Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-96
Chương 96
Tề Kỳ Nam như nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng: “Hèn gì vừa nãy lúc em đi vào đụng phải cô ta thì thấy sắc mặt cô ta hầm hầm như bị ai ăn mất của mấy đời á”.
Tề Cẩm Giang liền hất mặt lên: “Cái thứ không biết thân biết phận mà còn dám lớn giọng ở Tề gia, chị đi có mấy tháng mà cô ta lộng hành ghê gớm từ bây giờ chị trở về rồi nhất định sẽ trừng trị cô ta thỏa đáng mới thôi”.
Tề Kỳ Nam liền giơ hai ngón tay cái lên tán thưởng Tề Cẩm Giang: “Chị nhỏ đúng là số zách nha…em ủng hộ chị nhỏ trừng trị cái thứ hống hách coi trời bằng vun đó, nếu cần giúp đỡ thì chị nhỏ cứ nói em sẽ sẵn sàng hỗ trợ”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán rồi mỉm cười: “Nè bộ Mạc tiểu thư đó có thù oán truyền kiếp gì với hai người hay sao mà cứ phải đuổi cùng giết tận vậy hả?”.
Tề Cẩm Giang liền kéo tay của Kiều Uyển Vũ ngồi xuống bên cạnh rồi lên tiếng: “Tại chị mới về Tề gia không bao lâu nên không biết đó thôi cái con nhỏ “Mạc từ từ” đó thích ra vẻ là đại tiểu thư ở Tề Trạch Viên này lắm, cô ta làm cái gì em cũng thấy chướng mắt hết á”.
Kiều Uyển Vũ phì cười: “Chắc tại em có ác cảm với cô ấy nên mới cảm thấy cô ấy làm cái gì cũng chướng mắt hết”.
Tề Kỳ Nam liền lên tiếng củng cố thêm quan điểm đúng đắn của Tề Cẩm Giang: “Chị dâu à không phải như chị nghĩ đâu, con nhỏ “Mạc từ từ” đó rất đáng ghét là cái loại xài không vô đâu”.
Kiều Uyển Vũ hơi lui ra một chút, cô ái ngại lên tiếng: “Nếu mà rơi vào tầm ngắm của hai người thì chắc là tôi cũng khổ sở như Mạc tiểu thư rồi”.
Tề Cẩm Giang liền ôm lấy cánh tay phải của Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thân thiết: “Làm gì có chứ, trong mắt em chỉ có chị mới xứng đáng đứng bên cạnh của anh Hạo cũng chỉ có chị xứng đáng được em gọi là chị dâu thôi…chị yên tâm đi chỉ cần có Tề Cẩm Giang ở đây thì ai cũng đừng hòng bắt nạt được chị”.
Tề Kỳ Nam cũng ôm lấy cánh tay trái của Kiều Uyển Vũ tỏ thái độ thân thiết: “Còn em nữa mà chị dâu, em nhất định sẽ bảo vệ chị khỏi móng vuốt của những kẻ xấu xa, chị cứ yên tâm đi không cần phải sợ hãi cái gì hết”.
Trước giờ Tề Lăng Hạo không thích cũng không ghét Tề Cẩm Giang nhưng giữa anh và cô luôn có một khoảng cách vô hình rất lớn bởi vì mẹ của Tề Cẩm Giang là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh nhưng bọn họ lại được liên kết với nhau bởi quan hệ anh em cùng cha khác mẹ.
Tuy nhiên ngày hôm nay hành xử của Tề Cẩm Giang ít nhiều đã chiếm được thiện cảm trong lòng của Tề Lăng Hạo, anh đưa mắt nhìn cô em gái này ngồi với Tề Kỳ Nam và Kiều Uyển Vũ nói chuyện một cách thân thiết thì cũng bất giác mỉm cười bởi vì nhìn bọn họ cứ như người thân của nhau từ đời nào rồi.
Tề Cẩm Giang quay sang nói Kiều Uyển Vũ: “Chị dâu à sau này em nhất định sẽ thường xuyên đến tìm chị đi chơi cùng em đó nha từ nhỏ đến lớn em chẳng có chị em gì hết nên buồn lắm”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ở Tề gia chẳng phải còn Mạc tiểu thư hay sao hình như hai người cùng nhau lớn lên còn gì”.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Tề Cẩm Giang liền bĩu môi: “Em không có thích cái con nhỏ “Mạc từ từ” đó”.
“Tại sao lại gọi Mạc tiểu thư là “Mạc từ từ” vậy hả?” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngây ngô lên tiếng hỏi.
Tề Kỳ Nam liền lém lỉnh đáp: “Chị nhỏ nghe em gọi vậy nên bắt chước theo thành ra “Mạc từ từ” là danh xưng riêng mà bọn em thường sử dụng để ám chỉ Mạc Hy Nhi đó”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán: “Hai đứa đúng là tinh quái thật mà”.
Tề Cẩm Giang còn lên tiếng giải thích thêm: “Con nhỏ não tàn đó từ nhỏ đã ôm mộng trở thành vợ của anh Hạo rồi nhưng làm sao mà cô ta có vé chứ, chị dâu của em vừa xinh đẹp hiểu chuyện lại biết cách đối nhân xử thế đâu có hống hách như cái thứ ếch ngồi đáy giếng kia”.
Tề Kỳ Nam liền tỏ vẻ tán đồng: “Chị nhỏ nói phải đó”.
Qua một lúc, Tề Lăng Hạo nhìn hai cái đứa kia từ nhiên gần gũi thân thiết với Kiều Uyển Vũ như thế liền đưa tay đỡ trán bước qua lên tiếng: “Nhân danh là chồng hợp pháp của Uyển Vũ anh đề nghị hai đứa mau trả lại vợ cho anh đi, nãy giờ cho mượn hơi lâu rồi đó”.
Tề Cẩm Giang liền dẩu môi: “Anh hai hơi ích kỷ quá rồi đó, ngày nào mà anh chẳng được ở bên cạnh chị dâu hiếm lắm mới có dịp anh đưa chị ấy về Tề Trạch Viên chơi mà, cho em và chị dâu tìm hiểu nhau thêm chút xíu nữa đi”.
Tề Lăng Hạo nghe vậy liền nghĩ nghĩ rồi lên tiếng thỏa hiệp: “Lần này em đứng về phía của Uyển Vũ cho nên anh sẽ đặt cách cho phép em đến Hoàng Kim Uyển Cảnh chơi, lúc đó em có thể tha hồ mà trò chuyện cùng cô ấy còn bây giờ thì mau ra ngoài tiếp khách đi tiệc hôm nay em là nhân vật chính đó”.
Tề Cẩm Giang liền vui mừng ra mặt: “Anh hai lời đã nói ra rồi tuyệt đối không được thay đổi đâu đấy nhé, hôm nào em rãnh đến tìm chị dâu anh nhất định không được ngăn cản đâu đó nha”.
“Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh được chưa hả?!” Tề Lăng Hạo nhướng mày đáp.
Tề Cẩm Giang liền vui vẻ đi ra ngoài để đón khách cùng với Tề Bách Hào và Tề phu nhân.
Tề Kỳ Nam như nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng: “Hèn gì vừa nãy lúc em đi vào đụng phải cô ta thì thấy sắc mặt cô ta hầm hầm như bị ai ăn mất của mấy đời á”.
Tề Cẩm Giang liền hất mặt lên: “Cái thứ không biết thân biết phận mà còn dám lớn giọng ở Tề gia, chị đi có mấy tháng mà cô ta lộng hành ghê gớm từ bây giờ chị trở về rồi nhất định sẽ trừng trị cô ta thỏa đáng mới thôi”.
Tề Kỳ Nam liền giơ hai ngón tay cái lên tán thưởng Tề Cẩm Giang: “Chị nhỏ đúng là số zách nha…em ủng hộ chị nhỏ trừng trị cái thứ hống hách coi trời bằng vun đó, nếu cần giúp đỡ thì chị nhỏ cứ nói em sẽ sẵn sàng hỗ trợ”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán rồi mỉm cười: “Nè bộ Mạc tiểu thư đó có thù oán truyền kiếp gì với hai người hay sao mà cứ phải đuổi cùng giết tận vậy hả?”.
Tề Cẩm Giang liền kéo tay của Kiều Uyển Vũ ngồi xuống bên cạnh rồi lên tiếng: “Tại chị mới về Tề gia không bao lâu nên không biết đó thôi cái con nhỏ “Mạc từ từ” đó thích ra vẻ là đại tiểu thư ở Tề Trạch Viên này lắm, cô ta làm cái gì em cũng thấy chướng mắt hết á”.
Kiều Uyển Vũ phì cười: “Chắc tại em có ác cảm với cô ấy nên mới cảm thấy cô ấy làm cái gì cũng chướng mắt hết”.
Tề Kỳ Nam liền lên tiếng củng cố thêm quan điểm đúng đắn của Tề Cẩm Giang: “Chị dâu à không phải như chị nghĩ đâu, con nhỏ “Mạc từ từ” đó rất đáng ghét là cái loại xài không vô đâu”.
Kiều Uyển Vũ hơi lui ra một chút, cô ái ngại lên tiếng: “Nếu mà rơi vào tầm ngắm của hai người thì chắc là tôi cũng khổ sở như Mạc tiểu thư rồi”.
Tề Cẩm Giang liền ôm lấy cánh tay phải của Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thân thiết: “Làm gì có chứ, trong mắt em chỉ có chị mới xứng đáng đứng bên cạnh của anh Hạo cũng chỉ có chị xứng đáng được em gọi là chị dâu thôi…chị yên tâm đi chỉ cần có Tề Cẩm Giang ở đây thì ai cũng đừng hòng bắt nạt được chị”.
Tề Kỳ Nam cũng ôm lấy cánh tay trái của Kiều Uyển Vũ tỏ thái độ thân thiết: “Còn em nữa mà chị dâu, em nhất định sẽ bảo vệ chị khỏi móng vuốt của những kẻ xấu xa, chị cứ yên tâm đi không cần phải sợ hãi cái gì hết”.
Trước giờ Tề Lăng Hạo không thích cũng không ghét Tề Cẩm Giang nhưng giữa anh và cô luôn có một khoảng cách vô hình rất lớn bởi vì mẹ của Tề Cẩm Giang là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh nhưng bọn họ lại được liên kết với nhau bởi quan hệ anh em cùng cha khác mẹ.
Tuy nhiên ngày hôm nay hành xử của Tề Cẩm Giang ít nhiều đã chiếm được thiện cảm trong lòng của Tề Lăng Hạo, anh đưa mắt nhìn cô em gái này ngồi với Tề Kỳ Nam và Kiều Uyển Vũ nói chuyện một cách thân thiết thì cũng bất giác mỉm cười bởi vì nhìn bọn họ cứ như người thân của nhau từ đời nào rồi.
Tề Cẩm Giang quay sang nói Kiều Uyển Vũ: “Chị dâu à sau này em nhất định sẽ thường xuyên đến tìm chị đi chơi cùng em đó nha từ nhỏ đến lớn em chẳng có chị em gì hết nên buồn lắm”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ở Tề gia chẳng phải còn Mạc tiểu thư hay sao hình như hai người cùng nhau lớn lên còn gì”.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Tề Cẩm Giang liền bĩu môi: “Em không có thích cái con nhỏ “Mạc từ từ” đó”.
“Tại sao lại gọi Mạc tiểu thư là “Mạc từ từ” vậy hả?” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngây ngô lên tiếng hỏi.
Tề Kỳ Nam liền lém lỉnh đáp: “Chị nhỏ nghe em gọi vậy nên bắt chước theo thành ra “Mạc từ từ” là danh xưng riêng mà bọn em thường sử dụng để ám chỉ Mạc Hy Nhi đó”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán: “Hai đứa đúng là tinh quái thật mà”.
Tề Cẩm Giang còn lên tiếng giải thích thêm: “Con nhỏ não tàn đó từ nhỏ đã ôm mộng trở thành vợ của anh Hạo rồi nhưng làm sao mà cô ta có vé chứ, chị dâu của em vừa xinh đẹp hiểu chuyện lại biết cách đối nhân xử thế đâu có hống hách như cái thứ ếch ngồi đáy giếng kia”.
Tề Kỳ Nam liền tỏ vẻ tán đồng: “Chị nhỏ nói phải đó”.
Qua một lúc, Tề Lăng Hạo nhìn hai cái đứa kia từ nhiên gần gũi thân thiết với Kiều Uyển Vũ như thế liền đưa tay đỡ trán bước qua lên tiếng: “Nhân danh là chồng hợp pháp của Uyển Vũ anh đề nghị hai đứa mau trả lại vợ cho anh đi, nãy giờ cho mượn hơi lâu rồi đó”.
Tề Cẩm Giang liền dẩu môi: “Anh hai hơi ích kỷ quá rồi đó, ngày nào mà anh chẳng được ở bên cạnh chị dâu hiếm lắm mới có dịp anh đưa chị ấy về Tề Trạch Viên chơi mà, cho em và chị dâu tìm hiểu nhau thêm chút xíu nữa đi”.
Tề Lăng Hạo nghe vậy liền nghĩ nghĩ rồi lên tiếng thỏa hiệp: “Lần này em đứng về phía của Uyển Vũ cho nên anh sẽ đặt cách cho phép em đến Hoàng Kim Uyển Cảnh chơi, lúc đó em có thể tha hồ mà trò chuyện cùng cô ấy còn bây giờ thì mau ra ngoài tiếp khách đi tiệc hôm nay em là nhân vật chính đó”.
Tề Cẩm Giang liền vui mừng ra mặt: “Anh hai lời đã nói ra rồi tuyệt đối không được thay đổi đâu đấy nhé, hôm nào em rãnh đến tìm chị dâu anh nhất định không được ngăn cản đâu đó nha”.
“Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh được chưa hả?!” Tề Lăng Hạo nhướng mày đáp.
Tề Cẩm Giang liền vui vẻ đi ra ngoài để đón khách cùng với Tề Bách Hào và Tề phu nhân.