Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86
Đoạn Phong Lãng nghĩ gì đó đăm chiêu vài giây rồi lên tiếng: “Em đừng tự trách mình nữa, dạo này tính khí của cô ta chẳng tốt gì hết gặp ai cũng quạu quọ trong vô cùng khó coi, hơn nữa Kiều Uyển Vũ xưa nay sống tự cao tự đại có coi ai ra gì bao giờ đâu, em đừng vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều chẳng tốt đâu”.
Trong lòng Hàm Linh thầm vui mừng khi nghe Đoạn Phong Lãng nói như vậy, thái độ của anh đối với Kiều Uyển Vũ vẫn là thù hận chứ không có chút thương cảm nào hết vậy là cô cũng an tâm phần nào rồi.
Truyện Phương Tây
“Chuyện em nổi giận vô cớ với anh ngày hôm đó em thật sự rất hối hận em hy vọng là anh có thể bỏ qua cho em lần này em hứa sẽ không bao giờ như thế nữa” Hàm Linh vẫn tỏ vẻ áy náy có lỗi.
Đoạn Phong Lãng nâng môi lên mỉm cười nhạt rồi lên tiếng đáp: “Hôm đó anh cũng có phần không đúng khi nổi cáu với em, anh xin lỗi”.
Hàm Linh liền ôm lấy cánh tay của Đoạn Phong Lãng rồi nũng nịu lên tiếng: “Lãng à, sau này chúng ta đừng vì người ngoài mà cãi nhau nữa có được không hả?”.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng rủ xuống, anh đưa mắt xa xăm trong đầu thầm nghĩ “Uyển Vũ không phải là người ngoài, cô ấy là người quan trọng nhất trong lòng anh”.
Hàm Linh ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi lên tiếng hỏi: “Lãng sao anh im lặng vậy…anh vẫn còn giận em sao?”.
Đoạn Phong Lãng mỉm cười nhạt lên tiếng đáp: “Không có, đường xá hôm nay đông quá nên anh hơi tập trung lái xe thôi”.
Đến chung cư Vân Ảnh Các, Đoạn Phong Lãng đưa Hàm Linh lên đến tận căn hộ của cô nhìn rất thân thiết, người bảo vệ gác cổng của chung cư cũng quá quen thuộc với cảnh này rồi nên lần nào cũng để Đoạn Phong Lãng được tự nhiên ra vào mà không cần phải khai báo gì thêm.
Đến trước căn hộ chung cư của Hàm Linh, cô lấy chìa khóa mở cửa rồi lên tiếng nói với Đoạn Phong Lãng: “Lãng à, lúc nãy anh cũng chẳng ăn được gì nhiều hết hay là vào trong ngồi đi để em đặt một ít thức ăn giao đến chúng ta cùng ăn có được không hả anh?”.
Lần nào đưa Hàm Linh về đến nhà cô cũng mời Đoạn Phong Lãng vào uống nước hay ở lại ngồi chơi một chút nhưng hình như lần nào anh cũng viện cớ này nọ không bước qua cánh cửa nhà cô.
Đoạn Phong Lãng cũng cảm thấy áy náy vì chuyện lần trước đã làm Hàm Linh mất mặt trước họ hàng nên lần này miễn cưỡng chấp nhận bước vào ăn tối cùng cô: “Được em đãi gì thì anh ăn đó vậy…dù sao thì bụng cũng kêu nãy giờ rồi”.
Hàm Linh vui mừng mở cửa để Đoạn Phong Lãng bước chân vào nhà của cô, cả hai ngồi ở phòng khách cùng nhau đặt món ăn để nhà hàng giao đến.
Trong lúc Hàm Linh vào bếp loay hoay làm nước cam thì Đoạn Phong Lãng đứng dậy đi một vòng trong nhà của Hàm Linh, anh vô tình nhìn vào phòng ngủ của cô và hết sức ngạc nhiên khi nó có gam màu hồng dịu dàng ngọt ngào cách bày trí thì e hệt như phòng của Kiều Uyển Vũ lúc trước khi cô còn ở Kiều gia.
Đoạn Phong Lãng nhìn vào một căn phòng khác thì thấy những mẫu thiết kế thời trang được treo trên tường rất nhiều mẫu vẽ quen thuộc giống như anh từng nhìn thấy ở nhà của Kiều Uyển Vũ trước lúc gia đình cô dọn đi.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng rủ xuống anh còn thầm cảm ơn Hàm Linh vì đã xem Kiều Uyển Vũ như một người bạn thân mà bảo quản những thứ thuộc về cô ấy nữa, mà không hề hay biết những mẫu thiết kế này Hàm Linh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn như thế nào mới có được.
Đoạn Phong Lãng còn vô tình nhìn thấy một quả cầu pha lê tuyết bên trong có tượng một nam một nữ ngồi trước một căn nhà, ánh mắt anh dán trên quả cầu pha lê tuyết đó rất lâu bởi vì anh từng nhờ Hàm Linh đưa quà sinh nhật tuổi 17 qua cho Kiều Uyển Vũ và món quà đó chính là một quả cầu pha lê tuyết y hệt như vậy.
Khi đó Hàm Linh nói đưa rồi và Kiều Uyển Vũ cũng có nói qua là rất thích món quà sinh nhật anh tặng nhưng rốt cuộc có phải là quả cầu pha lê tuyết đó hay không?!
Những hoài nghi trong lòng của Đoạn Phong Lãng bắt đầu trỗi dậy anh thắc mắc muốn biết rốt cuộc quả cầu pha lê tuyết đó là một sự trùng hợp hay còn ẩn tình gì khác phía sau nên cau mày tỏ vẻ hiếu kỳ.
Năm đó Đoạn Phong Lãng đã khắc chữ lên một phần đế của quả cầu pha lê tuyết trước khi bỏ nó vào hộp quà để tặng cho Kiều Uyển Vũ chỉ cần cầm lên xem thì anh sẽ biết đó có phải là của mình hay không thôi.
Đoạn Phong Lãng nhíu mày đưa tay đẩy cửa tính bước vào căn phòng đó kiểm tra quả cầu pha lê tuyết kia thì đột nhiên chuông cửa nhà Hàm Linh reo lên.
Giọng của Hàm Linh từ dưới bếp vọng lên: “Lãng à, đồ ăn giao qua rồi đó anh mở cửa lấy giúp em đi”.
Đoạn Phong Lãng dừng hành động của mình lại rồi lên tiếng đáp: “Anh ra ngay đây”.
Trong lúc ăn tối với nhau Đoạn Phong Lãng cũng không đề cập đến chuyện quả cầu pha lê tuyết mà anh đã vô tình nhìn thấy trong phòng của Hàm Linh bởi vì nếu quả cầu đó không phải là của anh thì sẽ gián tiếp làm cho Hàm Linh bị tổn thương vì anh đã không tin tưởng cô nên anh đành cho qua, chờ sau này nếu có cơ hội anh sẽ kiểm tra quả cầu đó cũng không muộn.
Đoạn Phong Lãng nghĩ gì đó đăm chiêu vài giây rồi lên tiếng: “Em đừng tự trách mình nữa, dạo này tính khí của cô ta chẳng tốt gì hết gặp ai cũng quạu quọ trong vô cùng khó coi, hơn nữa Kiều Uyển Vũ xưa nay sống tự cao tự đại có coi ai ra gì bao giờ đâu, em đừng vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều chẳng tốt đâu”.
Trong lòng Hàm Linh thầm vui mừng khi nghe Đoạn Phong Lãng nói như vậy, thái độ của anh đối với Kiều Uyển Vũ vẫn là thù hận chứ không có chút thương cảm nào hết vậy là cô cũng an tâm phần nào rồi.
Truyện Phương Tây
“Chuyện em nổi giận vô cớ với anh ngày hôm đó em thật sự rất hối hận em hy vọng là anh có thể bỏ qua cho em lần này em hứa sẽ không bao giờ như thế nữa” Hàm Linh vẫn tỏ vẻ áy náy có lỗi.
Đoạn Phong Lãng nâng môi lên mỉm cười nhạt rồi lên tiếng đáp: “Hôm đó anh cũng có phần không đúng khi nổi cáu với em, anh xin lỗi”.
Hàm Linh liền ôm lấy cánh tay của Đoạn Phong Lãng rồi nũng nịu lên tiếng: “Lãng à, sau này chúng ta đừng vì người ngoài mà cãi nhau nữa có được không hả?”.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng rủ xuống, anh đưa mắt xa xăm trong đầu thầm nghĩ “Uyển Vũ không phải là người ngoài, cô ấy là người quan trọng nhất trong lòng anh”.
Hàm Linh ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi lên tiếng hỏi: “Lãng sao anh im lặng vậy…anh vẫn còn giận em sao?”.
Đoạn Phong Lãng mỉm cười nhạt lên tiếng đáp: “Không có, đường xá hôm nay đông quá nên anh hơi tập trung lái xe thôi”.
Đến chung cư Vân Ảnh Các, Đoạn Phong Lãng đưa Hàm Linh lên đến tận căn hộ của cô nhìn rất thân thiết, người bảo vệ gác cổng của chung cư cũng quá quen thuộc với cảnh này rồi nên lần nào cũng để Đoạn Phong Lãng được tự nhiên ra vào mà không cần phải khai báo gì thêm.
Đến trước căn hộ chung cư của Hàm Linh, cô lấy chìa khóa mở cửa rồi lên tiếng nói với Đoạn Phong Lãng: “Lãng à, lúc nãy anh cũng chẳng ăn được gì nhiều hết hay là vào trong ngồi đi để em đặt một ít thức ăn giao đến chúng ta cùng ăn có được không hả anh?”.
Lần nào đưa Hàm Linh về đến nhà cô cũng mời Đoạn Phong Lãng vào uống nước hay ở lại ngồi chơi một chút nhưng hình như lần nào anh cũng viện cớ này nọ không bước qua cánh cửa nhà cô.
Đoạn Phong Lãng cũng cảm thấy áy náy vì chuyện lần trước đã làm Hàm Linh mất mặt trước họ hàng nên lần này miễn cưỡng chấp nhận bước vào ăn tối cùng cô: “Được em đãi gì thì anh ăn đó vậy…dù sao thì bụng cũng kêu nãy giờ rồi”.
Hàm Linh vui mừng mở cửa để Đoạn Phong Lãng bước chân vào nhà của cô, cả hai ngồi ở phòng khách cùng nhau đặt món ăn để nhà hàng giao đến.
Trong lúc Hàm Linh vào bếp loay hoay làm nước cam thì Đoạn Phong Lãng đứng dậy đi một vòng trong nhà của Hàm Linh, anh vô tình nhìn vào phòng ngủ của cô và hết sức ngạc nhiên khi nó có gam màu hồng dịu dàng ngọt ngào cách bày trí thì e hệt như phòng của Kiều Uyển Vũ lúc trước khi cô còn ở Kiều gia.
Đoạn Phong Lãng nhìn vào một căn phòng khác thì thấy những mẫu thiết kế thời trang được treo trên tường rất nhiều mẫu vẽ quen thuộc giống như anh từng nhìn thấy ở nhà của Kiều Uyển Vũ trước lúc gia đình cô dọn đi.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng rủ xuống anh còn thầm cảm ơn Hàm Linh vì đã xem Kiều Uyển Vũ như một người bạn thân mà bảo quản những thứ thuộc về cô ấy nữa, mà không hề hay biết những mẫu thiết kế này Hàm Linh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn như thế nào mới có được.
Đoạn Phong Lãng còn vô tình nhìn thấy một quả cầu pha lê tuyết bên trong có tượng một nam một nữ ngồi trước một căn nhà, ánh mắt anh dán trên quả cầu pha lê tuyết đó rất lâu bởi vì anh từng nhờ Hàm Linh đưa quà sinh nhật tuổi 17 qua cho Kiều Uyển Vũ và món quà đó chính là một quả cầu pha lê tuyết y hệt như vậy.
Khi đó Hàm Linh nói đưa rồi và Kiều Uyển Vũ cũng có nói qua là rất thích món quà sinh nhật anh tặng nhưng rốt cuộc có phải là quả cầu pha lê tuyết đó hay không?!
Những hoài nghi trong lòng của Đoạn Phong Lãng bắt đầu trỗi dậy anh thắc mắc muốn biết rốt cuộc quả cầu pha lê tuyết đó là một sự trùng hợp hay còn ẩn tình gì khác phía sau nên cau mày tỏ vẻ hiếu kỳ.
Năm đó Đoạn Phong Lãng đã khắc chữ lên một phần đế của quả cầu pha lê tuyết trước khi bỏ nó vào hộp quà để tặng cho Kiều Uyển Vũ chỉ cần cầm lên xem thì anh sẽ biết đó có phải là của mình hay không thôi.
Đoạn Phong Lãng nhíu mày đưa tay đẩy cửa tính bước vào căn phòng đó kiểm tra quả cầu pha lê tuyết kia thì đột nhiên chuông cửa nhà Hàm Linh reo lên.
Giọng của Hàm Linh từ dưới bếp vọng lên: “Lãng à, đồ ăn giao qua rồi đó anh mở cửa lấy giúp em đi”.
Đoạn Phong Lãng dừng hành động của mình lại rồi lên tiếng đáp: “Anh ra ngay đây”.
Trong lúc ăn tối với nhau Đoạn Phong Lãng cũng không đề cập đến chuyện quả cầu pha lê tuyết mà anh đã vô tình nhìn thấy trong phòng của Hàm Linh bởi vì nếu quả cầu đó không phải là của anh thì sẽ gián tiếp làm cho Hàm Linh bị tổn thương vì anh đã không tin tưởng cô nên anh đành cho qua, chờ sau này nếu có cơ hội anh sẽ kiểm tra quả cầu đó cũng không muộn.