Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Trêи thực tế, đây không phải lần đầu tiên Hứa Dịch Dương bày tỏ ý muốn trở thành tay đua với người nhà, chẳng qua lần kia anh mới tốt nghiệp Học viện cảnh sát, hơi hoang mang trước những ngả đời, không chắc chắn mình muốn gì.
Vả lại, khi ấy ông nội còn sống, ông tha thiết mong mỏi Hứa Dịch Dương vào ngành liên quan đến quân đội hoặc cảnh sát, ông tính số anh rồi, sao Vũ Khúc chiếu mệnh, người dính líu máu dao, nên làm cảnh sát(1), bằng không là đi theo phường trộm cướp.
(1) Mạnh dạn đoán anh trai nhà mình thuộc cung Vũ Khúc Phá Quân, đẻ giờ Tỵ, Hợi =)))
Vì thế Hứa Dịch Dương lập tức từ bỏ ý định đua xe, nghe theo người nhà sắp xếp làm cảnh sát.
Hiện tại ông nội qua đời, Hứa Dịch Dương qua mấy năm từng trải cũng hiểu ít nhiều rốt cuộc điều gì mới phù hợp với mình bèn hạ quyết tâm, chuyện này anh còn chưa bàn với Diệp Thải Quỳ, nào nghĩ tới cha mẹ đã đánh tiếng trước.
Diệp Thải Quỳ không phản đối, nhưng không ngờ ba Hứa Dịch Dương lại thốt ra mấy câu kiểu này.
Thú thật, mấy lần trước người nhà họ Hứa xỉa xói Diệp Thải Quỳ chẳng mảy may khiến cô sứt mẻ, nhưng nghe thấy xíu xiu khinh khi Hứa Dịch Dương thôi Diệp Thải Quỳ cũng chịu không nổi.
“Sao đua xe không thể làm nghề nghiệp đứng đắn được ạ? Thời đại biến hoá khôn lường, thế giới hiện đại không thể nhìn nhận bằng quan niệm bảo thủ nữa. Nói tới đây, các tay đua có giá trị thương mại và độ nhận diện xã hội cao, tính về mức độ an toàn, đua xe còn đáng yên tâm hơn nghề cảnh sát. Nói xa hơn, muốn trở thành một tay đua xuất sắc, không kể tấm lòng cao thượng hay tinh thần hy sinh, nhưng chỉ xét kĩ năng thao tác và xác suất thành công thôi còn khó hơn cảnh sát giỏi nhiều. Hứa Dịch Dương được trời ban cái tài này, cớ sao không để anh ấy phát huy?” Diệp Thải Quỳ cười khích lệ Hứa Dịch Dương: “Không sao hết, anh thích thì cứ đi làm, em ủng hộ anh.”
Lời Diệp Thải Quỳ nói không nhẹ không nặng, song chẳng chừa chút thể diện cho Hứa Vân Thiên.
Suy cho cùng đây là con dâu, chả phải con đẻ mình, Hứa Vân Thiên dầu gì cũng phải cầm cự chừng mực, hồi trước giáp mặt thấy Diệp Thải Quỳ ôm trai khác quá lắm thì chỉ phất tay áo bỏ đi, tình huống bây giờ càng thêm không tiện phát cáu.
Tuy bị chặn họng không thoải mái mấy, song ông không nói gì, mặt đen thui im re.
Hứa Dịch Dương ngó sang Diệp Thải Quỳ, không khỏi chau mày.
Chẳng phải đã nói để cô tới xử lý quan hệ gia đình thỏa đáng cho ai nấy thoải mái vui vẻ à? Dẫu Hứa Dịch Dương không để ý Diệp Thải Quỳ làm gì, nhưng sao lần này cô ấy còn gắt hơn anh vậy?
Hồi sau Diệp Thải Quỳ cũng lờ mờ phát giác mình cư xử cảm tính.
Tại cô ôm hằn học sẵn với Hứa Vân Thiên, dù lời ông nói rõ vô ích chẳng ai lọt tai, nhắm chừng cô đã nín nhịn bực dọc từ chỗ Đinh Cát Lị, cộng thêm nghe phải mấy câu ông ta chê bôi Hứa Dịch Dương, thành thử không dằn được.
Mắt thấy nhà cửa sắp toang toạc tới nơi, mẹ Hứa Dịch Dương vội bắt chuyện với Diệp Thải Quỳ, đánh lảng sang chuyện khác.
“Tiểu Dương có kế hoạch, con thì sao? Chẳng phải con bảo không định bán buôn nữa à, có dự định mới phải không?” Mẹ Hứa Dịch Dương tươi cười trìu mến: “Có điều lấy tình trạng kinh tế của hai đứa, con ở nhà cũng đâu có sao.”
“Con không định ở nhà.” Diệp Thải Quỳ trả lời.
Vừa dứt câu, đến phiên Hứa Dịch Dương ngẩn người.
“Em tính đi làm à?” Hứa Dịch Dương kinh ngạc hỏi: “Ai mời em?”
Hứa Dịch Dương biết Tưởng Thiên Thắng thường xuyên chèo kéo Diệp Thải Quỳ tới công ty anh ta, dầu gì hai người họ cũng từng là đối tác cũ.
Hứa Dịch Dương rất tin tưởng Diệp Thải Quỳ, nhưng anh không tin Tưởng Thiên Thắng, không ngại trộm chỉ sợ kẻ trộm rình rập(2), vợ mình suốt ngày ở bên bạn trai cũ như hổ rình mồi, anh ra ngoài thi đấu sao yên lòng nổi.
(2) 不怕贼偷就怕贼惦记: Bất phạ tặc thâu tựu phạ tặc điếm ký(不怕贼偷就怕贼惦记): không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập (bị mất trộm thì cũng mất rồi, còn nếu biết có trộm rình rập thì lúc nào cũng lo lắng, bất an)
Làm sao Diệp Thải Quỳ không biết Hứa Dịch Dương nghĩ gì cơ chứ?
“Không ai mời cả, tự thân em, trùng hợp khoảng thời gian trước có chỗ mời em vạch kế hoạch M&A, em khá có hứng, nhủ bụng năm sau thầu vụ này trước, sau đó chuẩn bị mở công ty.”
Hai ngày qua Diệp Thải Quỳ cân nhắc vấn đề này, không phải chưa từng suy xét tới, ngặt nỗi một loạt biến cố khiến cô chùn chân.
Nhưng thông qua đợt tiếp xúc cùng người nhà họ Hứa đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu đậm.
Nếu không nhờ thực lực bản thân, chỉ e quan hệ giữa cô và Hứa Dịch Dương khó lòng xuôi chèo mát mái. Tình yêu đích thực lãng mạn, quả thực nó là cốt lõi của nhân sinh. Song cơ chế con người tồn tại trêи đời cần thở, cần ăn, cần ngủ. Cuộc sống vụn vặt đủ nạo vét một cá nhân sức cùng lực kiệt, còn hơi đâu bàn chuyện yêu đương?
Nếu không phải bọn họ nắm chắc, Hứa Dịch Dương dám từ chức sao? Nếu không nhờ Tổng giám đốc Chu bỗng nhiên xuất hiện, nhà họ Hứa tiếp nhận cô dễ dàng sao?
Có trời mới biết tình yêu của họ phải chịu bao nhiêu chông gai, bị bao nhiêu người vây khốn chặn đường?
Ai dám đảm bảo trong quá trình ấy tình yêu họ không bị mài mòn đây?
Diệp Thải Quỳ rõ ràng, muốn bảo vệ cuộc sống và người mình yêu, bạn bắt buộc phải mạnh mẽ hơn.
Mặc dầu giờ đây họ có tất thảy, nhưng chuyện trêи đời xoay vần trong một cái chớp mắt, nhỡ một ngày biến cố đổ ập, biết đâu chừng lại về kiếp trắng tay.
Vì lẽ đó, Diệp Thải Quỳ quyết ý quay về chốn cũ, không để đại não rỉ sét, năng lực thoái hóa, đến cùng thì thứ có giá trị nhất chẳng phải tiền gửi ngân hàng, chẳng phải bất động sản ông nội để lại, mà là chính bản thân cô.
Hứa Dịch Dương đâu có nghĩ xa tới vậy, chỉ cần không phải hợp tác với Tưởng Thiên Thắng là anh an tâm rồi.
“Tự thành lập công ty hay á, đỡ phải bị ông chủ chèn ép.” Hứa Dịch Dương tươi vui hưởng ứng.
Nào có ông chủ dám ép uổng Diệp Thải Quỳ, nhưng cô không muốn quá huênh hoang trước mặt Hứa Dịch Dương, bèn nói: “Em định tìm thời gian bàn bạc với anh, muốn hỏi ý anh, anh không phản đối thì hay quá.”
“Dĩ nhiên không, em làm gì anh đều ủng hộ hết mình.” Hứa Dịch Dương đáp liền: “Cho dù em muốn giết người, anh cũng đưa dao.”
……
Câu này vừa ra khỏi miệng bàn ăn tức khắc im bặt, Diệp Thải Quỳ lén đá chân Hứa Dịch Dương, anh mới ngớ ra chỗ này còn có người khác, bèn làm bộ chưa nói gì, tự nhiên lùa cơm, gấp miếng thịt cho Diệp Thải Quỳ: “Ăn nè em.”
“Phụt……”
Thẳng tới khi Hứa Diệu Dương phì cười, không khí bàn cơm mới thoáng hòa hoãn chút đỉnh.
Ba Hứa vẫn tỏ ra trang nghiêm, cả bữa cơm Tất Niên tựa hồ có mỗi ông ấy rầu rĩ, lơ đễnh.
Nguyên gia đình ăn cơm, ba Hứa Dịch Dương mãi lặng im, Diệp Thải Quỳ dòm ông mấy lần, cô gặp qua không ít đàn ông ở tình trạng như vầy: Người tới tuổi trung niên, có tiền có quyền nhàn nhã, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nhưng hết tính khiêu chiến, chẳng còn mấy cơ hội thăng tiến. Quan hệ vợ chồng nhạt nhẽo, lửa tình lụi tàn, ngày qua ngày duy trì theo thói quen. Con cái trưởng thành có cuộc sống riêng, không còn ai nghe theo ý kiến ông. Thời đại phát triển thần tốc, dần dà không bắt kịp trào lưu. Sắc vóc sa sút, dần thấy mình lão hoá. Vì thế tới khi ngoảnh đầu, nội tâm bắt đầu sinh ra cảm xúc thiếu thốn khôn cùng, bắt đầu chán ghét cuộc sống của mình.
Nói đơn giản, Hứa Vân Thiên đang gặp phải giai đoạn khủng hoảng tuổi trung niên, mà nam giới mắc chứng khủng hoảng trung niên ưa ngoại tình nhất.
Diệp Thải Quỳ nhìn người đàn ông đứng tuổi còn bảnh bao và nho nhã này, thầm thấy không đáng thay Đinh Cát Lị.
Ăn xong xuôi cữ cơm Tất Niên mà về liền thì không hay, thành ra cả nhà xúm lại trước TV ngồi coi cái chương trình liên hoan giải trí cuối năm không ai thích thú. Dù sao đây cũng là đêm Giao Thừa, ai nấy vội nhắn trả đáp lại các tin chúc Tết.
Giao Thừa năm ngoái Diệp Thải Quỳ khá buồn tẻ, năm nay chắc có người tuồng tin cô sắp sửa tái xuất giang hồ, nhiều tin nhắn mời chào công việc năm sau gửi tới cô.
Có dự định trở về đấu trường, dĩ nhiên phải nối lại vòng giao tế, Diệp Thải Quỳ sốt sắng trả lời từng người, mãi đến lượt Tưởng Thiên Thắng nhảy ra.
Hứa Dịch Dương ngồi sau lưng ôm Diệp Thải Quỳ, mắt sắc lẹm ngó thấy tên Tưởng Thiên Thắng.
Diệp Thải Quỳ cảm nhận sau lưng có cặp mắt bắn chằm chặp vào điện thoại mình, thật lòng cô rất sợ Tưởng Thiên Thắng nói câu nào sai chỗ, hất đổ bình dấm chua mang tên Hứa Dịch Dương.
Đương đầu phi vụ hàng trăm triệu Diệp Thải Quỳ chưa từng run tay, thế mà giờ tay chân lẩy bẩy hết cả lên.
Nhấp mở khung thoại từ Tưởng Thiên Thắng, Diệp Thải Quỳ thở phào.
Tưởng Thiên Thắng: [Ông Lục định giờ giấc rồi, trong khoảng này ông ấy nghỉ phép ở nước ngoài, mùng Sáu về, bọn anh hẹn tầm 12 giờ trưa mùng Bảy, tại khu nghỉ mát ngoại thành của ông ấy, em thấy được chứ?]
Diệp Thải Quỳ vội đáp: [Không thành vấn đề, em biết chỗ, sẽ tới đúng giờ.]
Diệp Thải Quỳ mới thấy đôi mắt kia bớt phừng lửa, đang định tắt WeChat, bên kia nhảy ra tin nhắn mới.
Tưởng Thiên Thắng: [Ngoài kia bắn pháo hoa, nhớ em nhiều lắm. Nghĩ tới năm ấy bọn mình cùng đón năm mới ở nước ngoài, anh đốt pháo hoa cho em xem. Lời khi đó em nói với anh còn nhớ không?]
……
Diệp Thải Quỳ thoát WeChat, tắt máy, nhìn chăm chăm vào vở kịch trêи TV.
Không biết đang diễn cái gì, thoạt trông khá kệch cỡm, cô vẫn hết sức phối hợp cười hai tiếng, sau đó làm bộ như không ngoái đầu nhìn Hứa Dịch Dương, lột vỏ nhãn đút lên miệng anh.
Hứa Dịch Dương không há mồm, trừng lom lom Diệp Thải Quỳ.
Toang giồi……
Miệng Diệp Thải Quỳ méo xệ.
Chó con lại ghen.
“Sao em không trả lời anh ta?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Diệp Thải Quỳ nghẹn họng: “Không nhớ nữa sao trả lời được?”
“Vậy thì cứ gõ không nhớ nữa.”
Diệp Thải Quỳ đành lúng túng lấy di động ra gõ ba chữ “Không nhớ nữa”.
Tưởng Thiên Thắng không trả lời ngay, Hứa Dịch Dương bấy giờ mới xuôi, không hỏi thêm, ăn nhãn Diệp Thải Quỳ đưa, nhìn về phía TV lần nữa.
Diệp Thải Quỳ thở nhẹ một hơi, hí hửng nép mình vào lòng Hứa Dịch Dương trêи sô pha.
Có lẽ đây là đạo vợ chồng ăn ở với nhau, phải biết một mắt nhắm một mắt hở mới có đường chung sống bền lâu.
Kỳ nghỉ luôn trôi qua lẹ làng, trong Tết chẳng có lấy ư hử gì từ Đinh Cát Lị, mãi tới mùng Bảy ai nấy đi làm, Diệp Thải Quỳ mới nhận được tin nhắn của cô nàng, hỏi thăm cô năm mới ra sao.
Diệp Thải Quỳ trả lời: “Cũng được, em thì sao? Sao tới giờ mới nhớ chúc Tết chị hả?”
Đinh Cát Lị đáp: “Năm mới rõ chán, chị rảnh không? Giờ lòng dạ em rối bời, muốn gặp chị tư vấn.”
Đinh Cát Lị không phải người hay thở ngắn than dài kêu la xoắn xuýt, cô nàng thường tỏ ra thờ ơ, mọi việc đều nắm chắc, là người không chịu cúi đầu nhận thua nhất, con bé trọng sĩ diện, nếu đã nói nó không biết làm sao mới phải, thì chắc chắc đã dẫm trúng nan đề rồi.
Có điều trưa nay Diệp Thải Quỳ có hẹn với ông Lục, đây tuyệt đối là chuyện hệ trọng hàng đầu, đành nhắn Đinh Cát Lị bảo tối rảnh sẽ tới gặp.
Đinh Cát Lị nghe vậy trù trừ một hồi, đáp bất lực: “Được thôi, chị nhắn em sớm sớm.”
Diệp Thải Quỳ nấu tiếp bữa sáng, nay Hứa Dịch Dương cũng phải đi gặp ông chủ đội xe, bàn chuyện ký hợp đồng.
Hai người dùng bữa xong xuôi, song hành ra nhà xe, chuẩn bị mỗi người ai lo việc nấy. Ngày đầu năm mới, bọn họ bận rộn sự nghiệp riêng, song Diệp Thải Quỳ bất chợt cảm thấy tháng ngày thế này không tệ chút nào.
Hai người yêu nhau nhưng độc lập lẫn nhau, có lẽ sống riêng, song song ủng hộ giấc mơ đối phương, đây chẳng phải trạng thái quá đỗi tuyệt vời của cuộc sống ư?
Bình dị mới có thể lâu dài, cứ thế sống làng nhàng qua ngày, cũng khá tốt.
……
Thuộc đường nhớ lối tới biệt thự ông Lục, Tưởng Thiên Thắng cũng đang ở đây, ba người cùng ăn cơm trưa, suốt cả buổi hàn huyên trời nam đất bắc. Từ lời ông Lục, mơ hồ cảm nhận được ông có ý tứ rút khỏi giới.
Ông hỏi Diệp Thải Quỳ có ý quay về phải không, sau khi có đáp án khẳng định, ông gật gù.
Ông ấy đã cảm khái một câu khiến Diệp Thải Quỳ không thể nào quên.
“Sống nhiều năm như vậy, tôi mới ngộ ra đời mình nào chạm tới cõi thanh tịnh. Tôi cứ ngỡ mình đã thoát khỏi rào cản trần tục, hoá ra tôi cùng lắm chỉ là nhảy từ cái vực thẳm này sang cái vực sâu khác. Nếu hết thảy đều là hố sâu vực thẳm, chi bằng tôi ngã vào cái hố mình thích, suy cho cùng, đường tương lai dài dằng dặc mà.”
Trao đổi xong chuyện nên nói, việc nên bàn đã đời, sắc trời đã tối mịt, bấy giờ Diệp Thải Quỳ và Tưởng Thiên Thắng mới từ biệt. Hai người cùng bước ra khỏi khu biệt viện, sửa soạn lái xe rời đi.
Bởi mải mê trò chuyện với ngài Lục, Diệp Thải Quỳ tắt tiếng điện thoại luôn, giờ mới thấy trong đó toàn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới, mấy cái đầu của Đinh Cát Lị, một cái của Hứa Dịch Dương.
Chưa kịp mở ra, Tưởng Thiên Thắng tới kế bên Diệp Thải Quỳ lên tiếng: “Chồng em quản chặt vậy.”
……
Diệp Thải Quỳ chẳng buồn trả lời.
“Cậu ta biết em quay lại ngành không?”
“Biết chứ, anh ấy ủng hộ lắm.” Diệp Thải Quỳ trả lời.
“Thế cậu ta có biết, khi em trở về, cho dù chúng ta không chung công ty thì vẫn có nhiều dịp gặp gỡ không?”
Vụ này thì không biết thật.
“Anh nói thế thì vừa ngám nhắc tôi, chồng tôi dễ ghen lắm, sau này chúng ta nên giữ khoảng cách, ngoại trừ trường hợp bắt buộc thì tránh được cứ tránh nhé.”
Tưởng Thiên Thắng sầm sì, châm ngòi: “Hồi đó anh biết em cũng đâu thấy em giống cô gái bị đàn ông kiểm soát.”
Diệp Thải Quỳ cười cười, mở cửa xe đồng thời buông lời như chẳng hề để ý: “Ông Lục chẳng phải đã nói rồi sao? Ở đâu chẳng có tường rào, mấy ai thực sự tự tại cơ chứ? Một khi đã vậy thì cứ sa vào cái vực bản thân yêu thích thôi. Tôi khá hài lòng với cái hố mình đã nhảy vào.”
Tưởng Thiên Thắng đứng đực ra đó, dòm điệu bộ tươi tắn rạng ngời của Diệp Thải Quỳ mà thấy lòng mình như bị cắm hai nhát dao.
“Đi đây.”
Diệp Thải Quỳ đóng cửa xe, nổ máy vút đi ngầu lòi.
Tất nhiên cô biết Tưởng Thiên Thắng chẳng dễ ngừng dây dưa, tương lai e rằng còn lắm rắc rối, nhưng ai dám nói đời trôi qua ngon ơ trong một sớm một chiều chớ?
Chả nhằm nhò gì, cuộc sống là phải thong thả nhấm nháp, các vấn đề cứ khoan thai giải quyết từng cái một.
Trong khi lái xe, cô bật Bluetooth gọi lại cho Hứa Dịch Dương.
“Mới rồi tán gẫu say sưa với ông Lục, em không tiện đọc tin nhắn, sao vậy anh?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
“Em liên lạc Đinh Cát Lị chưa?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Ruột gan Diệp Thải Quỳ nảy bình bịch, chỉ e sắp có chuyện lớn rồi.
Tuy Hứa Dịch Dương biết cô và Đinh Cát Lị là bạn bè thân thiết, nhưng khi không nhắc tới cô nàng thì phải có nguyên do, sợ rằng không thoát khỏi liên can tới ông cha già đốn mạt của anh.
“Chưa, sao thế mình?”
“Mẹ anh nhập viện, giờ anh phải giải quyết việc ở đây. Tốt nhất em nên gọi cho Đinh Cát Lị đi, tối gặp mình hẵng nói tiếp.”
Diệp Thải Quỳ cúp máy, hấp tấp điện cho Đinh Cát Lị, đầu dây bên kia mãi không tiếp, cô dựng hết tóc gáy, hớt hải lái về hướng nhà Đinh Cát Lị.
Ông Lục nói cấm có sai, cuộc sống đích thực đầy rẫy vực sâu.Tác giả có lời muốn nói: Còn 5, 6 chương nữa là kết thúc ~
Thị Cúc có lời muốn nói: Bả điêu đấy, còn 3 chương (dài) nữa hà~~
Vả lại, khi ấy ông nội còn sống, ông tha thiết mong mỏi Hứa Dịch Dương vào ngành liên quan đến quân đội hoặc cảnh sát, ông tính số anh rồi, sao Vũ Khúc chiếu mệnh, người dính líu máu dao, nên làm cảnh sát(1), bằng không là đi theo phường trộm cướp.
(1) Mạnh dạn đoán anh trai nhà mình thuộc cung Vũ Khúc Phá Quân, đẻ giờ Tỵ, Hợi =)))
Vì thế Hứa Dịch Dương lập tức từ bỏ ý định đua xe, nghe theo người nhà sắp xếp làm cảnh sát.
Hiện tại ông nội qua đời, Hứa Dịch Dương qua mấy năm từng trải cũng hiểu ít nhiều rốt cuộc điều gì mới phù hợp với mình bèn hạ quyết tâm, chuyện này anh còn chưa bàn với Diệp Thải Quỳ, nào nghĩ tới cha mẹ đã đánh tiếng trước.
Diệp Thải Quỳ không phản đối, nhưng không ngờ ba Hứa Dịch Dương lại thốt ra mấy câu kiểu này.
Thú thật, mấy lần trước người nhà họ Hứa xỉa xói Diệp Thải Quỳ chẳng mảy may khiến cô sứt mẻ, nhưng nghe thấy xíu xiu khinh khi Hứa Dịch Dương thôi Diệp Thải Quỳ cũng chịu không nổi.
“Sao đua xe không thể làm nghề nghiệp đứng đắn được ạ? Thời đại biến hoá khôn lường, thế giới hiện đại không thể nhìn nhận bằng quan niệm bảo thủ nữa. Nói tới đây, các tay đua có giá trị thương mại và độ nhận diện xã hội cao, tính về mức độ an toàn, đua xe còn đáng yên tâm hơn nghề cảnh sát. Nói xa hơn, muốn trở thành một tay đua xuất sắc, không kể tấm lòng cao thượng hay tinh thần hy sinh, nhưng chỉ xét kĩ năng thao tác và xác suất thành công thôi còn khó hơn cảnh sát giỏi nhiều. Hứa Dịch Dương được trời ban cái tài này, cớ sao không để anh ấy phát huy?” Diệp Thải Quỳ cười khích lệ Hứa Dịch Dương: “Không sao hết, anh thích thì cứ đi làm, em ủng hộ anh.”
Lời Diệp Thải Quỳ nói không nhẹ không nặng, song chẳng chừa chút thể diện cho Hứa Vân Thiên.
Suy cho cùng đây là con dâu, chả phải con đẻ mình, Hứa Vân Thiên dầu gì cũng phải cầm cự chừng mực, hồi trước giáp mặt thấy Diệp Thải Quỳ ôm trai khác quá lắm thì chỉ phất tay áo bỏ đi, tình huống bây giờ càng thêm không tiện phát cáu.
Tuy bị chặn họng không thoải mái mấy, song ông không nói gì, mặt đen thui im re.
Hứa Dịch Dương ngó sang Diệp Thải Quỳ, không khỏi chau mày.
Chẳng phải đã nói để cô tới xử lý quan hệ gia đình thỏa đáng cho ai nấy thoải mái vui vẻ à? Dẫu Hứa Dịch Dương không để ý Diệp Thải Quỳ làm gì, nhưng sao lần này cô ấy còn gắt hơn anh vậy?
Hồi sau Diệp Thải Quỳ cũng lờ mờ phát giác mình cư xử cảm tính.
Tại cô ôm hằn học sẵn với Hứa Vân Thiên, dù lời ông nói rõ vô ích chẳng ai lọt tai, nhắm chừng cô đã nín nhịn bực dọc từ chỗ Đinh Cát Lị, cộng thêm nghe phải mấy câu ông ta chê bôi Hứa Dịch Dương, thành thử không dằn được.
Mắt thấy nhà cửa sắp toang toạc tới nơi, mẹ Hứa Dịch Dương vội bắt chuyện với Diệp Thải Quỳ, đánh lảng sang chuyện khác.
“Tiểu Dương có kế hoạch, con thì sao? Chẳng phải con bảo không định bán buôn nữa à, có dự định mới phải không?” Mẹ Hứa Dịch Dương tươi cười trìu mến: “Có điều lấy tình trạng kinh tế của hai đứa, con ở nhà cũng đâu có sao.”
“Con không định ở nhà.” Diệp Thải Quỳ trả lời.
Vừa dứt câu, đến phiên Hứa Dịch Dương ngẩn người.
“Em tính đi làm à?” Hứa Dịch Dương kinh ngạc hỏi: “Ai mời em?”
Hứa Dịch Dương biết Tưởng Thiên Thắng thường xuyên chèo kéo Diệp Thải Quỳ tới công ty anh ta, dầu gì hai người họ cũng từng là đối tác cũ.
Hứa Dịch Dương rất tin tưởng Diệp Thải Quỳ, nhưng anh không tin Tưởng Thiên Thắng, không ngại trộm chỉ sợ kẻ trộm rình rập(2), vợ mình suốt ngày ở bên bạn trai cũ như hổ rình mồi, anh ra ngoài thi đấu sao yên lòng nổi.
(2) 不怕贼偷就怕贼惦记: Bất phạ tặc thâu tựu phạ tặc điếm ký(不怕贼偷就怕贼惦记): không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập (bị mất trộm thì cũng mất rồi, còn nếu biết có trộm rình rập thì lúc nào cũng lo lắng, bất an)
Làm sao Diệp Thải Quỳ không biết Hứa Dịch Dương nghĩ gì cơ chứ?
“Không ai mời cả, tự thân em, trùng hợp khoảng thời gian trước có chỗ mời em vạch kế hoạch M&A, em khá có hứng, nhủ bụng năm sau thầu vụ này trước, sau đó chuẩn bị mở công ty.”
Hai ngày qua Diệp Thải Quỳ cân nhắc vấn đề này, không phải chưa từng suy xét tới, ngặt nỗi một loạt biến cố khiến cô chùn chân.
Nhưng thông qua đợt tiếp xúc cùng người nhà họ Hứa đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu đậm.
Nếu không nhờ thực lực bản thân, chỉ e quan hệ giữa cô và Hứa Dịch Dương khó lòng xuôi chèo mát mái. Tình yêu đích thực lãng mạn, quả thực nó là cốt lõi của nhân sinh. Song cơ chế con người tồn tại trêи đời cần thở, cần ăn, cần ngủ. Cuộc sống vụn vặt đủ nạo vét một cá nhân sức cùng lực kiệt, còn hơi đâu bàn chuyện yêu đương?
Nếu không phải bọn họ nắm chắc, Hứa Dịch Dương dám từ chức sao? Nếu không nhờ Tổng giám đốc Chu bỗng nhiên xuất hiện, nhà họ Hứa tiếp nhận cô dễ dàng sao?
Có trời mới biết tình yêu của họ phải chịu bao nhiêu chông gai, bị bao nhiêu người vây khốn chặn đường?
Ai dám đảm bảo trong quá trình ấy tình yêu họ không bị mài mòn đây?
Diệp Thải Quỳ rõ ràng, muốn bảo vệ cuộc sống và người mình yêu, bạn bắt buộc phải mạnh mẽ hơn.
Mặc dầu giờ đây họ có tất thảy, nhưng chuyện trêи đời xoay vần trong một cái chớp mắt, nhỡ một ngày biến cố đổ ập, biết đâu chừng lại về kiếp trắng tay.
Vì lẽ đó, Diệp Thải Quỳ quyết ý quay về chốn cũ, không để đại não rỉ sét, năng lực thoái hóa, đến cùng thì thứ có giá trị nhất chẳng phải tiền gửi ngân hàng, chẳng phải bất động sản ông nội để lại, mà là chính bản thân cô.
Hứa Dịch Dương đâu có nghĩ xa tới vậy, chỉ cần không phải hợp tác với Tưởng Thiên Thắng là anh an tâm rồi.
“Tự thành lập công ty hay á, đỡ phải bị ông chủ chèn ép.” Hứa Dịch Dương tươi vui hưởng ứng.
Nào có ông chủ dám ép uổng Diệp Thải Quỳ, nhưng cô không muốn quá huênh hoang trước mặt Hứa Dịch Dương, bèn nói: “Em định tìm thời gian bàn bạc với anh, muốn hỏi ý anh, anh không phản đối thì hay quá.”
“Dĩ nhiên không, em làm gì anh đều ủng hộ hết mình.” Hứa Dịch Dương đáp liền: “Cho dù em muốn giết người, anh cũng đưa dao.”
……
Câu này vừa ra khỏi miệng bàn ăn tức khắc im bặt, Diệp Thải Quỳ lén đá chân Hứa Dịch Dương, anh mới ngớ ra chỗ này còn có người khác, bèn làm bộ chưa nói gì, tự nhiên lùa cơm, gấp miếng thịt cho Diệp Thải Quỳ: “Ăn nè em.”
“Phụt……”
Thẳng tới khi Hứa Diệu Dương phì cười, không khí bàn cơm mới thoáng hòa hoãn chút đỉnh.
Ba Hứa vẫn tỏ ra trang nghiêm, cả bữa cơm Tất Niên tựa hồ có mỗi ông ấy rầu rĩ, lơ đễnh.
Nguyên gia đình ăn cơm, ba Hứa Dịch Dương mãi lặng im, Diệp Thải Quỳ dòm ông mấy lần, cô gặp qua không ít đàn ông ở tình trạng như vầy: Người tới tuổi trung niên, có tiền có quyền nhàn nhã, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nhưng hết tính khiêu chiến, chẳng còn mấy cơ hội thăng tiến. Quan hệ vợ chồng nhạt nhẽo, lửa tình lụi tàn, ngày qua ngày duy trì theo thói quen. Con cái trưởng thành có cuộc sống riêng, không còn ai nghe theo ý kiến ông. Thời đại phát triển thần tốc, dần dà không bắt kịp trào lưu. Sắc vóc sa sút, dần thấy mình lão hoá. Vì thế tới khi ngoảnh đầu, nội tâm bắt đầu sinh ra cảm xúc thiếu thốn khôn cùng, bắt đầu chán ghét cuộc sống của mình.
Nói đơn giản, Hứa Vân Thiên đang gặp phải giai đoạn khủng hoảng tuổi trung niên, mà nam giới mắc chứng khủng hoảng trung niên ưa ngoại tình nhất.
Diệp Thải Quỳ nhìn người đàn ông đứng tuổi còn bảnh bao và nho nhã này, thầm thấy không đáng thay Đinh Cát Lị.
Ăn xong xuôi cữ cơm Tất Niên mà về liền thì không hay, thành ra cả nhà xúm lại trước TV ngồi coi cái chương trình liên hoan giải trí cuối năm không ai thích thú. Dù sao đây cũng là đêm Giao Thừa, ai nấy vội nhắn trả đáp lại các tin chúc Tết.
Giao Thừa năm ngoái Diệp Thải Quỳ khá buồn tẻ, năm nay chắc có người tuồng tin cô sắp sửa tái xuất giang hồ, nhiều tin nhắn mời chào công việc năm sau gửi tới cô.
Có dự định trở về đấu trường, dĩ nhiên phải nối lại vòng giao tế, Diệp Thải Quỳ sốt sắng trả lời từng người, mãi đến lượt Tưởng Thiên Thắng nhảy ra.
Hứa Dịch Dương ngồi sau lưng ôm Diệp Thải Quỳ, mắt sắc lẹm ngó thấy tên Tưởng Thiên Thắng.
Diệp Thải Quỳ cảm nhận sau lưng có cặp mắt bắn chằm chặp vào điện thoại mình, thật lòng cô rất sợ Tưởng Thiên Thắng nói câu nào sai chỗ, hất đổ bình dấm chua mang tên Hứa Dịch Dương.
Đương đầu phi vụ hàng trăm triệu Diệp Thải Quỳ chưa từng run tay, thế mà giờ tay chân lẩy bẩy hết cả lên.
Nhấp mở khung thoại từ Tưởng Thiên Thắng, Diệp Thải Quỳ thở phào.
Tưởng Thiên Thắng: [Ông Lục định giờ giấc rồi, trong khoảng này ông ấy nghỉ phép ở nước ngoài, mùng Sáu về, bọn anh hẹn tầm 12 giờ trưa mùng Bảy, tại khu nghỉ mát ngoại thành của ông ấy, em thấy được chứ?]
Diệp Thải Quỳ vội đáp: [Không thành vấn đề, em biết chỗ, sẽ tới đúng giờ.]
Diệp Thải Quỳ mới thấy đôi mắt kia bớt phừng lửa, đang định tắt WeChat, bên kia nhảy ra tin nhắn mới.
Tưởng Thiên Thắng: [Ngoài kia bắn pháo hoa, nhớ em nhiều lắm. Nghĩ tới năm ấy bọn mình cùng đón năm mới ở nước ngoài, anh đốt pháo hoa cho em xem. Lời khi đó em nói với anh còn nhớ không?]
……
Diệp Thải Quỳ thoát WeChat, tắt máy, nhìn chăm chăm vào vở kịch trêи TV.
Không biết đang diễn cái gì, thoạt trông khá kệch cỡm, cô vẫn hết sức phối hợp cười hai tiếng, sau đó làm bộ như không ngoái đầu nhìn Hứa Dịch Dương, lột vỏ nhãn đút lên miệng anh.
Hứa Dịch Dương không há mồm, trừng lom lom Diệp Thải Quỳ.
Toang giồi……
Miệng Diệp Thải Quỳ méo xệ.
Chó con lại ghen.
“Sao em không trả lời anh ta?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Diệp Thải Quỳ nghẹn họng: “Không nhớ nữa sao trả lời được?”
“Vậy thì cứ gõ không nhớ nữa.”
Diệp Thải Quỳ đành lúng túng lấy di động ra gõ ba chữ “Không nhớ nữa”.
Tưởng Thiên Thắng không trả lời ngay, Hứa Dịch Dương bấy giờ mới xuôi, không hỏi thêm, ăn nhãn Diệp Thải Quỳ đưa, nhìn về phía TV lần nữa.
Diệp Thải Quỳ thở nhẹ một hơi, hí hửng nép mình vào lòng Hứa Dịch Dương trêи sô pha.
Có lẽ đây là đạo vợ chồng ăn ở với nhau, phải biết một mắt nhắm một mắt hở mới có đường chung sống bền lâu.
Kỳ nghỉ luôn trôi qua lẹ làng, trong Tết chẳng có lấy ư hử gì từ Đinh Cát Lị, mãi tới mùng Bảy ai nấy đi làm, Diệp Thải Quỳ mới nhận được tin nhắn của cô nàng, hỏi thăm cô năm mới ra sao.
Diệp Thải Quỳ trả lời: “Cũng được, em thì sao? Sao tới giờ mới nhớ chúc Tết chị hả?”
Đinh Cát Lị đáp: “Năm mới rõ chán, chị rảnh không? Giờ lòng dạ em rối bời, muốn gặp chị tư vấn.”
Đinh Cát Lị không phải người hay thở ngắn than dài kêu la xoắn xuýt, cô nàng thường tỏ ra thờ ơ, mọi việc đều nắm chắc, là người không chịu cúi đầu nhận thua nhất, con bé trọng sĩ diện, nếu đã nói nó không biết làm sao mới phải, thì chắc chắc đã dẫm trúng nan đề rồi.
Có điều trưa nay Diệp Thải Quỳ có hẹn với ông Lục, đây tuyệt đối là chuyện hệ trọng hàng đầu, đành nhắn Đinh Cát Lị bảo tối rảnh sẽ tới gặp.
Đinh Cát Lị nghe vậy trù trừ một hồi, đáp bất lực: “Được thôi, chị nhắn em sớm sớm.”
Diệp Thải Quỳ nấu tiếp bữa sáng, nay Hứa Dịch Dương cũng phải đi gặp ông chủ đội xe, bàn chuyện ký hợp đồng.
Hai người dùng bữa xong xuôi, song hành ra nhà xe, chuẩn bị mỗi người ai lo việc nấy. Ngày đầu năm mới, bọn họ bận rộn sự nghiệp riêng, song Diệp Thải Quỳ bất chợt cảm thấy tháng ngày thế này không tệ chút nào.
Hai người yêu nhau nhưng độc lập lẫn nhau, có lẽ sống riêng, song song ủng hộ giấc mơ đối phương, đây chẳng phải trạng thái quá đỗi tuyệt vời của cuộc sống ư?
Bình dị mới có thể lâu dài, cứ thế sống làng nhàng qua ngày, cũng khá tốt.
……
Thuộc đường nhớ lối tới biệt thự ông Lục, Tưởng Thiên Thắng cũng đang ở đây, ba người cùng ăn cơm trưa, suốt cả buổi hàn huyên trời nam đất bắc. Từ lời ông Lục, mơ hồ cảm nhận được ông có ý tứ rút khỏi giới.
Ông hỏi Diệp Thải Quỳ có ý quay về phải không, sau khi có đáp án khẳng định, ông gật gù.
Ông ấy đã cảm khái một câu khiến Diệp Thải Quỳ không thể nào quên.
“Sống nhiều năm như vậy, tôi mới ngộ ra đời mình nào chạm tới cõi thanh tịnh. Tôi cứ ngỡ mình đã thoát khỏi rào cản trần tục, hoá ra tôi cùng lắm chỉ là nhảy từ cái vực thẳm này sang cái vực sâu khác. Nếu hết thảy đều là hố sâu vực thẳm, chi bằng tôi ngã vào cái hố mình thích, suy cho cùng, đường tương lai dài dằng dặc mà.”
Trao đổi xong chuyện nên nói, việc nên bàn đã đời, sắc trời đã tối mịt, bấy giờ Diệp Thải Quỳ và Tưởng Thiên Thắng mới từ biệt. Hai người cùng bước ra khỏi khu biệt viện, sửa soạn lái xe rời đi.
Bởi mải mê trò chuyện với ngài Lục, Diệp Thải Quỳ tắt tiếng điện thoại luôn, giờ mới thấy trong đó toàn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới, mấy cái đầu của Đinh Cát Lị, một cái của Hứa Dịch Dương.
Chưa kịp mở ra, Tưởng Thiên Thắng tới kế bên Diệp Thải Quỳ lên tiếng: “Chồng em quản chặt vậy.”
……
Diệp Thải Quỳ chẳng buồn trả lời.
“Cậu ta biết em quay lại ngành không?”
“Biết chứ, anh ấy ủng hộ lắm.” Diệp Thải Quỳ trả lời.
“Thế cậu ta có biết, khi em trở về, cho dù chúng ta không chung công ty thì vẫn có nhiều dịp gặp gỡ không?”
Vụ này thì không biết thật.
“Anh nói thế thì vừa ngám nhắc tôi, chồng tôi dễ ghen lắm, sau này chúng ta nên giữ khoảng cách, ngoại trừ trường hợp bắt buộc thì tránh được cứ tránh nhé.”
Tưởng Thiên Thắng sầm sì, châm ngòi: “Hồi đó anh biết em cũng đâu thấy em giống cô gái bị đàn ông kiểm soát.”
Diệp Thải Quỳ cười cười, mở cửa xe đồng thời buông lời như chẳng hề để ý: “Ông Lục chẳng phải đã nói rồi sao? Ở đâu chẳng có tường rào, mấy ai thực sự tự tại cơ chứ? Một khi đã vậy thì cứ sa vào cái vực bản thân yêu thích thôi. Tôi khá hài lòng với cái hố mình đã nhảy vào.”
Tưởng Thiên Thắng đứng đực ra đó, dòm điệu bộ tươi tắn rạng ngời của Diệp Thải Quỳ mà thấy lòng mình như bị cắm hai nhát dao.
“Đi đây.”
Diệp Thải Quỳ đóng cửa xe, nổ máy vút đi ngầu lòi.
Tất nhiên cô biết Tưởng Thiên Thắng chẳng dễ ngừng dây dưa, tương lai e rằng còn lắm rắc rối, nhưng ai dám nói đời trôi qua ngon ơ trong một sớm một chiều chớ?
Chả nhằm nhò gì, cuộc sống là phải thong thả nhấm nháp, các vấn đề cứ khoan thai giải quyết từng cái một.
Trong khi lái xe, cô bật Bluetooth gọi lại cho Hứa Dịch Dương.
“Mới rồi tán gẫu say sưa với ông Lục, em không tiện đọc tin nhắn, sao vậy anh?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
“Em liên lạc Đinh Cát Lị chưa?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Ruột gan Diệp Thải Quỳ nảy bình bịch, chỉ e sắp có chuyện lớn rồi.
Tuy Hứa Dịch Dương biết cô và Đinh Cát Lị là bạn bè thân thiết, nhưng khi không nhắc tới cô nàng thì phải có nguyên do, sợ rằng không thoát khỏi liên can tới ông cha già đốn mạt của anh.
“Chưa, sao thế mình?”
“Mẹ anh nhập viện, giờ anh phải giải quyết việc ở đây. Tốt nhất em nên gọi cho Đinh Cát Lị đi, tối gặp mình hẵng nói tiếp.”
Diệp Thải Quỳ cúp máy, hấp tấp điện cho Đinh Cát Lị, đầu dây bên kia mãi không tiếp, cô dựng hết tóc gáy, hớt hải lái về hướng nhà Đinh Cát Lị.
Ông Lục nói cấm có sai, cuộc sống đích thực đầy rẫy vực sâu.Tác giả có lời muốn nói: Còn 5, 6 chương nữa là kết thúc ~
Thị Cúc có lời muốn nói: Bả điêu đấy, còn 3 chương (dài) nữa hà~~