Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-235
Chương 235: Giây phút thể hiện của Vương Đại Mãng
Editor: Nguyetmai
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, chính là trạng thái hiện giờ của Vương Đại Mãng.
Lúc này, anh ta đang tranh thủ lúc cô gái chưa tỉnh lại để bắt đầu học thuộc kịch bản.
Anh ta chuẩn bị diễn theo cốt truyện mà quần chúng đã đặt ra để chiếm được trái tim của người đẹp.
Thời gian trôi qua khoảng chừng hai giờ sau, lông mi Thiên Lan run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này nàng kinh ngạc phát hiện Vương Đại Mãng đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy quan tâm.
"Cô không sao…"
"Bốp!"
Vương Đại Mãng đang định hỏi han săn sóc thì lập tức ăn một cú đấm ngay mặt, ngã văng ra ngoài.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn lướt qua Vương Đại Mãng nằm trên mặt đất, sau đó lại nhìn bên vai trái hơi ẩm ướt.
Nàng kinh ngạc phát hiện cảm giác tê mỏi đã biến mất, khôi phục tri giác như bình thường.
Nàng sửng sốt mấy giây, sau đó khi nhìn Vương Đại Mãng thì đã bớt đề phòng hơn nhiều.
Lúc này Vương Đại Mãng rất buồn bực.
Tổ sư nó chứ hoàn toàn không diễn theo kịch bản gì cả. Sao mới mở màn đã bị đánh rồi? Rốt cuộc thì đám tình thánh đó có đáng tin không vậy?
Anh ta chậm rãi bò dậy, cười xấu hổ với Thiên Lan.
"Ngươi đã cứu ta ư?" Thiên Lan nhìn chằm chằm Vương Đại Mãng.
"Đúng thế!"
Nhất thiết phải thừa nhận điều này.
Gò má Thiên Lan hiện lên đỏ ửng, vẻ mặt lưỡng lự.
Thấy vậy, Vương Đại Mãng cảm thấy rất khó hiểu, phản xạ liếc nhìn phòng livestream.
Tình Thánh Đệ Nhất Bắc Kỳ: Dựa theo kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi để phán đoán thì có lẽ gia huấn nhà cô ấy rất cổ hủ, có khi chính là kiểu ai thấy thân thể của mình thì nhất định phải gả cho người đó cũng nên. (Cười ha ha)
Shin Cậu Bé Bút Chì: Thế thì tao cũng thấy mà. (Cười ha ha)
Tín Điều Của Sát Thủ: Tui cũng thấy nè. (Cười ha ha)
…
Thấy comment không đứng đắn của những người chơi, Vương Đại Mãng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng trong lòng vẫn hơi mong chờ tí xíu.
Nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của cô gái, anh ta phản xạ tiến gần một bước.
"Phụt!" Lúc này, Thiên Lan chợt phun ra một bãi máu tươi, gương mặt cũng không còn đỏ ửng nữa.
Sau khi đẩy tụ huyết trong cơ thể ra ngoài, Thiên Lan cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Vương Đại Mãng vẫn còn đang tiếp tục đến gần, giơ tay tung cho một cú.
"Bốp!" Vương Đại Mãng lại bị đánh bay ra ngoài.
"Đến gần ta như thế làm gì?"
Lại bị đánh ngã xuống đất thêm lần nữa, Vương Đại Mãng khóc không ra nước mắt. Sao lại không diễn theo kịch bản nữa rồi? Đám đạo diễn tình thánh chó má kia hoàn toàn không xài được tí nào hết!
"Liệu ngươi có cách nào dẫn ta rời khỏi nơi đây không? Chỉ cần ngươi có thể làm được thì ta sẽ cho ngươi một trái Kết Tinh Của Biển Khơi." Lúc này, Thiên Lan suy yếu nói với Vương Đại Mãng.
Nghe thấy Kết Tinh Của Biển Khơi, những người chơi trong phòng livestream lập tức trầm trồ, cảm thấy Vương Đại Mãng sắp nhận được kỳ ngộ rồi.
"Đây không phải là nhà cô hả? Tại sao lại phải rời khỏi nơi này?" Tuy rằng Vương Đại Mãng rất muốn có được Kết Tinh Của Biển Khơi, nhưng vẫn hỏi theo phản xạ.
"Các huynh đệ tỷ muội của ta muốn ta chết! Cho nên nếu ở lại đây thì ta chỉ còn một con đường chết mà thôi!" Thiên Lan lạnh lùng nói.
Nhớ tới giới thiệu về Thiên Lan trong bảng phân tích, tuy rằng Vương Đại Mãng đã biết lý do, nhưng trong lòng vẫn rất khó hiểu.
"Thế tại sao cô không nói cho cha cô biết?"
"Phụ thân của ta cổ vũ việc tranh giành ngai vị, cũng tin rằng chỉ có kẻ nào trải qua hết đau khổ thì mới trổ hết tài năng, có thể kế thừa vị trí của ông ấy. Cho nên trong lúc này, dù ta bị giết chết thì ông ấy cũng sẽ không nhúng tay đâu!" Nói đến đây, sắc mặt Thiên Lan sa sầm.
"Tôi có thể dẫn cô rời đi. Tôi có thuyền ma!" Sau khi hiểu rõ lý do, Vương Đại Mãng đáp một cách quyết đoán.
Nếu kịch bản không xài được thì cứ dẫn cô gái này về Bắc Kỳ trước đã rồi hẵng tính.
Nghe thấy Vương Đại Mãng có thuyền ma, Thiên Lan cũng lộ vẻ vui sướng: "Mau dẫn ta rời đi!"
Vương Đại Mãng tiến lên một bước, muốn đỡ Thiên Lan dậy, song lại bị đánh bay ra ngoài.
"Ngươi đi đằng trước, ta sẽ đi theo sau ngươi. Đi chậm chút!"
Vương Đại Mãng lại bò dậy, cảm thấy thật mệt mỏi. Yêu ảo sao mà khó quá.
Nhưng mà anh ta vẫn dẫn Thiên Lan ra bờ biển, trong lòng lại tính toán rốt cuộc bước tiếp theo nên làm gì thì mới có thể bắt lấy trái tim người đẹp đây.
Còn Thiên Lan thì vừa đi theo sau Vương Đại Mãng, vừa quan sát xung quanh, có vẻ cực kỳ cảnh giác.
Lúc đến gần bờ biển đảo Tân Mạt, cuối cùng Thiên Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Sắp trốn thoát khỏi nơi này rồi.
Song đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng lao tới từ đằng sau, chặn ngay trước mặt họ.
"Muội muội, muội muốn đi đâu đấy? Không phải muội đã từng thề là nhất định phải trở thành quốc chủ Thiên Vũ Quốc, muội nỡ lòng rời đi sao?"
Cô gái quyến rũ cầm đầu cười khanh khách chặn trước mặt hai người Vương Đại Mãng.
Thấy cô gái này, con ngươi của Thiên Lan co rụt lại. Nàng đã ý thức được tình thế không ổn. Nhị tỷ của nàng đã đến đây rồi, chắc chắn ả sẽ không tha cho mình trong lúc đang bị thương nặng như thế này đâu.
Lúc này, lại có hai bóng người xuất hiện ở đằng sau, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện bên cạnh cô gái quyến rũ này.
"Đại ca, nhị ca, nhị tỷ, thả ta ra đi. Ta không tham dự tranh đoạt ngai vàng nữa. Bây giờ Hải Vương mới là quốc chủ chân chính, chúng ta tự giết lẫn nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu!" Thiên Lan suy yếu nói với ba người.
"Đúng vậy, Hải Vương là quốc chủ, nhưng bây giờ chúng ta đang tranh đoạt vị trí tám lãnh chúa dưới trướng của ngài ấy. Tư chất của muội quá cao, cũng là mối đe dọa rất lớn. Nếu chúng ta đã liên hợp lại đánh cho muội bị trọng thương thì chẳng lẽ muội cho rằng ta sẽ tha cho muội ư?" Cô gái quyến rũ cười vui vẻ nhìn Thiên Lan.
"Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Cô ấy là em gái ruột của cô kia mà, cô làm thế không sợ bị sét đánh giữa ban ngày hả?"
"Còn hai thằng đàn ông các anh nữa! Nếu tôi có một cô em gái như thế thì yêu thương mỗi ngày còn không kịp nữa là. Thế mà các anh lại muốn giết chết người ta, có còn là người nữa không vậy? Còn - Là - Người - Không?"
Thấy cảnh này, Vương Đại Mãng không nhịn được quát lên.
"Ngươi là kẻ nào? Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, bây giờ mà rời đi thì ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Vẻ mặt của cô gái quyến rũ chuyển sang lạnh lùng, nhìn Vương Đại Mãng bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Ngươi đi đi, đừng nhúng tay vào chuyện của ta!"
Thấy Vương Đại Mãng còn ngớ ngẩn đòi làm anh hùng, Thiên Lan không hề cảm động chút nào. Nàng chỉ có một suy nghĩ, chắc gã này bị ngu rồi.
"Không, tôi sẽ không bỏ cô lại một mình đâu!" Vương Đại Mãng trịnh trọng nói.
Sau đó anh ta quay đầu, còn tưởng Thiên Lan sẽ rất cảm động, nhưng lại thấy Thiên Lan đang nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc.
Khí thế mới được ngưng tụ trên người Vương Đại Mãng lập tức sụp đổ.
Đê ma ma, trong phim đâu có diễn như thế đâu! Lại một lần thể hiện thất bại khiến Vương Đại Mãng rất là nản chí.
"Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ đưa các ngươi lên đường!" Cô gái quyến rũ cười tà khí, vung tay lên, một cái cầu vồng màu tím ngưng tụ trong tay, biến thành một thanh trường thương.
…
Sau khi đưa tiễn đợt khách quý cuối cùng, đám người Sa Thủy, Thiên Côn, Hắc Thúy đều tươi cười trở về.
Sau điển lễ dựng nước lần này, thái độ của đa số các thế lực đối với họ có thể nói là thay đổi hoàn toàn. Ngay cả đảo Lang Gia mà trước kia họ không dám chọc cũng trở về với thất bại, có thể nói là khiến họ được xả giận rất nhiều.
Bây giờ họ cảm thấy có lẽ bị Hải Vương thống trị cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Dù sao thì Hải Vương cũng khống chế quân đoàn chết chóc, cộng thêm quân lực bảy nước của họ, còn có một liên quân đáng sợ như thế, họ tin rằng cho dù không có quyền lực tối cao thì vẫn có thể trở thành lãnh chúa nắm giữ một vùng hải vực.
Lúc này, họ tràn đầy tin tưởng vào tương lai.
Đang vừa trở về vừa tán gẫu, Sa Thủy bỗng nhìn về phía nơi xa.
"Ủa? Thiên Côn, hình như là con cái của ngươi thì phải. Chẳng lẽ chúng sắp tương tàn rồi à?" Sa Thủy kinh ngạc hỏi.
"Đừng quan tâm tới chúng, kệ chúng đi. Đây là điều mà con cháu Thiên Vũ chúng ta đều phải trải qua. Trước kia ta cũng từng trải qua quá trình này mới giành được vị trí quốc chủ." Thiên Côn lơ đễnh nói, thậm chí không buồn ngó ngàng một cái.
"Ờ, nếu ngươi không để ý thì chúng ta lại càng…"
Thấy hai phe đang giương cung rút kiếm, Sa Thủy còn chưa dứt lời thì bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Người trông quen quen kia không phải là thành viên của liên quân sao? Hắn ta vẫn có chút ấn tượng với người này, trong yến tiệc còn uống không ít với mình nữa cơ.
Lúc này, trường thương của cô gái quyến rũ đã tung ra, biến thành cầu vồng lao về phía Vương Đại Mãng.
"Trời má, dừng tay cho ta! Đừng mà!" Sa Thủy vừa kêu to vừa biến thành tia sáng lao tới chỗ đó.
Thấy Sa Thủy bỗng thay đổi sắc mặt chạy đi, đám người Thiên Côn cũng ý thức được có gì đó không đúng lắm, lập tức quay đầu nhìn.
Thiên Côn vừa liếc nhìn, suýt nữa không bị hù ra cao huyết áp.
Con cái của mình lại muốn ra tay với thành viên của liên quân mà họ tự hào. Thật sự là chán sống rồi!
"Dừng tay lại cho taaaaaaaa!" Thiên Côn cũng kêu to, biến thành tia sáng bay tới.
Lúc này, Vương Đại Mãng đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ trường thương màu tím lao tới. Anh ta lập tức rút dao găm ra đón đỡ.
Chẳng qua thực lực của Vương Đại Mãng thậm chí còn chưa thông qua thí luyện Quỷ Đốc nên đương nhiên là không thể chống lại đối thủ Quỷ Tướng sơ kỳ. Anh ta lập tức bị đánh văng ra ngoài, lượng máu chạm đáy. Nếu bị thương nặng thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
"Yếu đuối như thế mà cũng đòi làm anh hùng à?" Cô gái trào phúng, vẫy tay một cái, trường thương màu tím bay về trong tay, đang định ném ra thêm lần nữa.
Lúc này, có mấy tiếng kêu vang lên từ xa, sau đó một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh cô ả.
Cô gái quyến rũ chợt khựng lại, còn tưởng là có mai phục nên lập tức quay lại thì thấy một cái đế giày dính bùn cát đang dần dần phóng to trước mặt mình.
"Bốp!"
Cô gái quyến rũ bị Sa Thủy đạp bay ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Kẻ nào dám!" Cô gái quyến rũ bị đạp ngã xuống đất, sau đó lại lập tức nhảy lên, vươn tay sờ vết giày dính bùn trên mặt mình, lòng tràn đầy giận dữ.
Lúc này, lại có tiếng gió truyền tới từ hướng khác. Cô ả lại xoay người, thế nên lại thấy một cái đế giày dính đầy bùn cát phóng đại trước mặt mình, rồi lại bị đạp bay ra ngoài thêm một lần nữa.
Sau khi đạp ngã cô con gái thứ hai của mình, Thiên Côn thở dài, nhìn Sa Thủy bằng ánh mắt biết ơn.
Sa Thủy cũng lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Hiện giờ bọn họ có kỳ vọng rất lớn với liên quân, nếu lúc này mà xảy ra sai sót gì thì họ cảm thấy chẳng những Hải Vương sẽ không tha cho họ mà ngay cả chính họ cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Lại có mấy tia sáng khác hàng lâm, mấy vị quốc chủ đến sau trông cũng như bị dọa sợ.
Lúc này, Thiên Côn dời mắt về phía hai thằng con trai của mình.
Đại ca và nhị ca của Thiên Lan lập tức quỳ xuống đất một cách dứt khoát.
Tuy rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra, song bây giờ bảy quốc chủ đều đến đây, vậy thì chắc chắn là có chuyện lớn rồi. Không cần biết là chuyện gì, cứ quỳ xuống trước chắc chắn sẽ không sai.
"Ahhhh!" Lúc này cô gái quyến rũ lại nhảy lên, quầng sáng màu tím trên trường thương chói mắt.
Nhưng cô ả lập tức hoảng sợ phát hiện bảy quốc chủ thân phận cao quý đều đến đây, hơn nữa đều vây quanh chàng trai trẻ tuổi kia hỏi han săn sóc với vẻ đầy quan tâm.
Còn hai người anh của cô ả thì đều quỳ xuống, hơn nữa còn đập đầu trên mặt đất.
Rốt cuộc là sao vậy?
Chẳng những cô ả sợ ngây người mà cho dù là Thiên Lan luôn cảm thấy Vương Đại Mãng ngơ ngác cũng ngây ra tại chỗ.
Editor: Nguyetmai
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, chính là trạng thái hiện giờ của Vương Đại Mãng.
Lúc này, anh ta đang tranh thủ lúc cô gái chưa tỉnh lại để bắt đầu học thuộc kịch bản.
Anh ta chuẩn bị diễn theo cốt truyện mà quần chúng đã đặt ra để chiếm được trái tim của người đẹp.
Thời gian trôi qua khoảng chừng hai giờ sau, lông mi Thiên Lan run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này nàng kinh ngạc phát hiện Vương Đại Mãng đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy quan tâm.
"Cô không sao…"
"Bốp!"
Vương Đại Mãng đang định hỏi han săn sóc thì lập tức ăn một cú đấm ngay mặt, ngã văng ra ngoài.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn lướt qua Vương Đại Mãng nằm trên mặt đất, sau đó lại nhìn bên vai trái hơi ẩm ướt.
Nàng kinh ngạc phát hiện cảm giác tê mỏi đã biến mất, khôi phục tri giác như bình thường.
Nàng sửng sốt mấy giây, sau đó khi nhìn Vương Đại Mãng thì đã bớt đề phòng hơn nhiều.
Lúc này Vương Đại Mãng rất buồn bực.
Tổ sư nó chứ hoàn toàn không diễn theo kịch bản gì cả. Sao mới mở màn đã bị đánh rồi? Rốt cuộc thì đám tình thánh đó có đáng tin không vậy?
Anh ta chậm rãi bò dậy, cười xấu hổ với Thiên Lan.
"Ngươi đã cứu ta ư?" Thiên Lan nhìn chằm chằm Vương Đại Mãng.
"Đúng thế!"
Nhất thiết phải thừa nhận điều này.
Gò má Thiên Lan hiện lên đỏ ửng, vẻ mặt lưỡng lự.
Thấy vậy, Vương Đại Mãng cảm thấy rất khó hiểu, phản xạ liếc nhìn phòng livestream.
Tình Thánh Đệ Nhất Bắc Kỳ: Dựa theo kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi để phán đoán thì có lẽ gia huấn nhà cô ấy rất cổ hủ, có khi chính là kiểu ai thấy thân thể của mình thì nhất định phải gả cho người đó cũng nên. (Cười ha ha)
Shin Cậu Bé Bút Chì: Thế thì tao cũng thấy mà. (Cười ha ha)
Tín Điều Của Sát Thủ: Tui cũng thấy nè. (Cười ha ha)
…
Thấy comment không đứng đắn của những người chơi, Vương Đại Mãng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng trong lòng vẫn hơi mong chờ tí xíu.
Nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của cô gái, anh ta phản xạ tiến gần một bước.
"Phụt!" Lúc này, Thiên Lan chợt phun ra một bãi máu tươi, gương mặt cũng không còn đỏ ửng nữa.
Sau khi đẩy tụ huyết trong cơ thể ra ngoài, Thiên Lan cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Vương Đại Mãng vẫn còn đang tiếp tục đến gần, giơ tay tung cho một cú.
"Bốp!" Vương Đại Mãng lại bị đánh bay ra ngoài.
"Đến gần ta như thế làm gì?"
Lại bị đánh ngã xuống đất thêm lần nữa, Vương Đại Mãng khóc không ra nước mắt. Sao lại không diễn theo kịch bản nữa rồi? Đám đạo diễn tình thánh chó má kia hoàn toàn không xài được tí nào hết!
"Liệu ngươi có cách nào dẫn ta rời khỏi nơi đây không? Chỉ cần ngươi có thể làm được thì ta sẽ cho ngươi một trái Kết Tinh Của Biển Khơi." Lúc này, Thiên Lan suy yếu nói với Vương Đại Mãng.
Nghe thấy Kết Tinh Của Biển Khơi, những người chơi trong phòng livestream lập tức trầm trồ, cảm thấy Vương Đại Mãng sắp nhận được kỳ ngộ rồi.
"Đây không phải là nhà cô hả? Tại sao lại phải rời khỏi nơi này?" Tuy rằng Vương Đại Mãng rất muốn có được Kết Tinh Của Biển Khơi, nhưng vẫn hỏi theo phản xạ.
"Các huynh đệ tỷ muội của ta muốn ta chết! Cho nên nếu ở lại đây thì ta chỉ còn một con đường chết mà thôi!" Thiên Lan lạnh lùng nói.
Nhớ tới giới thiệu về Thiên Lan trong bảng phân tích, tuy rằng Vương Đại Mãng đã biết lý do, nhưng trong lòng vẫn rất khó hiểu.
"Thế tại sao cô không nói cho cha cô biết?"
"Phụ thân của ta cổ vũ việc tranh giành ngai vị, cũng tin rằng chỉ có kẻ nào trải qua hết đau khổ thì mới trổ hết tài năng, có thể kế thừa vị trí của ông ấy. Cho nên trong lúc này, dù ta bị giết chết thì ông ấy cũng sẽ không nhúng tay đâu!" Nói đến đây, sắc mặt Thiên Lan sa sầm.
"Tôi có thể dẫn cô rời đi. Tôi có thuyền ma!" Sau khi hiểu rõ lý do, Vương Đại Mãng đáp một cách quyết đoán.
Nếu kịch bản không xài được thì cứ dẫn cô gái này về Bắc Kỳ trước đã rồi hẵng tính.
Nghe thấy Vương Đại Mãng có thuyền ma, Thiên Lan cũng lộ vẻ vui sướng: "Mau dẫn ta rời đi!"
Vương Đại Mãng tiến lên một bước, muốn đỡ Thiên Lan dậy, song lại bị đánh bay ra ngoài.
"Ngươi đi đằng trước, ta sẽ đi theo sau ngươi. Đi chậm chút!"
Vương Đại Mãng lại bò dậy, cảm thấy thật mệt mỏi. Yêu ảo sao mà khó quá.
Nhưng mà anh ta vẫn dẫn Thiên Lan ra bờ biển, trong lòng lại tính toán rốt cuộc bước tiếp theo nên làm gì thì mới có thể bắt lấy trái tim người đẹp đây.
Còn Thiên Lan thì vừa đi theo sau Vương Đại Mãng, vừa quan sát xung quanh, có vẻ cực kỳ cảnh giác.
Lúc đến gần bờ biển đảo Tân Mạt, cuối cùng Thiên Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Sắp trốn thoát khỏi nơi này rồi.
Song đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng lao tới từ đằng sau, chặn ngay trước mặt họ.
"Muội muội, muội muốn đi đâu đấy? Không phải muội đã từng thề là nhất định phải trở thành quốc chủ Thiên Vũ Quốc, muội nỡ lòng rời đi sao?"
Cô gái quyến rũ cầm đầu cười khanh khách chặn trước mặt hai người Vương Đại Mãng.
Thấy cô gái này, con ngươi của Thiên Lan co rụt lại. Nàng đã ý thức được tình thế không ổn. Nhị tỷ của nàng đã đến đây rồi, chắc chắn ả sẽ không tha cho mình trong lúc đang bị thương nặng như thế này đâu.
Lúc này, lại có hai bóng người xuất hiện ở đằng sau, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện bên cạnh cô gái quyến rũ này.
"Đại ca, nhị ca, nhị tỷ, thả ta ra đi. Ta không tham dự tranh đoạt ngai vàng nữa. Bây giờ Hải Vương mới là quốc chủ chân chính, chúng ta tự giết lẫn nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu!" Thiên Lan suy yếu nói với ba người.
"Đúng vậy, Hải Vương là quốc chủ, nhưng bây giờ chúng ta đang tranh đoạt vị trí tám lãnh chúa dưới trướng của ngài ấy. Tư chất của muội quá cao, cũng là mối đe dọa rất lớn. Nếu chúng ta đã liên hợp lại đánh cho muội bị trọng thương thì chẳng lẽ muội cho rằng ta sẽ tha cho muội ư?" Cô gái quyến rũ cười vui vẻ nhìn Thiên Lan.
"Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Cô ấy là em gái ruột của cô kia mà, cô làm thế không sợ bị sét đánh giữa ban ngày hả?"
"Còn hai thằng đàn ông các anh nữa! Nếu tôi có một cô em gái như thế thì yêu thương mỗi ngày còn không kịp nữa là. Thế mà các anh lại muốn giết chết người ta, có còn là người nữa không vậy? Còn - Là - Người - Không?"
Thấy cảnh này, Vương Đại Mãng không nhịn được quát lên.
"Ngươi là kẻ nào? Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, bây giờ mà rời đi thì ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Vẻ mặt của cô gái quyến rũ chuyển sang lạnh lùng, nhìn Vương Đại Mãng bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Ngươi đi đi, đừng nhúng tay vào chuyện của ta!"
Thấy Vương Đại Mãng còn ngớ ngẩn đòi làm anh hùng, Thiên Lan không hề cảm động chút nào. Nàng chỉ có một suy nghĩ, chắc gã này bị ngu rồi.
"Không, tôi sẽ không bỏ cô lại một mình đâu!" Vương Đại Mãng trịnh trọng nói.
Sau đó anh ta quay đầu, còn tưởng Thiên Lan sẽ rất cảm động, nhưng lại thấy Thiên Lan đang nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc.
Khí thế mới được ngưng tụ trên người Vương Đại Mãng lập tức sụp đổ.
Đê ma ma, trong phim đâu có diễn như thế đâu! Lại một lần thể hiện thất bại khiến Vương Đại Mãng rất là nản chí.
"Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ đưa các ngươi lên đường!" Cô gái quyến rũ cười tà khí, vung tay lên, một cái cầu vồng màu tím ngưng tụ trong tay, biến thành một thanh trường thương.
…
Sau khi đưa tiễn đợt khách quý cuối cùng, đám người Sa Thủy, Thiên Côn, Hắc Thúy đều tươi cười trở về.
Sau điển lễ dựng nước lần này, thái độ của đa số các thế lực đối với họ có thể nói là thay đổi hoàn toàn. Ngay cả đảo Lang Gia mà trước kia họ không dám chọc cũng trở về với thất bại, có thể nói là khiến họ được xả giận rất nhiều.
Bây giờ họ cảm thấy có lẽ bị Hải Vương thống trị cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Dù sao thì Hải Vương cũng khống chế quân đoàn chết chóc, cộng thêm quân lực bảy nước của họ, còn có một liên quân đáng sợ như thế, họ tin rằng cho dù không có quyền lực tối cao thì vẫn có thể trở thành lãnh chúa nắm giữ một vùng hải vực.
Lúc này, họ tràn đầy tin tưởng vào tương lai.
Đang vừa trở về vừa tán gẫu, Sa Thủy bỗng nhìn về phía nơi xa.
"Ủa? Thiên Côn, hình như là con cái của ngươi thì phải. Chẳng lẽ chúng sắp tương tàn rồi à?" Sa Thủy kinh ngạc hỏi.
"Đừng quan tâm tới chúng, kệ chúng đi. Đây là điều mà con cháu Thiên Vũ chúng ta đều phải trải qua. Trước kia ta cũng từng trải qua quá trình này mới giành được vị trí quốc chủ." Thiên Côn lơ đễnh nói, thậm chí không buồn ngó ngàng một cái.
"Ờ, nếu ngươi không để ý thì chúng ta lại càng…"
Thấy hai phe đang giương cung rút kiếm, Sa Thủy còn chưa dứt lời thì bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Người trông quen quen kia không phải là thành viên của liên quân sao? Hắn ta vẫn có chút ấn tượng với người này, trong yến tiệc còn uống không ít với mình nữa cơ.
Lúc này, trường thương của cô gái quyến rũ đã tung ra, biến thành cầu vồng lao về phía Vương Đại Mãng.
"Trời má, dừng tay cho ta! Đừng mà!" Sa Thủy vừa kêu to vừa biến thành tia sáng lao tới chỗ đó.
Thấy Sa Thủy bỗng thay đổi sắc mặt chạy đi, đám người Thiên Côn cũng ý thức được có gì đó không đúng lắm, lập tức quay đầu nhìn.
Thiên Côn vừa liếc nhìn, suýt nữa không bị hù ra cao huyết áp.
Con cái của mình lại muốn ra tay với thành viên của liên quân mà họ tự hào. Thật sự là chán sống rồi!
"Dừng tay lại cho taaaaaaaa!" Thiên Côn cũng kêu to, biến thành tia sáng bay tới.
Lúc này, Vương Đại Mãng đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ trường thương màu tím lao tới. Anh ta lập tức rút dao găm ra đón đỡ.
Chẳng qua thực lực của Vương Đại Mãng thậm chí còn chưa thông qua thí luyện Quỷ Đốc nên đương nhiên là không thể chống lại đối thủ Quỷ Tướng sơ kỳ. Anh ta lập tức bị đánh văng ra ngoài, lượng máu chạm đáy. Nếu bị thương nặng thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
"Yếu đuối như thế mà cũng đòi làm anh hùng à?" Cô gái trào phúng, vẫy tay một cái, trường thương màu tím bay về trong tay, đang định ném ra thêm lần nữa.
Lúc này, có mấy tiếng kêu vang lên từ xa, sau đó một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh cô ả.
Cô gái quyến rũ chợt khựng lại, còn tưởng là có mai phục nên lập tức quay lại thì thấy một cái đế giày dính bùn cát đang dần dần phóng to trước mặt mình.
"Bốp!"
Cô gái quyến rũ bị Sa Thủy đạp bay ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Kẻ nào dám!" Cô gái quyến rũ bị đạp ngã xuống đất, sau đó lại lập tức nhảy lên, vươn tay sờ vết giày dính bùn trên mặt mình, lòng tràn đầy giận dữ.
Lúc này, lại có tiếng gió truyền tới từ hướng khác. Cô ả lại xoay người, thế nên lại thấy một cái đế giày dính đầy bùn cát phóng đại trước mặt mình, rồi lại bị đạp bay ra ngoài thêm một lần nữa.
Sau khi đạp ngã cô con gái thứ hai của mình, Thiên Côn thở dài, nhìn Sa Thủy bằng ánh mắt biết ơn.
Sa Thủy cũng lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Hiện giờ bọn họ có kỳ vọng rất lớn với liên quân, nếu lúc này mà xảy ra sai sót gì thì họ cảm thấy chẳng những Hải Vương sẽ không tha cho họ mà ngay cả chính họ cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Lại có mấy tia sáng khác hàng lâm, mấy vị quốc chủ đến sau trông cũng như bị dọa sợ.
Lúc này, Thiên Côn dời mắt về phía hai thằng con trai của mình.
Đại ca và nhị ca của Thiên Lan lập tức quỳ xuống đất một cách dứt khoát.
Tuy rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra, song bây giờ bảy quốc chủ đều đến đây, vậy thì chắc chắn là có chuyện lớn rồi. Không cần biết là chuyện gì, cứ quỳ xuống trước chắc chắn sẽ không sai.
"Ahhhh!" Lúc này cô gái quyến rũ lại nhảy lên, quầng sáng màu tím trên trường thương chói mắt.
Nhưng cô ả lập tức hoảng sợ phát hiện bảy quốc chủ thân phận cao quý đều đến đây, hơn nữa đều vây quanh chàng trai trẻ tuổi kia hỏi han săn sóc với vẻ đầy quan tâm.
Còn hai người anh của cô ả thì đều quỳ xuống, hơn nữa còn đập đầu trên mặt đất.
Rốt cuộc là sao vậy?
Chẳng những cô ả sợ ngây người mà cho dù là Thiên Lan luôn cảm thấy Vương Đại Mãng ngơ ngác cũng ngây ra tại chỗ.