Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-254
Chương 254
Tề phu nhân lúc này mới ê chề sượng mặt quả thật Kiều Uyển Vũ có gửi đến cho bà một bộ sườn xám nhưng mà bà không có xem qua chỉ nghe lời của Mạc Hy Nhi là bộ đồ rất xấu nên mặc y phục theo cô ta lựa chọn.
Đến giờ phút này ai cũng tỏa sáng nên Tề phu nhân hối hận xanh cả ruột khi nghe lời đứa cháu gái hậu đậu, được việc thì không thấy mà gây họa thì lại vô cùng giỏi của mình.
Tề phu nhân giả vờ tiếc nuối lên tiếng đáp lại Lý Tương Cầm: “Đúng là Uyển Vũ có gửi y phục đến cho em nhưng mà do con bé giúp việc mới đến không cẩn thận lúc ủi đồ đã là cháy mật một lõm nên không thể mặc được nữa, em cũng rất tiếc về điều đó”.
Lý Tương Cầm nhìn thái độ diễn xuất vô cùng giả trân của Tề phu nhân thì cũng thừa biết là bà ta đang nói dối rồi nên cố tình lên tiếng bóc mẽ làm khó bà ta: “À thì ra là lỗi của người giúp việc, cơ mà con dâu em là chủ thương hiệu Vệ Đồ nhưng em lại diện trên người thiết kế mới nhất của Phong Linh thì có phải là hơi quá đáng rồi không? Con dâu em có làm gì em phật lòng hay sao mà em lại công khai ủng hộ người ngoài như thế lát nữa con bé đến đây chắc là sẽ buồn lắm cho mà coi”.
Tề Bách Hào liền cau mày quay sang nhắc khéo Tề phu nhân: “Em chọn đồ sao không coi cho kỹ, Phong Linh đang là đối thủ của Vệ Đồ trên thương trường người ngoài nhìn vào không biết chắc chắc sẽ nói là em không thích con dâu nên cố tình công khai ủng hộ người khác đó”.
Tề phu nhân rơi vào bối rối: “Là lỗi của em không cẩn thận”.
Lý Tương Cầm liền lên tiếng: “Chị vẫn còn mấy bộ đồ để trong phòng nghỉ em có muốn thay không?”.
Tề phu nhân như đang chết đuối gặp phải phao cứu sinh liền gật đầu với Lý Tương Cầm: “Dạ được ạ, nếu vậy thì tốt quá em chỉ sợ Uyển Vũ không hiểu sẽ giận em mất”.
“Vậy chúng ta đi vào trong thay đồ thôi”.
Trước lúc rời đi Tề phu nhân đã liếc xéo Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh là cô ta đảm bảo mặc bộ y phục này sẽ nổi bật nhất buổi tiệc rốt cuộc lại thành ra hình tượng một người mẹ chồng khắc nghiệt với con dâu của mình.
Tề Cẩm Giang nhìn qua đã biết là Mạc Hy Nhi giở trò bên trong nên lôi cô ta vào một góc khuất để nói chuyện: “Là cô cố tình để mẹ tôi mặc trang phục của Phong Linh có phải không hả?”.
Mạc Hy Nhi hất mặt lên đáp: “Đẹp thì mặc thôi có gì sai chứ? Chị dâu cô gửi đến cái giẻ rách mà muốn tôi mặc lên người hay sao nằm mơ đi”.
Tề Cẩm Giang trợn mắt lên với Mạc Hy Nhi: “Cô đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà, chị dâu tôi lương thiện không tính toán với cô còn gửi y phục tặng cô vậy mà cô ăn cháo đá bát không biết trân trọng còn dám ăn nói ngông cuồng, cái hạng người như cô không xứng đáng được mặc lên người những thiết kế của chị dâu tôi đâu".
Mạc Hy Nhi nganh ngạnh đáp trả: “Ai mà thèm mặc đâu chứ, cô cứ luôn miệng khen chị dâu cô tốt đẹp đi đến lúc biết ra bộ mặt thật của cô ta thì đừng có mà hối hận đó”.
Chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen tấp vào bãi đổ xe của khu khách sạn cao cấp Hoàng Kim Hoa Thần, Tề Lăng Hạo bước xuống xe trước rồi đi vòng qua mở cửa xe cho Kiều Uyển Vũ.
Hôm nay Kiều Uyển Vũ mặc sườn xám màu trắng bằng vải gấm dài qua gối, trên thân áo có thêu họa tiết hình chim hạc bay lượn vô cùng sống động, tóc cô để theo kiểu tết lại rồi búi lệch một bên, chân cô đi giày trong suốt, tay cô cầm một chiếc clutch lấp lánh màu bạc bước xuống xe.
“Anh lấy đồ của em xuống chưa?”.
Tề Lăng Hạo cầm trong tay một cái túi vải giơ lên: “Đồ của em làm sao mà anh dám quên được chứ”
Xe của Tề Kỳ Nam cũng vừa tấp vào anh chàng xuống xe cùng Triệu Tích, hôm nay Triệu Tịch mắc một chiếc váy dài màu hồng nhạt trông cô rất là dịu dàng.
Tề Kỳ Nam lên tiếng trước: “Anh Hạo à, anh em chúng mình thần giao cách cảm ghê ha đến cùng một lúc luôn”.
Tề Lăng Hạo liền nhướng mày: “Cậu dám tan sở sớm tháng này trừ lương”.
Tề Kỳ Nam oan ức kêu lên: “Anh đúng là quá đáng mà, em cũng vì đến dự tiệc mừng thọ của bà mới tan sở sớm thôi chứ bộ”.
“Khỏi nói nhiều”.
Tâm hồn Tề Kỳ Nam kêu gào thảm thiết đúng là phận tôi tới chỉ về sớm có nửa tiếng mà bị trừ lương trong khi Phó Chủ tịch về sớm hơn hai tiếng vẫn không bị làm sao hết, đời đúng là bất công quá mà.
Triệu Tích vừa nhìn thấy sườn xám đặc biệt mà Kiều Uyển Vũ mặc trên người thì mắt đã sáng rực lên bước qua lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ đây là thiết kế mới của cô sao? Đẹp quá đi à”.
Kiều Uyển Vũ mỉm cười lên tiếng đáp lại Triệu Tích: “Phải đó, lần này tôi thiết kế bộ sưu tập sườn xám đặc biệt chỉ có 8 bộ thôi dành riêng cho gia đình sau sự kiện tiệc mừng thọ của bà thì mới bắt đầu bán ra thị trường, còn hai mẫu chưa tặng ai hết tôi sẽ dành riêng tặng cô một bộ được không?”.
Triệu Tích liền thích thú gật đầu: “Dạ được ạ em sẽ quảng bá cho bộ sưu tập này của chị thành trào lưu ở Vịnh Xuyên luôn”.
“Được vậy thì tốt quá rồi”.
Tiếng của Tề Lăng Hạo vang lên: “Chúng ta vào trong trước rồi nói chuyện gì thì nói nhé”.
Cả ba bạn nhỏ kia đồng thanh gật đầu: “Dạ được ạ”.
Tề phu nhân lúc này mới ê chề sượng mặt quả thật Kiều Uyển Vũ có gửi đến cho bà một bộ sườn xám nhưng mà bà không có xem qua chỉ nghe lời của Mạc Hy Nhi là bộ đồ rất xấu nên mặc y phục theo cô ta lựa chọn.
Đến giờ phút này ai cũng tỏa sáng nên Tề phu nhân hối hận xanh cả ruột khi nghe lời đứa cháu gái hậu đậu, được việc thì không thấy mà gây họa thì lại vô cùng giỏi của mình.
Tề phu nhân giả vờ tiếc nuối lên tiếng đáp lại Lý Tương Cầm: “Đúng là Uyển Vũ có gửi y phục đến cho em nhưng mà do con bé giúp việc mới đến không cẩn thận lúc ủi đồ đã là cháy mật một lõm nên không thể mặc được nữa, em cũng rất tiếc về điều đó”.
Lý Tương Cầm nhìn thái độ diễn xuất vô cùng giả trân của Tề phu nhân thì cũng thừa biết là bà ta đang nói dối rồi nên cố tình lên tiếng bóc mẽ làm khó bà ta: “À thì ra là lỗi của người giúp việc, cơ mà con dâu em là chủ thương hiệu Vệ Đồ nhưng em lại diện trên người thiết kế mới nhất của Phong Linh thì có phải là hơi quá đáng rồi không? Con dâu em có làm gì em phật lòng hay sao mà em lại công khai ủng hộ người ngoài như thế lát nữa con bé đến đây chắc là sẽ buồn lắm cho mà coi”.
Tề Bách Hào liền cau mày quay sang nhắc khéo Tề phu nhân: “Em chọn đồ sao không coi cho kỹ, Phong Linh đang là đối thủ của Vệ Đồ trên thương trường người ngoài nhìn vào không biết chắc chắc sẽ nói là em không thích con dâu nên cố tình công khai ủng hộ người khác đó”.
Tề phu nhân rơi vào bối rối: “Là lỗi của em không cẩn thận”.
Lý Tương Cầm liền lên tiếng: “Chị vẫn còn mấy bộ đồ để trong phòng nghỉ em có muốn thay không?”.
Tề phu nhân như đang chết đuối gặp phải phao cứu sinh liền gật đầu với Lý Tương Cầm: “Dạ được ạ, nếu vậy thì tốt quá em chỉ sợ Uyển Vũ không hiểu sẽ giận em mất”.
“Vậy chúng ta đi vào trong thay đồ thôi”.
Trước lúc rời đi Tề phu nhân đã liếc xéo Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh là cô ta đảm bảo mặc bộ y phục này sẽ nổi bật nhất buổi tiệc rốt cuộc lại thành ra hình tượng một người mẹ chồng khắc nghiệt với con dâu của mình.
Tề Cẩm Giang nhìn qua đã biết là Mạc Hy Nhi giở trò bên trong nên lôi cô ta vào một góc khuất để nói chuyện: “Là cô cố tình để mẹ tôi mặc trang phục của Phong Linh có phải không hả?”.
Mạc Hy Nhi hất mặt lên đáp: “Đẹp thì mặc thôi có gì sai chứ? Chị dâu cô gửi đến cái giẻ rách mà muốn tôi mặc lên người hay sao nằm mơ đi”.
Tề Cẩm Giang trợn mắt lên với Mạc Hy Nhi: “Cô đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà, chị dâu tôi lương thiện không tính toán với cô còn gửi y phục tặng cô vậy mà cô ăn cháo đá bát không biết trân trọng còn dám ăn nói ngông cuồng, cái hạng người như cô không xứng đáng được mặc lên người những thiết kế của chị dâu tôi đâu".
Mạc Hy Nhi nganh ngạnh đáp trả: “Ai mà thèm mặc đâu chứ, cô cứ luôn miệng khen chị dâu cô tốt đẹp đi đến lúc biết ra bộ mặt thật của cô ta thì đừng có mà hối hận đó”.
Chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen tấp vào bãi đổ xe của khu khách sạn cao cấp Hoàng Kim Hoa Thần, Tề Lăng Hạo bước xuống xe trước rồi đi vòng qua mở cửa xe cho Kiều Uyển Vũ.
Hôm nay Kiều Uyển Vũ mặc sườn xám màu trắng bằng vải gấm dài qua gối, trên thân áo có thêu họa tiết hình chim hạc bay lượn vô cùng sống động, tóc cô để theo kiểu tết lại rồi búi lệch một bên, chân cô đi giày trong suốt, tay cô cầm một chiếc clutch lấp lánh màu bạc bước xuống xe.
“Anh lấy đồ của em xuống chưa?”.
Tề Lăng Hạo cầm trong tay một cái túi vải giơ lên: “Đồ của em làm sao mà anh dám quên được chứ”
Xe của Tề Kỳ Nam cũng vừa tấp vào anh chàng xuống xe cùng Triệu Tích, hôm nay Triệu Tịch mắc một chiếc váy dài màu hồng nhạt trông cô rất là dịu dàng.
Tề Kỳ Nam lên tiếng trước: “Anh Hạo à, anh em chúng mình thần giao cách cảm ghê ha đến cùng một lúc luôn”.
Tề Lăng Hạo liền nhướng mày: “Cậu dám tan sở sớm tháng này trừ lương”.
Tề Kỳ Nam oan ức kêu lên: “Anh đúng là quá đáng mà, em cũng vì đến dự tiệc mừng thọ của bà mới tan sở sớm thôi chứ bộ”.
“Khỏi nói nhiều”.
Tâm hồn Tề Kỳ Nam kêu gào thảm thiết đúng là phận tôi tới chỉ về sớm có nửa tiếng mà bị trừ lương trong khi Phó Chủ tịch về sớm hơn hai tiếng vẫn không bị làm sao hết, đời đúng là bất công quá mà.
Triệu Tích vừa nhìn thấy sườn xám đặc biệt mà Kiều Uyển Vũ mặc trên người thì mắt đã sáng rực lên bước qua lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ đây là thiết kế mới của cô sao? Đẹp quá đi à”.
Kiều Uyển Vũ mỉm cười lên tiếng đáp lại Triệu Tích: “Phải đó, lần này tôi thiết kế bộ sưu tập sườn xám đặc biệt chỉ có 8 bộ thôi dành riêng cho gia đình sau sự kiện tiệc mừng thọ của bà thì mới bắt đầu bán ra thị trường, còn hai mẫu chưa tặng ai hết tôi sẽ dành riêng tặng cô một bộ được không?”.
Triệu Tích liền thích thú gật đầu: “Dạ được ạ em sẽ quảng bá cho bộ sưu tập này của chị thành trào lưu ở Vịnh Xuyên luôn”.
“Được vậy thì tốt quá rồi”.
Tiếng của Tề Lăng Hạo vang lên: “Chúng ta vào trong trước rồi nói chuyện gì thì nói nhé”.
Cả ba bạn nhỏ kia đồng thanh gật đầu: “Dạ được ạ”.