Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Chuẩn bị
Đúng rằng đó là con gái của ông chủ của anh, nhưng lúc này anh không có tâm trạng gì cả, cần phải giải quyết vết thương trước khi nó nhiễm trùng.
Cánh tay nhỏ máu xuống ngày một nhiều, nên không thể chậm trễ hơn. Anh dùng chân và gạt cô gái trẻ sang một bên.
Rút thẻ ra và quẹt vào cửa, cánh cửa được mở ra, anh bước vào, nhưng có cảm giác rằng có gì đó đã chạy vào trong.
Chiếc áo vest đã dính máu của anh đã bị anh cởi ra và ném xuống đất. Anh vào nhà vệ sinh ngay để xử lí vết thương.
Anh nhìn cánh tay bị thương ở trong gương, dù nó không sâu, chỉ là vết thương phần mềm, nhưng nó lại khiến anh mất khá nhiều máu. Anh mở chiếc tủ âm đằng sau chiếc gương, lấy ra bộ dụng cụ y tế để xử lí viên đạn đang rút lượng máu trong có thể anh từng giây, từng phút.
Nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu, anh cẩn thận lấy bông và cồn ra để lau đi những vệt máu sắp khô trên cánh tay mình. Sử dụng điêu luyện cây gắp, anh cắn răng để không bật ra tiếng kêu nào, từng chút từng chút một lôi viên đạn găm sâu trong da thịt ra.
Tuy nhiên, việc này cũng lấy đi khá nhiều máu và sức lực của anh. Sau khoảng 10 phút vật lộn với viên đạn trong da thịt, trên nền đá của phòng vệ sinh đã vang lên tiếng "keng" khô khốc.
Dựa lưng vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng phía sau, cơ thể anh mới thả lỏng một chút.
Sau khi sát trùng sạch sẽ vết thương, anh khó khăn một chút trong việc quấn đống băng gạc lên đó.
Mặc dù những việc này đối với anh là quá đỗi quen thuộc nhưng làn này mất hơi nhiều máu, nên anh cảm thấy hơi mệt.
Có lẽ anh nên nhanh chóng hoàn tất việc băng bó lằng nhằng này rồi đi nghỉ thôi, hôm nay anh cũng mệt quá rồi.
Sau khi băng bó xong, anh bước ra khỏi phòng vệ sinh, cũng chẳng cần mặc áo vào, dù gì anh cũng đi ngủ luôn.
Vừa bước chân vào phòng ngủ, anh giật mình khi thấy chiếc áo vest đã không còn nằm dưới đất. Thay vào đó, nó lại được một cô gái choàng lên người và nằm ngủ rất say trên giường của anh.
Khuôn mặt xinh đẹp, ngủ một cách bình yên tới lạ thường, gò má hơi ửng đỏ, đứng từ đây cũng có thể ngửi rõ mùi rượu.
Tường Vy tiểu thư... rốt cuộc thì cô đang làm cái trò gì trong nhà tôi?
Không ngần ngại gì, cũng có gì phải suy nghĩ nữa chứ, anh tiến thẳng tới chỗ cô, vứt bỏ chiếc áo vest mà cô đang đắp xuống dưới đất, luồn tay ra sau eo cô và nhấc cô dậy, vác cô trên vai bằng một tay.
Không nặng lắm, nhưng để vác cô bầng một tay cũng không phải dễ gì, cánh tay kia của anh còn đang bị thương.
Cố gắng giơ cánh tay đau lên và lục soát khắp người cô, rút ra được tấm thẻ cảm ứng, ghi số phòng 2801. Chắc hẳn là cô ấy ở đó, ở căn hộ 2801.
Anh lập tức vác cô đi vào thang máy, rồi xuống trước cửa nhà cô. Anh tra thẻ vào ô quẹt rồi đưa cô vào trong, đặt cô vào nằm trên giường.
Tính bỏ đi ngay, nhưng anh đã kịp thời phát hiện ra có vết máu dính trên cánh tay phải của cô, chắc hẳn là từ chiếc áo mà cô đã dùng để đắp lên người.
Lập tức chạy vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn rồi nhúng vào nước, mang ra để lau vết máu trên tay cô.
Là một người vốn rất chuyên nghiệp trong những việc như xoá dấu vết, anh đã nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh cánh tay cô, cầm nhẹ nó, lau vết máu trên đó một cách rất nhẹ nhàng.
Tường Vy vẫn ngủ rất bình yên, nhưng có vẻ là nửa tỉnh nửa mê, chưa hẳn là ngủ như ban nãy... Vết máu nhạt dần, rồi được lau sạch.
Anh đứng dậy rồi định bỏ đi, bất chợt cô níu nhẹ lấy bàn tay anh.
- Đừng đi... - Cô mấp máy môi.
Anh ngạc nhiên, ngoái người lại nhìn cô.
- Đừng đi mà... - Cô níu mỗi lúc lột chặt hơn.
Bất giác, cô kéo mạnh tay anh xuống, vì bất ngờ nên mất thăng bằng, anh ngã ngả người về phía cô, nhanh chóng phản xạ mà chống 2 tay xuống giường.
Đồng thời lúc đó, cơ thể cô trở nên dẻo dai một cách lạ thường, liền vòng tay lên cổ anh rồi uốn người lên, chạm nhẹ 2 cánh môi mỏng lên bờ môi của anh.
Anh tròn mắt ngạc nhiên, trong khi đó thì Tường Vy vẫn rất bình thản, dường như cô đang mơ..
Không, thế này như là... một dạng của mộng du sao...? Anh buông cô ra, đặt cô lại nằm trên giường như trước.
Quay lưng bỏ đi, nhưng có ngoái đầu lại một chút để nhìn cô, như đang trầm tư suy ngẫm gì đó.
Bờ môi ấy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông muốn hôn, cơ thể ấy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông muốn chạm vào, đặc biệt là con người ấy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông muốn sở hữu.
Nhưng anh thì không, anh hoàn toàn, không có hứng thú gì với cô cả. Không phải vì anh vẫn còn lưu luyến người con gái của 6 năm trước, mà tất cả những gì dính dáng tới cô con gái độc nhất của Phúc Thạch thì chỉ có phiền phức mà thôi.
Alpha lập tức giơ tay lên và chùi đi "dư âm vị ngọt" trên môi của mình rồi bỏ về căn hộ riêng.
_____
Sáng hôm sau, khi vẫn còn đang ngủ rất ngon, bỗng điện thoại anh reo lên. Mắt nhắm mắt mở mò tay lên chiếc bàn bên cạnh, mãi anh mới cầm được chiếc điện thoại, liền bấm nghe rồi đưa lên tay.
- Alo? - Anh vẫn còn giọng ngái ngủ.
- Đến nhà ta. Ngay lập tức. - Giọng điệu ra lệnh vọng lại từ đầu dây bên kia.
- Ông chủ... tôi tưởng ông chủ đã tới Bali? - Anh hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên.
- Do có chút chuyện nên dời sang vài ngày sau, mau tới đây. - Ông nói với giọng điệu dứt khoát.
- Còn... tiểu thư thì sao ạ? - Anh đổi thành giọng nghiêm túc ngay được.
- Chắc đêm qua con bé ngủ ở nhà Ngọc Linh, chắc giờ này chưa dậy đâu. Cậu mau tới ngay! - Ông gắt lên.
- Vâng. - Alpha nghe lệnh rồi lập tức bật dậy khỏi giường.
Anh mặc vào chiếc áo sơ mi đen, cùng với một chiếc áo vest đen khác rồi lái mô tô tới biệt thự của ông Phúc Thạch, chủ tịch tập đoàn Venela.
- Ông chủ đang chờ cậu trong phòng làm việc. - Lão quản gia nói với anh.
Căn phòng làm việc của ông là nơi được cách âm tốt nhất trong ngôi nhà, cũng để giữ riêng tư và để ông có thể tập trung làm việc, nên nó nằm dưới tầng hầm.
Anh bước xuống cầu thang rồi dừng chân ở trước một cánh cửa to, xa hoa, lộng lẫy nhưng có chút ma mị. Anh lịch sự gõ cửa, được phép mới được bước vào.
- Ông chủ cho gọi tôi ạ? - Anh cúi đầu chào ông, 2 tay chắp vào nhau ở phía trước người.
- Ta nghe nói hôm qua bên cảng Sydney đã được thông suốt. Làm tốt lắm. - Ông quay ghế lại nhìn anh, cười thoả mãn.
- Cảm ơn ông chủ. - Anh cúi đầu nhẹ, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm nào.
Hôm nay dường như trời sắp bão to. Tường Vy đã dậy từ sớm và bắt taxi trở về nhà, lúc này mới có 9 giờ sáng.
Cô bước chân vào nhà với chiếc túi sách hiệu Chanel trên tay. Miệng vẫn hát rất to như mọi ngày, đầu lắc lư theo nhạc, chân nhảy chân sáo.
Ông quản gia liền chạy tới cúi đầu chào cô, rồi nói nhẹ với cô.
- Thưa tiểu thư, ông chủ mong tiểu thư về sẽ giữ trật tự một chút, ông chủ đang tiếp khách ạ...
Thực chất, ngày nào cũng vậy, ông mà hễ có khách ở nhà là toàn bị bắt gặp cô tiểu thư này đang hát. Nếu ông ở trong căn phòng cách âm đó thì không sao, nhưng cô luôn rình đúng lúc khách bước ra mà hát...
- Ba tôi ở nhà sao? - Cô ngạc nhiên. - Phải đi chào ba cái đã. - Cô thản nhiên nói rồi tung tăng bước đi. Ông quản gia cũng không tài nào ngăn chặn nổi.
- Tối nay đối tác mới sẽ giao hàng cho chúng ta. Một bánh lớn, 300 triệu. - Nói rồi ông đẩy một chiếc vali nhỏ ra trước mặt anh. - 531 bar.
- Vâng. - Anh răm rắp nghe theo.
- Bệnh huyết áp của ta lại tái phát, sợ mấy ngày nay không tới được công ty... - Ông lắc nhẹ đầu chán chường.
- Ông chủ cứ yên tâm dưỡng sức, việc quan trọng, tôi sẽ tự biết điều chỉnh thời gian mà tới chỗ ông. - Anh nói nhẹ.
- Ha ha, tốt lắm!
Cánh cửa bỗng mở rầm ra, Tường Vy thản nhiên bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Phúc Thạch, và bộ dạng chẳng quan tâm của Alpha.
- Con gái về sớm vậy! - Ông ngạc nhiên.
- Con giỏi phải không ba? - Cô cười tinh nghịch.
- Xong việc rồi thì tôi xin phép. - Anh cúi đầu lễ phép với ông rồi bỏ đi.
Đi qua cô, anh cũng chẳng bày tỏ thái độ gì, ngay cả một cái cúi chào cũng không. Không do dự, cô liền đuổi theo và chặn đường anh.
- Anh làm cho bố tôi mà không chào tôi?
- Tôi làm cho bố cô, nhưng không làm cho cô. - Anh lạnh lùng nói rồi quay đi chỗ khác, cố lẩn trốn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh như đang nghĩ gì đó trong đầu.
- Không cần phải né tránh như vậy. - Cô cười. - Bỗng dưng tôi có cảm giác, chúng ta sẽ gặp nhau dài dài đó. - Cô cười tinh nghịch, một cách quái đản.
Cô gái này, thật sự không thể đùa được. Cô là một thể loại gì đó..rất quái, nghịch ngợm, ương bướng, khó chiều. Tất cả những điều đó chỉ mang lại sự phiền nhiễu, anh thực sự không muốn dính líu tới.
Nhưng ngược lại, con mắt nhìn người của Tường Vy chưa bao giờ là sai. Ở anh ta, có gì đó đã gây được sự chú ý của cô thật rồi.
____
Erena dậy lúc 6 giờ để làm việc nhà cũng như lo việc đi chợ, chợt thấy Victor đã đi từ rất sớm. Từ sự việc không may của sáu năm trước do Angela gây ra, Victor đã bảo Erena nghỉ việc ở nhà, thuận tiện cho việc kiểm soát của anh, cũng như sự an toàn của cô.
Bởi ai nấy trong thế giới ngầm cũng đều biết, Erena là "người thân" rất đặc biệt của Victor, và đồng thời cũng là điểm yếu của anh. Nếu cô không may bị bắt làm con tin thì chỉ tổ làm phiền anh lại tới giải cứu cô.
Erena khóa cửa nhà xong xuôi rồi mới bước ra khỏi cửa để đi mua chút đồ ngoài chợ, tuy nhiên, sau sáu năm ở cạnh Victor, được anh chỉ bảo và rèn giũa nên khả năng cảm nhận của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Đi được vài mét xa nhà, Erena cảm nhận được có người đang theo dõi, cô cố đi vài mét nữa với vẻ thật tự nhiên, bởi nếu để lộ ra rằng cô đã nghi ngờ thì "họ" sẽ đẩy nhanh tiến độ mà lao đến chỗ cô mất.
Linh cảm của cô không hề sai, thật sự có người đang theo dõi cô, không phải một hay hai, mà là rất nhiều.
Bất chợt cô giơ chiếc điện thoại lên, áp vào tai và cất giọng nói giống như đang trả lời điện thoại rồi nhanh chăn trở về nhà, tuy nhiên màn hình vẫn tối đen.
Cô trở về nhà với dáng vẻ vội vã, cô đã giả vờ Victor gọi điện tới và nhờ cô lấy đồ, nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ để cô trở về nhà và cố thủ một cách an toàn, "họ" không nghi ngờ mà chỉ lặng lẽ bám theo cô về nhà.
Erena bước vào nhà rồi khóa chặt cửa, tay cô vẫn còn run khi đặt lên thanh khóa, cô nhắm nghiền mắt và thở một hơi thật dài.
Cô nhanh chóng đứng dậy và chạy vào trong phòng của Victor. Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay vào một màn cảm ứng được đặt bên cạnh chiếc tủ quần áo.
Bất chợt mặt trong của chiếc tủ quần áo quay 180°, Erena mở cánh tủ ra, trước mắt hiện ra biết bao vũ khí như súng như dao.
Đây là khu dự trữ vũ khí của Victor dành để đề phòng những trường hợp đặc biệt. Victor có cài vân tay cho cả hai người, và giờ là lúc để Erena dùng đến nó.
Erena cầm lấy vài khẩu súng lục và gài vào sau thắt lưng quần, cùng một con dao găm nhỏ.
Mặt trong của tủ quần áo trở lại như cũ ngay sau đó, cánh tủ được đóng lại, Erena cầm súng trên tay rồi sẵn sàng bước ra khỏi phòng của Victor.
Cô ngồi nấp ở phía sau quầy ăn trong bếp, tim đập cũng nhanh hơn, cô hít một hơi thật dài, cái cảm giác này cũng lâu lắm rồi cô mới cảm nhận thấy.
Cánh tay nhỏ máu xuống ngày một nhiều, nên không thể chậm trễ hơn. Anh dùng chân và gạt cô gái trẻ sang một bên.
Rút thẻ ra và quẹt vào cửa, cánh cửa được mở ra, anh bước vào, nhưng có cảm giác rằng có gì đó đã chạy vào trong.
Chiếc áo vest đã dính máu của anh đã bị anh cởi ra và ném xuống đất. Anh vào nhà vệ sinh ngay để xử lí vết thương.
Anh nhìn cánh tay bị thương ở trong gương, dù nó không sâu, chỉ là vết thương phần mềm, nhưng nó lại khiến anh mất khá nhiều máu. Anh mở chiếc tủ âm đằng sau chiếc gương, lấy ra bộ dụng cụ y tế để xử lí viên đạn đang rút lượng máu trong có thể anh từng giây, từng phút.
Nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu, anh cẩn thận lấy bông và cồn ra để lau đi những vệt máu sắp khô trên cánh tay mình. Sử dụng điêu luyện cây gắp, anh cắn răng để không bật ra tiếng kêu nào, từng chút từng chút một lôi viên đạn găm sâu trong da thịt ra.
Tuy nhiên, việc này cũng lấy đi khá nhiều máu và sức lực của anh. Sau khoảng 10 phút vật lộn với viên đạn trong da thịt, trên nền đá của phòng vệ sinh đã vang lên tiếng "keng" khô khốc.
Dựa lưng vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng phía sau, cơ thể anh mới thả lỏng một chút.
Sau khi sát trùng sạch sẽ vết thương, anh khó khăn một chút trong việc quấn đống băng gạc lên đó.
Mặc dù những việc này đối với anh là quá đỗi quen thuộc nhưng làn này mất hơi nhiều máu, nên anh cảm thấy hơi mệt.
Có lẽ anh nên nhanh chóng hoàn tất việc băng bó lằng nhằng này rồi đi nghỉ thôi, hôm nay anh cũng mệt quá rồi.
Sau khi băng bó xong, anh bước ra khỏi phòng vệ sinh, cũng chẳng cần mặc áo vào, dù gì anh cũng đi ngủ luôn.
Vừa bước chân vào phòng ngủ, anh giật mình khi thấy chiếc áo vest đã không còn nằm dưới đất. Thay vào đó, nó lại được một cô gái choàng lên người và nằm ngủ rất say trên giường của anh.
Khuôn mặt xinh đẹp, ngủ một cách bình yên tới lạ thường, gò má hơi ửng đỏ, đứng từ đây cũng có thể ngửi rõ mùi rượu.
Tường Vy tiểu thư... rốt cuộc thì cô đang làm cái trò gì trong nhà tôi?
Không ngần ngại gì, cũng có gì phải suy nghĩ nữa chứ, anh tiến thẳng tới chỗ cô, vứt bỏ chiếc áo vest mà cô đang đắp xuống dưới đất, luồn tay ra sau eo cô và nhấc cô dậy, vác cô trên vai bằng một tay.
Không nặng lắm, nhưng để vác cô bầng một tay cũng không phải dễ gì, cánh tay kia của anh còn đang bị thương.
Cố gắng giơ cánh tay đau lên và lục soát khắp người cô, rút ra được tấm thẻ cảm ứng, ghi số phòng 2801. Chắc hẳn là cô ấy ở đó, ở căn hộ 2801.
Anh lập tức vác cô đi vào thang máy, rồi xuống trước cửa nhà cô. Anh tra thẻ vào ô quẹt rồi đưa cô vào trong, đặt cô vào nằm trên giường.
Tính bỏ đi ngay, nhưng anh đã kịp thời phát hiện ra có vết máu dính trên cánh tay phải của cô, chắc hẳn là từ chiếc áo mà cô đã dùng để đắp lên người.
Lập tức chạy vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn rồi nhúng vào nước, mang ra để lau vết máu trên tay cô.
Là một người vốn rất chuyên nghiệp trong những việc như xoá dấu vết, anh đã nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh cánh tay cô, cầm nhẹ nó, lau vết máu trên đó một cách rất nhẹ nhàng.
Tường Vy vẫn ngủ rất bình yên, nhưng có vẻ là nửa tỉnh nửa mê, chưa hẳn là ngủ như ban nãy... Vết máu nhạt dần, rồi được lau sạch.
Anh đứng dậy rồi định bỏ đi, bất chợt cô níu nhẹ lấy bàn tay anh.
- Đừng đi... - Cô mấp máy môi.
Anh ngạc nhiên, ngoái người lại nhìn cô.
- Đừng đi mà... - Cô níu mỗi lúc lột chặt hơn.
Bất giác, cô kéo mạnh tay anh xuống, vì bất ngờ nên mất thăng bằng, anh ngã ngả người về phía cô, nhanh chóng phản xạ mà chống 2 tay xuống giường.
Đồng thời lúc đó, cơ thể cô trở nên dẻo dai một cách lạ thường, liền vòng tay lên cổ anh rồi uốn người lên, chạm nhẹ 2 cánh môi mỏng lên bờ môi của anh.
Anh tròn mắt ngạc nhiên, trong khi đó thì Tường Vy vẫn rất bình thản, dường như cô đang mơ..
Không, thế này như là... một dạng của mộng du sao...? Anh buông cô ra, đặt cô lại nằm trên giường như trước.
Quay lưng bỏ đi, nhưng có ngoái đầu lại một chút để nhìn cô, như đang trầm tư suy ngẫm gì đó.
Bờ môi ấy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông muốn hôn, cơ thể ấy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông muốn chạm vào, đặc biệt là con người ấy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông muốn sở hữu.
Nhưng anh thì không, anh hoàn toàn, không có hứng thú gì với cô cả. Không phải vì anh vẫn còn lưu luyến người con gái của 6 năm trước, mà tất cả những gì dính dáng tới cô con gái độc nhất của Phúc Thạch thì chỉ có phiền phức mà thôi.
Alpha lập tức giơ tay lên và chùi đi "dư âm vị ngọt" trên môi của mình rồi bỏ về căn hộ riêng.
_____
Sáng hôm sau, khi vẫn còn đang ngủ rất ngon, bỗng điện thoại anh reo lên. Mắt nhắm mắt mở mò tay lên chiếc bàn bên cạnh, mãi anh mới cầm được chiếc điện thoại, liền bấm nghe rồi đưa lên tay.
- Alo? - Anh vẫn còn giọng ngái ngủ.
- Đến nhà ta. Ngay lập tức. - Giọng điệu ra lệnh vọng lại từ đầu dây bên kia.
- Ông chủ... tôi tưởng ông chủ đã tới Bali? - Anh hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên.
- Do có chút chuyện nên dời sang vài ngày sau, mau tới đây. - Ông nói với giọng điệu dứt khoát.
- Còn... tiểu thư thì sao ạ? - Anh đổi thành giọng nghiêm túc ngay được.
- Chắc đêm qua con bé ngủ ở nhà Ngọc Linh, chắc giờ này chưa dậy đâu. Cậu mau tới ngay! - Ông gắt lên.
- Vâng. - Alpha nghe lệnh rồi lập tức bật dậy khỏi giường.
Anh mặc vào chiếc áo sơ mi đen, cùng với một chiếc áo vest đen khác rồi lái mô tô tới biệt thự của ông Phúc Thạch, chủ tịch tập đoàn Venela.
- Ông chủ đang chờ cậu trong phòng làm việc. - Lão quản gia nói với anh.
Căn phòng làm việc của ông là nơi được cách âm tốt nhất trong ngôi nhà, cũng để giữ riêng tư và để ông có thể tập trung làm việc, nên nó nằm dưới tầng hầm.
Anh bước xuống cầu thang rồi dừng chân ở trước một cánh cửa to, xa hoa, lộng lẫy nhưng có chút ma mị. Anh lịch sự gõ cửa, được phép mới được bước vào.
- Ông chủ cho gọi tôi ạ? - Anh cúi đầu chào ông, 2 tay chắp vào nhau ở phía trước người.
- Ta nghe nói hôm qua bên cảng Sydney đã được thông suốt. Làm tốt lắm. - Ông quay ghế lại nhìn anh, cười thoả mãn.
- Cảm ơn ông chủ. - Anh cúi đầu nhẹ, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm nào.
Hôm nay dường như trời sắp bão to. Tường Vy đã dậy từ sớm và bắt taxi trở về nhà, lúc này mới có 9 giờ sáng.
Cô bước chân vào nhà với chiếc túi sách hiệu Chanel trên tay. Miệng vẫn hát rất to như mọi ngày, đầu lắc lư theo nhạc, chân nhảy chân sáo.
Ông quản gia liền chạy tới cúi đầu chào cô, rồi nói nhẹ với cô.
- Thưa tiểu thư, ông chủ mong tiểu thư về sẽ giữ trật tự một chút, ông chủ đang tiếp khách ạ...
Thực chất, ngày nào cũng vậy, ông mà hễ có khách ở nhà là toàn bị bắt gặp cô tiểu thư này đang hát. Nếu ông ở trong căn phòng cách âm đó thì không sao, nhưng cô luôn rình đúng lúc khách bước ra mà hát...
- Ba tôi ở nhà sao? - Cô ngạc nhiên. - Phải đi chào ba cái đã. - Cô thản nhiên nói rồi tung tăng bước đi. Ông quản gia cũng không tài nào ngăn chặn nổi.
- Tối nay đối tác mới sẽ giao hàng cho chúng ta. Một bánh lớn, 300 triệu. - Nói rồi ông đẩy một chiếc vali nhỏ ra trước mặt anh. - 531 bar.
- Vâng. - Anh răm rắp nghe theo.
- Bệnh huyết áp của ta lại tái phát, sợ mấy ngày nay không tới được công ty... - Ông lắc nhẹ đầu chán chường.
- Ông chủ cứ yên tâm dưỡng sức, việc quan trọng, tôi sẽ tự biết điều chỉnh thời gian mà tới chỗ ông. - Anh nói nhẹ.
- Ha ha, tốt lắm!
Cánh cửa bỗng mở rầm ra, Tường Vy thản nhiên bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Phúc Thạch, và bộ dạng chẳng quan tâm của Alpha.
- Con gái về sớm vậy! - Ông ngạc nhiên.
- Con giỏi phải không ba? - Cô cười tinh nghịch.
- Xong việc rồi thì tôi xin phép. - Anh cúi đầu lễ phép với ông rồi bỏ đi.
Đi qua cô, anh cũng chẳng bày tỏ thái độ gì, ngay cả một cái cúi chào cũng không. Không do dự, cô liền đuổi theo và chặn đường anh.
- Anh làm cho bố tôi mà không chào tôi?
- Tôi làm cho bố cô, nhưng không làm cho cô. - Anh lạnh lùng nói rồi quay đi chỗ khác, cố lẩn trốn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh như đang nghĩ gì đó trong đầu.
- Không cần phải né tránh như vậy. - Cô cười. - Bỗng dưng tôi có cảm giác, chúng ta sẽ gặp nhau dài dài đó. - Cô cười tinh nghịch, một cách quái đản.
Cô gái này, thật sự không thể đùa được. Cô là một thể loại gì đó..rất quái, nghịch ngợm, ương bướng, khó chiều. Tất cả những điều đó chỉ mang lại sự phiền nhiễu, anh thực sự không muốn dính líu tới.
Nhưng ngược lại, con mắt nhìn người của Tường Vy chưa bao giờ là sai. Ở anh ta, có gì đó đã gây được sự chú ý của cô thật rồi.
____
Erena dậy lúc 6 giờ để làm việc nhà cũng như lo việc đi chợ, chợt thấy Victor đã đi từ rất sớm. Từ sự việc không may của sáu năm trước do Angela gây ra, Victor đã bảo Erena nghỉ việc ở nhà, thuận tiện cho việc kiểm soát của anh, cũng như sự an toàn của cô.
Bởi ai nấy trong thế giới ngầm cũng đều biết, Erena là "người thân" rất đặc biệt của Victor, và đồng thời cũng là điểm yếu của anh. Nếu cô không may bị bắt làm con tin thì chỉ tổ làm phiền anh lại tới giải cứu cô.
Erena khóa cửa nhà xong xuôi rồi mới bước ra khỏi cửa để đi mua chút đồ ngoài chợ, tuy nhiên, sau sáu năm ở cạnh Victor, được anh chỉ bảo và rèn giũa nên khả năng cảm nhận của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Đi được vài mét xa nhà, Erena cảm nhận được có người đang theo dõi, cô cố đi vài mét nữa với vẻ thật tự nhiên, bởi nếu để lộ ra rằng cô đã nghi ngờ thì "họ" sẽ đẩy nhanh tiến độ mà lao đến chỗ cô mất.
Linh cảm của cô không hề sai, thật sự có người đang theo dõi cô, không phải một hay hai, mà là rất nhiều.
Bất chợt cô giơ chiếc điện thoại lên, áp vào tai và cất giọng nói giống như đang trả lời điện thoại rồi nhanh chăn trở về nhà, tuy nhiên màn hình vẫn tối đen.
Cô trở về nhà với dáng vẻ vội vã, cô đã giả vờ Victor gọi điện tới và nhờ cô lấy đồ, nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ để cô trở về nhà và cố thủ một cách an toàn, "họ" không nghi ngờ mà chỉ lặng lẽ bám theo cô về nhà.
Erena bước vào nhà rồi khóa chặt cửa, tay cô vẫn còn run khi đặt lên thanh khóa, cô nhắm nghiền mắt và thở một hơi thật dài.
Cô nhanh chóng đứng dậy và chạy vào trong phòng của Victor. Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay vào một màn cảm ứng được đặt bên cạnh chiếc tủ quần áo.
Bất chợt mặt trong của chiếc tủ quần áo quay 180°, Erena mở cánh tủ ra, trước mắt hiện ra biết bao vũ khí như súng như dao.
Đây là khu dự trữ vũ khí của Victor dành để đề phòng những trường hợp đặc biệt. Victor có cài vân tay cho cả hai người, và giờ là lúc để Erena dùng đến nó.
Erena cầm lấy vài khẩu súng lục và gài vào sau thắt lưng quần, cùng một con dao găm nhỏ.
Mặt trong của tủ quần áo trở lại như cũ ngay sau đó, cánh tủ được đóng lại, Erena cầm súng trên tay rồi sẵn sàng bước ra khỏi phòng của Victor.
Cô ngồi nấp ở phía sau quầy ăn trong bếp, tim đập cũng nhanh hơn, cô hít một hơi thật dài, cái cảm giác này cũng lâu lắm rồi cô mới cảm nhận thấy.