Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-356
Chương 356: Nhân Ôn cũng đi trễ
Bởi vì đạo diễn không hề kiêng dè, nên rất nhiều diễn viên phụ trong đoàn phim đều nảy sinh thành kiến với Nhan Ôn.
Ngay cả nữ chính số một vì bệnh cảm mà làm chậm trễ tiến độ hai ngày, đạo diễn phải vì tiến độ mà thôi thúc cô ta nhanh chóng làm việc, kết quả cô ta ngất xỉu trong phim trường.
Mọi người cũng bắt đầu hờn trách, cảm thấy Nhan Ôn quá ư thích thể hiện, làm ngày tháng của bọn họ khó sống. “Có lầm không vậy, đã sở hữu sân sau tốt thế kia, còn nghiêm túc như vậy? Làm màu cho ai coi thế!" “Trời đất ơi, tôi chưa bao giờ thấy ai cố gắng như vậy, có phải muốn gài bẫy chết chúng ta không?” “Cũng chỉ có đạo diễn mới nể mặt cô ta, không biết sau lưng đã nhận bao nhiêu tiền của Đại Hoạt
Lời đồn bịa đặt trong đoàn phim càng ngày càng khó nghe, Bạch Hiểu Hiểu nghe đám người đó khua môi múa mép sau lưng thì vô cùng tức giận, chạy về bàn bạc với Nhan Ôn. “Chị Tiểu Ôn, đám người đó suốt ngày bàn tán sau lưng, cứ thế thì tình huống của chị sẽ rất khó xử, boss lại ở ngàn dặm xa xôi, không thể chạy tới kịp lúc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì...
Đạo diễn đó cũng thật không biết cách làm người, nâng cao đạp thấp rõ ràng như thế, chẳng phải đang gầy dựng kẻ địch cho Nhan Ôn sao?
Nhan Ôn mãi lo tập luyện, không muốn kéo chậm tiến độ của đoàn phim, không nghĩ đến chuyện này, sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Bạch Hiểu Hiểu, cô cũng có sự xúc động. “Hiểu Hiểu, em đừng lo lắng, chị biết rồi.”
Bạch Hiểu Hiểu càng lo lắng hơn, cô ấy chỉ thốt ra một câu biết rồi?
Bởi vì Bạch Hiểu Hiểu chưa từng trải qua cục diện Nhan Ôn thu phục nhân tâm, nên vẫn chưa hiểu rõ cho lắm.
Ngày hôm sau, bình thường Nhan Ôn có mặt làm việc từ sớm trong đoàn phim lại không hề xuất hiện! Vả lại cô ấy còn để thợ trang điểm chờ đợi cả tiếng đồng hồ.
Đạo diễn ghi hình đến chỗ không thuận, đang định dùng Nhan Ôn làm ví dụ, lại phát hiện Nhan Ôn vốn không đến đây. “Cô ấy đâu?” “Vẫn chưa đến." Phó đạo diễn đáp.
Đạo diễn bỗng trở nên gượng gạo, lúc này ngay cả Nhan Ôn có tư cách làm tấm gương cần cù cũng không siêng năng nữa... Anh ta chỉ có thể ho khan một tiếng: “Được rồi, hãy tập trung tinh thần, làm lại một lần nữa!”
Các nữ diễn viên nhìn nhau một phen, đều nở nụ cười, lúc này hay họ rồi, để xem đạo diễn sẽ dùng Nhan Ôn làm gương dạy dỗ ra sao.
Sau khi ghi hình hai cảnh quay, Nhan Ôn mới lề mề đến trễ với gương mặt mệt mỏi.
Đạo diễn thấy vậy, liền tiến lên hỏi thăm: “Nhan Ôn, sao cô đến muộn vậy, cô có biết tại vì cô mà buổi tối phải tăng ca không!"
Bạch Hiểu Hiểu đứng cạnh cúi thấp đầu, cô ấy rất muốn thay Nhan Ôn giải thích, Nhan Ôn vì tập luyện động tác cả đêm, nên mới dậy muộn như vậy.
Thế nhưng Nhan Ôn lại cướp lời: “Xin lỗi đạo diễn, hôm qua có chút chuyện cá nhân." “Chuyện cá nhân ư?” Đạo diễn hừ lạnh một tiếng: “Cô phải chịu trách nhiệm với công việc của mình, sao có thể không chú tâm? Tiếp tục như vậy thì làm sao đóng phim được nữa? Thôi được rồi, mau đi chuẩn bị” “Xin lỗi, thưa đạo diễn.” Nhan Ôn nghiêm túc xin lỗi, sau đó dẫn Bạch Hiểu Hiểu đi vào phòng trang điểm.
Đạo diễn lắc đầu, sau này anh làm sao dám dùng ví dụ về Nhan Ôn để dạy dỗ các diễn viên khác nữa?
Còn sau khi Nhan Ôn bị mắng, đảm diễn viên đó rốt cuộc cũng lấy lại sự cân bång. “Thấy chưa nào, bị mắng rồi kìa!” “Để cô ta đắc ý thêm, chẳng phải cũng chịu trận hay sao.”
Bạch Hiểu Hiểu nghe thấy những lời này, lập tức hiểu ra dụng ý của Nhan Ôn: “Chị Tiểu Ôn, lúc nãy em định giải thích... suýt chút làm lỡ chuyện rồi, thật xin lỗi”
Cô ấy vẫn còn rất trẻ tuổi, chưa nghĩ đến ý nghĩa bên trong, Nhan Ôn chỉ nghe mắng vài câu, liền khiến các diễn viên khác không còn ganh tỵ về cô nữa, cách thức đơn giản như vậy, Bạch Hiểu Hiểu lại nghĩ không ra.
Đây mới chính là EQ... “Tùy An bảo tối nay sẽ phải người mang đồ đến, em nhớ đi lấy nhé. “Thật tốt quá!” Bạch Hiểu Hiểu vô cùng vui mừng, tuy cô có thể chịu cực chịu khổ, nhưng cơm nơi đây quả thật rất khó nuốt trôi.
Nhan Ôn mỉm cười, tối qua cô và Giang Tùy An gọi điện cho nhau, đề cập đến rất nhiều vật dụng cần thiết, nhưng thứ cô cần nhất lại chẳng thể nào mang đến.
Đoàn phim này khác hẳn với đoàn phim “Mảnh vụn hồi ức”, đối với mỗi người cô đều phải làm quen tiếp xúc lại từ đầu, làm việc cũng phải cẩn thận muộn phần. “Thứ em cần nhất, chính là anh có thể ở cạnh em.
Nhan Ôn không che giấu bất cứ điều gì, ăn nói thẳng thắn vô cùng trong điện thoại. “Anh cũng rất muốn đến tìm em." Giang Tùy An thỏ thẻ: “Bây giờ anh càng lúc càng hối hận đã thả em đi rồi.”
Nhan Ôn cắn chặt đôi môi, cô đang cố gắng kiềm chế, nếu không cô e rằng bản thân thật sự mềm lòng, thốt ra câu muốn trở về nhà, trở về bên cạnh Giang Tùy An.
Bảo cô không muốn cố gắng làm việc như vậy nữa, chỉ muốn ở cạnh anh, làm bà Giang của anh.
Nhưng cô càng hiểu rõ, cô không thể làm như vậy.
Cuối cùng cuộc trò chuyện của hai người lâm vào cảnh im lặng.
Giang Tùy An cảm nhận được tâm trạng của cô, vội chuyển đổi chủ đề, tiếp tục nói thêm chỉ càng khiến Nhan Ôn buồn. “Thứ em cần, anh đều sẽ làm tốt. “Tùy An... Em rất nhớ anh, Nhan Ôn thầm nhủ một câu trong lòng. “Anh đây.” “Không có gì, hãy chăm sóc tốt bản thân.” Nhan Ôn lên tiếng.
Cô không dám nói nhiều, e sợ nói thêm sẽ càng không nhịn được phải trở về tìm anh.
Nghe đến đây, giọng của Giang Tùy An xen lẫn vài phần ý cưới: "Cũng không phải xa xôi gì lắm, nếu em thật sự nhớ anh đến vậy, anh có thể chạy tới tìm em, thỉnh thoảng thăm vài hôm, cũng chẳng khó khăn gì mấy, hoặc là, mỗi tuần anh ghé thăm một lần, để em không cần nhớ nhưng anh một cách khổ sở nữa, sao nào?"
Như vậy thì công việc nặng nề dường như trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhan Ôn đồng ý: “Vâng!”
Thật ra mỗi ngày Giang Tùy An đều sẽ hỏi thăm Bạch Hiểu Hiểu về tình hình liên quan đến Nhan Ôn, cô ấy ăn gì, thời tiết nơi đó thế nào, đoàn phim lại xảy ra chuyện gì? Anh là người nhớ nhung cô nhất.
Sự quyến luyến của anh chỉ có thể chốn vùi trong tim, không thể để Nhan Ôn phát giác.
Chẳng bao lâu Nhan Ôn đã chuẩn bị đóng cảnh ăn mày rồi, khoác lên tấm vải rách rưới, đội nón chắp vá, gương mặt còn hóa trang xấu xí, nếu là diễn viên thông thường sớm đã không chịu đựng nổi rồi.
Đặc biệt là những thứ kỳ lạ thoa trên đầu tóc, khiến người ta nhìn sơ đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cộng thêm vết bớt ở gương mặt bên trái
Đích thị là một người phụ nữ quái dị xấu đau xấu đớn!
Thế nhưng Nhan Ôn không hề kháng cự, vẫn tỏ vẻ bình thản. “Mọi người đã thấy hóa trang của Nhan Ôn chưa? Tôi thật sự bị dọa phát khiếp, hóa trang gì mà thê thảm quá!” “Cô ấy nhận đóng vai diễn này, đúng là số mệnh không tốt. “Thế nhưng, tôi cảm thấy Nhan Ôn cũng khá nghiêm túc, nếu chúng ta bị hóa trang thành ra thế kia thì đã tìm đạo diễn lý luận rồi!” “Cô ấy đích thật là một diễn viên yêu nghề”
Mấy diễn viên phụ đang bàn tán bên cạnh, thấy Nhan Ôn bước ra từ phòng trang điểm, toàn bộ đều lui về sau vài bước, bởi vì tạo hình của Nhan Ôn đích thật rất đáng sợ.
Thật ra những thứ này đều do đạo diễn yêu cầu, anh ấy phải hoàn tác nguyên bản một cách chân thật trăm phần trăm, vì vậy đầu tóc của Nhan Ôn thật sự bị thợ trang điểm rưới trứng gà thổi lên, cả đôi giày và đồ đầy vết ố cũng đều được vớt lên từ dưới nước cống rãnh. “Thật xấu xí quá đi!” “Còn rất hội nữa! Cái mùi gì thế này?” “Qe, cô ấy chẳng có phản ứng gì sao?”
f
Bởi vì đạo diễn không hề kiêng dè, nên rất nhiều diễn viên phụ trong đoàn phim đều nảy sinh thành kiến với Nhan Ôn.
Ngay cả nữ chính số một vì bệnh cảm mà làm chậm trễ tiến độ hai ngày, đạo diễn phải vì tiến độ mà thôi thúc cô ta nhanh chóng làm việc, kết quả cô ta ngất xỉu trong phim trường.
Mọi người cũng bắt đầu hờn trách, cảm thấy Nhan Ôn quá ư thích thể hiện, làm ngày tháng của bọn họ khó sống. “Có lầm không vậy, đã sở hữu sân sau tốt thế kia, còn nghiêm túc như vậy? Làm màu cho ai coi thế!" “Trời đất ơi, tôi chưa bao giờ thấy ai cố gắng như vậy, có phải muốn gài bẫy chết chúng ta không?” “Cũng chỉ có đạo diễn mới nể mặt cô ta, không biết sau lưng đã nhận bao nhiêu tiền của Đại Hoạt
Lời đồn bịa đặt trong đoàn phim càng ngày càng khó nghe, Bạch Hiểu Hiểu nghe đám người đó khua môi múa mép sau lưng thì vô cùng tức giận, chạy về bàn bạc với Nhan Ôn. “Chị Tiểu Ôn, đám người đó suốt ngày bàn tán sau lưng, cứ thế thì tình huống của chị sẽ rất khó xử, boss lại ở ngàn dặm xa xôi, không thể chạy tới kịp lúc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì...
Đạo diễn đó cũng thật không biết cách làm người, nâng cao đạp thấp rõ ràng như thế, chẳng phải đang gầy dựng kẻ địch cho Nhan Ôn sao?
Nhan Ôn mãi lo tập luyện, không muốn kéo chậm tiến độ của đoàn phim, không nghĩ đến chuyện này, sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Bạch Hiểu Hiểu, cô cũng có sự xúc động. “Hiểu Hiểu, em đừng lo lắng, chị biết rồi.”
Bạch Hiểu Hiểu càng lo lắng hơn, cô ấy chỉ thốt ra một câu biết rồi?
Bởi vì Bạch Hiểu Hiểu chưa từng trải qua cục diện Nhan Ôn thu phục nhân tâm, nên vẫn chưa hiểu rõ cho lắm.
Ngày hôm sau, bình thường Nhan Ôn có mặt làm việc từ sớm trong đoàn phim lại không hề xuất hiện! Vả lại cô ấy còn để thợ trang điểm chờ đợi cả tiếng đồng hồ.
Đạo diễn ghi hình đến chỗ không thuận, đang định dùng Nhan Ôn làm ví dụ, lại phát hiện Nhan Ôn vốn không đến đây. “Cô ấy đâu?” “Vẫn chưa đến." Phó đạo diễn đáp.
Đạo diễn bỗng trở nên gượng gạo, lúc này ngay cả Nhan Ôn có tư cách làm tấm gương cần cù cũng không siêng năng nữa... Anh ta chỉ có thể ho khan một tiếng: “Được rồi, hãy tập trung tinh thần, làm lại một lần nữa!”
Các nữ diễn viên nhìn nhau một phen, đều nở nụ cười, lúc này hay họ rồi, để xem đạo diễn sẽ dùng Nhan Ôn làm gương dạy dỗ ra sao.
Sau khi ghi hình hai cảnh quay, Nhan Ôn mới lề mề đến trễ với gương mặt mệt mỏi.
Đạo diễn thấy vậy, liền tiến lên hỏi thăm: “Nhan Ôn, sao cô đến muộn vậy, cô có biết tại vì cô mà buổi tối phải tăng ca không!"
Bạch Hiểu Hiểu đứng cạnh cúi thấp đầu, cô ấy rất muốn thay Nhan Ôn giải thích, Nhan Ôn vì tập luyện động tác cả đêm, nên mới dậy muộn như vậy.
Thế nhưng Nhan Ôn lại cướp lời: “Xin lỗi đạo diễn, hôm qua có chút chuyện cá nhân." “Chuyện cá nhân ư?” Đạo diễn hừ lạnh một tiếng: “Cô phải chịu trách nhiệm với công việc của mình, sao có thể không chú tâm? Tiếp tục như vậy thì làm sao đóng phim được nữa? Thôi được rồi, mau đi chuẩn bị” “Xin lỗi, thưa đạo diễn.” Nhan Ôn nghiêm túc xin lỗi, sau đó dẫn Bạch Hiểu Hiểu đi vào phòng trang điểm.
Đạo diễn lắc đầu, sau này anh làm sao dám dùng ví dụ về Nhan Ôn để dạy dỗ các diễn viên khác nữa?
Còn sau khi Nhan Ôn bị mắng, đảm diễn viên đó rốt cuộc cũng lấy lại sự cân bång. “Thấy chưa nào, bị mắng rồi kìa!” “Để cô ta đắc ý thêm, chẳng phải cũng chịu trận hay sao.”
Bạch Hiểu Hiểu nghe thấy những lời này, lập tức hiểu ra dụng ý của Nhan Ôn: “Chị Tiểu Ôn, lúc nãy em định giải thích... suýt chút làm lỡ chuyện rồi, thật xin lỗi”
Cô ấy vẫn còn rất trẻ tuổi, chưa nghĩ đến ý nghĩa bên trong, Nhan Ôn chỉ nghe mắng vài câu, liền khiến các diễn viên khác không còn ganh tỵ về cô nữa, cách thức đơn giản như vậy, Bạch Hiểu Hiểu lại nghĩ không ra.
Đây mới chính là EQ... “Tùy An bảo tối nay sẽ phải người mang đồ đến, em nhớ đi lấy nhé. “Thật tốt quá!” Bạch Hiểu Hiểu vô cùng vui mừng, tuy cô có thể chịu cực chịu khổ, nhưng cơm nơi đây quả thật rất khó nuốt trôi.
Nhan Ôn mỉm cười, tối qua cô và Giang Tùy An gọi điện cho nhau, đề cập đến rất nhiều vật dụng cần thiết, nhưng thứ cô cần nhất lại chẳng thể nào mang đến.
Đoàn phim này khác hẳn với đoàn phim “Mảnh vụn hồi ức”, đối với mỗi người cô đều phải làm quen tiếp xúc lại từ đầu, làm việc cũng phải cẩn thận muộn phần. “Thứ em cần nhất, chính là anh có thể ở cạnh em.
Nhan Ôn không che giấu bất cứ điều gì, ăn nói thẳng thắn vô cùng trong điện thoại. “Anh cũng rất muốn đến tìm em." Giang Tùy An thỏ thẻ: “Bây giờ anh càng lúc càng hối hận đã thả em đi rồi.”
Nhan Ôn cắn chặt đôi môi, cô đang cố gắng kiềm chế, nếu không cô e rằng bản thân thật sự mềm lòng, thốt ra câu muốn trở về nhà, trở về bên cạnh Giang Tùy An.
Bảo cô không muốn cố gắng làm việc như vậy nữa, chỉ muốn ở cạnh anh, làm bà Giang của anh.
Nhưng cô càng hiểu rõ, cô không thể làm như vậy.
Cuối cùng cuộc trò chuyện của hai người lâm vào cảnh im lặng.
Giang Tùy An cảm nhận được tâm trạng của cô, vội chuyển đổi chủ đề, tiếp tục nói thêm chỉ càng khiến Nhan Ôn buồn. “Thứ em cần, anh đều sẽ làm tốt. “Tùy An... Em rất nhớ anh, Nhan Ôn thầm nhủ một câu trong lòng. “Anh đây.” “Không có gì, hãy chăm sóc tốt bản thân.” Nhan Ôn lên tiếng.
Cô không dám nói nhiều, e sợ nói thêm sẽ càng không nhịn được phải trở về tìm anh.
Nghe đến đây, giọng của Giang Tùy An xen lẫn vài phần ý cưới: "Cũng không phải xa xôi gì lắm, nếu em thật sự nhớ anh đến vậy, anh có thể chạy tới tìm em, thỉnh thoảng thăm vài hôm, cũng chẳng khó khăn gì mấy, hoặc là, mỗi tuần anh ghé thăm một lần, để em không cần nhớ nhưng anh một cách khổ sở nữa, sao nào?"
Như vậy thì công việc nặng nề dường như trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhan Ôn đồng ý: “Vâng!”
Thật ra mỗi ngày Giang Tùy An đều sẽ hỏi thăm Bạch Hiểu Hiểu về tình hình liên quan đến Nhan Ôn, cô ấy ăn gì, thời tiết nơi đó thế nào, đoàn phim lại xảy ra chuyện gì? Anh là người nhớ nhung cô nhất.
Sự quyến luyến của anh chỉ có thể chốn vùi trong tim, không thể để Nhan Ôn phát giác.
Chẳng bao lâu Nhan Ôn đã chuẩn bị đóng cảnh ăn mày rồi, khoác lên tấm vải rách rưới, đội nón chắp vá, gương mặt còn hóa trang xấu xí, nếu là diễn viên thông thường sớm đã không chịu đựng nổi rồi.
Đặc biệt là những thứ kỳ lạ thoa trên đầu tóc, khiến người ta nhìn sơ đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cộng thêm vết bớt ở gương mặt bên trái
Đích thị là một người phụ nữ quái dị xấu đau xấu đớn!
Thế nhưng Nhan Ôn không hề kháng cự, vẫn tỏ vẻ bình thản. “Mọi người đã thấy hóa trang của Nhan Ôn chưa? Tôi thật sự bị dọa phát khiếp, hóa trang gì mà thê thảm quá!” “Cô ấy nhận đóng vai diễn này, đúng là số mệnh không tốt. “Thế nhưng, tôi cảm thấy Nhan Ôn cũng khá nghiêm túc, nếu chúng ta bị hóa trang thành ra thế kia thì đã tìm đạo diễn lý luận rồi!” “Cô ấy đích thật là một diễn viên yêu nghề”
Mấy diễn viên phụ đang bàn tán bên cạnh, thấy Nhan Ôn bước ra từ phòng trang điểm, toàn bộ đều lui về sau vài bước, bởi vì tạo hình của Nhan Ôn đích thật rất đáng sợ.
Thật ra những thứ này đều do đạo diễn yêu cầu, anh ấy phải hoàn tác nguyên bản một cách chân thật trăm phần trăm, vì vậy đầu tóc của Nhan Ôn thật sự bị thợ trang điểm rưới trứng gà thổi lên, cả đôi giày và đồ đầy vết ố cũng đều được vớt lên từ dưới nước cống rãnh. “Thật xấu xí quá đi!” “Còn rất hội nữa! Cái mùi gì thế này?” “Qe, cô ấy chẳng có phản ứng gì sao?”
f