Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
TÔI LÀ KIỀU NỮ !
Ngày mẹ mất , tôi chỉ có vẻn vẹn trong túi 200 nghìn , số tiền dành dụm duy nhất của tôi từ những ngày đi lượm nhặt ve chai trong xóm.
Ngồi ôm xác mẹ , tôi khóc đến không biết trời trăng gì , mãi đến khi giữa trưa bà con đi làm về đi ngang nhà thì mới biết ra là mẹ tôi mất.
Số trời cũng thương , mẹ tôi ăn ở hiền lành nên được bà con hàng xóm quý mến , mỗi người phụ một ít nào là quét dọn , mua trái cây nhang đèn bánh mức để làm ma chay. Còn quan tài thì được bác trưởng ấp đi xin trợ cấp ở phường.
Cuối cùng thì mẹ tôi cũng được cái đám ma đàng hoàng như bao người...
Ngày chôn cất mẹ , tôi khóc nhiều lắm , chẳng nhớ mình đã không ăn không uống bao nhiêu ngày rồi. Cứ ngồi ôm tấm hình của mẹ mà khóc , ai khuyên tôi cũng mặc kệ . Bà Sáu bên nhà thấy thương tình đội cho tôi cái nón lá , tôi còn nhớ kỉ những gì bà nói :
" Nữ , con muốn khóc thì khóc cho đã đi , khóc xong thì đi về nhà. Mẹ mày đã chết mà người chết coi như hết ,nhưng mày phải sống , không lẽ mày định khóc rồi chết theo mẹ mày luôn à ? "
Nghe thì nghe vậy nhưng tôi chả thiết tha quan tâm , mãi đến xế chiều tôi mới tạm biệt mẹ mà lững thững ôm tấm di ảnh của mẹ mà đi về.
Về đến ngôi nhà lụp xụp rách nát , tôi đi vào trong quét dọn bàn thờ cho mẹ rồi nghiêm chỉnh đặt tấm hình lên giữa , hai tay chắp vái , tôi cầu cho mẹ dưới suối vàng sớm ngày siêu thoát.
Bụng đói cồn cào do mấy ngày không ăn gì , tôi vội đi xuống bếp tìm cái gì đó ăn tạm. Nào ngờ tôi nhìn thấy mâm cơm được lồng bàn đậy lại , buồn ngủ gặp chiếu manh tôi đi nhanh lại bàn gỗ thì nhìn thấy một mâm cơm cá thịt đầy đủ.
Ngẫm nghĩ chắc là bà Sáu làm cho tôi chứ không ai khác. Không nghĩ nữa tôi bèn ăn sạch cả tô cơm , no nê tôi đi ngủ luôn một mạch đến sáng.
Bà Sáu nói đúng , mẹ tôi mất nhưng tôi vẫn phải sống. Đau buồn mãi cũng được lợi ích gì , đời mẹ tôi nghèo khổ đã đành. Đời tôi tôi hứa phải tươi sáng sung túc hơn bao người !
Ma chay mẹ tôi , người ta đi tiền cúng điếu được đâu hơn 10 triệu. Mà tôi lại không muốn mắc nợ ai cái gì , tôi bèn cầm tiền đi trả lại cho những người đã tốt bụng mua đồ làm ma chay cho mẹ. Có người họ lấy nhưng có người nhất quyết không lấy , họ cho lại tôi. Của cho thì tôi cũng nhận , nghèo thì tôi chịu chứ sỉ diện làm gì , có đi nữa cũng là tấm lòng của họ , dù gì tiền tôi vẫn đưa lại chỉ là ý họ không muốn nhận lại.
Đợi qua 49 ngày của mẹ , tôi quyết định đi lên thành phố xin việc làm. Cái vùng quê tôi ở nó thanh bình lắm , nhưng ở đây tôi cảm thấy không chịu đựng nổi. Ngày nào cũng ngồi nhìn ảnh mẹ , ăn không dám ăn sợ không đủ tiền cúng nhang đèn cho mẹ , lại không xin được việc gì làm. Vì vùng này người dân đa số làm ruộng , làm đồng mà nhà tôi làm gì có mảnh ruộng nào mà làm.
Đêm hôm đó tôi qua nhà bà Sáu gửi bà 2 triệu giúp tôi cúng cơm ba bữa cho mẹ , lại lo thêm nhang đèn , đợi tôi đi làm được mỗi tháng lại gửi về thêm cho bà. Bà Sáu ý không muốn nhận nhưng tôi nhất quyết đưa bà , hồi lâu bà cũng cầm lấy tiền. Bà còn rưng rưng nói với tôi :
" Nữ thân mày có một mình , đi lên thành phố sống được không ? Hay mày ở lại làm ruộng với tao đi , tao trả công cho "
" Trời ơi dì Sáu , con lớn rồi mà , con tự lo được. Mà trên thành phố con có người quen có gì con nhờcô người ta giúp đỡ , dì đừng lo cho con. Dì ở nhà giúp con cơm nước cúng mẹ là con vui lắm rồi "
Bà Sáu nghe xong cũng gật gù , nói thêm vài ba câu nữa tôi cũng đi về. Về chuẩn bị đồ đạc còn ngủ sớm để sáng mai đi sớm , vé xe tôi cũng đặt hết cả rồi.
5 giờ sáng tôi dậy chuẩn bị đâu vào đó , đốt cho mẹ một nén nhang rồi chấm nước mắt vội mà bước đi thật nhanh ra khỏi nhà . Ngôi nhà gắn bó với tôi 20 năm , ngôi nhà mang bao kỉ niệm của tôi và mẹ. Từ hôm nay tôi phải xa nó rồi , phải đi thật rồi... nhưng tôi hứa với lòng nhất định một ngày nào đó tôi sẽ lại trở về , sẽ xây nên một ngôi nhà khang trang hơn , sạch đẹp hơn...
6g30 sáng xe Hòa Thuận chuyến Cà Mau - Sài Gòn khởi hành.
Lúc xe lăn bánh tôi nào biết rằng cuộc sống của tôi ngày mai rồi sẽ gian nan cay đắng hơn như thế này gấp nhiều lần. Nếu như có phép màu tôi ước mình ngày hôm nay đừng đi...Nhưng tôi vẫn sẽ chấp nhận mình gặp được anh , yêu anh , và hy sinh tất cả cho anh...
Tôi tên khai sinh đầy đủ là Vương Kiều Nữ , năm nay 20 tuổi. Nghe cái tên chắc mọi người cảm thấy tò mò lắm đúng không ?
Hi , chính tôi còn tò mò về cái tên của mình mà. Tôi nghe mẹ kể rằng cha tôi là người Hoa , ông đẹp trai lắm , gia đình bên đấy giàu có lắm. Lúc ông gặp mẹ tôi , ông yêu thương mẹ tôi rất nhiều , hai người cứ thế về sống với nhau mà không có lấy được một cái đám ăn nói . Ngày mẹ sinh tôi , ông vui lắm , ôm tôi hôn miết thôi ,mẹ tôi cứ tưởng hạnh phúc sẽ đến với bà nhưng nào ngờ... Một hôm ba tôi nhận được thông báo từ gia đình ông ở bên Trung Quốc , họ nhắn ông về gấp vì ba ông mất. Ngày đó mẹ vừa sinh tôi được hơn 1 tuần nên ông không cho mẹ đi , ông hứa với bà 1 tháng ông sẽ về . Rồi ông sẽ rước tôi và bà qua đấy đoàn tụ , mẹ tôi kể bà tin ông lắm , trước khi đi ông để lại cho mẹ tôi hơn 1 triệu. Mà 1 triệu khi ấy là nhiều lắm , đủ để mẹ tôi sống gần một năm nếu tiết kiệm. Thế rồi ông đi hơn 1 năm mà vẫn không thấy về , ngày tôi thôi nôi mẹ kể chỉ có 2 mẹ con với nhau , đến gần trưa thì có người báo rằng cha tôi bị tai nạn xe bên Trung Quốc và chết rồi. Mẹ tôi kể bà khóc nhiều lắm , lúc ấy bà có cái tạp hóa nhỏ bán đâu mắm muối đồ cũng đông khách lắm. Nên sau khoảng thời gian biết ba tôi mất , bà bán căn nhà ông mua cho , rồi gom tiền đi về vùng quê Cà Mau mà mua miếng đất nhỏ rồi sinh sống đến khi mất.
Nếu nói ra hai mẹ con tôi không có quá nghèo , mà do năm tôi 17 tuổi mẹ tôi bị người ta lừa hết tiền bạc mà bà có được. Nên kể từ ấy mẹ con tôi sống trong cảnh thiếu thốn , nhưng mẹ vẫn cho tôi ăn học đến hết năm 12 . Sau đó nghỉ học đi làm phụ bếp cho người ta mỗi ngày được hơn 30 ngàn. Mà lúc đấy mẹ tôi bệnh triền miên , bao nhiêu đó đâu đủ cầm chân được bệnh của mẹ. Cố gắng thêm hai năm nữa , mẹ tôi cũng qua đời...
Còn về tôi , người trong xóm họ nói tôi có nhan sắc. Mà tôi cũng công nhận mình khá đẹp , mẹ tôi nói tôi xinh giống cha mình , kiểu đẹp của con gái Trung Hoa. Da tôi trắng , dáng cao dong dỏng , mắt hai mí rõ đẹp to tròn , lại thêm cái mũi ăn hết phần người khác. Nên lúc còn đi học trong trường các bạn bầu tôi là hoa khôi !
Mà hoa khôi có ăn được đâu , đẹp thì sao ? Đẹp mà nghèo thì cũng đói mà chết !
Mà thôi , kể tiếp về vụ lên Sài Gòn....
Đi gần 10 tiếng đồng hồ xe dừng ở bến xe miền Tây Sài Gòn. Tôi bước xuống xe nhìn xung quanh một vòng . Ôi mẹ ơi , đông quá trời đông , người đâu mà nhiều đếm không hết.
Đứng tơ hớ một hồi tôi mới nhớ lời con Thủy nhỏ bạn thân trong xóm đang đi học đại học ở Sài Gòn , nó dặn dò tôi kỉ lưỡng đến bến xe phải gọi cho nó liền để nó lại rước tôi vì nó nói hai lúa như tôi dễ bị người ta lừa.
Nghe lời nó tôi đi thẳng vào quán nước ngay kế bên quầy bán vé , tôi vào xin gọi công cộng , thì con Thủy bảo tôi ngồi uống nước đợi nó 30 phút , nó đang đi học nên chờ nó hết tiết nó chạy ra.
Đến đây tôi xin che tên các địa điểm , địa danh tôi đã ở.
Ngồi đợi nó hơn 30 phút tôi mới thấy nó chạy xe đến. Con Thủy ngày xưa không giống bây giờ chút nào , phải nhìn kỉ lắm tôi mới nhận ra nó. Ngày xưa trong xóm tôi nó cũng thuộc dạng xinh xắn nhưng da nó đen lắm , chứ nào trắng trẻo như bây giờ. Còn nữa nhà nó cũng bình thường thôi mà hôm nay nó lại đi con xe tay ga gì đấy sịn lắm mà tôi chỉ thấy được một lần lúc ông chủ hụi xóm tôi đi đám cưới.
Tôi nhận ra nó vội chạy ù ra chỗ nó đang đứng , nó cũng nhận ra tôi , hai đứa mừng như bắt được vàng.
" Nữ , mày mệt hông ? Tao tìm mày miết nãy giờ rồi đó chèn !"
" Ừ , tao đợi mày cũng lâu quá chừng. Mà nhìn mày lạ quá tao nhìn hông ra luôn. "
" Thôi lên xe đi , tao chở mày kiếm cái gì đó ăn rồi về nghỉ "
Tôi cũng đói bụng lắm rồi , nên nghe nó nói tôi chạy nhanh vào trong tính tiền nước xong rồi theo nó lên xe đi kiếm gì đó ăn.
Hai đứa lòng vòng nói chuyện rôm rả cười vui một hồi thì nó đưa tôi về chỗ nó ở. Mà chỗ con Thủy thuê cũng rộng lắm , giống như cái nhà nhỏ kiểu sang trọng ở quê tôi. Vào nhà tôi nhìn dáo dác một hồi , bên trong đầy đủ ti vi , tủ lạnh có cả máy giặt rồi là đồ sịn không. Hoàn toàn không giống đồ đạc ở nhà nó dưới quê.
" Đẹp không Nữ ?"
Tôi gật đầu lia lịa , lại đi nhìn thêm chút nữa , trong phòng còn có bàn trang điểm rồi máy lạnh nữa . Trời đất , con Thủy nó giàu quá trời rồi !
" Ê Thủy , nhà này của ai mà đẹp quá mạy ?"
" Của tao chứ của ai "
" Mày nói thiệt hả Thủy ?"
Con Thủy đi đến ngăn kéo tủ lấy ra một cái sổ hồng đưa cho tôi. Tôi đọc tên trên đó thì đúng là tên nó Nguyễn Ngọc Thủy . Thật lúc ấy tôi hâm mộ nó vô cùng , mới lên SG hai năm vừa đi học vừa đi làm mà mua được nhà rồi mua được xe nữa.
" Thủy mày làm cái gì nhiều tiền vậy , mày đưa tao đi làm chung với đặng tao gửi tiền về quê mua nhang đèn cho mẹ tao nữa "
Con Thủy nó cười ha hả
" Mày yên tâm , nhưng để tao đưa mày đi tham quan mấy ngày đã. Đi cho biết SG chứ , công việc từ từ tính sau "
Tôi vui mừng gật đầu , thầm cảm ơn nó trong bụng. Nhưng tôi có ngờ được rằng chính nó lại là người dẫn dắt tôi vào con đường bán dâm cho đại gia. Hay người đời khinh bỉ đặt cho cái nghề này cái tên hoa mĩ là Kiều Nữ. Mà vốn dĩ tên tôi đã là Kiều Nữ rồi !
Có đôi khi là số phận định cho tôi cái nghề này , bởi vì ngay cái tên tôi cũng cảm thấy nó liên quan quá nhiều. Mà đời kiều nữ nào ai là có hạnh phúc , rồi giữa muôn hình muôn vạn giông tố của cuộc đời , tôi liệu có được hạnh phúc như mình hằng mong ước hay không ? Hay lại là tôi tự đào hố chôn lấy chính bản thân mình ?!...
Ngày mẹ mất , tôi chỉ có vẻn vẹn trong túi 200 nghìn , số tiền dành dụm duy nhất của tôi từ những ngày đi lượm nhặt ve chai trong xóm.
Ngồi ôm xác mẹ , tôi khóc đến không biết trời trăng gì , mãi đến khi giữa trưa bà con đi làm về đi ngang nhà thì mới biết ra là mẹ tôi mất.
Số trời cũng thương , mẹ tôi ăn ở hiền lành nên được bà con hàng xóm quý mến , mỗi người phụ một ít nào là quét dọn , mua trái cây nhang đèn bánh mức để làm ma chay. Còn quan tài thì được bác trưởng ấp đi xin trợ cấp ở phường.
Cuối cùng thì mẹ tôi cũng được cái đám ma đàng hoàng như bao người...
Ngày chôn cất mẹ , tôi khóc nhiều lắm , chẳng nhớ mình đã không ăn không uống bao nhiêu ngày rồi. Cứ ngồi ôm tấm hình của mẹ mà khóc , ai khuyên tôi cũng mặc kệ . Bà Sáu bên nhà thấy thương tình đội cho tôi cái nón lá , tôi còn nhớ kỉ những gì bà nói :
" Nữ , con muốn khóc thì khóc cho đã đi , khóc xong thì đi về nhà. Mẹ mày đã chết mà người chết coi như hết ,nhưng mày phải sống , không lẽ mày định khóc rồi chết theo mẹ mày luôn à ? "
Nghe thì nghe vậy nhưng tôi chả thiết tha quan tâm , mãi đến xế chiều tôi mới tạm biệt mẹ mà lững thững ôm tấm di ảnh của mẹ mà đi về.
Về đến ngôi nhà lụp xụp rách nát , tôi đi vào trong quét dọn bàn thờ cho mẹ rồi nghiêm chỉnh đặt tấm hình lên giữa , hai tay chắp vái , tôi cầu cho mẹ dưới suối vàng sớm ngày siêu thoát.
Bụng đói cồn cào do mấy ngày không ăn gì , tôi vội đi xuống bếp tìm cái gì đó ăn tạm. Nào ngờ tôi nhìn thấy mâm cơm được lồng bàn đậy lại , buồn ngủ gặp chiếu manh tôi đi nhanh lại bàn gỗ thì nhìn thấy một mâm cơm cá thịt đầy đủ.
Ngẫm nghĩ chắc là bà Sáu làm cho tôi chứ không ai khác. Không nghĩ nữa tôi bèn ăn sạch cả tô cơm , no nê tôi đi ngủ luôn một mạch đến sáng.
Bà Sáu nói đúng , mẹ tôi mất nhưng tôi vẫn phải sống. Đau buồn mãi cũng được lợi ích gì , đời mẹ tôi nghèo khổ đã đành. Đời tôi tôi hứa phải tươi sáng sung túc hơn bao người !
Ma chay mẹ tôi , người ta đi tiền cúng điếu được đâu hơn 10 triệu. Mà tôi lại không muốn mắc nợ ai cái gì , tôi bèn cầm tiền đi trả lại cho những người đã tốt bụng mua đồ làm ma chay cho mẹ. Có người họ lấy nhưng có người nhất quyết không lấy , họ cho lại tôi. Của cho thì tôi cũng nhận , nghèo thì tôi chịu chứ sỉ diện làm gì , có đi nữa cũng là tấm lòng của họ , dù gì tiền tôi vẫn đưa lại chỉ là ý họ không muốn nhận lại.
Đợi qua 49 ngày của mẹ , tôi quyết định đi lên thành phố xin việc làm. Cái vùng quê tôi ở nó thanh bình lắm , nhưng ở đây tôi cảm thấy không chịu đựng nổi. Ngày nào cũng ngồi nhìn ảnh mẹ , ăn không dám ăn sợ không đủ tiền cúng nhang đèn cho mẹ , lại không xin được việc gì làm. Vì vùng này người dân đa số làm ruộng , làm đồng mà nhà tôi làm gì có mảnh ruộng nào mà làm.
Đêm hôm đó tôi qua nhà bà Sáu gửi bà 2 triệu giúp tôi cúng cơm ba bữa cho mẹ , lại lo thêm nhang đèn , đợi tôi đi làm được mỗi tháng lại gửi về thêm cho bà. Bà Sáu ý không muốn nhận nhưng tôi nhất quyết đưa bà , hồi lâu bà cũng cầm lấy tiền. Bà còn rưng rưng nói với tôi :
" Nữ thân mày có một mình , đi lên thành phố sống được không ? Hay mày ở lại làm ruộng với tao đi , tao trả công cho "
" Trời ơi dì Sáu , con lớn rồi mà , con tự lo được. Mà trên thành phố con có người quen có gì con nhờcô người ta giúp đỡ , dì đừng lo cho con. Dì ở nhà giúp con cơm nước cúng mẹ là con vui lắm rồi "
Bà Sáu nghe xong cũng gật gù , nói thêm vài ba câu nữa tôi cũng đi về. Về chuẩn bị đồ đạc còn ngủ sớm để sáng mai đi sớm , vé xe tôi cũng đặt hết cả rồi.
5 giờ sáng tôi dậy chuẩn bị đâu vào đó , đốt cho mẹ một nén nhang rồi chấm nước mắt vội mà bước đi thật nhanh ra khỏi nhà . Ngôi nhà gắn bó với tôi 20 năm , ngôi nhà mang bao kỉ niệm của tôi và mẹ. Từ hôm nay tôi phải xa nó rồi , phải đi thật rồi... nhưng tôi hứa với lòng nhất định một ngày nào đó tôi sẽ lại trở về , sẽ xây nên một ngôi nhà khang trang hơn , sạch đẹp hơn...
6g30 sáng xe Hòa Thuận chuyến Cà Mau - Sài Gòn khởi hành.
Lúc xe lăn bánh tôi nào biết rằng cuộc sống của tôi ngày mai rồi sẽ gian nan cay đắng hơn như thế này gấp nhiều lần. Nếu như có phép màu tôi ước mình ngày hôm nay đừng đi...Nhưng tôi vẫn sẽ chấp nhận mình gặp được anh , yêu anh , và hy sinh tất cả cho anh...
Tôi tên khai sinh đầy đủ là Vương Kiều Nữ , năm nay 20 tuổi. Nghe cái tên chắc mọi người cảm thấy tò mò lắm đúng không ?
Hi , chính tôi còn tò mò về cái tên của mình mà. Tôi nghe mẹ kể rằng cha tôi là người Hoa , ông đẹp trai lắm , gia đình bên đấy giàu có lắm. Lúc ông gặp mẹ tôi , ông yêu thương mẹ tôi rất nhiều , hai người cứ thế về sống với nhau mà không có lấy được một cái đám ăn nói . Ngày mẹ sinh tôi , ông vui lắm , ôm tôi hôn miết thôi ,mẹ tôi cứ tưởng hạnh phúc sẽ đến với bà nhưng nào ngờ... Một hôm ba tôi nhận được thông báo từ gia đình ông ở bên Trung Quốc , họ nhắn ông về gấp vì ba ông mất. Ngày đó mẹ vừa sinh tôi được hơn 1 tuần nên ông không cho mẹ đi , ông hứa với bà 1 tháng ông sẽ về . Rồi ông sẽ rước tôi và bà qua đấy đoàn tụ , mẹ tôi kể bà tin ông lắm , trước khi đi ông để lại cho mẹ tôi hơn 1 triệu. Mà 1 triệu khi ấy là nhiều lắm , đủ để mẹ tôi sống gần một năm nếu tiết kiệm. Thế rồi ông đi hơn 1 năm mà vẫn không thấy về , ngày tôi thôi nôi mẹ kể chỉ có 2 mẹ con với nhau , đến gần trưa thì có người báo rằng cha tôi bị tai nạn xe bên Trung Quốc và chết rồi. Mẹ tôi kể bà khóc nhiều lắm , lúc ấy bà có cái tạp hóa nhỏ bán đâu mắm muối đồ cũng đông khách lắm. Nên sau khoảng thời gian biết ba tôi mất , bà bán căn nhà ông mua cho , rồi gom tiền đi về vùng quê Cà Mau mà mua miếng đất nhỏ rồi sinh sống đến khi mất.
Nếu nói ra hai mẹ con tôi không có quá nghèo , mà do năm tôi 17 tuổi mẹ tôi bị người ta lừa hết tiền bạc mà bà có được. Nên kể từ ấy mẹ con tôi sống trong cảnh thiếu thốn , nhưng mẹ vẫn cho tôi ăn học đến hết năm 12 . Sau đó nghỉ học đi làm phụ bếp cho người ta mỗi ngày được hơn 30 ngàn. Mà lúc đấy mẹ tôi bệnh triền miên , bao nhiêu đó đâu đủ cầm chân được bệnh của mẹ. Cố gắng thêm hai năm nữa , mẹ tôi cũng qua đời...
Còn về tôi , người trong xóm họ nói tôi có nhan sắc. Mà tôi cũng công nhận mình khá đẹp , mẹ tôi nói tôi xinh giống cha mình , kiểu đẹp của con gái Trung Hoa. Da tôi trắng , dáng cao dong dỏng , mắt hai mí rõ đẹp to tròn , lại thêm cái mũi ăn hết phần người khác. Nên lúc còn đi học trong trường các bạn bầu tôi là hoa khôi !
Mà hoa khôi có ăn được đâu , đẹp thì sao ? Đẹp mà nghèo thì cũng đói mà chết !
Mà thôi , kể tiếp về vụ lên Sài Gòn....
Đi gần 10 tiếng đồng hồ xe dừng ở bến xe miền Tây Sài Gòn. Tôi bước xuống xe nhìn xung quanh một vòng . Ôi mẹ ơi , đông quá trời đông , người đâu mà nhiều đếm không hết.
Đứng tơ hớ một hồi tôi mới nhớ lời con Thủy nhỏ bạn thân trong xóm đang đi học đại học ở Sài Gòn , nó dặn dò tôi kỉ lưỡng đến bến xe phải gọi cho nó liền để nó lại rước tôi vì nó nói hai lúa như tôi dễ bị người ta lừa.
Nghe lời nó tôi đi thẳng vào quán nước ngay kế bên quầy bán vé , tôi vào xin gọi công cộng , thì con Thủy bảo tôi ngồi uống nước đợi nó 30 phút , nó đang đi học nên chờ nó hết tiết nó chạy ra.
Đến đây tôi xin che tên các địa điểm , địa danh tôi đã ở.
Ngồi đợi nó hơn 30 phút tôi mới thấy nó chạy xe đến. Con Thủy ngày xưa không giống bây giờ chút nào , phải nhìn kỉ lắm tôi mới nhận ra nó. Ngày xưa trong xóm tôi nó cũng thuộc dạng xinh xắn nhưng da nó đen lắm , chứ nào trắng trẻo như bây giờ. Còn nữa nhà nó cũng bình thường thôi mà hôm nay nó lại đi con xe tay ga gì đấy sịn lắm mà tôi chỉ thấy được một lần lúc ông chủ hụi xóm tôi đi đám cưới.
Tôi nhận ra nó vội chạy ù ra chỗ nó đang đứng , nó cũng nhận ra tôi , hai đứa mừng như bắt được vàng.
" Nữ , mày mệt hông ? Tao tìm mày miết nãy giờ rồi đó chèn !"
" Ừ , tao đợi mày cũng lâu quá chừng. Mà nhìn mày lạ quá tao nhìn hông ra luôn. "
" Thôi lên xe đi , tao chở mày kiếm cái gì đó ăn rồi về nghỉ "
Tôi cũng đói bụng lắm rồi , nên nghe nó nói tôi chạy nhanh vào trong tính tiền nước xong rồi theo nó lên xe đi kiếm gì đó ăn.
Hai đứa lòng vòng nói chuyện rôm rả cười vui một hồi thì nó đưa tôi về chỗ nó ở. Mà chỗ con Thủy thuê cũng rộng lắm , giống như cái nhà nhỏ kiểu sang trọng ở quê tôi. Vào nhà tôi nhìn dáo dác một hồi , bên trong đầy đủ ti vi , tủ lạnh có cả máy giặt rồi là đồ sịn không. Hoàn toàn không giống đồ đạc ở nhà nó dưới quê.
" Đẹp không Nữ ?"
Tôi gật đầu lia lịa , lại đi nhìn thêm chút nữa , trong phòng còn có bàn trang điểm rồi máy lạnh nữa . Trời đất , con Thủy nó giàu quá trời rồi !
" Ê Thủy , nhà này của ai mà đẹp quá mạy ?"
" Của tao chứ của ai "
" Mày nói thiệt hả Thủy ?"
Con Thủy đi đến ngăn kéo tủ lấy ra một cái sổ hồng đưa cho tôi. Tôi đọc tên trên đó thì đúng là tên nó Nguyễn Ngọc Thủy . Thật lúc ấy tôi hâm mộ nó vô cùng , mới lên SG hai năm vừa đi học vừa đi làm mà mua được nhà rồi mua được xe nữa.
" Thủy mày làm cái gì nhiều tiền vậy , mày đưa tao đi làm chung với đặng tao gửi tiền về quê mua nhang đèn cho mẹ tao nữa "
Con Thủy nó cười ha hả
" Mày yên tâm , nhưng để tao đưa mày đi tham quan mấy ngày đã. Đi cho biết SG chứ , công việc từ từ tính sau "
Tôi vui mừng gật đầu , thầm cảm ơn nó trong bụng. Nhưng tôi có ngờ được rằng chính nó lại là người dẫn dắt tôi vào con đường bán dâm cho đại gia. Hay người đời khinh bỉ đặt cho cái nghề này cái tên hoa mĩ là Kiều Nữ. Mà vốn dĩ tên tôi đã là Kiều Nữ rồi !
Có đôi khi là số phận định cho tôi cái nghề này , bởi vì ngay cái tên tôi cũng cảm thấy nó liên quan quá nhiều. Mà đời kiều nữ nào ai là có hạnh phúc , rồi giữa muôn hình muôn vạn giông tố của cuộc đời , tôi liệu có được hạnh phúc như mình hằng mong ước hay không ? Hay lại là tôi tự đào hố chôn lấy chính bản thân mình ?!...