Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482
Hàn Côn Nhị mỉm cười tỏ vẻ hài lòng anh đứng ngoài cuộc nhìn Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đau khổ vì nhau quá nhiều rồi, lần này thất hứa nhưng anh không hối hận.
“À còn cái điện thoại mà Lăng Hạo đã tặng cô bảo rằng cậu ấy thường nhắn tin với người mà cậu ấy yêu cô đã mở lên xem chưa hả?”.
Kiều Uyển Vũ chợt nhớ đến lúc Tề Lăng Hạo ở cùng cô tại ngôi nhà ở Làng hoa Yvoire khi cô đến đó tổ chức show diễn kỷ niệm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bình yên đó anh có đưa cô một cái điện thoại và nói một câu với vẻ mặt đầy sự chân thành “Toàn bộ tình cảm anh dành cho cô gái đó điều nằm trọn trong cái điện thoại này giờ tặng lại nó cho em, anh sẽ không soạn tin nhắn SMS cho cô ấy nữa”.
Khi nhận cái điện thoại đó Kiều Uyển Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu khi nghĩ đến tình cảm mà Tề Lăng Hạo dành cho cô gái đó quá sâu đậm nên đã tùy tiện tắt nguồn bỏ vào một ngăn tủ ở phòng ngủ.
Bản thân Kiều Uyển Vũ biết mình sẽ không chịu nổi khi xem những tin nhắn mà Tề Lăng Hạo nhắn cho cô gái đó nên chưa bao giờ mở nguồn điện thoại lên.
Kiều Uyển Vũ lắc đầu đáp lời của Hàn Côn Nhị: “Lúc đó tôi luôn nghĩ Lăng Hạo yêu người khác nên không dám xem những tin nhắn đó, tôi sợ bản thân không chịu đựng nổi vì lúc đó tôi đã yêu anh ấy mất rồi”.
Hàn Côn Nhị mỉm cười nhướng mày: “Vậy thì nên xem trước đi tôi nghĩ là ngoài sức tưởng tượng của cô đó”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu rồi nói: “Anh cứ về Vịnh Xuyên trước đi khoảng vài ngày nữa tôi sẽ thu xếp quay về đó nhưng mà anh không được nói cho Lăng Hạo biết là tôi về đâu nha”. Đọc truyện tại -- TRÙ Mtruуện.o r g --
“Đương nhiên rồi lần này tôi sẽ nghe theo sự chỉ đạo của cô”.
“Cảm ơn anh” Kiều Uyển Vũ cảm kích lên tiếng nói với Hàn Côn Nhị.
Sau khi Kiều Uyển Vũ nghe Hàn Côn Nhi kể lại tất cả cô rất đau lòng rất xót xa vì tất cả những chuyện mà Tề Lăng Hạo đã hy sinh vì cô trong quá khứ, cô còn biết người con gái mà Tề Lăng Hạo yêu chính là cô chứ không phải ai khác, nghĩ lại mọi chuyện thì thấy không ổn nên cô liền bắt chuyến bay sớm nhất đến Làng hoa Yvoire để làm rõ mọi khuất mắc trong lòng của mình.
Cũng hơn một năm rồi Kiều Uyển Vũ mới đặt chân đến làng hoa Yvoire, nơi này vẫn không thay đổi gì hết cảnh sắc vẫn đẹp mắt như lần đầu tiên mà Tề Lăng Hạo đưa cô đến đây.
Mở cửa vào khuôn viên một ngôi nhà có tông trắng, tường nhà xây bằng đá viên mang phong cách cổ điển, tường nhà có trồng hoa loại dây leo nhiều màu sắc nhìn rất lãng mạn và đẹp mắt, lối đi vào nhà cũng trồng nhiều hoa mang vẻ đẹp và màu sắc khác nhau tạo nên một bức tranh từ tự nhiên vô cùng sống động.
Từ khi Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo chia tay đến nay đã gần một năm, cô không dám nghĩ đến nơi này nữa bởi vì ở đây toàn lưu lại những ký ức quá đẹp đẽ giữa hai người bọn họ, cô càng không dám bước chân về chốn cũ vì sợ sẽ nhớ đến cố nhân khi đó lại sẽ đau lòng không quên được.
Khung cảnh vẫn quen thuộc như lần đầu tiên Kiều Uyển Vũ bước chân đến nơi đây ngọt ngào và lãng mạn, nhẹ nhàng và bình yên.
Kiều Uyển Vũ bước vội qua khoảng sân mang mùi hương thơm ngát của hoa cỏ, cô mở túi xách lấy ra một chiếc chìa khóa vàng rồi mở khóa có khắc hình ngôi sao nhìn như đồ cổ của cánh cửa gỗ dẫn vào nhà.
Đưa mắt quét quanh nhà một vòng Kiều Uyển Vũ thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ không có lấy một hạt bụi nào, ánh mắt của cô dừng lại bên cây dương cầm được làm từ gỗ đàn hương điêu khắc vườn địa đàng rất công phu tỉ mỉ, Tề Lăng Hạo từng dạy cho Kiều Uyển Vũ chơi dương cầm ở đây, từng ánh mắt cử chỉ của anh vẫn mãi mãi khắc sâu vào tận tâm trí của cô đến tận hôm nay.
Trong mắt của Kiều Uyển Vũ hiện lên hình ảnh Tề Lăng Hạo mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng mở hai nút cổ ngồi ở cây dương cầm nhìn rất phong trần đẹp đến nỗi làm người ta không dám thở mạnh vì sợ hình ảnh đó sẽ tan biến mất.
Tề Lăng Hạo giống như là một thiên sứ đến cứu rỗi cuộc đời của Kiều Uyển Vũ chỉ tại cô ngu ngốc quá nên đến bây giờ mới nhận ra, tiếc là chàng thiên sứ đó đã bỏ cô lại một mình rồi.
Kiều Uyển Vũ bước từng bước lên cầu thang rồi đi đến phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ ra Kiều Uyển Vũ liền lao đến mở ngăn bàn trang điểm của mình ra rồi lấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn để trong ngăn bàn ra ngoài. Cô vội vã khởi động điện thoại lên từng giây từng phút trôi qua thật dài như cả thế kỷ, sau khi khởi động xong cô liền vào mục tin nhắn kiểm tra.
Tổng cộng số tin nhắn soạn chưa gửi đi là 3285 tin nhắn, thời gian lưu tin nhắn lại cũng gần với thời gian trong khoảng chín năm trời, Kiều Uyển Vũ bắt đầu mở ra xem từng tin nhắn đó.
“À còn cái điện thoại mà Lăng Hạo đã tặng cô bảo rằng cậu ấy thường nhắn tin với người mà cậu ấy yêu cô đã mở lên xem chưa hả?”.
Kiều Uyển Vũ chợt nhớ đến lúc Tề Lăng Hạo ở cùng cô tại ngôi nhà ở Làng hoa Yvoire khi cô đến đó tổ chức show diễn kỷ niệm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bình yên đó anh có đưa cô một cái điện thoại và nói một câu với vẻ mặt đầy sự chân thành “Toàn bộ tình cảm anh dành cho cô gái đó điều nằm trọn trong cái điện thoại này giờ tặng lại nó cho em, anh sẽ không soạn tin nhắn SMS cho cô ấy nữa”.
Khi nhận cái điện thoại đó Kiều Uyển Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu khi nghĩ đến tình cảm mà Tề Lăng Hạo dành cho cô gái đó quá sâu đậm nên đã tùy tiện tắt nguồn bỏ vào một ngăn tủ ở phòng ngủ.
Bản thân Kiều Uyển Vũ biết mình sẽ không chịu nổi khi xem những tin nhắn mà Tề Lăng Hạo nhắn cho cô gái đó nên chưa bao giờ mở nguồn điện thoại lên.
Kiều Uyển Vũ lắc đầu đáp lời của Hàn Côn Nhị: “Lúc đó tôi luôn nghĩ Lăng Hạo yêu người khác nên không dám xem những tin nhắn đó, tôi sợ bản thân không chịu đựng nổi vì lúc đó tôi đã yêu anh ấy mất rồi”.
Hàn Côn Nhị mỉm cười nhướng mày: “Vậy thì nên xem trước đi tôi nghĩ là ngoài sức tưởng tượng của cô đó”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu rồi nói: “Anh cứ về Vịnh Xuyên trước đi khoảng vài ngày nữa tôi sẽ thu xếp quay về đó nhưng mà anh không được nói cho Lăng Hạo biết là tôi về đâu nha”. Đọc truyện tại -- TRÙ Mtruуện.o r g --
“Đương nhiên rồi lần này tôi sẽ nghe theo sự chỉ đạo của cô”.
“Cảm ơn anh” Kiều Uyển Vũ cảm kích lên tiếng nói với Hàn Côn Nhị.
Sau khi Kiều Uyển Vũ nghe Hàn Côn Nhi kể lại tất cả cô rất đau lòng rất xót xa vì tất cả những chuyện mà Tề Lăng Hạo đã hy sinh vì cô trong quá khứ, cô còn biết người con gái mà Tề Lăng Hạo yêu chính là cô chứ không phải ai khác, nghĩ lại mọi chuyện thì thấy không ổn nên cô liền bắt chuyến bay sớm nhất đến Làng hoa Yvoire để làm rõ mọi khuất mắc trong lòng của mình.
Cũng hơn một năm rồi Kiều Uyển Vũ mới đặt chân đến làng hoa Yvoire, nơi này vẫn không thay đổi gì hết cảnh sắc vẫn đẹp mắt như lần đầu tiên mà Tề Lăng Hạo đưa cô đến đây.
Mở cửa vào khuôn viên một ngôi nhà có tông trắng, tường nhà xây bằng đá viên mang phong cách cổ điển, tường nhà có trồng hoa loại dây leo nhiều màu sắc nhìn rất lãng mạn và đẹp mắt, lối đi vào nhà cũng trồng nhiều hoa mang vẻ đẹp và màu sắc khác nhau tạo nên một bức tranh từ tự nhiên vô cùng sống động.
Từ khi Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo chia tay đến nay đã gần một năm, cô không dám nghĩ đến nơi này nữa bởi vì ở đây toàn lưu lại những ký ức quá đẹp đẽ giữa hai người bọn họ, cô càng không dám bước chân về chốn cũ vì sợ sẽ nhớ đến cố nhân khi đó lại sẽ đau lòng không quên được.
Khung cảnh vẫn quen thuộc như lần đầu tiên Kiều Uyển Vũ bước chân đến nơi đây ngọt ngào và lãng mạn, nhẹ nhàng và bình yên.
Kiều Uyển Vũ bước vội qua khoảng sân mang mùi hương thơm ngát của hoa cỏ, cô mở túi xách lấy ra một chiếc chìa khóa vàng rồi mở khóa có khắc hình ngôi sao nhìn như đồ cổ của cánh cửa gỗ dẫn vào nhà.
Đưa mắt quét quanh nhà một vòng Kiều Uyển Vũ thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ không có lấy một hạt bụi nào, ánh mắt của cô dừng lại bên cây dương cầm được làm từ gỗ đàn hương điêu khắc vườn địa đàng rất công phu tỉ mỉ, Tề Lăng Hạo từng dạy cho Kiều Uyển Vũ chơi dương cầm ở đây, từng ánh mắt cử chỉ của anh vẫn mãi mãi khắc sâu vào tận tâm trí của cô đến tận hôm nay.
Trong mắt của Kiều Uyển Vũ hiện lên hình ảnh Tề Lăng Hạo mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng mở hai nút cổ ngồi ở cây dương cầm nhìn rất phong trần đẹp đến nỗi làm người ta không dám thở mạnh vì sợ hình ảnh đó sẽ tan biến mất.
Tề Lăng Hạo giống như là một thiên sứ đến cứu rỗi cuộc đời của Kiều Uyển Vũ chỉ tại cô ngu ngốc quá nên đến bây giờ mới nhận ra, tiếc là chàng thiên sứ đó đã bỏ cô lại một mình rồi.
Kiều Uyển Vũ bước từng bước lên cầu thang rồi đi đến phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ ra Kiều Uyển Vũ liền lao đến mở ngăn bàn trang điểm của mình ra rồi lấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn để trong ngăn bàn ra ngoài. Cô vội vã khởi động điện thoại lên từng giây từng phút trôi qua thật dài như cả thế kỷ, sau khi khởi động xong cô liền vào mục tin nhắn kiểm tra.
Tổng cộng số tin nhắn soạn chưa gửi đi là 3285 tin nhắn, thời gian lưu tin nhắn lại cũng gần với thời gian trong khoảng chín năm trời, Kiều Uyển Vũ bắt đầu mở ra xem từng tin nhắn đó.