Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Cả buổi tiệc diễn ra, Hoa Nhiên cũng không nói thêm câu gì nữa. Cô biết anh không thích mấy cái nơi ồn ào như này nên cũng không bắt anh nói chuyện, mà chỉ ngồi nghe cô với học trưởng nói chuyện thôi.
Cho đến tận lúc hai người ngồi lên xe rồi mà anh cũng không có nói với cô thêm chữ nào. Dạ Tiểu Thi Thi cũng không hiểu anh bị làm sao. ( Cũng thấy tội nghiệp cho anh Hoa Nhiên quá huhuhuhuhu. Thôi thì ra đây em thương cũng được)
" Anh đang không vui sao. "
Dạ Tiểu Thi Thi hỏi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ Hoa Nhiên. Anh vẫn đang chăm chú lái xe. Nhưng thật ra trong lòng Hoa Nhiên đang nghĩ anh đang tức giận đó, em còn không biết anh đang tức giận sao.
Nhưng đó là anh nghĩ chứ đâu phải là cô đâu. Thì làm sao cô biết được.
" Anh không trả lời em sao "
" Anh không hề không vui "
" Vậy tại sao anh lại không nói chuyện cùng em "
" Anh đang tập trung lái xe nên là không muốn nói chuyện để mất tập trung "
A đây là viện cớ chắc chắn là anh đang viện cớ. Dạ Tiểu Thi Thi đamg gào thét trong lòng. ( Haizzz đúng là khi yêu thì chẳng ai sáng suốt cả. Tác giả cũng muốn gõ cho chị nhà tỉnh cả cái người lắm rồi nha)
" Anh chắc chắn là đang không vui "
" Không có "
" Anh nói dối. Nếu không vì sao anh mà lại không thèm để ý đến em "
Dạ Tiểu Thi Thi nhất quyết phải tìm ra được cái nguyên nhân vì sao anh không vui mới được. Cô suy nghĩ lại những sự việc xảy ra trong buổi tiệc. Cũng không có gì có gì không ổn xảy ra. Chỉ có từ lúc học trưởng xuất hiện là anh ý mới im lặng không nói gì nữa. Chẳng nhẽ chuyện này có liên quan gì đến học trưởng sao ( Haizzzz tác giả cũng muốn vái chị nhà vài ngàn cái nhá. Có thể nói cô quá vô tư hay là quá ngốc đây)
Về phía Hoa Nhiên anh im lặng mà không nói gì cả. Và rồi sau đó rất nhanh chiếc xe đã đổ trong sân nhà của Dạ Tiểu Thi Thi. Anh bước xuống mở cửa xe cho cô xuống. Cùng cô đi vào nhà chào hỏi ba mẹ của Dạ Tiểu Thi Thi xong sau đó anh mới lễ phép rời đi.
Ngọc La Lam đến phòng cô con gái yêu của mình định hỏi xem dạ hội hôm nay có thú vị không thì bắt gặp lấy khuôn mặt buồn rầu của cô con gái. Dạ Tiểu Thi Thi lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lại đặt xuống rồi lại cầm lên rồi lại đặt xuống.
" Thi Thi "
Dạ Tiểu Thi Thi giật mình vì nghe thấy tiếng mẹ mình ở đằng sau. Cô đặt điện thoại xuống đầu giường.
" Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ sao "
" Ừm chưa. Mẹ sang hỏi con xem hôm nay đi có vui không? "
Ngọc La Lam hiền hòa ngồi xuống đầu giường của con gái yêu quý. Dạ Tiểu Thi Thi làm nũng nằm gối đầu lên đùi của mẹ mình.
" Dạ cũng vui ạ "
" Cũng vui là sao. Tâm trạng trên mặt của con mẹ có thể đoán ra là con không hề vui như những gì mà con nói ra "
".... "
" Không định kể cho mẹ nghe sao. Vậy để mẹ đoán nhé. Chuyện này có liên quan đến Hoa Nhiên đúng không nào "
" A sao mẹ biết "
" Con là do mẹ sinh ra làm gì mà mẹ lại không biết chứ. Với lại ngoài Hoa Nhiên ra thì ai có thể ảnh hưởng sâu sắc đến tâm trạng của con gái mẹ như vậy chứ "
" Thế có muốn kể cho mẹ biết không nào "
" À chuyện này là.... "
Dạ Tiểu Thi Thi đem tất cả chuyện ở bữa tiệc kể cho mẹ cô nghe.
Sau khi Ngọc La Lam nghe con gái của mình kể xong không hiểu sao bà lại muốn cười. Con gái của bà đúng là ngốc mà. Thằng bé ghen mà nó còn không biết nữa.
Cho đến tận lúc hai người ngồi lên xe rồi mà anh cũng không có nói với cô thêm chữ nào. Dạ Tiểu Thi Thi cũng không hiểu anh bị làm sao. ( Cũng thấy tội nghiệp cho anh Hoa Nhiên quá huhuhuhuhu. Thôi thì ra đây em thương cũng được)
" Anh đang không vui sao. "
Dạ Tiểu Thi Thi hỏi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ Hoa Nhiên. Anh vẫn đang chăm chú lái xe. Nhưng thật ra trong lòng Hoa Nhiên đang nghĩ anh đang tức giận đó, em còn không biết anh đang tức giận sao.
Nhưng đó là anh nghĩ chứ đâu phải là cô đâu. Thì làm sao cô biết được.
" Anh không trả lời em sao "
" Anh không hề không vui "
" Vậy tại sao anh lại không nói chuyện cùng em "
" Anh đang tập trung lái xe nên là không muốn nói chuyện để mất tập trung "
A đây là viện cớ chắc chắn là anh đang viện cớ. Dạ Tiểu Thi Thi đamg gào thét trong lòng. ( Haizzz đúng là khi yêu thì chẳng ai sáng suốt cả. Tác giả cũng muốn gõ cho chị nhà tỉnh cả cái người lắm rồi nha)
" Anh chắc chắn là đang không vui "
" Không có "
" Anh nói dối. Nếu không vì sao anh mà lại không thèm để ý đến em "
Dạ Tiểu Thi Thi nhất quyết phải tìm ra được cái nguyên nhân vì sao anh không vui mới được. Cô suy nghĩ lại những sự việc xảy ra trong buổi tiệc. Cũng không có gì có gì không ổn xảy ra. Chỉ có từ lúc học trưởng xuất hiện là anh ý mới im lặng không nói gì nữa. Chẳng nhẽ chuyện này có liên quan gì đến học trưởng sao ( Haizzzz tác giả cũng muốn vái chị nhà vài ngàn cái nhá. Có thể nói cô quá vô tư hay là quá ngốc đây)
Về phía Hoa Nhiên anh im lặng mà không nói gì cả. Và rồi sau đó rất nhanh chiếc xe đã đổ trong sân nhà của Dạ Tiểu Thi Thi. Anh bước xuống mở cửa xe cho cô xuống. Cùng cô đi vào nhà chào hỏi ba mẹ của Dạ Tiểu Thi Thi xong sau đó anh mới lễ phép rời đi.
Ngọc La Lam đến phòng cô con gái yêu của mình định hỏi xem dạ hội hôm nay có thú vị không thì bắt gặp lấy khuôn mặt buồn rầu của cô con gái. Dạ Tiểu Thi Thi lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lại đặt xuống rồi lại cầm lên rồi lại đặt xuống.
" Thi Thi "
Dạ Tiểu Thi Thi giật mình vì nghe thấy tiếng mẹ mình ở đằng sau. Cô đặt điện thoại xuống đầu giường.
" Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ sao "
" Ừm chưa. Mẹ sang hỏi con xem hôm nay đi có vui không? "
Ngọc La Lam hiền hòa ngồi xuống đầu giường của con gái yêu quý. Dạ Tiểu Thi Thi làm nũng nằm gối đầu lên đùi của mẹ mình.
" Dạ cũng vui ạ "
" Cũng vui là sao. Tâm trạng trên mặt của con mẹ có thể đoán ra là con không hề vui như những gì mà con nói ra "
".... "
" Không định kể cho mẹ nghe sao. Vậy để mẹ đoán nhé. Chuyện này có liên quan đến Hoa Nhiên đúng không nào "
" A sao mẹ biết "
" Con là do mẹ sinh ra làm gì mà mẹ lại không biết chứ. Với lại ngoài Hoa Nhiên ra thì ai có thể ảnh hưởng sâu sắc đến tâm trạng của con gái mẹ như vậy chứ "
" Thế có muốn kể cho mẹ biết không nào "
" À chuyện này là.... "
Dạ Tiểu Thi Thi đem tất cả chuyện ở bữa tiệc kể cho mẹ cô nghe.
Sau khi Ngọc La Lam nghe con gái của mình kể xong không hiểu sao bà lại muốn cười. Con gái của bà đúng là ngốc mà. Thằng bé ghen mà nó còn không biết nữa.