Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-135
Chương 135
Tề Kỳ Nam cũng nói thêm vào: “Nếu cần thì em sẽ điều phi cơ riêng của anh Hạo đến đây cũng được”.
Bạch Lục Tinh đưa tay lên ngăn cản Tề Cẩm Giang và Tề Kỳ Nam: “Hai đứa im lặng cho anh giải quyết”.
Tiếng của Bạch Lục Phong từ điện thoại vang lên: “Lục Tinh à hình như ba nghe tiếng của Cẩm Giang phải không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.
Bạch Lục Tinh nhíu mày: “Ba à chuyện này con sẽ giải thích sau nha, bây giờ ba điều máy bay chuyên dụng đến Du Sơn giúp con trước đi được không?”.
“Được rồi”.
Sau khi cúp máy với Bạch Lục Phong, Bạch Lục Tinh mới quay sang nói với Tề Cẩm Giang và Tề Kỳ Nam: “Anh thừa biết nhà mấy đứa có phi cơ riêng nhưng loại đó không thể sử dụng được trong những trường hợp này đâu, nên để máy bay chuyên dụng xuống đó sẽ an toàn hơn”.
Tề Kỳ Nam lúc này mới chợt tỉnh ra rồi lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Gọi điện về xin bác hai điều phi cơ riêng đến đây thì được rồi cơ mà chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, bác hai mà biết anh Hạo vì lao theo chị Uyển Vũ mà rơi xuống vách núi thì chắc chắn sẽ còn ghét chị Uyển Vũ hơn nữa đó”.
Tề Cẩm Giang tỏ vẻ tán đồng: “Phải ha, ba chỉ vừa mới đồng ý chấp nhận chị Uyển Vũ thôi cho nên chúng ta tuyệt đối không được để ba biết chuyện này”.
Tề Kỳ Nam gật đầu: “Phải đó, xem như là bí mật của chúng ta thôi”.
Bạch Lục Kỳ nôn nóng lên tiếng hỏi Bạch Lục Tinh: “Anh hai ơi sao lâu quá mà máy bay chuyên dụng còn chưa đến vậy hả? Anh mau nghĩ cách cứu Lăng Hạo và Uyển Vũ đi mà”.
“Em đừng có nóng vội vậy được không, máy bay cũng cần thời gian để bay đến đây chứ đâu phải tên lửa mà phóng một cái là tới liền được”.
Khoảng nửa tiếng sau thì có một chiếc máy bay chuyên dụng nhỏ gọn đáp xuống trên đỉnh Du Sơn, một thiếu úy bước xuống đến trình diện với Bạch Lục Tinh.
“Báo cáo thượng tá Bạch Lục Tinh tôi nhận được lệnh từ thiếu tướng Bạch Lục Phong đến đây hỗ trợ cứu người”.
Bạch Lục Tinh gật đầu: “Đã rõ, chúng ta làm nhiệm vụ luôn được không?”.
“Sẵn sàng đợi lệnh”.
Bạch Lục Tinh cùng 3 người cấp dưới của mình lên máy bay chuyên dụng để đi xuống thung lũng cứu người.
Với địa hình khá phức tạp và hiểm trở ngay cả phi công được đào tạo chuyên nghiệp cũng không thể đáp hẳn máy bay quân dụng xuống mặt đất ở bên dưới thung lũng mà phải thả thang dây để mọi người xuống đó tìm người.
Bạch Lục Tinh cùng ba người cấp dưới của mình chia thành hai hướng mỗi đội đi hai người, một đội đi tìm ở khu vực quanh hồ nước, một đội đi vào cánh rừng gần hồ nước.
“Tề Lăng Hạo...Kiều Uyển Vũ…có ai nghe thấy chúng tôi hay không?”.
“Kiều Uyển Vũ…cô đang ở đâu…Tề Lăng Hạo anh có nghe thấy chúng tôi hay không?”.
Tề Lăng Hạo đang ngồi trong hang núi nghe thấy tiếng người gọi tên mình liền quay sang nói với Kiều Uyển Vũ: “Có người đến cứu chúng ta rồi, mau ra ngoài thôi”.
Kiều Uyển Vũ đi theo phía sau của Tề Lăng Hạo ra khỏi cái hang mà bọn họ trú thân trong hai ngày vừa qua.
Vừa lúc đó Bạch Lục Tinh đi tới, Tề Lăng Hạo liền vui mừng vẫy tay lên tiếng gọi: “Anh Lục Tinh”.
Bạch Lục Tinh cũng vui mừng chạy tới trước mặt của Tề Lăng Hạo, hai anh em ôm nhau một cái thắm thiết sau đó Bạch Lục Tinh vỗ vào vai của Tề Lăng Hạo một cái: “Không ngờ cái mạng của em cũng lớn lắm đó”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười lên tiếng đáp trả: “Lớn mấy mà không có anh Lục Tinh đến cứu lên thì cũng như không thôi”.
Hai anh em gặp nhau vui quá nên quên mất Kiều Uyển Vũ, vài giây sau Bạch Lục Tinh lên tiếng hỏi Tề Lăng Hạo: “À đúng rồi Uyển Vũ vẫn ổn chứ?”.
Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo tràn ngập sự tự tin lên tiếng: “Có em thì cô ấy nhất định không có mệnh hệ nào hết”.
Tề Lăng Hạo quay sang giới thiệu với Kiều Uyển Vũ: “Đây là anh Lục Tinh con trai lớn của hai bác bên nhà ngoại đó Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu lên tiếng chào hỏi Bạch Lục Tinh: “Em chào anh ạ”.
Bạch Lục Tinh nhìn qua gương mặt có chút lấm len của Kiều Uyển Vũ nhưng vẫn không thể che mờ nhan sắc hoa nhường nguyện thẹn xinh đẹp đến động lòng người của cô, công thêm thần thái ngoan hiền lễ phép thì cũng hiểu lý do vì sao mà Tề Lăng Hạo lại có thể liều cả mạng sống của mình rồi.
“Em vẫn ổn chứ có bị thương ở đâu không?” Bạch Lục Tinh lên tiếng hỏi.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu lên tiếng đáp: “Dạ em không bị thương nghiêm trọng chỉ là bị xây xác một chút thôi không đáng ngại ạ”.
Bạch Lục Tinh gật đầu: “Nhìn thấy cả hai vẫn ổn là anh an tâm rồi, bây giờ chúng ta di chuyển đến chỗ máy bay đang chờ để lên trên nhé”.
“Dạ được ạ” Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng đồng thanh trả lời.
Vì thời gian tìm kiếm lâu hơn dự kiến nên lượng nguyên liệu không thể duy trì quá lâu nữa, phi công đề nghị những người bên dưới bám vào thang dây và di chuyển lên chứ không có quá nhiều thời gian chờ từng người một lên được.
Máy bay di chuyển một cách an toàn để đưa mọi người trở về đỉnh Du Sơn, ba người lính leo xuống trước rồi đến Bạch Lục Tinh leo xuống.
Bạch Lục Tinh đưa tay đỡ lấy Kiều Uyển Vũ để cô từ từ bước xuống: “Từ từ thôi cẩn thận một chút”.
Lúc Kiều Uyển Vũ đã đáp đất an toàn thì Tề Lăng Hạo mới leo xuống, anh cũng thở phào nhẹ nhõm khi cả hai đã vượt qua đại nạn.
Tề Kỳ Nam cũng nói thêm vào: “Nếu cần thì em sẽ điều phi cơ riêng của anh Hạo đến đây cũng được”.
Bạch Lục Tinh đưa tay lên ngăn cản Tề Cẩm Giang và Tề Kỳ Nam: “Hai đứa im lặng cho anh giải quyết”.
Tiếng của Bạch Lục Phong từ điện thoại vang lên: “Lục Tinh à hình như ba nghe tiếng của Cẩm Giang phải không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.
Bạch Lục Tinh nhíu mày: “Ba à chuyện này con sẽ giải thích sau nha, bây giờ ba điều máy bay chuyên dụng đến Du Sơn giúp con trước đi được không?”.
“Được rồi”.
Sau khi cúp máy với Bạch Lục Phong, Bạch Lục Tinh mới quay sang nói với Tề Cẩm Giang và Tề Kỳ Nam: “Anh thừa biết nhà mấy đứa có phi cơ riêng nhưng loại đó không thể sử dụng được trong những trường hợp này đâu, nên để máy bay chuyên dụng xuống đó sẽ an toàn hơn”.
Tề Kỳ Nam lúc này mới chợt tỉnh ra rồi lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Gọi điện về xin bác hai điều phi cơ riêng đến đây thì được rồi cơ mà chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, bác hai mà biết anh Hạo vì lao theo chị Uyển Vũ mà rơi xuống vách núi thì chắc chắn sẽ còn ghét chị Uyển Vũ hơn nữa đó”.
Tề Cẩm Giang tỏ vẻ tán đồng: “Phải ha, ba chỉ vừa mới đồng ý chấp nhận chị Uyển Vũ thôi cho nên chúng ta tuyệt đối không được để ba biết chuyện này”.
Tề Kỳ Nam gật đầu: “Phải đó, xem như là bí mật của chúng ta thôi”.
Bạch Lục Kỳ nôn nóng lên tiếng hỏi Bạch Lục Tinh: “Anh hai ơi sao lâu quá mà máy bay chuyên dụng còn chưa đến vậy hả? Anh mau nghĩ cách cứu Lăng Hạo và Uyển Vũ đi mà”.
“Em đừng có nóng vội vậy được không, máy bay cũng cần thời gian để bay đến đây chứ đâu phải tên lửa mà phóng một cái là tới liền được”.
Khoảng nửa tiếng sau thì có một chiếc máy bay chuyên dụng nhỏ gọn đáp xuống trên đỉnh Du Sơn, một thiếu úy bước xuống đến trình diện với Bạch Lục Tinh.
“Báo cáo thượng tá Bạch Lục Tinh tôi nhận được lệnh từ thiếu tướng Bạch Lục Phong đến đây hỗ trợ cứu người”.
Bạch Lục Tinh gật đầu: “Đã rõ, chúng ta làm nhiệm vụ luôn được không?”.
“Sẵn sàng đợi lệnh”.
Bạch Lục Tinh cùng 3 người cấp dưới của mình lên máy bay chuyên dụng để đi xuống thung lũng cứu người.
Với địa hình khá phức tạp và hiểm trở ngay cả phi công được đào tạo chuyên nghiệp cũng không thể đáp hẳn máy bay quân dụng xuống mặt đất ở bên dưới thung lũng mà phải thả thang dây để mọi người xuống đó tìm người.
Bạch Lục Tinh cùng ba người cấp dưới của mình chia thành hai hướng mỗi đội đi hai người, một đội đi tìm ở khu vực quanh hồ nước, một đội đi vào cánh rừng gần hồ nước.
“Tề Lăng Hạo...Kiều Uyển Vũ…có ai nghe thấy chúng tôi hay không?”.
“Kiều Uyển Vũ…cô đang ở đâu…Tề Lăng Hạo anh có nghe thấy chúng tôi hay không?”.
Tề Lăng Hạo đang ngồi trong hang núi nghe thấy tiếng người gọi tên mình liền quay sang nói với Kiều Uyển Vũ: “Có người đến cứu chúng ta rồi, mau ra ngoài thôi”.
Kiều Uyển Vũ đi theo phía sau của Tề Lăng Hạo ra khỏi cái hang mà bọn họ trú thân trong hai ngày vừa qua.
Vừa lúc đó Bạch Lục Tinh đi tới, Tề Lăng Hạo liền vui mừng vẫy tay lên tiếng gọi: “Anh Lục Tinh”.
Bạch Lục Tinh cũng vui mừng chạy tới trước mặt của Tề Lăng Hạo, hai anh em ôm nhau một cái thắm thiết sau đó Bạch Lục Tinh vỗ vào vai của Tề Lăng Hạo một cái: “Không ngờ cái mạng của em cũng lớn lắm đó”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười lên tiếng đáp trả: “Lớn mấy mà không có anh Lục Tinh đến cứu lên thì cũng như không thôi”.
Hai anh em gặp nhau vui quá nên quên mất Kiều Uyển Vũ, vài giây sau Bạch Lục Tinh lên tiếng hỏi Tề Lăng Hạo: “À đúng rồi Uyển Vũ vẫn ổn chứ?”.
Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo tràn ngập sự tự tin lên tiếng: “Có em thì cô ấy nhất định không có mệnh hệ nào hết”.
Tề Lăng Hạo quay sang giới thiệu với Kiều Uyển Vũ: “Đây là anh Lục Tinh con trai lớn của hai bác bên nhà ngoại đó Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu lên tiếng chào hỏi Bạch Lục Tinh: “Em chào anh ạ”.
Bạch Lục Tinh nhìn qua gương mặt có chút lấm len của Kiều Uyển Vũ nhưng vẫn không thể che mờ nhan sắc hoa nhường nguyện thẹn xinh đẹp đến động lòng người của cô, công thêm thần thái ngoan hiền lễ phép thì cũng hiểu lý do vì sao mà Tề Lăng Hạo lại có thể liều cả mạng sống của mình rồi.
“Em vẫn ổn chứ có bị thương ở đâu không?” Bạch Lục Tinh lên tiếng hỏi.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu lên tiếng đáp: “Dạ em không bị thương nghiêm trọng chỉ là bị xây xác một chút thôi không đáng ngại ạ”.
Bạch Lục Tinh gật đầu: “Nhìn thấy cả hai vẫn ổn là anh an tâm rồi, bây giờ chúng ta di chuyển đến chỗ máy bay đang chờ để lên trên nhé”.
“Dạ được ạ” Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng đồng thanh trả lời.
Vì thời gian tìm kiếm lâu hơn dự kiến nên lượng nguyên liệu không thể duy trì quá lâu nữa, phi công đề nghị những người bên dưới bám vào thang dây và di chuyển lên chứ không có quá nhiều thời gian chờ từng người một lên được.
Máy bay di chuyển một cách an toàn để đưa mọi người trở về đỉnh Du Sơn, ba người lính leo xuống trước rồi đến Bạch Lục Tinh leo xuống.
Bạch Lục Tinh đưa tay đỡ lấy Kiều Uyển Vũ để cô từ từ bước xuống: “Từ từ thôi cẩn thận một chút”.
Lúc Kiều Uyển Vũ đã đáp đất an toàn thì Tề Lăng Hạo mới leo xuống, anh cũng thở phào nhẹ nhõm khi cả hai đã vượt qua đại nạn.