đã từng nghe mẫu thân và di mẫu nàng nói tới. Vì thế nàng thật thà gật đầu nói: "Hình như có. Nhưng mà ta không thèm gả cho Tam biểu ca ta đâu."
"Vì sao?"
"Ta không thích hắn. Hắn đã có thông phòng rồi, còn có hai người. Ta không thèm gả cho người như thế." Thành Uyển nói như lẽ đương nhiên.
Thành Uyển bị Vương Tự Bảo kéo tới chiếc sạp nhỏ bên cạnh rồi cởi giày ra, ngồi lên chiếc đệm với tư thế thoải mái. Chiếc bàn nhỏ được đặt trên sạp giường, Lương Thần, Mỹ Cảnh dâng trà và điểm tâm cho hai người.
Sau khi Vương Tự Bảo trưởng thành, lúc tiếp đãi khách cũng sẽ uống một ít nước trà. Nhưng bình thường vẫn quen uống nước sôi.
"Bảo Muội, hai ngày nữa là sinh thần của phụ thân ta. Ta muốn muội cùng ta tới Bảo Mặc Hiên để chọn mấy món đồ tặng phụ thân ta. Muội cũng biết đấy, phụ thân ta thích mấy thứ hoa cỏ. Tiết trời bây giờ bảo ta đi làm mấy thứ hoa cỏ đó thì có hơi khó, ta quyết định tặng ông ấy mấy bộ đồ hoa cỏ bốn mùa của Bảo Mặc Hiên. Nhưng mà hàng thật thì quá đắt, chắc chắn là ta không mua nổi. Vì thế ta muốn mua hàng giả để cho phụ thân ta vui là được rồi." Thành Uyển đi thẳng vào vấn đề chính.
"Mấy bộ đó à, không thành vấn đề. Tỷ cũng không cần tới Bảo Mặc Hiên, trong tay ta có một bộ. Vốn định tặng Tông ca nhi, dù sao thì bé mập đó cũng không phân biệt được hàng hóa, không nhìn ra tốt xấu. Tới lúc đó tùy ý cho nó một bộ gì đó cũng được." Vương Tự Bảo nói xong rồi gọi ra bên ngoài: "Lương Thần, ngươi tới nhà kho lấy bộ đồ hoa cỏ bốn mùa dùng cho Tông ca nhi học vỡ lòng tới đây."
"Vâng." Lương Thần đáp vâng rồi tới mở nhà kho lấy đồ.
Thành Uyển nghe vậy thì cảm thấy hơi ngại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Như thế không hay lắm. Hay là thế này, tổng cộng bao nhiêu ngân lượng, tới lúc đó ta trả cho muội. Tông ca nhi phải học vỡ lòng rồi à? Vậy ta sẽ tặng Tông ca nhi mấy món quà nhỏ."
Vương Tự Bảo xua tay nói: "Thôi đi, còn khách sáo với ta làm gì. Cứ coi như quà sinh thần ta tặng Thành thúc thúc vậy."
"Thế sao được cơ chứ, tiền cần tính thì nhất định phải tính." Thành Uyển kiên trì nói.
"Vậy tỷ trả tiền vốn đi. Tới ngày sinh thần của Thành thúc thúc, ta sẽ tặng cho thúc ấy một món quà khác để chúc mừng vậy." Vương Tự Bảo cũng không khách sáo với Thành Uyển. Có những lúc, giữa bạn bè vẫn nên tính toán rõ ràng thì tốt hơn.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu bạn bè chính bởi vì không rõ ràng trong chuyện tiền bạc mà mỗi người một ngã.
"Đúng rồi, hôm nay Lục tiểu thư kia chưa tới à?" Hầu như mỗi lần Thành Uyển tới, nàng đều nhìn thấy Lục Tuyết Oánh, nhưng hôm nay lại không thấy.
Vương Tự Bảo đáp: "Sáng nay có tới. Bây giờ Tam ca ta đang làm việc ở Hình bộ, đoán chừng nếu cô ấy không ở đó thì cũng về nhà rồi."
Lục Tuyết Oánh cũng thức thời rồi, không còn cố thủ như trước kia nữa. Nhưng mà sự cố thủ đó hình như mới càng có thể chiếm được thiện cảm của cả nhà bọn họ.
"Vậy rốt cuộc Tam ca của muội nghĩ thế nào, chẳng lẽ vẫn mặc kệ cho Lục tiểu thư đó làm như vậy ư?" Thành Uyển nghi hoặc hỏi.
Bây giờ bên ngoài đang lan truyền đều không hề dễ nghe.
Vương Tự Bảo lắc đầu nói: "Ai biết được chứ?"
Vương Tự Bảo cũng nghĩ không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đây nữa. Theo lý mà nói, Tam ca cô từ trước tới nay làm việc luôn thẳng thắn quả quyết, duy chỉ có khi xử lý việc này mới hơi dây dưa không dứt khoát. Lần này trừ việc trốn ra thì hắn không làm gì nữa.
"Vậy nhà muội nghĩ thế nào, chẳng lẽ muốn thúc đẩy chuyện này? Bây giờ Lục tiểu thư đã nói rồi, trừ Tam ca muội ra thì sẽ không gả cho ai nữa."
Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn gả cho ai thì gả sao. Thành Uyển không hài lòng với chuyện này.
Vương Tự Bảo nghi hoặc nhìn Thành Uyển. Hôm nay Thành Uyển tới nhà cô vốn đã rất kỳ lạ, còn vòng vo hỏi nhiều chuyện của Tam ca cô như vậy, không thể khiến cô không nghĩ nhiều được.
Vương Tự Bảo vô cùng nghiêm túc hỏi: "Uyển tỷ tỷ, tỷ phải nói thật cho ta biết, có phải tỷ đã thích Tam ca ta rồi không? Nếu như phải, không chừng ta còn có thể giúp tỷ đấy."
Cô nương Thành Uyển này là một cô nương khá là phóng khoáng, nên nàng không quanh co, gật đầu nói: "Ừm. Ta nghĩ chắc là phải rồi. Nói ra thì ta cũng không biết làm sao nữa, vừa nghe Lục tiểu thư kia cứ quấn lấy Tam ca muội thì ta đặc biệt không vui. Hơn nữa việc xử lý của Tam ca muội và nhà muội cũng khiến người ta nghĩ khó hiểu. Ta sợ, ta còn không có hành động gì nữa thì Tam ca muội sẽ lấy người khác mất."
Cô nương này nói chuyện thật là khéo. Nhưng mà Vương Tự Bảo vẫn hỏi: "Vậy sao trước đây cứ nhìn thấy Tam ca ta là tỷ trốn đi chứ?"
"Chẳng phải Tam ca muội rất ghét người khác lại gần huynh ấy sao, ta sợ huynh ấy ghét ta, cho nên cố gắng hết sức tránh xa huynh ấy. Lúc đầu chỉ là những động tác theo quán tính của ta. Nhưng cái lần tới Lữ phủ, Tam ca muội đã chủ động quan tâm ta một lần, thì ta phát hiện hình như mình có hơi thích huynh ấy. Có điều Tam ca muội đẹp người, học vấn lại tốt, thái độ làm người cũng trong sạch, bên cạnh lại không có nữ nhân bừa bãi gì cả. Hi hi, dựa vào những điều này, rất khó để người khác không thích." Nói tới đây, nàng hơi ngại ngùng, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Tiếp đó Thành Uyển lại có chút ưu lo nói: "Nhưng mà có quá nhiều người thích Tam ca muội."
Áp lực cạnh tranh quả thực rất lớn đấy!
Sau đó Thành Uyển dường như lại nghĩ gì đó, ngồi thẳng người lên, căm phẫn nói: "Có điều, Lục Tuyết Oánh kia ngày ngày cứ tìm tới Tam ca muội, Tam ca muội cũng không cự tuyệt cô ta, điểm này quả thực khiến người ta ghét quá!" Thành Uyển nói xong, cong cái miệng nhỏ lên, nắm tay thành quả đấm như muốn đánh người vậy.
Vương Tự Bảo vội vàng lên tiếng: "Tính cách này của Tam ca ta có hơi khiến người ta không thích."
Thành Uyển gật đầu, tỏ ý tán thành: "Đúng là không thích lắm. Nhưng mà giả như tính cách của huynh ấy cũng khiến người ta thích nữa, thì người thích huynh ấy lại càng nhiều hơn rồi. Cho nên ta cảm thấy, dáng vẻ như bây giờ của huynh ấy rất tốt."
Vương Tự Bảo nhìn Thành Uyển.
Chính là đã lọt mắt rồi, cho nên dù người đó có khuyết điểm gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ coi như là ưu điểm.
Xem ra Thành Uyển thật sự rất thích Tam ca cô rồi.
Hết năm nay Thành Uyển mới mười lăm tuổi. Tam ca nhà cô thì đã hai mươi hai tuổi rồi. Nếu như hai người này thật sự thành đôi, há chẳng phải Tam ca nhà cô trâu già gặm cỏ non sao? Nhưng mà có một nương tử nhỏ một chút, mỗi ngày có thể dỗ dành chơi đùa, quả thực cũng rất thú vị.
"Chẳng phải nhà tỷ nói phải đợi tỷ tới mười tám tuổi mới gả tỷ cho người khác sao? Ta sợ tới lúc đó Tam ca ta không đợi được nữa." Vương Tự Bảo nghĩ tới những lời cô nương này nói với mình trước đây, vì thế mới hỏi như vậy.
"Nếu như có thể gả cho Tam ca muội, ta không cần phải đợi tới mười tám tuổi. Năm sau ta đã tới tuổi cập kê, đã đủ lớn, có thể gả cho người ta rồi." Thành Uyển nói vô cùng nghiêm túc.
Tính cách tiểu cô nương này cũng thích thú quá đi. Nghĩ chắc là Tam ca nhà mình cũng sẽ thích.
"Vậy nếu như Tam ca ta vẫn không thích tỷ thì sao?" Vương Tự Bảo thận trọng hỏi.
Thành Uyển suy nghĩ xong bèn tức giận nói: "Vậy thì ta quyết định sẽ không thích Tam ca muội nữa."
Vương Tự Bảo dựa gần vào người Thành Uyển, giơ tay vỗ vào vai nàng, hưng phấn nói: "Cá tính này của tỷ quá giống ta rồi. Đúng là như thế thật. Tới lúc đó chúng ta lại tìm một người tốt hơn, để chúng ta được gả đi một cách xinh đẹp nhất. Lúc không có việc gì thì lôi tướng công của mình ra ngoài, để những nam nhân không coi trọng chúng ta sáng mắt ra, khiến họ hối hận."
Chúng ta cứ ân ái cho ngươi xem, thế nào nhé!
Thành Uyển vừa nghe thấy Vương Tự Bảo nói thế, thể hiện vô cùng có lòng tin nói: "Đúng, nên như thế. Nếu như Tam ca muội không thích ta, nhất định ta sẽ tìm một người tốt hơn để huynh ấy không thể sánh kịp."
Lòng tin này vẫn chưa duy trì được bao lâu, Thành Uyển đã nhụt chí nói: "Hình như rất khó để tìm được người tốt hơn Tam ca muội, có phải không?"
Vương Tự Bảo thấy tâm trạng nàng đi xuống, vội vã lên tiếng an ủi: "Hành sự tại nhân mà, đừng nản chí. Chẳng phải Tam ca ta vẫn chưa tỏ thái độ là không thích tỷ đấy sao."
Thành Uyển vừa nghe thấy lập tức tràn đầy sức sống, nói: "Hành sự tại nhân. Ta không tin, cô nương tốt như ta mà Tam ca muội không thích."
Vương Tự Bảo nghe thấy lời này không khỏi cảm thán: Da mặt này còn dày hơn của mình nữa đấy!
"Đúng rồi, Bảo Muội, không phải muội nói sẽ giúp ta sao? Nói mau, giúp thế nào?"
Trí nhớ của nha đầu này thật tốt.
"Hả, tỷ không cho ta suy nghĩ kỹ càng tí sao." Vương Tự Bảo chần chờ một chút.
"Nghĩ mau đi. Thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa. Nếu không Tam ca muội sẽ bị người khác dính lấy mất đấy." Xem ra Thành Uyển là bị ép quá rồi nên mới nói như vậy.
"Tam ca ta sẽ bị người khác dính lấy sao?" Vương Tự Bảo nghi hoặc nhìn Thành Uyển. Chẳng lẽ người khác này là cái vị kiên trì trông coi ở cửa kia sao.
"Chính là Lục tiểu thư đó. Nếu như cô ta có mưu kế gì, tới lúc đó, Tam ca muội không muốn đồng ý cũng phải đồng ý." Thành Uyển nói một cách căm phẫn.
Kiểu người mặt dày kia, chuyện gì cũng có thể làm được mà.
Vương Tự Bảo giải thích thay vị nữ theo đuổi nam kia: "Cũng không thể nói như vậy, dũng khí theo đuổi tình yêu đích thực của Lục tiểu thư vẫn khiến người ta bội phục. Chí ít, cho tới bây giờ, cô ấy chưa làm chuyện gì trái với lệ thường cả."
"Dù sao thì ta vẫn không thích cô ta." Thành Uyển tức giận nói.
Bây giờ tất cả những người muốn giành Vương Dụ Tuần của nàng đều là người xấu.
Nhìn thấy Thành Uyển như vậy, hình như Vương Tự Bảo biết vì sao Tam ca nhà mình lại chỉ trốn Lục Tuyết Oánh rồi. Xem ra chính là muốn ép Thành Uyển chủ động tấn công đây mà.
Phải nói, Tam ca nhà mình là kiểu người phúc hắc, chuyện gì cũng phải tính toán. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Không được, nếu như cô không giúp Thành Uyển, có khi sau này tiểu cô nương này sẽ bị người ta gạt còn thay người ta kiếm tiền nữa mất.
Sau khi nghĩ ra được chủ ý, Vương Tự Bảo mở miệng nói: "Uyển tỷ tỷ, tới ngày sinh thần của phụ thân tỷ, sẽ có rất nhiều bằng hữu thân thích tới nhà tỷ đúng không?"
Thành Uyển suy nghĩ rồi nói: "Ừm, cũng không nhiều lắm. Chỉ là một số bằng hữu thân thích thường ngày vẫn hay qua lại có khả năng sẽ tới."
"Vậy mấy ngày nữa, có biểu ca nào của tỷ sẽ tới không?" Vương Tự Bảo thăm dò.
"Biểu ca? Mấy biểu ca của di mẫu* nhà ta chắc là sẽ đến. Bọn họ ở Bình thành, rất gần Ung Đô, năm kia có tới." Thành Uyển nói xong thì nhìn Vương Tự Bảo bằng ánh mắt nghi hoặc. Chuyện này liên quan gì tới biểu ca nàng chứ?
(*) Di mẫu: dì, chị em gái của mẫu thân.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Vậy tỷ có mấy biểu ca, đã thành thân cả chưa?"
"Ta có ba thân biểu ca, hai người đã thành thân. Chỉ còn Tam biểu ca, huynh ấy hơn ta hai tuổi, vẫn chưa thành thân." Thành Uyển thật thà trả lời.
"Vậy nhà tỷ có ý định gả tỷ cho Tam biểu ca của tỷ không?" Chuyện phổ biến nhất thời cổ đại đó chính là biểu muội gả cho biểu ca, hầu như mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy đôi tổ hợp phu thê như thế.
Hình như Thành Uyển đã từng nghe mẫu thân và di mẫu nàng nói tới. Vì thế nàng thật thà gật đầu nói: "Hình như có. Nhưng mà ta không thèm gả cho Tam biểu ca ta đâu."
"Vì sao?"
"Ta không thích hắn. Hắn đã có thông phòng rồi, còn có hai người. Ta không thèm gả cho người như thế." Thành Uyển nói như lẽ đương nhiên.