Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Xé nát tim gan!
Điền Thất một quyền miểu sát đối thủ, người xem miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Tô Tiểu Mạt chiến thắng, người xem cũng miễn cưỡng tiếp nhận.
Thế nhưng phế vật Tiêu Tội Kỷ đỡ một đòn của Vương Liệt, sau đó chỉ dùng một tay nhẹ nhàng ném đối thủ ra khỏi võ đài, chuyện này có chút quá hoang đường rồi!
Một người trên võ đài, một người té ngã trên mặt đất, hình ảnh đã vô cùng chân thật, bọn hắn không còn gì để bắt bẻ.
Tiêu Tội Kỷ nhìn về phía trọng tài, nói:
"Trọng tài có thể tuyên bố chưa?"
Trọng tài lấy lại tinh thần, vội vàng tuyên bố:
"Trận đấu năm mươi mốt vòng thứ nhất, Tiêu Tội Kỷ chiến thắng!"
Tiếng nói của trọng tài vang dội toàn bộ đấu trường như một bàn tay vô hình kéo tất cả người xem trở về hiện thực, ánh mắt bọn hắn hiện rõ rệt sự kinh ngạc.
"Trọng tài không có nói đùa chứ, một gã không có tu vi thế mà đánh bại võ giả Khai mạch cửu đoạn Vương Liệt!"
"Thế giới bị đảo lộn mất rồi!"
"Hắn có thể sử dụng thủ đoạn nào đó mà mọi người không nhìn ra?"
Mọi người đưa ra rất nhiều nghi vấn, Tiêu Tội Kỷ vẫn thong thả đi xuống võ đài, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Thường Tiếu đang ở trên khán đài, trên mặt hắn nở lên một nụ cười tỏa nắng.
Chưởng môn, đệ tử đã không phụ lòng tin tưởng của người!
Quân Thường Tiếu tựa vào lưng ghế, hài lòng nói:
"Không tệ, không tệ nha."
Hắn đã dự liệu trước được sử thể hiện của Tiêu Tội Kỷ, bởi vì người sau đã trải qua mười ngày huấn luyện, rất nhiều lần rèn luyện điên cuồng, vô số mồ hôi tuôn chảy, kết quả trận thắng này là hoàn toàn xứng đáng.
"Đinh!"
"Năm tên đệ tử tiến vào vòng thứ hai, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sử thi đạt 10%, chủ nhân nhận được 20 điểm cống hiến môn phái."
"Đinh!"
"Điểm cống hiến môn phái: 62/500."
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Vậy mà còn có khen thưởng á?"
Hệ thống nói:
"Năm tên đệ tử tiến vào vòng thứ hai, đồng nghĩa vượt mức điều kiện thất bại là có đệ tử bị đào thải, đạt đến hạn mức tối thiểu hoàn thành nhiệm vụ, cho nên sẽ có khen thưởng khích lệ."
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói:
"Nếu như bọn họ đều tiến vào vòng thứ ba, có phải hay không hạn mức hoàn thành sẽ còn tăng lên, tiếp tục khen thưởng khích lệ?"
Hệ thống trả lời:
"Đúng vậy."
Quân Thường Tiếu nói:
"Nhiệm vụ sử thi này ngày càng thú vị nha."
"Hửm?"
Đột nhiên, ánh mắt hắn liếc xéo qua đại trưởng lão Tiêu gia, bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm Tiêu Tội Kỷ, bên trong ánh mắt chứa sát ý ngày càng nồng đậm.
Quân Thường Tiếu nhíu mày, thầm nghĩ:
"Một lão già nguy hiểm nha."
"Đại trưởng lão, tên phế vật kia thế mà đánh bại một thí sinh khai mạch cửu đoạn!"
Một tên trưởng lão Tiêu gia không thể tin được nói.
"Hừ."
Đại trưởng lão dùng âm thanh lạnh lùng nói:
"Phế vật này chắc chắn tu luyện thân thể."
Không hổ là một trong các cường giả của Tiêu gia, chỉ dựa theo Tiêu Tội Kỷ ngạnh kháng, sau đó ném bay Vương Liệt, lập tức có thể nhìn ra thân thể của hắn đã được tôi luyện.
Một tên trưởng lão bên cạnh khinh thường nói:
"Thân thể con người có giới hạn, lần này hắn có thể may mắn thắng, đợi tiến vào vòng sau, gặp phải đối thủ có thực lực mạnh thì lập tức họa mi ngừng hót ngay thôi."
Đại trưởng lão không nói, chỉ cảm thấy khó chịu.
Lúc trước hắn cảm thấy khó chịu, đó là vì Tiêu Tội Kỷ không biết xấu hổ đến tham gia môn phái luận võ, làm nhục cái họ Tiêu gia.
Hiện tại hắn lại cảm thấy khó chịu, nguyên nhân là vì tên kia thế mà tiến vào vòng thứ hai!
Quân Thường Tiếu một mực chú ý biểu hiện của đại trưởng lão Tiêu gia, ánh mắt hắn dần tràn ngập sát ý, âm thầm nói:
"Nếu như Tội Kỷ có thể một ngựa trảm tướng vượt quan, không biết lão già này có bị tức chết không nhỉ?"
Có tức chết hay không rất khó nói, bất quá có thể khẳng định một điều là nếu như Tiêu Tội Kỷ ngày càng biểu hiện ưu tú, sát ý trong mắt đối phương chỉ ngày thêm đậm, thậm chí có thể làm ra những chuyện mất đi lý trí.
Ví dụ như lão già này bỗng nhiên lao xuống dưới, đem cái gai trong mắt nhổ đi.
"Không được, không được rồi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta phải phòng ngừa trường hợp bất trắc xuất hiện."
Hắn lấy ra thanh Desert Eagle, một tiếng ‘ba’ phát ra cho thấy đạn là lên nòng, tháo chốt an toàn, sau đó giơ lên một ngón cái, nhắm lại một con mắt, ước lượng khoảng cách giữa mình và đại trưởng lão Tiêu gia, nói:
"Tầm khoảng 50 mét, vẫn còn nằm bên trong tầm bắn nha."
Quân Thường Tiếu hai chân hơi khuỵu xuống, tay cầm súng vẫn luôn nhắm mục tiêu, ánh mắt hắn lúc thì nhìn về phía võ đài, lúc thì chú ý biểu hiện của đại trưởng lão Tiêu gia.
Hành động của hắn có phải hay không quá mức cẩn thận?
Cẩn thận một chút cũng không sai, lỡ đâu lão già chết tiệt kia đánh mất lý trí, không màng đến môn phái luận võ mà lao thẳng xuống giết đệ tử của mình, lúc đó hắn mới móc súng thì có chút nước xa không cứu được lửa gần rồi.
"Á?"
Trưởng lão Đại Hồng môn kinh ngạc nói:
"Quân chưởng môn, người cầm trên tay là cái gì vậy?"
Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:
"Chỉ là đồ chơi thôi."
Thịt mỡ trên mặt trưởng lão Đại Hồng môn run lên một cái, thầm nghĩ:
"Đường đường là người đứng đầu một phái, lớn già đầu còn cầm đồ chơi, đúng là tinh thần bại liệt mà."
Tiêu Tội Kỷ cất bước đi thẳng đến khu vực của người thắng.
Hắn trùng hợp đối mặt với Tiêu Lâm Diệp ở một bên khu vực chiến thắng khác, cũng thấy được ánh mắt kinh ngạc của đối phương nhìn mình.
Tiêu Tội Kỷ không có để ý đến người kia, sau khi tiến vào khu vực chiến thắng lập tức nhắm mắt dưỡng thần.
Những thí sinh tiến vào vòng sau trước đó cũng đưa đến ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên bọn hắn đều khó có thể tin được là Tiêu Tội Kỷ có thể đánh bại Vương Liệt.
Những người khó có thể tin được nhất chính là đám người dòng chính Tiêu gia ở trên khu khán đài.
Giờ phút này, sắc mặt của bọn họ khó coi như nhà có tang, bởi vì mục đích bọn họ đến đây chính là muốn nhìn thấy những người khác sỉ nhục Tiêu Tội Kỷ, kết quả tên phế vật trong mắt bọn họ lại dễ dàng vào vòng sau!
Hắn thế mà nhẹ nhõm đánh bại một gã tu vi Khai Mạch cửu đoạn!
Những thiếu niên dòng chính Tiêu gia này, người có tu vi cao nhất cũng chỉ tới Khai Mạch thất đoạn mà thôi.
Tên phế vật trong mắt bọn họ, có thể đánh bại đối thủ mà bọn họ không cách nào đánh bại, điều này tuyệt đối là một cái tát thẳng vào mặt bọn họ.
Hồi tưởng lại năm đó, những tên dòng chính Tiêu gia này luôn lẽo đẽo ở phía sau kêu một tiếng biểu ca, tiếng gọi so với anh em ruột còn thân hơn, thậm chí da mặt dày đến thỉnh giáo chỉ điểm võ đạo.
Về sau Tiêu Tội Kỷ lên voi xuống chó, bọn họ như những người xa lạ, có người trốn tránh, có người còn bỏ đá xuống giếng nữa cơ.
Cho nên, dòng chính Tiêu gia rất không hy vọng thấy nhất chính là một người đã biến thành phế vật mà vẫn mạnh hơn mình, điều này sẽ làm tổn thương tâm hồn bé bỏng của bọn họ.
Cuộc sống khắc nghiệt, điều bọn họ không hy vọng thấy nhất cũng đã thấy.
Người mà bọn họ nhận định là phế vật đang ở trước mặt biết bao nhiêu người, đường đường chính chính đánh bại một tên Khai Mạch cửu đoạn.
Chuyện này thể hiện điều gì?
Đánh mặt sao?
Không không không, chuyện này phải gọi là cô hồn dã quỷ hướng đến tâm bọn họ, xé nát tim gan!
Đánh mặt thì mặt sẽ đau, bọn họ thế nhưng là tim ta đau quá đi.
Các trận đấu vòng thứ nhất vẫn còn đang diễn ra, võ giã tiến vào vòng sau ngồi xếp bằng ổn định trạng thái, khôi phục linh lực đã tiêu hao.
Năm tên đệ tử Thiết Cốt phái không hao phí bao nhiêu linh lực đã nhẹ nhõm chiến thắng, còn về Tiêu Tội Kỷ thì càng không dùng, bởi vì bản thân hắn làm gì có linh lực để dùng.
Sau nửa canh giờ.
Vòng thứ nhất kết thúc, có tất cả 128 võ giã tiến vào vòng sau.
Dựa theo quy định của môn phái luận võ, bọn họ lại một lần nữa phân chia đến bốn khu vực khác nhau, mỗi khu sẽ có 32 thí sinh.
Lý Thanh Dương đi đến khu Giáp, Tô Tiểu Mạt đi đến khu Ất, Lục Thiên Thiên đi đến khu Bính, Điền Thất cùng Tiêu Tội Kỷ đi đến khu Đinh.
Sau khi phân chia hoàn tất, mỗi khu sẽ tiến hành bốc thăm quyết định đối thủ, đây là lần rút thăm cuối cùng, dựa theo trình tự người thắng lần lượt thăng hạng, cho đến khi đạt đến hạng nhất của khu vực, điều này đồng nghĩa bước vào tứ cường tranh phong.
Quân Thường Tiếu âm thầm nói:
"Chỉ cần các đệ tử có thể gặt hái thành công hạng nhất khu vực, nhiệm vụ sử thi cũng có thể xem là vượt mức hoàn thành nha."
Điều làm hắn xoắn xuýt nhất là khu Đinh.
Nếu như Điền Thất cùng Tiêu Tội Kỷ gặp nhau sớm thì tổn thất không hề nhỏ.
May mắn thay sau khi khu Đinh bốc thăm xong, một người là số 2, người còn lại là số 31, nếu như bọn hắn gặp mặt, cũng chỉ có thể gặp trong trận chung kết khu vực.
"Trận đấu thứ nhất vòng thứ hai, Trần Trùng đối chiến Hà Vĩ!"
Trọng tài khu Giáp nói.
Cùng lúc đó, ba cái chiến khu khác cũng vang lên âm thanh của trọng tài, tám thí sinh bước lên võ đài, lẫn nhau thực hiện lễ nghi, vòng thứ hai xem như chính thức bắt đầu.
Điền Thất mã số 2, lập tức đi lên võ đài khu Đinh.
Đối thủ của hắn tên là Dịch Đạt Sĩ, mã số 1, đồng thời cũng là một tên võ giả có tu vi Khai Mạch mười hai đoạn.
"Bắt đầu!"
Trọng tài nói.
Dịch Đạt Sĩ nhìn vào trận đấu lúc trước của Điền Thất nên có chút phán đoán tốc độ đối phương, lúc này hắn lập tức tiên hạ thủ vi cường, trong chớp mắt áp sát, tung ra công kích không có khe hở!
Tô Tiểu Mạt chiến thắng, người xem cũng miễn cưỡng tiếp nhận.
Thế nhưng phế vật Tiêu Tội Kỷ đỡ một đòn của Vương Liệt, sau đó chỉ dùng một tay nhẹ nhàng ném đối thủ ra khỏi võ đài, chuyện này có chút quá hoang đường rồi!
Một người trên võ đài, một người té ngã trên mặt đất, hình ảnh đã vô cùng chân thật, bọn hắn không còn gì để bắt bẻ.
Tiêu Tội Kỷ nhìn về phía trọng tài, nói:
"Trọng tài có thể tuyên bố chưa?"
Trọng tài lấy lại tinh thần, vội vàng tuyên bố:
"Trận đấu năm mươi mốt vòng thứ nhất, Tiêu Tội Kỷ chiến thắng!"
Tiếng nói của trọng tài vang dội toàn bộ đấu trường như một bàn tay vô hình kéo tất cả người xem trở về hiện thực, ánh mắt bọn hắn hiện rõ rệt sự kinh ngạc.
"Trọng tài không có nói đùa chứ, một gã không có tu vi thế mà đánh bại võ giả Khai mạch cửu đoạn Vương Liệt!"
"Thế giới bị đảo lộn mất rồi!"
"Hắn có thể sử dụng thủ đoạn nào đó mà mọi người không nhìn ra?"
Mọi người đưa ra rất nhiều nghi vấn, Tiêu Tội Kỷ vẫn thong thả đi xuống võ đài, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Thường Tiếu đang ở trên khán đài, trên mặt hắn nở lên một nụ cười tỏa nắng.
Chưởng môn, đệ tử đã không phụ lòng tin tưởng của người!
Quân Thường Tiếu tựa vào lưng ghế, hài lòng nói:
"Không tệ, không tệ nha."
Hắn đã dự liệu trước được sử thể hiện của Tiêu Tội Kỷ, bởi vì người sau đã trải qua mười ngày huấn luyện, rất nhiều lần rèn luyện điên cuồng, vô số mồ hôi tuôn chảy, kết quả trận thắng này là hoàn toàn xứng đáng.
"Đinh!"
"Năm tên đệ tử tiến vào vòng thứ hai, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sử thi đạt 10%, chủ nhân nhận được 20 điểm cống hiến môn phái."
"Đinh!"
"Điểm cống hiến môn phái: 62/500."
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Vậy mà còn có khen thưởng á?"
Hệ thống nói:
"Năm tên đệ tử tiến vào vòng thứ hai, đồng nghĩa vượt mức điều kiện thất bại là có đệ tử bị đào thải, đạt đến hạn mức tối thiểu hoàn thành nhiệm vụ, cho nên sẽ có khen thưởng khích lệ."
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói:
"Nếu như bọn họ đều tiến vào vòng thứ ba, có phải hay không hạn mức hoàn thành sẽ còn tăng lên, tiếp tục khen thưởng khích lệ?"
Hệ thống trả lời:
"Đúng vậy."
Quân Thường Tiếu nói:
"Nhiệm vụ sử thi này ngày càng thú vị nha."
"Hửm?"
Đột nhiên, ánh mắt hắn liếc xéo qua đại trưởng lão Tiêu gia, bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm Tiêu Tội Kỷ, bên trong ánh mắt chứa sát ý ngày càng nồng đậm.
Quân Thường Tiếu nhíu mày, thầm nghĩ:
"Một lão già nguy hiểm nha."
"Đại trưởng lão, tên phế vật kia thế mà đánh bại một thí sinh khai mạch cửu đoạn!"
Một tên trưởng lão Tiêu gia không thể tin được nói.
"Hừ."
Đại trưởng lão dùng âm thanh lạnh lùng nói:
"Phế vật này chắc chắn tu luyện thân thể."
Không hổ là một trong các cường giả của Tiêu gia, chỉ dựa theo Tiêu Tội Kỷ ngạnh kháng, sau đó ném bay Vương Liệt, lập tức có thể nhìn ra thân thể của hắn đã được tôi luyện.
Một tên trưởng lão bên cạnh khinh thường nói:
"Thân thể con người có giới hạn, lần này hắn có thể may mắn thắng, đợi tiến vào vòng sau, gặp phải đối thủ có thực lực mạnh thì lập tức họa mi ngừng hót ngay thôi."
Đại trưởng lão không nói, chỉ cảm thấy khó chịu.
Lúc trước hắn cảm thấy khó chịu, đó là vì Tiêu Tội Kỷ không biết xấu hổ đến tham gia môn phái luận võ, làm nhục cái họ Tiêu gia.
Hiện tại hắn lại cảm thấy khó chịu, nguyên nhân là vì tên kia thế mà tiến vào vòng thứ hai!
Quân Thường Tiếu một mực chú ý biểu hiện của đại trưởng lão Tiêu gia, ánh mắt hắn dần tràn ngập sát ý, âm thầm nói:
"Nếu như Tội Kỷ có thể một ngựa trảm tướng vượt quan, không biết lão già này có bị tức chết không nhỉ?"
Có tức chết hay không rất khó nói, bất quá có thể khẳng định một điều là nếu như Tiêu Tội Kỷ ngày càng biểu hiện ưu tú, sát ý trong mắt đối phương chỉ ngày thêm đậm, thậm chí có thể làm ra những chuyện mất đi lý trí.
Ví dụ như lão già này bỗng nhiên lao xuống dưới, đem cái gai trong mắt nhổ đi.
"Không được, không được rồi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta phải phòng ngừa trường hợp bất trắc xuất hiện."
Hắn lấy ra thanh Desert Eagle, một tiếng ‘ba’ phát ra cho thấy đạn là lên nòng, tháo chốt an toàn, sau đó giơ lên một ngón cái, nhắm lại một con mắt, ước lượng khoảng cách giữa mình và đại trưởng lão Tiêu gia, nói:
"Tầm khoảng 50 mét, vẫn còn nằm bên trong tầm bắn nha."
Quân Thường Tiếu hai chân hơi khuỵu xuống, tay cầm súng vẫn luôn nhắm mục tiêu, ánh mắt hắn lúc thì nhìn về phía võ đài, lúc thì chú ý biểu hiện của đại trưởng lão Tiêu gia.
Hành động của hắn có phải hay không quá mức cẩn thận?
Cẩn thận một chút cũng không sai, lỡ đâu lão già chết tiệt kia đánh mất lý trí, không màng đến môn phái luận võ mà lao thẳng xuống giết đệ tử của mình, lúc đó hắn mới móc súng thì có chút nước xa không cứu được lửa gần rồi.
"Á?"
Trưởng lão Đại Hồng môn kinh ngạc nói:
"Quân chưởng môn, người cầm trên tay là cái gì vậy?"
Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:
"Chỉ là đồ chơi thôi."
Thịt mỡ trên mặt trưởng lão Đại Hồng môn run lên một cái, thầm nghĩ:
"Đường đường là người đứng đầu một phái, lớn già đầu còn cầm đồ chơi, đúng là tinh thần bại liệt mà."
Tiêu Tội Kỷ cất bước đi thẳng đến khu vực của người thắng.
Hắn trùng hợp đối mặt với Tiêu Lâm Diệp ở một bên khu vực chiến thắng khác, cũng thấy được ánh mắt kinh ngạc của đối phương nhìn mình.
Tiêu Tội Kỷ không có để ý đến người kia, sau khi tiến vào khu vực chiến thắng lập tức nhắm mắt dưỡng thần.
Những thí sinh tiến vào vòng sau trước đó cũng đưa đến ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên bọn hắn đều khó có thể tin được là Tiêu Tội Kỷ có thể đánh bại Vương Liệt.
Những người khó có thể tin được nhất chính là đám người dòng chính Tiêu gia ở trên khu khán đài.
Giờ phút này, sắc mặt của bọn họ khó coi như nhà có tang, bởi vì mục đích bọn họ đến đây chính là muốn nhìn thấy những người khác sỉ nhục Tiêu Tội Kỷ, kết quả tên phế vật trong mắt bọn họ lại dễ dàng vào vòng sau!
Hắn thế mà nhẹ nhõm đánh bại một gã tu vi Khai Mạch cửu đoạn!
Những thiếu niên dòng chính Tiêu gia này, người có tu vi cao nhất cũng chỉ tới Khai Mạch thất đoạn mà thôi.
Tên phế vật trong mắt bọn họ, có thể đánh bại đối thủ mà bọn họ không cách nào đánh bại, điều này tuyệt đối là một cái tát thẳng vào mặt bọn họ.
Hồi tưởng lại năm đó, những tên dòng chính Tiêu gia này luôn lẽo đẽo ở phía sau kêu một tiếng biểu ca, tiếng gọi so với anh em ruột còn thân hơn, thậm chí da mặt dày đến thỉnh giáo chỉ điểm võ đạo.
Về sau Tiêu Tội Kỷ lên voi xuống chó, bọn họ như những người xa lạ, có người trốn tránh, có người còn bỏ đá xuống giếng nữa cơ.
Cho nên, dòng chính Tiêu gia rất không hy vọng thấy nhất chính là một người đã biến thành phế vật mà vẫn mạnh hơn mình, điều này sẽ làm tổn thương tâm hồn bé bỏng của bọn họ.
Cuộc sống khắc nghiệt, điều bọn họ không hy vọng thấy nhất cũng đã thấy.
Người mà bọn họ nhận định là phế vật đang ở trước mặt biết bao nhiêu người, đường đường chính chính đánh bại một tên Khai Mạch cửu đoạn.
Chuyện này thể hiện điều gì?
Đánh mặt sao?
Không không không, chuyện này phải gọi là cô hồn dã quỷ hướng đến tâm bọn họ, xé nát tim gan!
Đánh mặt thì mặt sẽ đau, bọn họ thế nhưng là tim ta đau quá đi.
Các trận đấu vòng thứ nhất vẫn còn đang diễn ra, võ giã tiến vào vòng sau ngồi xếp bằng ổn định trạng thái, khôi phục linh lực đã tiêu hao.
Năm tên đệ tử Thiết Cốt phái không hao phí bao nhiêu linh lực đã nhẹ nhõm chiến thắng, còn về Tiêu Tội Kỷ thì càng không dùng, bởi vì bản thân hắn làm gì có linh lực để dùng.
Sau nửa canh giờ.
Vòng thứ nhất kết thúc, có tất cả 128 võ giã tiến vào vòng sau.
Dựa theo quy định của môn phái luận võ, bọn họ lại một lần nữa phân chia đến bốn khu vực khác nhau, mỗi khu sẽ có 32 thí sinh.
Lý Thanh Dương đi đến khu Giáp, Tô Tiểu Mạt đi đến khu Ất, Lục Thiên Thiên đi đến khu Bính, Điền Thất cùng Tiêu Tội Kỷ đi đến khu Đinh.
Sau khi phân chia hoàn tất, mỗi khu sẽ tiến hành bốc thăm quyết định đối thủ, đây là lần rút thăm cuối cùng, dựa theo trình tự người thắng lần lượt thăng hạng, cho đến khi đạt đến hạng nhất của khu vực, điều này đồng nghĩa bước vào tứ cường tranh phong.
Quân Thường Tiếu âm thầm nói:
"Chỉ cần các đệ tử có thể gặt hái thành công hạng nhất khu vực, nhiệm vụ sử thi cũng có thể xem là vượt mức hoàn thành nha."
Điều làm hắn xoắn xuýt nhất là khu Đinh.
Nếu như Điền Thất cùng Tiêu Tội Kỷ gặp nhau sớm thì tổn thất không hề nhỏ.
May mắn thay sau khi khu Đinh bốc thăm xong, một người là số 2, người còn lại là số 31, nếu như bọn hắn gặp mặt, cũng chỉ có thể gặp trong trận chung kết khu vực.
"Trận đấu thứ nhất vòng thứ hai, Trần Trùng đối chiến Hà Vĩ!"
Trọng tài khu Giáp nói.
Cùng lúc đó, ba cái chiến khu khác cũng vang lên âm thanh của trọng tài, tám thí sinh bước lên võ đài, lẫn nhau thực hiện lễ nghi, vòng thứ hai xem như chính thức bắt đầu.
Điền Thất mã số 2, lập tức đi lên võ đài khu Đinh.
Đối thủ của hắn tên là Dịch Đạt Sĩ, mã số 1, đồng thời cũng là một tên võ giả có tu vi Khai Mạch mười hai đoạn.
"Bắt đầu!"
Trọng tài nói.
Dịch Đạt Sĩ nhìn vào trận đấu lúc trước của Điền Thất nên có chút phán đoán tốc độ đối phương, lúc này hắn lập tức tiên hạ thủ vi cường, trong chớp mắt áp sát, tung ra công kích không có khe hở!