Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239 - Chương 239 ĐẠI HÔN LẦN THỨ HAI
Việc hệ trọng đầu tiên Vương Tự Bảo làm khi đến Thiều là tổ chức đại hôn lần thứ hai với Chu Lâm Khê. Mục đích để tuyên bố với mọi người ở Thiều Quốc hai người họ là vợ chồng hợp pháp, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để Vương Tự Bảo xuất hiện trước mặt mọi người một cách vẻ vang.
Do hai người không đi theo con đường hòa thân, cho nên hôn lễ sẽ được cử hành theo tập tục của Thiều Quốc.
Vì vậy Chu Vĩnh Hồng cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng cũng không cần tổ chức hôn lễ chẳng ra ngô cũng chẳng ra khoai như bên Đại Ung nữa.
Lần xuất giá này Vương Tự Bảo chọn một dịch quán ở Đại Ung là nhà mẹ đẻ. Các quan viên Đại Ung đóng quân ở Thiều Quốc đảm nhận vai trò bên nhà gái của Vương Tự Bảo.
Theo tập tục ở đây thì vẫn phải bắt đầu từ việc nạp sính lễ.
Ngoài các sính lễ cơ bản, Chu Vĩnh Hồng còn tặng thêm nhiều cửa hiệu mặt tiền và không ít đất hoang, núi hoang.
Đối với người ngoài mà nói thì việc này có chút quái lạ. Nếu nói cho cửa hiệu mặt tiền thì rất dễ hiểu. Nghe nói ở Đại Ung, trước Hòa Thuận Hầu phủ, nay gọi là An Quốc Công phủ là gia đình biết buôn bán kiếm tiền nhất Hồng Vũ đại lục.
Nhưng lần này cho nhiều đất hoang với núi hoang vậy để làm gì?
Chỉ nhìn vào số lượng sẽ khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng trên thực tế lại là một đống đất hoang vô dụng, không thể sản xuất lương thực, nếu phái người đi xử lý chẳng khác gì đắp thêm tiền vào đó, vì sao lại như vậy?
Vương Tự Bảo cũng rất xem thường cách làm của cha chồng mình.
Ông bảo phu thê họ lén lút đi mở rộng lãnh thổ thì thôi đi, giờ còn cho bao nhiêu núi hoang với đất hoang thế này là nhìn ra bọn họ có thể xử ý những thứ vô bổ này?
Sao nàng có cảm giác sau khi đến Thiều Quốc, bản thân mình đi theo con đường làm nông rồi?
Nàng là đại tiểu thư của đích nữ Quốc Công phủ, công chúa của một nước, không để cho nàng đi theo con đường nữ cường thì cũng thôi, thế mà còn muốn nàng đi theo con đường làm nông như các nữ chính xuyên không tới các nhà nông nghèo rớt mồng tơi vậy?
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Vương Tự Bảo giật giật.
Cha chồng, người nhìn thấy hơi thở nông thôn nồng đậm ở đâu trên người con vậy?
Thật ra vì trước đây Vương Tự Bảo từng khai khẩn núi hoang thành công nên hai cha con Chu Vĩnh Hồng, Chu Lâm Khê mới nhìn ra khả năng làm nông bị ẩn giấu ở Vương Tự Bảo.
Sở dĩ Thiều Quốc lạc hậu hơn Đại Ung và Định quốc cũng bởi lẽ đất nước bọn họ đây nhiều núi, người lại thưa thớt. Nếu như Vương Tự Bảo có thể khai khẩn đất hoang, núi hoang này, đồng thời có thể phát triển dân cư, trong tương lai Thiều Quốc sẽ không đến mức bị các nước khác khống chế như hiện tại.
Ngân trang Bảo Ký thí điểm của Vương Tự Bảo ở Ung Đô càng khiến Chu Vĩnh Hồng nhìn thấy được triển vọng.
Nếu Thiều Quốc có thể có nhiều ngân trang như vậy, điều kiện sinh hoạt của nông dân tất sẽ có bước cải thiện lớn. Nông dân có cuộc sống đầy đủ sung túc, quốc khố cũng sẽ được bổ sung đáng kể.
Mặt khác, huấn luyện quân đội coi trọng tinh nhuệ chứ không coi trọng số lượng, làm được điều này thì tương lai của Thiều Quốc sẽ không thể hạn lượng.
Mỗi khi nghĩ đến điều này Chu Vĩnh Hồng đều cảm thấy đứa con trai ngốc nghếch của ông đã nhặt được của quý rồi.
Vương Tự Bảo không biết cha chồng mình lại nghĩ xa đến như vậy. Vì đại hôn lần này ông cũng bận túi bụi.
Hôn lễ này không chỉ là đại diện cho một mình nàng mà là hôn lễ đại diện cho cả An Quốc Công phủ của Đại Ung.
Bởi vậy lúc đưa của hồi môn, nàng không chọn cách che giấu mà khoe ra.
Của hồi môn của Vương Tự Bảo lần này không ít những bảo vật quý hiếm. Hầu như những đồ vật của Tưởng Thái hậu khi còn sống để lại đều rơi vào trong túi Vương Tự Bảo.
Trước khi rời đi, Vương Tự Bảo vẽ chân dung cho mấy người ở An Quốc Công phủ, đồng thời còn để lại một bức chân dung của nàng và Chu Lâm Khê để làm kỷ niệm. Sau khi suy nghĩ, nàng cũng tiện tay vẽ cho Vĩnh Thịnh đế và Tần Hoàng hậu mỗi người một bức tranh.
Đương nhiên, hai bức tranh đó không phải vẽ không công. Vương Tự Bảo đã vơ vét được một khoản từ Ung Cung vốn không còn giàu có gì nữa.
Hai lần Hạ Thần Dục nổi loạn khiến Ung Cung tổn thất thực sự không nhỏ.
Lần vơ vét này của Vương Tự Bảo khiến người keo kiệt như Vĩnh Thịnh đế đau lòng mấy ngày, ngủ không ngon giấc. Chỉ khi nhìn thấy bức chân dung mình của mười năm trước, ông mới có thể bình tĩnh một chút.
Hôn lễ kéo dài mười dặm khiến dân chúng Thiều Kinh hiểu rõ cái gì gọi là một đất nước giàu mạnh? Cái gì mới là sủng ái thực sự?
Cũng khiến mọi người không dám đánh giá thấp Trấn Quốc Công chúa của Đại Ung này.
Lần đầu ra mắt Thiều Quốc, Vương Tự Bảo đã đè bẹp mọi người bằng số hồi môn đồ sộ của mình.
Sau này, tất cả những người gặp Vương Tự Bảo đều không dám nói những chuyện liên quan về tiền bạc nữa.
Thực tế là không thể so sánh với người ta! So đi so lại cũng chỉ khiến bản thân mất mặt.
Dù Vương Tự Bảo có mặc trang phục khá mộc mạc xuất hiện ở nhiều nơi thì người khác cũng không dám chê cười, chỉ sợ là mình nhìn nhầm.
Đến ngày chính là mồng Sáu tháng Mười, Chu Lâm Khê tình nguyện đeo dải tú cầu lớn trông rất ngớ ngẩn, cưỡi ngựa Tuyết Sư, khoa trương đi từ Nhiếp Chính Vương phủ đến dịch quán.
Lần đại hôn này phải tổ chức tại Nhiếp Chính Vương phủ, việc này đã được thương lượng từ đầu.
Vào ngày thứ ba của đại hôn, tức ngày lại mặt, hai người họ sẽ đi đến Thiều Quận Vương phủ đã được xây dựng xong.
Vì Vương Tự Bảo không có người thân ở đây nên cũng không có người chặn cửa. Chu Lâm Khê đi thẳng một mạch tới nơi Vương Tự Bảo ở lại, một lần nữa bế tân nương lên kiệu hoa.
Trong tiếng kèn trống vui mừng, Vương Tự Bảo được kiệu hoa khiêng đến trước cổng chính của Nhiếp Chính Vương phủ.
Lần này, vẫn là giống như lần trước, Chu Lâm Khê không đá cửa kiệu, Vương Tự Bảo cũng không đá lại. Giữa những tiếng cười vang dội, Chu Lâm Khê bế Vương Tự Bảo vào đại điện bái đường.
Bố cục của Nhiếp Chính Vương phủ giống với Đông Cung, là một cung điện nhỏ.
Khi lão Hoàng đế không lâm triều, Chu Vĩnh Hồng sẽ triệu kiến các vị triều thần ở đây.
Hiện nay Thái tử muốn đòi lại quyền, Chu Vĩnh Hồng dứt khoát phối hợp.
Thiều Văn đế, người đã rất nhiều ngày không lâm triều, không ngờ lần này lại cực kỳ nể mặt dẫn theo Hoàng Quý phi Lục thị cùng đến.
Lục Quý phi đeo khăn che mặt khiến người khác không nhìn rõ dung mạo của mình, bà không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hai người mới. Mặc dù hiện nay vị trí của bà là cao nhất trong hậu cung, nhưng bà giống như một người vô hình, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.
Cho dù xuất hiện trước mặt người khác cũng đều đeo khăn che mặt.
Một số người nói rằng vì bà quá xinh đẹp, cũng có người nói rằng bà bị hủy dung. Dù người khác có nói gì đi nữa, vị Lục Quý phi này chưa bao giờ để người khác nhìn thấy dung mạo thật của mình.
Lần này, bà cùng Thiều Văn đế đến dự hôn lễ, đủ biết mặt mũi của Nhiếp Chính Vương lớn đến thế nào.
Lần này ngồi ở vị trí cao đường là Chu Vĩnh Hồng và người lâu ngày không lộ diện là Phùng thị. Hứa Nhan Dung chỉ có thể căm hận đứng bên cạnh.
Sau khi quan viên lễ bộ nói ra hai chữ "Lễ thành", hai người mới được đưa vào động phòng.
Lần này, Chu Lâm Khê cẩn thận quan sát những đồ vật trên giường, nhẹ nhàng bế Vương Tự Bảo đặt lên tấm đệm dày đã được lót sẵn.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khi hỉ nương yêu cầu vén khăn trùm đầu, Chu Lâm Khê nhẹ nhàng dùng gậy vén lên.
Trong khoảng khắc khăn voan được vén lên, mọi người chỉ nghe thấy âm thanh cảm thán.
Tân nương tử xinh đẹp quá!
Đầu đội mũ phượng, hỉ phục đỏ thắm nhưng không thể che được dung nhan tuyệt mỹ của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cũng không ngượng ngùng, thoải mái nhìn Chu Lâm Khê, rồi chớp mắt tinh nghịch, tiếp đó lại mỉm cười nhìn mọi người.
Lần này nàng không cần nhờ đến hỉ nương trang điểm mà là Lương Thần và Mỹ Cảnh ra tay.
Dung nhan của Vương Tự Bảo vốn đã tuyệt sắc, vì vậy mấy người chỉ trang điểm nhẹ nhàng cho nàng. Điểm nổi bật duy nhất chính là ở giữa mi tâm của Vương Tự Bảo dán một đài hoa hình hoa đào làm điểm nhấn.
Mọi người nhìn thấy Chu Lâm Khê đứng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc kinh ngạc.
Chu Lâm Khê là người từ trước đến giờ luôn mang một khuôn mặt lạnh như tiền, hôm nay đã cho mọi người thấy được rất nhiều biểu cảm khác nhau. Duy chỉ có biểu tình ngay lúc này của hắn là hoàn toàn trái ngược với hình tượng của hắn. Hình tượng hắn xây dựng lâu nay trước mặt mọi người bị sụp đổ trong nháy mắt.
Sau khi nhìn nhau, mọi người đểu hiểu ý mà cười.
Lúc này, có người bưng một bát sủi cảo đến cho Vương Tự Bảo. Vương Tự Bảo không cần ăn cũng biết đó là sủi cảo sống.
Chu Lâm Khê đón bát từ tay hỉ nương, sau đó dùng đũa gắp một cái đưa lên miệng Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm, cắn một miếng nhỏ.
Mọi người liền hỏi: "Có sống* không?"
(*) Chữ 生 trong tiếng trung có một nghĩa là "sống" còn một nghĩa là "sinh". Ở đây người ta đang chơi chữ. Ý hỏi có sinh không?
Vương Tự Bảo cười nói: "Sống"
Nói xong câu này, nàng lại tinh nghịch nhìn Chu Lâm Khê nói: "Chàng muốn mấy đứa?"
Chu Lâm Khê bất đắc dĩ lắc đầu, rồi sủng nịnh nói: "Chỉ cần là nàng sinh, cho dù là nam hay nữ ta đều thích. Với lại tùy theo ý nàng, nàng muốn sinh bao nhiêu chúng ta sinh bấy nhiêu."
Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Chu Lâm Khê, sao Thiều Quận vương lại dễ nói chuyện đến thế.
Chu Lâm Khê không quan tâm đến việc có mất mặt hay không, hướng về phía mọi người lạnh lùng nói: "Bản quận vương từ đầu đến cuối chỉ có một nữ nhân chính là thê tử của mình, ai muốn làm việc gì phá hoại bản quận vương và Quận vương phi, đừng trách bản vương không khách khí."
"Đây, đây là, Thiều Quận vương, người đang nói là không nạp thiếp, không cần trắc phi?" Có người buột miệng nói ra.
"Đúng vậy." Chu Lâm Khê liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt nghiêm nghị. Ngoại trừ hai vị tẩu tử trên danh nghĩa của hắn ra, cũng chính là thê tử của Chu Lâm Giang và Chu Lâm Hà, ở đây có rất nhiều thiếp thất của Thiều Quốc Công phủ, và một số người mà đến ngay cả hắn cũng không biết là người ở đâu.
Hắn không ngại thừa dịp đông người mà cảnh cáo, "Nếu có ai đưa nữ nhân vào Thiều Quận Vương phủ của bản quận vương, người biết điều bản quận vương sẽ ban cho thủ hạ, người không biết điều sẽ được đưa đến Lưu Hương Các, nếu quá không biết điều thì sẽ lập tức giết chết."
"Ôi trời, quận vương của tôi, ngày đại hỉ đừng nói những lời không may mắn đó." Hỉ nương vội vàng ngăn lại.
Chu Lâm Khê thản nhiên nói: "Bản vương và Quận vương phi đều không để bụng".
Vương Tự Bảo ở bên cạnh ra sức gật đầu để bày tỏ sự ủng hộ dành cho Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê nhìn dáng vẻ gà con mổ thóc của Vương Tự Bảo thì cười.
Nụ cười này khiến các nữ quyến có mặt ở đó đều ngây người.
Hóa ra nụ cười lúc Thiều Quận vương dịu dàng là như vậy.
Do hai người không đi theo con đường hòa thân, cho nên hôn lễ sẽ được cử hành theo tập tục của Thiều Quốc.
Vì vậy Chu Vĩnh Hồng cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng cũng không cần tổ chức hôn lễ chẳng ra ngô cũng chẳng ra khoai như bên Đại Ung nữa.
Lần xuất giá này Vương Tự Bảo chọn một dịch quán ở Đại Ung là nhà mẹ đẻ. Các quan viên Đại Ung đóng quân ở Thiều Quốc đảm nhận vai trò bên nhà gái của Vương Tự Bảo.
Theo tập tục ở đây thì vẫn phải bắt đầu từ việc nạp sính lễ.
Ngoài các sính lễ cơ bản, Chu Vĩnh Hồng còn tặng thêm nhiều cửa hiệu mặt tiền và không ít đất hoang, núi hoang.
Đối với người ngoài mà nói thì việc này có chút quái lạ. Nếu nói cho cửa hiệu mặt tiền thì rất dễ hiểu. Nghe nói ở Đại Ung, trước Hòa Thuận Hầu phủ, nay gọi là An Quốc Công phủ là gia đình biết buôn bán kiếm tiền nhất Hồng Vũ đại lục.
Nhưng lần này cho nhiều đất hoang với núi hoang vậy để làm gì?
Chỉ nhìn vào số lượng sẽ khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng trên thực tế lại là một đống đất hoang vô dụng, không thể sản xuất lương thực, nếu phái người đi xử lý chẳng khác gì đắp thêm tiền vào đó, vì sao lại như vậy?
Vương Tự Bảo cũng rất xem thường cách làm của cha chồng mình.
Ông bảo phu thê họ lén lút đi mở rộng lãnh thổ thì thôi đi, giờ còn cho bao nhiêu núi hoang với đất hoang thế này là nhìn ra bọn họ có thể xử ý những thứ vô bổ này?
Sao nàng có cảm giác sau khi đến Thiều Quốc, bản thân mình đi theo con đường làm nông rồi?
Nàng là đại tiểu thư của đích nữ Quốc Công phủ, công chúa của một nước, không để cho nàng đi theo con đường nữ cường thì cũng thôi, thế mà còn muốn nàng đi theo con đường làm nông như các nữ chính xuyên không tới các nhà nông nghèo rớt mồng tơi vậy?
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Vương Tự Bảo giật giật.
Cha chồng, người nhìn thấy hơi thở nông thôn nồng đậm ở đâu trên người con vậy?
Thật ra vì trước đây Vương Tự Bảo từng khai khẩn núi hoang thành công nên hai cha con Chu Vĩnh Hồng, Chu Lâm Khê mới nhìn ra khả năng làm nông bị ẩn giấu ở Vương Tự Bảo.
Sở dĩ Thiều Quốc lạc hậu hơn Đại Ung và Định quốc cũng bởi lẽ đất nước bọn họ đây nhiều núi, người lại thưa thớt. Nếu như Vương Tự Bảo có thể khai khẩn đất hoang, núi hoang này, đồng thời có thể phát triển dân cư, trong tương lai Thiều Quốc sẽ không đến mức bị các nước khác khống chế như hiện tại.
Ngân trang Bảo Ký thí điểm của Vương Tự Bảo ở Ung Đô càng khiến Chu Vĩnh Hồng nhìn thấy được triển vọng.
Nếu Thiều Quốc có thể có nhiều ngân trang như vậy, điều kiện sinh hoạt của nông dân tất sẽ có bước cải thiện lớn. Nông dân có cuộc sống đầy đủ sung túc, quốc khố cũng sẽ được bổ sung đáng kể.
Mặt khác, huấn luyện quân đội coi trọng tinh nhuệ chứ không coi trọng số lượng, làm được điều này thì tương lai của Thiều Quốc sẽ không thể hạn lượng.
Mỗi khi nghĩ đến điều này Chu Vĩnh Hồng đều cảm thấy đứa con trai ngốc nghếch của ông đã nhặt được của quý rồi.
Vương Tự Bảo không biết cha chồng mình lại nghĩ xa đến như vậy. Vì đại hôn lần này ông cũng bận túi bụi.
Hôn lễ này không chỉ là đại diện cho một mình nàng mà là hôn lễ đại diện cho cả An Quốc Công phủ của Đại Ung.
Bởi vậy lúc đưa của hồi môn, nàng không chọn cách che giấu mà khoe ra.
Của hồi môn của Vương Tự Bảo lần này không ít những bảo vật quý hiếm. Hầu như những đồ vật của Tưởng Thái hậu khi còn sống để lại đều rơi vào trong túi Vương Tự Bảo.
Trước khi rời đi, Vương Tự Bảo vẽ chân dung cho mấy người ở An Quốc Công phủ, đồng thời còn để lại một bức chân dung của nàng và Chu Lâm Khê để làm kỷ niệm. Sau khi suy nghĩ, nàng cũng tiện tay vẽ cho Vĩnh Thịnh đế và Tần Hoàng hậu mỗi người một bức tranh.
Đương nhiên, hai bức tranh đó không phải vẽ không công. Vương Tự Bảo đã vơ vét được một khoản từ Ung Cung vốn không còn giàu có gì nữa.
Hai lần Hạ Thần Dục nổi loạn khiến Ung Cung tổn thất thực sự không nhỏ.
Lần vơ vét này của Vương Tự Bảo khiến người keo kiệt như Vĩnh Thịnh đế đau lòng mấy ngày, ngủ không ngon giấc. Chỉ khi nhìn thấy bức chân dung mình của mười năm trước, ông mới có thể bình tĩnh một chút.
Hôn lễ kéo dài mười dặm khiến dân chúng Thiều Kinh hiểu rõ cái gì gọi là một đất nước giàu mạnh? Cái gì mới là sủng ái thực sự?
Cũng khiến mọi người không dám đánh giá thấp Trấn Quốc Công chúa của Đại Ung này.
Lần đầu ra mắt Thiều Quốc, Vương Tự Bảo đã đè bẹp mọi người bằng số hồi môn đồ sộ của mình.
Sau này, tất cả những người gặp Vương Tự Bảo đều không dám nói những chuyện liên quan về tiền bạc nữa.
Thực tế là không thể so sánh với người ta! So đi so lại cũng chỉ khiến bản thân mất mặt.
Dù Vương Tự Bảo có mặc trang phục khá mộc mạc xuất hiện ở nhiều nơi thì người khác cũng không dám chê cười, chỉ sợ là mình nhìn nhầm.
Đến ngày chính là mồng Sáu tháng Mười, Chu Lâm Khê tình nguyện đeo dải tú cầu lớn trông rất ngớ ngẩn, cưỡi ngựa Tuyết Sư, khoa trương đi từ Nhiếp Chính Vương phủ đến dịch quán.
Lần đại hôn này phải tổ chức tại Nhiếp Chính Vương phủ, việc này đã được thương lượng từ đầu.
Vào ngày thứ ba của đại hôn, tức ngày lại mặt, hai người họ sẽ đi đến Thiều Quận Vương phủ đã được xây dựng xong.
Vì Vương Tự Bảo không có người thân ở đây nên cũng không có người chặn cửa. Chu Lâm Khê đi thẳng một mạch tới nơi Vương Tự Bảo ở lại, một lần nữa bế tân nương lên kiệu hoa.
Trong tiếng kèn trống vui mừng, Vương Tự Bảo được kiệu hoa khiêng đến trước cổng chính của Nhiếp Chính Vương phủ.
Lần này, vẫn là giống như lần trước, Chu Lâm Khê không đá cửa kiệu, Vương Tự Bảo cũng không đá lại. Giữa những tiếng cười vang dội, Chu Lâm Khê bế Vương Tự Bảo vào đại điện bái đường.
Bố cục của Nhiếp Chính Vương phủ giống với Đông Cung, là một cung điện nhỏ.
Khi lão Hoàng đế không lâm triều, Chu Vĩnh Hồng sẽ triệu kiến các vị triều thần ở đây.
Hiện nay Thái tử muốn đòi lại quyền, Chu Vĩnh Hồng dứt khoát phối hợp.
Thiều Văn đế, người đã rất nhiều ngày không lâm triều, không ngờ lần này lại cực kỳ nể mặt dẫn theo Hoàng Quý phi Lục thị cùng đến.
Lục Quý phi đeo khăn che mặt khiến người khác không nhìn rõ dung mạo của mình, bà không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hai người mới. Mặc dù hiện nay vị trí của bà là cao nhất trong hậu cung, nhưng bà giống như một người vô hình, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.
Cho dù xuất hiện trước mặt người khác cũng đều đeo khăn che mặt.
Một số người nói rằng vì bà quá xinh đẹp, cũng có người nói rằng bà bị hủy dung. Dù người khác có nói gì đi nữa, vị Lục Quý phi này chưa bao giờ để người khác nhìn thấy dung mạo thật của mình.
Lần này, bà cùng Thiều Văn đế đến dự hôn lễ, đủ biết mặt mũi của Nhiếp Chính Vương lớn đến thế nào.
Lần này ngồi ở vị trí cao đường là Chu Vĩnh Hồng và người lâu ngày không lộ diện là Phùng thị. Hứa Nhan Dung chỉ có thể căm hận đứng bên cạnh.
Sau khi quan viên lễ bộ nói ra hai chữ "Lễ thành", hai người mới được đưa vào động phòng.
Lần này, Chu Lâm Khê cẩn thận quan sát những đồ vật trên giường, nhẹ nhàng bế Vương Tự Bảo đặt lên tấm đệm dày đã được lót sẵn.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khi hỉ nương yêu cầu vén khăn trùm đầu, Chu Lâm Khê nhẹ nhàng dùng gậy vén lên.
Trong khoảng khắc khăn voan được vén lên, mọi người chỉ nghe thấy âm thanh cảm thán.
Tân nương tử xinh đẹp quá!
Đầu đội mũ phượng, hỉ phục đỏ thắm nhưng không thể che được dung nhan tuyệt mỹ của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cũng không ngượng ngùng, thoải mái nhìn Chu Lâm Khê, rồi chớp mắt tinh nghịch, tiếp đó lại mỉm cười nhìn mọi người.
Lần này nàng không cần nhờ đến hỉ nương trang điểm mà là Lương Thần và Mỹ Cảnh ra tay.
Dung nhan của Vương Tự Bảo vốn đã tuyệt sắc, vì vậy mấy người chỉ trang điểm nhẹ nhàng cho nàng. Điểm nổi bật duy nhất chính là ở giữa mi tâm của Vương Tự Bảo dán một đài hoa hình hoa đào làm điểm nhấn.
Mọi người nhìn thấy Chu Lâm Khê đứng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc kinh ngạc.
Chu Lâm Khê là người từ trước đến giờ luôn mang một khuôn mặt lạnh như tiền, hôm nay đã cho mọi người thấy được rất nhiều biểu cảm khác nhau. Duy chỉ có biểu tình ngay lúc này của hắn là hoàn toàn trái ngược với hình tượng của hắn. Hình tượng hắn xây dựng lâu nay trước mặt mọi người bị sụp đổ trong nháy mắt.
Sau khi nhìn nhau, mọi người đểu hiểu ý mà cười.
Lúc này, có người bưng một bát sủi cảo đến cho Vương Tự Bảo. Vương Tự Bảo không cần ăn cũng biết đó là sủi cảo sống.
Chu Lâm Khê đón bát từ tay hỉ nương, sau đó dùng đũa gắp một cái đưa lên miệng Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm, cắn một miếng nhỏ.
Mọi người liền hỏi: "Có sống* không?"
(*) Chữ 生 trong tiếng trung có một nghĩa là "sống" còn một nghĩa là "sinh". Ở đây người ta đang chơi chữ. Ý hỏi có sinh không?
Vương Tự Bảo cười nói: "Sống"
Nói xong câu này, nàng lại tinh nghịch nhìn Chu Lâm Khê nói: "Chàng muốn mấy đứa?"
Chu Lâm Khê bất đắc dĩ lắc đầu, rồi sủng nịnh nói: "Chỉ cần là nàng sinh, cho dù là nam hay nữ ta đều thích. Với lại tùy theo ý nàng, nàng muốn sinh bao nhiêu chúng ta sinh bấy nhiêu."
Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Chu Lâm Khê, sao Thiều Quận vương lại dễ nói chuyện đến thế.
Chu Lâm Khê không quan tâm đến việc có mất mặt hay không, hướng về phía mọi người lạnh lùng nói: "Bản quận vương từ đầu đến cuối chỉ có một nữ nhân chính là thê tử của mình, ai muốn làm việc gì phá hoại bản quận vương và Quận vương phi, đừng trách bản vương không khách khí."
"Đây, đây là, Thiều Quận vương, người đang nói là không nạp thiếp, không cần trắc phi?" Có người buột miệng nói ra.
"Đúng vậy." Chu Lâm Khê liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt nghiêm nghị. Ngoại trừ hai vị tẩu tử trên danh nghĩa của hắn ra, cũng chính là thê tử của Chu Lâm Giang và Chu Lâm Hà, ở đây có rất nhiều thiếp thất của Thiều Quốc Công phủ, và một số người mà đến ngay cả hắn cũng không biết là người ở đâu.
Hắn không ngại thừa dịp đông người mà cảnh cáo, "Nếu có ai đưa nữ nhân vào Thiều Quận Vương phủ của bản quận vương, người biết điều bản quận vương sẽ ban cho thủ hạ, người không biết điều sẽ được đưa đến Lưu Hương Các, nếu quá không biết điều thì sẽ lập tức giết chết."
"Ôi trời, quận vương của tôi, ngày đại hỉ đừng nói những lời không may mắn đó." Hỉ nương vội vàng ngăn lại.
Chu Lâm Khê thản nhiên nói: "Bản vương và Quận vương phi đều không để bụng".
Vương Tự Bảo ở bên cạnh ra sức gật đầu để bày tỏ sự ủng hộ dành cho Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê nhìn dáng vẻ gà con mổ thóc của Vương Tự Bảo thì cười.
Nụ cười này khiến các nữ quyến có mặt ở đó đều ngây người.
Hóa ra nụ cười lúc Thiều Quận vương dịu dàng là như vậy.