Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
Chương 225
Âu Nhựt Hàn chỉ đích Lãng Nguyệt Quân làm người đại diện cho thương hiệu của mình còn cho cô ta rất nhiều quyền lợi nên có tin đồn rằng Âu Nhựt Hàn yêu thích Lãng Nguyệt Quân nên mới làm như thế, vì lẽ đó mà nhân viên của Prophen đều phải cúi đầu trước cô ta.
Kiều Uyển Vũ xem xong sợi dây đeo tay bằng đá cẩm thạch liền đưa lại cho cô nhân viên: “Tôi lấy sợi dây đeo tay này phiền cô gói bỏ vào hộp giúp tôi…là tặng cho người lớn tuổi nên chọn phong cách hộp đơn giản nhưng sang trọng một chút”.
Cô nhân viên kia gật đầu: “Dạ tôi hiểu rồi ạ”.
Cô nhân viên vừa đưa tay tính lấy sợi dây đeo tay lại để bỏ vào hộp cho Kiều Uyển Vũ thì đột nhiên có một bàn tay khác cầm lấy sợi dây đeo tay lên.
Giọng nói xấc xược của Lãnh Nguyệt Quân vang lên: “Sợi dây đeo tay này thật là đẹp quá đi mau gói lại cho tôi nhanh lên”.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Lãnh Nguyệt Quân bằng ánh mắt ngạc nhiên, rõ ràng đây là món đồ cô đã chọn rồi mà thích thì tự mà chọn một sợi khác chứ ở đâu ra mà đột nhiên tính phỏng tay trên của người khác, hơn nữa cô là đang mua chứ đâu phải đang đi xin từ người khác.
Cô nhân viên tỏ vẻ khó xử lên tiếng nói với Lãnh Nguyệt Quân: “Lãnh tiểu thư à, sợi dây đeo tay này vị tiểu thư này đã chọn trước rồi nên tôi không thể gói lại cho cô được đâu, phiền cô chọn một sợi dây khác được không ạ?”.
Lãnh Nguyệt Quân liền lườm cô nhân viên kia một cái: “Cô dám ăn nói với tôi như thế hả có biết tôi là ai không?”.
Cô nhân viên khép nép không dám liên tiếng nói tiếp.
“Loại người này chắc gì có tiền mua nổi sợi dây đắc giá như thế nào đâu chẳng qua chỉ nhìn xem cho đã mắt chứ gì” Lãnh Nguyệt Quân nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt coi thường rõ rệt.
Âu Nhựt Hàn và Tề Lăng Hạo nhìn thấy sự việc xảy ra giữa Kiều Uyển Vũ và Lãnh Nguyệt Quân từ xa.
Âu Nhựt Hàn biết đối với Tề Lăng Hạo thì Kiều Uyển Vũ quan trọng như thế nào nên nhíu bước vội: “Để tôi qua đó xử lý vụ này mới được”.
Tề Lăng Hạo kéo tay của Âu Nhựt Hàn lại: “Khoan đã xem cô ta tài giỏi đến mức nào mà dám cuồng ngôn loạn ngữ như thế”.
“Cậu không sợ cô ta làm Uyển Vũ của cậu khóc à?”.
Tề Lăng Hạo tự tin đáp: “Uyển Vũ không yếu đuối đến vậy đâu”.
Kiều Uyển Vũ cũng chẳng có phản ứng gì hết, cô chỉ nhoẻn miệng cười bởi vì sự thiếu hiểu biết và EQ quá thấp của một diễn viên mới vào nghề mà thôi còn tưởng rằng mình hay ho đi gây chuyện ở chốn đông người mà như xem chốn không người thế này.
Cô nhân viên rất khó chịu với thái độ hống hách coi trời bằng vun của Lãnh Nguyệt Quân nhưng vẫn phải cúi đầu nhịn nhục không dám đáp trả một cách thẳng thắng mà đành lựa lời nói khéo: “Lãnh tiểu thư, món trang sức này đã có khách hàng chọn rồi ngoại trừ nó thì cô có thể lấy bất cứ món đồ nào mà cô thích ạ”.
Lãnh Nguyệt Quân trợn mắt lên: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy cho bằng được sợi dây đeo tay này đó”.
Cô nhân viên liều mạng giật lấy sợi dây đeo tay từ tay của Lãnh Nguyệt Quân bởi vì cô biết thà đắc tội với một diễn viên mới vào giới giải trí vẫn hơn là đắc tội với thiếu phu nhân của Tề gia nhưng điều đó lại làm cho gân xanh của Lãnh Nguyệt Quân nổi lên trên trán vì tức giận.
“Cô chán sống rồi à???” Lãnh Nguyệt Quân trợn mắt lên đe doạ.
Quản lý của cửa hàng này là một người đàn ông mập mạp đang từ bên ngoài đi vào nhìn thấy nhân viên đang chọc giận Lãnh Nguyệt Quân liền tức giận, ông ta còn không thèm hỏi đầu đuôi câu chuyện như thế nào mà đã thẳng tay giáng lên mặt cô nhân viên một bạt tai mạnh đến nỗi cô ấy ngã nhào xuống sàn nhà.
“Cô mau cút khỏi đây từ giây phút này cô bị sa thải, ở cửa hàng của tôi không có loại nhân viên thiếu lễ độ như cô”.
Kiều Uyển Vũ thấy vậy không thể tiếp tục im lặng liền lên tiếng ngăn cản người quản lý: “Này sao ông không nói lý lẽ gì mà đã ra tay đánh người như thế hả?”.
Người quản lý nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt không mấy vui vẻ gì hết, ông ta cau mày lên tiếng: “Chuyện tôi dạy dỗ nhân viên của mình thì liên quan gì đến cô mà cô xen vào chứ?”.
“Ai bảo không liên quan, rõ ràng sợi dây đeo tay này là tôi chọn trước cô nhân viên này đang chuẩn bị bỏ vào hộp cho tôi, cô ta ngang nhiên xuất hiện đòi giành lấy một cách vô lý ông không hỏi qua lý do mà đã đánh người rồi điều này thật sự rất quá đáng” Kiều Uyển Vũ cau mày tỏ vẻ tức giận bước đến đỡ cô nhân viên kia lên.
Người quản lý hất mặt lên tỏ vẻ khinh thường Kiều Uyển Vũ: “Cô làm gì có đủ tiền mà đòi mua sợi dây đeo tay này chứ?”.
Lãnh Nguyệt Quân biết quản lý của hàng luôn đứng về phía mình nên liền hống hách lên tiếng hùa theo: “Phải đó nhìn qua cách ăn mặc cũng đủ thấy cô ta quê mùa rồi sao có đủ tư cách để đeo sợi dây quý giá đẳng cấp như thế chứ”.
Kiều Uyển Vũ rút trong ví ra tấm thẻ đen: “Tôi đồng ý mua lại sợi dây đeo tay này với giá gấp 10 lần”.
Lãnh Nguyệt Quân và người quản lý đều lóa cả mắt: “Trời ơi là thẻ đen không giới hạn trong truyền thuyết kìa”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày hỏi quản lý: “Sao hả bây giờ tôi có thể mua được món đồ mà mình muốn chưa?”.
Âu Nhựt Hàn chỉ đích Lãng Nguyệt Quân làm người đại diện cho thương hiệu của mình còn cho cô ta rất nhiều quyền lợi nên có tin đồn rằng Âu Nhựt Hàn yêu thích Lãng Nguyệt Quân nên mới làm như thế, vì lẽ đó mà nhân viên của Prophen đều phải cúi đầu trước cô ta.
Kiều Uyển Vũ xem xong sợi dây đeo tay bằng đá cẩm thạch liền đưa lại cho cô nhân viên: “Tôi lấy sợi dây đeo tay này phiền cô gói bỏ vào hộp giúp tôi…là tặng cho người lớn tuổi nên chọn phong cách hộp đơn giản nhưng sang trọng một chút”.
Cô nhân viên kia gật đầu: “Dạ tôi hiểu rồi ạ”.
Cô nhân viên vừa đưa tay tính lấy sợi dây đeo tay lại để bỏ vào hộp cho Kiều Uyển Vũ thì đột nhiên có một bàn tay khác cầm lấy sợi dây đeo tay lên.
Giọng nói xấc xược của Lãnh Nguyệt Quân vang lên: “Sợi dây đeo tay này thật là đẹp quá đi mau gói lại cho tôi nhanh lên”.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Lãnh Nguyệt Quân bằng ánh mắt ngạc nhiên, rõ ràng đây là món đồ cô đã chọn rồi mà thích thì tự mà chọn một sợi khác chứ ở đâu ra mà đột nhiên tính phỏng tay trên của người khác, hơn nữa cô là đang mua chứ đâu phải đang đi xin từ người khác.
Cô nhân viên tỏ vẻ khó xử lên tiếng nói với Lãnh Nguyệt Quân: “Lãnh tiểu thư à, sợi dây đeo tay này vị tiểu thư này đã chọn trước rồi nên tôi không thể gói lại cho cô được đâu, phiền cô chọn một sợi dây khác được không ạ?”.
Lãnh Nguyệt Quân liền lườm cô nhân viên kia một cái: “Cô dám ăn nói với tôi như thế hả có biết tôi là ai không?”.
Cô nhân viên khép nép không dám liên tiếng nói tiếp.
“Loại người này chắc gì có tiền mua nổi sợi dây đắc giá như thế nào đâu chẳng qua chỉ nhìn xem cho đã mắt chứ gì” Lãnh Nguyệt Quân nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt coi thường rõ rệt.
Âu Nhựt Hàn và Tề Lăng Hạo nhìn thấy sự việc xảy ra giữa Kiều Uyển Vũ và Lãnh Nguyệt Quân từ xa.
Âu Nhựt Hàn biết đối với Tề Lăng Hạo thì Kiều Uyển Vũ quan trọng như thế nào nên nhíu bước vội: “Để tôi qua đó xử lý vụ này mới được”.
Tề Lăng Hạo kéo tay của Âu Nhựt Hàn lại: “Khoan đã xem cô ta tài giỏi đến mức nào mà dám cuồng ngôn loạn ngữ như thế”.
“Cậu không sợ cô ta làm Uyển Vũ của cậu khóc à?”.
Tề Lăng Hạo tự tin đáp: “Uyển Vũ không yếu đuối đến vậy đâu”.
Kiều Uyển Vũ cũng chẳng có phản ứng gì hết, cô chỉ nhoẻn miệng cười bởi vì sự thiếu hiểu biết và EQ quá thấp của một diễn viên mới vào nghề mà thôi còn tưởng rằng mình hay ho đi gây chuyện ở chốn đông người mà như xem chốn không người thế này.
Cô nhân viên rất khó chịu với thái độ hống hách coi trời bằng vun của Lãnh Nguyệt Quân nhưng vẫn phải cúi đầu nhịn nhục không dám đáp trả một cách thẳng thắng mà đành lựa lời nói khéo: “Lãnh tiểu thư, món trang sức này đã có khách hàng chọn rồi ngoại trừ nó thì cô có thể lấy bất cứ món đồ nào mà cô thích ạ”.
Lãnh Nguyệt Quân trợn mắt lên: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy cho bằng được sợi dây đeo tay này đó”.
Cô nhân viên liều mạng giật lấy sợi dây đeo tay từ tay của Lãnh Nguyệt Quân bởi vì cô biết thà đắc tội với một diễn viên mới vào giới giải trí vẫn hơn là đắc tội với thiếu phu nhân của Tề gia nhưng điều đó lại làm cho gân xanh của Lãnh Nguyệt Quân nổi lên trên trán vì tức giận.
“Cô chán sống rồi à???” Lãnh Nguyệt Quân trợn mắt lên đe doạ.
Quản lý của cửa hàng này là một người đàn ông mập mạp đang từ bên ngoài đi vào nhìn thấy nhân viên đang chọc giận Lãnh Nguyệt Quân liền tức giận, ông ta còn không thèm hỏi đầu đuôi câu chuyện như thế nào mà đã thẳng tay giáng lên mặt cô nhân viên một bạt tai mạnh đến nỗi cô ấy ngã nhào xuống sàn nhà.
“Cô mau cút khỏi đây từ giây phút này cô bị sa thải, ở cửa hàng của tôi không có loại nhân viên thiếu lễ độ như cô”.
Kiều Uyển Vũ thấy vậy không thể tiếp tục im lặng liền lên tiếng ngăn cản người quản lý: “Này sao ông không nói lý lẽ gì mà đã ra tay đánh người như thế hả?”.
Người quản lý nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt không mấy vui vẻ gì hết, ông ta cau mày lên tiếng: “Chuyện tôi dạy dỗ nhân viên của mình thì liên quan gì đến cô mà cô xen vào chứ?”.
“Ai bảo không liên quan, rõ ràng sợi dây đeo tay này là tôi chọn trước cô nhân viên này đang chuẩn bị bỏ vào hộp cho tôi, cô ta ngang nhiên xuất hiện đòi giành lấy một cách vô lý ông không hỏi qua lý do mà đã đánh người rồi điều này thật sự rất quá đáng” Kiều Uyển Vũ cau mày tỏ vẻ tức giận bước đến đỡ cô nhân viên kia lên.
Người quản lý hất mặt lên tỏ vẻ khinh thường Kiều Uyển Vũ: “Cô làm gì có đủ tiền mà đòi mua sợi dây đeo tay này chứ?”.
Lãnh Nguyệt Quân biết quản lý của hàng luôn đứng về phía mình nên liền hống hách lên tiếng hùa theo: “Phải đó nhìn qua cách ăn mặc cũng đủ thấy cô ta quê mùa rồi sao có đủ tư cách để đeo sợi dây quý giá đẳng cấp như thế chứ”.
Kiều Uyển Vũ rút trong ví ra tấm thẻ đen: “Tôi đồng ý mua lại sợi dây đeo tay này với giá gấp 10 lần”.
Lãnh Nguyệt Quân và người quản lý đều lóa cả mắt: “Trời ơi là thẻ đen không giới hạn trong truyền thuyết kìa”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày hỏi quản lý: “Sao hả bây giờ tôi có thể mua được món đồ mà mình muốn chưa?”.