Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72 - Chương 72 CHÚC MỪNG ĐÔNG CUNG
Mặc dù chuyện này dường như không có chút quan hệ nào với Hòa Thuận Hầu phủ bọn họ, thế nhưng nếu như Thái tử thật sự rơi đài, vậy thì, tổ chim bị phá, trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?
Đến lúc ấy, Hòa Thuận Hầu phủ ắt sẽ bị cuốn vào trong đó.
Hiện tại Đại Ung không thể loạn, nhất là ở thời điểm cô vẫn chưa gả tới Thiều quốc, còn chưa có năng lực bảo vệ Hầu phủ.
Vì vậy Vương Tự Bảo quyết định, phải can thiệp vào chuyện này.
Đợi đến ngày Đông Cung tổ chức tiệc rượu đầy tháng, đám người Vương Tử Nghĩa, Vương Tử Liêm, Vương Tử Hiếu đưa con trai tới tiền điện Đông Cung chúc mừng Thái tử. Lâm Khê đại diện Nhàn vương phủ cũng đi cùng.
Còn mấy người Tưởng thị, Nhị thẩm Ngô thị, Tam thẩm Liễu thị thì đưa theo Vương Tự Bảo và con dâu đến hậu điện Đông Cung chúc mừng Thái tử phi.
Dẫu sao hiện tại Thái tử phi Trần thị mới là đích mẫu của tiểu hoàng tôn do Tô Yên Hà sinh ra. Vì vậy, trong mắt mọi người, ngày hôm nay trên thực tế là ngày vui của Thái tử phi Trần thị.
Đông Cung không thuộc hoàng cung, mà là một cung điện nhỏ được xây dựng đơn độc, nằm ở phía Đông hoàng cung.
Nói là loại nhỏ, nhưng cũng chỉ là khi so sánh với hoàng cung chân chính mà thôi.
Cấu trúc bên trong không khác với hoàng cung lắm, chia làm tiền điện và hậu điện.
Tiền điện là nơi Thái tử xử lý chính vụ Đông Cung, hoặc thậm chí là chính vụ Hoàng thượng để Thái tử thay mặt quản lý.
Hậu điện tương đương với hậu cung, bên trong là nơi ở của rất nhiều thê thiếp của Thái tử điện hạ.
Ra vào Đông Cung dễ dàng hơn một chút so với hoàng cung, nhưng cũng phải thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra.
Đám người Tưởng thị và Vương Tự Bảo có thân phận cao quý, việc kiểm tra chỉ là hình thức mà thôi.
Mấy người Tưởng thị và Vương Tự Bảo vào hậu điện, trước tiên tới gặp Thái tử phi Trần thị, đồng thời đưa tặng quà mừng.
Hôm nay Trần thị mặc chính trang Thái tử phi màu đỏ sậm. Khuôn mặt tươi cười, không nhìn ra là đang giả vờ. Giống như chính bản thân sinh được con trai vậy.
Vương Tự Bảo chỉ có thể thầm khâm phục, Thái tử phi rộng lượng.
Sau khi thấy Tưởng thị và Vương Tự Bảo vào đại điện, Trần thị lập tức mời hai mẫu thân con bà ngồi vào ghế trên.
Đoàn người còn lại thì không nhận được đặc ân, đều tự tìm một vị trí ngồi xuống.
"Bảo Muội, hôm nay muội có thể tới, biểu tẩu rất vui mừng." Trần thị nhìn Vương Tự Bảo, lời nói hàm chứa ý cười.
"Hôm nay là ngày vui của Đông Cung, dù trốn học ta cũng phải tới." Vương Tự Bảo nháy đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, cười ha hả nói.
"Ồ? Muội vậy mà lại trốn học tới đây ư?" Trần thị giật mình hỏi.
"Nào có. Thái tử phi người đừng nghe nó nói bậy. Nó xin giáo viên nghỉ xong mới tới cùng với ta đó." Tưởng thị trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó quở trách: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ biết càn quấy."
Vương Tự Bảo không sợ, cười nịnh nọt với mẫu thân mình.
Thấy Vương Tự Bảo đùa giỡn, Trần thị che miệng khẽ cười nói: "Bảo Muội vẫn trẻ con như vậy."
"Nó ấy à, cũng đã tám tuổi rồi mà vẫn chưa trưởng thành. Nói cho cùng, cũng là do cả nhà cưng chiều mà ra." Tưởng thị nói xong còn lắc đầu bất đắc dĩ.
"Mẫu thân, mẫu thân không thể lúc nào cũng phá đám con như vậy." Vương Tự Bảo vừa nói, vừa nũng nịu ôm cánh tay Tưởng thị mà lắc loạn.
"Quan hệ mẫu tử của hai người đúng là khiến đám người chúng ta phải ước ao!" Một phu nhân hâm mộ nói. Bà là mẫu thân của Thái tử phi, Thừa Ân Bá phu nhân Lưu thị.
"Trần phu nhân, bà không biết đâu, nó ấy, đã quen như thế này rồi. Được rồi, không phải nói muốn nhìn tiểu hoàng tôn sao? Mau xin Thái tử phi biểu tẩu của con đi, để nàng cho phép con đi gặp tiểu hoàng tôn." Tưởng thị nói xong thì vỗ cánh tay Vương Tự Bảo đang ôm mình.
"Thái tử phi biểu tẩu, mẫu thân ta cũng đã nói thay ta rồi. Vậy tẩu có thể cho phép ta đi gặp tiểu thọ tinh hôm nay được không?" Biết tiểu hoàng tôn hiện nay đang ở chỗ của Tô Yên Hà, lúc tới Tưởng thị cố ý dặn dò Vương Tự Bảo phải nói muốn đi gặp tiểu hoàng tôn mà không phải là Tô Yên Hà, như vậy sẽ không khiến Thái tử phi mất mặt.
"Hưng Nhi đang ở chỗ Tô Trắc phi, Bảo Muội, vậy thì để cho Hoán Sa đưa muội tới Ung Hà Cung đi. Bằng không đợi lát nữa tiệc đầy tháng bắt đầu, muội chỉ có thể nhìn từ xa xa cùng mọi người mà thôi." Thái tử phi mỉm cười nói.
Nàng biết Vương Tự Bảo và Tô Yên Hà qua lại thân thiết, nhiều ít cũng biết hôm nay Vương Tự Bảo mang theo nhiệm vụ mà tới, vậy nên bèn tạo cơ hội thuận lợi cho cô.
Gần đây Đông Cung của bọn họ đúng là không được yên.
"Vậy thì đa tạ Thái tử phi biểu tẩu." Sau khi hành lễ với Thái tử phi, Vương Tự Bảo lại xoay người nói với Tưởng thị: "Mẫu thân, con đi một lát rồi sẽ quay lại, mẫu thân không phải lo lắng cho con."
"Mau đi đi. Bớt ở đây tự mình đa tình, ai sẽ lo lắng cho con hả?" Tưởng thị buồn cười nhìn tiểu nữ nhi nhà mình.
"Mẫu thân là mẫu thân của con, mẫu thân không lo lắng cho con thì còn ai có thể lo lắng cho con chứ?" Vương Tự Bảo nói xong lại vươn hai tay ra ôm Tưởng thị một cái rồi mới rời đi.
"Nha đầu này." Trong giọng nói của Tưởng thị lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên thật cao.
"Thế tử phu nhân là phải có phúc phận lắm mới có thể có được một đứa con gái tri kỷ, đáng yêu, hiểu chuyện như Bảo Quận chúa." Một vị phu nhân khác hâm mộ nói.
"Các ngươi thấy nó tri kỷ, trên thực tế lại là một đứa quen ăn vạ." Tưởng thị vẫn nói xấu con gái mình theo thói quen.
"Nếu ta có một cô con gái như vậy thì tốt rồi. Đáng tiếc dưới gối ta cũng chỉ có một đứa con trai. Vốn còn có hi vọng kết thân, ai ngờ Nhàn vương lại đi trước một bước, sớm định hôn cho Nhàn vương Thế tử rồi." Vị phu nhân kia cố tình tiếc nuối nói.
"Nói tới chuyện này ta còn tức giận đó, đáng lẽ định trải qua cảm giác một nhà có con gái trăm nhà hỏi cho đã nghiền. Vậy mà sớm đã bị Nhàn vương dập tắt rồi. Nói cho cùng ta cũng chỉ có một đứa con gái là Bảo Muội thôi." Đối với chuyện này Tưởng thị vẫn canh cánh trong lòng.
"Ta cũng hâm mộ những người có con gái như các ngươi, tiểu tử nhà chúng ta ngoại trừ vấn an ra thì một ngày không nói được hai câu với ta." Bên cạnh có người xen vào nói.
…
Có chuyện này mở đầu, mọi người bắt đầu trò chuyện thân thiện với nhau.
Tô Yên Hà là Thái tử Trắc phi, nơi nàng ở đương nhiên là không tồi, cách chủ điện Đông Cung không xa.
Vương Tự Bảo cùng Mỹ Cảnh đi theo cung nữ Hoán Sa do Thái tử phi chỉ định, tới Ung Hà Cung.
Đến Ung Hà Cung, nha hoàn hồi môn của Tô Yên Hà tên là Hồng Anh đã sớm nhận được tin tức ra ngoài nghênh tiếp cô.
Vừa trông thấy Vương Tự Bảo, Hồng Anh lập tức tiến lên hành lễ, vừa cười vừa nói: "Bảo Quận chúa, Tô Trắc phi rất nóng lòng muốn gặp người nên bảo nô tỳ ra ngoài nghênh đón."
"Sao vậy, còn sợ ta tới muộn hay sao?" Vương Tự Bảo cười trêu ghẹo nói.
Hồng Anh oán trách nói: "Nhìn người nói này, chẳng phải là do chúng ta nhớ người sao."
"Cái miệng này của ngươi ấy à…"
Sau khi hàn huyên vài câu với Hồng Anh, Vương Tự Bảo lại khách khí nói với Hoán Sa đã đưa cô tới nơi này: "Hoán Sa tỷ tỷ, vất vả cho tỷ. Nếu ta đã tới Ung Hà Cung rồi thì tỷ hãy đi về trước phục mệnh với Thái tử phi biểu tẩu đi."
Mỹ Cảnh lập tức đi tới bên cạnh Hoán Sa, lấy một cái hà bao từ trong ngực ra, đưa cho nàng ta nói: "Hoán Sa tỷ tỷ vất vả rồi."
Hoán Sa nhận lấy hà bao, vui vẻ hành lễ với Vương Tự Bảo rồi nói: "Nô tỳ tạ ơn Bảo Quận chúa ban thưởng."
Sau khi đứng lên, nàng ta đưa mắt nhìn Vương Tự Bảo và Hồng Anh đi vào Ung Hà Cung, đồng thời nháy mắt với cung nữ Ninh Quyên đi theo phía sau Hồng Anh.
Ninh Quyên gật đầu một cái nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau đó vội vàng cùng đám người Vương Tự Bảo vào trong.
Vừa vào đến tẩm cung của Tô Yên Hà, một mùi hương gay mũi đã kéo tới. Vương Tự Bảo thoáng cau mày, nhìn về phía cửa chính đối diện tẩm cung, bên trong lò huân hương có khói hương lượn lờ tỏa ra.
Mùi này đối với người bình thường mà nói thì khá khó chịu, huống chi là sản phụ ở cữ và cả trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót?
Thế nhưng nơi này là Đông Cung, không có chỗ cho cô xen vào. Vì vậy, Vương Tự Bảo im lặng không lên tiếng, lấy một cái khăn tay ra che mũi và miệng của mình.
Tới khi vòng qua bình phong chắn trước giường, Vương Tự Bảo trông thấy Tô Yên Hà đang nửa nằm ở trên giường nhìn ra bên ngoài.
"Yên Hà tỷ tỷ." Vừa nhìn thấy Tô Yên Hà, Vương Tự Bảo nghẹn ngào kêu một tiếng.
Đây, đây còn là Tô Yên Hà có dáng người nở nang mà cô quen biết trước đây sao?
Hiện tại Tô Yên Hà mới vừa sinh con được một tháng mà sắc mặt xám xịt, xương gò má nhô ra, gầy gò, yếu ớt. Ngay cả mái tóc dài đen nhánh xõa ra trước ngực nàng kia cũng đã có nhiều sợi xác xơ, hoe vàng, chẻ ngọn.
Đây nào có giống một sản phụ? Giống một nạn dân chạy nạn thì đúng hơn.
"Muội muội tốt, nhanh, nhanh để tỷ tỷ nhìn kỹ muội một chút." Đôi mắt vô hồn của Tô Yên Hà bỗng trở nên linh hoạt hơn. Thế nhưng cô chỉ nói một câu mà đã thấy quá sức.
Vương Tự Bảo vội vàng đi lên trước, ngồi ở mép giường đỡ lấy Tô Yên Hà, ân cần hỏi han: "Tỷ tỷ, tại sao lại như vậy? Mau, để ta đỡ tỷ nằm xuống rồi lại nói tiếp."
"Tỷ tỷ không sao." Tô Yên Hà nói xong câu này, theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau bình phong, sau đó thuận theo nằm xuống.
Lúc này Ninh Quyên đang trốn phía sau bình phong, bóng dáng của nàng ta phản chiếu trên bình phong.
Vương Tự Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thoáng qua phía Ninh Quyên đang đứng, thản nhiên nói: "Mấy người các ngươi đi ra ngoài hết đi, ta muốn nói vài lời với Yên Hà tỷ tỷ. Nếu như thật sự muốn nghe, thì lại đây cùng nói với chúng ta. Trốn phía sau bình phong đứng nghe mệt lắm."
"Vâng, chúng nô tì xin cáo lui." Hồng Anh dẫn đầu các cung nữ nối đuôi nhau ra khỏi tẩm cung của Tô Yên Hà.
Cho dù Ninh Quyên còn muốn nghe trộm, thì cũng không tiện ở lại tiếp tục nghe nữa, vì vậy bèn nắm chặt chiếc khăn trong tay, giận dữ đi ra ngoài.
Đợi tới khi thấy đám người đã lui ra hết, Tô Yên Hà mới bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng chọc một cái lên trán Vương Tự Bảo rồi nói: "Muội nha."
"Vốn tỷ tỷ và ta là người có tính khí giống nhau, nhưng bây giờ tỷ đã thay đổi rồi." Vương Tự Bảo nói xong, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tô Yên Hà.
"Ôi chao." Nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Tô Yên Hà thở dài. Nàng còn có thể thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
"Tiểu hoàng tôn đâu?" Vương Tự Bảo thật sự muốn nhìn xem long tử long tôn vừa mới sinh ra không lâu rốt cuộc có dáng dấp ra sao. Đợi khi tên nhóc này lớn lên, cô còn có thể bàn luận về lịch sử đen tối của nó.
"Ở gian sát vách, do các bà vú chăm sóc." Nói đến con trai, người Tô Yên Hà dường như được hào quang của tình mẫu tử thiêng liêng bao bọc, trông cũng có sức sống hơn.
Thấy Tô Yên Hà như vậy, Vương Tự Bảo cảm thấy ít nhất còn có thể cứu được.
Đến lúc ấy, Hòa Thuận Hầu phủ ắt sẽ bị cuốn vào trong đó.
Hiện tại Đại Ung không thể loạn, nhất là ở thời điểm cô vẫn chưa gả tới Thiều quốc, còn chưa có năng lực bảo vệ Hầu phủ.
Vì vậy Vương Tự Bảo quyết định, phải can thiệp vào chuyện này.
Đợi đến ngày Đông Cung tổ chức tiệc rượu đầy tháng, đám người Vương Tử Nghĩa, Vương Tử Liêm, Vương Tử Hiếu đưa con trai tới tiền điện Đông Cung chúc mừng Thái tử. Lâm Khê đại diện Nhàn vương phủ cũng đi cùng.
Còn mấy người Tưởng thị, Nhị thẩm Ngô thị, Tam thẩm Liễu thị thì đưa theo Vương Tự Bảo và con dâu đến hậu điện Đông Cung chúc mừng Thái tử phi.
Dẫu sao hiện tại Thái tử phi Trần thị mới là đích mẫu của tiểu hoàng tôn do Tô Yên Hà sinh ra. Vì vậy, trong mắt mọi người, ngày hôm nay trên thực tế là ngày vui của Thái tử phi Trần thị.
Đông Cung không thuộc hoàng cung, mà là một cung điện nhỏ được xây dựng đơn độc, nằm ở phía Đông hoàng cung.
Nói là loại nhỏ, nhưng cũng chỉ là khi so sánh với hoàng cung chân chính mà thôi.
Cấu trúc bên trong không khác với hoàng cung lắm, chia làm tiền điện và hậu điện.
Tiền điện là nơi Thái tử xử lý chính vụ Đông Cung, hoặc thậm chí là chính vụ Hoàng thượng để Thái tử thay mặt quản lý.
Hậu điện tương đương với hậu cung, bên trong là nơi ở của rất nhiều thê thiếp của Thái tử điện hạ.
Ra vào Đông Cung dễ dàng hơn một chút so với hoàng cung, nhưng cũng phải thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra.
Đám người Tưởng thị và Vương Tự Bảo có thân phận cao quý, việc kiểm tra chỉ là hình thức mà thôi.
Mấy người Tưởng thị và Vương Tự Bảo vào hậu điện, trước tiên tới gặp Thái tử phi Trần thị, đồng thời đưa tặng quà mừng.
Hôm nay Trần thị mặc chính trang Thái tử phi màu đỏ sậm. Khuôn mặt tươi cười, không nhìn ra là đang giả vờ. Giống như chính bản thân sinh được con trai vậy.
Vương Tự Bảo chỉ có thể thầm khâm phục, Thái tử phi rộng lượng.
Sau khi thấy Tưởng thị và Vương Tự Bảo vào đại điện, Trần thị lập tức mời hai mẫu thân con bà ngồi vào ghế trên.
Đoàn người còn lại thì không nhận được đặc ân, đều tự tìm một vị trí ngồi xuống.
"Bảo Muội, hôm nay muội có thể tới, biểu tẩu rất vui mừng." Trần thị nhìn Vương Tự Bảo, lời nói hàm chứa ý cười.
"Hôm nay là ngày vui của Đông Cung, dù trốn học ta cũng phải tới." Vương Tự Bảo nháy đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, cười ha hả nói.
"Ồ? Muội vậy mà lại trốn học tới đây ư?" Trần thị giật mình hỏi.
"Nào có. Thái tử phi người đừng nghe nó nói bậy. Nó xin giáo viên nghỉ xong mới tới cùng với ta đó." Tưởng thị trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó quở trách: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ biết càn quấy."
Vương Tự Bảo không sợ, cười nịnh nọt với mẫu thân mình.
Thấy Vương Tự Bảo đùa giỡn, Trần thị che miệng khẽ cười nói: "Bảo Muội vẫn trẻ con như vậy."
"Nó ấy à, cũng đã tám tuổi rồi mà vẫn chưa trưởng thành. Nói cho cùng, cũng là do cả nhà cưng chiều mà ra." Tưởng thị nói xong còn lắc đầu bất đắc dĩ.
"Mẫu thân, mẫu thân không thể lúc nào cũng phá đám con như vậy." Vương Tự Bảo vừa nói, vừa nũng nịu ôm cánh tay Tưởng thị mà lắc loạn.
"Quan hệ mẫu tử của hai người đúng là khiến đám người chúng ta phải ước ao!" Một phu nhân hâm mộ nói. Bà là mẫu thân của Thái tử phi, Thừa Ân Bá phu nhân Lưu thị.
"Trần phu nhân, bà không biết đâu, nó ấy, đã quen như thế này rồi. Được rồi, không phải nói muốn nhìn tiểu hoàng tôn sao? Mau xin Thái tử phi biểu tẩu của con đi, để nàng cho phép con đi gặp tiểu hoàng tôn." Tưởng thị nói xong thì vỗ cánh tay Vương Tự Bảo đang ôm mình.
"Thái tử phi biểu tẩu, mẫu thân ta cũng đã nói thay ta rồi. Vậy tẩu có thể cho phép ta đi gặp tiểu thọ tinh hôm nay được không?" Biết tiểu hoàng tôn hiện nay đang ở chỗ của Tô Yên Hà, lúc tới Tưởng thị cố ý dặn dò Vương Tự Bảo phải nói muốn đi gặp tiểu hoàng tôn mà không phải là Tô Yên Hà, như vậy sẽ không khiến Thái tử phi mất mặt.
"Hưng Nhi đang ở chỗ Tô Trắc phi, Bảo Muội, vậy thì để cho Hoán Sa đưa muội tới Ung Hà Cung đi. Bằng không đợi lát nữa tiệc đầy tháng bắt đầu, muội chỉ có thể nhìn từ xa xa cùng mọi người mà thôi." Thái tử phi mỉm cười nói.
Nàng biết Vương Tự Bảo và Tô Yên Hà qua lại thân thiết, nhiều ít cũng biết hôm nay Vương Tự Bảo mang theo nhiệm vụ mà tới, vậy nên bèn tạo cơ hội thuận lợi cho cô.
Gần đây Đông Cung của bọn họ đúng là không được yên.
"Vậy thì đa tạ Thái tử phi biểu tẩu." Sau khi hành lễ với Thái tử phi, Vương Tự Bảo lại xoay người nói với Tưởng thị: "Mẫu thân, con đi một lát rồi sẽ quay lại, mẫu thân không phải lo lắng cho con."
"Mau đi đi. Bớt ở đây tự mình đa tình, ai sẽ lo lắng cho con hả?" Tưởng thị buồn cười nhìn tiểu nữ nhi nhà mình.
"Mẫu thân là mẫu thân của con, mẫu thân không lo lắng cho con thì còn ai có thể lo lắng cho con chứ?" Vương Tự Bảo nói xong lại vươn hai tay ra ôm Tưởng thị một cái rồi mới rời đi.
"Nha đầu này." Trong giọng nói của Tưởng thị lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên thật cao.
"Thế tử phu nhân là phải có phúc phận lắm mới có thể có được một đứa con gái tri kỷ, đáng yêu, hiểu chuyện như Bảo Quận chúa." Một vị phu nhân khác hâm mộ nói.
"Các ngươi thấy nó tri kỷ, trên thực tế lại là một đứa quen ăn vạ." Tưởng thị vẫn nói xấu con gái mình theo thói quen.
"Nếu ta có một cô con gái như vậy thì tốt rồi. Đáng tiếc dưới gối ta cũng chỉ có một đứa con trai. Vốn còn có hi vọng kết thân, ai ngờ Nhàn vương lại đi trước một bước, sớm định hôn cho Nhàn vương Thế tử rồi." Vị phu nhân kia cố tình tiếc nuối nói.
"Nói tới chuyện này ta còn tức giận đó, đáng lẽ định trải qua cảm giác một nhà có con gái trăm nhà hỏi cho đã nghiền. Vậy mà sớm đã bị Nhàn vương dập tắt rồi. Nói cho cùng ta cũng chỉ có một đứa con gái là Bảo Muội thôi." Đối với chuyện này Tưởng thị vẫn canh cánh trong lòng.
"Ta cũng hâm mộ những người có con gái như các ngươi, tiểu tử nhà chúng ta ngoại trừ vấn an ra thì một ngày không nói được hai câu với ta." Bên cạnh có người xen vào nói.
…
Có chuyện này mở đầu, mọi người bắt đầu trò chuyện thân thiện với nhau.
Tô Yên Hà là Thái tử Trắc phi, nơi nàng ở đương nhiên là không tồi, cách chủ điện Đông Cung không xa.
Vương Tự Bảo cùng Mỹ Cảnh đi theo cung nữ Hoán Sa do Thái tử phi chỉ định, tới Ung Hà Cung.
Đến Ung Hà Cung, nha hoàn hồi môn của Tô Yên Hà tên là Hồng Anh đã sớm nhận được tin tức ra ngoài nghênh tiếp cô.
Vừa trông thấy Vương Tự Bảo, Hồng Anh lập tức tiến lên hành lễ, vừa cười vừa nói: "Bảo Quận chúa, Tô Trắc phi rất nóng lòng muốn gặp người nên bảo nô tỳ ra ngoài nghênh đón."
"Sao vậy, còn sợ ta tới muộn hay sao?" Vương Tự Bảo cười trêu ghẹo nói.
Hồng Anh oán trách nói: "Nhìn người nói này, chẳng phải là do chúng ta nhớ người sao."
"Cái miệng này của ngươi ấy à…"
Sau khi hàn huyên vài câu với Hồng Anh, Vương Tự Bảo lại khách khí nói với Hoán Sa đã đưa cô tới nơi này: "Hoán Sa tỷ tỷ, vất vả cho tỷ. Nếu ta đã tới Ung Hà Cung rồi thì tỷ hãy đi về trước phục mệnh với Thái tử phi biểu tẩu đi."
Mỹ Cảnh lập tức đi tới bên cạnh Hoán Sa, lấy một cái hà bao từ trong ngực ra, đưa cho nàng ta nói: "Hoán Sa tỷ tỷ vất vả rồi."
Hoán Sa nhận lấy hà bao, vui vẻ hành lễ với Vương Tự Bảo rồi nói: "Nô tỳ tạ ơn Bảo Quận chúa ban thưởng."
Sau khi đứng lên, nàng ta đưa mắt nhìn Vương Tự Bảo và Hồng Anh đi vào Ung Hà Cung, đồng thời nháy mắt với cung nữ Ninh Quyên đi theo phía sau Hồng Anh.
Ninh Quyên gật đầu một cái nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau đó vội vàng cùng đám người Vương Tự Bảo vào trong.
Vừa vào đến tẩm cung của Tô Yên Hà, một mùi hương gay mũi đã kéo tới. Vương Tự Bảo thoáng cau mày, nhìn về phía cửa chính đối diện tẩm cung, bên trong lò huân hương có khói hương lượn lờ tỏa ra.
Mùi này đối với người bình thường mà nói thì khá khó chịu, huống chi là sản phụ ở cữ và cả trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót?
Thế nhưng nơi này là Đông Cung, không có chỗ cho cô xen vào. Vì vậy, Vương Tự Bảo im lặng không lên tiếng, lấy một cái khăn tay ra che mũi và miệng của mình.
Tới khi vòng qua bình phong chắn trước giường, Vương Tự Bảo trông thấy Tô Yên Hà đang nửa nằm ở trên giường nhìn ra bên ngoài.
"Yên Hà tỷ tỷ." Vừa nhìn thấy Tô Yên Hà, Vương Tự Bảo nghẹn ngào kêu một tiếng.
Đây, đây còn là Tô Yên Hà có dáng người nở nang mà cô quen biết trước đây sao?
Hiện tại Tô Yên Hà mới vừa sinh con được một tháng mà sắc mặt xám xịt, xương gò má nhô ra, gầy gò, yếu ớt. Ngay cả mái tóc dài đen nhánh xõa ra trước ngực nàng kia cũng đã có nhiều sợi xác xơ, hoe vàng, chẻ ngọn.
Đây nào có giống một sản phụ? Giống một nạn dân chạy nạn thì đúng hơn.
"Muội muội tốt, nhanh, nhanh để tỷ tỷ nhìn kỹ muội một chút." Đôi mắt vô hồn của Tô Yên Hà bỗng trở nên linh hoạt hơn. Thế nhưng cô chỉ nói một câu mà đã thấy quá sức.
Vương Tự Bảo vội vàng đi lên trước, ngồi ở mép giường đỡ lấy Tô Yên Hà, ân cần hỏi han: "Tỷ tỷ, tại sao lại như vậy? Mau, để ta đỡ tỷ nằm xuống rồi lại nói tiếp."
"Tỷ tỷ không sao." Tô Yên Hà nói xong câu này, theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau bình phong, sau đó thuận theo nằm xuống.
Lúc này Ninh Quyên đang trốn phía sau bình phong, bóng dáng của nàng ta phản chiếu trên bình phong.
Vương Tự Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thoáng qua phía Ninh Quyên đang đứng, thản nhiên nói: "Mấy người các ngươi đi ra ngoài hết đi, ta muốn nói vài lời với Yên Hà tỷ tỷ. Nếu như thật sự muốn nghe, thì lại đây cùng nói với chúng ta. Trốn phía sau bình phong đứng nghe mệt lắm."
"Vâng, chúng nô tì xin cáo lui." Hồng Anh dẫn đầu các cung nữ nối đuôi nhau ra khỏi tẩm cung của Tô Yên Hà.
Cho dù Ninh Quyên còn muốn nghe trộm, thì cũng không tiện ở lại tiếp tục nghe nữa, vì vậy bèn nắm chặt chiếc khăn trong tay, giận dữ đi ra ngoài.
Đợi tới khi thấy đám người đã lui ra hết, Tô Yên Hà mới bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng chọc một cái lên trán Vương Tự Bảo rồi nói: "Muội nha."
"Vốn tỷ tỷ và ta là người có tính khí giống nhau, nhưng bây giờ tỷ đã thay đổi rồi." Vương Tự Bảo nói xong, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tô Yên Hà.
"Ôi chao." Nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Tô Yên Hà thở dài. Nàng còn có thể thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
"Tiểu hoàng tôn đâu?" Vương Tự Bảo thật sự muốn nhìn xem long tử long tôn vừa mới sinh ra không lâu rốt cuộc có dáng dấp ra sao. Đợi khi tên nhóc này lớn lên, cô còn có thể bàn luận về lịch sử đen tối của nó.
"Ở gian sát vách, do các bà vú chăm sóc." Nói đến con trai, người Tô Yên Hà dường như được hào quang của tình mẫu tử thiêng liêng bao bọc, trông cũng có sức sống hơn.
Thấy Tô Yên Hà như vậy, Vương Tự Bảo cảm thấy ít nhất còn có thể cứu được.