Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 - Chương 69 VƯƠNG TÔNG
Vương Hử lập tức gật đầu nói: "Ừm, tiểu cô cô nói không sai."
Tuy tiểu cô cô chưa từng đích thân dạy mình gì cả nhưng mà cậu luôn cảm thấy hơn một tháng gần đây, thực ra mỗi ngày tiểu cô cô đều đang dạy mình. Nhưng nói cụ thể là rốt cuộc tiểu cô cô đã dạy cái gì? Lạ thật, thực sự là cậu không nói được.
Sau đó Vương Tự Bảo biết được nghi vấn của cậu, vỗ lên đầu cậu nói: "Ngốc, đây gọi là mình làm thế nào thì dạy người như thế, hiểu chưa?"
Thấy mọi người vui mừng vì bái sư thành công, Lâm Khê lại buồn bực. Sao lại có mấy đứa chui ra giành Bảo Muội với cậu rồi chứ?
Vương Tử Nghĩa và Vương lão Hầu gia chưa biết chuyện số người mà mình phải dạy càng lúc càng nhiều.
Bọn họ lại đứng chờ ở đây thêm một lúc nữa, tới lúc phụ thân của Tô Tử Hi và Ngô Tuấn vội vã chạy tới, mọi người cùng nhận lỗi với thầy Quách Văn Minh rồi mới rời học viện.
Họ về tới Hầu phủ thì đã tới thời gian ăn bữa tối rồi.
Khoảng thời gian trước đó, Triệu thị đã chờ Vương Hử rất lâu rồi nhưng chưa thấy cậu trở về, cuối cùng không chờ được nữa.
Vì thế, nàng ta bắt đầu nói trước mặt mấy người Tưởng thị và Hầu phu nhân Lý thị ở Vinh Khánh Đường: "Hử ca nhi này sao mãi chưa chịu về. Không phải gặp chuyện gì rồi chứ?"
"Chẳng qua chỉ về muộn hơn thường ngày một lúc thôi mà, sốt ruột gì chứ. Có lẽ là trên đường ham chơi, ham ăn cái gì cũng nên." Thấy Hầu phu nhân Lý thị không nói gì, Tưởng thị nói cho có lệ.
"Vậy Bảo Muội thân là cô cô cũng không thể bỏ mặc không lo như thế chứ." Mấy ngày này Triệu thị vẫn luôn cố tìm lỗi của Vương Tự Bảo để giành lại quyền nuôi dưỡng Vương Hử.
"Ai nói Bảo Muội không lo? Bảo Muội và Khê ca nhi chẳng phải vẫn chưa về đó sao, có lẽ vẫn đang đi cùng Hử ca nhi đấy." Tưởng thị lập tức lên tiếng giải thích thay con gái bảo bối của mình.
"Ý con là Bảo Muội vẫn còn là một đứa trẻ, người khác chăm sóc muội ấy còn không nổi ấy. Còn bảo Bảo Muội chăm sóc Hử ca nhi? Đừng tính cả muội ấy vào chứ." Triệu thị vẫn không hài lòng mà kêu ca.
Nghe xong lời này, Tưởng thị cười nhạt nói: "Có tính Bảo Muội vào không cũng không cần con quản. Nếu là con, thì con định quản thế nào?"
Tưởng thị đã nghe những lời này nhiều rồi, càng nghe càng không thích cô con dâu cả này.
"Con…" Chẳng lẽ bà ấy còn muốn một nữ tử khuê các không ra khỏi cửa như nàng ta đích thân đi tìm sao? Đương nhiên không thể, vì thế Triệu thị đáp lời: "Con sẽ phái người ra ngoài đi tìm."
"Người đi theo Bảo Muội không ít, lúc nào bọn họ cũng có thể đi tìm, nói chung là phù hợp hơn người suy nghĩ nhiều như con. Con vẫn còn đứng đực ra đấy, không chừng bọn chúng sắp về rồi đó." Tưởng thị không nhịn được đành nói.
Triệu thị còn muốn nói nữa, Lý thị đã đảo mắt nhìn qua, Triệu thị bèn lập tức im lặng.
Lý thị có vẻ ngoài hiền từ nhưng kèm theo đó là sự uy nghi lớn dần theo tuổi tác, tạo cho người đối diện cảm giác không giận tự uy.
Cũng chỉ có những lúc có Vương Tự Bảo, Lý thị mới thỉnh thoảng thể hiện sự hiền từ vốn có của mình.
Bởi vì hiện tại việc học hành hằng ngày rất bận, nên thời gian Vương Tự Bảo ở bên Lý thị càng ngày càng ít. Vì thế, Vương Tự Bảo phải đẩy bé mập Vương Tông ra.
Tuy bé mập Vương hơi ngốc nghếch nhưng lại vô cùng đáng yêu, thường bởi vì quá ngốc nên mới gây ra không ít chuyện cười, vì thế rất được Lý thị và mọi người yêu thích.
Vương Tông không giống Vương Hử, từ lúc được sinh ra đã bị Triệu thị giữ cả ngày, không để người khác tiếp xúc, cuối cùng dẫn đến tình huống ngay cả người nhà trêu chọc cũng khiến cậu khóc một lúc lâu.
Thời gian lâu dần, mọi người cũng mất đi sự nhiệt tình ban đầu với Vương Hử.
Gần đây thường xuyên nghe thấy Triệu thị nói xấu Bảo Muội, Lý thị không hài lòng, nhưng thân là bậc tổ mẫu, cũng không nên vượt qua người làm mẹ chồng là Tưởng thị mà đi dạy dỗ nàng ta. Vì thế bình thường bà sẽ nhìn nhiều hơn là nói.
Bởi vì đã nghịch suốt buổi chiều nên bây giờ bé mập Vương Tông đang nằm úp trên chiếc giường nhỏ bên cạnh ngủ ngon lành. Mơ màng nghe thấy có người nhắc đến Bảo Muội, biết ngay là đang nói đến tiểu cô cô mà cậu thích nhất, cậu tưởng tiểu cô cô của mình đã về nên mới lật người ngồi dậy.
Cậu vừa dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm mơ mơ màng màng dụi dụi mắt vừa hét lên: "Mẫu thân, tiểu cô cô về chưa ạ? Con nhớ tiểu cô cô rồi."
Từ lúc mới được sinh ra thì bé mập Vương đã hay nói to.
Trương Quân Nhan đang trang trí tường bỗng nghe con trai mình la hét, lập tức đứng lên, đi tới cạnh con trai, bế cậu lên, khẽ vỗ vào lưng, dỗ dành: "Tiểu cô cô đang đi trên đường, sắp về tới nơi rồi."
Bé mập ngước đầu nhìn lên bầu trời ở phía ngoài, nghi hoặc hỏi: "Mẫu thân, trời đã tối rồi, tiểu cô cô có sợ tối như con không vậy?"
"Tiểu cô cô của con không sợ trời, không sợ đất, sao có thể sợ tối?" Trương Quân Nhan nói dối.
"Đúng nhỉ, tiểu cô cô lợi hại nhất." Bé mập nói xong còn gật đầu lia lịa.
"Tông ca nhi, nào, tới chỗ tằng tổ mẫu*. Chúng ta cùng đợi tiểu cô cô về, được không?" Lý thị nhìn bé mập bằng ánh mắt hiền từ, dịu dàng nói.
(*) Tằng tổ mẫu: Bà cố.
"Vâng." Bé mập quyết đoán gật đầu đồng ý.
Trương Quân Nhan cũng không ghen với Lý thị, vui vẻ bế bé mập tới cho Lý thị, cười nói: "Tổ mẫu, người đặt Tông ca nhi ở một bên là được rồi, không cần lúc nào cũng bế nó, hình như dạo này nó lại mập lên rồi."
Lý thị bế Vương Tông mập như quả cầu thịt kia, cũng cười nói: "Còn chẳng phải vì con nuôi nó tốt sao."
"Cũng may là nhờ Bảo Muội, nếu không tiểu tử thối này chỉ biết ăn thịt chứ không ăn rau đấy." Nói xong, Trương Quân Nhan bất đắc dĩ mà phá lên cười.
Lý thị nghe thấy câu này, ngẩng đầu lên nói: "Vậy bây giờ thay đổi như thế nào rồi? Chẳng phải Bảo Muội nói mỗi người đều nên kết hợp ăn chay mặn mới khỏe mạnh sao?"
"E là bây giờ cũng chỉ có Bảo Muội mới có thể trị được cái tật này của nó thôi."
Nghe thấy lời này, Lý thị gật đầu nói: "Bảo Muội nhà ta là người tốt. Trước đây Hử ca nhi chẳng phải là kén ăn, cái này không ăn, cái kia không ăn sao? Con xem bây giờ, nó chưa hề bỏ bữa nào cả."
"Đúng vậy, dạo này Hử ca nhi mập hơn trước đây không ít." Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đã không còn lời oán trách của Triệu thị, Vinh Khánh Đường lại bắt đầu vui vẻ náo nhiệt trở lại.
Trên con đường dẫn về Hòa Thuận Hầu phủ, xe ngựa của đám người Vương Tự Bảo vừa xuất hiện, lập tức có người tới Vinh Khánh Đường hồi báo: "Lão phu nhân, Quận chúa về rồi ạ."
"Ừm, biết rồi. Mau ra ngoài nghênh đón." Tuy ngoài miệng không nói ra nhưng thật ra trong lòng Lý thị rất nhớ Vương Tự Bảo.
"Vâng, lão phu nhân."
Theo thường lệ Vương Tự Bảo và Lâm Khê tới thư phòng ngoài để chào Vương lão Hầu gia trước. Sau đó Lâm Khê ở lại nơi đó để nói về những chuyện của ngày hôm nay, còn nói rõ về chuyện Vương Tự Bảo thu nhận mấy đồ đệ nữa.
Bởi vì người Vương Hử lấm lem nên họ mới không dẫn cậu tới thỉnh an Vương lão Hầu gia, mà bảo cậu về Thần Hi Viện để thay y phục đã.
Vương Tự Bảo thì thu xếp bảo Mỹ Cảnh đưa Vương Hử tới chỗ Tô Yên Hà để lấy thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da, còn căn dặn Mỹ Cảnh tuyệt đối không thể vì sợ Vương Hử đau mà không dám làm, nhất định phải dốc sức mà bóp những chỗ bị bầm tím kia mới được.
Mỹ Cảnh tuân lệnh đi làm.
Ngoài ra Vương Tự Bảo còn sai Diễm Dương đứng chờ cô ở ngoài cửa để đưa một ít thuốc mỡ tới cho đồ đệ mà cô mới thu nhận là Tiêu Ngọc Lâm.
Hàng năm, Tô Yên Hà đều sẽ đưa loại thuốc mỡ này tới cho cô. Năm xưa cánh tay trái của Vương Tự Bảo bị thương, cũng vì có thuốc mỡ của nàng mà mới nhanh chóng bình phục như thế, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kỳ thi năm đó.
Tới lúc Vương Tự Bảo bước vào Vinh Khánh Đường, bé mập Vương Tông lập tức giãy giụa trong lòng Lý thị để đứng dậy. Cậu bé vui vẻ dang hai cánh tay mũm mĩm lên chạy tới.
Vương Tông ôm lấy đùi Vương Tự Bảo, ngước cổ lên nói lớn: "Tiểu cô cô, con nhớ cô cô rồi."
Vương Tự Bảo mỉm cười cúi thấp người xuống, bế Vương Tông lên, hôn một cái "moa" lên khuôn mặt đầy thịt của cậu, cười nói: "Tiểu cô cô cũng nhớ con rồi."
"Vậy tiểu cô cô có mang cái gì ngon về cho Tông ca nhi không?" Vương Tông nói xong thì nhìn vào tay Lương Thần vừa đi theo Vương Tự Bảo bước vào. Khi nhìn thấy Lương Thần cầm một chiếc hộp đựng thức ăn như mọi ngày, cậu bé toét miệng cười.
Vương Tự Bảo đặt Vương Tông xuống, ngồi chồm hỗm, véo chiếc mũi nhỏ của cậu, trêu ghẹo: "Thật không biết là con nhớ tiểu cô cô ta rồi hay là chỉ nhớ đồ ăn thôi. Dạo này con lại mập lên nữa rồi, tiểu cô cô sắp không bế nổi con rồi đấy."
"Nhớ cả hai." Vương Tông là một bé mập rất thành thực, vì thế cậu lựa chọn ăn ngay nói thẳng.
Câu nói này khiến những người khác trong Vinh Khánh Đường buồn cười.
Lúc mọi người vẫn chưa cười đủ, Vương Tông lại nói vang dội: "Đợi sau này con lớn rồi, con sẽ bế tiểu cô cô."
Trương Quân Nhan cười rồi tiếp lời: "Con trai ngốc! Tới lúc đó sợ rằng tiểu cô phu con sẽ không đồng ý đâu."
Nghĩ tới ánh mắt không mấy tốt đẹp của tiểu cô phu, Vương Tông bất giác rùng mình.
Tiểu cô phu thật đáng sợ, cứ không cho cậu thân thiết với tiểu cô cô.
Nghĩ tới đây, Vương Tông lập tức nhìn ra ngoài cửa. Cũng may, bây giờ tiểu cô phu không ở đây. Vì thế bé mập Vương lại vui tươi hớn hở ôm lấy đùi của tiểu cô cô.
Vương Tự Bảo kéo bé mập ra, sau đó thỉnh an Lý thị.
"Thỉnh an tổ mẫu." Vương Tự Bảo nghiêm túc thỉnh an Lý thị.
"Mau đứng lên. Mệt rồi chứ, mau tới cạnh tổ mẫu nào." Nhìn thấy tiểu tôn nữ nhà mình càng ngày càng xinh đẹp, Lý thị vui biết bao nhiêu.
"Tổ mẫu." Vương Tự Bảo nói xong, dắt bé mập Vương Tông cùng nhào vào lòng Lý thị để trút hết sự mệt mỏi.
Bé mập bị kẹp giữa hai người, phá hoại bầu không khí nói: "Tiểu cô cô, người đè lên con rồi."
"Con nhiều thịt như thế, không sợ bị đè đâu." Vương Tự Bảo nói xong còn véo lên khuôn mặt mũm mĩm của bé mập.
Vương Tông giơ bàn tay đầy thịt của mình ra rồi xoa lấy nơi vừa mới bị Vương Tự Bảo véo, cong môi nói: "Sao mọi người đều thích véo mặt của con thế?"
"Bởi vì mọi người đều thích Tông ca nhi đấy. Để biểu thị sự yêu thích của tiểu cô cô với Tông ca nhi, tiểu cô cô sẽ tặng Tông ca nhi một món quà. Không ai có cả, chỉ có Tông ca nhi của chúng ta mới có thôi." Vương Tự Bảo nói xong, còn nhìn Vương Tông rồi cười một cách thần bí.
"Quà gì thế?" Vương Tông trợn tròn đôi mắt sáng long lanh nhìn Vương Tự Bảo.
"Lương Thần, đưa món quà mà ta chuẩn bị cho Tông ca nhi tới đây." Vương Tự Bảo ngẩng đầu sai bảo Lương Thần.
"Vâng." Lương Thần đáp xong rồi dâng hộp thức ăn lên.
Tuy tiểu cô cô chưa từng đích thân dạy mình gì cả nhưng mà cậu luôn cảm thấy hơn một tháng gần đây, thực ra mỗi ngày tiểu cô cô đều đang dạy mình. Nhưng nói cụ thể là rốt cuộc tiểu cô cô đã dạy cái gì? Lạ thật, thực sự là cậu không nói được.
Sau đó Vương Tự Bảo biết được nghi vấn của cậu, vỗ lên đầu cậu nói: "Ngốc, đây gọi là mình làm thế nào thì dạy người như thế, hiểu chưa?"
Thấy mọi người vui mừng vì bái sư thành công, Lâm Khê lại buồn bực. Sao lại có mấy đứa chui ra giành Bảo Muội với cậu rồi chứ?
Vương Tử Nghĩa và Vương lão Hầu gia chưa biết chuyện số người mà mình phải dạy càng lúc càng nhiều.
Bọn họ lại đứng chờ ở đây thêm một lúc nữa, tới lúc phụ thân của Tô Tử Hi và Ngô Tuấn vội vã chạy tới, mọi người cùng nhận lỗi với thầy Quách Văn Minh rồi mới rời học viện.
Họ về tới Hầu phủ thì đã tới thời gian ăn bữa tối rồi.
Khoảng thời gian trước đó, Triệu thị đã chờ Vương Hử rất lâu rồi nhưng chưa thấy cậu trở về, cuối cùng không chờ được nữa.
Vì thế, nàng ta bắt đầu nói trước mặt mấy người Tưởng thị và Hầu phu nhân Lý thị ở Vinh Khánh Đường: "Hử ca nhi này sao mãi chưa chịu về. Không phải gặp chuyện gì rồi chứ?"
"Chẳng qua chỉ về muộn hơn thường ngày một lúc thôi mà, sốt ruột gì chứ. Có lẽ là trên đường ham chơi, ham ăn cái gì cũng nên." Thấy Hầu phu nhân Lý thị không nói gì, Tưởng thị nói cho có lệ.
"Vậy Bảo Muội thân là cô cô cũng không thể bỏ mặc không lo như thế chứ." Mấy ngày này Triệu thị vẫn luôn cố tìm lỗi của Vương Tự Bảo để giành lại quyền nuôi dưỡng Vương Hử.
"Ai nói Bảo Muội không lo? Bảo Muội và Khê ca nhi chẳng phải vẫn chưa về đó sao, có lẽ vẫn đang đi cùng Hử ca nhi đấy." Tưởng thị lập tức lên tiếng giải thích thay con gái bảo bối của mình.
"Ý con là Bảo Muội vẫn còn là một đứa trẻ, người khác chăm sóc muội ấy còn không nổi ấy. Còn bảo Bảo Muội chăm sóc Hử ca nhi? Đừng tính cả muội ấy vào chứ." Triệu thị vẫn không hài lòng mà kêu ca.
Nghe xong lời này, Tưởng thị cười nhạt nói: "Có tính Bảo Muội vào không cũng không cần con quản. Nếu là con, thì con định quản thế nào?"
Tưởng thị đã nghe những lời này nhiều rồi, càng nghe càng không thích cô con dâu cả này.
"Con…" Chẳng lẽ bà ấy còn muốn một nữ tử khuê các không ra khỏi cửa như nàng ta đích thân đi tìm sao? Đương nhiên không thể, vì thế Triệu thị đáp lời: "Con sẽ phái người ra ngoài đi tìm."
"Người đi theo Bảo Muội không ít, lúc nào bọn họ cũng có thể đi tìm, nói chung là phù hợp hơn người suy nghĩ nhiều như con. Con vẫn còn đứng đực ra đấy, không chừng bọn chúng sắp về rồi đó." Tưởng thị không nhịn được đành nói.
Triệu thị còn muốn nói nữa, Lý thị đã đảo mắt nhìn qua, Triệu thị bèn lập tức im lặng.
Lý thị có vẻ ngoài hiền từ nhưng kèm theo đó là sự uy nghi lớn dần theo tuổi tác, tạo cho người đối diện cảm giác không giận tự uy.
Cũng chỉ có những lúc có Vương Tự Bảo, Lý thị mới thỉnh thoảng thể hiện sự hiền từ vốn có của mình.
Bởi vì hiện tại việc học hành hằng ngày rất bận, nên thời gian Vương Tự Bảo ở bên Lý thị càng ngày càng ít. Vì thế, Vương Tự Bảo phải đẩy bé mập Vương Tông ra.
Tuy bé mập Vương hơi ngốc nghếch nhưng lại vô cùng đáng yêu, thường bởi vì quá ngốc nên mới gây ra không ít chuyện cười, vì thế rất được Lý thị và mọi người yêu thích.
Vương Tông không giống Vương Hử, từ lúc được sinh ra đã bị Triệu thị giữ cả ngày, không để người khác tiếp xúc, cuối cùng dẫn đến tình huống ngay cả người nhà trêu chọc cũng khiến cậu khóc một lúc lâu.
Thời gian lâu dần, mọi người cũng mất đi sự nhiệt tình ban đầu với Vương Hử.
Gần đây thường xuyên nghe thấy Triệu thị nói xấu Bảo Muội, Lý thị không hài lòng, nhưng thân là bậc tổ mẫu, cũng không nên vượt qua người làm mẹ chồng là Tưởng thị mà đi dạy dỗ nàng ta. Vì thế bình thường bà sẽ nhìn nhiều hơn là nói.
Bởi vì đã nghịch suốt buổi chiều nên bây giờ bé mập Vương Tông đang nằm úp trên chiếc giường nhỏ bên cạnh ngủ ngon lành. Mơ màng nghe thấy có người nhắc đến Bảo Muội, biết ngay là đang nói đến tiểu cô cô mà cậu thích nhất, cậu tưởng tiểu cô cô của mình đã về nên mới lật người ngồi dậy.
Cậu vừa dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm mơ mơ màng màng dụi dụi mắt vừa hét lên: "Mẫu thân, tiểu cô cô về chưa ạ? Con nhớ tiểu cô cô rồi."
Từ lúc mới được sinh ra thì bé mập Vương đã hay nói to.
Trương Quân Nhan đang trang trí tường bỗng nghe con trai mình la hét, lập tức đứng lên, đi tới cạnh con trai, bế cậu lên, khẽ vỗ vào lưng, dỗ dành: "Tiểu cô cô đang đi trên đường, sắp về tới nơi rồi."
Bé mập ngước đầu nhìn lên bầu trời ở phía ngoài, nghi hoặc hỏi: "Mẫu thân, trời đã tối rồi, tiểu cô cô có sợ tối như con không vậy?"
"Tiểu cô cô của con không sợ trời, không sợ đất, sao có thể sợ tối?" Trương Quân Nhan nói dối.
"Đúng nhỉ, tiểu cô cô lợi hại nhất." Bé mập nói xong còn gật đầu lia lịa.
"Tông ca nhi, nào, tới chỗ tằng tổ mẫu*. Chúng ta cùng đợi tiểu cô cô về, được không?" Lý thị nhìn bé mập bằng ánh mắt hiền từ, dịu dàng nói.
(*) Tằng tổ mẫu: Bà cố.
"Vâng." Bé mập quyết đoán gật đầu đồng ý.
Trương Quân Nhan cũng không ghen với Lý thị, vui vẻ bế bé mập tới cho Lý thị, cười nói: "Tổ mẫu, người đặt Tông ca nhi ở một bên là được rồi, không cần lúc nào cũng bế nó, hình như dạo này nó lại mập lên rồi."
Lý thị bế Vương Tông mập như quả cầu thịt kia, cũng cười nói: "Còn chẳng phải vì con nuôi nó tốt sao."
"Cũng may là nhờ Bảo Muội, nếu không tiểu tử thối này chỉ biết ăn thịt chứ không ăn rau đấy." Nói xong, Trương Quân Nhan bất đắc dĩ mà phá lên cười.
Lý thị nghe thấy câu này, ngẩng đầu lên nói: "Vậy bây giờ thay đổi như thế nào rồi? Chẳng phải Bảo Muội nói mỗi người đều nên kết hợp ăn chay mặn mới khỏe mạnh sao?"
"E là bây giờ cũng chỉ có Bảo Muội mới có thể trị được cái tật này của nó thôi."
Nghe thấy lời này, Lý thị gật đầu nói: "Bảo Muội nhà ta là người tốt. Trước đây Hử ca nhi chẳng phải là kén ăn, cái này không ăn, cái kia không ăn sao? Con xem bây giờ, nó chưa hề bỏ bữa nào cả."
"Đúng vậy, dạo này Hử ca nhi mập hơn trước đây không ít." Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đã không còn lời oán trách của Triệu thị, Vinh Khánh Đường lại bắt đầu vui vẻ náo nhiệt trở lại.
Trên con đường dẫn về Hòa Thuận Hầu phủ, xe ngựa của đám người Vương Tự Bảo vừa xuất hiện, lập tức có người tới Vinh Khánh Đường hồi báo: "Lão phu nhân, Quận chúa về rồi ạ."
"Ừm, biết rồi. Mau ra ngoài nghênh đón." Tuy ngoài miệng không nói ra nhưng thật ra trong lòng Lý thị rất nhớ Vương Tự Bảo.
"Vâng, lão phu nhân."
Theo thường lệ Vương Tự Bảo và Lâm Khê tới thư phòng ngoài để chào Vương lão Hầu gia trước. Sau đó Lâm Khê ở lại nơi đó để nói về những chuyện của ngày hôm nay, còn nói rõ về chuyện Vương Tự Bảo thu nhận mấy đồ đệ nữa.
Bởi vì người Vương Hử lấm lem nên họ mới không dẫn cậu tới thỉnh an Vương lão Hầu gia, mà bảo cậu về Thần Hi Viện để thay y phục đã.
Vương Tự Bảo thì thu xếp bảo Mỹ Cảnh đưa Vương Hử tới chỗ Tô Yên Hà để lấy thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da, còn căn dặn Mỹ Cảnh tuyệt đối không thể vì sợ Vương Hử đau mà không dám làm, nhất định phải dốc sức mà bóp những chỗ bị bầm tím kia mới được.
Mỹ Cảnh tuân lệnh đi làm.
Ngoài ra Vương Tự Bảo còn sai Diễm Dương đứng chờ cô ở ngoài cửa để đưa một ít thuốc mỡ tới cho đồ đệ mà cô mới thu nhận là Tiêu Ngọc Lâm.
Hàng năm, Tô Yên Hà đều sẽ đưa loại thuốc mỡ này tới cho cô. Năm xưa cánh tay trái của Vương Tự Bảo bị thương, cũng vì có thuốc mỡ của nàng mà mới nhanh chóng bình phục như thế, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kỳ thi năm đó.
Tới lúc Vương Tự Bảo bước vào Vinh Khánh Đường, bé mập Vương Tông lập tức giãy giụa trong lòng Lý thị để đứng dậy. Cậu bé vui vẻ dang hai cánh tay mũm mĩm lên chạy tới.
Vương Tông ôm lấy đùi Vương Tự Bảo, ngước cổ lên nói lớn: "Tiểu cô cô, con nhớ cô cô rồi."
Vương Tự Bảo mỉm cười cúi thấp người xuống, bế Vương Tông lên, hôn một cái "moa" lên khuôn mặt đầy thịt của cậu, cười nói: "Tiểu cô cô cũng nhớ con rồi."
"Vậy tiểu cô cô có mang cái gì ngon về cho Tông ca nhi không?" Vương Tông nói xong thì nhìn vào tay Lương Thần vừa đi theo Vương Tự Bảo bước vào. Khi nhìn thấy Lương Thần cầm một chiếc hộp đựng thức ăn như mọi ngày, cậu bé toét miệng cười.
Vương Tự Bảo đặt Vương Tông xuống, ngồi chồm hỗm, véo chiếc mũi nhỏ của cậu, trêu ghẹo: "Thật không biết là con nhớ tiểu cô cô ta rồi hay là chỉ nhớ đồ ăn thôi. Dạo này con lại mập lên nữa rồi, tiểu cô cô sắp không bế nổi con rồi đấy."
"Nhớ cả hai." Vương Tông là một bé mập rất thành thực, vì thế cậu lựa chọn ăn ngay nói thẳng.
Câu nói này khiến những người khác trong Vinh Khánh Đường buồn cười.
Lúc mọi người vẫn chưa cười đủ, Vương Tông lại nói vang dội: "Đợi sau này con lớn rồi, con sẽ bế tiểu cô cô."
Trương Quân Nhan cười rồi tiếp lời: "Con trai ngốc! Tới lúc đó sợ rằng tiểu cô phu con sẽ không đồng ý đâu."
Nghĩ tới ánh mắt không mấy tốt đẹp của tiểu cô phu, Vương Tông bất giác rùng mình.
Tiểu cô phu thật đáng sợ, cứ không cho cậu thân thiết với tiểu cô cô.
Nghĩ tới đây, Vương Tông lập tức nhìn ra ngoài cửa. Cũng may, bây giờ tiểu cô phu không ở đây. Vì thế bé mập Vương lại vui tươi hớn hở ôm lấy đùi của tiểu cô cô.
Vương Tự Bảo kéo bé mập ra, sau đó thỉnh an Lý thị.
"Thỉnh an tổ mẫu." Vương Tự Bảo nghiêm túc thỉnh an Lý thị.
"Mau đứng lên. Mệt rồi chứ, mau tới cạnh tổ mẫu nào." Nhìn thấy tiểu tôn nữ nhà mình càng ngày càng xinh đẹp, Lý thị vui biết bao nhiêu.
"Tổ mẫu." Vương Tự Bảo nói xong, dắt bé mập Vương Tông cùng nhào vào lòng Lý thị để trút hết sự mệt mỏi.
Bé mập bị kẹp giữa hai người, phá hoại bầu không khí nói: "Tiểu cô cô, người đè lên con rồi."
"Con nhiều thịt như thế, không sợ bị đè đâu." Vương Tự Bảo nói xong còn véo lên khuôn mặt mũm mĩm của bé mập.
Vương Tông giơ bàn tay đầy thịt của mình ra rồi xoa lấy nơi vừa mới bị Vương Tự Bảo véo, cong môi nói: "Sao mọi người đều thích véo mặt của con thế?"
"Bởi vì mọi người đều thích Tông ca nhi đấy. Để biểu thị sự yêu thích của tiểu cô cô với Tông ca nhi, tiểu cô cô sẽ tặng Tông ca nhi một món quà. Không ai có cả, chỉ có Tông ca nhi của chúng ta mới có thôi." Vương Tự Bảo nói xong, còn nhìn Vương Tông rồi cười một cách thần bí.
"Quà gì thế?" Vương Tông trợn tròn đôi mắt sáng long lanh nhìn Vương Tự Bảo.
"Lương Thần, đưa món quà mà ta chuẩn bị cho Tông ca nhi tới đây." Vương Tự Bảo ngẩng đầu sai bảo Lương Thần.
"Vâng." Lương Thần đáp xong rồi dâng hộp thức ăn lên.