-
Chương 97: Chương 97:
Sau khi Tô Niệm Niệm mang thai, Ngô Doanh đã dừng tất cả các buổi diễn tập của cô mà không nói một lời nào, thậm chí sợ cô gái này vẫn bướng bỉnh với mình, nên đã vung tay thay đổi vai của cô.
Nếu không thể nhảy, thì việc đến đoàn múa cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy Tô Niệm Niệm chỉ ở nhà không làm gì cả.
Cô đã đủ rảnh rỗi rồi, nhưng ở nhà cô vẫn bị coi như châu báu, như thể cô là một vật dễ vỡ, dù cô có làm gì Bùi Ngôn Khanh cũng đứng cạnh để cằn nhằn bên tai.
Sau khi Lăng Tịnh biết cô có thai, bà với cả một gia đình đã vội vã đến.
Ngay cả Bùi Triết cũng đích thân đến, nhưng vì ông quá già và chân không tiện nên bà Tống phải đẩy xe lăn. Khuôn mặt trong trẻo và nghiêm túc của ông lão giãn ra, trong mắt có những giọt nước mắt khó thấy, được ông nhanh chóng che đi.
Tô Niệm Niệm được bao quanh bởi mọi người, lắng nghe một số người phụ nữ giải cô một câu bà một câu dặn dò một số điểm cần lưu ý. Lúc này, Bùi Điềm đã lớn thành một thiếu nữ đang yên lặng ngồi bên cạnh cô, cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ bụng cô, trong mắt tràn đầy sự mới lạ cùng chờ mong.
Lăng Tịnh thậm chí còn định sống ở đây, nhưng cuối cùng vẫn bị Bùi Ngôn Duyệt thuyết phục, nói rằng bà bận rộn, vì vậy cô ấy cũng có thể thuê một vài người giúp việc có kinh nghiệm.
Hai người họ đã thỏa thuận để tìm hai người giúp việc huy chương vàng danh giá nhất ở thành phố A, họ đã chi rất nhiều tiền để sắp xếp lịch trình cho năm tới.
Khi Bùi Ngôn Khanh đi làm về, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng sôi sùng sục trong phòng.
Tô Niệm Niệm ngồi ở giữa, bên tai cô nói huyên thuyên, cô gái nhỏ tựa hồ cũng đang cẩn thận lắng nghe, nhưng có quá nhiều thông tin, trong mắt không tránh khỏi lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhìn anh với ánh mắt cầu cứu, Bùi Ngôn Khanh tiến lên đỡ cô, "Mấy chuyện này con biết là được, con sẽ nói với Niệm Niệm.”
“Vả lại, có con chăm sóc cô ấy rồi.”
Thấy dáng vẻ kiên quyết của anh, Lăng Tịnh không khỏi tức giận, bà đứng dậy vươn ngón trỏ dùng sức chọc chọc vào trán Bùi Ngôn Khanh, "Nếu con có thể chăm sóc cho con bé, Niệm Niệm sẽ ngất xỉu trên sân khấu sao?"
"Là tại con nên mẹ mới không an tâm!"
Những lời này không chút lưu tình, nhưng lại đánh trúng điểm khó chịu nhất của Bùi Ngôn Khanh, anh cúi đầu, mím môi, nhất thời không nói nên lời.
“Được, được.” Tô Niệm Niệm cảm thấy có lỗi với anh, “Mẹ đừng trách anh ấy, là do con không chú ý.”
Lăng Tịnh thở ra một hơi, cũng không nói gì về anh, bà chỉ giải thích gọn gàng mọi chuyện, ăn tối xong, cả Bùi gia đều rời đi.
Ngày hôm sau, hai người được mời làm việc theo ca, trông coi Tô Niệm Niệm 24/24.
Phòng sách của Bùi Ngôn Khanh không còn chứa đầy tài liệu bí truyền về y học, anh bắt đầu chất đống bách khoa toàn thư về thai kỳ, cố gắng hết sức để dành thời gian về nhà sớm mỗi ngày.
Hai chị phụ việc cộng thêm Bùi Ngôn Khanh mỗi ngày đều chăm sóc tỉ mỉ, ngoại trừ phản ứng ốm nghén dữ dội bất thường, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.
Nhưng chỉ riêng cơn ốm nghén mệt mỏi này đã hành hạ cô gần hai tháng, ăn gì cô cũng nôn ra, chỉ trong một thời gian ngắn, Tô Niệm Niệm lại sụt cân rất nhiều.
Mỗi khi cô cảm thấy khó chịu, Bùi Ngôn Khanh đều ở bên cạnh cô, mấy lần mắt anh đều đỏ hoe, nhưng cuối cùng chỉ có thể kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng hỏi cô muốn ăn gì, sau đó cố gắng hết sức để đem đến.
Tuy nhiên, khẩu vị khi mang thai rất thất thường và thường thì món cô muốn ăn lúc trước sẽ đột nhiên bị loại bỏ ngay sau đó.
Trong ba tháng qua, Tô Niệm Niệm thường thức dậy vào lúc nửa đêm, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh, anh không biết mình đã thức bao lâu rồi, hay căn bản luôn không ngủ, đôi mắt đen láy hằn tia máu, có sự đau lòng, còn có sự tự trách, đầy rẫy những cảm xúc phức tạp.
“Sao còn chưa ngủ?” Hốc mắt Tô Niệm Niệm ướt át, “Ngày mai anh còn phải đi làm mà.”
“Anh không sao.” Trong bóng tối, thanh âm Bùi Ngôn Khanh rất thấp, “Anh vừa mới tỉnh, muốn nhìn Niệm Niệm của chúng ta.”
Tô Niệm Niệm biết hoàn toàn không phải như vậy, cô âm thầm cắn môi, đưa tay vuốt v e khuôn mặt của người đàn ông, che đi đôi mắt đẹp của anh.
Để giảm bớt áp lực cho anh, cô thấp giọng trò chuyện với anh: “Anh muốn sinh con trai hay con gái?”
“Đều được.” Giọng nam giống như đàn Cello vang lên bên tai cô, bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt ở bụng dưới của cô, “Con của chúng ta, đứa nào cũng đều tốt.”
“Thật sao?” Tô Niệm Niệm một chút cũng không tin.
Cô rõ ràng đã vài lần nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào búp bê của người khác, anh không thể rời mắt khỏi những con búp bê trong quảng cáo dành cho bà mẹ và em bé trên TV.
Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh dỗ dành: “Anh thì thầm nhỏ với em đi, em bé còn nhỏ, không nghe thấy đâu.”
“Không nói.” Bùi Ngôn Khanh quay đầu đi chỗ khác.
“Thế là có cái thích hơn rồi!" Tô Niệm Niệm cười nhéo cằm của nh, "Anh không cần lớn tiếng, em tự hỏi, nếu đúng là vậy thì anh liền nháy mắt một cái."
"Thích con gái?"
Trong bóng tối, Bùi Ngôn Khanh nháy mắt rất nhanh với cô.
-
Bùi Ngôn Khanh xin nghỉ phép và đi cùng cô trong suốt quá trình kiểm tra định kỳ.
Bác sĩ sản phụ khoa đương nhiên biết Bùi tiên sinh nổi tiếng, người thường có vẻ ngoài lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng bây giờ anh cúi đầu và cẩn thận ôm một cô gái nhỏ bước vào
Khi anh ngẩng đầu lên, vẫn còn sự căng thẳng giữa hai lông mày.
Tô Niệm Niệm đã đến đây một hoặc hai lần, cô đã hiểu toàn bộ quá trình, cô không muốn anh xin nghỉ phép chút nào, nhưng cô không thể cản anh, anh biết rõ thời gian khám thai hơn cô nên mỗi lần tài xế đưa cô đến, Bùi Ngôn Khanh đều ở bệnh viện dưới lầu chờ cô.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào hình ảnh siêu âm Doppler màu bốn chiều, sửng sốt, cười nói: “Chúc mừng, là một cặp song sinh.”
Ánh mắt Tô Niệm Niệm tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy người đàn ông bên cạnh nắm góc bàn, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, sắc mặt trắng bệch, "Diêu, bác sĩ Diêu, cô nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa không?”
Hiếm khi nhìn thấy Bùi thần tiên với bộ dạng mê mẩn như vậy, bác sĩ Diêu mỉm cười lặp lại: “Là một cặp song sinh.” Cô chỉ vào bức ảnh phía trên, “Anh tự nhìn đi.”
Bùi Ngôn Khanh nghiêng người về phía trước và cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mi mảnh che đi cảm xúc trong mắt anh, một lúc lâu không biết nên làm biểu cảm gì.
Sau khi rời khỏi phòng kiểm tra phụ sản, Tô Niệm Niệm nhìn bộ dạng lơ đãng của Bùi Ngôn Khanh, cô lắc áo của anh, "Anh sao vậy? Anh ngốc luôn rồi?"
Bùi Ngôn Khanh lấy tay lau nước mắt, xoay người ôm lấy cô, thanh âm khàn khàn nói: "Niệm Niệm, em vất vả rồi."
Khóe môi Tô Niệm Niệm cong lên, sự căng thẳng vì mang thai hai đứa con trong lòng dần biến mất, cô vươn tay ôm lại anh, "Chỉ cần anh thích là được."
Tin vui mang song thai lan đến tai mọi người, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Vừa đúng dịp lễ hội mùa xuân, Tô Diệm, người đã lâu không gặp, đã trở lại.
Lúc này Tô Niệm Niệm đã mang thai hơn bốn tháng, bụng dưới hơi nhô ra, chứng tỏ cô đang mang thai.
Ba tháng sau, phản ứng ốm nghén đã cải thiện rất nhiều, cộng thêm đồ ăn cô giúp việc nấu rất hợp khẩu vị nên thần sắc của Tô Niệm Niệm đã khá lên rất nhiều.
Khi Tô Diệm gặp lại Tô Niệm Niệm, toàn thân cô mũm mĩm, lông mày và đôi mắt non nớt trong ấn tượng của anh đã nhuốm một vẻ quyến rũ trưởng thành, nhưng đôi mắt của cô vẫn trong sáng, vừa nhìn đã biết cô được chiều chuộng đến mức chẳng có gì phiền não.
"Lần này trở về, còn muốn đi sao?" Tô Niệm Niệm hỏi anh.
Đã hơn một năm trôi qua, Tô Diệm đen hơn so với khi trước, nhưng thần thái lại điềm đạm và có năng lực hơn.
“Đủ chín tháng anh sẽ về.” Tô Diệm cười nói: “Lần sau anh dẫn chị dâu em đến gặp em.”
“Được.” Tô Niệm Niệm gật đầu, do dự một chút rồi nói: “Anh à, ngày dự sinh của em là giữa tháng bảy, anh nhớ quay lại gặp em nhé.”
Tô Diệm gõ gõ trán củacô, thản nhiên nói: "Anh đương nhiên sẽ trở về."
Anh khoanh chân ngồi xuống, nhướng mày cười nói: "Anh nghe nói đứa bé nhìn thấy ai trước tiên sẽ giống như vậy, anh sẽ cố gắng trở thành người đầu tiên."
Khi Bùi Ngôn Khanh đi tới, anh đã nghe thấy điều này. Anh mím môi dưới, "Đừng nhìn con gái tôi."
Tô Diệm:?
Anh cười giận dữ: "Ý anh là sao hả?"
Bùi Ngôn Khanh đặt tách trà xuống và nói một cách thẳng thắn, "nghĩa đen."
"Anh biết là trai hay gái rồi?"
Bùi Ngôn Khanh nghẹn ngào, "Tôi không biết."
"Cháu giống cậu." Tô Diệm hừ lạnh một tiếng: "Anh hiểu không? Tụi nhỏ nhất định giống em."
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tô Niệm Niệm không nhịn được cười nhìn hai đại nam nhân tranh cãi chuyện như vậy trước mặt mình, "Giống em, được chưa?"
“Không phải em cũng giống anh sao?” Tô Diệm chỉ chỉ mình một cái, hất cằm về phía Tô Niệm Niệm, “Anh và em gái của anh không phải được tạc từ cùng một khuôn sao?”
Bùi Ngôn Khanh lông mày giống nhau của hai người, không thể nói gì để bác bỏ.
Anh nhếch môi, duy trì sự bướng bỉnh cuối cùng: "Giống Niệm Niệm."
-
Tô Niệm Niệm được đưa vào bệnh viện một tuần trước ngày dự sinh vào giữa tháng Bảy.
Thành phố A đang ở giữa cái nóng như thiêu như đốt, mặt trời thiêu đốt đang chiếu xuống trái đất như lửa.
Mặc dù trong phòng đã bật điều hòa trung tâm, nhưng toàn thân vẫn có cảm giác khô khốc kéo dài.
Tô Niệm Niệm nửa dựa vào trên giường, bụng bầu nhô lên cao khi mang thai hai đứa trẻ, thoạt nhìn khá kinh ngạc.
Nhưng chính cô cũng không phát hiện ra, sau ba tháng mang thai, hai đứa bé đã ổn định, ngoan đến mức cưng chiều mẹ.
Ngày dự sinh ngày càng gần, Bùi Ngôn Khanh vẫn ở bên cạnh cô, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, luôn không dám rời xa một bước, sợ mắc sai lầm.
Ngược lại, hai người giúp việc cầm huy chương vàng được thuê với giá cao thì cảm thấy hơi chột da, nói là cầm tiền nhiều đến bỏng tay.
Họ nhìn nhau thất thần, bày tỏ chưa bao giờ thấy một ông chủ như vậy, một người chồng quan tâm đ ến vợ nhiều đến thế, thậm chí đến mức hận không thể để bản thân chịu đau thay cô.
Hôm nay Sở Ninh trở về Trung Quốc, cả hai đã lâu không gặp nhau, khi gặp nhau, hai cô gái thỉnh thoảng sẽ trò chuyện rôm rả cười nói.
Sở Ninh vẫn chưa ổn định, có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng không ai trong số họ có thể khiến cô ấy cảm thấy tươi mới vượt trên ba tháng.
Khi những người bạn thân nhất gặp nhau, họ không thể ngừng trò chuyện.
Nhìn thấy Tô Niệm Niệm bồn chồn không yên, lông mày Bùi Ngôn Khanh giật giật, lo lắng không thể ngồi yên.
Cuối cùng, anh tìm được một cái cớ, cách chức Sở Ninh và đuổi cô đi.
Đến cửa phòng bệnh, Sở Ninh phồng má, cười nhìn khuôn mặt ủ rũ của cậu nhỏ, "Đừng cau mày, lại nhăn mày nữa thì cậu già thật đấy."
Bùi Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu và nói một cách vô tư, "Đừng đến đây cho đến khi Niệm Niệm sinh.”
Sở Ninh lè lưỡi, "Được, được, được, con không tới là được chứ gì.”
"Bụng của cô ấy, nhìn vào liền sợ, cứ như vậy thì con lại thêm một ngày sợ kết hôn sinh con." Sở Ninh lẩm bẩm, sau đó hỏi: "Niệm Niệm mang thai, nhất định rất vất vả đúng không?"
“Ừm.” Tô Niệm Niệm thấp giọng đáp lại, nghe có chút nghẹn ngào.
“Đợi cô ấy sinh xong con sẽ quay lại.” Sở Ninh lo lắng nhìn anh, “Cậu nhỏ, đừng lo lắng quá, mọi người đều ở đây cả.”
“Được.” Bùi Ngôn Khanh mấp máy môi.
Sau khi tiễn Sở Ning đi, anh quay lại, mở cửa và nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tô Niệm Niệm.
Thấy cô như vậy, trong lòng Bùi Ngôn Khanh nảy ra một cái ý tưởng, bất đắc dĩ buồn cười: "Lại muốn ăn cái gì?"
Tô Niệm Niệm nhéo véo góc áo, phun ra mấy chữ: "Tôm cay."
"Không." Bùi Ngôn Khanh từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Làm ơn đi mà.” Tô Niệm Niệm làm nũng lay lay góc áo, “Em rất muốn ăn, ăn một miếng đi thôi, được không?”
Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng nắm lấy tay cô, "Không được ăn."
“Không phải em muốn ăn.” Tô Niệm Niệm cầm tay anh đặt lên bụng, chớp chớp mắt nhìn anh, “Là bảo bối của anh muốn ăn.”
Bùi Ngôn Khanh cong ngón tay, cảm nhận nhiệt độ dưới lòng bàn tay, cảm thấy trong lòng tê dại, anh chưa bao giờ có thể từ chối yêu cầu của Tô Niệm Niệm, một lúc sau, anh nhắm mắt lại thỏa hiệp: "Chỉ cho ăn một miếng thôi.”
"Tuyệt vời!"
Bùi Ngôn Khanh bảo dì giúp việc quay về làm tôm hùm, anh nhấn mạnh phải được làm sạch với ít dầu và ít cay hơn.
Dì gật đầu liên tục, cuối cùng cũng thấy giá trị sử dụng của mình, vội vàng quay về chuẩn bị.
Khi quay lại, Tô Niệm Niệm nhìn con tôm càng đỏ trước mặt, di chuyển ngón trỏ và cắn một miếng trước đôi mắt đang quan sát của Bùi Ngôn Khanh.
“Em ăn ba miếng nữa nhé?” Tô Niệm Niệm trợn tròn mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt khó đoán của anh, cô đành phải cúi đầu, “Hai miếng, không, một…”
"Được rồi, em không ăn nữa là được chứ gì.”
Bùi Ngôn Khanh trực tiếp đặt hộp cơm sang một bên.
Tô Niệm Niệm tức giận quay đầu lại, ót cô đối mặt với anh.
Bùi Ngôn Khanh nuông chiều tính khí của cô, một người nằm xuống ngủ, người kia ngồi bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô.
Lúc này bụng bắt đầu đau, lúc đầu Tô Niệm Niệm không để ý tới, nhưng thỉnh thoảng lại đau, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Tô Niệm Niệm không muốn Bùi Ngôn Khanh lo lắng chỉ vì một cử động nhỏ, vì vậy cô nghiến răng chịu đựng một lúc.
Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, quay sang véo tay Bùi Ngôn Khanh, nhỏ giọng nói: "Em... đau bụng."
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh biến đổi, vội vàng đứng dậy bấm chuông, ép chính mình bình tĩnh lại, "Anh đi gọi bác sĩ."
"Ừm..." Tô Niệm Niệm yếu ớt trả lời.
Người đàn ông nắm tay anh càng lúc càng chặt, Tô Niệm Niệm cảm nhận được sự căng thẳng của anh, dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn tay anh, "Đừng sợ, em không phải rất..."
Cô còn chưa nói xong đã bị một tiếng kêu đau đớn từ trong cổ họng cắt đứt, Tô Niệm Niệm nắm chặt tay anh, đau đớn kêu lên.
Bùi Ngôn Khanh để cô nắm tay mình, như thể không cảm thấy đau, anh vỗ lưng Tô Niệm Niệm và thấp giọng an ủi cô: "Anh ở đây, anh ở đây, nếu đau, em cứ nhéo anh đi, bác sĩ sẽ lập tức tới đây."
Sợ rằng Bùi Ngôn Khanh sẽ không bao giờ cho cô ăn tôm càng nữa, Tô Niệm Niệm đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình và nói: "Tất cả là do anh! Không cho em ăn tôm đấy. Bây giờ hay rồi, anh đang mất bình tĩnh đấy.”
"..."
Tô Niệm Niệm được đưa đến phòng phẫu thuật, cô nghe nói dáng vẻ của người phụ nữ sinh con trông rất xấu xí nên nghiêm cấm Bùi Ngôn Khanh vào.
Vì vậy Bùi Ngôn Khanh chỉ có thể đợi bên ngoài cửa phòng mổ, thẫn thờ nhìn xuống đất, dựa vào tường bất động như một con rối.
Không đến một giờ đồng hồ, Tô Diệm đã vội vàng chạy tới, ngẩn người ngồi ở trên băng ghế.
Trong 1 giờ, Lăng Tịnh, Sở Ninh và Bùi Ngôn Duyệt đều đến, họ sững sờ khi nhìn thấy hai người đứng và ngồi.
Lăng Tịnh vẫy tay trước mặt con trai: "Tỉnh đi, vợ con sắp sinh rồi."
Đôi mắt của Bùi Ngôn Khanh hơi chuyển động, anh ngước đôi mắt đỏ hoe lên.
"Yên tâm đi." Lăng Tịnh vỗ vai anh, "Con đã trải qua bao nhiêu ca phẫu thuật lớn nhỏ rồi? Con của Niệm Niệm sẽ bình an vô sự."
Bùi Ngôn Khanh lắc đầu, anh ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn đến mức anh không nghe thấy: "Con sợ cô ấy sẽ đau."
Tô Diệm ngồi một hồi, lại đứng lên, một lúc sau, lo lắng ngồi xuống, tới lui lui.
Đôi mắt Sở Ninh bị sự chuyển động của anh lay đến đau đầu, “Anh ngừng lại đi.”
Tô Diệm: "..."
Chỉ có hai người đàn ông ở đây, cả hai đều là bác sĩ nhưng họ lại đều sợ điều này.
Thấy vậy, Bùi Ngôn Duyệt cố nén một nụ cười và trao đổi ánh mắt với Lăng Tịnh.
Phẫu thuật cực kỳ lâu, ngoài cửa không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, toàn bộ quá trình đối với người trong và ngoài cửa đều cực kỳ dày vò.
Cô được đưa vào lúc hai giờ, và lúc năm giờ, Trình Cẩn dẫn Bùi Điềm từ lớp học kèm ra.
Bùi Điềm liếc nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấ Bùi Ngôn Khanh, tiến lên nắm lấy tay anh an ủi: "Chú, thím sẽ ra ngay thôi, chú tin Điềm Điềm nhé."
“Chú, đừng sợ."
Bùi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, giơ tay xoa đầu cô, "Được."
Có lẽ là miệng mồm Bùi Điềm linh, vừa mới nói xong, cửa phòng mổ mở ra, Bùi Ngôn Khanh nhìn sang, bác sĩ đẩy giường ra, Tô Niệm Niệm nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, môi tái nhợt.
Nhìn từ xa, có hai đứa bé nhỏ nằm bên cạnh cô, quấn khăn trắng.
Bác sĩ Diệu tháo khẩu trang ra, gật đầu với Bùi Ngôn Khanh, "Chúc mừng bác sĩ Bùi, long phượng trình tường.”
“Long phượng!” Lăng Tịnh che miệng, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, “Thì ra là long phượng!”
Mấy người xúm lại vây lấy giường bệnh, Lăng Tịnh cùng Sở Ninh một mình ôm đứa nhỏ, không thể đặt xuống.
Bùi Ngôn Khanh ngay lập tức muốn đi tới, nhưng khi anh di chuyển hai chân, nó đã đông cứng tại chỗ.
Đứng quá lâu, khi anh lại nhấc chân lên đã tê dại không đi được, anh nhìn Tô Diệm ngồi bên cạnh, "Mau đi, đi gặp Niệm Niệm."
Tô Diệm yên lặng xoa xoa bắp chân cũng đau nhức tê dại, bực bội nói: “Chân em tê liệt rồi!”
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Cố nén cảm giác khó chịu, anh nhấc chân đi về phía giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Niệm Niệm, lòng anh cảm thấy đau nhói.
Đi theo một đường vào phòng bệnh, Bùi Ngôn Khanh đứng bên giường, lấy khăn tắm tỉ mỉ lau mặt cho Tô Niệm Niệm, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhắm mắt lại bình tĩnh hít thở: "Em vất vả rồi."
“Không vất vả.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm vẫn có chút yếu ớt.
Cô nghĩ đến mấy tiếng đồng hồ một mình, lưu luyến vòng tay ôm lấy cổ anh, "Thật tuyệt, mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh."
Bùi Ngôn Khanh không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên bàn tay cô.
Mãi cho đến khi cửa đột nhiên bị gõ vang, Tô Diệm mới từng bước một đi vào, "Như thế nào?"
Tô Niệm Niệm nhìn qua, dừng một chút, "Anh, chân anh làm sao vậy?"
Tô Diệm dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Tô Niệm Niệm: "Vậy sao anh không đi cho đàng hoàng?”
Tô Diệm: "..."
Tô Niệm Niệm lại hỏi anh: "Anh đã nhìn thấy đứa bé chưa?"
“Chưa.” Tô Diệm đáp.
Chỉ nhảy đến đây, không biết anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
"Anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy đứa bé sao?"
Tô Diệm thản nhiên nói: "Anh giành không được."
Anh bước tới cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Niệm Niệm, thấy tình trạng của cô không tệ, anh mới yên tâm, sau đó lười biếng dựa vào chiếc ghế bên cạnh cô.
Lúc này, Sở Ninh bế đứa bé trong tay đi vào cửa phòng bệnh, cười nói: "Niệm Niệm, tớ đã truyền lại vẻ đẹp của mình cho em gái rồi."
Lăng Tịnh ôm một đứa khác đi theo phía sau, cười nói với Tô Niệm Niệm: "Anh trai quá đẹp, vừa nhìn đã thấy giống Niệm Niệm chúng ta rồi.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy bất ngờ, xoa tay vào nhau và chờ đợi những đứa con xinh đẹp của mình.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo như một ông cụ già của đứa bé, cô sững người tại chỗ.
Đây là ai.
Cái này! Chắc chắn! Không! Giống! Cô!
Nếu không thể nhảy, thì việc đến đoàn múa cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy Tô Niệm Niệm chỉ ở nhà không làm gì cả.
Cô đã đủ rảnh rỗi rồi, nhưng ở nhà cô vẫn bị coi như châu báu, như thể cô là một vật dễ vỡ, dù cô có làm gì Bùi Ngôn Khanh cũng đứng cạnh để cằn nhằn bên tai.
Sau khi Lăng Tịnh biết cô có thai, bà với cả một gia đình đã vội vã đến.
Ngay cả Bùi Triết cũng đích thân đến, nhưng vì ông quá già và chân không tiện nên bà Tống phải đẩy xe lăn. Khuôn mặt trong trẻo và nghiêm túc của ông lão giãn ra, trong mắt có những giọt nước mắt khó thấy, được ông nhanh chóng che đi.
Tô Niệm Niệm được bao quanh bởi mọi người, lắng nghe một số người phụ nữ giải cô một câu bà một câu dặn dò một số điểm cần lưu ý. Lúc này, Bùi Điềm đã lớn thành một thiếu nữ đang yên lặng ngồi bên cạnh cô, cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ bụng cô, trong mắt tràn đầy sự mới lạ cùng chờ mong.
Lăng Tịnh thậm chí còn định sống ở đây, nhưng cuối cùng vẫn bị Bùi Ngôn Duyệt thuyết phục, nói rằng bà bận rộn, vì vậy cô ấy cũng có thể thuê một vài người giúp việc có kinh nghiệm.
Hai người họ đã thỏa thuận để tìm hai người giúp việc huy chương vàng danh giá nhất ở thành phố A, họ đã chi rất nhiều tiền để sắp xếp lịch trình cho năm tới.
Khi Bùi Ngôn Khanh đi làm về, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng sôi sùng sục trong phòng.
Tô Niệm Niệm ngồi ở giữa, bên tai cô nói huyên thuyên, cô gái nhỏ tựa hồ cũng đang cẩn thận lắng nghe, nhưng có quá nhiều thông tin, trong mắt không tránh khỏi lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhìn anh với ánh mắt cầu cứu, Bùi Ngôn Khanh tiến lên đỡ cô, "Mấy chuyện này con biết là được, con sẽ nói với Niệm Niệm.”
“Vả lại, có con chăm sóc cô ấy rồi.”
Thấy dáng vẻ kiên quyết của anh, Lăng Tịnh không khỏi tức giận, bà đứng dậy vươn ngón trỏ dùng sức chọc chọc vào trán Bùi Ngôn Khanh, "Nếu con có thể chăm sóc cho con bé, Niệm Niệm sẽ ngất xỉu trên sân khấu sao?"
"Là tại con nên mẹ mới không an tâm!"
Những lời này không chút lưu tình, nhưng lại đánh trúng điểm khó chịu nhất của Bùi Ngôn Khanh, anh cúi đầu, mím môi, nhất thời không nói nên lời.
“Được, được.” Tô Niệm Niệm cảm thấy có lỗi với anh, “Mẹ đừng trách anh ấy, là do con không chú ý.”
Lăng Tịnh thở ra một hơi, cũng không nói gì về anh, bà chỉ giải thích gọn gàng mọi chuyện, ăn tối xong, cả Bùi gia đều rời đi.
Ngày hôm sau, hai người được mời làm việc theo ca, trông coi Tô Niệm Niệm 24/24.
Phòng sách của Bùi Ngôn Khanh không còn chứa đầy tài liệu bí truyền về y học, anh bắt đầu chất đống bách khoa toàn thư về thai kỳ, cố gắng hết sức để dành thời gian về nhà sớm mỗi ngày.
Hai chị phụ việc cộng thêm Bùi Ngôn Khanh mỗi ngày đều chăm sóc tỉ mỉ, ngoại trừ phản ứng ốm nghén dữ dội bất thường, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.
Nhưng chỉ riêng cơn ốm nghén mệt mỏi này đã hành hạ cô gần hai tháng, ăn gì cô cũng nôn ra, chỉ trong một thời gian ngắn, Tô Niệm Niệm lại sụt cân rất nhiều.
Mỗi khi cô cảm thấy khó chịu, Bùi Ngôn Khanh đều ở bên cạnh cô, mấy lần mắt anh đều đỏ hoe, nhưng cuối cùng chỉ có thể kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng hỏi cô muốn ăn gì, sau đó cố gắng hết sức để đem đến.
Tuy nhiên, khẩu vị khi mang thai rất thất thường và thường thì món cô muốn ăn lúc trước sẽ đột nhiên bị loại bỏ ngay sau đó.
Trong ba tháng qua, Tô Niệm Niệm thường thức dậy vào lúc nửa đêm, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh, anh không biết mình đã thức bao lâu rồi, hay căn bản luôn không ngủ, đôi mắt đen láy hằn tia máu, có sự đau lòng, còn có sự tự trách, đầy rẫy những cảm xúc phức tạp.
“Sao còn chưa ngủ?” Hốc mắt Tô Niệm Niệm ướt át, “Ngày mai anh còn phải đi làm mà.”
“Anh không sao.” Trong bóng tối, thanh âm Bùi Ngôn Khanh rất thấp, “Anh vừa mới tỉnh, muốn nhìn Niệm Niệm của chúng ta.”
Tô Niệm Niệm biết hoàn toàn không phải như vậy, cô âm thầm cắn môi, đưa tay vuốt v e khuôn mặt của người đàn ông, che đi đôi mắt đẹp của anh.
Để giảm bớt áp lực cho anh, cô thấp giọng trò chuyện với anh: “Anh muốn sinh con trai hay con gái?”
“Đều được.” Giọng nam giống như đàn Cello vang lên bên tai cô, bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt ở bụng dưới của cô, “Con của chúng ta, đứa nào cũng đều tốt.”
“Thật sao?” Tô Niệm Niệm một chút cũng không tin.
Cô rõ ràng đã vài lần nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào búp bê của người khác, anh không thể rời mắt khỏi những con búp bê trong quảng cáo dành cho bà mẹ và em bé trên TV.
Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh dỗ dành: “Anh thì thầm nhỏ với em đi, em bé còn nhỏ, không nghe thấy đâu.”
“Không nói.” Bùi Ngôn Khanh quay đầu đi chỗ khác.
“Thế là có cái thích hơn rồi!" Tô Niệm Niệm cười nhéo cằm của nh, "Anh không cần lớn tiếng, em tự hỏi, nếu đúng là vậy thì anh liền nháy mắt một cái."
"Thích con gái?"
Trong bóng tối, Bùi Ngôn Khanh nháy mắt rất nhanh với cô.
-
Bùi Ngôn Khanh xin nghỉ phép và đi cùng cô trong suốt quá trình kiểm tra định kỳ.
Bác sĩ sản phụ khoa đương nhiên biết Bùi tiên sinh nổi tiếng, người thường có vẻ ngoài lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng bây giờ anh cúi đầu và cẩn thận ôm một cô gái nhỏ bước vào
Khi anh ngẩng đầu lên, vẫn còn sự căng thẳng giữa hai lông mày.
Tô Niệm Niệm đã đến đây một hoặc hai lần, cô đã hiểu toàn bộ quá trình, cô không muốn anh xin nghỉ phép chút nào, nhưng cô không thể cản anh, anh biết rõ thời gian khám thai hơn cô nên mỗi lần tài xế đưa cô đến, Bùi Ngôn Khanh đều ở bệnh viện dưới lầu chờ cô.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào hình ảnh siêu âm Doppler màu bốn chiều, sửng sốt, cười nói: “Chúc mừng, là một cặp song sinh.”
Ánh mắt Tô Niệm Niệm tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy người đàn ông bên cạnh nắm góc bàn, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, sắc mặt trắng bệch, "Diêu, bác sĩ Diêu, cô nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa không?”
Hiếm khi nhìn thấy Bùi thần tiên với bộ dạng mê mẩn như vậy, bác sĩ Diêu mỉm cười lặp lại: “Là một cặp song sinh.” Cô chỉ vào bức ảnh phía trên, “Anh tự nhìn đi.”
Bùi Ngôn Khanh nghiêng người về phía trước và cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mi mảnh che đi cảm xúc trong mắt anh, một lúc lâu không biết nên làm biểu cảm gì.
Sau khi rời khỏi phòng kiểm tra phụ sản, Tô Niệm Niệm nhìn bộ dạng lơ đãng của Bùi Ngôn Khanh, cô lắc áo của anh, "Anh sao vậy? Anh ngốc luôn rồi?"
Bùi Ngôn Khanh lấy tay lau nước mắt, xoay người ôm lấy cô, thanh âm khàn khàn nói: "Niệm Niệm, em vất vả rồi."
Khóe môi Tô Niệm Niệm cong lên, sự căng thẳng vì mang thai hai đứa con trong lòng dần biến mất, cô vươn tay ôm lại anh, "Chỉ cần anh thích là được."
Tin vui mang song thai lan đến tai mọi người, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Vừa đúng dịp lễ hội mùa xuân, Tô Diệm, người đã lâu không gặp, đã trở lại.
Lúc này Tô Niệm Niệm đã mang thai hơn bốn tháng, bụng dưới hơi nhô ra, chứng tỏ cô đang mang thai.
Ba tháng sau, phản ứng ốm nghén đã cải thiện rất nhiều, cộng thêm đồ ăn cô giúp việc nấu rất hợp khẩu vị nên thần sắc của Tô Niệm Niệm đã khá lên rất nhiều.
Khi Tô Diệm gặp lại Tô Niệm Niệm, toàn thân cô mũm mĩm, lông mày và đôi mắt non nớt trong ấn tượng của anh đã nhuốm một vẻ quyến rũ trưởng thành, nhưng đôi mắt của cô vẫn trong sáng, vừa nhìn đã biết cô được chiều chuộng đến mức chẳng có gì phiền não.
"Lần này trở về, còn muốn đi sao?" Tô Niệm Niệm hỏi anh.
Đã hơn một năm trôi qua, Tô Diệm đen hơn so với khi trước, nhưng thần thái lại điềm đạm và có năng lực hơn.
“Đủ chín tháng anh sẽ về.” Tô Diệm cười nói: “Lần sau anh dẫn chị dâu em đến gặp em.”
“Được.” Tô Niệm Niệm gật đầu, do dự một chút rồi nói: “Anh à, ngày dự sinh của em là giữa tháng bảy, anh nhớ quay lại gặp em nhé.”
Tô Diệm gõ gõ trán củacô, thản nhiên nói: "Anh đương nhiên sẽ trở về."
Anh khoanh chân ngồi xuống, nhướng mày cười nói: "Anh nghe nói đứa bé nhìn thấy ai trước tiên sẽ giống như vậy, anh sẽ cố gắng trở thành người đầu tiên."
Khi Bùi Ngôn Khanh đi tới, anh đã nghe thấy điều này. Anh mím môi dưới, "Đừng nhìn con gái tôi."
Tô Diệm:?
Anh cười giận dữ: "Ý anh là sao hả?"
Bùi Ngôn Khanh đặt tách trà xuống và nói một cách thẳng thắn, "nghĩa đen."
"Anh biết là trai hay gái rồi?"
Bùi Ngôn Khanh nghẹn ngào, "Tôi không biết."
"Cháu giống cậu." Tô Diệm hừ lạnh một tiếng: "Anh hiểu không? Tụi nhỏ nhất định giống em."
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tô Niệm Niệm không nhịn được cười nhìn hai đại nam nhân tranh cãi chuyện như vậy trước mặt mình, "Giống em, được chưa?"
“Không phải em cũng giống anh sao?” Tô Diệm chỉ chỉ mình một cái, hất cằm về phía Tô Niệm Niệm, “Anh và em gái của anh không phải được tạc từ cùng một khuôn sao?”
Bùi Ngôn Khanh lông mày giống nhau của hai người, không thể nói gì để bác bỏ.
Anh nhếch môi, duy trì sự bướng bỉnh cuối cùng: "Giống Niệm Niệm."
-
Tô Niệm Niệm được đưa vào bệnh viện một tuần trước ngày dự sinh vào giữa tháng Bảy.
Thành phố A đang ở giữa cái nóng như thiêu như đốt, mặt trời thiêu đốt đang chiếu xuống trái đất như lửa.
Mặc dù trong phòng đã bật điều hòa trung tâm, nhưng toàn thân vẫn có cảm giác khô khốc kéo dài.
Tô Niệm Niệm nửa dựa vào trên giường, bụng bầu nhô lên cao khi mang thai hai đứa trẻ, thoạt nhìn khá kinh ngạc.
Nhưng chính cô cũng không phát hiện ra, sau ba tháng mang thai, hai đứa bé đã ổn định, ngoan đến mức cưng chiều mẹ.
Ngày dự sinh ngày càng gần, Bùi Ngôn Khanh vẫn ở bên cạnh cô, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, luôn không dám rời xa một bước, sợ mắc sai lầm.
Ngược lại, hai người giúp việc cầm huy chương vàng được thuê với giá cao thì cảm thấy hơi chột da, nói là cầm tiền nhiều đến bỏng tay.
Họ nhìn nhau thất thần, bày tỏ chưa bao giờ thấy một ông chủ như vậy, một người chồng quan tâm đ ến vợ nhiều đến thế, thậm chí đến mức hận không thể để bản thân chịu đau thay cô.
Hôm nay Sở Ninh trở về Trung Quốc, cả hai đã lâu không gặp nhau, khi gặp nhau, hai cô gái thỉnh thoảng sẽ trò chuyện rôm rả cười nói.
Sở Ninh vẫn chưa ổn định, có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng không ai trong số họ có thể khiến cô ấy cảm thấy tươi mới vượt trên ba tháng.
Khi những người bạn thân nhất gặp nhau, họ không thể ngừng trò chuyện.
Nhìn thấy Tô Niệm Niệm bồn chồn không yên, lông mày Bùi Ngôn Khanh giật giật, lo lắng không thể ngồi yên.
Cuối cùng, anh tìm được một cái cớ, cách chức Sở Ninh và đuổi cô đi.
Đến cửa phòng bệnh, Sở Ninh phồng má, cười nhìn khuôn mặt ủ rũ của cậu nhỏ, "Đừng cau mày, lại nhăn mày nữa thì cậu già thật đấy."
Bùi Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu và nói một cách vô tư, "Đừng đến đây cho đến khi Niệm Niệm sinh.”
Sở Ninh lè lưỡi, "Được, được, được, con không tới là được chứ gì.”
"Bụng của cô ấy, nhìn vào liền sợ, cứ như vậy thì con lại thêm một ngày sợ kết hôn sinh con." Sở Ninh lẩm bẩm, sau đó hỏi: "Niệm Niệm mang thai, nhất định rất vất vả đúng không?"
“Ừm.” Tô Niệm Niệm thấp giọng đáp lại, nghe có chút nghẹn ngào.
“Đợi cô ấy sinh xong con sẽ quay lại.” Sở Ninh lo lắng nhìn anh, “Cậu nhỏ, đừng lo lắng quá, mọi người đều ở đây cả.”
“Được.” Bùi Ngôn Khanh mấp máy môi.
Sau khi tiễn Sở Ning đi, anh quay lại, mở cửa và nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tô Niệm Niệm.
Thấy cô như vậy, trong lòng Bùi Ngôn Khanh nảy ra một cái ý tưởng, bất đắc dĩ buồn cười: "Lại muốn ăn cái gì?"
Tô Niệm Niệm nhéo véo góc áo, phun ra mấy chữ: "Tôm cay."
"Không." Bùi Ngôn Khanh từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Làm ơn đi mà.” Tô Niệm Niệm làm nũng lay lay góc áo, “Em rất muốn ăn, ăn một miếng đi thôi, được không?”
Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng nắm lấy tay cô, "Không được ăn."
“Không phải em muốn ăn.” Tô Niệm Niệm cầm tay anh đặt lên bụng, chớp chớp mắt nhìn anh, “Là bảo bối của anh muốn ăn.”
Bùi Ngôn Khanh cong ngón tay, cảm nhận nhiệt độ dưới lòng bàn tay, cảm thấy trong lòng tê dại, anh chưa bao giờ có thể từ chối yêu cầu của Tô Niệm Niệm, một lúc sau, anh nhắm mắt lại thỏa hiệp: "Chỉ cho ăn một miếng thôi.”
"Tuyệt vời!"
Bùi Ngôn Khanh bảo dì giúp việc quay về làm tôm hùm, anh nhấn mạnh phải được làm sạch với ít dầu và ít cay hơn.
Dì gật đầu liên tục, cuối cùng cũng thấy giá trị sử dụng của mình, vội vàng quay về chuẩn bị.
Khi quay lại, Tô Niệm Niệm nhìn con tôm càng đỏ trước mặt, di chuyển ngón trỏ và cắn một miếng trước đôi mắt đang quan sát của Bùi Ngôn Khanh.
“Em ăn ba miếng nữa nhé?” Tô Niệm Niệm trợn tròn mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt khó đoán của anh, cô đành phải cúi đầu, “Hai miếng, không, một…”
"Được rồi, em không ăn nữa là được chứ gì.”
Bùi Ngôn Khanh trực tiếp đặt hộp cơm sang một bên.
Tô Niệm Niệm tức giận quay đầu lại, ót cô đối mặt với anh.
Bùi Ngôn Khanh nuông chiều tính khí của cô, một người nằm xuống ngủ, người kia ngồi bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô.
Lúc này bụng bắt đầu đau, lúc đầu Tô Niệm Niệm không để ý tới, nhưng thỉnh thoảng lại đau, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Tô Niệm Niệm không muốn Bùi Ngôn Khanh lo lắng chỉ vì một cử động nhỏ, vì vậy cô nghiến răng chịu đựng một lúc.
Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, quay sang véo tay Bùi Ngôn Khanh, nhỏ giọng nói: "Em... đau bụng."
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh biến đổi, vội vàng đứng dậy bấm chuông, ép chính mình bình tĩnh lại, "Anh đi gọi bác sĩ."
"Ừm..." Tô Niệm Niệm yếu ớt trả lời.
Người đàn ông nắm tay anh càng lúc càng chặt, Tô Niệm Niệm cảm nhận được sự căng thẳng của anh, dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn tay anh, "Đừng sợ, em không phải rất..."
Cô còn chưa nói xong đã bị một tiếng kêu đau đớn từ trong cổ họng cắt đứt, Tô Niệm Niệm nắm chặt tay anh, đau đớn kêu lên.
Bùi Ngôn Khanh để cô nắm tay mình, như thể không cảm thấy đau, anh vỗ lưng Tô Niệm Niệm và thấp giọng an ủi cô: "Anh ở đây, anh ở đây, nếu đau, em cứ nhéo anh đi, bác sĩ sẽ lập tức tới đây."
Sợ rằng Bùi Ngôn Khanh sẽ không bao giờ cho cô ăn tôm càng nữa, Tô Niệm Niệm đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình và nói: "Tất cả là do anh! Không cho em ăn tôm đấy. Bây giờ hay rồi, anh đang mất bình tĩnh đấy.”
"..."
Tô Niệm Niệm được đưa đến phòng phẫu thuật, cô nghe nói dáng vẻ của người phụ nữ sinh con trông rất xấu xí nên nghiêm cấm Bùi Ngôn Khanh vào.
Vì vậy Bùi Ngôn Khanh chỉ có thể đợi bên ngoài cửa phòng mổ, thẫn thờ nhìn xuống đất, dựa vào tường bất động như một con rối.
Không đến một giờ đồng hồ, Tô Diệm đã vội vàng chạy tới, ngẩn người ngồi ở trên băng ghế.
Trong 1 giờ, Lăng Tịnh, Sở Ninh và Bùi Ngôn Duyệt đều đến, họ sững sờ khi nhìn thấy hai người đứng và ngồi.
Lăng Tịnh vẫy tay trước mặt con trai: "Tỉnh đi, vợ con sắp sinh rồi."
Đôi mắt của Bùi Ngôn Khanh hơi chuyển động, anh ngước đôi mắt đỏ hoe lên.
"Yên tâm đi." Lăng Tịnh vỗ vai anh, "Con đã trải qua bao nhiêu ca phẫu thuật lớn nhỏ rồi? Con của Niệm Niệm sẽ bình an vô sự."
Bùi Ngôn Khanh lắc đầu, anh ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn đến mức anh không nghe thấy: "Con sợ cô ấy sẽ đau."
Tô Diệm ngồi một hồi, lại đứng lên, một lúc sau, lo lắng ngồi xuống, tới lui lui.
Đôi mắt Sở Ninh bị sự chuyển động của anh lay đến đau đầu, “Anh ngừng lại đi.”
Tô Diệm: "..."
Chỉ có hai người đàn ông ở đây, cả hai đều là bác sĩ nhưng họ lại đều sợ điều này.
Thấy vậy, Bùi Ngôn Duyệt cố nén một nụ cười và trao đổi ánh mắt với Lăng Tịnh.
Phẫu thuật cực kỳ lâu, ngoài cửa không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, toàn bộ quá trình đối với người trong và ngoài cửa đều cực kỳ dày vò.
Cô được đưa vào lúc hai giờ, và lúc năm giờ, Trình Cẩn dẫn Bùi Điềm từ lớp học kèm ra.
Bùi Điềm liếc nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấ Bùi Ngôn Khanh, tiến lên nắm lấy tay anh an ủi: "Chú, thím sẽ ra ngay thôi, chú tin Điềm Điềm nhé."
“Chú, đừng sợ."
Bùi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, giơ tay xoa đầu cô, "Được."
Có lẽ là miệng mồm Bùi Điềm linh, vừa mới nói xong, cửa phòng mổ mở ra, Bùi Ngôn Khanh nhìn sang, bác sĩ đẩy giường ra, Tô Niệm Niệm nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, môi tái nhợt.
Nhìn từ xa, có hai đứa bé nhỏ nằm bên cạnh cô, quấn khăn trắng.
Bác sĩ Diệu tháo khẩu trang ra, gật đầu với Bùi Ngôn Khanh, "Chúc mừng bác sĩ Bùi, long phượng trình tường.”
“Long phượng!” Lăng Tịnh che miệng, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, “Thì ra là long phượng!”
Mấy người xúm lại vây lấy giường bệnh, Lăng Tịnh cùng Sở Ninh một mình ôm đứa nhỏ, không thể đặt xuống.
Bùi Ngôn Khanh ngay lập tức muốn đi tới, nhưng khi anh di chuyển hai chân, nó đã đông cứng tại chỗ.
Đứng quá lâu, khi anh lại nhấc chân lên đã tê dại không đi được, anh nhìn Tô Diệm ngồi bên cạnh, "Mau đi, đi gặp Niệm Niệm."
Tô Diệm yên lặng xoa xoa bắp chân cũng đau nhức tê dại, bực bội nói: “Chân em tê liệt rồi!”
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Cố nén cảm giác khó chịu, anh nhấc chân đi về phía giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Niệm Niệm, lòng anh cảm thấy đau nhói.
Đi theo một đường vào phòng bệnh, Bùi Ngôn Khanh đứng bên giường, lấy khăn tắm tỉ mỉ lau mặt cho Tô Niệm Niệm, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhắm mắt lại bình tĩnh hít thở: "Em vất vả rồi."
“Không vất vả.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm vẫn có chút yếu ớt.
Cô nghĩ đến mấy tiếng đồng hồ một mình, lưu luyến vòng tay ôm lấy cổ anh, "Thật tuyệt, mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh."
Bùi Ngôn Khanh không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên bàn tay cô.
Mãi cho đến khi cửa đột nhiên bị gõ vang, Tô Diệm mới từng bước một đi vào, "Như thế nào?"
Tô Niệm Niệm nhìn qua, dừng một chút, "Anh, chân anh làm sao vậy?"
Tô Diệm dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Tô Niệm Niệm: "Vậy sao anh không đi cho đàng hoàng?”
Tô Diệm: "..."
Tô Niệm Niệm lại hỏi anh: "Anh đã nhìn thấy đứa bé chưa?"
“Chưa.” Tô Diệm đáp.
Chỉ nhảy đến đây, không biết anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
"Anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy đứa bé sao?"
Tô Diệm thản nhiên nói: "Anh giành không được."
Anh bước tới cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Niệm Niệm, thấy tình trạng của cô không tệ, anh mới yên tâm, sau đó lười biếng dựa vào chiếc ghế bên cạnh cô.
Lúc này, Sở Ninh bế đứa bé trong tay đi vào cửa phòng bệnh, cười nói: "Niệm Niệm, tớ đã truyền lại vẻ đẹp của mình cho em gái rồi."
Lăng Tịnh ôm một đứa khác đi theo phía sau, cười nói với Tô Niệm Niệm: "Anh trai quá đẹp, vừa nhìn đã thấy giống Niệm Niệm chúng ta rồi.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy bất ngờ, xoa tay vào nhau và chờ đợi những đứa con xinh đẹp của mình.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo như một ông cụ già của đứa bé, cô sững người tại chỗ.
Đây là ai.
Cái này! Chắc chắn! Không! Giống! Cô!