Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-311
Chương 311
"Vì chuyện thân thế của Kiều Uyển Vũ nên thời gian công tác tại nước F của Tề Lăng Hạo sẽ kéo dài hơn so với dự tính, Tề Lăng Hạo bảo Tề Kỳ Nam quay về Vịnh Xuyên trước để giúp anh một số việc ở công ty.
Đối với sự việc gia đình nhận lại đứa em song sinh thất lạc nhiều năm ở bên ngoài Tôn Hoàng Uyển Vân không những không vui mừng mà bắt đầu lo lắng địa vị của mình ở tộc Tôn Hoàng sẽ bị lung lay.
Từ xa xưa khi đế chế của tộc Tôn Hoàng còn hùng mạnh thì việc song sinh như một bản án tử hình đối với một trong hai đứa trẻ vì để tránh sự thanh trừng lẫn nhau nên chỉ được chọn một người sống sót mà thôi, Tôn Hoàng Uyển Vân đã suy tính trong lòng là phải diệt trừ Kiều Uyển Vũ không để em gái có cơ hội tranh giành với mình.
Ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân lóe sáng một cách độc ác ngồi lẩm bẩm một mình trong phòng: “Vị trí người đứng đầu phải là của tao cả Tề Lăng Hạo cũng nhất định phải là của tao không ai được phép tranh giành bất cứ thứ gì thuộc về Tôn Hoàng Uyển Vân này hết”.
Không chỉ có một mình Tôn Hoàng Uyển Vân không muốn Kiều Uyển Vũ nhận tổ quy tông mà ngay cả Tôn Hoàng Phủ cũng đang đau đầu về chuyện này, ông đã hết lòng yêu thương chỉ dạy cho Tôn Hoàng Uyển Vân từ nhỏ để cô có thể thuận lợi ngồi vào vị trí người thừa kế trong tương lai và ông không muốn sự sắp đặt của mình bị xáo trộn chút nào hết.
Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh lại đón Kiều Uyển Vũ đến Thiên Trạch Hoa Viên chơi, Tề Lăng Hạo cũng đi cùng cô.
Diệp Phi Anh đã cho gia nhân trang hoàng lại phòng ngủ thật là sang trọng đẳng cấp cho Kiều Uyển Vũ, bà đích thân dắt cô đi xem.
“Bao nhiêu năm qua ba mẹ vẫn dành một phòng riêng cho con đó Uyển Vũ à, ba mẹ tin rằng rồi một ngày nào đó bằng cách nào đó con sẽ trở về với gia đình ta và trời đã thương xót dẫn đường để con quay về bên cạnh chúng ta”.
Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn căn phòng có gam màu hồng ngọt ngào đúng là dành riêng cho con gái thì rất là cảm động.
Từ nhỏ Kiều Uyển Vũ sống ở Kiều gia đã gọi Thẩm Mộc Chi bằng mẹ nhưng là bà ta chưa bao giờ dành tình yêu thương cho cô hết, lúc nhỏ cô tưởng rằng mình làm gì sai để mẹ ghét mình nhưng đến khi hiểu chuyện mới biết cô chẳng làm sai hết chằng qua bà ấy vốn không phải mẹ của cô mà thôi.
Diệp Phi Anh thấy Kiều Uyển Vũ có vẻ trầm ngâm liền lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ có chỗ nào làm con không hài lòng hay sao mẹ sẽ cho người thay đổi theo ý con ngay”.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng đáp: “Dạ không có đâu mẹ, con chỉ đang nhớ về những ngày tháng lúc bé mà thôi, con luôn mong có mẹ yêu thương dỗ dành bây giờ thì ước mơ đã thành hiện thực rồi”.
Diệp Phi Anh đưa tay vuốt tóc Kiều Uyển Vũ với sự yêu thương dịu dàng: “Tội nghiệp con gái của mẹ bao năm qua ở bên ngoài chắc là chịu khổ nhiều rồi, từ bây giờ ba mẹ sẽ yêu thương gấp đôi để bù lại khoảng thời gian mà chúng ta xa cách nhau”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đứng bên ngoài nghe thấy nhìn thấy sự yêu thương mà Diệp Phi Anh dành cho Kiều Uyển Vũ thì cảm thấy rất là tức giận, móng tay cô ta ghim sâu vào lòng bàn tay cố gắng kìm chế bản thân.
Mặc dù trong lòng vô cùng đố kị với Kiều Uyển Vũ nhưng Tôn Hoàng Uyển Vân vẫn giả lả bước vào với nụ cười trên môi rồi giả lả thân thiết lên tiếng: “Em gái là nhất rồi nha vừa trở về đã được ba mẹ yêu thương chiều chuộng như thế”.
Diệp Phi Anh liền lên tiếng: “Uyển Vân à em con lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều năm khó khăn lắm mới về nhà được vì vậy chúng ta phải yêu thương em hơn mới đúng”.
Tôn Hoàng Uyển Vân liền gật đầu: “Dạ đương nhiên là con biết rồi, con nói đùa với Uyển Vũ vậy thôi chứ con cảm thấy rất là có lỗi với em gái vì bao nhiêu qua con sống vô tư không lo không nghĩ cũng không hề biết chuyện bản thân còn một em gái song sinh lưu lạc bên ngoài, con thật không đáng làm chị người ta mà”.
Kiều Uyển Vũ liền nắm cánh tay của Tôn Hoàng Uyển Vân: “Chị đừng tự trách mình mà chuyện cũng đâu phải lỗi do chị”.
Ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn tay của Kiều Uyển Vũ chạm vào người mình có chút khó chịu, cô ta thầm nghĩ trong đầu “Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao đi con ranh”.
Trong lòng thì bức bối khó chịu vô cùng nhưng Tôn Hoàng Uyển Vân vẫn treo trên môi nụ cười: “Em hiểu cho chị thì tốt quá rồi, sau này trở về Thiên Trạch Hoa Viên rồi em có thể sống trong nhung lụa ăn sung mặc sướng trở thành một tiểu thư của tập đoàn The High rồi không cần phải đi làm một thư ký nhỏ bên cạnh của Tề tổng nữa rồi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân muốn nhân cơ hội này tách Kiều Uyển Vũ ra khỏi Tề Lăng Hạo luôn cô rất là không thích mỗi khi thấy người đàn ông mình thích đi cùng đứa em gái từ trên trời rơi xuống có nguy cơ uy hiếp địa vị này của mình.
Kiều Uyển Vũ khựng lại vài giây rồi đáp: “Dạ cũng phải để em hoàn thành chuyến công tác lần này mới được ạ”.
“Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân giả lả thân thiết, lo lắng quan tâm đến Kiều Uyển Vũ như hai chị em yêu thương nhau khiến cho Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh rất vui mừng.
Tôn Hoàng Phủ là người trãi đời vậy mà vẫn không nhìn ra tâm tư thật sự trong lòng của Tôn Hoàng Uyển Vân, ông nghĩ dù sao thì Kiều Uyển Vũ vẫn là con cháu của tộc Tôn Hoàng thôi thì sẽ cho cô nhận tổ quy tông chỉ có điều là sẽ thỏa thuận ngay từ đầu cho cô biết rõ Tôn Hoàng Uyển Vân mới là người thừa kế để tránh sau này xảy ra chuyện tranh giành chém giết lẫn nhau."
"Vì chuyện thân thế của Kiều Uyển Vũ nên thời gian công tác tại nước F của Tề Lăng Hạo sẽ kéo dài hơn so với dự tính, Tề Lăng Hạo bảo Tề Kỳ Nam quay về Vịnh Xuyên trước để giúp anh một số việc ở công ty.
Đối với sự việc gia đình nhận lại đứa em song sinh thất lạc nhiều năm ở bên ngoài Tôn Hoàng Uyển Vân không những không vui mừng mà bắt đầu lo lắng địa vị của mình ở tộc Tôn Hoàng sẽ bị lung lay.
Từ xa xưa khi đế chế của tộc Tôn Hoàng còn hùng mạnh thì việc song sinh như một bản án tử hình đối với một trong hai đứa trẻ vì để tránh sự thanh trừng lẫn nhau nên chỉ được chọn một người sống sót mà thôi, Tôn Hoàng Uyển Vân đã suy tính trong lòng là phải diệt trừ Kiều Uyển Vũ không để em gái có cơ hội tranh giành với mình.
Ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân lóe sáng một cách độc ác ngồi lẩm bẩm một mình trong phòng: “Vị trí người đứng đầu phải là của tao cả Tề Lăng Hạo cũng nhất định phải là của tao không ai được phép tranh giành bất cứ thứ gì thuộc về Tôn Hoàng Uyển Vân này hết”.
Không chỉ có một mình Tôn Hoàng Uyển Vân không muốn Kiều Uyển Vũ nhận tổ quy tông mà ngay cả Tôn Hoàng Phủ cũng đang đau đầu về chuyện này, ông đã hết lòng yêu thương chỉ dạy cho Tôn Hoàng Uyển Vân từ nhỏ để cô có thể thuận lợi ngồi vào vị trí người thừa kế trong tương lai và ông không muốn sự sắp đặt của mình bị xáo trộn chút nào hết.
Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh lại đón Kiều Uyển Vũ đến Thiên Trạch Hoa Viên chơi, Tề Lăng Hạo cũng đi cùng cô.
Diệp Phi Anh đã cho gia nhân trang hoàng lại phòng ngủ thật là sang trọng đẳng cấp cho Kiều Uyển Vũ, bà đích thân dắt cô đi xem.
“Bao nhiêu năm qua ba mẹ vẫn dành một phòng riêng cho con đó Uyển Vũ à, ba mẹ tin rằng rồi một ngày nào đó bằng cách nào đó con sẽ trở về với gia đình ta và trời đã thương xót dẫn đường để con quay về bên cạnh chúng ta”.
Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn căn phòng có gam màu hồng ngọt ngào đúng là dành riêng cho con gái thì rất là cảm động.
Từ nhỏ Kiều Uyển Vũ sống ở Kiều gia đã gọi Thẩm Mộc Chi bằng mẹ nhưng là bà ta chưa bao giờ dành tình yêu thương cho cô hết, lúc nhỏ cô tưởng rằng mình làm gì sai để mẹ ghét mình nhưng đến khi hiểu chuyện mới biết cô chẳng làm sai hết chằng qua bà ấy vốn không phải mẹ của cô mà thôi.
Diệp Phi Anh thấy Kiều Uyển Vũ có vẻ trầm ngâm liền lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ có chỗ nào làm con không hài lòng hay sao mẹ sẽ cho người thay đổi theo ý con ngay”.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng đáp: “Dạ không có đâu mẹ, con chỉ đang nhớ về những ngày tháng lúc bé mà thôi, con luôn mong có mẹ yêu thương dỗ dành bây giờ thì ước mơ đã thành hiện thực rồi”.
Diệp Phi Anh đưa tay vuốt tóc Kiều Uyển Vũ với sự yêu thương dịu dàng: “Tội nghiệp con gái của mẹ bao năm qua ở bên ngoài chắc là chịu khổ nhiều rồi, từ bây giờ ba mẹ sẽ yêu thương gấp đôi để bù lại khoảng thời gian mà chúng ta xa cách nhau”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đứng bên ngoài nghe thấy nhìn thấy sự yêu thương mà Diệp Phi Anh dành cho Kiều Uyển Vũ thì cảm thấy rất là tức giận, móng tay cô ta ghim sâu vào lòng bàn tay cố gắng kìm chế bản thân.
Mặc dù trong lòng vô cùng đố kị với Kiều Uyển Vũ nhưng Tôn Hoàng Uyển Vân vẫn giả lả bước vào với nụ cười trên môi rồi giả lả thân thiết lên tiếng: “Em gái là nhất rồi nha vừa trở về đã được ba mẹ yêu thương chiều chuộng như thế”.
Diệp Phi Anh liền lên tiếng: “Uyển Vân à em con lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều năm khó khăn lắm mới về nhà được vì vậy chúng ta phải yêu thương em hơn mới đúng”.
Tôn Hoàng Uyển Vân liền gật đầu: “Dạ đương nhiên là con biết rồi, con nói đùa với Uyển Vũ vậy thôi chứ con cảm thấy rất là có lỗi với em gái vì bao nhiêu qua con sống vô tư không lo không nghĩ cũng không hề biết chuyện bản thân còn một em gái song sinh lưu lạc bên ngoài, con thật không đáng làm chị người ta mà”.
Kiều Uyển Vũ liền nắm cánh tay của Tôn Hoàng Uyển Vân: “Chị đừng tự trách mình mà chuyện cũng đâu phải lỗi do chị”.
Ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn tay của Kiều Uyển Vũ chạm vào người mình có chút khó chịu, cô ta thầm nghĩ trong đầu “Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao đi con ranh”.
Trong lòng thì bức bối khó chịu vô cùng nhưng Tôn Hoàng Uyển Vân vẫn treo trên môi nụ cười: “Em hiểu cho chị thì tốt quá rồi, sau này trở về Thiên Trạch Hoa Viên rồi em có thể sống trong nhung lụa ăn sung mặc sướng trở thành một tiểu thư của tập đoàn The High rồi không cần phải đi làm một thư ký nhỏ bên cạnh của Tề tổng nữa rồi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân muốn nhân cơ hội này tách Kiều Uyển Vũ ra khỏi Tề Lăng Hạo luôn cô rất là không thích mỗi khi thấy người đàn ông mình thích đi cùng đứa em gái từ trên trời rơi xuống có nguy cơ uy hiếp địa vị này của mình.
Kiều Uyển Vũ khựng lại vài giây rồi đáp: “Dạ cũng phải để em hoàn thành chuyến công tác lần này mới được ạ”.
“Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân giả lả thân thiết, lo lắng quan tâm đến Kiều Uyển Vũ như hai chị em yêu thương nhau khiến cho Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh rất vui mừng.
Tôn Hoàng Phủ là người trãi đời vậy mà vẫn không nhìn ra tâm tư thật sự trong lòng của Tôn Hoàng Uyển Vân, ông nghĩ dù sao thì Kiều Uyển Vũ vẫn là con cháu của tộc Tôn Hoàng thôi thì sẽ cho cô nhận tổ quy tông chỉ có điều là sẽ thỏa thuận ngay từ đầu cho cô biết rõ Tôn Hoàng Uyển Vân mới là người thừa kế để tránh sau này xảy ra chuyện tranh giành chém giết lẫn nhau."