Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Lúc tay của hai người kết hợp với nhau chỉ cách mỗi chiếc lồng kính, kiểu quay phim điện ảnh tình cảm đáng ghét nhất này lại làm cho Chu Cẩn không tự chủ được mà cười rộ lên. Cảm giác đau đớn trên người từ từ biến mất, Chu Cẩn rõ ràng đây là vì khoang trị liệu đang phóng ra thuốc gây mê. Ý thức của cậu dần dần mơ hồ, chỉ kịp nói hai từ chờ em với Aldrich, liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Chu Cẩn rơi vào mê man cũng không bình yên, trên người cậu còn vết máu, trên mặt là nét ửng hồng bất thường. Tuy rằng giờ khắc này đã mất đi ý thức, nhưng bởi bị cưỡng chế khơi ra cơn phát tình, tác dụng của tin tức tố cũng không thể làm cho cậu ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng sẽ thống khổ mà khó nhịn rên rỉ một chút.
Aldrich biết lúc này điều quan trọng nhất là cầm máu cho Chu Cẩn, đem mảnh kính vỡ từ trong thân thể của Chu Cẩn lấy ra. Điều khác... Aldrich nhanh chân bước khỏi khoang trị liệu, một lần nữa cùng Ngân Dực kết nối cho tốt, lập tức gửi tin nhắn với Dịch Minh, dò hỏi ông có mang thuốc ức chế theo hay không.
Dịch Minh cũng không trả lời tin nhắn ngay lập tức.
"Tui tin rằng, bây giờ ngài làm gì Chu Cẩn tiên sinh thì cậu ấy cũng sẽ không trách ngài đâu." Cảm nhận được Aldrich nôn nóng, Ngân Dực lén lén lút lút kiến nghị, "Chủ nhân ngài xem, Chu Cẩn tiên sinh thay đổi da dẻ cho tui, ngoài ra phần lớn thời gian toàn là nghĩ đến ngài, còn nữa, cậu ấy mới vừa rõ ràng nói ngài chờ cậu ấy mà!"
"Tính cách của Chu Cẩn tiên sinh là không lộ chút sơ hở, cậu ấy đều tìm tới ngài như vậy, chủ nhân ngài không hạ thủ có phải là không thích hợp lắm không?" Ngân Dực tận tình khuyên nhủ, "Ngài triệt để phủ định mị lực của một Omega như vậy luôn! Chu Cẩn tiên sinh quay đầu tỉnh lại, phát hiện ngài không hề làm gì cả, không chừng còn tức giận nữa cho coi!"
"Câm miệng!" Aldrich thật vất vả đè xuống ** lại bị Ngân Dực hấp dẫn, "Chính là bởi vì Chu Cẩn tín nhiệm ta như thế, ta mới không thể dễ dàng làm gì. Ta sẽ đợi em ấy đồng ý."
Ngân Dực vắt hết óc, còn muốn nói gì nữa, một dây thần kinh bị Aldrich nắm ở trong tay: "Làm sao, ngươi không thấy bên ngoài còn nhiều cơ giáp lắm à? Chu Cẩn dùng tính mạng tạo nên ưu thế cho chúng ta như thế, hiện tại không thừa thắng truy kích, chờ Chu Cẩn tỉnh lại lấy cái gì đối diện với em ấy!"
Lập tức Aldrich mở kênh kết nối chung, trầm giọng nói với mọi người: "Chu Cẩn dùng tin tức tố vì chúng ta tranh thủ được một khoảng thời gian không quá lâu, kẻ địch còn một nửa sức chiến đã đến bắc bán cầu rồi, chúng ta cần phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đối phương."
Quân Liên Hiệp giờ mới hiểu được vẻ khác thường mới vừa rồi của kẻ địch là có chuyện gì. Khó mà tin nổi trầm mặc trong chốc lát, sĩ khí trong nháy mắt tăng vọt gấp đôi, trước tiên không nói Chu Cẩn làm sao lại cuốn vào trong chuyện này, chỉ việc một Omega như Chu Cẩn cư nhiên có thể vì bọn họ làm đến mức độ này liền đủ khiến đám Alpha của quân Liên Hiệp cảm thấy xấu hổ.
Cơ giáp bộ đội của Tân Dương vốn bởi vì tin tức tố từ từ biến mất mà thu hồi lý trí, nhưng còn chưa kịp đem chiến trường thu phục liền bị quân Liên Hiệp đột nhiên như hít thuốc lắc triệt để KO.
Dịch Minh rốt cuộc tìm được chỗ để thở dốc, từ bố trí của cơ giáp mà nói, Tân Dương không thể nghi ngờ tốt hơn một đoạn, nếu như không phải Chu Cẩn dùng tin tức tố của mình để nhiễu loạn lý trí của đám Alpha Tân Dương kia, mặc dù đối phương chỉ còn lại một nửa binh lực, nhưng đối với quân Liên Hiệp mà nói cũng nhất định là một phen khổ chiến. Ông kiểm tra mức độ tổn thương của Phong Nhẫn, bất quá là mười lăm phần trăm, tình huống cơ hồ muốn lấy một địch ba này, mức độ hao tổn quả thực là không đánh mà thắng!
Ông chuyển tiếp với Aldrich, phi thường hoài nghi hỏi: "Cậu chắc chắn mình muốn thứ đó?" Thái độ của Chu Cẩn đối với Aldrich mọi người vừa nhìn đã hiểu ngay, ít nhất tổ nghiên cứu phát minh ai cũng sẽ không cho rằng giữa Aldrich và Chu Cẩn còn cần dùng tới một tuýp thuốc ức chế kia.
"Ông đừng xía vào." Aldrich dùng cổ họng dày đặc trả lời, "Có hay không?" Anh lười trả lời vấn đề này, sợ dục vọng bản thân thật vất vả mới áp chế được bị những người này gây xích mích lên nữa.
"Không có!" Dịch Minh bĩu môi một cái, không chút khách khí đáp lại, "Tôi là một Beta đến đây đánh nhau, lại đi mang cái thứ đó bên người làm gì!"
Aldrich lo lắng liếc nhìn Chu Cẩn đang nằm trong khoang trị liệu, màn hình cho thấy trị liệu xong xuôi còn cần hơn một tiếng. Aldrich cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại tâm tình, dù như thế nào vẫn còn thời gian một tiếng...
Anh nhanh chóng phân phối nhiệm vụ: "Dịch Minh, Michelson, các người mang một tiểu đội ở đây quét tước chiến trường, bắt lại toàn bộ, dùng hết khả năng giữ sống. Những người còn lại đi bắc bán cầu với ta, còn có một hồi ác chiến đang chờ chúng ta!"
Chu Quyết quen biết nhiều người hơn nhanh chóng chỉ điểm người ở lại với Dịch Minh.
Aldrich là người đầu tiên bay đến bắc bán cầu, vừa vừa nói: "Chú ý, bào tử ở bắc bán cầu có thể ký sinh, hệ thống lưu thông gió bên ngoài cần phải tiếp tục duy trì trạng thái đóng."
Dưới tầm mắt của Aldrich, xem ra tình hình trận chiến ở bắc bán cầu cũng không lạc quan, nơi đó có bào tử ký sinh liên quân chẳng hề quen thuộc, có một nửa sức chiến đấu của Tân Dương, đồng thời lần này sẽ không có thêm một Chu Cẩn như đánh bạc mệnh đi hiệp trợ như vậy nữa —— "Chu Cẩn đã vì chúng ta tranh thủ được một bắt đầu phi thường tốt, còn lại một nửa kia chúng ta tuyệt đối phải lấy được thắng lợi."
Tốc độ của Ngân Dực so với những cơ giáp khác càng nhanh hơn nhiều. Aldrich quả thật sợ ngay người khi lần đầu đến bắc bán cầu. Phóng tầm mắt nhìn thảm thực vật vốn xanh tốt đã bị đốt thành màu đen, khói dày cơ hồ bao phủ toàn bộ lục địa. Chỉ có thể từ những thực vật linh tinh còn sót để suy đoán, nơi này vốn phải là bào tử màu tím bao trùm.
Cơ giáp Tân Dương đang vội vàng dập lửa, nhìn thấy Aldrich đến đây thì lập tức có mấy chiếc cơ giáp từ nhiều hướng khác nhau vọt lên, tư thế giáp công mưu đồ bao vây Ngân Dực. Thân hình của Ngân Dực nhanh chóng thu nhỏ, biến thành một phần ba của nguyên bản, thong dong từ giữa kẽ hở của cơ giáp chui qua, vòng tới bên ngoài. Sau đó rút đao hợp kim ra từ sau lưng đánh xuống, lưỡi đao sắc xẹt qua, hai chiếc cơ giáp lập tức bị chia cắt làm hai.
Một chiếc cơ giáp trong đó bắn ra khoang đào mạng trước khi ngã xuống, Aldrich cũng không nhìn tới, anh lao nhanh về phía trước, mở hết tốc lực đồng thời để thân thể của Ngân Dực cấp tốc lớn lên, đem hai chiếc cơ giáp còn lại còn chưa kịp điều chỉnh vị trí đã bị đao hợp kim đâm thủng, hợp thành một chuỗi cơ giáp, sau đó đao hợp kim xoay một cái, triệt để phá hủy hệ thống năng lượng của hai chiếc cơ giáp.
Aldrich nhấc chân để lên người cơ giáp, dùng sức đạp ở ngoài, cùng lúc đó đao hợp kim được rút ra theo hướng nghiên, kèm theo chính là tiếng kêu sắc bén, hai người lái của Tân Dương không chút do dự bấm chọn khoang đào mạng.
Aldrich cũng không để ý, giờ khắc này nhiệt độ của mặt đất tuyệt đối không thấp, cho dù bọn họ có thể chạy ra khỏi cơ giáp thì cũng chỉ có thể thành thật nằm trong khoang đào mạng, bằng không e rằng đi ra sẽ bị nướng chín.
Nhưng mà một khoang đào mạng rơi vào một chỗ bào tử không bị lửa lớn lan tới. Lúc khoang đào mạng thậm chí còn đang rung động, nắp đã bị đánh mở, người lái từ trong bò ra, nhanh chóng nhảy lên đất. Chu Quyết mới vừa tới nhìn thấy, theo bản năng liền muốn ngăn chặn người kia lại, nhưng một thứ càng nhanh chóng hơn từ trong bào tử tím nhạt lao ra, không chút khách khí cắn một cái trên người tên Alpha kia, khẩu khí sắc bén đem người chặt đứt.
Aldrich và Chu Quyết không ngờ tới biến cố này xem đến trợn mắt ngoác mồm, tên chiến sĩ Tân Dương kia phát ra tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh. Ấu trùng của Thiết Giáp độc ngao đem nửa người còn đang giãy dụa của hắn trốn vào trong bào tử. Tuy rằng cũng không thể, nhưng quân Liên Hiệp mắt thấy tất cả những thứ này cảm thấy chính mình phảng phất nghe được âm thanh ấu trùng dùng mõm nghiền ngẫm vật thể, không lâu lắm tên chiến sĩ kia liền triệt để không còn phát ra tiếng động nữa.
Dưới nỗi khiếp sợ, Aldrich ngước mắt nhìn lại, biến cố này không chỉ là quân Liên Hiệp, chính là cơ giáp Tân Dương gần đó vốn có ý đồ đánh lén cũng rõ ràng bị dọa sợ, nhất thời không còn động tác nào nữa. Linh quang anh lóe lên: "Ngân Dực, đem video vừa nãy điều ra cho ta!"
Aldrich nhanh chóng đem video phát đến kênh kết nối chung, ra lệnh quân Liên Hiệp ở hai khối đại lục khác tải xuống đoạn ghi hình và mở ra xem. Sau đó anh dùng hai mắt của Ngân Dực làm hình chiếu cỡ lớn, đem tao ngộ của tên chiến sĩ Tân Dương mới vừa rồi kia mở lại một lần nữa.
"Ta nghe nói Tân Dương được thành lập bởi vì tổ tiên của các ngươi muốn tránh trở thành mồi nhử săn giết trùng thú, như vậy các ngươi hiện tại có biết Tân Dương có thể điều động Thiết Giáp độc ngao và dùng loại phương pháp lấy người làm thức ăn cho gia súc này hay không?"
Aldrich từ nhỏ đã theo người ta thả súc sắc đánh cược trong quán rượu, chưa từng thắng nổi. Cũng không phải anh thật sự coi tiền tài như cặn bã mà tận lực cầu bại, chỉ là vận may thực sự quá kém, bất kể quăng như thế nào, luôn luôn nhỏ hơn người khác. Cũng may anh cần cái danh công tử bột, loại danh tiếng càng thua càng đánh cược, càng đánh cược càng thua này đối với anh mà nói quả thật gãi đúng chỗ ngứa.
Aldrich vốn chưa bao giờ thắng khi đánh cược cảm thấy quá căng thẳng mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Chiến sĩ Tân Dương nhìn thấy hình ảnh được phát bất quá chỉ cần mấy chục giây để bắt đầu phản ứng, anh lớn mật đưa ra suy đoán, đánh cược một lần lên đám Alpha luôn bị lợi dụng và lừa gạt này. Nếu như thắng cược, có thể chính là một đòn trí mạng lên tinh thần của chiến sĩ Tân Dương, dùng hết khả năng giảm bớt thương vong của quân Liên Hiệp.
Hình chiếu ba chiều phát lên hình ảnh ngắn ngủi chừng mười giây kia thật nhiều lần, nửa thân dưới của tên Alpha xui xẻo kia còn đang nằm bên ngoài bào tử, máu tươi hòa lẫn với nội tạng ở trên đất. Mấy chiếc cơ giáp Tân Dương đang ở gần Aldrich cũng mất động tác, anh không khỏi nắm tay để lên không trung kích động lắc lắc một chút, thắng cược rồi!
"Nhanh chóng phát động công kích, phá hoại hệ thống phanh lại của cơ giáp, tận lực để lại người sống!" Aldrich lập tức đưa ra mệnh lên trên kênh kết nối chung.
Quân Liên Hiệp lập tức nghe lệnh tiến lên. Ngoại trừ số ít dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, những người Tân Dương còn lại cũng chưa bao giờ làm ra nhiều phản kháng. Tân Dương nhiều năm giáo dục phi thường thành công, nhưng chính là bởi vì quá mức thành công, khi những người này ở hiện trường phát hiện Tân Dương cao cao tại thượng luôn luôn cõng lấy bọn họ lại đi làm những chuyện xấu xa như năm đó, không cần tiêu hao tí tẹo sức lực, tín ngưỡng của bọn họ liền bể nát.
Ác chiến không ngờ đã bị hóa giải bởi vì một vụ tai nạn, Aldrich không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đánh giá từ những tình huống không ngừng được báo cáo bởi nhiều người, quân Liên Hiệp cơ bản đã khống chế được tình hình.
Aldrich khi yên lòng phần lớn thời gian chính là đến xem Chu Cẩn. Mảnh kính toàn bộ đã được lấy ra, cũng may số lượng không nhiều, vết thương trên da cũng đã chậm rãi khép lại, nhìn Chu Cẩn đang trở nên bình thường lại ở bên trong, Aldrich cảm thấy lòng mình thả lỏng cũng vẫn còn quá sớm.
Thuốc ức chế phải làm sao bây giờ?
Chu Cẩn phát ra vài tiếng không thể nghe rõ, sau đó hai mắt hé mở. Sau khi ánh mắt không có tiêu cự của cậu nhìn thấy Aldrich, rốt cuộc có chút thanh minh.
Aldrich cúi người xuống cơ hồ đem mặt kề sát lên lồng kinh che đậy trong suốt, anh nhẹ giọng an ủi Chu Cẩn: "Không có thuốc ức chế, em nhẫn nại một chút, ta lập tức phái người đi vơ vét, trong Tân Dương phải có."
Nhưng một giây sau lồng kính bỗng nhiên bị thu hồi, Aldrich không chút đề phòng xém tí nữa nhào lên người Chu Cẩn. Tin tức tố dày đặc trong khoang trị liệu lập tức làm càn lao nhanh ra ngoài, quay đầu va vào Aldrich sau đó không chút khách khí rót vào từng lỗ chân lông của anh.
"Ngân Dực!" Aldrich cảm thấy lý trí đang muốn bay đi nghiến răng nghiến lợi kêu tên kẻ cầm đầu.
Dây thần kinh của Ngân Dực trong cùng lúc đó biến mất, quạt thông gió cũng càng chuyển càng chậm, sau đó thẳng thắn không còn động tĩnh, bên trong buồng lái này cư nhiên xuất hiện tiếng dội. Aldrich tay run run muốn một lần nữa đậy lại lồng kính, Chu Cẩn lại một phát tóm chặt cổ tay của anh, không chút khách khí đem anh kéo về phía mình: "Ngu xuẩn, em vừa kêu anh chờ em, anh quả nhiên là nghe không hiểu!"
Bờ môi đụng vào nhau, Aldrich cảm thấy bản thân nếm được mùi vị ngọt ngào nhất toàn bộ vũ trụ, tin tức tố của hai người kết hợp với nhau khiến Chu Cẩn thoải mái nhẹ giọng hừ một chút. Tia lý trí còn đang giãy dụa của Aldrich rốt cuộc bay đi, nhưng vào lúc này Chu Cẩn hơi buông lỏng tay, hơi đẩy anh một cái để hai người không dính sát vào nhau nữa.
Phản ứng đầu tiên của Aldrich đầu ngốc chính là Chu Cẩn hối hận rồi. Song giọng nói mềm mại mang theo hơi nước của Chu Cẩn tiến vào trong lỗ tai của anh: "Ngân Dực, ngươi nếu có can đảm ghi hình lại, đừng trách ta hủy ngươi!"
Không ai lại đi để ý tới Ngân Dực liệu sẽ có oan ức hay không, cũng không ai nhớ tới đám Alpha bị bắt làm tù binh bên ngoài nên xử lý như thế nào. Bên trong buồng lái này chỉ có âm thanh tất tất tốt tốt khiến người ta mặt đỏ tim đập, tin tức tố nồng nặc quả thực muốn nổ tung. Thời điểm hai người kết hợp với nhau và sợi dây trói chặt nửa đời sau của nhau rốt cuộc hình thành, cả người Chu Cẩn đều không ngừng run rẩy, mãi đến lúc nghe được Aldrich một lần lại một lần ghé vào lỗ tai cậu khẽ lẩm bẩm tên của cậu, mơ hồ nhớ tới Aldrich ẩn nhẫn, nỗi bất an và mù mịt quanh năm xoay vòng trong lòng Chu Cẩn kia rốt cuộc triệt để biến mất.
Chu Cẩn rơi vào mê man cũng không bình yên, trên người cậu còn vết máu, trên mặt là nét ửng hồng bất thường. Tuy rằng giờ khắc này đã mất đi ý thức, nhưng bởi bị cưỡng chế khơi ra cơn phát tình, tác dụng của tin tức tố cũng không thể làm cho cậu ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng sẽ thống khổ mà khó nhịn rên rỉ một chút.
Aldrich biết lúc này điều quan trọng nhất là cầm máu cho Chu Cẩn, đem mảnh kính vỡ từ trong thân thể của Chu Cẩn lấy ra. Điều khác... Aldrich nhanh chân bước khỏi khoang trị liệu, một lần nữa cùng Ngân Dực kết nối cho tốt, lập tức gửi tin nhắn với Dịch Minh, dò hỏi ông có mang thuốc ức chế theo hay không.
Dịch Minh cũng không trả lời tin nhắn ngay lập tức.
"Tui tin rằng, bây giờ ngài làm gì Chu Cẩn tiên sinh thì cậu ấy cũng sẽ không trách ngài đâu." Cảm nhận được Aldrich nôn nóng, Ngân Dực lén lén lút lút kiến nghị, "Chủ nhân ngài xem, Chu Cẩn tiên sinh thay đổi da dẻ cho tui, ngoài ra phần lớn thời gian toàn là nghĩ đến ngài, còn nữa, cậu ấy mới vừa rõ ràng nói ngài chờ cậu ấy mà!"
"Tính cách của Chu Cẩn tiên sinh là không lộ chút sơ hở, cậu ấy đều tìm tới ngài như vậy, chủ nhân ngài không hạ thủ có phải là không thích hợp lắm không?" Ngân Dực tận tình khuyên nhủ, "Ngài triệt để phủ định mị lực của một Omega như vậy luôn! Chu Cẩn tiên sinh quay đầu tỉnh lại, phát hiện ngài không hề làm gì cả, không chừng còn tức giận nữa cho coi!"
"Câm miệng!" Aldrich thật vất vả đè xuống ** lại bị Ngân Dực hấp dẫn, "Chính là bởi vì Chu Cẩn tín nhiệm ta như thế, ta mới không thể dễ dàng làm gì. Ta sẽ đợi em ấy đồng ý."
Ngân Dực vắt hết óc, còn muốn nói gì nữa, một dây thần kinh bị Aldrich nắm ở trong tay: "Làm sao, ngươi không thấy bên ngoài còn nhiều cơ giáp lắm à? Chu Cẩn dùng tính mạng tạo nên ưu thế cho chúng ta như thế, hiện tại không thừa thắng truy kích, chờ Chu Cẩn tỉnh lại lấy cái gì đối diện với em ấy!"
Lập tức Aldrich mở kênh kết nối chung, trầm giọng nói với mọi người: "Chu Cẩn dùng tin tức tố vì chúng ta tranh thủ được một khoảng thời gian không quá lâu, kẻ địch còn một nửa sức chiến đã đến bắc bán cầu rồi, chúng ta cần phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đối phương."
Quân Liên Hiệp giờ mới hiểu được vẻ khác thường mới vừa rồi của kẻ địch là có chuyện gì. Khó mà tin nổi trầm mặc trong chốc lát, sĩ khí trong nháy mắt tăng vọt gấp đôi, trước tiên không nói Chu Cẩn làm sao lại cuốn vào trong chuyện này, chỉ việc một Omega như Chu Cẩn cư nhiên có thể vì bọn họ làm đến mức độ này liền đủ khiến đám Alpha của quân Liên Hiệp cảm thấy xấu hổ.
Cơ giáp bộ đội của Tân Dương vốn bởi vì tin tức tố từ từ biến mất mà thu hồi lý trí, nhưng còn chưa kịp đem chiến trường thu phục liền bị quân Liên Hiệp đột nhiên như hít thuốc lắc triệt để KO.
Dịch Minh rốt cuộc tìm được chỗ để thở dốc, từ bố trí của cơ giáp mà nói, Tân Dương không thể nghi ngờ tốt hơn một đoạn, nếu như không phải Chu Cẩn dùng tin tức tố của mình để nhiễu loạn lý trí của đám Alpha Tân Dương kia, mặc dù đối phương chỉ còn lại một nửa binh lực, nhưng đối với quân Liên Hiệp mà nói cũng nhất định là một phen khổ chiến. Ông kiểm tra mức độ tổn thương của Phong Nhẫn, bất quá là mười lăm phần trăm, tình huống cơ hồ muốn lấy một địch ba này, mức độ hao tổn quả thực là không đánh mà thắng!
Ông chuyển tiếp với Aldrich, phi thường hoài nghi hỏi: "Cậu chắc chắn mình muốn thứ đó?" Thái độ của Chu Cẩn đối với Aldrich mọi người vừa nhìn đã hiểu ngay, ít nhất tổ nghiên cứu phát minh ai cũng sẽ không cho rằng giữa Aldrich và Chu Cẩn còn cần dùng tới một tuýp thuốc ức chế kia.
"Ông đừng xía vào." Aldrich dùng cổ họng dày đặc trả lời, "Có hay không?" Anh lười trả lời vấn đề này, sợ dục vọng bản thân thật vất vả mới áp chế được bị những người này gây xích mích lên nữa.
"Không có!" Dịch Minh bĩu môi một cái, không chút khách khí đáp lại, "Tôi là một Beta đến đây đánh nhau, lại đi mang cái thứ đó bên người làm gì!"
Aldrich lo lắng liếc nhìn Chu Cẩn đang nằm trong khoang trị liệu, màn hình cho thấy trị liệu xong xuôi còn cần hơn một tiếng. Aldrich cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại tâm tình, dù như thế nào vẫn còn thời gian một tiếng...
Anh nhanh chóng phân phối nhiệm vụ: "Dịch Minh, Michelson, các người mang một tiểu đội ở đây quét tước chiến trường, bắt lại toàn bộ, dùng hết khả năng giữ sống. Những người còn lại đi bắc bán cầu với ta, còn có một hồi ác chiến đang chờ chúng ta!"
Chu Quyết quen biết nhiều người hơn nhanh chóng chỉ điểm người ở lại với Dịch Minh.
Aldrich là người đầu tiên bay đến bắc bán cầu, vừa vừa nói: "Chú ý, bào tử ở bắc bán cầu có thể ký sinh, hệ thống lưu thông gió bên ngoài cần phải tiếp tục duy trì trạng thái đóng."
Dưới tầm mắt của Aldrich, xem ra tình hình trận chiến ở bắc bán cầu cũng không lạc quan, nơi đó có bào tử ký sinh liên quân chẳng hề quen thuộc, có một nửa sức chiến đấu của Tân Dương, đồng thời lần này sẽ không có thêm một Chu Cẩn như đánh bạc mệnh đi hiệp trợ như vậy nữa —— "Chu Cẩn đã vì chúng ta tranh thủ được một bắt đầu phi thường tốt, còn lại một nửa kia chúng ta tuyệt đối phải lấy được thắng lợi."
Tốc độ của Ngân Dực so với những cơ giáp khác càng nhanh hơn nhiều. Aldrich quả thật sợ ngay người khi lần đầu đến bắc bán cầu. Phóng tầm mắt nhìn thảm thực vật vốn xanh tốt đã bị đốt thành màu đen, khói dày cơ hồ bao phủ toàn bộ lục địa. Chỉ có thể từ những thực vật linh tinh còn sót để suy đoán, nơi này vốn phải là bào tử màu tím bao trùm.
Cơ giáp Tân Dương đang vội vàng dập lửa, nhìn thấy Aldrich đến đây thì lập tức có mấy chiếc cơ giáp từ nhiều hướng khác nhau vọt lên, tư thế giáp công mưu đồ bao vây Ngân Dực. Thân hình của Ngân Dực nhanh chóng thu nhỏ, biến thành một phần ba của nguyên bản, thong dong từ giữa kẽ hở của cơ giáp chui qua, vòng tới bên ngoài. Sau đó rút đao hợp kim ra từ sau lưng đánh xuống, lưỡi đao sắc xẹt qua, hai chiếc cơ giáp lập tức bị chia cắt làm hai.
Một chiếc cơ giáp trong đó bắn ra khoang đào mạng trước khi ngã xuống, Aldrich cũng không nhìn tới, anh lao nhanh về phía trước, mở hết tốc lực đồng thời để thân thể của Ngân Dực cấp tốc lớn lên, đem hai chiếc cơ giáp còn lại còn chưa kịp điều chỉnh vị trí đã bị đao hợp kim đâm thủng, hợp thành một chuỗi cơ giáp, sau đó đao hợp kim xoay một cái, triệt để phá hủy hệ thống năng lượng của hai chiếc cơ giáp.
Aldrich nhấc chân để lên người cơ giáp, dùng sức đạp ở ngoài, cùng lúc đó đao hợp kim được rút ra theo hướng nghiên, kèm theo chính là tiếng kêu sắc bén, hai người lái của Tân Dương không chút do dự bấm chọn khoang đào mạng.
Aldrich cũng không để ý, giờ khắc này nhiệt độ của mặt đất tuyệt đối không thấp, cho dù bọn họ có thể chạy ra khỏi cơ giáp thì cũng chỉ có thể thành thật nằm trong khoang đào mạng, bằng không e rằng đi ra sẽ bị nướng chín.
Nhưng mà một khoang đào mạng rơi vào một chỗ bào tử không bị lửa lớn lan tới. Lúc khoang đào mạng thậm chí còn đang rung động, nắp đã bị đánh mở, người lái từ trong bò ra, nhanh chóng nhảy lên đất. Chu Quyết mới vừa tới nhìn thấy, theo bản năng liền muốn ngăn chặn người kia lại, nhưng một thứ càng nhanh chóng hơn từ trong bào tử tím nhạt lao ra, không chút khách khí cắn một cái trên người tên Alpha kia, khẩu khí sắc bén đem người chặt đứt.
Aldrich và Chu Quyết không ngờ tới biến cố này xem đến trợn mắt ngoác mồm, tên chiến sĩ Tân Dương kia phát ra tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh. Ấu trùng của Thiết Giáp độc ngao đem nửa người còn đang giãy dụa của hắn trốn vào trong bào tử. Tuy rằng cũng không thể, nhưng quân Liên Hiệp mắt thấy tất cả những thứ này cảm thấy chính mình phảng phất nghe được âm thanh ấu trùng dùng mõm nghiền ngẫm vật thể, không lâu lắm tên chiến sĩ kia liền triệt để không còn phát ra tiếng động nữa.
Dưới nỗi khiếp sợ, Aldrich ngước mắt nhìn lại, biến cố này không chỉ là quân Liên Hiệp, chính là cơ giáp Tân Dương gần đó vốn có ý đồ đánh lén cũng rõ ràng bị dọa sợ, nhất thời không còn động tác nào nữa. Linh quang anh lóe lên: "Ngân Dực, đem video vừa nãy điều ra cho ta!"
Aldrich nhanh chóng đem video phát đến kênh kết nối chung, ra lệnh quân Liên Hiệp ở hai khối đại lục khác tải xuống đoạn ghi hình và mở ra xem. Sau đó anh dùng hai mắt của Ngân Dực làm hình chiếu cỡ lớn, đem tao ngộ của tên chiến sĩ Tân Dương mới vừa rồi kia mở lại một lần nữa.
"Ta nghe nói Tân Dương được thành lập bởi vì tổ tiên của các ngươi muốn tránh trở thành mồi nhử săn giết trùng thú, như vậy các ngươi hiện tại có biết Tân Dương có thể điều động Thiết Giáp độc ngao và dùng loại phương pháp lấy người làm thức ăn cho gia súc này hay không?"
Aldrich từ nhỏ đã theo người ta thả súc sắc đánh cược trong quán rượu, chưa từng thắng nổi. Cũng không phải anh thật sự coi tiền tài như cặn bã mà tận lực cầu bại, chỉ là vận may thực sự quá kém, bất kể quăng như thế nào, luôn luôn nhỏ hơn người khác. Cũng may anh cần cái danh công tử bột, loại danh tiếng càng thua càng đánh cược, càng đánh cược càng thua này đối với anh mà nói quả thật gãi đúng chỗ ngứa.
Aldrich vốn chưa bao giờ thắng khi đánh cược cảm thấy quá căng thẳng mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Chiến sĩ Tân Dương nhìn thấy hình ảnh được phát bất quá chỉ cần mấy chục giây để bắt đầu phản ứng, anh lớn mật đưa ra suy đoán, đánh cược một lần lên đám Alpha luôn bị lợi dụng và lừa gạt này. Nếu như thắng cược, có thể chính là một đòn trí mạng lên tinh thần của chiến sĩ Tân Dương, dùng hết khả năng giảm bớt thương vong của quân Liên Hiệp.
Hình chiếu ba chiều phát lên hình ảnh ngắn ngủi chừng mười giây kia thật nhiều lần, nửa thân dưới của tên Alpha xui xẻo kia còn đang nằm bên ngoài bào tử, máu tươi hòa lẫn với nội tạng ở trên đất. Mấy chiếc cơ giáp Tân Dương đang ở gần Aldrich cũng mất động tác, anh không khỏi nắm tay để lên không trung kích động lắc lắc một chút, thắng cược rồi!
"Nhanh chóng phát động công kích, phá hoại hệ thống phanh lại của cơ giáp, tận lực để lại người sống!" Aldrich lập tức đưa ra mệnh lên trên kênh kết nối chung.
Quân Liên Hiệp lập tức nghe lệnh tiến lên. Ngoại trừ số ít dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, những người Tân Dương còn lại cũng chưa bao giờ làm ra nhiều phản kháng. Tân Dương nhiều năm giáo dục phi thường thành công, nhưng chính là bởi vì quá mức thành công, khi những người này ở hiện trường phát hiện Tân Dương cao cao tại thượng luôn luôn cõng lấy bọn họ lại đi làm những chuyện xấu xa như năm đó, không cần tiêu hao tí tẹo sức lực, tín ngưỡng của bọn họ liền bể nát.
Ác chiến không ngờ đã bị hóa giải bởi vì một vụ tai nạn, Aldrich không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đánh giá từ những tình huống không ngừng được báo cáo bởi nhiều người, quân Liên Hiệp cơ bản đã khống chế được tình hình.
Aldrich khi yên lòng phần lớn thời gian chính là đến xem Chu Cẩn. Mảnh kính toàn bộ đã được lấy ra, cũng may số lượng không nhiều, vết thương trên da cũng đã chậm rãi khép lại, nhìn Chu Cẩn đang trở nên bình thường lại ở bên trong, Aldrich cảm thấy lòng mình thả lỏng cũng vẫn còn quá sớm.
Thuốc ức chế phải làm sao bây giờ?
Chu Cẩn phát ra vài tiếng không thể nghe rõ, sau đó hai mắt hé mở. Sau khi ánh mắt không có tiêu cự của cậu nhìn thấy Aldrich, rốt cuộc có chút thanh minh.
Aldrich cúi người xuống cơ hồ đem mặt kề sát lên lồng kinh che đậy trong suốt, anh nhẹ giọng an ủi Chu Cẩn: "Không có thuốc ức chế, em nhẫn nại một chút, ta lập tức phái người đi vơ vét, trong Tân Dương phải có."
Nhưng một giây sau lồng kính bỗng nhiên bị thu hồi, Aldrich không chút đề phòng xém tí nữa nhào lên người Chu Cẩn. Tin tức tố dày đặc trong khoang trị liệu lập tức làm càn lao nhanh ra ngoài, quay đầu va vào Aldrich sau đó không chút khách khí rót vào từng lỗ chân lông của anh.
"Ngân Dực!" Aldrich cảm thấy lý trí đang muốn bay đi nghiến răng nghiến lợi kêu tên kẻ cầm đầu.
Dây thần kinh của Ngân Dực trong cùng lúc đó biến mất, quạt thông gió cũng càng chuyển càng chậm, sau đó thẳng thắn không còn động tĩnh, bên trong buồng lái này cư nhiên xuất hiện tiếng dội. Aldrich tay run run muốn một lần nữa đậy lại lồng kính, Chu Cẩn lại một phát tóm chặt cổ tay của anh, không chút khách khí đem anh kéo về phía mình: "Ngu xuẩn, em vừa kêu anh chờ em, anh quả nhiên là nghe không hiểu!"
Bờ môi đụng vào nhau, Aldrich cảm thấy bản thân nếm được mùi vị ngọt ngào nhất toàn bộ vũ trụ, tin tức tố của hai người kết hợp với nhau khiến Chu Cẩn thoải mái nhẹ giọng hừ một chút. Tia lý trí còn đang giãy dụa của Aldrich rốt cuộc bay đi, nhưng vào lúc này Chu Cẩn hơi buông lỏng tay, hơi đẩy anh một cái để hai người không dính sát vào nhau nữa.
Phản ứng đầu tiên của Aldrich đầu ngốc chính là Chu Cẩn hối hận rồi. Song giọng nói mềm mại mang theo hơi nước của Chu Cẩn tiến vào trong lỗ tai của anh: "Ngân Dực, ngươi nếu có can đảm ghi hình lại, đừng trách ta hủy ngươi!"
Không ai lại đi để ý tới Ngân Dực liệu sẽ có oan ức hay không, cũng không ai nhớ tới đám Alpha bị bắt làm tù binh bên ngoài nên xử lý như thế nào. Bên trong buồng lái này chỉ có âm thanh tất tất tốt tốt khiến người ta mặt đỏ tim đập, tin tức tố nồng nặc quả thực muốn nổ tung. Thời điểm hai người kết hợp với nhau và sợi dây trói chặt nửa đời sau của nhau rốt cuộc hình thành, cả người Chu Cẩn đều không ngừng run rẩy, mãi đến lúc nghe được Aldrich một lần lại một lần ghé vào lỗ tai cậu khẽ lẩm bẩm tên của cậu, mơ hồ nhớ tới Aldrich ẩn nhẫn, nỗi bất an và mù mịt quanh năm xoay vòng trong lòng Chu Cẩn kia rốt cuộc triệt để biến mất.