Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89
“Không cho người ngoài tùy tiện vào Hoàng Kim Uyển Cảnh là mệnh lệnh của Lăng Hạo đó, cô nghe câu “Phu sướng phụ tùy” chưa hả? Tôi thân là vợ thì phải nghe theo lời của chồng mình chứ làm sao mà tự quyết được, mong cô hiểu cho”.
Mạc Hy Nhi liền gân cổ lên cãi: “Cô bị ngáo hả? Anh Hạo chỉ nói là người ngoài thôi còn tôi vốn là người nhà mà”.
“Người nhà sao? Nghe tức cười thật tên cô là Mạc Hy Nhi chứ có phải là Tề Hy Nhi hay mà Bạch Hy Nhi đâu mà kêu là người nhà của chúng tôi chứ”.
Nghe giọng của Tề Lăng Hạo vang lên, Kiều Uyển Vũ quay sang thì thấy anh đang mặc áo choàng tắm màu trắng đầu tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống trong rất là có sức hút người khác.
Mạc Hy Nhi nhìn thấy hình ảnh nam tính đậm chất phong trần của Tề Lăng Hạo thì không kìm được mà chảy máu mũi, tâm hồn cô ta đang kêu gào thảm thiết “Trời ơi người đâu mà hoàn hảo đến thế này chứ, đáng ra người tài sắc vẹn toàn như thế này phải là của mình mới đúng”.
Kiều Uyển Vũ quay mặt đi chỗ khác khẽ mỉm cười, Tề Lăng Hạo mà ra tay rồi thì e rằng hôm nay Mạc Hi Nhi chỉ có tức chết mà thôi.
Tề Lăng Hạo hất mặt lên hỏi: “Hôm nay cô chạy đến đây lại muốn gì nữa đây hả?”.
Mạc Hy Nhi giật mình dịu giọng đáp: “Anh Hạo em có muốn gì đâu là dì bảo em mang thiệp mời anh tối nay về Tề Trạch Viên dùng cơm tối mừng Cẩm Giang trở về đó thôi”.
Mạc Hy Nhi tỏ vẻ uất ức mách tội Kiều Uyển Vũ: “Anh Hạo à, em đến theo lệnh của dì mà chị Uyển Vũ cứ làm khó không cho em vào trong gặp anh, chị ấy bắt em đứng đây chờ đó”.
Lúc Tề Lăng Hạo đi ra thì đã nghe giọng của Mạc Hy Nhi văng vẳng gọi Kiều Uyển Vũ là cô này cô nọ còn dám dùng thái độ hống hách không coi ai ra gì vậy mà bây giờ trước mặt anh lại chủ động gọi Kiều Uyển Vũ là chị thật là làm anh tức cười mà.
Kiều Uyển Vũ nhất thời thở dài cái kiểu giả trân này dù có đánh chết cô thì cô cũng chẳng diễn giống Mạc Hy Nhi nổi.
Tề Lăng Hạo nhướng mày đáp: “Lần trước mấy người đến đây ăn nói linh tinh còn dám ép Uyển Vũ để tôi cưới thêm vợ lẻ nữa đã làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi cho nên tôi đã ra lệnh cấm cho người bên Tề gia vào bên trong Hoàng Kim Uyển Cảnh đó, nhà tôi quy luật do tôi định ra cô có ý kiến gì hả?”.
Mạc Hy Nhi như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt liền cứng họng không nói được lời nào hết.
Nhìn vẻ mặt khóc không ra tiếng của Mạc Hy Nhi, Kiều Uyển Vũ cảm thấy rất hài lòng đối với loại người này quả thật không nên nương tay mà.
Qua mấy giây, Mạc Hy Nhi đưa tấm thiệp mời cho Tề Lăng Hạo rồi quay người lên xe bỏ đi không dám quay đầu nhìn lại vì quá mất mặt rồi.
Sau khi Mạc Hy Nhi rời đi, Kiều Uyển Vũ liền giơ ngón tay cái lên tán thưởng Tề Lăng Hạo: “Anh đúng là thuốc đặc trị trà xanh đó nha, ai gặp anh cũng sẽ bị dội trở ra không thể làm ăn được gì hết”.
Tề Lăng Hạo liền vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Kiều Uyển Vũ, cằm anh đặt trên bờ vai cô rồi lên tiếng xu nịnh vợ: “Đối với anh vợ là nhất còn những thể loại trà xanh đó anh ngửi mùi đã chịu không nổi rồi nói chi là có tình cảm”.
Kiều Uyển Vũ khẽ mỉm cười cô thầm nghĩ trong đầu “Phải chi ông trời để mình gặp Tề Lăng Hạo sớm hơn một chút và để anh ấy thật tâm yêu mình mà không phải là người thay thế cho kẻ khác thì tốt biết mấy”.
“Em nghĩ gì mà tự nhiên trầm tư vậy Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại rồi đáp: “Tóc anh vẫn còn ướt kìa vào trong nhà đi em sấy giúp anh”.
Vào phòng riêng, Tề Lăng Hạo ngồi trên ghế sofa để Kiều Uyển Vũ sấy tóc cho mình hình như anh rất thích cảm giác những ngón tay thon dài của cô luồng vào tóc mình làm chúng khô dần.
Tề Lăng Hạo mở tấm thiệp mời mà Mạc Hy Nhi đưa ra xem thì rồi ném qua một bên: “Đúng là thích bày trò mà”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Bên trong viết cái gì mà anh lại quẳn đi không thương tiếc vậy hả?”.
ngôn tình hay
Tề Lăng Hạo hừ nhẹ một tiếng: “Con bé Tề Cẩm Giang vừa hoàn thành khóa học ngắn hạn ở London trở về thôi có gì to tát đâu mà cứ phải thiết đãi tiệc lớn rồi mời nhiều người đến dự chứ”.
Tóc của Tề Lăng Hạo khô rồi nên Kiều Uyển Vũ tắt máy sấy, cô ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Chẳng phải giới thượng lưu của mấy anh thường hay dùng những buổi tiệc như thế này để phô trương thân thế và mở rộng quan hệ hay sao”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Đưa cái thiệp mời nhìn thấy ghét nên anh không có hứng thú về đó”.
Kiều Uyển Vũ cũng chẳng biết trong thiệp mời viết cái gì mà làm Tề Lăng Hạo cau có không vui nên nhặt lên xem, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lên tiếng hỏi: “Trong thiệp mời ghi là “mời con trai Lăng Hạo” em thấy có gì sai đâu mà anh giận chứ?”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng đáp: “Thì bởi vì ghi như vậy mới khiến anh khó chịu đó, anh và em đã kết hôn rồi đáng ra phải ghi tên anh và em vào mới đúng ghi như thế chẳng khác nào là không công nhận em là con dâu”.
“Không cho người ngoài tùy tiện vào Hoàng Kim Uyển Cảnh là mệnh lệnh của Lăng Hạo đó, cô nghe câu “Phu sướng phụ tùy” chưa hả? Tôi thân là vợ thì phải nghe theo lời của chồng mình chứ làm sao mà tự quyết được, mong cô hiểu cho”.
Mạc Hy Nhi liền gân cổ lên cãi: “Cô bị ngáo hả? Anh Hạo chỉ nói là người ngoài thôi còn tôi vốn là người nhà mà”.
“Người nhà sao? Nghe tức cười thật tên cô là Mạc Hy Nhi chứ có phải là Tề Hy Nhi hay mà Bạch Hy Nhi đâu mà kêu là người nhà của chúng tôi chứ”.
Nghe giọng của Tề Lăng Hạo vang lên, Kiều Uyển Vũ quay sang thì thấy anh đang mặc áo choàng tắm màu trắng đầu tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống trong rất là có sức hút người khác.
Mạc Hy Nhi nhìn thấy hình ảnh nam tính đậm chất phong trần của Tề Lăng Hạo thì không kìm được mà chảy máu mũi, tâm hồn cô ta đang kêu gào thảm thiết “Trời ơi người đâu mà hoàn hảo đến thế này chứ, đáng ra người tài sắc vẹn toàn như thế này phải là của mình mới đúng”.
Kiều Uyển Vũ quay mặt đi chỗ khác khẽ mỉm cười, Tề Lăng Hạo mà ra tay rồi thì e rằng hôm nay Mạc Hi Nhi chỉ có tức chết mà thôi.
Tề Lăng Hạo hất mặt lên hỏi: “Hôm nay cô chạy đến đây lại muốn gì nữa đây hả?”.
Mạc Hy Nhi giật mình dịu giọng đáp: “Anh Hạo em có muốn gì đâu là dì bảo em mang thiệp mời anh tối nay về Tề Trạch Viên dùng cơm tối mừng Cẩm Giang trở về đó thôi”.
Mạc Hy Nhi tỏ vẻ uất ức mách tội Kiều Uyển Vũ: “Anh Hạo à, em đến theo lệnh của dì mà chị Uyển Vũ cứ làm khó không cho em vào trong gặp anh, chị ấy bắt em đứng đây chờ đó”.
Lúc Tề Lăng Hạo đi ra thì đã nghe giọng của Mạc Hy Nhi văng vẳng gọi Kiều Uyển Vũ là cô này cô nọ còn dám dùng thái độ hống hách không coi ai ra gì vậy mà bây giờ trước mặt anh lại chủ động gọi Kiều Uyển Vũ là chị thật là làm anh tức cười mà.
Kiều Uyển Vũ nhất thời thở dài cái kiểu giả trân này dù có đánh chết cô thì cô cũng chẳng diễn giống Mạc Hy Nhi nổi.
Tề Lăng Hạo nhướng mày đáp: “Lần trước mấy người đến đây ăn nói linh tinh còn dám ép Uyển Vũ để tôi cưới thêm vợ lẻ nữa đã làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi cho nên tôi đã ra lệnh cấm cho người bên Tề gia vào bên trong Hoàng Kim Uyển Cảnh đó, nhà tôi quy luật do tôi định ra cô có ý kiến gì hả?”.
Mạc Hy Nhi như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt liền cứng họng không nói được lời nào hết.
Nhìn vẻ mặt khóc không ra tiếng của Mạc Hy Nhi, Kiều Uyển Vũ cảm thấy rất hài lòng đối với loại người này quả thật không nên nương tay mà.
Qua mấy giây, Mạc Hy Nhi đưa tấm thiệp mời cho Tề Lăng Hạo rồi quay người lên xe bỏ đi không dám quay đầu nhìn lại vì quá mất mặt rồi.
Sau khi Mạc Hy Nhi rời đi, Kiều Uyển Vũ liền giơ ngón tay cái lên tán thưởng Tề Lăng Hạo: “Anh đúng là thuốc đặc trị trà xanh đó nha, ai gặp anh cũng sẽ bị dội trở ra không thể làm ăn được gì hết”.
Tề Lăng Hạo liền vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Kiều Uyển Vũ, cằm anh đặt trên bờ vai cô rồi lên tiếng xu nịnh vợ: “Đối với anh vợ là nhất còn những thể loại trà xanh đó anh ngửi mùi đã chịu không nổi rồi nói chi là có tình cảm”.
Kiều Uyển Vũ khẽ mỉm cười cô thầm nghĩ trong đầu “Phải chi ông trời để mình gặp Tề Lăng Hạo sớm hơn một chút và để anh ấy thật tâm yêu mình mà không phải là người thay thế cho kẻ khác thì tốt biết mấy”.
“Em nghĩ gì mà tự nhiên trầm tư vậy Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại rồi đáp: “Tóc anh vẫn còn ướt kìa vào trong nhà đi em sấy giúp anh”.
Vào phòng riêng, Tề Lăng Hạo ngồi trên ghế sofa để Kiều Uyển Vũ sấy tóc cho mình hình như anh rất thích cảm giác những ngón tay thon dài của cô luồng vào tóc mình làm chúng khô dần.
Tề Lăng Hạo mở tấm thiệp mời mà Mạc Hy Nhi đưa ra xem thì rồi ném qua một bên: “Đúng là thích bày trò mà”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Bên trong viết cái gì mà anh lại quẳn đi không thương tiếc vậy hả?”.
ngôn tình hay
Tề Lăng Hạo hừ nhẹ một tiếng: “Con bé Tề Cẩm Giang vừa hoàn thành khóa học ngắn hạn ở London trở về thôi có gì to tát đâu mà cứ phải thiết đãi tiệc lớn rồi mời nhiều người đến dự chứ”.
Tóc của Tề Lăng Hạo khô rồi nên Kiều Uyển Vũ tắt máy sấy, cô ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Chẳng phải giới thượng lưu của mấy anh thường hay dùng những buổi tiệc như thế này để phô trương thân thế và mở rộng quan hệ hay sao”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Đưa cái thiệp mời nhìn thấy ghét nên anh không có hứng thú về đó”.
Kiều Uyển Vũ cũng chẳng biết trong thiệp mời viết cái gì mà làm Tề Lăng Hạo cau có không vui nên nhặt lên xem, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lên tiếng hỏi: “Trong thiệp mời ghi là “mời con trai Lăng Hạo” em thấy có gì sai đâu mà anh giận chứ?”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng đáp: “Thì bởi vì ghi như vậy mới khiến anh khó chịu đó, anh và em đã kết hôn rồi đáng ra phải ghi tên anh và em vào mới đúng ghi như thế chẳng khác nào là không công nhận em là con dâu”.