Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 530
Mộ Dung Ngọc thầm cười trong lòng “Cứ cho là Kỳ Nam kiên quyết cưới cô thì đã sao chứ, ba mẹ anh ấy nhất định không chấp nhận loại con dâu sướng ca vô loài như cô đâu Triệu Tích à”.
Tề Kỳ Nam thẳng thừng đáp: “Lần đầu tiên của cô ấy là con lấy đi vì vậy con sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để chịu trách nhiệm với cô ấy…có biết bao nhiêu người theo đuổi Triệu Tích nhưng cô ấy chỉ ngoảnh lại nhìn thấy con mà thôi vì vậy con nhất định không buông tay cô ấy”.
Triệu Tích nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Dạ thưa hai bác nếu như vì chuyện con là minh tinh không thể gả cho anh Kỳ Nam vậy thì con sẽ tuyên bố giải nghệ sau này sẽ cố gắng trở thành một người vợ ngoan hiền bên cạnh Kỳ Nam mà thôi”.
Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi đều rơi vào trầm mặc khi nhìn thấy Tề Kỳ Nam và Triệu Tích lại hết lòng vì nhau như thế.
Mộ Dung Ngọc không thể tiếp tục kìm chế bản thân nữa liền quát lên: “Này Triệu Tích cô bị điên à, sao có thể từ bỏ sự nghiệp như vậy chứ? Cô là người rất ưu tú xung quanh cô có nhiều người theo đuổi như vậy tại sao cô lại không thể nhường Kỳ Nam cho tôi hả?”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày nhìn Mộ Dung Ngọc rồi nhếch môi mỉm cười: “Sao hả cô không thể tiếp tục diễn vai cô gái ngoan hiền hiểu chuyện nữa rồi hả? Cô dám chạy đến nhà của tôi nói nhăng nói cuội với Triệu Tích rằng cô là vợ sắp cưới của tôi, cố tình gây ra hiểu lầm giữa chúng tôi nhưng cũng may là tình yêu của chúng tôi đủ lớn để vượt qua chút hiểu lầm tầm thường đó. Chẳng những vậy cô còn dám đặt chuyện với ba mẹ tôi là tôi yêu cô muốn cưới cô…Sao mặt cô dày thế hả? Ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng người tôi yêu là Triệu Tích rồi vậy mà cô vẫn không buông tha mà hết lần này đến lần khác ảo tưởng vị trí của mình trong lòng tôi là sao đây?”.
Vừa lúc đó Tề Lăng Hạo và Hàn Côn Nhị tới Tề Trạch Viên và có mặt của ở khuôn viên của Tề Bách Hưng.
Tề Lăng Hạo lên tiếng trước: “Thưa chú thím con mới đến ạ, thân tín của con gần đây có đến London lo công việc và vô tình biết được một số chuyện về cô gái tên Mộ Dung Ngọc này đó ạ không biết chú thím có muốn nghe không ạ?”.
Tề Bách Hưng chỉ tay vào ghế: “Hai đứa vào ngồi đi rồi từ từ mà nói”.
Hàn Côn Nhị khẽ cười gật đầu: “Dạ chuyện là gần đây con đến London lo chút công việc thì phát hiện ra lệnh truy tìm một cô gái tên là Mộ Dung Ngọc ạ, qua điều tra thì tìm hiểu được cô gái này là kẻ chuyên lừa lọc thuộc phường trộm cướp, chẳng những vậy cô ta còn bán thân cho mấy lão già nhà giàu để kiếm tiền. Vào khoảng nửa năm trước cô ta làm bị thương một người có tiếng tăm bên đó nên bị truy tìm. Không biết bằng cách nào đó cô ta lại làm quen với chú thím đây và trở thành con dâu tương lai của hai người chẳng những vậy giả vờ thanh cao hiểu chuyện nhưng thật chất lại là một con quỷ giả dạng”.
Mặt của Mộ Dung Ngọc xám nghéc lại khi nghe những gì mà Hàn Côn Nhị vừa nói, cô ta liền chối đây đẩy: “Không thể nào….không thể nào nhất định là anh cố tình vu khống cho tôi”.
Hàn Côn Nhi tỏ ra bỡn cợt rồi nói: “Tôi còn mời người mà cô làm bị thương đến nữa nè muốn gặp mặt không tôi kêu ông ta vào nha”.
Mộ Dung Ngọc liền lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi: “Đêm đó là ông ta quá cầm thú nên tôi mới làm ông ta bị thương thôi…tôi không cố tình mà”.
“Vậy là cô chấp nhận những gì tôi nói về cô là đúng sự thật rồi phải không?” Hàn Côn Nhị nhếch môi cười ranh mãnh.
Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Mộ Dung Ngọc họ thật không ngờ cô gái mà họ cho là ngoan hiền hiểu chuyện lại có thể toan tính nhiều như thế, thân phận lại phức tạp và còn lừa gạt lòng tin của bọn họ lâu đến như vậy nữa.
Mộ Dung Ngọc cũng chẳng cần diễn nữa mà sống thật với bản chất của mình: “Mấy người nhà giàu như mấy người thì làm sao hiểu được nổi khổ của người nghèo như chúng tôi chứ…từ nhỏ tôi đã phải rất cơ cực bị bỏ rơi trên đường phố hoa lệ đó tôi làm đủ nghề dơ bẩn cũng chỉ để duy trì sự sống mà thôi nhưng mà từ lúc tôi nhìn thấy hình của Kỳ Nam thì tôi đã quyết tâm sẽ thay đổi, tôi sẽ trở thành người vợ mẫu mực chỉ cần Kỳ Nam cho tôi cơ hội mà thôi”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Đến nước này rồi mà cô còn không biết hối cãi hay sao? Cô không yêu Kỳ Nam cô chỉ yêu thân thế và tài sản của Tề gia thôi nên mới quyết tâm giành giật cho bằng được thì đúng hơn đó”.
Tề Kỳ Nam cũng tán đồng ý kiến của Tề Lăng Hạo: “Anh tôi nói không sai cô không yêu ai mà yêu quyền thế của tôi thôi, cô nhìn đi Triệu Tích sẵn sàng đánh đổi sự nghiệp của mình vì tôi đó mới gọi là tình yêu cô còn không hiểu hay sao hả?”.
Mộ Dung Ngọc suy sụp ngã ngồi xuống đất, nước mắt rơi lả chả: “Tại vì cô ta tốt số sinh ra đã sống trong nhung gấm lụa là đâu có xui xẻo như tôi…hu hu hu”.
Triệu Tích liền lên tiếng: “Cô nghĩ vậy là sai rồi xuất phát điểm của chúng ta có thể khác nhau một chút nhưng mà để có được sự nghiệp nổi tiếng được mọi người yêu thương như hôm nay tôi đã nổ lực rất nhiều, thậm chí có một số cảnh quay khó tôi tự mình thực hiện có thể nguy hiểm tính mạng luôn kìa nhưng bởi vì cố gắng vượt qua thì người khác mới công nhận mình. Còn về tình yêu đối với tôi Kỳ Nam là duy nhất tôi có thể vì anh mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ của mình, tình yêu này trong sáng không có toan tính như cô”.
Mộ Dung Ngọc vẫn cố chấp: “Cô là người chiến thắng cô nói gì mà chẳng được chứ?”. ngôn tình hoàn
Hàn Côn Nhị bĩu môi: “Thôi xin phép hai bác để con đưa cô ta trả về London đi đừng để cô ta ở đây làm loạn nữa”.
Nói rồi Hàn Côn Nhị bước đến kéo Mộ Dung Ngọc ra ngoài, Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi cũng không có ý kiến khác họ quá thất vọng về cô ra rồi.
Triệu Tích lên tiếng giải thích với Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi: “Con xin hai bác đừng trách Kỳ Nam không chịu thành gia lập thất, thật ra anh ấy đã đề cập với con nhiều lần rồi chỉ vì con tham công tiếc việc cho nên bây giờ mới có thể đến gặp ra mắt hai bác, con thành thật xin lỗi”.
Tề Kỳ Nam cũng nói thêm vào: “Cũng là do con bận rộn nữa không phải lỗi của Triệu Tích không đâu ạ”.
Tề Lăng Hạo cũng nói giúp vào: “Chú thím à, mấy năm nay con là người gần gũi với Kỳ Nam nhất, con cũng chứng kiến tình yêu của Kỳ Nam và Triệu Tích lớn lên từng ngày, hai đứa nó là yêu nhau chân thật vì vậy xin chú thím mở lòng chấp nhận”.
Tề Bách Hưng thở dài: “Chọn tới chọn lui cũng chọn nhầm người mất rồi nay Kỳ Nam đã nói vậy thì chú chịu thôi chứ còn làm gì khác được nữa”.
Hạ Lan Nhi cũng mềm mỏng: “Nếu Triệu Tích có thể giải nghệ để ở bên cạnh Kỳ Nam thì tốt rồi”.
Tề Kỳ Nam liền nói thêm vào: “Không cần giải nghệ đâu, sau này phim cô ấy đóng chính thì con sẽ là nam chính tụi con yêu nhau từ phim cho đến đời thật cơ”.
Triệu Tích liền kéo tay Tề Kỳ Nam một cái: “Anh còn giỡn được à”.
Mọi vấn đề được giải quyết nên gia đình của Tề Kỳ Nam rất là vui vẻ, Hạ Lan Nhi nghe thấy Tề Kỳ Nam quyết định cưới gấp vào cuối tháng sau thì rất là vui mừng nên cùng Triệu Tích bàn bạc về hôn lễ và bắt đầu chuẩn bị luôn từ từ kẻo không kịp.
Tề Bách Hưng bảo Tề Lăng Hạo đưa ông đi viếng mộ của Bạch Cẩm Phi, trước di ảnh cả người đã mất ông lên tiếng nói với anh: “Lăng Hạo chú nghĩ là chú vẫn nợ con một lời xin lỗi, thật ra lúc mẹ con mất chú đã hết sự thật rồi nhưng mà chú không thể đi tố cáo anh trai ruột của mình được nên đã chôn giấu sự thật đó suốt ngần ấy năm qua…mỗi lần nhìn thấy con lúc nhỏ là chú lại không cầm lòng được tự oán trách bản thân do đó chú mới sang nước ngoài định cư để trốn tránh nhiều năm qua…lần này về nước nghe ba con kể hết lại rồi chú mới thấy nhẹ nhõm”.
Tề Lăng Hạo vẫn bình thản: “Mọi chuyện cũng đã qua hết rồi người cần trả giá cũng đã trả giá hết rồi…Cẩm Giang hoàn toàn vô tội con mong là chú đừng có thành kiến với con bé với cả bây giờ mong là chú thím ở lại Vịnh Xuyên luôn sau này còn trông con của Kỳ Nam và Triệu Tích nữa chứ”.
Tề Bách Hưng gật đầu: “Uhm chú cũng đã nói với thím là sẽ ở lại Vịnh Xuyên với con trai và con dâu luôn rồi không đi đâu nữa hết”.
Về phần của Mộ Dung Ngọc thì Tề Lăng Hạo không có triệt đường sống của người khác anh đã đưa Hàn Côn Nhị cho cô ta một số tiền để dành làm ăn và bố trí cô ta đến thành phố khác sinh sống bắt đầu lại chứ không có đưa cô ta về London nữa. Mộ Dung Ngọc xúc động bởi vì trên thế giới này tình người vẫn luôn tồn tại chỉ là cô ta chưa gặp đúng người mà thôi, vì vậy cô ta mở một tiệm hoa nhỏ theo đuổi sở thích được ngắm hoa mỗi ngày của mình không làm phiền đến Tề Kỳ Nam nữa.
Tuy là Triệu Tích tuyên bố giải nghệ đã để lại nhiều tiếc nuối trong lòng người hâm mộ nhưng bọn họ vẫn mong cô sẽ hạnh phúc viên mãn bên cạnh của Tề Kỳ Nam.
Đúng một tháng sau, hôn lễ của Tề Kỳ Nam và Triệu Tích diễn ra thật hoành tráng của khu Hoàng Kim Nhất Đẳng, Tề Kỳ Nam rạng rỡ trong bộ vest màu trắng, Triệu Tích thì mặc một chiếc váy cưới lung linh có hơn 100.000 chữ ký của fans hâm mộ trên đó qua bàn tay ma thuật của Kiều Uyển Vũ lại biến thành một tuyệt tác nghệ thuật mới.
Hai người nắm tay nhau bước vào lễ đường trong sự chúc phúc của người thân, bạn bè và rất nhiều fans của Triệu Tích,...cuối cùng thì người yêu nhau sẽ về bên cạnh nhau thôi.
Tề Kỳ Nam thẳng thừng đáp: “Lần đầu tiên của cô ấy là con lấy đi vì vậy con sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để chịu trách nhiệm với cô ấy…có biết bao nhiêu người theo đuổi Triệu Tích nhưng cô ấy chỉ ngoảnh lại nhìn thấy con mà thôi vì vậy con nhất định không buông tay cô ấy”.
Triệu Tích nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Dạ thưa hai bác nếu như vì chuyện con là minh tinh không thể gả cho anh Kỳ Nam vậy thì con sẽ tuyên bố giải nghệ sau này sẽ cố gắng trở thành một người vợ ngoan hiền bên cạnh Kỳ Nam mà thôi”.
Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi đều rơi vào trầm mặc khi nhìn thấy Tề Kỳ Nam và Triệu Tích lại hết lòng vì nhau như thế.
Mộ Dung Ngọc không thể tiếp tục kìm chế bản thân nữa liền quát lên: “Này Triệu Tích cô bị điên à, sao có thể từ bỏ sự nghiệp như vậy chứ? Cô là người rất ưu tú xung quanh cô có nhiều người theo đuổi như vậy tại sao cô lại không thể nhường Kỳ Nam cho tôi hả?”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày nhìn Mộ Dung Ngọc rồi nhếch môi mỉm cười: “Sao hả cô không thể tiếp tục diễn vai cô gái ngoan hiền hiểu chuyện nữa rồi hả? Cô dám chạy đến nhà của tôi nói nhăng nói cuội với Triệu Tích rằng cô là vợ sắp cưới của tôi, cố tình gây ra hiểu lầm giữa chúng tôi nhưng cũng may là tình yêu của chúng tôi đủ lớn để vượt qua chút hiểu lầm tầm thường đó. Chẳng những vậy cô còn dám đặt chuyện với ba mẹ tôi là tôi yêu cô muốn cưới cô…Sao mặt cô dày thế hả? Ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng người tôi yêu là Triệu Tích rồi vậy mà cô vẫn không buông tha mà hết lần này đến lần khác ảo tưởng vị trí của mình trong lòng tôi là sao đây?”.
Vừa lúc đó Tề Lăng Hạo và Hàn Côn Nhị tới Tề Trạch Viên và có mặt của ở khuôn viên của Tề Bách Hưng.
Tề Lăng Hạo lên tiếng trước: “Thưa chú thím con mới đến ạ, thân tín của con gần đây có đến London lo công việc và vô tình biết được một số chuyện về cô gái tên Mộ Dung Ngọc này đó ạ không biết chú thím có muốn nghe không ạ?”.
Tề Bách Hưng chỉ tay vào ghế: “Hai đứa vào ngồi đi rồi từ từ mà nói”.
Hàn Côn Nhị khẽ cười gật đầu: “Dạ chuyện là gần đây con đến London lo chút công việc thì phát hiện ra lệnh truy tìm một cô gái tên là Mộ Dung Ngọc ạ, qua điều tra thì tìm hiểu được cô gái này là kẻ chuyên lừa lọc thuộc phường trộm cướp, chẳng những vậy cô ta còn bán thân cho mấy lão già nhà giàu để kiếm tiền. Vào khoảng nửa năm trước cô ta làm bị thương một người có tiếng tăm bên đó nên bị truy tìm. Không biết bằng cách nào đó cô ta lại làm quen với chú thím đây và trở thành con dâu tương lai của hai người chẳng những vậy giả vờ thanh cao hiểu chuyện nhưng thật chất lại là một con quỷ giả dạng”.
Mặt của Mộ Dung Ngọc xám nghéc lại khi nghe những gì mà Hàn Côn Nhị vừa nói, cô ta liền chối đây đẩy: “Không thể nào….không thể nào nhất định là anh cố tình vu khống cho tôi”.
Hàn Côn Nhi tỏ ra bỡn cợt rồi nói: “Tôi còn mời người mà cô làm bị thương đến nữa nè muốn gặp mặt không tôi kêu ông ta vào nha”.
Mộ Dung Ngọc liền lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi: “Đêm đó là ông ta quá cầm thú nên tôi mới làm ông ta bị thương thôi…tôi không cố tình mà”.
“Vậy là cô chấp nhận những gì tôi nói về cô là đúng sự thật rồi phải không?” Hàn Côn Nhị nhếch môi cười ranh mãnh.
Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Mộ Dung Ngọc họ thật không ngờ cô gái mà họ cho là ngoan hiền hiểu chuyện lại có thể toan tính nhiều như thế, thân phận lại phức tạp và còn lừa gạt lòng tin của bọn họ lâu đến như vậy nữa.
Mộ Dung Ngọc cũng chẳng cần diễn nữa mà sống thật với bản chất của mình: “Mấy người nhà giàu như mấy người thì làm sao hiểu được nổi khổ của người nghèo như chúng tôi chứ…từ nhỏ tôi đã phải rất cơ cực bị bỏ rơi trên đường phố hoa lệ đó tôi làm đủ nghề dơ bẩn cũng chỉ để duy trì sự sống mà thôi nhưng mà từ lúc tôi nhìn thấy hình của Kỳ Nam thì tôi đã quyết tâm sẽ thay đổi, tôi sẽ trở thành người vợ mẫu mực chỉ cần Kỳ Nam cho tôi cơ hội mà thôi”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Đến nước này rồi mà cô còn không biết hối cãi hay sao? Cô không yêu Kỳ Nam cô chỉ yêu thân thế và tài sản của Tề gia thôi nên mới quyết tâm giành giật cho bằng được thì đúng hơn đó”.
Tề Kỳ Nam cũng tán đồng ý kiến của Tề Lăng Hạo: “Anh tôi nói không sai cô không yêu ai mà yêu quyền thế của tôi thôi, cô nhìn đi Triệu Tích sẵn sàng đánh đổi sự nghiệp của mình vì tôi đó mới gọi là tình yêu cô còn không hiểu hay sao hả?”.
Mộ Dung Ngọc suy sụp ngã ngồi xuống đất, nước mắt rơi lả chả: “Tại vì cô ta tốt số sinh ra đã sống trong nhung gấm lụa là đâu có xui xẻo như tôi…hu hu hu”.
Triệu Tích liền lên tiếng: “Cô nghĩ vậy là sai rồi xuất phát điểm của chúng ta có thể khác nhau một chút nhưng mà để có được sự nghiệp nổi tiếng được mọi người yêu thương như hôm nay tôi đã nổ lực rất nhiều, thậm chí có một số cảnh quay khó tôi tự mình thực hiện có thể nguy hiểm tính mạng luôn kìa nhưng bởi vì cố gắng vượt qua thì người khác mới công nhận mình. Còn về tình yêu đối với tôi Kỳ Nam là duy nhất tôi có thể vì anh mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ của mình, tình yêu này trong sáng không có toan tính như cô”.
Mộ Dung Ngọc vẫn cố chấp: “Cô là người chiến thắng cô nói gì mà chẳng được chứ?”. ngôn tình hoàn
Hàn Côn Nhị bĩu môi: “Thôi xin phép hai bác để con đưa cô ta trả về London đi đừng để cô ta ở đây làm loạn nữa”.
Nói rồi Hàn Côn Nhị bước đến kéo Mộ Dung Ngọc ra ngoài, Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi cũng không có ý kiến khác họ quá thất vọng về cô ra rồi.
Triệu Tích lên tiếng giải thích với Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi: “Con xin hai bác đừng trách Kỳ Nam không chịu thành gia lập thất, thật ra anh ấy đã đề cập với con nhiều lần rồi chỉ vì con tham công tiếc việc cho nên bây giờ mới có thể đến gặp ra mắt hai bác, con thành thật xin lỗi”.
Tề Kỳ Nam cũng nói thêm vào: “Cũng là do con bận rộn nữa không phải lỗi của Triệu Tích không đâu ạ”.
Tề Lăng Hạo cũng nói giúp vào: “Chú thím à, mấy năm nay con là người gần gũi với Kỳ Nam nhất, con cũng chứng kiến tình yêu của Kỳ Nam và Triệu Tích lớn lên từng ngày, hai đứa nó là yêu nhau chân thật vì vậy xin chú thím mở lòng chấp nhận”.
Tề Bách Hưng thở dài: “Chọn tới chọn lui cũng chọn nhầm người mất rồi nay Kỳ Nam đã nói vậy thì chú chịu thôi chứ còn làm gì khác được nữa”.
Hạ Lan Nhi cũng mềm mỏng: “Nếu Triệu Tích có thể giải nghệ để ở bên cạnh Kỳ Nam thì tốt rồi”.
Tề Kỳ Nam liền nói thêm vào: “Không cần giải nghệ đâu, sau này phim cô ấy đóng chính thì con sẽ là nam chính tụi con yêu nhau từ phim cho đến đời thật cơ”.
Triệu Tích liền kéo tay Tề Kỳ Nam một cái: “Anh còn giỡn được à”.
Mọi vấn đề được giải quyết nên gia đình của Tề Kỳ Nam rất là vui vẻ, Hạ Lan Nhi nghe thấy Tề Kỳ Nam quyết định cưới gấp vào cuối tháng sau thì rất là vui mừng nên cùng Triệu Tích bàn bạc về hôn lễ và bắt đầu chuẩn bị luôn từ từ kẻo không kịp.
Tề Bách Hưng bảo Tề Lăng Hạo đưa ông đi viếng mộ của Bạch Cẩm Phi, trước di ảnh cả người đã mất ông lên tiếng nói với anh: “Lăng Hạo chú nghĩ là chú vẫn nợ con một lời xin lỗi, thật ra lúc mẹ con mất chú đã hết sự thật rồi nhưng mà chú không thể đi tố cáo anh trai ruột của mình được nên đã chôn giấu sự thật đó suốt ngần ấy năm qua…mỗi lần nhìn thấy con lúc nhỏ là chú lại không cầm lòng được tự oán trách bản thân do đó chú mới sang nước ngoài định cư để trốn tránh nhiều năm qua…lần này về nước nghe ba con kể hết lại rồi chú mới thấy nhẹ nhõm”.
Tề Lăng Hạo vẫn bình thản: “Mọi chuyện cũng đã qua hết rồi người cần trả giá cũng đã trả giá hết rồi…Cẩm Giang hoàn toàn vô tội con mong là chú đừng có thành kiến với con bé với cả bây giờ mong là chú thím ở lại Vịnh Xuyên luôn sau này còn trông con của Kỳ Nam và Triệu Tích nữa chứ”.
Tề Bách Hưng gật đầu: “Uhm chú cũng đã nói với thím là sẽ ở lại Vịnh Xuyên với con trai và con dâu luôn rồi không đi đâu nữa hết”.
Về phần của Mộ Dung Ngọc thì Tề Lăng Hạo không có triệt đường sống của người khác anh đã đưa Hàn Côn Nhị cho cô ta một số tiền để dành làm ăn và bố trí cô ta đến thành phố khác sinh sống bắt đầu lại chứ không có đưa cô ta về London nữa. Mộ Dung Ngọc xúc động bởi vì trên thế giới này tình người vẫn luôn tồn tại chỉ là cô ta chưa gặp đúng người mà thôi, vì vậy cô ta mở một tiệm hoa nhỏ theo đuổi sở thích được ngắm hoa mỗi ngày của mình không làm phiền đến Tề Kỳ Nam nữa.
Tuy là Triệu Tích tuyên bố giải nghệ đã để lại nhiều tiếc nuối trong lòng người hâm mộ nhưng bọn họ vẫn mong cô sẽ hạnh phúc viên mãn bên cạnh của Tề Kỳ Nam.
Đúng một tháng sau, hôn lễ của Tề Kỳ Nam và Triệu Tích diễn ra thật hoành tráng của khu Hoàng Kim Nhất Đẳng, Tề Kỳ Nam rạng rỡ trong bộ vest màu trắng, Triệu Tích thì mặc một chiếc váy cưới lung linh có hơn 100.000 chữ ký của fans hâm mộ trên đó qua bàn tay ma thuật của Kiều Uyển Vũ lại biến thành một tuyệt tác nghệ thuật mới.
Hai người nắm tay nhau bước vào lễ đường trong sự chúc phúc của người thân, bạn bè và rất nhiều fans của Triệu Tích,...cuối cùng thì người yêu nhau sẽ về bên cạnh nhau thôi.