Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Aldrich cảm thấy chính mình gần đây sống trên thiên đường, mỗi ngày cùng Chu Cẩn trải qua thế giới hai người (thật ra là không), không cần đi chợ đêm, không cần phí thời gian làm thí nghiệm, lại càng không cần tính toán nếu Chu Cẩn quăng cái nồi đến thì nên xử lý như thế nào, hết thảy thời gian cũng có thể yên lặng ở bên cạnh Chu Cẩn, quan trọng nhất là ba bữa vẫn là Chu Cẩn tự mình xuống bếp. Tuy rằng Chu Cẩn bất quá chỉ qua loa xào cơm hoặc nấu mỳ, nhưng mà tư vị chính là ngon đến nỗi Aldrich hận không thể cầm chén nhai xong nuốt luôn cho rồi.
Ngày tháng tốt đẹp đến quá đột nhiên, Aldrich cảm thấy cuộc đời mình rõ ràng quá đẹp, lại khó giải thích được cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Anh ngồi xổm trước cửa nhà bếp vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, liên tưởng đến bộ dáng buổi trưa khi Chu Cẩn đem cơm bưng lên rồi gọi cho anh, Aldrich suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đã rõ ràng cảm giác không khỏe từ đâu tới —— thái độ khi cháu trai Eli của hắn gọi chó cảnh thật sự không sai biệt so với như thế này cho lắm.
Trên thực tế hai người vẫn có bản chất khác nhau, dù sao hoạt động lúc thường của Chu Cẩn đều là một mình đọc sách hoặc là chui vào trong tầng hầm không biết mân mê cái gì, cơ bản liền không thèm nhìn thẳng mặt Aldrich, mà Eli cơ hồ giờ khác nào cũng để ý con chó kia.
Aldrich như thú bị nhốt trong phòng khách chạy hết vài vòng, sâu sắc cảm thấy tổ phụ đại nhân tương lai đã vì mình tạo ra điều kiện tốt như vậy, nếu như mình không tận dụng mọi thời cơ một chút, thực sự là phụ lòng một phen tâm huyết của Chu Hạ. Anh vừa đi vừa nhớ lại bài tập học bù của mình, cái gì mà Omega đều yếu đuối mẫn cảm kiêu ngạo, tản bộ đến cửa phòng bếp giương mắt nhìn, Chu Cẩn đang đem thịt đùi gà kim lân xé ra, thủ pháp thẳng thắn dứt khoát, một phát liền chỉ còn lại mấy khúc xương.
Aldrich xì một tiếng, cảm thấy trong sách đều là quỷ ma. Chu Cẩn nhà anh và cái loại yếu đuối mẫn cảm kiêu ngạo kia có quan hệ cái rắm! Người có thể lấy túi độc của Thiết Giáp độc ngao ra có thể gọi là yếu đuối à? Chu Cẩn dễ tính toàn bộ liên bang đều biết có thể gọi là kiêu ngạo? Mẫn cảm? Mình thích Chu Cẩn đều rõ ràng như vậy mà em ấy cũng không cảm giác được, đến cùng là mẫn cảm chỗ nào thế!
Aldrich trong lòng phỉ nhổ từng cái xong, cảm thấy người viết mấy thứ này thuần túy là kiến thức quá ít. Bất quá cũng không thể đổ lỗi cho đối phương, dù sao Chu Cẩn là vạn người có một. Nhưng giờ khắc này cái vị vạn người có một kia lại đang làm cơm cho mình! Aldrich nghĩ tới đây lại không nhịn được đắc ý, anh sảng khoái đem mấy giáo điều cứng nhắc đó ném ra sau đầu, nhìn thấy Chu Cẩn xếp mấy miếng thịt thành một đống rồi lấy dao ra chuẩn bị bằm, vội vàng đến gần: "Để ta tới giúp em."
Chu Cẩn thấy anh theo thông lệ ở cửa ngó dáo dác nửa ngày, cũng không có lòng để ý đến anh. Mỗi bữa cơm cậu đều phải làm, Chu Cẩn dần dần hơi không kiên nhẫn —— loại thiếu kiên nhẫn này chủ yếu là đến từ mỗi lần làm cơm đều có người ngồi xổm trông coi toàn bộ quá trình ở cửa, ánh mắt lấp lánh trên dưới tìm tòi nghiên cứu, khiến người ta có ảo giác đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Chu Cẩn thẳng thắn phân loại tất cả nguyên liệu nấu ăn, quyết định nặn sủi cảo để vào tủ lạnh như người ta lúc còn ở địa cầu cổ. Sau này có bận một lần như vậy, ít nhất mỗi bữa cơm đều giải quyết một cách thuận tiện.
Cậu đem thịt đều xử lý tốt, đang định ra tay băm, Aldrich bỗng nhiên từ sau lưng dính sát tới, hai người rõ ràng kém nhau nửa cái đầu, nhưng Aldrich cư nhiên cố ý khom lưng ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện.
Chu Cẩn không đề phòng tay run một cái, xém chút đã không nắm chặt dao, kẻ cầm đầu còn nhân cơ hội nắm chặt tay cậu: "Cẩn thận cẩn thận, em muốn làm gì, vẫn để ta làm đi."
Chu Cẩn: "..."
Aldrich đem dao từ tay Chu Cẩn rút ra nắm trong tay, khoa tay qua lại trên đống thịt: "Làm thế nào? Em nói, ta làm."
Chu Cẩn mím môi một cái, cảm thấy một luồng nhiệt khí nhanh chóng từ cổ của cậu bắt đầu lan tràn lên mặt —— Aldrich đứng ở phía sau cậu, hai tay từ trên vai cậu duỗi ra trước, khom người, đầu liền ghé vào lỗ tai cậu, tư thế chính là bản thân hoàn toàn bị đối phương ôm vào trong lòng, thằng oắt này còn có ý đồ xấu thả chút tin tức tố ra...
Tin tức tố thuộc về Vạn Nghiệp Vi từ lâu đã được thay thế sạch sẽ, Aldrich vì vậy liền muốn quanh thân Chu Cẩn đều là mùi vị của anh.
Chu Cẩn một hơi như con mèo từ dưới nách Aldrich chui ra, từ trong kẽ răng nhả ra một chữ: "Băm."
Aldrich đạt được mục đích, không khỏi nở nụ cười giảo hoạt không đùa cậu nữa, hai tay nắm dao phay hỏi: "Băm là được rồi?" Thấy Chu Cẩn gật gật đầu, Nhị hoàng tử điện hạ thành tâm khoe khoang liền dứt khoát hẳn hoi chặt lên.
Đồ gia dụng của Chu Cẩn chính là cái thớt mang đầy chất thiên nhiên này, bán điểm lớn nhất ngoài phòng khuẩn tốt khi tẩy rửa ra chính là độ cứng khá cao, Chu Cẩn mấy năm dùng qua nhưng trên dưới cái thớt gỗ mà nói một vết xước cũng không có. Nhưng Aldrich một dao bổ xuống, không chỉ cắt đứt thịt, ngay cả cái thớt cũng làm nứt luôn. Tốc độ tay của người này còn cực kỳ nhanh, chưa quá hai, ba giây liền băm mười mấy lần, Chu Cẩn thậm chí không kịp kêu anh tạm dừng, liền nghe thấy một trận âm thanh ầm ầm ầm, cái thớt triệt để nát.
Aldrich lập tức phát hiện chuyện không đúng: "Cái thớt này làm sao vậy?"
Chu Cẩn không nói nhìn anh, Aldrich đem thịt đẩy ra, nhìn thấy kết cục khốc liệt chết không toàn thây của cái thớt: "... Làm sao bây giờ?"
"Cũng không có ý định làm kho báu gia truyền." Chu Cẩn an ủi mình, "Đem mảnh vỡ ném đi, gọi thức ăn bên ngoài, nếu không hôm nay anh có khả năng không có cơm ăn."
Cái gọi là phung phí, Aldrich căn bản không muốn ra ngoài ăn đồ hàng, nhưng cái thớt là mình tự tay băm, dù không muốn nhưng cũng chỉ đành đi tìm thực đơn thức ăn bên ngoài. Còn vừa tìm thực đơn vừa thì thầm: "Ta cũng không dùng nhiều lực a, tại sao liền nát!"
Adlrich ghi món ăn xong phi thường cơ trí tìm khu mua sắm, chọn cái thớt giá trên trời quý nhất cũng như có tinh thần tốt nhất, đồng thời cố ý bỏ thêm tiền, yêu cầu đưa đến trong ngày.
Chu Cẩn hơn ba giờ chiều nghe thấy bảo vệ bên ngoài nói có chuyển phát nhanh, cậu đầu óc mơ hồ đem gói mang vào, dưới ánh mắt cầu biểu dương khích lệ của Aldrich đem gói mở ra, một cái thớt thủy tinh khá tinh xảo xuất hiện ở trước mắt cậu.
"Cái này sẽ không nát đi?" Aldrich đắc ý hỏi.
Chu Cẩn nhìn cái thớt thủy tinh đầy công phu này, càng có một nhận thức sâu hơn về Aldrich —— người ngốc nhiều tiền phi thường thích hợp trở thành nhãn mác của người này.
Aldrich còn đang chờ biểu dương, Chu Cẩn đem cái thớt kia bẻ thành hình vòm cầu, sau đó đặt nó lên bàn.
"Ta cảm thấy cái này vừa có không khí vừa xinh đẹp, hơn nữa ta đã xem đánh giá, nói độ bền của nó rất không tồi." Trong giọng nói đều toàn là mong đợi "nhanh khen ánh mắt của ta tốt đi".
Chu Cẩn xoắn xuýt liếc anh một cái: "Nếu như là nhà hàng cao cấp phải xử lý cá sống ngay trước mặt khách hàng mà nói, cái này đích thật dùng rất bền."
"Hả?"
"Nhà bếp ai lại dùng cái thớt xốc nổi như vầy đâu? Cái này căn bản là cung cấp cho những nhà hàng cao cấp dùng thôi, để đầu bếp biểu diễn dao thuật trước mặt khách hàng đó."
Aldrich làm sao biết đã mua được cái thớt có nhiều chỗ cong như vậy: "Cái này, cái này cũng có thể dùng trong nhà đi?"
"Chạm trổ quá phức tạp, địa phương bị cong quá nhiều, sau khi gọt xong đồ vật phải dùng máy rửa bát chuyên dụng hoặc là nhân công rửa bằng tay. Vốn đã ít người làm cơm, ai lại đi mua thứ như vậy để làm khó bản thân đây?"
Aldrich: "..." Chẳng trách lượng tiêu thụ thấp như vậy, anh còn tưởng là duyên cớ quá đắt.
"Nhanh chóng trả đi." Chu Cẩn nói, "Phỏng chừng nhà phân phối thứ này gần đây cũng đã phá sản rồi nhỉ."
Aldrich không dám lên tiếng, trên ghi chép lượng tiêu thụ thì đúng là như thế. Anh phiền muộn mở thiết bị giới hạn cá nhân ra, định đem thứ đồ trông được nhưng không dùng được này trả về, một tin nhắn của Dịch Minh lại cùng một lúc gửi đến, chỉ có một hàng chữ: "Chu Cẩn ổn chứ?"
Trong lòng Aldrich cảm thấy nặng nề, lúc này anh mới có chút tiến triển, căn bản không muốn tách khỏi Chu Cẩn. Anh đang định xóa đi tin nhắn, thiết bị giới hạn cá nhân của Chu Cẩn đồng thời cũng nhận được một tin nhắn, cũng là Dịch Minh gửi tới: "Không cho trở về."
Chu Cẩn quen biết Dịch Minh lâu như vậy, Dịch Minh tuy là người trưởng đến thô lỗ, nghe đâu tính cách đối ngoại cũng rất quái lạ, chỉ là đối với mình, xưa nay ông chưa từng nói chuyện cứng rắn như vậy. Bất quá cậu muốn nói giọng điệu này không khỏi làm cho cậu nhớ tới một người khác.
Aldrich có tật giật mình, theo bản năng liếc mắt nhìn thiết bị giới hạn cá nhân của Chu Cẩn, Chu Cẩn thẳng thắn mở tin nhắn lên, sáu chữ "Không cho trở về, Dịch Minh" to lớn cười toe toét lơ lửng trên thiết bị giới hạn.
Aldrich đang nửa đường xóa tin nhắn liền dừng tay: "Đây là Dịch Minh gửi cho em?"
Chu Cẩn gật gật đầu: "Làm sao vậy?"
Aldrich đem tin nhắn trên thiết bị giới hạn của mình đưa cho Chu Cẩn xem: "Đây là cùng một người gửi cùng một lúc hay sao?"
Hai người cùng rơi vào trầm mặc, Chu Cẩn lập tức tìm kiếm, đem tin nhắn mấy ngày trước Dịch Minh gửi cho cậu lấy ra xem, lúc đó chỉ cảm thấy ngữ khí hơi đông cứng, bây giờ xem ra thực sự là cái nào cũng kỳ quái cả.
"Giọng nói này, không giống như là Dịch Minh đại sư a."
"Vậy giống ai?"
"Michelson giáo sư." Chu Cẩn nói, "Cũng chính là ông ấy, lúc muốn tìm anh giúp ông ấy làm chút chuyện, cần phải dùng thủ đoạn biệt nữu không chút bình thường nào hết."
Chu Cẩn nhìn tin nhắn của Aldrich: "Anh nhắn lại đi, nói với Dịch Minh đại sư thân thể tôi đã hồi phục, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về phòng thí nghiệm thử xem."
Aldrich lòng không cam tình không nguyện, nhưng vẫn dựa theo lời nói của Chu Cẩn mà nhắn lại, một lát sau Dịch Minh lập tức gửi tới yêu cầu truyền tin.
Khi hình chiếu ba chiều mở lên, Dịch Minh lập tức nhào đến trước máy thu hình hỏi: "Chu Cẩn, cậu có thể trở về rồi?"
"Có thể ạ. Dịch Minh đại sư ngài có phát hiện gì mới rồi ạ?"
Dịch Minh lắc lắc đầu: "Đừng nói nữa, còn nhớ cái tên Eriksson ta và cậu từng nhắc tới không? Ông ta vẫn chưa chết, không chỉ chưa chết, sau khi cậu đi ông ta liền bù vào chỗ trống của cậu!"
Chu Cẩn cứ nghĩ thời điểm không có mình liên bang có thể đã đi tìm Michelson thay thế mình hay không, không nghĩ tới một lời thành sấm. Cậu do dự một chút, nhìn bộ dáng của Dịch Minh, lão đầu kia vẫn chưa bán rẻ mình đi, vì vậy giả ngu hỏi: "Cho nên? Hợp tác rất vui vẻ ạ?"
"Vui vẻ cái rắm!" Dịch Minh hiếm thấy rất thô tục, "Ông ta lại muốn quấy rầy ta! Bị ta đánh nhưng còn chưa hết lòng gian! Cậu quả thực không thể nào tưởng tượng được ông ta vô liêm sỉ đến cỡ nào đâu! Chu Cẩn, nếu thân thể của cậu đã không thành vấn đề liền nhanh chóng trở về, như vậy ta liền có lý do đem tên khốn kiếp này đuổi đi!"
Chu Cẩn không thể không yên lặng nhéo bản thân một cái, để phòng ngừa chính mình bật cười. Nhưng cậu nhớ tới cuộc thi cuối kỳ đáng thương của mình còn bị nắm giữ trong tay Michelson, không thể không uyển chuyển nói: "Dịch Minh đại sư, con đang suy nghĩ thừa dịp không ở phòng thí nghiệm này trở về trường học an bài vấn đề cuộc thi cuối kỳ. Dù sao bình thường mà nói, lúc này cũng đã phải có thành tích rồi."
Dịch Minh lúc này mới nhớ tới Chu Cẩn còn là sinh viên đại học năm nhất, ông mài răng suy tính ba giây đồng hồ: "Được đi, ta nhịn ông ta mấy ngày nữa. Cậu xử lý xong chuyện trường học nhất định phải tranh thủ thời gian trở về!"
Sau khi Chu Cẩn luôn miệng bảo đảm rồi cúp điện thoại xong, cậu lập tức mở thiết bị giới hạn cá nhân của mình ra tìm tin nhắn kêu cậu đừng trở về kia: "Michelson giáo sư, thành tích cuối kỳ của con thế nào ạ?"
Qua một hồi lâu, Michelson mới gửi yêu cầu truyền tin: "Qua, bất quá cậu phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
Thời điểm Michelson xuất hiện trên hình chiếu, Chu Cẩn lấy làm kinh hãi. Michelson tựa hồ là rốt cuộc chịu dốc hết vốn liếng, đi đến bệnh viện chính quy để điều trị gien, cả người thoạt nhìn so với bộ dáng ngày thường trẻ ra hai mươi tuổi, cũng không còn là dáng dấp lôi thôi lếch thếch nữa, cả người lộ ra một luồng khí thần tiên, ngoại trừ tóc của ông giờ khắc này vẫn duy trì một loại ngổn ngang quỷ dị kia.
"Điều kiện gì?"
"Nghĩ biện pháp kéo thời gian ở bên ngoài, cố hết sức về trễ một chút."
Chu Cẩn thầm nghĩ quả nhiên, nhưng việc này cũng không phải cậu có thể định đoạt, huống chi cậu có lòng muốn sớm vạch trần chiếc cơ giáp kia: "Giáo sư, đừng quên con còn phải nghiên cứu đó!"
Michelson nhìn sang bên cạnh, tựa hồ là xác định không ai nhìn thấy ông: "Yên tâm, ta đã tìm xong lý do không trở về thích hợp cho cậu rồi." Ông đem một phần tư liệu truyền tới, "Nhìn thấy chưa, hàng thứ ba kia, vật chất ta đã dùng màu đỏ để khoanh tròn."
Chu Cẩn quét xuống, liếc mắt một cái nhìn thấy màu đỏ bắt mắt, là công thức phân tử hóa học: "Nhìn dáng dấp, hình như là một loại khoáng sản nào đó?"
Michelson gật gật đầu: "Đúng, ta nhớ Hoàn Giới tinh có, thế nhưng không xác định. Dù sao vật này trong ấn tượng của ta phi thường ít ỏi, cũng vẫn luôn không có công dụng gì."
Danh tự này Chu Cẩn nghe tới phi thường quen tai, cậu đối với tinh cầu này chẳng hề quen thuộc, chỉ là tựa hồ từ nơi nào đó nghe được, cậu suy nghĩ một hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Con nhớ ra rồi, một năm trước Hoàn Giới tinh từng bị Tinh Đạo đến cướp bóc."
*Hoàn Giới tinh: ở chương 2 trước khi beta, mình ghi là vòng giới tinh (đây là lỗi của mình, xin lỗi mọi người nhiều lắm).
"Trí nhớ không tồi!" Michelson khích lệ nói, "Ta hiện tại phi thường hoài nghi lúc trước Tinh Đạo đánh cướp Hoàn Giới tinh là có mục đích, có lẽ chính là vì loại khoáng sản này."
"Người muốn con đến Hoàn Giới tinh?" Chu Cẩn lập tức rõ ràng ý tứ của Michelson, khó mà tin nổi hỏi.
Michelson cười đến vui mừng, để Chu Cẩn cả người nổi lên một lớp da gà: "Cậu xem, Nhị hoàng tử điện hạ cũng ở đây, cậu đi qua Hoàn Giới tinh thu thập tiêu bản mang về là được, chẳng hề phiền phức."
Ông nói với Aldrich chỉ lộ nửa bên mặt: "Vừa vặn cũng có thể cùng Nhị hoàng tử tham quan phong cảnh của liên bang luôn."
Chút ít đồ này chỉ cần nói ra, quân bộ chắc chắn sẽ đi làm, căn bản không cần cậu cố ý đi. Bản thân Chu Cẩn cũng không muốn đi một chuyến này, cậu mới muốn khuyên Michelson một chút, kết quả Michelson đã trước một bước nhìn thấu dụng ý của cậu, khá bá đạo nói: "Cầm khoáng thạch đổi lấy bài thi cuối kỳ!"
Chu Cẩn: "..." Làm sao để kêu Dịch Minh đại sư đánh người thêm mấy đòn đây?
Ngày tháng tốt đẹp đến quá đột nhiên, Aldrich cảm thấy cuộc đời mình rõ ràng quá đẹp, lại khó giải thích được cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Anh ngồi xổm trước cửa nhà bếp vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, liên tưởng đến bộ dáng buổi trưa khi Chu Cẩn đem cơm bưng lên rồi gọi cho anh, Aldrich suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đã rõ ràng cảm giác không khỏe từ đâu tới —— thái độ khi cháu trai Eli của hắn gọi chó cảnh thật sự không sai biệt so với như thế này cho lắm.
Trên thực tế hai người vẫn có bản chất khác nhau, dù sao hoạt động lúc thường của Chu Cẩn đều là một mình đọc sách hoặc là chui vào trong tầng hầm không biết mân mê cái gì, cơ bản liền không thèm nhìn thẳng mặt Aldrich, mà Eli cơ hồ giờ khác nào cũng để ý con chó kia.
Aldrich như thú bị nhốt trong phòng khách chạy hết vài vòng, sâu sắc cảm thấy tổ phụ đại nhân tương lai đã vì mình tạo ra điều kiện tốt như vậy, nếu như mình không tận dụng mọi thời cơ một chút, thực sự là phụ lòng một phen tâm huyết của Chu Hạ. Anh vừa đi vừa nhớ lại bài tập học bù của mình, cái gì mà Omega đều yếu đuối mẫn cảm kiêu ngạo, tản bộ đến cửa phòng bếp giương mắt nhìn, Chu Cẩn đang đem thịt đùi gà kim lân xé ra, thủ pháp thẳng thắn dứt khoát, một phát liền chỉ còn lại mấy khúc xương.
Aldrich xì một tiếng, cảm thấy trong sách đều là quỷ ma. Chu Cẩn nhà anh và cái loại yếu đuối mẫn cảm kiêu ngạo kia có quan hệ cái rắm! Người có thể lấy túi độc của Thiết Giáp độc ngao ra có thể gọi là yếu đuối à? Chu Cẩn dễ tính toàn bộ liên bang đều biết có thể gọi là kiêu ngạo? Mẫn cảm? Mình thích Chu Cẩn đều rõ ràng như vậy mà em ấy cũng không cảm giác được, đến cùng là mẫn cảm chỗ nào thế!
Aldrich trong lòng phỉ nhổ từng cái xong, cảm thấy người viết mấy thứ này thuần túy là kiến thức quá ít. Bất quá cũng không thể đổ lỗi cho đối phương, dù sao Chu Cẩn là vạn người có một. Nhưng giờ khắc này cái vị vạn người có một kia lại đang làm cơm cho mình! Aldrich nghĩ tới đây lại không nhịn được đắc ý, anh sảng khoái đem mấy giáo điều cứng nhắc đó ném ra sau đầu, nhìn thấy Chu Cẩn xếp mấy miếng thịt thành một đống rồi lấy dao ra chuẩn bị bằm, vội vàng đến gần: "Để ta tới giúp em."
Chu Cẩn thấy anh theo thông lệ ở cửa ngó dáo dác nửa ngày, cũng không có lòng để ý đến anh. Mỗi bữa cơm cậu đều phải làm, Chu Cẩn dần dần hơi không kiên nhẫn —— loại thiếu kiên nhẫn này chủ yếu là đến từ mỗi lần làm cơm đều có người ngồi xổm trông coi toàn bộ quá trình ở cửa, ánh mắt lấp lánh trên dưới tìm tòi nghiên cứu, khiến người ta có ảo giác đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Chu Cẩn thẳng thắn phân loại tất cả nguyên liệu nấu ăn, quyết định nặn sủi cảo để vào tủ lạnh như người ta lúc còn ở địa cầu cổ. Sau này có bận một lần như vậy, ít nhất mỗi bữa cơm đều giải quyết một cách thuận tiện.
Cậu đem thịt đều xử lý tốt, đang định ra tay băm, Aldrich bỗng nhiên từ sau lưng dính sát tới, hai người rõ ràng kém nhau nửa cái đầu, nhưng Aldrich cư nhiên cố ý khom lưng ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện.
Chu Cẩn không đề phòng tay run một cái, xém chút đã không nắm chặt dao, kẻ cầm đầu còn nhân cơ hội nắm chặt tay cậu: "Cẩn thận cẩn thận, em muốn làm gì, vẫn để ta làm đi."
Chu Cẩn: "..."
Aldrich đem dao từ tay Chu Cẩn rút ra nắm trong tay, khoa tay qua lại trên đống thịt: "Làm thế nào? Em nói, ta làm."
Chu Cẩn mím môi một cái, cảm thấy một luồng nhiệt khí nhanh chóng từ cổ của cậu bắt đầu lan tràn lên mặt —— Aldrich đứng ở phía sau cậu, hai tay từ trên vai cậu duỗi ra trước, khom người, đầu liền ghé vào lỗ tai cậu, tư thế chính là bản thân hoàn toàn bị đối phương ôm vào trong lòng, thằng oắt này còn có ý đồ xấu thả chút tin tức tố ra...
Tin tức tố thuộc về Vạn Nghiệp Vi từ lâu đã được thay thế sạch sẽ, Aldrich vì vậy liền muốn quanh thân Chu Cẩn đều là mùi vị của anh.
Chu Cẩn một hơi như con mèo từ dưới nách Aldrich chui ra, từ trong kẽ răng nhả ra một chữ: "Băm."
Aldrich đạt được mục đích, không khỏi nở nụ cười giảo hoạt không đùa cậu nữa, hai tay nắm dao phay hỏi: "Băm là được rồi?" Thấy Chu Cẩn gật gật đầu, Nhị hoàng tử điện hạ thành tâm khoe khoang liền dứt khoát hẳn hoi chặt lên.
Đồ gia dụng của Chu Cẩn chính là cái thớt mang đầy chất thiên nhiên này, bán điểm lớn nhất ngoài phòng khuẩn tốt khi tẩy rửa ra chính là độ cứng khá cao, Chu Cẩn mấy năm dùng qua nhưng trên dưới cái thớt gỗ mà nói một vết xước cũng không có. Nhưng Aldrich một dao bổ xuống, không chỉ cắt đứt thịt, ngay cả cái thớt cũng làm nứt luôn. Tốc độ tay của người này còn cực kỳ nhanh, chưa quá hai, ba giây liền băm mười mấy lần, Chu Cẩn thậm chí không kịp kêu anh tạm dừng, liền nghe thấy một trận âm thanh ầm ầm ầm, cái thớt triệt để nát.
Aldrich lập tức phát hiện chuyện không đúng: "Cái thớt này làm sao vậy?"
Chu Cẩn không nói nhìn anh, Aldrich đem thịt đẩy ra, nhìn thấy kết cục khốc liệt chết không toàn thây của cái thớt: "... Làm sao bây giờ?"
"Cũng không có ý định làm kho báu gia truyền." Chu Cẩn an ủi mình, "Đem mảnh vỡ ném đi, gọi thức ăn bên ngoài, nếu không hôm nay anh có khả năng không có cơm ăn."
Cái gọi là phung phí, Aldrich căn bản không muốn ra ngoài ăn đồ hàng, nhưng cái thớt là mình tự tay băm, dù không muốn nhưng cũng chỉ đành đi tìm thực đơn thức ăn bên ngoài. Còn vừa tìm thực đơn vừa thì thầm: "Ta cũng không dùng nhiều lực a, tại sao liền nát!"
Adlrich ghi món ăn xong phi thường cơ trí tìm khu mua sắm, chọn cái thớt giá trên trời quý nhất cũng như có tinh thần tốt nhất, đồng thời cố ý bỏ thêm tiền, yêu cầu đưa đến trong ngày.
Chu Cẩn hơn ba giờ chiều nghe thấy bảo vệ bên ngoài nói có chuyển phát nhanh, cậu đầu óc mơ hồ đem gói mang vào, dưới ánh mắt cầu biểu dương khích lệ của Aldrich đem gói mở ra, một cái thớt thủy tinh khá tinh xảo xuất hiện ở trước mắt cậu.
"Cái này sẽ không nát đi?" Aldrich đắc ý hỏi.
Chu Cẩn nhìn cái thớt thủy tinh đầy công phu này, càng có một nhận thức sâu hơn về Aldrich —— người ngốc nhiều tiền phi thường thích hợp trở thành nhãn mác của người này.
Aldrich còn đang chờ biểu dương, Chu Cẩn đem cái thớt kia bẻ thành hình vòm cầu, sau đó đặt nó lên bàn.
"Ta cảm thấy cái này vừa có không khí vừa xinh đẹp, hơn nữa ta đã xem đánh giá, nói độ bền của nó rất không tồi." Trong giọng nói đều toàn là mong đợi "nhanh khen ánh mắt của ta tốt đi".
Chu Cẩn xoắn xuýt liếc anh một cái: "Nếu như là nhà hàng cao cấp phải xử lý cá sống ngay trước mặt khách hàng mà nói, cái này đích thật dùng rất bền."
"Hả?"
"Nhà bếp ai lại dùng cái thớt xốc nổi như vầy đâu? Cái này căn bản là cung cấp cho những nhà hàng cao cấp dùng thôi, để đầu bếp biểu diễn dao thuật trước mặt khách hàng đó."
Aldrich làm sao biết đã mua được cái thớt có nhiều chỗ cong như vậy: "Cái này, cái này cũng có thể dùng trong nhà đi?"
"Chạm trổ quá phức tạp, địa phương bị cong quá nhiều, sau khi gọt xong đồ vật phải dùng máy rửa bát chuyên dụng hoặc là nhân công rửa bằng tay. Vốn đã ít người làm cơm, ai lại đi mua thứ như vậy để làm khó bản thân đây?"
Aldrich: "..." Chẳng trách lượng tiêu thụ thấp như vậy, anh còn tưởng là duyên cớ quá đắt.
"Nhanh chóng trả đi." Chu Cẩn nói, "Phỏng chừng nhà phân phối thứ này gần đây cũng đã phá sản rồi nhỉ."
Aldrich không dám lên tiếng, trên ghi chép lượng tiêu thụ thì đúng là như thế. Anh phiền muộn mở thiết bị giới hạn cá nhân ra, định đem thứ đồ trông được nhưng không dùng được này trả về, một tin nhắn của Dịch Minh lại cùng một lúc gửi đến, chỉ có một hàng chữ: "Chu Cẩn ổn chứ?"
Trong lòng Aldrich cảm thấy nặng nề, lúc này anh mới có chút tiến triển, căn bản không muốn tách khỏi Chu Cẩn. Anh đang định xóa đi tin nhắn, thiết bị giới hạn cá nhân của Chu Cẩn đồng thời cũng nhận được một tin nhắn, cũng là Dịch Minh gửi tới: "Không cho trở về."
Chu Cẩn quen biết Dịch Minh lâu như vậy, Dịch Minh tuy là người trưởng đến thô lỗ, nghe đâu tính cách đối ngoại cũng rất quái lạ, chỉ là đối với mình, xưa nay ông chưa từng nói chuyện cứng rắn như vậy. Bất quá cậu muốn nói giọng điệu này không khỏi làm cho cậu nhớ tới một người khác.
Aldrich có tật giật mình, theo bản năng liếc mắt nhìn thiết bị giới hạn cá nhân của Chu Cẩn, Chu Cẩn thẳng thắn mở tin nhắn lên, sáu chữ "Không cho trở về, Dịch Minh" to lớn cười toe toét lơ lửng trên thiết bị giới hạn.
Aldrich đang nửa đường xóa tin nhắn liền dừng tay: "Đây là Dịch Minh gửi cho em?"
Chu Cẩn gật gật đầu: "Làm sao vậy?"
Aldrich đem tin nhắn trên thiết bị giới hạn của mình đưa cho Chu Cẩn xem: "Đây là cùng một người gửi cùng một lúc hay sao?"
Hai người cùng rơi vào trầm mặc, Chu Cẩn lập tức tìm kiếm, đem tin nhắn mấy ngày trước Dịch Minh gửi cho cậu lấy ra xem, lúc đó chỉ cảm thấy ngữ khí hơi đông cứng, bây giờ xem ra thực sự là cái nào cũng kỳ quái cả.
"Giọng nói này, không giống như là Dịch Minh đại sư a."
"Vậy giống ai?"
"Michelson giáo sư." Chu Cẩn nói, "Cũng chính là ông ấy, lúc muốn tìm anh giúp ông ấy làm chút chuyện, cần phải dùng thủ đoạn biệt nữu không chút bình thường nào hết."
Chu Cẩn nhìn tin nhắn của Aldrich: "Anh nhắn lại đi, nói với Dịch Minh đại sư thân thể tôi đã hồi phục, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về phòng thí nghiệm thử xem."
Aldrich lòng không cam tình không nguyện, nhưng vẫn dựa theo lời nói của Chu Cẩn mà nhắn lại, một lát sau Dịch Minh lập tức gửi tới yêu cầu truyền tin.
Khi hình chiếu ba chiều mở lên, Dịch Minh lập tức nhào đến trước máy thu hình hỏi: "Chu Cẩn, cậu có thể trở về rồi?"
"Có thể ạ. Dịch Minh đại sư ngài có phát hiện gì mới rồi ạ?"
Dịch Minh lắc lắc đầu: "Đừng nói nữa, còn nhớ cái tên Eriksson ta và cậu từng nhắc tới không? Ông ta vẫn chưa chết, không chỉ chưa chết, sau khi cậu đi ông ta liền bù vào chỗ trống của cậu!"
Chu Cẩn cứ nghĩ thời điểm không có mình liên bang có thể đã đi tìm Michelson thay thế mình hay không, không nghĩ tới một lời thành sấm. Cậu do dự một chút, nhìn bộ dáng của Dịch Minh, lão đầu kia vẫn chưa bán rẻ mình đi, vì vậy giả ngu hỏi: "Cho nên? Hợp tác rất vui vẻ ạ?"
"Vui vẻ cái rắm!" Dịch Minh hiếm thấy rất thô tục, "Ông ta lại muốn quấy rầy ta! Bị ta đánh nhưng còn chưa hết lòng gian! Cậu quả thực không thể nào tưởng tượng được ông ta vô liêm sỉ đến cỡ nào đâu! Chu Cẩn, nếu thân thể của cậu đã không thành vấn đề liền nhanh chóng trở về, như vậy ta liền có lý do đem tên khốn kiếp này đuổi đi!"
Chu Cẩn không thể không yên lặng nhéo bản thân một cái, để phòng ngừa chính mình bật cười. Nhưng cậu nhớ tới cuộc thi cuối kỳ đáng thương của mình còn bị nắm giữ trong tay Michelson, không thể không uyển chuyển nói: "Dịch Minh đại sư, con đang suy nghĩ thừa dịp không ở phòng thí nghiệm này trở về trường học an bài vấn đề cuộc thi cuối kỳ. Dù sao bình thường mà nói, lúc này cũng đã phải có thành tích rồi."
Dịch Minh lúc này mới nhớ tới Chu Cẩn còn là sinh viên đại học năm nhất, ông mài răng suy tính ba giây đồng hồ: "Được đi, ta nhịn ông ta mấy ngày nữa. Cậu xử lý xong chuyện trường học nhất định phải tranh thủ thời gian trở về!"
Sau khi Chu Cẩn luôn miệng bảo đảm rồi cúp điện thoại xong, cậu lập tức mở thiết bị giới hạn cá nhân của mình ra tìm tin nhắn kêu cậu đừng trở về kia: "Michelson giáo sư, thành tích cuối kỳ của con thế nào ạ?"
Qua một hồi lâu, Michelson mới gửi yêu cầu truyền tin: "Qua, bất quá cậu phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
Thời điểm Michelson xuất hiện trên hình chiếu, Chu Cẩn lấy làm kinh hãi. Michelson tựa hồ là rốt cuộc chịu dốc hết vốn liếng, đi đến bệnh viện chính quy để điều trị gien, cả người thoạt nhìn so với bộ dáng ngày thường trẻ ra hai mươi tuổi, cũng không còn là dáng dấp lôi thôi lếch thếch nữa, cả người lộ ra một luồng khí thần tiên, ngoại trừ tóc của ông giờ khắc này vẫn duy trì một loại ngổn ngang quỷ dị kia.
"Điều kiện gì?"
"Nghĩ biện pháp kéo thời gian ở bên ngoài, cố hết sức về trễ một chút."
Chu Cẩn thầm nghĩ quả nhiên, nhưng việc này cũng không phải cậu có thể định đoạt, huống chi cậu có lòng muốn sớm vạch trần chiếc cơ giáp kia: "Giáo sư, đừng quên con còn phải nghiên cứu đó!"
Michelson nhìn sang bên cạnh, tựa hồ là xác định không ai nhìn thấy ông: "Yên tâm, ta đã tìm xong lý do không trở về thích hợp cho cậu rồi." Ông đem một phần tư liệu truyền tới, "Nhìn thấy chưa, hàng thứ ba kia, vật chất ta đã dùng màu đỏ để khoanh tròn."
Chu Cẩn quét xuống, liếc mắt một cái nhìn thấy màu đỏ bắt mắt, là công thức phân tử hóa học: "Nhìn dáng dấp, hình như là một loại khoáng sản nào đó?"
Michelson gật gật đầu: "Đúng, ta nhớ Hoàn Giới tinh có, thế nhưng không xác định. Dù sao vật này trong ấn tượng của ta phi thường ít ỏi, cũng vẫn luôn không có công dụng gì."
Danh tự này Chu Cẩn nghe tới phi thường quen tai, cậu đối với tinh cầu này chẳng hề quen thuộc, chỉ là tựa hồ từ nơi nào đó nghe được, cậu suy nghĩ một hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Con nhớ ra rồi, một năm trước Hoàn Giới tinh từng bị Tinh Đạo đến cướp bóc."
*Hoàn Giới tinh: ở chương 2 trước khi beta, mình ghi là vòng giới tinh (đây là lỗi của mình, xin lỗi mọi người nhiều lắm).
"Trí nhớ không tồi!" Michelson khích lệ nói, "Ta hiện tại phi thường hoài nghi lúc trước Tinh Đạo đánh cướp Hoàn Giới tinh là có mục đích, có lẽ chính là vì loại khoáng sản này."
"Người muốn con đến Hoàn Giới tinh?" Chu Cẩn lập tức rõ ràng ý tứ của Michelson, khó mà tin nổi hỏi.
Michelson cười đến vui mừng, để Chu Cẩn cả người nổi lên một lớp da gà: "Cậu xem, Nhị hoàng tử điện hạ cũng ở đây, cậu đi qua Hoàn Giới tinh thu thập tiêu bản mang về là được, chẳng hề phiền phức."
Ông nói với Aldrich chỉ lộ nửa bên mặt: "Vừa vặn cũng có thể cùng Nhị hoàng tử tham quan phong cảnh của liên bang luôn."
Chút ít đồ này chỉ cần nói ra, quân bộ chắc chắn sẽ đi làm, căn bản không cần cậu cố ý đi. Bản thân Chu Cẩn cũng không muốn đi một chuyến này, cậu mới muốn khuyên Michelson một chút, kết quả Michelson đã trước một bước nhìn thấu dụng ý của cậu, khá bá đạo nói: "Cầm khoáng thạch đổi lấy bài thi cuối kỳ!"
Chu Cẩn: "..." Làm sao để kêu Dịch Minh đại sư đánh người thêm mấy đòn đây?