Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Năm nay, Dạ Tiểu Thi Thi đã được 6 tuổi, cô bé bắt đầu đi học lớp 1. Còn Hoa Nhiên thì lên lớp 2. Cả hai bé càng ngày càng gắn bó với nhau. Dạo gần đây cô bé hay ở lại nhà Hoa Sơn vì mẹ của cô bé Ngọc La Lam đang mang thai em của cô bé mà baba Dạ Khâm thì tất bật chăm sóc cho mami và bé con trong bụng mami lên cô bé muốn sang đây ở cùng với anh Hoa Nhiên à.
Lúc đầu Dạ Khâm nhất quyết không đồng ý, nhưng sau một hồi làm nũng các kiểu các thứ của cô bé và sự thuyết phục của bà xã quyền lực thì cuối cùng cô bé cũng được đến nhà anh Hoa Nhiên ở.
Trong phòng ngủ của Dạ Tiểu Thi Thi tại nhà Hoa Sơn, cô bé đang ngay ngắn ngồi trên ghế cạnh bàn học, chăm chỉ nghe Hoa Nhiên chỉ mình mấy bài tập lớp 1 mà bản thân không biết làm. Mặc dù mới có lớp 2 nhưng đó đều là kiến thức đã học và bên cạnh đó Hoa Nhiên là một cậu bé thông minh nên việc này không thể làm khó cậu bé.
" Anh giảng vậy em đã hiểu chưa?"
Hoa Nhiên quay sang nhìn cô bé Dạ Tiểu Thi Thi ngồi bên cạnh, nhìn thấy cô bé đang cười hết sức ngọt ngào với cậu bé, nhìn cậu bé gật gật đầu. Hoa Nhiên cũng hết sức hào phóng thưởng cho cô bé một cái xoa đầu.
Nhìn Dạ Tiểu Thi Thi như vậy làm cậu bé nhớ đến năm cậu bé 3 tuổi, dì Ngọc La Lam mang theo một cô bé xinh xắn có đôi mắt long lanh đến nhà cậu bé chơi. Khi đó cô bé cũng ngước lên nhìn cậu bé như bây giờ, rồi từ đó cậu bé bị nhiễm vào tâm trí câu nói mà hôm đấy mọi người nói với cậu bé " Sau này lớn lên cô bé Dạ Tiểu Thi Thi của dì Ngọc La Lam sẽ là vợ con nha ". Cậu bé Hoa Nhiên từ lúc mới 3 tuổi đó cho đến nay vẫn đều luôn nghĩ như vậy. Đối với những thứ liên quan đến Dạ Tiểu Thi Thi của mình này cậu đều đặt lên hàng đầu hết.
Ngoài phòng của Dạ Tiểu Thi Thi, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Hoa Nhiên đi ra mở cửa, đứng trước cửa là mẹ của cậu bé Tiểu Thi Thi và ba của cậu Hoa Sơn hai người nhìn cậu mà cười. Cậu bé thấy vậy cũng chả nói gì quay đầu lại đi đến chỗ Dạ Tiểu Thi Thi cầm lấy tay cô bé, nắm chặt rồi cười, nói với cô bé.
" Chúng ta đi cơm thôi "
" Dạ "
Thế là hai đứa trẻ đi dắt tay nhau dời khỏi phòng. Hai vợ chồng nhà Hoa Sơn nhìn một màn này cũng chỉ biết lắc đầu. Thằng con trai này của họ, ngay đến cả ở trước mặt hai người làm cha mẹ là họ đây cũng chả thấy nó cười lần nào mà mỗi lần họ thấy thằng bé cười toàn là những lúc Hoa Nhiên ở cùng với Dạ Tiểu Thi Thi.
Hai người họ cũng rất quý cô bé, một cô bé xinh gái đáng yêu, hoạt bát tinh nghịch như vậy ai nhìn vago mà lại không thích cơ chứ.
Ngồi trên bàn ăn cơm, Hoa Nhiên là người gắp thức ăn bỏ vào bát cô bé cũng giống như mọi khi cô bé chỉ việc ăn thôi mà không cần phải động đũa gắp thức ăn vì mọi việc đều đã có Hoa Nhiên lo liệu cho hết rồi.
Cô bé cười vui vẻ, ăn một cách ngon lành những đồ mà Hoa Nhiên gắp cho. Khi cô bé ngỏ lời muốn ăn gà sốt cay thì đã bị Hoa Nhiên từ chối. Cậu bé như một ông cụ non ngồi giảng giải cho cô bé biết ăn cay sẽ không tốt cho dạ dày đặc biệt là khi cô còn bé như vậy.
Dạ Tiểu Thi Thi không được ăn thì khuôn mặt ấm ức như muốn khóc.
Lúc đầu Dạ Khâm nhất quyết không đồng ý, nhưng sau một hồi làm nũng các kiểu các thứ của cô bé và sự thuyết phục của bà xã quyền lực thì cuối cùng cô bé cũng được đến nhà anh Hoa Nhiên ở.
Trong phòng ngủ của Dạ Tiểu Thi Thi tại nhà Hoa Sơn, cô bé đang ngay ngắn ngồi trên ghế cạnh bàn học, chăm chỉ nghe Hoa Nhiên chỉ mình mấy bài tập lớp 1 mà bản thân không biết làm. Mặc dù mới có lớp 2 nhưng đó đều là kiến thức đã học và bên cạnh đó Hoa Nhiên là một cậu bé thông minh nên việc này không thể làm khó cậu bé.
" Anh giảng vậy em đã hiểu chưa?"
Hoa Nhiên quay sang nhìn cô bé Dạ Tiểu Thi Thi ngồi bên cạnh, nhìn thấy cô bé đang cười hết sức ngọt ngào với cậu bé, nhìn cậu bé gật gật đầu. Hoa Nhiên cũng hết sức hào phóng thưởng cho cô bé một cái xoa đầu.
Nhìn Dạ Tiểu Thi Thi như vậy làm cậu bé nhớ đến năm cậu bé 3 tuổi, dì Ngọc La Lam mang theo một cô bé xinh xắn có đôi mắt long lanh đến nhà cậu bé chơi. Khi đó cô bé cũng ngước lên nhìn cậu bé như bây giờ, rồi từ đó cậu bé bị nhiễm vào tâm trí câu nói mà hôm đấy mọi người nói với cậu bé " Sau này lớn lên cô bé Dạ Tiểu Thi Thi của dì Ngọc La Lam sẽ là vợ con nha ". Cậu bé Hoa Nhiên từ lúc mới 3 tuổi đó cho đến nay vẫn đều luôn nghĩ như vậy. Đối với những thứ liên quan đến Dạ Tiểu Thi Thi của mình này cậu đều đặt lên hàng đầu hết.
Ngoài phòng của Dạ Tiểu Thi Thi, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Hoa Nhiên đi ra mở cửa, đứng trước cửa là mẹ của cậu bé Tiểu Thi Thi và ba của cậu Hoa Sơn hai người nhìn cậu mà cười. Cậu bé thấy vậy cũng chả nói gì quay đầu lại đi đến chỗ Dạ Tiểu Thi Thi cầm lấy tay cô bé, nắm chặt rồi cười, nói với cô bé.
" Chúng ta đi cơm thôi "
" Dạ "
Thế là hai đứa trẻ đi dắt tay nhau dời khỏi phòng. Hai vợ chồng nhà Hoa Sơn nhìn một màn này cũng chỉ biết lắc đầu. Thằng con trai này của họ, ngay đến cả ở trước mặt hai người làm cha mẹ là họ đây cũng chả thấy nó cười lần nào mà mỗi lần họ thấy thằng bé cười toàn là những lúc Hoa Nhiên ở cùng với Dạ Tiểu Thi Thi.
Hai người họ cũng rất quý cô bé, một cô bé xinh gái đáng yêu, hoạt bát tinh nghịch như vậy ai nhìn vago mà lại không thích cơ chứ.
Ngồi trên bàn ăn cơm, Hoa Nhiên là người gắp thức ăn bỏ vào bát cô bé cũng giống như mọi khi cô bé chỉ việc ăn thôi mà không cần phải động đũa gắp thức ăn vì mọi việc đều đã có Hoa Nhiên lo liệu cho hết rồi.
Cô bé cười vui vẻ, ăn một cách ngon lành những đồ mà Hoa Nhiên gắp cho. Khi cô bé ngỏ lời muốn ăn gà sốt cay thì đã bị Hoa Nhiên từ chối. Cậu bé như một ông cụ non ngồi giảng giải cho cô bé biết ăn cay sẽ không tốt cho dạ dày đặc biệt là khi cô còn bé như vậy.
Dạ Tiểu Thi Thi không được ăn thì khuôn mặt ấm ức như muốn khóc.