Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 79: Cậu chủ Kane tôi cần
Ở trước mặt của Tô Mộng, vào lúc lại một lần nữa xuất hiện tờ phiếu mà Giản Đồng đưa, cô chỉ nhìn Giản Đồng một cái, rồi chìa tay ra nhận tờ phiếu: “Cô nên biết rằng, mục đích của người tên Kane này không hề đơn giản.”
“Ừm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ừm?
Tô Mộng chau mày lại: “Cô biết mà cô vẫn nhận tiên của anh ta sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng không nói gì.
Tô Mộng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, không ai biết rõ hơn cô, Giản Đồng đang cần gấp một khoản tiền lớn.
“Không còn bao nhiêu ngày nữa.” Tô Mộng nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em…cứ phải thử một chút”
“Cô muốn thử cái gì? Giản Đồng, từ bỏ đi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không”
“… Cô ghét chủ tịch Trầm như vậy sao?” Thực ra Tô Mộng muốn nói, chủ tịch Trâm đối xử với cô cũng không phải xấu như thế. Vào lúc cô bị ôm, là chủ tịch Trầm đã ôm cô đến bệnh viện, cô bị ốm nhưng vẫn bướng bỉnh đến đi làm, rồi lúc cô ngất xỉu cũng là chủ tịch Trầm đã gọi bác sĩ riêng đến để khám bệnh cho cô, anh ấy còn không để tôi nói cho cô biết.
Tô Mộng không biết những gì đã xảy ra giữa Giản Đồng và Trầm Tu Cẩn, chỉ là khi nhìn thấy những điều này, cô ấy cảm thấy, có lẽ, Giản Đồng thật sự không cần thiết phải sợ chủ tịch Trầm như Vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng cũng không biết phải giải thích như thế nào… Giữa cô và Trầm Tu Cẩn, sớm đã không còn những vấn đề đơn thuần như chán ghét hay không chán ghét nữa rồi.
“Cô nói cho tôi biết, cô muốn thử như thế nào? Chỉ còn lại một tuần, tôi giúp cô tính toán, bây giờ số tiền cô có thể bỏ ra còn chưa đến 3 tỉ rưỡi, tôi hỏi cô, 14 tỉ còn lại, cô có thể kiếm ra trong bảy ngày không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tô Mộng bất lực chau mày lại, cô ấy không thể trực tiếp nói với Giản Đồng rằng: cô đừng nằm mơ nữa, chủ tịch Trầm sớm đã dặn dò, không sắp xếp việc làm cho cô. Nếu không thì, cô nghĩ xem, trong thời gian này, tại sao đến một công việc cô cũng không nhận được.
“Em… nhất định phải thử. Vẫn chưa đến hạn”
“Tìm ai để thử? Dựa vào cái người tên Kane kia, ngẫu nhiên đến chỗ cô ăn một bữa ăn đêm, sau đó cho cô một tờ phiếu 350 triệu sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kể cả ngày nào anh ta cũng đến chỗ cô ăn đêm, thì cô cũng chỉ kiếm được nhiều nhất là 2 tỉ rưỡi.”
Tô Mộng hi vọng có thể giúp được Giản Đồng, mà việc cô có thể làm, là giúp Giản Đồng tạm thời giấu đi số tiền đang có với Trầm Tu Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng, Tô Mộng cũng thấy rất rõ, Giản Đồng muốn trong thời gian còn sót lại, đạt được mục tiêu của Trầm Tu Cẩn đề ra, trừ phi xuất hiện kì tích.
Mà cô, cũng hi vọng có thể xuất hiện kì tích.
“Vả lại, Giản Đồng, cái người tên Kane đó rất nguy hiểm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng mỉm cười: “Đối với em mà nói, người nguy hiểm nhất chính là chủ tịch Trầm”
“Chị Mộng, em ra ngoài trước đây, có lẽ sẽ may mắn có việc thì sao”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tô Mộng không ngăn cản Giản Đồng, chỉ nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ bước đi có chút kì quặc ấy, trong mắt của Tô Mộng hiện lên sự thương xót… Đồ ngốc, cô không có việc làm, không phải là vì cô không may mắn đâu.
Trong phòng nghỉ ngơi của bộ quan hệ xã hội, Giản Đồng thất vọng chuẩn bị tan làm… Quả nhiên, hôm nay cũng giống với những hôm trước, một việc làm cũng không có.
Cô không ngốc, ngày một ngày hai như vậy, ngày ba ngày bốn như vậy, đây có lẽ là do vận mệnh của cô không được tốt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Gần một tháng như vậy… Ở đăng sau đó, trong lòng cô hiển nhiên sẽ lờ mờ hiểu ra cái gì đấy.
Ra khỏi Đông Hoàng, đi thẳng về khu kí túc xá của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ở trước cửa nhà, vẫn giống như ngày hôm qua, người con lai có tướng mạo tuyệt đẹp ấy, đang đứng ở đó.
Lần này, Giản Đồng không hỏi gì, chỉ đứng trước mặt người đàn ông đó, lấy chiếc chìa khóa ra, rồi mở cửa: “Vào đi, cậu chủ Kane”
Giọng nói thô khàn lãnh đạm nói: “Tôi đi nấu đồ ăn đêm cho anh”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kane nhìn theo bóng lưng của đâu vào đấy của Giản Đồng trong bếp, đôi môi hếch lên, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Vẫn như thường lệ, mì cô nấu, anh rất nhanh liền ăn sạch, lúc đặt chiếc bát xuống, ở góc bàn, có thêm một tờ phiếu 350 triệu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Món ăn đêm này, còn đắt đỏ xa xỉ hơn cả của nhà hàng Michelin, cậu chủ Kane, cậu có thể nói cho tôi nguyên nhân không?”
“Nguyên nhân gì?”
“Tại sao thà rằng mỗi ngày bỏ ra nhiều tiền như vậy, cũng phải đợi ở đây, để ăn đêm. Tôi rất rõ, bữa ăn đêm của tôi, không đáng nhiều tiền như vậy. Anh…cũng đừng nói rằng anh cảm thấy đáng nữa, cái tôi muốn biết chính là, anh cảm thấy bữa ăn đêm này đáng tiền, hay là thứ khác đáng tiền?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong mắt của Kane lộ ra chút kinh ngạc…
vốn cho rằng cô là một người phụ nữ thú vị yêu tiền, không ngờ răng, cô có thể nhìn thấu, vốn không hề mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi nhìn thấy vết thương trên trán của em, rất chướng mắt, mà tôi, lại là một người cảm thấy vui với việc thách thức”, Kane không hề giấu diếm, “Cô Giản, để tôi chữa trị cái vết thương trên trán của em nhé, có được không?”
Anh vừa nói, ngón tay thon dài, vừa chìa ra để chạm lên trán của Giản Đồng, Giản Đồng chau mày lại, né tránh đi.
“Muộn rồi, mời anh vê cho, cậu chủ Kane”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kane cũng không muốn ở lại nữa, không nói câu nào, đứng dậy đi ra ngoài cửa, Giản Đồng rất cẩn thận, tuy nói tiễn Kane đi ra đến cửa, nhưng cô vẫn đứng cách người đàn ông nguy hiểm đó, với khoảng cách gần một mét.
“Cậu chủ Kane, tạm… Ối ~” Chưa nói xong câu, liền bị người đàn ông ở phía trước kéo chặt, mà cô nhận thức được có gì đó không ổn, bèn giơ tay lên che đi cái trán… Nhưng vẫn muộn rồi, một cảm xúc ấm áp, được in trên trán của cô, ngay lập tức, liền lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng nổi giận, lần này cô đã rất cẩn thận để tránh khỏi phạm vi anh có thể tiếp xúc rồi!
“Rất thú vị sao!” Cô nói.
“Vết thương không chữa trị, sẽ bị nhiễm trùng”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh nói lần thứ ba rồi.
Trong ánh mắt của Giản Đồng nổi lên sự giận dữ, người này, tại sao lại cứ làm trái với ý muốn của cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em cũng có thể bảo tôi ngày mai không cần đến nữa, tôi bảo đảm, nếu như cô Giản nói với tôi câu này, tôi nhất định sẽ nghe theo lời của cô Giản”
Vùi Giản Đồng rủ tay xuống sát bên đùi, rồi nằm chặt thành nằm đấm.
Cô thiếu tiền, cô cực kì thiếu tiền!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ có thể ngậm ngùi không nói gì, sắc mặt cũng thay đổi.
Kane hơi hếch miệng lên… Anh biết được điểm yếu của cô, điểm yếu của cô, chính là tiền, mà thứ anh có nhiều nhất, chính là những tờ phiếu kia.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu như cô Giản không nói, vậy tôi sẽ mặc định rằng cô Giản rất hoan nghênh tôi đến ăn đêm nhé” Kane mỉm cười: “Vậy thì, cô Giản, tôi cũng không dám bảo đảm, đến lúc đó, tôi sẽ kiềm chế được kích động hôn lên vết thương trên trán của cô Giản rồi”
Giản Đồng cúi đầu, vẻ mặt khó coi… Nếu như có thể, cô thực sự muốn đuổi người này đi ngay lập tức, mãi mãi không gặp lại người này nữa.
Nhưng bây giờ, nguồn gốc cô có thể kiếm được tiền, lại là người đang ở trước mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Có phải, cậu chủ Kane rất thích rắc muối lên vết thương của người khác không?”
“Cô Giản nhầm rồi, tôi là đang giúp em chữa trị vết thương. Nếu như quá trình này, cô Giản cảm thấy không quen, vậy đó chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến lúc kết thúc chữa trị, thì vết thương của cô Giản sẽ khỏi, mọi thứ đều sẽ tốt lên”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vô liêm sỉ!
Hành động có thể tùy ý rắc muối lên vết thương của người khác, mà lại nói đường đường chính chính như vậy!
Vô liêm sỉ hết sứ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
c Mà cô, ở lúc này đây, lại không thể đưa ra sự lựa chọn nào khác, ai bảo cô…nợ 17 tỉ của Trầm Tu Cẩn chứ.
Dưới sự quan sát của Kane, Giản Đồng đấu tranh, Giản Đồng không bằng lòng, đều viết rất rõ ràng trên khuôn mặt của cô ấy, đột nhiên, Giản Đồng ngẩng đầu lên, “Cậu chủ Kane, tôi cần 17 tỉ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 79: Cậu chủ Kane tôi cần
Ở trước mặt của Tô Mộng, vào lúc lại một lần nữa xuất hiện tờ phiếu mà Giản Đồng đưa, cô chỉ nhìn Giản Đồng một cái, rồi chìa tay ra nhận tờ phiếu: “Cô nên biết rằng, mục đích của người tên Kane này không hề đơn giản.”
“Ừm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ừm?
Tô Mộng chau mày lại: “Cô biết mà cô vẫn nhận tiên của anh ta sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng không nói gì.
Tô Mộng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, không ai biết rõ hơn cô, Giản Đồng đang cần gấp một khoản tiền lớn.
“Không còn bao nhiêu ngày nữa.” Tô Mộng nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em…cứ phải thử một chút”
“Cô muốn thử cái gì? Giản Đồng, từ bỏ đi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không”
“… Cô ghét chủ tịch Trầm như vậy sao?” Thực ra Tô Mộng muốn nói, chủ tịch Trâm đối xử với cô cũng không phải xấu như thế. Vào lúc cô bị ôm, là chủ tịch Trầm đã ôm cô đến bệnh viện, cô bị ốm nhưng vẫn bướng bỉnh đến đi làm, rồi lúc cô ngất xỉu cũng là chủ tịch Trầm đã gọi bác sĩ riêng đến để khám bệnh cho cô, anh ấy còn không để tôi nói cho cô biết.
Tô Mộng không biết những gì đã xảy ra giữa Giản Đồng và Trầm Tu Cẩn, chỉ là khi nhìn thấy những điều này, cô ấy cảm thấy, có lẽ, Giản Đồng thật sự không cần thiết phải sợ chủ tịch Trầm như Vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng cũng không biết phải giải thích như thế nào… Giữa cô và Trầm Tu Cẩn, sớm đã không còn những vấn đề đơn thuần như chán ghét hay không chán ghét nữa rồi.
“Cô nói cho tôi biết, cô muốn thử như thế nào? Chỉ còn lại một tuần, tôi giúp cô tính toán, bây giờ số tiền cô có thể bỏ ra còn chưa đến 3 tỉ rưỡi, tôi hỏi cô, 14 tỉ còn lại, cô có thể kiếm ra trong bảy ngày không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tô Mộng bất lực chau mày lại, cô ấy không thể trực tiếp nói với Giản Đồng rằng: cô đừng nằm mơ nữa, chủ tịch Trầm sớm đã dặn dò, không sắp xếp việc làm cho cô. Nếu không thì, cô nghĩ xem, trong thời gian này, tại sao đến một công việc cô cũng không nhận được.
“Em… nhất định phải thử. Vẫn chưa đến hạn”
“Tìm ai để thử? Dựa vào cái người tên Kane kia, ngẫu nhiên đến chỗ cô ăn một bữa ăn đêm, sau đó cho cô một tờ phiếu 350 triệu sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kể cả ngày nào anh ta cũng đến chỗ cô ăn đêm, thì cô cũng chỉ kiếm được nhiều nhất là 2 tỉ rưỡi.”
Tô Mộng hi vọng có thể giúp được Giản Đồng, mà việc cô có thể làm, là giúp Giản Đồng tạm thời giấu đi số tiền đang có với Trầm Tu Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng, Tô Mộng cũng thấy rất rõ, Giản Đồng muốn trong thời gian còn sót lại, đạt được mục tiêu của Trầm Tu Cẩn đề ra, trừ phi xuất hiện kì tích.
Mà cô, cũng hi vọng có thể xuất hiện kì tích.
“Vả lại, Giản Đồng, cái người tên Kane đó rất nguy hiểm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng mỉm cười: “Đối với em mà nói, người nguy hiểm nhất chính là chủ tịch Trầm”
“Chị Mộng, em ra ngoài trước đây, có lẽ sẽ may mắn có việc thì sao”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tô Mộng không ngăn cản Giản Đồng, chỉ nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ bước đi có chút kì quặc ấy, trong mắt của Tô Mộng hiện lên sự thương xót… Đồ ngốc, cô không có việc làm, không phải là vì cô không may mắn đâu.
Trong phòng nghỉ ngơi của bộ quan hệ xã hội, Giản Đồng thất vọng chuẩn bị tan làm… Quả nhiên, hôm nay cũng giống với những hôm trước, một việc làm cũng không có.
Cô không ngốc, ngày một ngày hai như vậy, ngày ba ngày bốn như vậy, đây có lẽ là do vận mệnh của cô không được tốt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Gần một tháng như vậy… Ở đăng sau đó, trong lòng cô hiển nhiên sẽ lờ mờ hiểu ra cái gì đấy.
Ra khỏi Đông Hoàng, đi thẳng về khu kí túc xá của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ở trước cửa nhà, vẫn giống như ngày hôm qua, người con lai có tướng mạo tuyệt đẹp ấy, đang đứng ở đó.
Lần này, Giản Đồng không hỏi gì, chỉ đứng trước mặt người đàn ông đó, lấy chiếc chìa khóa ra, rồi mở cửa: “Vào đi, cậu chủ Kane”
Giọng nói thô khàn lãnh đạm nói: “Tôi đi nấu đồ ăn đêm cho anh”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kane nhìn theo bóng lưng của đâu vào đấy của Giản Đồng trong bếp, đôi môi hếch lên, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Vẫn như thường lệ, mì cô nấu, anh rất nhanh liền ăn sạch, lúc đặt chiếc bát xuống, ở góc bàn, có thêm một tờ phiếu 350 triệu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Món ăn đêm này, còn đắt đỏ xa xỉ hơn cả của nhà hàng Michelin, cậu chủ Kane, cậu có thể nói cho tôi nguyên nhân không?”
“Nguyên nhân gì?”
“Tại sao thà rằng mỗi ngày bỏ ra nhiều tiền như vậy, cũng phải đợi ở đây, để ăn đêm. Tôi rất rõ, bữa ăn đêm của tôi, không đáng nhiều tiền như vậy. Anh…cũng đừng nói rằng anh cảm thấy đáng nữa, cái tôi muốn biết chính là, anh cảm thấy bữa ăn đêm này đáng tiền, hay là thứ khác đáng tiền?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong mắt của Kane lộ ra chút kinh ngạc…
vốn cho rằng cô là một người phụ nữ thú vị yêu tiền, không ngờ răng, cô có thể nhìn thấu, vốn không hề mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi nhìn thấy vết thương trên trán của em, rất chướng mắt, mà tôi, lại là một người cảm thấy vui với việc thách thức”, Kane không hề giấu diếm, “Cô Giản, để tôi chữa trị cái vết thương trên trán của em nhé, có được không?”
Anh vừa nói, ngón tay thon dài, vừa chìa ra để chạm lên trán của Giản Đồng, Giản Đồng chau mày lại, né tránh đi.
“Muộn rồi, mời anh vê cho, cậu chủ Kane”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kane cũng không muốn ở lại nữa, không nói câu nào, đứng dậy đi ra ngoài cửa, Giản Đồng rất cẩn thận, tuy nói tiễn Kane đi ra đến cửa, nhưng cô vẫn đứng cách người đàn ông nguy hiểm đó, với khoảng cách gần một mét.
“Cậu chủ Kane, tạm… Ối ~” Chưa nói xong câu, liền bị người đàn ông ở phía trước kéo chặt, mà cô nhận thức được có gì đó không ổn, bèn giơ tay lên che đi cái trán… Nhưng vẫn muộn rồi, một cảm xúc ấm áp, được in trên trán của cô, ngay lập tức, liền lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng nổi giận, lần này cô đã rất cẩn thận để tránh khỏi phạm vi anh có thể tiếp xúc rồi!
“Rất thú vị sao!” Cô nói.
“Vết thương không chữa trị, sẽ bị nhiễm trùng”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh nói lần thứ ba rồi.
Trong ánh mắt của Giản Đồng nổi lên sự giận dữ, người này, tại sao lại cứ làm trái với ý muốn của cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em cũng có thể bảo tôi ngày mai không cần đến nữa, tôi bảo đảm, nếu như cô Giản nói với tôi câu này, tôi nhất định sẽ nghe theo lời của cô Giản”
Vùi Giản Đồng rủ tay xuống sát bên đùi, rồi nằm chặt thành nằm đấm.
Cô thiếu tiền, cô cực kì thiếu tiền!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ có thể ngậm ngùi không nói gì, sắc mặt cũng thay đổi.
Kane hơi hếch miệng lên… Anh biết được điểm yếu của cô, điểm yếu của cô, chính là tiền, mà thứ anh có nhiều nhất, chính là những tờ phiếu kia.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu như cô Giản không nói, vậy tôi sẽ mặc định rằng cô Giản rất hoan nghênh tôi đến ăn đêm nhé” Kane mỉm cười: “Vậy thì, cô Giản, tôi cũng không dám bảo đảm, đến lúc đó, tôi sẽ kiềm chế được kích động hôn lên vết thương trên trán của cô Giản rồi”
Giản Đồng cúi đầu, vẻ mặt khó coi… Nếu như có thể, cô thực sự muốn đuổi người này đi ngay lập tức, mãi mãi không gặp lại người này nữa.
Nhưng bây giờ, nguồn gốc cô có thể kiếm được tiền, lại là người đang ở trước mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Có phải, cậu chủ Kane rất thích rắc muối lên vết thương của người khác không?”
“Cô Giản nhầm rồi, tôi là đang giúp em chữa trị vết thương. Nếu như quá trình này, cô Giản cảm thấy không quen, vậy đó chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến lúc kết thúc chữa trị, thì vết thương của cô Giản sẽ khỏi, mọi thứ đều sẽ tốt lên”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vô liêm sỉ!
Hành động có thể tùy ý rắc muối lên vết thương của người khác, mà lại nói đường đường chính chính như vậy!
Vô liêm sỉ hết sứ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
c Mà cô, ở lúc này đây, lại không thể đưa ra sự lựa chọn nào khác, ai bảo cô…nợ 17 tỉ của Trầm Tu Cẩn chứ.
Dưới sự quan sát của Kane, Giản Đồng đấu tranh, Giản Đồng không bằng lòng, đều viết rất rõ ràng trên khuôn mặt của cô ấy, đột nhiên, Giản Đồng ngẩng đầu lên, “Cậu chủ Kane, tôi cần 17 tỉ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter