Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
Chương 124
Doãn Ngạn Nhi quay trở về lều của mình rồi tỏ thái độ hằn hộc khó chịu cô nói với trợ lý: “Thật là tức chết tôi mà”.
Cô trợ lý đưa tay vuốt vuốt lưng của Doãn Ngạn Nhi: “Chị bớt giận chúng ta cùng bàn kế hoạch mới được, giận quá lại mất khôn đó”.
Doãn Ngạn Nhi thở hào hễn mặt đỏ bừng lên: “Tôi ra giá 100 tỷ kêu cô ta rời khỏi Lăng Hạo vậy mà cô ta dám chê ít đó còn dám nói cho tôi 100 tỷ cô ta nghĩ mình là ai chứ, đúng là không biết thức thời”.
Cô trợ lý kia liền hùa theo Doãn Ngạn Nhi: “Đúng là cái loại không biết thức thời mà 100 tỷ mà còn chê chứ cô ta muốn bao nhiêu nữa…”.
Doãn Ngạn Nhi làm mình làm mẩy: “Tôi đường đường là đại minh tinh của Vịnh Xuyên vậy mà lại bị một con nhỏ ất ơ không biết từ xó nào chui ra làm cho bẽ mặt trước bao nhiêu người thật là tức chết mà”.
Cô trợ lý nghĩ nghĩ gì đó rồi ánh mắt trở nên gian ác: “Chị Ngạn Nhi nếu không dùng tiền được vậy thì dùng khổ nhục kế đi”.
“Khổ nhục kế???”.
Hai người thì thầm to nhỏ gì đó với nhau đến tận khuya rồi mới chịu tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ra, trợ lý của Doãn Ngạn Nhi đã chạy sang lều của Bạch Lục Kỳ để tìm cô với vẻ mặt hốt hoảng: “Bạch tiểu thư không xong rồi…lớn chuyện rồi”.
Bạch Lục Kỳ còn đang ngủ nghe có người đến làm phiền thì cau có ngồi dậy rồi mở lều ra: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào quá vậy hả?”.
Vẻ mặt của người trợ lý vô cùng hoang mang: “Bạch tiểu thư, chị Ngạn Nhi bỏ đi đâu rồi tôi tìm từ sáng đến giờ không thấy đâu hết”.
Bạch Lục Kỳ nghe vậy liền tỉnh ngủ hẳn ra: “Cái gì cơ chị Ngạn Nhi có thể bỏ đi đâu được chứ?”.
Cô trợ lý tỏ vẻ khó xử hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Chắc tại sự việc lúc tối Kỳ Nam thiếu gia nói chị Ngạn Nhi là tiểu tam chen vào chuyện tình cảm của Tề tổng và Kiều tiểu thư…chị Ngạn Nhi vì buồn bã uất ức nên mới bỏ đi một mình đó cô ấy là người rất dễ bị tổn thương tôi lo quá bây giờ phải làm sao đây hả Bạch tiểu thư?”.
Bạch Lục Kỳ liền đứng dậy chạy qua lều của Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đứng la hét bên ngoài: “Kiều Uyển Vũ cô mau ra đây cho tôi ngay”.
Tề Kỳ Nam còn đang ngủ trong lều gần đó nghe tiếng của Bạch Lục Kỳ la hét inh ỏi liền lồm cồm bò ra ngoài với vẻ mặt uể oải mệt mỏi: “Có chuyện gì mà sáng sớm chị ồn ào không cho ai ngủ hết vậy hả?”.
Bạch Lục Kỳ hằn hộc ra mặt: “Vì Kiều Uyển Vũ mà bây giờ chị Ngạn Nhi bỏ đi không thấy tung tích rồi kìa”.
Vừa lúc đó tiếng của Tề Lăng Hạo vang lên phía sau của Bạch Lục Kỳ: “Cô ta bỏ đi thì mắc mớ gì đến Uyển Vũ mà sáng sớm chị đã chạy đến đây làm loạn chứ?”.
Sáng nay, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ dậy sớm đi tản bộ cùng nhau mong có thể nhìn thấy mặt trời mọc nhưng sương mù quá dày nên phải quay về lều, ai ngờ lại thấy cảnh Bạch Lục Kỳ đang đứng la hét inh ỏi.
Bạch Lục Kỳ cao giọng lên tiếng có ý trách móc Kiều Uyển Vũ: “Bây giờ cô vừa lòng chưa hả? Vì cô mà chị Ngạn Nhi bỏ đi rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lục Kỳ rồi thẳng thắn đáp: “Tại sao vì tôi mà cô ấy bỏ đi???”.
Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Còn không phải tại vì cô quá đáng hay sao, cô thừa biết chị Ngạn Nhi thích anh Hạo mà cứ chen vào giữa làm chị ấy tổn thương phải bỏ đi đó”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi mỉm cười một cách trào phúng: “Cái này phải trách cô ấy không có năng lực đủ để lôi kéo Hạo sao có thể trách tôi được chứ? Trên đời này không phải cô ta thích cái gì thì cái đó phải là của cô ta đâu, chẳng lẽ thích sao trên trời không hái xuống được thì đi tự tử à”.
“Cô…”.
“Hơn nữa tôi gặp Lăng Hạo và kết hôn với anh ấy đã năm năm rồi bây giờ tự nhiên Doãn Ngạn Nhi muốn chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi thì tức là người thứ ba rồi còn gì”.
Bạch Lục Kỳ lại lên tiếng trách móc: “Nếu không tại cô dùng trăm mưu ngàn kế câu dẫn Lăng Hạo thì bây giờ Lăng Hạo và Ngạn Nhi đã là một đôi rồi, không phát sinh nhiều rắc rối vậy đâu”.
Tề Lăng Hạo liền lạnh giọng lên tiếng: “Chị nói ngược rồi người dùng trăm mưu ngàn kế khiến Uyển Vũ gắn kết vào cuộc đời em chính là em chứ không phải cô ấy”.
Bạch Lục Kỳ cãi không lại nên giận đỏ mặt: “Tôi không thèm đứng đây so đo với hai người nữa, nếu chị Ngạn Nhi có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho mấy người đâu”.
Kiều Uyển Vũ quay sang nói với Tề Lăng Hạo: “Để một mình cô ta lạc giữa rừng thiêng nước độc thì thật không ổn chút nào hết hay là chúng ta cũng đi tìm giúp đi”.
Tề Lăng Hạo chần chừ rồi đáp: “Cô ta đúng là phiền phức mà”.
Tề Kỳ Nam đanh mặt lên tiếng đáp: “Chị dâu à, chị nhân từ quá rồi người ta đối xử với chị như thế mà chị vẫn muốn giúp đỡ hay sao?”.
“Cứu một người còn hơn xây mười cảnh chùa mà”.
Vậy là Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ và Tề Kỳ Nam cùng đi tìm Doãn Ngạn Nhi với mấy người bên nhóm của Bạch Lục Kỳ.
Tề Cẩm Giang thì ở lại trông lều và giữ vị trí trung tâm tin tức liên lạc nếu thấy Doãn Ngạn Nhi trở về thì gọi điện báo với mọi người biết để ngừng tìm kiếm.
Doãn Ngạn Nhi quay trở về lều của mình rồi tỏ thái độ hằn hộc khó chịu cô nói với trợ lý: “Thật là tức chết tôi mà”.
Cô trợ lý đưa tay vuốt vuốt lưng của Doãn Ngạn Nhi: “Chị bớt giận chúng ta cùng bàn kế hoạch mới được, giận quá lại mất khôn đó”.
Doãn Ngạn Nhi thở hào hễn mặt đỏ bừng lên: “Tôi ra giá 100 tỷ kêu cô ta rời khỏi Lăng Hạo vậy mà cô ta dám chê ít đó còn dám nói cho tôi 100 tỷ cô ta nghĩ mình là ai chứ, đúng là không biết thức thời”.
Cô trợ lý kia liền hùa theo Doãn Ngạn Nhi: “Đúng là cái loại không biết thức thời mà 100 tỷ mà còn chê chứ cô ta muốn bao nhiêu nữa…”.
Doãn Ngạn Nhi làm mình làm mẩy: “Tôi đường đường là đại minh tinh của Vịnh Xuyên vậy mà lại bị một con nhỏ ất ơ không biết từ xó nào chui ra làm cho bẽ mặt trước bao nhiêu người thật là tức chết mà”.
Cô trợ lý nghĩ nghĩ gì đó rồi ánh mắt trở nên gian ác: “Chị Ngạn Nhi nếu không dùng tiền được vậy thì dùng khổ nhục kế đi”.
“Khổ nhục kế???”.
Hai người thì thầm to nhỏ gì đó với nhau đến tận khuya rồi mới chịu tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ra, trợ lý của Doãn Ngạn Nhi đã chạy sang lều của Bạch Lục Kỳ để tìm cô với vẻ mặt hốt hoảng: “Bạch tiểu thư không xong rồi…lớn chuyện rồi”.
Bạch Lục Kỳ còn đang ngủ nghe có người đến làm phiền thì cau có ngồi dậy rồi mở lều ra: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào quá vậy hả?”.
Vẻ mặt của người trợ lý vô cùng hoang mang: “Bạch tiểu thư, chị Ngạn Nhi bỏ đi đâu rồi tôi tìm từ sáng đến giờ không thấy đâu hết”.
Bạch Lục Kỳ nghe vậy liền tỉnh ngủ hẳn ra: “Cái gì cơ chị Ngạn Nhi có thể bỏ đi đâu được chứ?”.
Cô trợ lý tỏ vẻ khó xử hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Chắc tại sự việc lúc tối Kỳ Nam thiếu gia nói chị Ngạn Nhi là tiểu tam chen vào chuyện tình cảm của Tề tổng và Kiều tiểu thư…chị Ngạn Nhi vì buồn bã uất ức nên mới bỏ đi một mình đó cô ấy là người rất dễ bị tổn thương tôi lo quá bây giờ phải làm sao đây hả Bạch tiểu thư?”.
Bạch Lục Kỳ liền đứng dậy chạy qua lều của Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đứng la hét bên ngoài: “Kiều Uyển Vũ cô mau ra đây cho tôi ngay”.
Tề Kỳ Nam còn đang ngủ trong lều gần đó nghe tiếng của Bạch Lục Kỳ la hét inh ỏi liền lồm cồm bò ra ngoài với vẻ mặt uể oải mệt mỏi: “Có chuyện gì mà sáng sớm chị ồn ào không cho ai ngủ hết vậy hả?”.
Bạch Lục Kỳ hằn hộc ra mặt: “Vì Kiều Uyển Vũ mà bây giờ chị Ngạn Nhi bỏ đi không thấy tung tích rồi kìa”.
Vừa lúc đó tiếng của Tề Lăng Hạo vang lên phía sau của Bạch Lục Kỳ: “Cô ta bỏ đi thì mắc mớ gì đến Uyển Vũ mà sáng sớm chị đã chạy đến đây làm loạn chứ?”.
Sáng nay, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ dậy sớm đi tản bộ cùng nhau mong có thể nhìn thấy mặt trời mọc nhưng sương mù quá dày nên phải quay về lều, ai ngờ lại thấy cảnh Bạch Lục Kỳ đang đứng la hét inh ỏi.
Bạch Lục Kỳ cao giọng lên tiếng có ý trách móc Kiều Uyển Vũ: “Bây giờ cô vừa lòng chưa hả? Vì cô mà chị Ngạn Nhi bỏ đi rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lục Kỳ rồi thẳng thắn đáp: “Tại sao vì tôi mà cô ấy bỏ đi???”.
Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Còn không phải tại vì cô quá đáng hay sao, cô thừa biết chị Ngạn Nhi thích anh Hạo mà cứ chen vào giữa làm chị ấy tổn thương phải bỏ đi đó”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi mỉm cười một cách trào phúng: “Cái này phải trách cô ấy không có năng lực đủ để lôi kéo Hạo sao có thể trách tôi được chứ? Trên đời này không phải cô ta thích cái gì thì cái đó phải là của cô ta đâu, chẳng lẽ thích sao trên trời không hái xuống được thì đi tự tử à”.
“Cô…”.
“Hơn nữa tôi gặp Lăng Hạo và kết hôn với anh ấy đã năm năm rồi bây giờ tự nhiên Doãn Ngạn Nhi muốn chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi thì tức là người thứ ba rồi còn gì”.
Bạch Lục Kỳ lại lên tiếng trách móc: “Nếu không tại cô dùng trăm mưu ngàn kế câu dẫn Lăng Hạo thì bây giờ Lăng Hạo và Ngạn Nhi đã là một đôi rồi, không phát sinh nhiều rắc rối vậy đâu”.
Tề Lăng Hạo liền lạnh giọng lên tiếng: “Chị nói ngược rồi người dùng trăm mưu ngàn kế khiến Uyển Vũ gắn kết vào cuộc đời em chính là em chứ không phải cô ấy”.
Bạch Lục Kỳ cãi không lại nên giận đỏ mặt: “Tôi không thèm đứng đây so đo với hai người nữa, nếu chị Ngạn Nhi có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho mấy người đâu”.
Kiều Uyển Vũ quay sang nói với Tề Lăng Hạo: “Để một mình cô ta lạc giữa rừng thiêng nước độc thì thật không ổn chút nào hết hay là chúng ta cũng đi tìm giúp đi”.
Tề Lăng Hạo chần chừ rồi đáp: “Cô ta đúng là phiền phức mà”.
Tề Kỳ Nam đanh mặt lên tiếng đáp: “Chị dâu à, chị nhân từ quá rồi người ta đối xử với chị như thế mà chị vẫn muốn giúp đỡ hay sao?”.
“Cứu một người còn hơn xây mười cảnh chùa mà”.
Vậy là Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ và Tề Kỳ Nam cùng đi tìm Doãn Ngạn Nhi với mấy người bên nhóm của Bạch Lục Kỳ.
Tề Cẩm Giang thì ở lại trông lều và giữ vị trí trung tâm tin tức liên lạc nếu thấy Doãn Ngạn Nhi trở về thì gọi điện báo với mọi người biết để ngừng tìm kiếm.