Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-263
Chương 263
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 263: Kinh tởm.
“Cái gì… Kết cục gì cơ?”
Đinh Noãn sợ hãi, đặt biệt là biểu cảm trên gương mặt của Giản Đồng, khiến trong lòng cô ta hoảng loạn hơn “Nếu như ông nội còn sống” Giản Đồng bình tĩnh nói: “Cô sẽ bị giết chết”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong đôi mặt của Định Noãn, Giản Đồng bình tĩnh nói: “Không cần phải nghi ngờ, chính là kiểu mà cô đang nghĩ đó. Thiên tai hỏa hoạn, đủ mọi thứ mà cô có thế nghĩ ra Bao gồm cả những thứ mà cô không nghĩ tới được. Tai nạn xe, nhảy lầu, chết đuổi, bị bệnh, hỏa hoạn, bãt cóc…”
“Aaaal” Giản Đồng vân chưa nói xong thì Đinh Noãn đã hét to lên, qương mặt trăng bệch: “Đừng nói nữa!” Trải tim cô ta hoảng loạn nhìn chăm chăm Giản Đồng. Trên thế giới này, sao lại có kiểu người đáng sợ như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ấy thế mà có thể bình tĩnh nói ra những chuyện đáng sợ như vậy.
Đây là giết người đó!
Quả nhiên, quả nhiên Giản Đồng không phải là người bình thường, cô ẩy là một phạm nhân giết người!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vân luôn biết con gái của Giản Chấn Đông từng ngôi tù, lúc trước cô ta và bạn bè vẫn luôn cười đùa, Giản Đồng hầu như trở thành trò đùa của bọn họ sau mồi lân uống trà hoặc ăn cơm Nhưng mà hôm nay cô ta thật sự đối diện với một phạm nhân giết người!
Bản thân cô ta có chút hối hận vì đã vội vàng tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta cẩn thận đánh giá vẻ mặt vỏ cảm của Giản Đông. Phạm nhân giết người này lại rất bình tĩnh khi nói ra những chuyện “Phóng hỏa giết người”, Đinh Noãn thật sự lo lãng cô nói được thì sẽ làm được Nhưng mà ánh mắt của cô ta lại nhìn đứa con trai đang đứng cạnh cô ta, trong lòng sợ hãi: “Tôi, tôi thế nào cũng được. Chỉ cần Tiểu Âu có thể bước vào nhà họ Giản nhận tố quy tông, người họ Giản cho nó một thân phận thì tôi có thế nào cũng được.”
Trong tay Giản Chấn Đông vần có chút tiên, nhưng mà cô ta cũng đi theo ông ta hơn mười năm rồi. Từ lúc cô ta mới 20 tuổi thì đã đi theo Giản Chấn Đông rồi. Đến ngày hôm nay, Giản Chân Đồng chưa bao giờ bạc đãi có ta. So với bà chủ Giản thì cô ta chỉ thiểu một danh phận mà thôi. Thậm chí cô ta còn có được nhiều thứ từ Giản Chấn Đông hơn Tất nhiên, hơn mười năm này cô ta cũng dần hiểu ra rằng, trong thế giới thượng lưu này, tiên không phải là thứ quan trọng nhất Giản Chấn Đồng giờ đây chỉ còn lại tiền.
Huống hồ chõö tiên đó cũng không có nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một chút tài sản trong tay Giản Chấn Đông, làm sao có thể so sánh được với sản nghiệp Giản Thị chứ.
Chỉ có bước chân vào nhà họ Giản thì Tiếu Âu mới có hy vọng “Ô… Cho nên cô không nên đi tìm tôi. Người mà cô nên đi tìm phải là bà Giản mới đúng, chỉ có bà ta gật đầu thừa nhận thì mới có tác dụng. Cô Đỉnh, trên chứng minh thư của tôi, thì tôi họ Trâm, không phải họ Giản” Bình tĩnh nói xong, nhưng câu nói của cô là dấu hiệu của sự từ chối Định Noãn không cam tâm, vội vàng muốn nói gì đó thì Giản Đồng liếc mät nhìn cô ta, trực tiếp ct đứt lời định nói của cô ta: “Lời vừa giờ phải nói lại” Cô nhìn về phía Giản Thời Âu “Giản Mạch Bạch bây giờ đang bị bệnh máu trăng cần phải ghép tủy. Nếu như con trai của cô là con ruột của ông Giản vậy chác cũng sẽ cùng nhóm máu với Giản Mạch Bạch. Hay là cô đi tìm bà Giản, cùng đi tới bệnh viện để kiểm tra xem có phù hợp không. Nói không chừng bà chủ Giản sẽ đồng ý với yêu câu của cô.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô thản nhiên nói, vẻ mặt của Đinh Noãn như: chết lặng, bên tai ù ù, bàn tay năm chặt lấy Tiểu Âu không ngừng run rẩy.
Cô ta vạn lân cũng không nghĩ tới, Giản Đông này lại đánh chủ ý lên Tiểu Âu nhà cô ta!
“Làm sao mà được, Tiểu Âu mới 10 tuổi thôi, còn nhỏ như vậy mà ghép tủy thì cơ thể sẽ bị ảnh hưởng” Định Noãn vội vàng nói: “Chẳng phải cô cũng phù hợp với anh trai của cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mắt của Trâm Tu Cẩn lóe lên như một luỡi dao phóng lên gương mặt của Đinh Noãn: “Lời này, là ai nói cho cô biết?” Anh không tin Đinh Noãn này chỉ là vô tình nói ra. Lông mi dài khẽ rũ xuống, đôi mät thâm sâu, ba giảy sau, anh lạnh lùng nhìn Đinh Noãn: “Trở về nói với lão già Giản Chấn Đông, nếu ông ta đám đánh chủ ý lên vợ của tồi, vậy thì tôi sẽ cät hai quả thận của ông ta ném xuống cho cá ăn”
Dám đánh chủ ý lên người của Tiểu Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cấn hít mät lại, đôi mát lạnh lùng quét về phía Giản Thời Âu.
Trái tim của Đinh Noãn lo làng, cô ta vội vàng kéo đứa trẻ ra sau lưng, cúi đầu xuống nghĩ ngợi rồi mới nói: “Không dám, Giản Chấn Đông không dám làm như vậy đâu” Cô ta căn răng, dường như đưa ra một quyết định khó khăn. Đinh Noãn nhìn về hướng Giản Đồng: “Cô Trâm, hay là tôi đưa Tiểu Âu đi kiếm tra trước. Nếu như Tiếu Ân thất sự phù hợp, mà bà Giản lại đồng ý cho Tiểu Âu nhận tổ quy tông thì tôi sẽ ký giấy ghép tủy.
Nhưng mà Cô Trâm phải đáp ứng với tôi, tới lúc đó kết quả giám định có như thế nào thì chuyện Tiếu Âu bước chân vào nhà họ Giản…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng cười như không cười: “Cô có lòng cứu Giản Mạch Bạch thì tất nhiên tôi sẽ ở trước mặt bà Giản nói giúp cho cô”
Đôi mát của Định Noãn đột nhiên sáng lên, vui mừng nói: “Cô Trâm đừng nuôt lời đói”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng chỉ cười và nhìn hai mẹ con họ rời đi Sau khi Đinh Noãn dân Tiểu Âu rời khỏi biệt thự nhà họ Trâm “Mẹ, con không muốn ghép tủy đâu” Vẻ mặt của Giản Thời Âu khó chịu.
“Ai bảo sẽ đề cho con ghép chứ?” Định Noãn trầm giọng nói: “Chỉ là bày ra bộ dạng đó cho bọn họ xem mà thôi. Muốn Tiểu Âu nhà chúng ta hy sinh sức khỏe cho con trai của người phụ nữ kia sao, bọn họ năm mơ đi”
“Nhưng mà…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nhưng mà cái gì, đi tìm bố của con, bảo ông ẩy tìm một người quen làm một tờ giấy giám định Vốn dĩ bố của con cũng không muốn con phải chịu bất cứ đau khổ nào cho nên mới bảo ngừơi phụ nữ kia chạy tới Hồ Nhĩ Hải để làm loạn với Giản Đồng kia.”
“Giản Chẩn Đông cũng đã nói, đứa con gái này của ông ta hung ác với người ngoài, nhưng mà đổi với người trong gia đình lại rất mềm lòng Bà Giản làm loạn lên với cô ấy như vậy. Con xem nếu như Giản Đồng mà oán giận nhà họ Giản thì đã không chịu đựng người phụ nữ kia và con trai của bà ta. Con xem, chẳng phải Gian Đông cũng trở về thành phố S rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đỉnh Noãn trở về nhà của mình.
Giản Chấn Đông đang đọc báo “Em vừa đến nhà họ Trâm.” Vốn dĩ cô ta muốn giấu chuyện bản thân tới nhà họ Trầm. Nhưng mà bây giờ muốn Giản Chân Đông giúp đỡ làm một tờ giầy giám định giả cho nên phải nói ra sự thật Bàn tay đang lật báo của Giản Chấn Đông dừng lại một chút, sau đó mới lật tiếp trang sau: “Ô, tới nhà họ Trâm làm gì?”
Đỉnh Noãn thay quần áo ở nhà, nhìn có sức hút của một người trẻ, cô ta bày ra bộ dạng ủy khuất: “Em đi cầu xin đứa con gái đó của anh, muốn Tiểu Âu được nhận tổ quy tông”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mặt của Giản Chấn Đông phủ đầy sương mù, nhưng ông ta vân nhẹ giọng nói: “Làm sao?
Bây giờ em đã bät đầu vứt bỏ lão già không còn tác dụng này rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đinh Noãn biết người đàn ông này, càng già tính tình càng cổ quái. Đặc biệt là sau khi phương diện kia của người đàn ông không còn được tốt nữa, thì lúc làm chuyện đó ngày càng biến thái hơn Cô ta nghĩ, dựa vào cái gì mà không cho con trai cô ta danh chính ngôn thuận tiến vào nhà họ Giản chứ.
Trong lòng bất mãn nhưng cô ta lại đứng sau lưng của Giản Chấn Đông, dịu dàng đấm lưng cho ông ta. Chỉ là lời nói ra, tràn đầy ủy khuất khiến người khác đau lòng: “Bản thân em không cần cái gì cả. Anh cũng biết mấy ngày trước bà Giản đi đến trường học của Tiu Âu làm loạn. Bây giờ Tiểu Âu không dám ngóc đầu lên trước mặt bạn của nó. Em không cần bất cứ thứ gì của nhà họ Giản. Em chỉ muốn Tiểu Âu được nhận tổ quy tông mà thôi, vê sau nó có thể đường đường chính chính mà sống.”
Định Noãn vừa nói vừa liếc trộm Giản Chấn Đông. Quả nhiên, trong lòng của lão già chết tiệt này đã không nhịn được nữa, nhìn thấy cơ hội đã đến, cô ta bày ra bộ dạng mỹ nhân kể. Một đôi tay träng ngần quấn quanh cổ Giản Chấn Đông, cả người dường như dựa sát vào lưng của ông ta: “Anh yêu à…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một Giản Chẩn Đông càng già càng không lên được, yêu thích nhất chính là cái miệng này.
Đỉnh Noãn nhìn thầy vẻ mặt của ông ta thay đổi thì lộ ra ý cười, nhưng dưới đáy mát thì kinh tởm… Lão già chết tiệt, lão già biến thái!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 263: Kinh tởm.
“Cái gì… Kết cục gì cơ?”
Đinh Noãn sợ hãi, đặt biệt là biểu cảm trên gương mặt của Giản Đồng, khiến trong lòng cô ta hoảng loạn hơn “Nếu như ông nội còn sống” Giản Đồng bình tĩnh nói: “Cô sẽ bị giết chết”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong đôi mặt của Định Noãn, Giản Đồng bình tĩnh nói: “Không cần phải nghi ngờ, chính là kiểu mà cô đang nghĩ đó. Thiên tai hỏa hoạn, đủ mọi thứ mà cô có thế nghĩ ra Bao gồm cả những thứ mà cô không nghĩ tới được. Tai nạn xe, nhảy lầu, chết đuổi, bị bệnh, hỏa hoạn, bãt cóc…”
“Aaaal” Giản Đồng vân chưa nói xong thì Đinh Noãn đã hét to lên, qương mặt trăng bệch: “Đừng nói nữa!” Trải tim cô ta hoảng loạn nhìn chăm chăm Giản Đồng. Trên thế giới này, sao lại có kiểu người đáng sợ như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ấy thế mà có thể bình tĩnh nói ra những chuyện đáng sợ như vậy.
Đây là giết người đó!
Quả nhiên, quả nhiên Giản Đồng không phải là người bình thường, cô ẩy là một phạm nhân giết người!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vân luôn biết con gái của Giản Chấn Đông từng ngôi tù, lúc trước cô ta và bạn bè vẫn luôn cười đùa, Giản Đồng hầu như trở thành trò đùa của bọn họ sau mồi lân uống trà hoặc ăn cơm Nhưng mà hôm nay cô ta thật sự đối diện với một phạm nhân giết người!
Bản thân cô ta có chút hối hận vì đã vội vàng tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta cẩn thận đánh giá vẻ mặt vỏ cảm của Giản Đông. Phạm nhân giết người này lại rất bình tĩnh khi nói ra những chuyện “Phóng hỏa giết người”, Đinh Noãn thật sự lo lãng cô nói được thì sẽ làm được Nhưng mà ánh mắt của cô ta lại nhìn đứa con trai đang đứng cạnh cô ta, trong lòng sợ hãi: “Tôi, tôi thế nào cũng được. Chỉ cần Tiểu Âu có thể bước vào nhà họ Giản nhận tố quy tông, người họ Giản cho nó một thân phận thì tôi có thế nào cũng được.”
Trong tay Giản Chấn Đông vần có chút tiên, nhưng mà cô ta cũng đi theo ông ta hơn mười năm rồi. Từ lúc cô ta mới 20 tuổi thì đã đi theo Giản Chấn Đông rồi. Đến ngày hôm nay, Giản Chân Đồng chưa bao giờ bạc đãi có ta. So với bà chủ Giản thì cô ta chỉ thiểu một danh phận mà thôi. Thậm chí cô ta còn có được nhiều thứ từ Giản Chấn Đông hơn Tất nhiên, hơn mười năm này cô ta cũng dần hiểu ra rằng, trong thế giới thượng lưu này, tiên không phải là thứ quan trọng nhất Giản Chấn Đồng giờ đây chỉ còn lại tiền.
Huống hồ chõö tiên đó cũng không có nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một chút tài sản trong tay Giản Chấn Đông, làm sao có thể so sánh được với sản nghiệp Giản Thị chứ.
Chỉ có bước chân vào nhà họ Giản thì Tiếu Âu mới có hy vọng “Ô… Cho nên cô không nên đi tìm tôi. Người mà cô nên đi tìm phải là bà Giản mới đúng, chỉ có bà ta gật đầu thừa nhận thì mới có tác dụng. Cô Đỉnh, trên chứng minh thư của tôi, thì tôi họ Trâm, không phải họ Giản” Bình tĩnh nói xong, nhưng câu nói của cô là dấu hiệu của sự từ chối Định Noãn không cam tâm, vội vàng muốn nói gì đó thì Giản Đồng liếc mät nhìn cô ta, trực tiếp ct đứt lời định nói của cô ta: “Lời vừa giờ phải nói lại” Cô nhìn về phía Giản Thời Âu “Giản Mạch Bạch bây giờ đang bị bệnh máu trăng cần phải ghép tủy. Nếu như con trai của cô là con ruột của ông Giản vậy chác cũng sẽ cùng nhóm máu với Giản Mạch Bạch. Hay là cô đi tìm bà Giản, cùng đi tới bệnh viện để kiểm tra xem có phù hợp không. Nói không chừng bà chủ Giản sẽ đồng ý với yêu câu của cô.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô thản nhiên nói, vẻ mặt của Đinh Noãn như: chết lặng, bên tai ù ù, bàn tay năm chặt lấy Tiểu Âu không ngừng run rẩy.
Cô ta vạn lân cũng không nghĩ tới, Giản Đông này lại đánh chủ ý lên Tiểu Âu nhà cô ta!
“Làm sao mà được, Tiểu Âu mới 10 tuổi thôi, còn nhỏ như vậy mà ghép tủy thì cơ thể sẽ bị ảnh hưởng” Định Noãn vội vàng nói: “Chẳng phải cô cũng phù hợp với anh trai của cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mắt của Trâm Tu Cẩn lóe lên như một luỡi dao phóng lên gương mặt của Đinh Noãn: “Lời này, là ai nói cho cô biết?” Anh không tin Đinh Noãn này chỉ là vô tình nói ra. Lông mi dài khẽ rũ xuống, đôi mät thâm sâu, ba giảy sau, anh lạnh lùng nhìn Đinh Noãn: “Trở về nói với lão già Giản Chấn Đông, nếu ông ta đám đánh chủ ý lên vợ của tồi, vậy thì tôi sẽ cät hai quả thận của ông ta ném xuống cho cá ăn”
Dám đánh chủ ý lên người của Tiểu Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cấn hít mät lại, đôi mát lạnh lùng quét về phía Giản Thời Âu.
Trái tim của Đinh Noãn lo làng, cô ta vội vàng kéo đứa trẻ ra sau lưng, cúi đầu xuống nghĩ ngợi rồi mới nói: “Không dám, Giản Chấn Đông không dám làm như vậy đâu” Cô ta căn răng, dường như đưa ra một quyết định khó khăn. Đinh Noãn nhìn về hướng Giản Đồng: “Cô Trâm, hay là tôi đưa Tiểu Âu đi kiếm tra trước. Nếu như Tiếu Ân thất sự phù hợp, mà bà Giản lại đồng ý cho Tiểu Âu nhận tổ quy tông thì tôi sẽ ký giấy ghép tủy.
Nhưng mà Cô Trâm phải đáp ứng với tôi, tới lúc đó kết quả giám định có như thế nào thì chuyện Tiếu Âu bước chân vào nhà họ Giản…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng cười như không cười: “Cô có lòng cứu Giản Mạch Bạch thì tất nhiên tôi sẽ ở trước mặt bà Giản nói giúp cho cô”
Đôi mát của Định Noãn đột nhiên sáng lên, vui mừng nói: “Cô Trâm đừng nuôt lời đói”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng chỉ cười và nhìn hai mẹ con họ rời đi Sau khi Đinh Noãn dân Tiểu Âu rời khỏi biệt thự nhà họ Trâm “Mẹ, con không muốn ghép tủy đâu” Vẻ mặt của Giản Thời Âu khó chịu.
“Ai bảo sẽ đề cho con ghép chứ?” Định Noãn trầm giọng nói: “Chỉ là bày ra bộ dạng đó cho bọn họ xem mà thôi. Muốn Tiểu Âu nhà chúng ta hy sinh sức khỏe cho con trai của người phụ nữ kia sao, bọn họ năm mơ đi”
“Nhưng mà…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nhưng mà cái gì, đi tìm bố của con, bảo ông ẩy tìm một người quen làm một tờ giấy giám định Vốn dĩ bố của con cũng không muốn con phải chịu bất cứ đau khổ nào cho nên mới bảo ngừơi phụ nữ kia chạy tới Hồ Nhĩ Hải để làm loạn với Giản Đồng kia.”
“Giản Chẩn Đông cũng đã nói, đứa con gái này của ông ta hung ác với người ngoài, nhưng mà đổi với người trong gia đình lại rất mềm lòng Bà Giản làm loạn lên với cô ấy như vậy. Con xem nếu như Giản Đồng mà oán giận nhà họ Giản thì đã không chịu đựng người phụ nữ kia và con trai của bà ta. Con xem, chẳng phải Gian Đông cũng trở về thành phố S rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đỉnh Noãn trở về nhà của mình.
Giản Chấn Đông đang đọc báo “Em vừa đến nhà họ Trâm.” Vốn dĩ cô ta muốn giấu chuyện bản thân tới nhà họ Trầm. Nhưng mà bây giờ muốn Giản Chân Đông giúp đỡ làm một tờ giầy giám định giả cho nên phải nói ra sự thật Bàn tay đang lật báo của Giản Chấn Đông dừng lại một chút, sau đó mới lật tiếp trang sau: “Ô, tới nhà họ Trâm làm gì?”
Đỉnh Noãn thay quần áo ở nhà, nhìn có sức hút của một người trẻ, cô ta bày ra bộ dạng ủy khuất: “Em đi cầu xin đứa con gái đó của anh, muốn Tiểu Âu được nhận tổ quy tông”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mặt của Giản Chấn Đông phủ đầy sương mù, nhưng ông ta vân nhẹ giọng nói: “Làm sao?
Bây giờ em đã bät đầu vứt bỏ lão già không còn tác dụng này rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đinh Noãn biết người đàn ông này, càng già tính tình càng cổ quái. Đặc biệt là sau khi phương diện kia của người đàn ông không còn được tốt nữa, thì lúc làm chuyện đó ngày càng biến thái hơn Cô ta nghĩ, dựa vào cái gì mà không cho con trai cô ta danh chính ngôn thuận tiến vào nhà họ Giản chứ.
Trong lòng bất mãn nhưng cô ta lại đứng sau lưng của Giản Chấn Đông, dịu dàng đấm lưng cho ông ta. Chỉ là lời nói ra, tràn đầy ủy khuất khiến người khác đau lòng: “Bản thân em không cần cái gì cả. Anh cũng biết mấy ngày trước bà Giản đi đến trường học của Tiu Âu làm loạn. Bây giờ Tiểu Âu không dám ngóc đầu lên trước mặt bạn của nó. Em không cần bất cứ thứ gì của nhà họ Giản. Em chỉ muốn Tiểu Âu được nhận tổ quy tông mà thôi, vê sau nó có thể đường đường chính chính mà sống.”
Định Noãn vừa nói vừa liếc trộm Giản Chấn Đông. Quả nhiên, trong lòng của lão già chết tiệt này đã không nhịn được nữa, nhìn thấy cơ hội đã đến, cô ta bày ra bộ dạng mỹ nhân kể. Một đôi tay träng ngần quấn quanh cổ Giản Chấn Đông, cả người dường như dựa sát vào lưng của ông ta: “Anh yêu à…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một Giản Chẩn Đông càng già càng không lên được, yêu thích nhất chính là cái miệng này.
Đỉnh Noãn nhìn thầy vẻ mặt của ông ta thay đổi thì lộ ra ý cười, nhưng dưới đáy mát thì kinh tởm… Lão già chết tiệt, lão già biến thái!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter