Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Chương 159
“Giám đốc Phương quá lời rồi, lần này tôi đến đây là muốn mời Triệu Tích trở thành người đại diện phát ngôn cho tập đoàn Hoàng Kim nhưng mà cô ấy bảo đang bận chụp ảnh bìa tạp chí nên tôi ngồi chờ một chút”.
“Vậy Tề thiếu đã chờ bao lâu rồi ạ?”.
Tề Kỳ Nam xem đồng hồ rồi đáp: “Chắc hơn 3 tiếng rồi, công việc của cô ấy thật là bận rộn”.
Giám đốc Phương trố mắt ra rồi lên tiếng: “Để tôi vào bảo Triệu Tích ra đây gặp Tề thiếu bàn công việc trước thời gian của cậu quý báu mà sao có thể để cậu ngồi ở đây chờ tận hơn 3 tiếng đồng hồ được”.
Tề Kỳ Nam liền xua tay lên tiếng ngăn cản Giám đốc Phương lại: “Không cần đâu cứ để tôi ngồi ở đây để chờ cô ấy được rồi”.
Giám đốc Phương tỏ vẻ ái ngại: “Sao có thể để ông chủ thật sự của Đường Ảnh ngồi ở đây chỉ để chờ một diễn viên dưới trướng của công ty mình được”.
Tề Kỳ Nam đưa mắt lườm giám đốc Phương một cái: “Chuyện này tôi đã nói anh giữ bí mật giùm tôi rồi mà”.
“Tề thiếu à, năm đó anh đầu tư vào Đường Ảnh cũng là vì Triệu Tích mà, anh vì sợ cô ấy bước chân vào giới giải trí sẽ bị người ta bắt nạt nên thành lập hẳn một công ty quản lý dành riêng cho cô ấy, sao anh không để cô ấy biết anh đã phía sau âm thầm làm những gì cho cô ấy chứ???”.
Tề Kỳ Nam khẽ thở dài: “Biết được thì sao chứ…tôi không muốn cô ấy có cảm giác là đang mắc nợ tôi, bởi vì tôi không thể hái sao trên trời xuống để tặng cho Triệu Tích nên đành giúp cô ấy trở thành một ngôi sao để cô ấy có thể tự mình tỏa sáng”.
Triệu Tích đã xong việc từ lâu rồi nhưng cô vẫn muốn cho Tề Kỳ Nam ăn hành một chút, chuyện anh từ chối tình cảm của cô năm đó cô vẫn không thể nào quên được hết, có lẽ bởi vì trong trái tim của Triệu Tích vẫn luôn còn hình bóng của Tề Kỳ Nam cho nên cô không thể mở lòng với một ai khác và chưa thể tha thứ cho anh được.
Trong lúc Tề Kỳ Nam và giám đốc Phương nói chuyện với nhau thì Triệu Tích đứng bên trong đã vô tình nghe được hết, cảm xúc trong cô vỡ òa khi biết được công ty giải trí Đường Ảnh này được thành lập là vì cô chẳng những vậy người đứng phía ủng hộ cô lại là Tề Kỳ Nam.
Mỗi lần Đường Ảnh tổ chức họp báo cho Triệu Tích thì cô luôn nhận được một bó hoa hồng đỏ thắm từ một fan cứng giấu tên, người đó còn bỏ tiền ra bao cả rạp phim để ủng hộ những tác phẩm điện ảnh ra rạp của Triệu Tịch, có lần Triệu Tích bị lập group anti-fan thì lập tức có group bảo vệ cho cô tránh khỏi những tin đồn thất thiệt,…bây giờ thì cô có thể đoán được người đứng phía sau tất cả là ai rồi.
Khóe mắt của Triệu Tích đỏ hoe lên vì cảm động, cô thầm nghĩ “Hóa ra trong lòng anh ấy vẫn còn có mình”.
Giám đốc Phương khẽ thở dài: “Bao nhiêu năm qua Tề thiếu đã âm thầm làm rất nhiều việc cho Triệu Tích tôi có thể nhìn ra cậu đối với cô ấy rất dụng tâm vậy tại sao lại không để cô ấy biết chứ…cậu thuê tôi làm giám đốc của cái công ty này chỉ với nhiệm vụ bảo vệ cho Triệu Tích còn gì”.
Tề Kỳ Nam mỉm cười lên tiếng đáp: “Là tôi không có tư cách để đón nhận tình cảm của cô ấy, năm xưa là tôi bồng bột chưa hiểu chuyện đã vội cự tuyệt cô ấy là tôi có lỗi trước nên cô ấy muốn sao tôi cũng chấp nhận hết”.
Tiếng của Tô Tô vang lên: “Chị Triệu Tích chị đứng ở đó làm gì vậy hả?”.
Triệu Tích vội đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt mình không để người khác nhìn thấy rồi giả lả lên tiếng đáp lại Tô Tô: “Cô bảo có ai đến tìm tôi mà”.
Tô Tô đi ra trước: “Tề thiếu đang ngồi bên sofa dành cho khách với giám đốc Phương kìa chị”.
Triệu Tích giữ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc bước qua gật đầu với giám đốc Phương một cái: “Em chào giám đốc ạ”.
Giám đốc Phương giả lả uy quyền lên tiếng: “Uhm, ngồi xuống đi lần này Tề thiếu đến tìm em bàn công việc sao em để cậu ấy ngồi chờ lâu quá vậy”.
Triệu Tích lên tiếng đáp: “Trong lúc chụp ảnh có trục trặc kỹ thuật máy móc một chút nên hơi lâu ạ”.
Giám đốc Phương nói tiếp: “Tề thiếu muốn mời em làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Hoàng Kim trong thời gian tới mở đầu là phát ngôn chúc mừng tại Lễ Kỷ niệm Ngày thành lập tập đoàn Hoàng Kim không biết ý em như thế nào?”.
Triệu Tích suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi: “Nếu em không nhận có được không giám đốc?”.
Tề Kỳ Nam rủ mắt rồi đứng dậy nói với giám đốc Phương: “Nếu Triệu tiểu thư đã không muốn nhận công việc này thì thôi vậy để tôi cố gắng tìm người khác không nên cưỡng ép cô ấy làm gì…tôi xin phép đi trước”.
Mặc dù Tề Kỳ Nam mới thật sự là ông chủ đứng phía sau Đường Ảnh và giám đốc Phương thật chất chỉ là một người được anh thuê thôi nhưng mà trước mặt của Triệu Tích xưa nay họ vẫn luôn giữ khoảng cách như thế.
Nói rồi Tề Kỳ Nam cất bước rời đi.
Tiếng của Triệu Tích đột ngột vang lên: “Xin Tề thiếu dừng bước”.
Tề Kỳ Nam và cả giám đốc Phương đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước hành động và lời nói của Triệu Tích.
Tề Kỳ Nam quay người lại rồi lên tiếng hỏi: “Không biết Triệu tiểu thư còn chuyện gì để nói với tôi sao?”.
“Giám đốc Phương quá lời rồi, lần này tôi đến đây là muốn mời Triệu Tích trở thành người đại diện phát ngôn cho tập đoàn Hoàng Kim nhưng mà cô ấy bảo đang bận chụp ảnh bìa tạp chí nên tôi ngồi chờ một chút”.
“Vậy Tề thiếu đã chờ bao lâu rồi ạ?”.
Tề Kỳ Nam xem đồng hồ rồi đáp: “Chắc hơn 3 tiếng rồi, công việc của cô ấy thật là bận rộn”.
Giám đốc Phương trố mắt ra rồi lên tiếng: “Để tôi vào bảo Triệu Tích ra đây gặp Tề thiếu bàn công việc trước thời gian của cậu quý báu mà sao có thể để cậu ngồi ở đây chờ tận hơn 3 tiếng đồng hồ được”.
Tề Kỳ Nam liền xua tay lên tiếng ngăn cản Giám đốc Phương lại: “Không cần đâu cứ để tôi ngồi ở đây để chờ cô ấy được rồi”.
Giám đốc Phương tỏ vẻ ái ngại: “Sao có thể để ông chủ thật sự của Đường Ảnh ngồi ở đây chỉ để chờ một diễn viên dưới trướng của công ty mình được”.
Tề Kỳ Nam đưa mắt lườm giám đốc Phương một cái: “Chuyện này tôi đã nói anh giữ bí mật giùm tôi rồi mà”.
“Tề thiếu à, năm đó anh đầu tư vào Đường Ảnh cũng là vì Triệu Tích mà, anh vì sợ cô ấy bước chân vào giới giải trí sẽ bị người ta bắt nạt nên thành lập hẳn một công ty quản lý dành riêng cho cô ấy, sao anh không để cô ấy biết anh đã phía sau âm thầm làm những gì cho cô ấy chứ???”.
Tề Kỳ Nam khẽ thở dài: “Biết được thì sao chứ…tôi không muốn cô ấy có cảm giác là đang mắc nợ tôi, bởi vì tôi không thể hái sao trên trời xuống để tặng cho Triệu Tích nên đành giúp cô ấy trở thành một ngôi sao để cô ấy có thể tự mình tỏa sáng”.
Triệu Tích đã xong việc từ lâu rồi nhưng cô vẫn muốn cho Tề Kỳ Nam ăn hành một chút, chuyện anh từ chối tình cảm của cô năm đó cô vẫn không thể nào quên được hết, có lẽ bởi vì trong trái tim của Triệu Tích vẫn luôn còn hình bóng của Tề Kỳ Nam cho nên cô không thể mở lòng với một ai khác và chưa thể tha thứ cho anh được.
Trong lúc Tề Kỳ Nam và giám đốc Phương nói chuyện với nhau thì Triệu Tích đứng bên trong đã vô tình nghe được hết, cảm xúc trong cô vỡ òa khi biết được công ty giải trí Đường Ảnh này được thành lập là vì cô chẳng những vậy người đứng phía ủng hộ cô lại là Tề Kỳ Nam.
Mỗi lần Đường Ảnh tổ chức họp báo cho Triệu Tích thì cô luôn nhận được một bó hoa hồng đỏ thắm từ một fan cứng giấu tên, người đó còn bỏ tiền ra bao cả rạp phim để ủng hộ những tác phẩm điện ảnh ra rạp của Triệu Tịch, có lần Triệu Tích bị lập group anti-fan thì lập tức có group bảo vệ cho cô tránh khỏi những tin đồn thất thiệt,…bây giờ thì cô có thể đoán được người đứng phía sau tất cả là ai rồi.
Khóe mắt của Triệu Tích đỏ hoe lên vì cảm động, cô thầm nghĩ “Hóa ra trong lòng anh ấy vẫn còn có mình”.
Giám đốc Phương khẽ thở dài: “Bao nhiêu năm qua Tề thiếu đã âm thầm làm rất nhiều việc cho Triệu Tích tôi có thể nhìn ra cậu đối với cô ấy rất dụng tâm vậy tại sao lại không để cô ấy biết chứ…cậu thuê tôi làm giám đốc của cái công ty này chỉ với nhiệm vụ bảo vệ cho Triệu Tích còn gì”.
Tề Kỳ Nam mỉm cười lên tiếng đáp: “Là tôi không có tư cách để đón nhận tình cảm của cô ấy, năm xưa là tôi bồng bột chưa hiểu chuyện đã vội cự tuyệt cô ấy là tôi có lỗi trước nên cô ấy muốn sao tôi cũng chấp nhận hết”.
Tiếng của Tô Tô vang lên: “Chị Triệu Tích chị đứng ở đó làm gì vậy hả?”.
Triệu Tích vội đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt mình không để người khác nhìn thấy rồi giả lả lên tiếng đáp lại Tô Tô: “Cô bảo có ai đến tìm tôi mà”.
Tô Tô đi ra trước: “Tề thiếu đang ngồi bên sofa dành cho khách với giám đốc Phương kìa chị”.
Triệu Tích giữ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc bước qua gật đầu với giám đốc Phương một cái: “Em chào giám đốc ạ”.
Giám đốc Phương giả lả uy quyền lên tiếng: “Uhm, ngồi xuống đi lần này Tề thiếu đến tìm em bàn công việc sao em để cậu ấy ngồi chờ lâu quá vậy”.
Triệu Tích lên tiếng đáp: “Trong lúc chụp ảnh có trục trặc kỹ thuật máy móc một chút nên hơi lâu ạ”.
Giám đốc Phương nói tiếp: “Tề thiếu muốn mời em làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Hoàng Kim trong thời gian tới mở đầu là phát ngôn chúc mừng tại Lễ Kỷ niệm Ngày thành lập tập đoàn Hoàng Kim không biết ý em như thế nào?”.
Triệu Tích suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi: “Nếu em không nhận có được không giám đốc?”.
Tề Kỳ Nam rủ mắt rồi đứng dậy nói với giám đốc Phương: “Nếu Triệu tiểu thư đã không muốn nhận công việc này thì thôi vậy để tôi cố gắng tìm người khác không nên cưỡng ép cô ấy làm gì…tôi xin phép đi trước”.
Mặc dù Tề Kỳ Nam mới thật sự là ông chủ đứng phía sau Đường Ảnh và giám đốc Phương thật chất chỉ là một người được anh thuê thôi nhưng mà trước mặt của Triệu Tích xưa nay họ vẫn luôn giữ khoảng cách như thế.
Nói rồi Tề Kỳ Nam cất bước rời đi.
Tiếng của Triệu Tích đột ngột vang lên: “Xin Tề thiếu dừng bước”.
Tề Kỳ Nam và cả giám đốc Phương đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước hành động và lời nói của Triệu Tích.
Tề Kỳ Nam quay người lại rồi lên tiếng hỏi: “Không biết Triệu tiểu thư còn chuyện gì để nói với tôi sao?”.