Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338 võ đạo không quan trọng.
Về sau, sự tình bại lộ, chưởng quỷ của tửu lầu nọ sai người bắt tỷ tỷ hắn đi, Giang Tà cũng bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, khiến hắn nằm liệt giường ba ngày ba đêm.
Từ dạo ấy, hai tỷ đệ vốn sống nương tựa vào nhau đã bị chia cách, không còn gặp lại.
Về sau, Giang Tà đạt được cơ duyên, tu luyện võ đạo, bắt trói tên chưởng quỹ tửu lầu tra hỏi, mới biết rằng tỷ tỷ nắm đó của hắn đã bị bán đi, bán vào một kỹ viện trong thành.
Ngày hôm ấy, tửu lầu cháy lửa ngút trời, nhưng ngọn lửa ấy vẫn không thể nào sánh được với lửa giận trong lòng hắn.
"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tìm ra tỷ!"
Trút giận trong sơn dã một phen xong, Giang Tà lại đi tiếp vào thành, thế nhưng kỹ viện đó đã đóng cửa từ mấy năm về trước.
Manh mối về tỷ tỷ bị cắt đứt ngay lúc ấy.
Suốt một thời gian rất lâu sau đó, Giang Tà đều một mực dò hỏi và tìm kiếm.
Nhưng rốt cuộc mọi chuyện vẫn không có tiến triển, sau cùng hắn đành phải gia nhập Ma Sát Tông, cam tâm tình nguyện trở thành một phần tử tà phái.
Vì cái gì?
Bởi vì cơ quan tình báo của tổ chức này rất mạnh!
Thế nhưng.
Cho dù mượn nhờ cơ quan tình báo lớn mạnh của Ma Sát Tông, Giang Tà vẫn không thể tìm được tỷ tỷ mình. Điều đó khiến gã tuyệt vọng vô cùng, thậm chí gã từng nghĩ, phải chăng tỷ tỷ mình đã qua đời.
Không!
Chỉ cần không có chứng cứ, vậy tỷ tỷ nhất định vẫn còn sống, mình phải tiếp tục tìm kiếm, cho dù có phải tìm cả đời!
"Tiểu Tà à, tuy cha mẹ chúng ta đã mất, nhưng nhà chúng ta vẫn còn, cho dù sau này có vất vả thế nào, đệ nhất định cũng phải sống thật tốt nhé!"
Đó là lời tỷ tỷ hắn đã căn dặn năm ấy, Giang Tà luôn ghi nhớ khắc sâu trong lòng.
Vì vậy cho nên, sau khi khổ cực kiếm tìm không có kết quả, hắn đánh phải lưu lại Giang Gia Trấn, hy vọng một ngày nào đó, người tỷ tỷ còn sống trên nhân thế sẽ trở về, trở về căn nhà tồi tàn rách nát này.
Đáng tiếc.
Từng năm từng tháng đợi chờ mòn mỏi, mà người thì vẫn không một tin tức.
Vì vướng bận chuyện tỷ tỷ của mình, cho nên Giang Tà vốn có thể trở nên rất mạnh, lại phải mất thời gian rất lâu mới đột phá đến Võ Vương.
Đối với hắn mà nói, võ đạo không quan trọng.
Nếu có thể tìm được người thân duy nhất của mình trên thế gian này, dù tu vi có bị phế bỏ thì hắn cũng không chút do dự.
Đồ ăn của Liễu Uyển Thi đã gợi lại chuyện buồn năm xưa của Giang Tà, khiến hắn vừa ăn lệ vừa rơi đầy mặt.
"Ối vãi!"
Tô Tiểu Mạt đứng bên ngoài nhìn, khóe miệng giật giật nói:
"Đồ ăn của làm từ tay Đồ Đồ, Võ Vương ăn vào cũng phải khóc luôn!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Người lấy miếng ăn làm trọng, dù có là Võ Vương, cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mỹ thực, cứ để hắn ăn thêm mấy ngày, nhất định sẽ tự giác đầu hàng thôi."
Hai người lại không biết, người ta không phải bị chinh phục bởi mỹ thực, mà là cảm xúc ùa về!
Ba ngày sau.
Quân Thường Tiếu mở cửa ngục bước vào, ngồi lên chiếc ghế dựa đã được đệ tử chuẩn bị sẵn.
Tay khoanh trước ngực, hắn vào thẳng vấn đề, nói:
"Giao ra bổn nguyên linh hồn, trở thành người hầu của bổn tọa, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Từ dạo ấy, hai tỷ đệ vốn sống nương tựa vào nhau đã bị chia cách, không còn gặp lại.
Về sau, Giang Tà đạt được cơ duyên, tu luyện võ đạo, bắt trói tên chưởng quỹ tửu lầu tra hỏi, mới biết rằng tỷ tỷ nắm đó của hắn đã bị bán đi, bán vào một kỹ viện trong thành.
Ngày hôm ấy, tửu lầu cháy lửa ngút trời, nhưng ngọn lửa ấy vẫn không thể nào sánh được với lửa giận trong lòng hắn.
"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tìm ra tỷ!"
Trút giận trong sơn dã một phen xong, Giang Tà lại đi tiếp vào thành, thế nhưng kỹ viện đó đã đóng cửa từ mấy năm về trước.
Manh mối về tỷ tỷ bị cắt đứt ngay lúc ấy.
Suốt một thời gian rất lâu sau đó, Giang Tà đều một mực dò hỏi và tìm kiếm.
Nhưng rốt cuộc mọi chuyện vẫn không có tiến triển, sau cùng hắn đành phải gia nhập Ma Sát Tông, cam tâm tình nguyện trở thành một phần tử tà phái.
Vì cái gì?
Bởi vì cơ quan tình báo của tổ chức này rất mạnh!
Thế nhưng.
Cho dù mượn nhờ cơ quan tình báo lớn mạnh của Ma Sát Tông, Giang Tà vẫn không thể tìm được tỷ tỷ mình. Điều đó khiến gã tuyệt vọng vô cùng, thậm chí gã từng nghĩ, phải chăng tỷ tỷ mình đã qua đời.
Không!
Chỉ cần không có chứng cứ, vậy tỷ tỷ nhất định vẫn còn sống, mình phải tiếp tục tìm kiếm, cho dù có phải tìm cả đời!
"Tiểu Tà à, tuy cha mẹ chúng ta đã mất, nhưng nhà chúng ta vẫn còn, cho dù sau này có vất vả thế nào, đệ nhất định cũng phải sống thật tốt nhé!"
Đó là lời tỷ tỷ hắn đã căn dặn năm ấy, Giang Tà luôn ghi nhớ khắc sâu trong lòng.
Vì vậy cho nên, sau khi khổ cực kiếm tìm không có kết quả, hắn đánh phải lưu lại Giang Gia Trấn, hy vọng một ngày nào đó, người tỷ tỷ còn sống trên nhân thế sẽ trở về, trở về căn nhà tồi tàn rách nát này.
Đáng tiếc.
Từng năm từng tháng đợi chờ mòn mỏi, mà người thì vẫn không một tin tức.
Vì vướng bận chuyện tỷ tỷ của mình, cho nên Giang Tà vốn có thể trở nên rất mạnh, lại phải mất thời gian rất lâu mới đột phá đến Võ Vương.
Đối với hắn mà nói, võ đạo không quan trọng.
Nếu có thể tìm được người thân duy nhất của mình trên thế gian này, dù tu vi có bị phế bỏ thì hắn cũng không chút do dự.
Đồ ăn của Liễu Uyển Thi đã gợi lại chuyện buồn năm xưa của Giang Tà, khiến hắn vừa ăn lệ vừa rơi đầy mặt.
"Ối vãi!"
Tô Tiểu Mạt đứng bên ngoài nhìn, khóe miệng giật giật nói:
"Đồ ăn của làm từ tay Đồ Đồ, Võ Vương ăn vào cũng phải khóc luôn!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Người lấy miếng ăn làm trọng, dù có là Võ Vương, cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mỹ thực, cứ để hắn ăn thêm mấy ngày, nhất định sẽ tự giác đầu hàng thôi."
Hai người lại không biết, người ta không phải bị chinh phục bởi mỹ thực, mà là cảm xúc ùa về!
Ba ngày sau.
Quân Thường Tiếu mở cửa ngục bước vào, ngồi lên chiếc ghế dựa đã được đệ tử chuẩn bị sẵn.
Tay khoanh trước ngực, hắn vào thẳng vấn đề, nói:
"Giao ra bổn nguyên linh hồn, trở thành người hầu của bổn tọa, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống."