Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133 - Chương 133 SAU SỰ VIỆC ÁM SÁT
Vương Tự Bảo híp mắt lại, hạ quyết tâm dùng sức ghìm dải lụa, tiếp đó cố gắng hất lên, quăng người nọ lên cao rồi hung hăng đập xuống mặt đất. Sau đó cô không quản sống chết của người nọ nữa.
Lâm Khê thấy Vương Tự Bảo ra tay, lập tức dẫn theo ám vệ của mình chạy tới.
Cùng lúc đó, ám vệ của Vương Tự Bảo cũng vây quanh Vương Tự Bảo và Vương Tông.
"Quận chúa!" Đội trưởng đội ám vệ bẩm báo với Vương Tự Bảo.
Ánh mắt Vương Tự Bảo hơi lạnh lùng: "Để lại hai người ở đây, những người còn tấn công. Nhớ kỹ, không chừa một kẻ nào, giết không tha!"
Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công. Đối với đám thích khách này, căn bản cũng không cần phải để lại người sống.
Nếu không phải vì Vương Tông trong lòng, Vương Tự Bảo nhất định sẽ đại khai sát giới.
Cung thủ của đối phương cũng không nhiều, sau khi giải quyết hết những kẻ này, lại có thêm một đám thích khách cầm trường kiếm hướng về phía bọn họ.
Vương Tự Bảo tương đối yên tâm về sức chiến đấu của ám vệ của mình và Lâm Khê. Cô đứng tại chỗ, thăm dò bốn phía.
Bắt giặc phải bắt vua trước, cô đang tìm những gã đầu sỏ chỉ huy trong bóng tối.
Quả nhiên ở một nóc nhà hẻo lảnh, cô nhạy bén nhận ra điểm khác biệt. Nơi đó có một kẻ đang ẩn nấp, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ hai mặt, trong đó một mặt màu đỏ, mặt khác là màu trắng. Mỗi khi hắn vung cờ, đám thích khách này sẽ lựa chọn đội hình khác nhau bắt đầu tấn công.
Khóe miệng Vương Tự Bảo cong lên, cô lấy một cái còi nhỏ từ trong hà bao ra rồi thổi.
Một hồi âm thanh trong trẻo qua đi, hai thân ảnh xinh xắn từ phía đám thích khách đánh lén bên kia chạy tới hướng này.
Ban nãy hai con chồn nhỏ bị Lâm Khê phái đi giải quyết thích khách bắn ám tiễn.
Bây giờ nghe tiếng còi, biết Vương Tự Bảo đang gọi, chúng nó bèn chạy tới đây.
Còn chưa tới gần, thấy Vương Tự Bảo chỉ về phía kẻ cầm cờ nhỏ đang ẩn nấp, chúng đã nhanh chóng quay ngược lại chạy tới đó.
Bởi tốc độ của hai đứa thật sự quá nhanh, người nọ căn bản chưa kịp phản ứng đã bị chồn nhỏ cắn mấy cái. Chờ tới lúc hắn phản ứng kịp thì đã trúng độc bỏ mình.
Trước khi chết, người này cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại bị bại lộ? Và bị con gì cắn chết?
Người chỉ huy vừa chết, những kẻ ám sát liền nhanh chóng đào ngũ.
Rất nhanh bọn họ đã bị Lâm Khê lần lượt tiêu diệt.
Trong đó có kẻ muốn chạy trốn, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của nhóm ám vệ.
Lâm Khê híp mắt, lạnh lùng nhìn thi thể ngổn ngang trên mặt đất. Trừ hộ vệ và ám vệ của hắn và Vương Tự Bảo ra, ít nhất còn có hơn một trăm thích khách mặc áo đen ở trong đây.
Những kẻ này ra tay tàn nhẫn, hiển nhiên là một đám sát thủ thường xuyên làm loại chuyện này.
Vì đề phòng có kẻ giả chết, Lâm Khê hướng về phía hộ vệ và ám vệ hạ lệnh: "Không cần để lại người sống, mỗi tên chém thêm hai đao nữa."
"Vâng."
Sau khi hạ mệnh lệnh xong, Lâm Khê bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Vương Tự Bảo khắp mọi nơi. Lúc đến gần góc tường, cậu trông thấy Vương Tự Bảo đang được vây ở giữa nhưng vẫn nhạy bén kiểm tra bốn phía, tâm trạng vô cùng lo lắng cũng bình tĩnh lại.
May mà Bảo Muội bình an.
May mà Bảo Muội vẫn luôn khổ luyện võ công giống mình, có năng lực tự vệ nhất định.
Lúc đó sở dĩ Lâm Khê để mặc cho Vương Tự Bảo đi cứu người còn có một nguyên nhân khác, đó là áo trong của hai người bọn cậu, toàn bộ đều được khâu bằng băng tàm ti.
Đây chính là vật phẩm cao cấp đao thương bất nhập.
Chỉ sợ cũng chỉ có người phụ thân kia của cậu mới có thể bạo tay như vậy, chuẩn bị một cuộn thật lớn cho hai người bọn cậu dùng phòng thân.
Sau khi tới gần, Lâm Khê ném Vương Tông trong lòng Vương Tự Bảo cho Quyển Thư đứng sau lưng mình, còn cậu thì tiến lên một bước, lôi kéo Vương Tự Bảo bắt đầu kiểm tra từ trên xuống dưới: "Bảo Muội, muội không sao chứ?"
Thấy Lâm Khê cũng bình an, Vương Tự Bảo rầu rĩ trả lời: "Ta vẫn ổn. Chỉ là hình như ban nãy ta giết người rồi."
Vương Tự Bảo dù sao cũng là lần đầu tiên ra tay giết người, chờ sau khi khoảng thời gian khó khăn đó qua đi, bây giờ nghĩ lại mà sợ.
Lâm Khê vội vàng ôm bảo bối yêu dấu của mình, vỗ nhẹ sau lưng cô an ủi nói: "Không sợ. Người nọ cũng không chắc chắn là do muội giết chết. Thế nhưng lần sau, nhất định đừng mạo hiểm đi cứu người khác. Cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, để ta bảo vệ muội."
"Người khác gì chứ? Đây đều là người thân của ta." Vương Tự Bảo quở trách.
"Đúng. Là người thân của muội, cũng là người thân của ta. Thế nhưng trong lòng ta không có gì quan trọng hơn muội."
Lâm Khê có trách thì cũng chỉ là trách bản thân vẫn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ người trong lòng thật tốt mà thôi.
Bởi ngựa kéo xe đều đã bị bắn chết toàn bộ, Vương Dụ Tuần lại bị thương, cho nên mấy người chỉ có thể ở tại chỗ đợi xe ngựa của Hầu phủ tới đón.
Vương Tự Bảo kéo Lâm Khê đi xem Vương Hử. Mặc dù cậu bé run rẩy, nhưng ít ra vẫn kiên cường không để mình khóc.
Nhìn Vương Hử như vậy càng khiến Vương Tự Bảo cảm thấy đau lòng.
Cô buông tay Lâm Khê ra, tiến lên xoa xoa đầu Vương Hử, nhẹ giọng hỏi: "Hử ca nhi không sao chứ? Ban nãy tiểu cô cô không bảo vệ Hử ca nhi, Hử ca nhi có trách tiểu cô cô không?"
Vừa nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Vương Hử cũng không để ý tiểu cô phụ nhà mình có ở bên cạnh hay không, nhào vào lòng Vương Tự Bảo, bắt đầu khóc lớn. Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tiểu cô cô, thực ra vừa rồi con cũng rất sợ, con cũng muốn người bảo vệ. Thế nhưng con nghĩ Tông ca nhi nhỏ hơn con, càng cần sự bảo vệ của tiểu cô cô hơn con, cho nên mới không tranh giành với Tông ca nhi. Người nói xem, có phải con rất hèn nhát không?"
Có thể khóc lên là tốt rồi.
Nếu Vương Hử trước sau không khóc mới có khả năng kìm nén tới mức xảy ra vấn đề. Nhất là từng trải qua một phen hoảng sợ như thế, lại còn đi một vòng giữa ranh giới sống chết nữa.
Vương Tự Bảo vỗ nhẹ sau lưng Vương Hử, dịu dàng an ủi khích lệ nói: "Hử ca nhi dũng cảm nhất. Thời điểm mấu chốt không những không khóc mà còn biết dỗ dành đệ đệ, nhường nhịn đệ đệ, hơn nữa cuối cùng còn có thể cầm kiếm dũng cảm bảo vệ mình. Trong mắt của ta, con giống như một nam tử hán chân chính vậy."
Hai mắt Vương Hử đẫm nước mắt, mờ mịt nhìn Vương Tự Bảo, nghi ngờ hỏi: "Tiểu cô cô, người thật sự nghĩ rằng con rất dũng cảm ư? Con giống như một nam tử hán chân chính?" Thế nhưng lúc đó cậu cũng thật sự rất sợ mà!
"Đúng. Có rất ít người có thể ở tuổi của Hử ca nhi, gặp phải chuyện này mà còn có thể làm tốt như vậy. Mặc dù con cảm thấy bản thân không làm được tốt nhất, nhưng ở trong lòng ta, con đã là giỏi nhất rồi. Tiểu cô cô tự hào về con. Mấy ngày nữa, tiểu cô cô sẽ viết thư cho phụ thân con, nói cho hắn biết con dũng cảm đến thế nào." Tuổi nhỏ như vậy đã gặp phải cảnh tượng máu tanh thế này, không kêu cha gọi mẹ, điên cuồng hô cứu mạng là đã không tệ rồi.
Vương Tự Bảo sợ nhất chính là sau khi hai đứa trẻ chứng kiến hình ảnh đẫm máu như vậy, sẽ để lại bóng ma không tốt gì đó cho chúng. Để phòng ngừa vạn nhất, mấy ngày nay sau khi trở về vẫn phải chú ý nhiều hơn tới Vương Hử và Vương Tông một chút mới được.
Vương Tông vừa mới nghe thấy Vương Hử khóc cũng khóc lớn theo.
Cậu rất sợ đó!
Vương Tông trong lòng Quyển Thư giãy giụa đòi xuống, tới trước mặt Vương Hử, kéo tay Vương Hử khóc nói: "Đại đường ca, đều là ta không tốt, bởi vì ta sợ, cho nên ban nãy tiểu cô cô mới bảo vệ ta trước."
Vương Hử sờ đầu Vương Tông nói: "Đệ là đệ đệ, chúng ta đều nên bảo vệ đệ mới đúng. Đợi sau này đường ca trưởng thành, luyện giỏi võ thuật rồi cũng sẽ bảo vệ đệ."
Vương Tông lập tức nịnh nọt: "Ta cũng phải giống như đại đường ca, khổ luyện võ công, tương lai bảo vệ huynh, bảo vệ tiểu cô cô."
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
May mà trải qua chuyện này, mặc dù hai đứa bé đều phải chịu hoảng sợ ở mức độ khác nhau, nhưng ít ra đều bình yên vô sự.
Trải qua lần cùng chung hoạn nạn này sẽ khiến tình cảm giữa chúng càng thêm kiên định, kích thích khả năng tiềm ẩn bên trong của chúng, thúc đẩy chúng không ngừng lớn mạnh.
Đương nhiên đây cũng coi như là một loại trưởng thành, đau thương mà vui vẻ.
Tay trái Vương Tự Bảo nắm tay Vương Hử, tay phải nắm tay Vương Tông, ba người cùng đi đến cạnh Vương Dụ Tuần.
Lúc này Vương Dụ Tuần đang nằm nghiêng trên áo khoác dài của Vũ Văn và Lộng Mặc.
Vương Tự Bảo cúi người xuống, kiểm tra tình trạng vết thương của Vương Dụ Tuần.
Phán đoán sơ bộ vấn đề không lớn, ít nhất khi bảo Vương Dụ Tuần cử động ngón tay, cổ tay, cô thấy chúng không chịu ảnh hưởng, chắc là không tổn thương tới thần kinh.
Cô cởi áo choàng của mình đắp cho Vương Dụ Tuần, khích lệ: "Tam ca, huynh kiên trì thêm một lát nữa, mặc dù trong tay muội có kim sang dược, nhưng bây giờ bọn muội vẫn không dám rút tên ra cho huynh."
"Không sao, bây giờ cũng đã qua cơn đau. Mấy người bọn muội không có việc gì là tốt rồi." Vương Dụ Tuần nói xong cười khổ một cái, nhưng vẫn không quên tiếp tục trêu đùa bảo: "Đều nói vô dụng nhất là thư sinh, ngày hôm nay Tam ca xem như đã lĩnh giáo triệt để rồi. Gặp phải thích khách, cho dù mồm mép ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng vô dụng."
Vương Tự Bảo bèn đề nghị: "Vậy lần này sau khi khỏe lại, nếu có thời gian huynh vẫn nên học võ công cùng tổ phụ cho tốt đi."
Vương Dụ Tuần đùa giỡn nói: "Ừm, để sống lâu thêm mấy năm, ta sẽ học."
Vương Tông không quên chân chó bảo: "Tam thúc, nếu như thúc đau thì để con thổi cho thúc."
"Tiểu tử thối, con bớt khóc hai tiếng, Tam thúc sẽ hết đau. Nghe con khóc là đầu Tam thúc lại đau." Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới vết thương, thế nào Vương Dụ Tuần cũng phải giơ tay lên gõ đầu Vương Tông.
Vương Tông chép miệng: "Không phải con còn nhỏ sao? Đợi sau này con lớn bằng Tam thúc thì sẽ không khóc nữa."
Lâm Khê nhìn thời gian không sai biệt lắm, bèn giao Vương Hử và Vương Tông cho Lương Thần, Mỹ Cảnh cùng đám nha hoàn, tiểu tư của chúng chăm sóc. Vương Dụ Tuần được tiểu tư Vũ Văn và Lộng Mặc của hắn kề cạnh.
Lâm Khê kéo Vương Tự Bảo qua một bên, cẩn thận chỉnh trang lại cho cô, lại cởi áo choàng của mình ra bọc cô lại, sau đó một mực nắm tay Vương Tự Bảo không chịu buông ra.
Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, ban nãy còn đang chán nản vì chuyện giết người, hiện tại lại giống như tiểu đại nhân phải chăm sóc cho tất cả mọi người, điều này làm Lâm Khê cảm thấy đau lòng không thôi.
Trên thế giới không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ.
Sở dĩ toàn bộ người trong Hầu phủ đều thích cô như vậy, còn không phải bởi so với những người khác, cô càng thêm biết quý trọng những tình yêu này, hơn nữa cũng càng hiểu làm sao để trao đi tình yêu nhiều hơn những người khác hay sao.
Lâm Khê luôn muốn trở thành duy nhất của cô, nhưng với sự hiểu biết của cậu về Vương Tự Bảo, chỉ sợ đây là chuyện tạm thời cô cũng rất khó làm được.
Không sao, cậu chờ được. Tương lai người có thể mãi mãi ở bên cô, sẽ chỉ là một mình cậu.
Lâm Khê thấy Vương Tự Bảo ra tay, lập tức dẫn theo ám vệ của mình chạy tới.
Cùng lúc đó, ám vệ của Vương Tự Bảo cũng vây quanh Vương Tự Bảo và Vương Tông.
"Quận chúa!" Đội trưởng đội ám vệ bẩm báo với Vương Tự Bảo.
Ánh mắt Vương Tự Bảo hơi lạnh lùng: "Để lại hai người ở đây, những người còn tấn công. Nhớ kỹ, không chừa một kẻ nào, giết không tha!"
Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công. Đối với đám thích khách này, căn bản cũng không cần phải để lại người sống.
Nếu không phải vì Vương Tông trong lòng, Vương Tự Bảo nhất định sẽ đại khai sát giới.
Cung thủ của đối phương cũng không nhiều, sau khi giải quyết hết những kẻ này, lại có thêm một đám thích khách cầm trường kiếm hướng về phía bọn họ.
Vương Tự Bảo tương đối yên tâm về sức chiến đấu của ám vệ của mình và Lâm Khê. Cô đứng tại chỗ, thăm dò bốn phía.
Bắt giặc phải bắt vua trước, cô đang tìm những gã đầu sỏ chỉ huy trong bóng tối.
Quả nhiên ở một nóc nhà hẻo lảnh, cô nhạy bén nhận ra điểm khác biệt. Nơi đó có một kẻ đang ẩn nấp, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ hai mặt, trong đó một mặt màu đỏ, mặt khác là màu trắng. Mỗi khi hắn vung cờ, đám thích khách này sẽ lựa chọn đội hình khác nhau bắt đầu tấn công.
Khóe miệng Vương Tự Bảo cong lên, cô lấy một cái còi nhỏ từ trong hà bao ra rồi thổi.
Một hồi âm thanh trong trẻo qua đi, hai thân ảnh xinh xắn từ phía đám thích khách đánh lén bên kia chạy tới hướng này.
Ban nãy hai con chồn nhỏ bị Lâm Khê phái đi giải quyết thích khách bắn ám tiễn.
Bây giờ nghe tiếng còi, biết Vương Tự Bảo đang gọi, chúng nó bèn chạy tới đây.
Còn chưa tới gần, thấy Vương Tự Bảo chỉ về phía kẻ cầm cờ nhỏ đang ẩn nấp, chúng đã nhanh chóng quay ngược lại chạy tới đó.
Bởi tốc độ của hai đứa thật sự quá nhanh, người nọ căn bản chưa kịp phản ứng đã bị chồn nhỏ cắn mấy cái. Chờ tới lúc hắn phản ứng kịp thì đã trúng độc bỏ mình.
Trước khi chết, người này cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại bị bại lộ? Và bị con gì cắn chết?
Người chỉ huy vừa chết, những kẻ ám sát liền nhanh chóng đào ngũ.
Rất nhanh bọn họ đã bị Lâm Khê lần lượt tiêu diệt.
Trong đó có kẻ muốn chạy trốn, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của nhóm ám vệ.
Lâm Khê híp mắt, lạnh lùng nhìn thi thể ngổn ngang trên mặt đất. Trừ hộ vệ và ám vệ của hắn và Vương Tự Bảo ra, ít nhất còn có hơn một trăm thích khách mặc áo đen ở trong đây.
Những kẻ này ra tay tàn nhẫn, hiển nhiên là một đám sát thủ thường xuyên làm loại chuyện này.
Vì đề phòng có kẻ giả chết, Lâm Khê hướng về phía hộ vệ và ám vệ hạ lệnh: "Không cần để lại người sống, mỗi tên chém thêm hai đao nữa."
"Vâng."
Sau khi hạ mệnh lệnh xong, Lâm Khê bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Vương Tự Bảo khắp mọi nơi. Lúc đến gần góc tường, cậu trông thấy Vương Tự Bảo đang được vây ở giữa nhưng vẫn nhạy bén kiểm tra bốn phía, tâm trạng vô cùng lo lắng cũng bình tĩnh lại.
May mà Bảo Muội bình an.
May mà Bảo Muội vẫn luôn khổ luyện võ công giống mình, có năng lực tự vệ nhất định.
Lúc đó sở dĩ Lâm Khê để mặc cho Vương Tự Bảo đi cứu người còn có một nguyên nhân khác, đó là áo trong của hai người bọn cậu, toàn bộ đều được khâu bằng băng tàm ti.
Đây chính là vật phẩm cao cấp đao thương bất nhập.
Chỉ sợ cũng chỉ có người phụ thân kia của cậu mới có thể bạo tay như vậy, chuẩn bị một cuộn thật lớn cho hai người bọn cậu dùng phòng thân.
Sau khi tới gần, Lâm Khê ném Vương Tông trong lòng Vương Tự Bảo cho Quyển Thư đứng sau lưng mình, còn cậu thì tiến lên một bước, lôi kéo Vương Tự Bảo bắt đầu kiểm tra từ trên xuống dưới: "Bảo Muội, muội không sao chứ?"
Thấy Lâm Khê cũng bình an, Vương Tự Bảo rầu rĩ trả lời: "Ta vẫn ổn. Chỉ là hình như ban nãy ta giết người rồi."
Vương Tự Bảo dù sao cũng là lần đầu tiên ra tay giết người, chờ sau khi khoảng thời gian khó khăn đó qua đi, bây giờ nghĩ lại mà sợ.
Lâm Khê vội vàng ôm bảo bối yêu dấu của mình, vỗ nhẹ sau lưng cô an ủi nói: "Không sợ. Người nọ cũng không chắc chắn là do muội giết chết. Thế nhưng lần sau, nhất định đừng mạo hiểm đi cứu người khác. Cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, để ta bảo vệ muội."
"Người khác gì chứ? Đây đều là người thân của ta." Vương Tự Bảo quở trách.
"Đúng. Là người thân của muội, cũng là người thân của ta. Thế nhưng trong lòng ta không có gì quan trọng hơn muội."
Lâm Khê có trách thì cũng chỉ là trách bản thân vẫn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ người trong lòng thật tốt mà thôi.
Bởi ngựa kéo xe đều đã bị bắn chết toàn bộ, Vương Dụ Tuần lại bị thương, cho nên mấy người chỉ có thể ở tại chỗ đợi xe ngựa của Hầu phủ tới đón.
Vương Tự Bảo kéo Lâm Khê đi xem Vương Hử. Mặc dù cậu bé run rẩy, nhưng ít ra vẫn kiên cường không để mình khóc.
Nhìn Vương Hử như vậy càng khiến Vương Tự Bảo cảm thấy đau lòng.
Cô buông tay Lâm Khê ra, tiến lên xoa xoa đầu Vương Hử, nhẹ giọng hỏi: "Hử ca nhi không sao chứ? Ban nãy tiểu cô cô không bảo vệ Hử ca nhi, Hử ca nhi có trách tiểu cô cô không?"
Vừa nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Vương Hử cũng không để ý tiểu cô phụ nhà mình có ở bên cạnh hay không, nhào vào lòng Vương Tự Bảo, bắt đầu khóc lớn. Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tiểu cô cô, thực ra vừa rồi con cũng rất sợ, con cũng muốn người bảo vệ. Thế nhưng con nghĩ Tông ca nhi nhỏ hơn con, càng cần sự bảo vệ của tiểu cô cô hơn con, cho nên mới không tranh giành với Tông ca nhi. Người nói xem, có phải con rất hèn nhát không?"
Có thể khóc lên là tốt rồi.
Nếu Vương Hử trước sau không khóc mới có khả năng kìm nén tới mức xảy ra vấn đề. Nhất là từng trải qua một phen hoảng sợ như thế, lại còn đi một vòng giữa ranh giới sống chết nữa.
Vương Tự Bảo vỗ nhẹ sau lưng Vương Hử, dịu dàng an ủi khích lệ nói: "Hử ca nhi dũng cảm nhất. Thời điểm mấu chốt không những không khóc mà còn biết dỗ dành đệ đệ, nhường nhịn đệ đệ, hơn nữa cuối cùng còn có thể cầm kiếm dũng cảm bảo vệ mình. Trong mắt của ta, con giống như một nam tử hán chân chính vậy."
Hai mắt Vương Hử đẫm nước mắt, mờ mịt nhìn Vương Tự Bảo, nghi ngờ hỏi: "Tiểu cô cô, người thật sự nghĩ rằng con rất dũng cảm ư? Con giống như một nam tử hán chân chính?" Thế nhưng lúc đó cậu cũng thật sự rất sợ mà!
"Đúng. Có rất ít người có thể ở tuổi của Hử ca nhi, gặp phải chuyện này mà còn có thể làm tốt như vậy. Mặc dù con cảm thấy bản thân không làm được tốt nhất, nhưng ở trong lòng ta, con đã là giỏi nhất rồi. Tiểu cô cô tự hào về con. Mấy ngày nữa, tiểu cô cô sẽ viết thư cho phụ thân con, nói cho hắn biết con dũng cảm đến thế nào." Tuổi nhỏ như vậy đã gặp phải cảnh tượng máu tanh thế này, không kêu cha gọi mẹ, điên cuồng hô cứu mạng là đã không tệ rồi.
Vương Tự Bảo sợ nhất chính là sau khi hai đứa trẻ chứng kiến hình ảnh đẫm máu như vậy, sẽ để lại bóng ma không tốt gì đó cho chúng. Để phòng ngừa vạn nhất, mấy ngày nay sau khi trở về vẫn phải chú ý nhiều hơn tới Vương Hử và Vương Tông một chút mới được.
Vương Tông vừa mới nghe thấy Vương Hử khóc cũng khóc lớn theo.
Cậu rất sợ đó!
Vương Tông trong lòng Quyển Thư giãy giụa đòi xuống, tới trước mặt Vương Hử, kéo tay Vương Hử khóc nói: "Đại đường ca, đều là ta không tốt, bởi vì ta sợ, cho nên ban nãy tiểu cô cô mới bảo vệ ta trước."
Vương Hử sờ đầu Vương Tông nói: "Đệ là đệ đệ, chúng ta đều nên bảo vệ đệ mới đúng. Đợi sau này đường ca trưởng thành, luyện giỏi võ thuật rồi cũng sẽ bảo vệ đệ."
Vương Tông lập tức nịnh nọt: "Ta cũng phải giống như đại đường ca, khổ luyện võ công, tương lai bảo vệ huynh, bảo vệ tiểu cô cô."
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
May mà trải qua chuyện này, mặc dù hai đứa bé đều phải chịu hoảng sợ ở mức độ khác nhau, nhưng ít ra đều bình yên vô sự.
Trải qua lần cùng chung hoạn nạn này sẽ khiến tình cảm giữa chúng càng thêm kiên định, kích thích khả năng tiềm ẩn bên trong của chúng, thúc đẩy chúng không ngừng lớn mạnh.
Đương nhiên đây cũng coi như là một loại trưởng thành, đau thương mà vui vẻ.
Tay trái Vương Tự Bảo nắm tay Vương Hử, tay phải nắm tay Vương Tông, ba người cùng đi đến cạnh Vương Dụ Tuần.
Lúc này Vương Dụ Tuần đang nằm nghiêng trên áo khoác dài của Vũ Văn và Lộng Mặc.
Vương Tự Bảo cúi người xuống, kiểm tra tình trạng vết thương của Vương Dụ Tuần.
Phán đoán sơ bộ vấn đề không lớn, ít nhất khi bảo Vương Dụ Tuần cử động ngón tay, cổ tay, cô thấy chúng không chịu ảnh hưởng, chắc là không tổn thương tới thần kinh.
Cô cởi áo choàng của mình đắp cho Vương Dụ Tuần, khích lệ: "Tam ca, huynh kiên trì thêm một lát nữa, mặc dù trong tay muội có kim sang dược, nhưng bây giờ bọn muội vẫn không dám rút tên ra cho huynh."
"Không sao, bây giờ cũng đã qua cơn đau. Mấy người bọn muội không có việc gì là tốt rồi." Vương Dụ Tuần nói xong cười khổ một cái, nhưng vẫn không quên tiếp tục trêu đùa bảo: "Đều nói vô dụng nhất là thư sinh, ngày hôm nay Tam ca xem như đã lĩnh giáo triệt để rồi. Gặp phải thích khách, cho dù mồm mép ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng vô dụng."
Vương Tự Bảo bèn đề nghị: "Vậy lần này sau khi khỏe lại, nếu có thời gian huynh vẫn nên học võ công cùng tổ phụ cho tốt đi."
Vương Dụ Tuần đùa giỡn nói: "Ừm, để sống lâu thêm mấy năm, ta sẽ học."
Vương Tông không quên chân chó bảo: "Tam thúc, nếu như thúc đau thì để con thổi cho thúc."
"Tiểu tử thối, con bớt khóc hai tiếng, Tam thúc sẽ hết đau. Nghe con khóc là đầu Tam thúc lại đau." Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới vết thương, thế nào Vương Dụ Tuần cũng phải giơ tay lên gõ đầu Vương Tông.
Vương Tông chép miệng: "Không phải con còn nhỏ sao? Đợi sau này con lớn bằng Tam thúc thì sẽ không khóc nữa."
Lâm Khê nhìn thời gian không sai biệt lắm, bèn giao Vương Hử và Vương Tông cho Lương Thần, Mỹ Cảnh cùng đám nha hoàn, tiểu tư của chúng chăm sóc. Vương Dụ Tuần được tiểu tư Vũ Văn và Lộng Mặc của hắn kề cạnh.
Lâm Khê kéo Vương Tự Bảo qua một bên, cẩn thận chỉnh trang lại cho cô, lại cởi áo choàng của mình ra bọc cô lại, sau đó một mực nắm tay Vương Tự Bảo không chịu buông ra.
Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, ban nãy còn đang chán nản vì chuyện giết người, hiện tại lại giống như tiểu đại nhân phải chăm sóc cho tất cả mọi người, điều này làm Lâm Khê cảm thấy đau lòng không thôi.
Trên thế giới không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ.
Sở dĩ toàn bộ người trong Hầu phủ đều thích cô như vậy, còn không phải bởi so với những người khác, cô càng thêm biết quý trọng những tình yêu này, hơn nữa cũng càng hiểu làm sao để trao đi tình yêu nhiều hơn những người khác hay sao.
Lâm Khê luôn muốn trở thành duy nhất của cô, nhưng với sự hiểu biết của cậu về Vương Tự Bảo, chỉ sợ đây là chuyện tạm thời cô cũng rất khó làm được.
Không sao, cậu chờ được. Tương lai người có thể mãi mãi ở bên cô, sẽ chỉ là một mình cậu.