một ngày đầu thu, tôi đi trên con đường thân quen của thị xã. Mới đầu tháng 10, mới đầu mùa thu thôi, trời se lạnh, tôi khẽ hít một hơi thở sâu vào lồng ngực. cái hơi lạnh của mùa thu len lỏi trong lồng ngực, tôi khẽ rùng mình vì lạnh. hôm đó là chủ nhật, như thường lệ, tôi lại đi đến thư viện của thị trấn. tôi ở tại một vùng quê của Hà Tĩnh, nơi mà kinh tế chưa khá giả lên được là bao, ngay cả chỗ sầm uất nhất của huyện vẫn là thì trấn. đến thư viện, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính. bước vào chào chị nhân viên thư viện, tôi tiến đến kệ sách dành cho lứa tuổi teen, nhìn vào mấy cuốn sách trên kệ rồi với tay lấy một quyển sách có bìa in thật đẹp. tính tôi là thế, thấy cuốn sách nào có bìa sách đẹp là tôi đều đọc thử. hôm nay thư viện rất đông, đa số toàn là những cô bé trạc tuổi tôi đến đọc sách. tôi đang ngồi đọc sách thì chợt có tiếng nói nhỏ nhẹ phía đối diện:
- Anh ơi…
- Hửm , sao em ?, có chuyện gì ko?- tôi hỏi mà mắt ko rời trang sách.
- Anh có thể giúp em được ko ạ??
Tôi ngửng mặt lên, một cô bé rất xinh, cô bé có làn da màu trắng ngần, tóc búi đuôi gà, mặc áo sơ mi sọc ca rô hồng, chiếc kính không mắt cũng màu hồng làm cho cô bé trở nên xinh xắn hơn, tôi hỏi ngay cô bé:
- Ưkm, anh có thể giúp gì cho em đây? Bé gái???
- Dạ, anh có thể lấy giùm em cuốn sách kia được không ạ? Nó hơi cao.
- Cuốn nào em. Tôi đứng dậy và tiến về phía kệ sách
- Dạ, cuốn “ tuổi thơ dữ dội ạ”.
- Ukm, đây nhé em.- tôi lấy cuốn sách cho cô gái và nói.
- Dạ, em cảm ơn, nhưng em có thể ngồi cùng bàn với anh được ko ạ?
- Ukm, em tự nhiên nhé.
- Em cảm ơn anh- cô bé nói kèm theo nụ cười rất xinh.
Tôi và cô bé cứ ngồi thế và đọc sách với nhau, thỉnh thoảng cô bé bụm miệng cười, dường như một số chi tiết trong sách làm cô bé cười thì phải, nhưng cô bé hiểu rằng tôi đang đọc sách nên ko muốn làm phiền đến tôi, tôi thấy thế mỉm cười rồi nói:
- Này, cô bé.
- Dạ, anh gọi em ạ?
- Anh ko gọi em thì gọi ai nữa, sao mà cứ cười khúc khích thế kia?
- Dạ tại truyện hay quá ạ, em cười lớn sợ anh bảo vô duyên.
- Ko sao đâu cô bé, nếu em muốn cười thì cứ cười đi, nhìn em cười anh thấy nhớ về hồi tuổi thơ quá.
- Ơ, tuổi thơ của anh vui lắm ạ?
- Ukm, vui….
Thế rồi tôi và cô bé lại tiếp tục đọc sách, cô bé thỉnh thoảng cười ha hả làm tôi dật mình, nhìn cô bé cười tôi thấy ấm lòng biết bao nhiêu, phải chăng……
Đến lúc tôi thấy bụng hơi đói thì liếc nhìn đồng hồ, đã 11h15 rồi cơ à, sao nhanh thế nhỉ, tôi cất quyển sách đang đọc lên kệ rồi đi tìm cái gì đó để ăn, bất chợt tôi thấy có người đập vai tôi, tôi dật mình quay lại thì ra là cô bé lúc nãy, cô bé nói:
- Anh, anh đi ăn với em nhé?
- Ơ, đi với an hem ko sợ à??
- Sao mà phải sợ hả anh??
- Thì em và anh mới gặp nhau vài tiếng, anh bán em sang trung quốc thì sao?
- Anh ko làm thế đâu.
- Tại sao hả cô bé?
- Tại anh ko giống người như thế.
Tôi dường như bật ngửa vì lý do của cô bé này, ở cái xã hội này có biết bao điều có thể xảy ra lắm chứ, một cô bé như em tại sao lại có thể tin tưởng tôi một cách ngây thơ như thế chứ. ở cái xã hội này ko có gì là khong thể, đây là tôi chứ nếu em gặp phải kẻ xấu thì sao nhỉ?
- Này em, sao em lại tin anh đến thế.
- Vì anh đã giúp em lấy sách, anh là người tốt.
Tôi tiếp tục sốc trước câu nói của cô bé, thì ra với nhũng đứa trẻ, làm người tốt thật dễ dàng. Chỉ cần một hành động nhỏ như thế mà em đã gắn cho tôi mác “ người tốt”. tôi chợt bật cười, tôi nói với cô bé ngây thơ:
- Này, cô bé, đối với em làm người tốt dễ lắm à??
- Dạ. làm người tốt dễ lắm anh ạ, bà em bảo người tốt là người chỉ cần cho đi mà ko cần nhận lại anh ạ.
- Thế sao em lại gọi anh là người tốt??
- Tại vì anh giúp em lấy sách mà ko đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Tôi ngạc nhiên trước chân lý và cách gọi tôi là người tốt của cô bé, quả thật đây là một cô bé rất thú vị. trẻ con ư, tôi ko nghĩ vậy, trẻ con đã cho người lớn rất nhiều bài học thú vị. tôi ko thể ngờ được người đứng trước mắt tôi là một cô bé 14 tuổi, dường như em là một bà cụ rồi. trên con đường ban trưa, tôi và cô bé dắt tay nhau đi, em cứ cười, còn tôi thì cứ suy nghĩ về “ người tốt”.
- Anh ơi…
- Hửm , sao em ?, có chuyện gì ko?- tôi hỏi mà mắt ko rời trang sách.
- Anh có thể giúp em được ko ạ??
Tôi ngửng mặt lên, một cô bé rất xinh, cô bé có làn da màu trắng ngần, tóc búi đuôi gà, mặc áo sơ mi sọc ca rô hồng, chiếc kính không mắt cũng màu hồng làm cho cô bé trở nên xinh xắn hơn, tôi hỏi ngay cô bé:
- Ưkm, anh có thể giúp gì cho em đây? Bé gái???
- Dạ, anh có thể lấy giùm em cuốn sách kia được không ạ? Nó hơi cao.
- Cuốn nào em. Tôi đứng dậy và tiến về phía kệ sách
- Dạ, cuốn “ tuổi thơ dữ dội ạ”.
- Ukm, đây nhé em.- tôi lấy cuốn sách cho cô gái và nói.
- Dạ, em cảm ơn, nhưng em có thể ngồi cùng bàn với anh được ko ạ?
- Ukm, em tự nhiên nhé.
- Em cảm ơn anh- cô bé nói kèm theo nụ cười rất xinh.
Tôi và cô bé cứ ngồi thế và đọc sách với nhau, thỉnh thoảng cô bé bụm miệng cười, dường như một số chi tiết trong sách làm cô bé cười thì phải, nhưng cô bé hiểu rằng tôi đang đọc sách nên ko muốn làm phiền đến tôi, tôi thấy thế mỉm cười rồi nói:
- Này, cô bé.
- Dạ, anh gọi em ạ?
- Anh ko gọi em thì gọi ai nữa, sao mà cứ cười khúc khích thế kia?
- Dạ tại truyện hay quá ạ, em cười lớn sợ anh bảo vô duyên.
- Ko sao đâu cô bé, nếu em muốn cười thì cứ cười đi, nhìn em cười anh thấy nhớ về hồi tuổi thơ quá.
- Ơ, tuổi thơ của anh vui lắm ạ?
- Ukm, vui….
Thế rồi tôi và cô bé lại tiếp tục đọc sách, cô bé thỉnh thoảng cười ha hả làm tôi dật mình, nhìn cô bé cười tôi thấy ấm lòng biết bao nhiêu, phải chăng……
Đến lúc tôi thấy bụng hơi đói thì liếc nhìn đồng hồ, đã 11h15 rồi cơ à, sao nhanh thế nhỉ, tôi cất quyển sách đang đọc lên kệ rồi đi tìm cái gì đó để ăn, bất chợt tôi thấy có người đập vai tôi, tôi dật mình quay lại thì ra là cô bé lúc nãy, cô bé nói:
- Anh, anh đi ăn với em nhé?
- Ơ, đi với an hem ko sợ à??
- Sao mà phải sợ hả anh??
- Thì em và anh mới gặp nhau vài tiếng, anh bán em sang trung quốc thì sao?
- Anh ko làm thế đâu.
- Tại sao hả cô bé?
- Tại anh ko giống người như thế.
Tôi dường như bật ngửa vì lý do của cô bé này, ở cái xã hội này có biết bao điều có thể xảy ra lắm chứ, một cô bé như em tại sao lại có thể tin tưởng tôi một cách ngây thơ như thế chứ. ở cái xã hội này ko có gì là khong thể, đây là tôi chứ nếu em gặp phải kẻ xấu thì sao nhỉ?
- Này em, sao em lại tin anh đến thế.
- Vì anh đã giúp em lấy sách, anh là người tốt.
Tôi tiếp tục sốc trước câu nói của cô bé, thì ra với nhũng đứa trẻ, làm người tốt thật dễ dàng. Chỉ cần một hành động nhỏ như thế mà em đã gắn cho tôi mác “ người tốt”. tôi chợt bật cười, tôi nói với cô bé ngây thơ:
- Này, cô bé, đối với em làm người tốt dễ lắm à??
- Dạ. làm người tốt dễ lắm anh ạ, bà em bảo người tốt là người chỉ cần cho đi mà ko cần nhận lại anh ạ.
- Thế sao em lại gọi anh là người tốt??
- Tại vì anh giúp em lấy sách mà ko đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Tôi ngạc nhiên trước chân lý và cách gọi tôi là người tốt của cô bé, quả thật đây là một cô bé rất thú vị. trẻ con ư, tôi ko nghĩ vậy, trẻ con đã cho người lớn rất nhiều bài học thú vị. tôi ko thể ngờ được người đứng trước mắt tôi là một cô bé 14 tuổi, dường như em là một bà cụ rồi. trên con đường ban trưa, tôi và cô bé dắt tay nhau đi, em cứ cười, còn tôi thì cứ suy nghĩ về “ người tốt”.