-
Chương 541-545
Chương 541 Cút (1)
Hiện tại Diệp Huyền xem như hiểu một đám hội trưởng hồn sư tháp đều là một đám cáo già, không có một kẻ là đồ tốt.
Thái Tín nghe Diệp Huyền nói như vậy gương mặt đỏ bừng, hắn không nghĩ tới mình đã nhường nhịn như vậy Diệp Huyền còn không nể tình. Hắn cho rằng mình cho Diệp Huyền một trăm vạn huyền tệ, Diệp Huyền còn cảm kích hắn đấy.
Chỉ thấy Diệp Huyền nói ra chữ cút như tát thẳng vào mặt của hắn, làm cho hắn ném mặt mũi trước mặt nhiều luyện hồn sư và các đệ tử như thế này, hiện tại trong nội tâm Thái Tín tức giận suýt thổ huyết.
- Hảo tiểu tử, cho mặt không biết xấu hổ, đã như thế lão phu cũng muốn lãnh giáo thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu mà dám nói với lão phu như vậy.
Thái Tín xanh mặt, hắn tức giận quát một tiếng, đột nhiên trong tay xuất hiện hai vòng tròn màu đen, hai vòng tròn có đường kính chừng nửa mét, biên giới có lưỡi đao sắc bén, hắn dùng hai tay vươn lên, hai vòng tròn màu đen nhanh chóng hóa thành ánh đao lăng lệ ác liệt chém thẳng vào vi trí của Diệp Huyền.
Đồng thời một vũ hồn hình trăng lưỡi liềm xuất hêện trên đỉnh đầu Thái Tín, từng đám sương mù bao phủ hai vòng tròn vào trong, uy lực của ánh đao lập tức tăng lên rất nhiều.
Đao quang còn chưa chém tới trước mặt Diệp Huyền, khí tức lăng lệ bộc phát đáng sợ, ánh đao băng hà, mang hàn khí âm lãnh giống như muốn thôn phệ huyết nhục vào trong ánh đao.
Diệp Huyền nhướng mày, luận tu vi, Thái Tín còn cường đại hơn Cát Lợi Huy nhiều lắm, ở phương diện vũ hồn còn quỷ dị hơn quá nhiều, cảm giác sâm lãnh thậm chí làm cho hồn lực của Diệp Huyền có cảm giác không thoải mái.
Bởi vì Thái Tín chỉ bằng vào vũ khí là có thể đánh bại chính mình thì quá buồn cười rồi.
Không hề nghĩ ngợi, Long Văn kiếm bên hông Diệp Huyền ra khỏi vỏ, sau một khắc kiếm quang rậm rạp chằng chịt như biển xuất hiện, một tầng kiếm quang bay tới trước mặt, người sau tiến lên, hai vòng tròn lại bay tới.
Đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kim thiết va chạm nhau vang lên liên tục, hai vòng tròn màu đen bị Diệp Huyền ngăn cản trước người cỡ một mét, mặc cho màu đen ánh đao như thế nào mãnh liệt, lại tơ (tí ti) không hề pháp tiếp cận hắn một bước.
- Phá Không Kiếm ý —— toái!
Thời điểm này Thái Tín vô cùng khiếp sợ, trong mắt Diệp Huyền bắn ra hàn quang lăng lệ ác liệt, trường kiếm trong tay hắn như cái đầm, ngay sau đó tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, kiếm quang hóa thành du long, lại xuyên thấu qua khe hở hai vòng tròn, lập tức bổ vào ngực Thái Tín, kiếm quang sáng chói một góc trời.
Ngay sau đó tiếng phù phù vang lên.
Huyết quang bắn lên giữa bầu trời, ngực của Thái Tín bị chém ra một miệng vết thương thật dài, toàn thân hắn bay ra ngoài, hắn nửa quỳ trên mặt đất, mất đi hắn khống chế, vòng tròn màu đen rơi xuống mặt đất và phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.
Thu hồi trường kiếm lạnh giá, Diệp Huyền khinh thường nhìn Thái Tín nửa quỳ trên mặt đất, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười trào phúng.
Muốn lợi dụng binh khí dọa mình sao, Thái Tín còn quá non rồi.
- Còn muốn lặp lại lần nữa sao? Cút!
Diệp Huyền quát lạnh mở miệng, hắn không nhìn đối phương.
Tất cả những người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
- Diệp Huyền cũng quá mức đáng sợ rồi, lực lượng quyền pháp đáng sợ như thế, không nghĩ tới kiếm pháp còn kinh người như vậy.
- Các ngươi nhìn thấy một kiếm vừa rồi không? Có một loại cảm giác như giao long xuất hải, long du cửu thiên, đúng là quá huyền diệu mà.
- Khá tốt Thái Tín hội trưởng phản ứng nhanh, đổi lại ta chỉ sợ sớm đã bị một kiếm chém thành hai đoạn a, thật đáng sợ mà.
Lúc này tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, ánh mắt tất cả mọi người rung động và ngây ngốc.
Hai lần giao chiến, Diệp Huyền bày ra thực lực căn bản không phải cấp bậc đệ tử, hoàn toàn là cấp bậc hội trưởng vương quốc.
Nhưng khi nhìn tuổi, Diệp Huyền còn chưa tới hai mươi đâu, vì sao trên đời này có thiên tài như thế?
Đồng tử của Loan Hồng co rút lại, trong nội tâm âm thầm cảnh giác.
Diệp Huyền quát lớn một tiếng, sắc mặt Thái Tín đỏ lên, ánh mắt âm trầm, hắn xám xịt cầm lấy vũ khí của mình, không nói được lời nào, chật vật rời khỏi tế đàn, xem tư thái đúng là lăn đi.
- Ngạo Tuyết, vị trí thứ hai là của ngươi ah.
Diệp Huyền lên tiếng.
Vân Ngạo Tuyết đã đi lên tế đàn, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, thần sắc của nàng hơi tái nhợt, trong thời gian một tháng ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã phát triển đến mức nàng còn cảm thấy lạ lẫm.
Vân Ngạo Tuyết đi lên, cuối cùng truyền tống trận chỉ còn lại một người.
Lúc này mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có sự tích của Cát Lợi Huy và Thái Tín trước đó, lúc này cũng không có người nào dám tiến lên.
Ngược lại vài tên đệ tử Lưu Vân quốc lúc này tâm thần bất định, đồng thời nhìn sang Diệp Huyền, không biết hắn có gọi mình đi cùng hay không.
Nhìn thấy không có người tiến lên, ánh mawtss Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam đại sư sáng ngời.
- Diệp Huyền tiểu hữu, thực lực ngươi đúng là làm ta ta mở rộng tầm mắt ah, không thể ngờ trong liên minh mười ba nước lại xuất hiện thiên tài như các hạ, thật sự là vinh hạnh của liên minh mười ba nước chúng ta.
Chúc Thiên Lam mỉm cười bước ra khỏi truyền tống trận, vẻ mặt tán thán nói.
Mọi người nhìn thấy Chúc Thiên Lam hành động như thế, trong nội tâm đều sững sờ, Chúc Thiên Lam đại sư muốn làm gì, không phải Thiên Kim quốc đã chiếm cứ một truyền tống trận hay sao? Chẳng lẽ còn muốn chiếm lấy một vị trí cuối cùng của Diệp Huyền hay sao?
Quả nhiên Chúc Thiên Lam đại sư mỉm cười nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, ta cũng không nói nhảm, lão phu nhìn truyền tống trận của ngươi còn có một vị trí chưa định ra, nghĩ đến trong nội tâm các hạ có lẽ cũng không có chọn được ai, lão phu ở chỗ này có yêu cầu quá đáng, kính xin Diệp Huyền tiểu hữu nể mặt.
- Chúc Thiên Lam đại sư mời nói.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Căn cứ vào biểu hiện trước khi mở phù quang bí cảnh, Diệp Huyền có ấn tượng không tệ với Chúc Thiên Lam đại sư có danh xưng đệ nhất luyện hồn sư liên minh mười ba nước, ấn tượng người này chẳng những không có cái giá đỡ đệ nhất luyện hồn sư, hơn nữa rất nhiều tình huống hắn còn lo lắng cho lợi ích của liên minh mười ba nước, cũng không phải chỉ nhắm vào lợi ích của Thiên Kim quốc, Diệp Huyền cũng bội phục người như thế.
Đương nhiên bội phục thì bội phục, Diệp Huyền rất rõ ràng Chúc Thiên Lam đứng ra mục đích là cái gì, hắn cũng không nói sẽ giao vị trí còn lại cho đối phương, tất cả phải xem Chúc Thiên Lam muốn nói cái gì.
Chương 542 Cút (2)
- Ta nghĩ Diệp Huyền tiểu hữu cũng đoán được, lão phu toan tính vị trí cuối cùng trong truyền tống trận của ngươi, ngươi yên tâm, lão phu sẽ không không chiếm tiện nghi của ngươi, như vậy, lão phu cho ngươi năm mươi viên huyền thạch trung phẩm xem như phí tổn của vị trí cuối cùng, không biết tiểu hữu định như thế nào? Đương nhiên, nếu như không hài lòng có thể thương lượng.
Thái độ Chúc Thiên Lam hành khẩn.
Toàn trường lập tức xôn xao.
Bọn hắn cho rằng Chúc Thiên Lam hội cưỡng ép yêu cầu Diệp Huyền đưa ra vị trí cuối cùng, dùng thực lực và địa vị của Chúc Thiên Lam, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy.
Dù sao Chúc Thiên Lam không phải Cát Lợi Huy và Thái Tín, luận địa vị, thực lực của hắn là đệ nhất luyện hồn sư Chúc Thiên Lam hội trưởng còn mạnh hơn hai người quá nhiều, mọi người xem ra, cho dù Diệp Huyền có cuồng vọng cũng không dám cự tuyệt Chúc Thiên Lam hội trưởng yêu cầu.
Mọi người không nghĩ tới Chúc Thiên Lam hội trưởng lại yêu cầu vị trí cuối cùng trong truyền tống trận của Diệp Huyền, cũng không phải cưỡng ép yêu cầu, mà là dùng năm mươi viên huyền thạch trung phẩm mua sắm.
Huyền thạch trung phẩm là thứ thưa thớt trong liên minh mười ba nước cho nên càng trân quý.
Mặc dù là một vị trí truyền tống trận, năm mươi viên huyền thạch trung phẩm rất khó nói là quý hay tiện nghi, nhưng giá tiền này tuyệt đối không phải số nhỏ.
- Có thể.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Dù sao hắn còn chưa chọn ra vị trí cuối cùng, có thể đổi được năm mươi viên huyền thạch trung phẩm đã xem như không tệ, ít nhất hắn nhìn ra thành ý của Chúc Thiên Lam, mà không phải như Cát Lợi Huy và Thái Tín lúc trước ỷ vào thực lực muốn cưỡng ép chiếm cứ.
Mọi người căn cứ Diệp Huyền biểu hiện lúc trước, vốn tưởng rằng Diệp Huyền sẽ cò kè mặc cả một phen, không nghĩ tới hắn đáp ứng không chút do dự làm tất cả mọi người sững sốt.
Tuy năm mươ viên huyền thạch trung phẩm rất nhiều nhưng so với cơ hội đi vào di tích một lần, hơn nữa là di tích chưa có người đi vào, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Đáng tiếc ah.
Không ít người âm thầm hối hận, không nghĩ ra chủ ý này.
- Hạ Thất Tịch, ngươi đi qua đi.
Chúc Thiên Lam nói với Hạ Thất Tịch.
- Ta?
Hạ Thất Tịch sững sờ, nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần và đi vào truyền tống trận của Diệp Huyền.
- Chúng ta lại gặp mặt.
Hạ Thất Tịch cười nói với Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không ngờ Chúc Thiên Lam lại mua vị trí cho Hạ Thất Tịch, hắn gật đầu với Hạ Thất Tịch.
Kỳ thật mặc kệ người nào trongThiên Kim quốc đi vào cũng không nằm trong lòng Diệp Huyền.
Bảy truyền tống trận đã bị chiếm cứ toàn bộ danh ngạch.
Thấy không có người nào tới khiêu chiến tiếp, Chúc Thiên Lam phân phó bảy người bên trong truyền tống trận rót huyền lực vào trận pháp, từng đạo trận văn sáng ngời xuất hiện, ngay sau đó hào quang sáng lên, thân ảnh đám người Diệp Huyền dần dần mơ hồ và biến mất.
Giờ phút này tại khoảng cách hạp cốc hơn mười dặm chỗ, một đầu giống như kỳ lân Huyền thú vừa vặn nhìn thấy đạo kia phóng lên trời bảy sắc cầu vồng quang.
- Đáng chết, những người kia mở truyền tống trận phong ấn chi địa, ân? Tên cướp thủ hạ của ta cũng ở đó? Không tốt, truyền tống trận phong ấn chi địa sắp đóng.
Hai cánh màu vàng của Kim Lân vỗ mạnh, hai đồng tử cũng mang theo lửa giận, thân thể của nó hóa thành hào quang màu vàng và lướt vào vị trí hào quang bảy màu.
Chỉ qua một giây Kim Lân lập tức xuyên thấu qua khoảng cách hơn mười dặm đi vào trong truyền tống trận, thân thể màu vàng của nó xuyên qua gió lốc.
- Là ai?
- Người nào?
Những người không thể truyền tống rời đi lập tức kinh sợ quát lớn.
Có một số võ giả kìm lòng không được tấn công Kim Lân.
- Nhân loại hèn mọn, trở về đi.
Kim Lân gào thét một tiếng, đột nhiên lân giáp màu vàng của nó tỏa ra hào quang sáng ngời, lập tức đem đối với nó ra tay hơn mười tên võ giả oanh thành bồng bồng huyết vụ.
Cùng lúc đó ánh mắt Kim Lân nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Diệp Huyền đang mơ hồ.
- Chính là nó!
Kim Lân liếc nhìn và nhận ra khí tức của Diệp Huyền giống như đúc kẻ cướp lấy thủ hạ của nó.
Ngươi cho rằng ngươi tiến vào phong cấm chi địa là có thể tránh thoát Kim Lân vĩ đại đuổi giết sao? Quá buồn cười.
Chỉ thấy sừng màu vàng trên đỉnh đầu tỏa ra hào quang vàng kim chiếu vào góc hẻo lánh của trận pháp.
Ông!
Hào quang bảy màu vốn biến mất lại xuất hiện lần nữa.
Bá!
Thân ảnh khổng lồ của Kim Lân chui vào trong hào quang lập tức biến mất không thấy gì nữa, nhân loại đang đứng ở bên ngoài ngạc nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đám người Diệp Huyền cảm giác trước mắt là trăng sáng, đầu nặng gốc nhẹ, qua một lúc mới có thể khôi phục tinh thần, hắn đã xuất hiện tại khu vực khác.
Trừ chuyện đó ra, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng ở bên cạnh hắn, về phần những người khác không biết đang ở nơi nào.
Nơi này là?
Ngạc nhiên dò xét bốn phía, Diệp Huyền cau mày suy nghĩ.
Hắn vốn cho rằng truyền tống tiến vào trong bảo điện hoặc là di tích, hiện tại trước mặt hắn lại là đại địa đen kịt, trên bầu trời đen kịt có mây đen trầm trọng bao phủ, từ đó nội tâm của người tiến vào cảm thấy rất áp lực.
- Nơi này là nơi nào? Thiên địa huyền khí cũng quá thưa thớt a?
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết cau mày lên tiếng.
Diệp Huyền cảm thụ cảnh vật chung quanh, quả nhiên trong phiến thiên địa này huyền khí thập phần rất thưa thớt, cũng mỏng manh hơn bên ngoài gấp bội.
Nói tới chuyện này, một khi đám người Diệp Huyền tiêu hao hết huyền lực trong cơ thể, muốn khôi phục ít nhất cần hao phí thời gian gấp mười lần.
Trừ thiên địa huyền khí ra, đám người Diệp Huyền còn ngoài ý muốn phát hiện trong không khí của nơi này còn có ẩn chứa năng lượng đặc thù, năng lượng này có tác dụng tẩm bổ hồn lực cường đại, vừa tiến vào nơi đây hồn lực trong đầu mọi người sinh động hơn trước không ít, căn bản không dùng tu luyện cũng có thể chậm rãi tăng lên.
- Diệp Huyền, nơi này là địa phương nào? Vì sao chỉ có ba người chúng ta, những người khác đâu?
Hạ Thất Tịch lúc này lên tiếng hỏi thăm.
- Ta cũng không rõ địa phương này là nơi nào, có lẽ những người khác cũng ở nơi này nhưng có điều đi nơi khác chúng ta, bởi vì là truyền tống trận định hướng, chỉ có ngươi chung cột sáng mới có thể đi cùng với nhau.
Xèo...xèo!
Diệp Huyền giải thích, đột nhiên Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai của hắn, nó cau mày nhìn cảnh vật chung quanh, sâu trong đôi mắt mang theo thần thái chán ghét, dường như nó không thích thiên địa huyền khí ở đây.
Chương 543 Phong cấm chi địa
- Oa, tiểu gia hỏa đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nhìn thấy Tiểu Tử Điêu liền yêu thích không rời mắt.
- Tiểu Tử, ngươi tỉnh? Như thế nào?
Tiểu Tử Điêu ăn hai đóa Thất Thải Hoa Liên liền lâm vào ngủ say, hôm nay tỉnh táo lại, khí tức trên người của nó tăng lên nhưng không biết vì cái gì, sau khi cảm nhận hoàn cảnh chung quanh, Tiểu Tử Điêu không ngừng sinh ra khí tức thập phần bạo ngược, dường như nó cực kỳ chán ghét hoàn cảnh chung quanh.
Vèo!
Không có trả lời vấn đề của Diệp Huyền,Tiểu Tử Điêu lại chui vào trong trữ vật giới chỉ, nó không muốn ở bên ngoài dù chỉ một khắc.
Không biết Tiểu Tử Điêu phát sinh tình huống như thế nào, Diệp Huyền cũng không quản nhiều.
- Chúng ta đi thôi.
Hoàn cảnh nơi này thập phần quỷ dị, Diệp Huyền cũng không muốn chờ lâu.
Sưu sưu sưu!
Ba người nhanh chóng tiến về phía trước, đột nhiên xuất hiện vài con yêu thú giống như sương mù, làn da bóng loáng đen ngăm, hình dáng thân thể của chúng là sương mù nhưng lại có loại phù văn quỷ dị tỏa sáng, chúng đang đi lại trong vùng đất này.
Đây là yêu thú gì?
Ba người Diệp Huyền đều sững sờ, bọn họ chưa thấy qua yêu thú hình dáng sương mù như thế bao giờ.
Đám người Diệp Huyền nhìn thấy đám yêu thú quỷ dị tại nơi này, mấy con yêu thú cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Huyền, chỉ thấy đồng tử đen kịt của nó đỏ bừng, chúng nhìn ba người Diệp Huyền và liên tục gào thét đe dọa.
Diệp Huyền rút Long Văn kiếm ra ngăn ở trước mặt Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, trong bóng tối có một đạo kiếm quang bao phủ chung quanh, cũng chém một con yêu thú khác thành hai nửa.
Làm cho Diệp Huyền khiếp sợ là, con yêu thú này bị chém thành hai khúc thì hình dáng sương mù của nó không ngừng nhúc nhích, vậy mà dung hợp với nhau sau đó cùng lao tới tấn công Diệp Huyền.
Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền đánh ra một quyền về phía trước.
Ngay sau đó yêu thú sương mù bị hắn dùng một quyền đánh tan thân thể, thân thể phá thành mảnh nhỏ nhưng nó vẫn không có vẫn lạc, ngược lại lợi trảo của nó đánh lên người Diệp Huyền, Diệp Huyền chấn động suýt nữa không đứng vững thân thể.
Rốt cuộc là quái vật gì?
Diệp Huyền chưa từng thấy qua yêu thú như vậy, nó bị một kiếm chém thành hai khúc, thậm chí một quyền đánh thành sương khói nhưng không vẫn lạc.
Mặt khác Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng chống lại một con yêu thú của riêng mình, đặc thính của yêu thú quỷ dị làm cho hai người luống cuống tay chân lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng chống cự.
Ngay sau đó có một con yêu thú vươn trảo đánh lên bờ vai Vân Ngạo Tuyết nó xé trường bào của nàng tan vỡ lộ ra bờ vai trần trụi.
Cút!
Vân Ngạo Tuyết vừa sợ vừa giận, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện vũ hồn như nước chảy, vũ hồn chi lực quanh quẩn và đánh một kích lên đầu lâu của yêu thú.
Rống!
Lúc trước yêu thú còn đao thương bất nhập nhưng lúc này nó kêu gào thống khổ, trong đồng tử cũng xuất hiện thần thái đau đớn.
Hẳn là vũ hồn chi lực có tác dụng khắc chế với yêu thú nơi này?
Tâm thần Diệp Huyền hơi động, hắn chuẩn bị thúc dục vũ hồn chi lực, đột nhiên hai mắt yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sâu trong đồng tử của nó bắn ra hào quang sáng ngời.
Diệp Huyền cảm giác đầu óc của mình tê rần khó chịu, lúc này một cây châm vô hình đâm thẩn vào trong ôồn hải của hắn.
Diệp Huyền lập tức sợ hãi, hiện tại hồn lực của hắn đã đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, tăng thêm tu hành hồn quyết đặc thù, cho dù Chúc Thiên Lam là luyện hồn sư tứ cũng không thể làm hồn hải của hắn bị thương, không nghĩ tới hắn bị yêu thú liếc mắt nhìn thì hồn lực lại bị công phá nhanh chóng như vậy.
Trong lúc khiếp sợ, con yêu thú này lại tấn công lần nữa, gương mặt của nó quỷ dị.
Bất chấp do dự, Diệp Huyền lập tức thúc dục vũ hồn chi lực và đánh một quyền vào đầu lâu của yêu thú.
Làm cho Diệp Huyền giật mình chính là, vừa rồi hắn không thể đánh chết yêu thú, sau khi đánh ra một quyền ẩn chứa hồn lực thì nghe được tiếng kêu gào thống khổ vang lên, đầu của yêu thú chia năm xẻ bảy và nổ tung, thân thể hình dáng sương mù không ngừng hóa thành hư vô.
Đồng thời một đạo hào quang màu đen bay ra khỏi đầu lâu yêu thú vừa chết.
- Đó là cái gì?
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, hắn nâng tay phải bắt lấy hào quang màu đen vào trong tay, sau khi mở tay ra hắn phát hiện đó là hạt châu màu đen, nó nhỏ như ngón út và thâm thúy ngăm đen.
Không kịp cân nhắc đây là cái gì, Diệp Huyền lập tức tấn công yêu thú và nhắc nhở:
- Không nên nhìn vào mắt của chúng, những yêu thú này có chút cổ quái, dùng vũ hồn chi lực công kích đầu lâu của chúng, dường như chúng sợ hồn lực.
Nghe được Diệp Huyền nhắc nhở, Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết vội vàng vận chuyển lực lượng vũ hồn và không ngừng ra tay, quả nhiên dưới vũ hồn chi lực bao phủ, những yêu thú lúc trước đánh không chết liên tục kêu gào thảm thiết, không qua bao lâu chúng đều vẫn lạc tại chỗ.
Chỉ là mỗi một con yêu thú đầu lâu ở bên trong, đều có một khỏa màu đen hạt châu, trọn vẹn năm khỏa màu đen hạt châu, bị Diệp Huyền bọn hắn đạt được.
- Đây là cái gì? Chẳng lẽ là yêu hạch? Yêu hạch thật kỳ quái.
Hai người Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nhìn hạt châu màu đen trong tay và hiếu kỳ.
Trong thân thể yêu thú có yêu hạch, trong thân thể Huyền thú có hồn tinh, chẳng lẽ hạt châu này chính là yêu hạch của yêu thú? Nhưng yêu hạch kỳ quái như thế, các nàng mới lần đầu tiên gặp được.
Diệp Huyền cũng khó hiểu, bỗng nhiên hắn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt của hắn lập tức sáng ngời, trong ánh mắt còn xuất hiện thần thái kỳ lạ.
- Chẳng lẽ đây là...
Hắn thì thào mở miệng, thần sắc kích động.
- Diệp Huyền, đây là vật gì?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không nhịn được hỏi thăm một câu.
- Nếu như ta nghĩ đúng...
Diệp Huyền nhìn hạt châu màu đen trong tay, một tia vũ hồn chi lực lặng lẽ thâm nhập vào trong viên châu, trong ánh mắt khiếp sợ của Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, hạt châu màu đen trong tay Diệp Huyền lập tức nhỏ đi một chút, cuối cùng triệt để hóa thành hư vô.
- Tại sao không có?
Hai người không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Diệp Huyền, rốt cuộc là cái gì?
- Ha ha, quả nhiên là vật này.
Cảm nhận được thân thể biến hóa, trên mặt Diệp Huyền trên mặt lộ ra một tia nhàn nhạt dáng tươi cười, không có trả lời, mà là cười đối với lưỡng có người nói:
- Các ngươi thử quán thâu vũ hồn chi lực vào trong đó sẽ biết nó là thứ gì.
Chương 544 Nguy cơ tới gần (1)
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nghe xong nghi hoặc đưa vào một chút vũ hồn chi lực, viên châu màu đen tỏa ra hồn lực cực kỳ yếu ớt, hồn lực nhanh chóng thẩm thấu vào trong hồn hải của các nàng, hai người còn cảm giác được hồn hải của mình tăng lên một ít.
- Hí!
Hai người lập tức hít khí lạnh.
- Rốt cuộc là vật gì? Có thể trực tiếp tăng tu vi hồn lực của chúng ta lên?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thất kinh hỏi.
- Đây chính là hồn châu!
Diệp Huyền nói.
- Hồn châu là gì?
- Hồn châu là đồ vật cực kỳ đặc thù, có chút cùng loại với yêu hạch của yêu thú, cũng giống hồn tinh Huyền thú, yêu hạch thông qua tế luyện có thể tăng tu vi huyền lực của chúng ta, hồn tinh thông qua hấp thu sẽ tăng tu vi vu hồn, thông qua hấp thu hồn châu cũng như các ngươi cảm nhận được, nó có thể gia tăng hồn lực của chúng ta..
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng:
- Ta đã từng nghe nói qua, hồn châu xuất hiện trong thân thể của hồn thú, chúng ta đánh chết yêu thú như vừa rồi căn bản không phải yêu thú gì, mà hẳn là hồn thú trong truyền thuyết.
- Hồn thú?
Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết liếc nhau, ánh mắt có chút mê mang, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua hồn thú.
Diệp Huyền cũng không để ý.
Trên thực tế hồn thú là bí mật trên đại lục Thiên Huyền, tuyệt đại đa số người chưa từng nghe nói qua hồn thú, ngay cả Diệp Huyền cungx chỉ nghe thấy nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Cho nên ngay từ đầu mới không có nhận ra.
Kiếp trước hắn tại Huyền Vực đã từng nhìn thấy qua một ít hồn châu ho nên mới có thể nhận ra hồn châu.
- Hai hạt châu này cho các ngươi.
Diệp Huyền giao hai hạt châu còn lại cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
- Ngươi không cần sao?
Hai người đều khẽ giật mình.
- Có lẽ hai hạt châu này là tam giai, đối với ta mà nói cũng không có có tác dụng gì.
Hồn châu tăng lên nhưng thật ra có hạn chế, hồn châu có thể vô điều kiện tăng hồn lực của luyện hồn sư lên nhưng không thể vượt qua cấp bậc của hồn châu.
Cũng tỷ như Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, phục dụng hồn châu tam giai hoàn toàn có thể giúp các nàng vượt qua nhị phẩm đỉnh phong, hơn nữa bước vào cảnh giới tam phẩm, cuối cùng đạt tới tam phẩm đỉnh phong.
Khi hồn lực Diệp Huyền đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, phục dụng hồn châu tam phẩm cũng không có bao nhiêu hiệu quả, chỉ có hồn châu tứ phẩm mới có thể trợ giúp hồn lực của hắn mượt mà, về phần muốn đột phá từ tứ phẩm lên ngũ phẩm càng phải có được hồn châu ngũ phẩm mới được.
- Không nghĩ tới này thậm chí có hồn châu xuất hiện, chỉ cần ta có thể tìm được hồn thú ngũ phẩm sẽ có hi vọng đột phá hồn lực lên ngũ phẩm, cho dù lui một bước tìm được hồn thú tứ giai cũng có giúp hồn lực của ta đạt tới tứ phẩm viên mãn, cũng đánh tốt trụ cột đột phá ngũ phẩm đánh.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm kích động, không có gì làm hắn hưng phấn bằng bao vật có thể gia tăng thực lực lên cao hơn, hơn nữa hồn châu thập phần thưa thớt, cho dù trong Huyền Vực cũng là chí bảo, có tiền cũng không mua được.
Chỉ cần có thể sưu tập được một ít hồn châu, mặc kệ đi êến nơi nào trên đại lục cũng có thể bán được giá cao.
Tại một nơi trong phong cấm chi địa cách Diệp Huyền chừng mấy ngàn dặm.
Ba người Loan Hồng kích động nhìn viên châu màu đen trong tay.
- Hồn châu, thứ này nhất định là hồn châu, ta từng gặp được trong một bản cổ tịch, thời đại viễn cổ, trên đại lục Thiên Huyền có hồn thú nhất tộc, chúng có thể thai nghén hồn châu, thai nghén ra hồn châu có thể giúp luyện hồn sư gia tăng hồn lực.
Đôi mắt Loan Hồng đỏ bừng, hắn kích động không nhỏ.
- Có đồ vật tốt như thế, chúng ta phải thu thập nhiều hơn mới được.
- Đi!
Ba người nhanh chóng bay về phía trước.
Mà ở địa phương khác.
- Hạt châu màu đen này là cái gì, có thể tăng hồn lực của chúng ta lên, không được, chúng ta nên tìm nhiều hơn một ít, nói không chừng hồn lực có thể đột phá trong di tích.
Tất cả cường giả tiến vào phong cấm chi địa cũng biết đặc tính của hồn châu, cả đám kích động và đi tìm kiếm ở các nơi.
Mặc dù trong không gian thần bí này không có bí tịch, huyền bảo nhưng có được hồn châu gia tăng hồn lực của luyện hồn sư, đối với những luyện hồn sư như bọn họ mà nói còn nghịch thiên hơn bất cứ bảo bối gì đó nhiều lắm.
Trừ cường giả nhân loại ra, có một đạo thân ảnh màu vàng không ngừng phi hành trong không gian đen kịt.
Tốc độ của nó cực nhanh, những nơi đi qua, một ít hồn thú trên mặt đất không ngừng kêu gào.
- Đám nghiệt súc này không có đầu óc.
Kim Lân khinh thường nhìn đám hồn thú phía dưới, nó đạp một chân xuống đất, rầm rầm rầm, dưới đáy hơn mười đầu hồn thú đều nổ tung và hóa thành hào quang màu đen, chúng lại bị giam cầm trong hư không, cũng không thể động đậy chút nào.
Gặc... Gặc....
Kim Lân lập tức hấp thu hồn châu vào trong miện và cắn nuốt.
- Ân, rất lâu không có nếm qua hương vị hồn châu, vẫn không tồi.
Đôi mắt màu vàng của nó mang theo thần thái hưởng thụ.
- Gia hỏa đáng chết, rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào?
Cái mũi của nó ngửi ngửi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
- Khí tức của tên kia đang ở hướng này, sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nhìn ngươi chạy đi đâu.
Sâu trong mắt Kim Lân bắn ra hào quang hưng phấn, nó nhanh chóng hóa thành hào quang màu vàng bay thẳng về phía chân trời.
Hiển nhiên Diệp Huyền cũng không biết mình đã bị Kim Lân nhìn chằm chằm vào, hắn đang đi tìm hồn thú ở các nơi.
Trên đường đi bọn họ đánh chết đa số là hồn thú tam giai, hồn thứ tứ giai hồn chỉ có ba con mà thôi.
Chính ba con hồn thứ tứ giai này đã trợ giúp hồn lực Diệp Huyền từ tứ phẩm đỉnh phong đạt tới tứ phẩm viên mãn, Diệp Huyền có thể cảm giác được chỉ cần hồn lực của mình có một tia cơ hội là có thể đột phá đến ngũ phẩm.
Cơ hội như vậy thập phần khó khăn, dù sao tu vi kém nhau một trọng, khoảng cách ngũ giai còn một đoạn nhất định, nếu như tu vi hồn lực tăng lên quá nhanh, vượt qua cấp bậc võ giả quá nhiều cũng không phải một chuyện gì tốt.
Hai người Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, phục dụng đại lượng hồn châu cho nên hồn lực tăng lên rất nhiều.
Trong đó Vân Ngạo Tuyết trực tiếp từ nhị phẩm đột phá tới tam phẩm, thậm chí đạt tới tam phẩm trung kỳ.
Mà Hạ Thất Tịch vốn có hồn lực tam phẩm sơ kỳ, hiện tại cũng đạt tới tam phẩm hậu kỳ, khoảng cách tam phẩm đỉnh phong cũng không còn bao xa.
Chương 545 Nguy cơ tới gần (2)
Trong lòng hai người cảm khái không thôi, tốc độ tăng lên như vậy quả thực quá nhanh, nhanh đến mức các nàng cũng sợ hãi, nếu như ở bên ngoài, các nàng muốn có tiến bộ như thế cần có thời gian vài năm mới được.
Nhưng ở chỗ này, thời gian một hai ngày là có thể đạt tới, quả thực vượt qua năng lực thừa nhận của các nàng.
Trong nội tâm Diệp Huyền cũng có chút lo lắng, lúc trước hắn đối mặt với hồn thứ tứ giai cũng có chút lực bất tòng tâm, nếu gặp hồn thú ngũ giai, hắn thật có hi vọng bắt được đối phương sao?
Dù sao hồn thú không giống với yêu thú và Huyền thú, hình thái hết sức đặc thù, công kích bình thường không có bao nhiêu tác dụng với chúng.
Nhưng vì đột phá ngũ phẩm hấp dẫn rất mạnh, Diệp Huyền biết rõ khó khăn nhưng không chùn bước, dù sao cường giả đối mặt với kỳ ngộ chân chính sẽ không lùi bước, nếu không cả đời chỉ có thể bình thường vô vi.
Sau khi tiến vào phong cấm chi địa, Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được tại nơi xa xôi rời khỏi tầm mắt có hồn lực vô hình đang nhìn hắn, không chỉ có hắn, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng có thể cảm nhận được lực lượng này.
Sau khi tiến lên một đoạn thời gian, ba người cũng nhìn thấy nơi xa xa có một cột sáng phóng lên trời, chiếu sáng cả phong cấm chi địa, lực lượng này xuất phát từ trong cột sáng đó.
Cho nên ba người têến lên chính là phương hướng của cột sáng.
Ba người bay vút đi thật nhanh, đột nhiên Diệp Huyền dừng bước, chỉ thấy trong một khe núi cách đó không có con hồn thú toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt đang nằm đó, toàn thân tỏa ra khí tức thập phần khủng bố.
Những hồn thú chung quanh còn có hơn con hồn thú hơi yếu đang vây quanh giống như thần tử đang vây quanh vương của chúng.
- Khí tức này là hồn thú ngũ giai.
Ánh mắt Diệp Huyền thay đổi.
Con hồn thú kia tuyệt đối là tồn tại ngũ giai.
- Hai người các ngươi lui ra sau một chút, một lát nữa không được tới gần.
Diệp Huyền nói với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Đối mặt hồn thú ngũ giai, Diệp Huyền cũng có chút khẩn trương, một khi chiến đấu hắn khẳng định không thể chiếu cố hai người bọn họ.
- Chúng ta...
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch há hốc mồm nhưng không thể nói ra lời nào, thực lực các nàng khi đi vào phù quang bí cảnh đã tăng lên không ít, nhưng không thể phủ nhận là một khi gặp được nguy hiểm các nàng sẽ biến thành liên lụy Diệp Huyền.
Hai người yên lặng lui sang một bên, cẩn thận xiết chặc nắm đấm.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn từ từ tiếp cận hồn thú, hắn nhìn thấy trong khe núi có hơn mười con hồn thú.
Nếu như chỉ là hồn thú ngũ giai, hắn có thể dùng các loại thủ đoạn nếm thử, nơi này có nhiều hồn thú như thế, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Có!
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo hào quang bay về hướng hồn thú, đâm người của ba con hồn thú xa nhất.
Ngao ngao ngao...
Ba con hồn thú bị Diệp Huyền làm thức tỉnh, đầu lâu không ngừng nhìn chung quanh, rốt cục phát hiện Diệp Huyền cách đó không xa, lập tức hùng hổ xông tới.
Diệp Huyền chọn góc độ rất tốt, chỉ có ba đầu hồn thú có thể nhìn thấy, sau khi chúng nhìn thấy liền xông tới, Diệp Huyền lập tức nấp trong góc khuất của khe núi.
Nơi này chẳng những hẻo lánh hồn thú không nhìn thấy, ngay cả Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng không thể quan sát nơi này.
Sau khi mai phục tốt, ba đầu hồn thú nổi giận đùng đùng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền.
- Trấn nguyên thạch!
Diệp Huyền không chút do dự vận dụng huyền bảo trấn nguyên thạch, trong chiến đấu lúc trước hắn vận dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn, biết rõ huyền bảo mặc dù không thể uy hiếp trí mạng lên hồn thú nhưng có thể áp chế nhất định.
Bị trấn nguyên thạch trấn áp, hai đầu hồn thú không thể nhúc nhích.
- Thôn phệ vũ hồn!
Sau đó Diệp Huyền lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn tấn công con hồn thú cuối cùng.
Oanh!
Đầu lâu hồn thú chia năm xẻ bảy, một viên hồn chây bay ra ngoài và bị Diệp Huyền thu vào trong tay.
- Tác dụng khắc chế rất mạnh.
Diệp Huyền kinh hỉ, lúc trước hắn vẫn sử dụng đại địa vũ hồn, đối mặt hồn thú tứ giai cũng có chút cố hết sức, hắn lần đầu tiên sử dụng thôn phệ vũ hồn làm như vậy, quả nhiên còn dùng tốt hơn đại địa vũ hồn quá nhiều, toàn lực ra tay, hồn thú tứ giai không thể kiên trì nổi một chiêu trong tay hắn.
Diệp Huyền bắt chước làm theo, hắn cũng nhanh chóng giải quyết hai con hồn thú khác.
Rồi sau đó Diệp Huyền thu hồi trấn nguyên thạch, hắn lại dẫn hồn thú khác rời đi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở nơi xa chú ý tới Diệp Huyền, nhìn thấy Diệp Huyền dẫn ba con hồn thú biến mất trong hẻm núi, trong lòng hai người hoặc nhiều hoặc ít có khẩn trương và lo lắng, hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền đi ra nhanh như thế nên nội tâm rất ngạc nhiên.
Lúc này mới bao lâu? Hơn mười giây mà thôi, ba con hồn thú kia biến mất không thấy bóng dáng, không hề nghi ngờ, tuyệt đối đã bị Diệp Huyền giải quyết.
Đó chính là ba đầu hồn thú tứ giai ah, Diệp Huyền lại đánh chết nhanh như vậy, hai người liếc nhau, trong mắt có khiếp sợ và thần thái bất đắc dĩ.
Lợi dụng phương pháp giống như thế, qua một phút đồng hồ, Diệp Huyền đã xử lý xong hơn mười con hồn thú yếu kém..
Thời điểm hấp dẫn hai con hồn thú cuối cùng, Diệp Huyền vẫn kinh động hồn thú ngũ giai, vào lúc này Diệp Huyền đã không quan tâm.
Hắn nhanh chóng đánh chết hai con hồn thú yếu kém, trấn nguyên thạch của Diệp Huyền nện thẳng vào đầu lâu của hồn thú ngũ giai.
Oanh, hồn thú ngũ giai bị đánh đầu óc choáng váng, thân thể lắc lư.
- Quả nhiên hữu hiệu.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng kinh hỉ, hắn lúc trước còn lo lắng trấn nguyên thạch không có uy lực quá lớn với hồn thú ngũ giai, hiện tại xem ra mình suy nghĩ quá nhiều.
Vèo!
Sau khi dùng trấn nguyên thạch trấn áp, Diệp Huyền nhanh chóng nhào tới, hắn thi triển thôn phệ vũ hồn và đánh một chưởng vào đầu lâu hồn thú ngũ giai.
Sau khi hồn thú ngũ giai bị trấn áp, thân thể nó không ngừng vặn vẹo và gào thét liên tục, lúc Diệp Huyền đánh tới thì nó ngẩng đầu lên.
Ông!
Chấn động quỷ dị vô hình xuất hiện trong mắt của hắn, lúc này bao phủ thân thể Diệp Huyền.
- Không tốt.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh ngạc.
Sau một khắc đầu óc của hắn mê muội, trước mắt hắn xuất hiện hào quang màu đen.
Không biết qua bao lâu...
- Ha ha ha, Diệp Tiêu Dao, bước vào trong cạm bẫy của ta, ngươi còn muốn sống sao?
Một tiếng gào to vang vọng trong đầu Diệp Huyền, Diệp Huyền giật mình tỉnh táo lại.
Hiện tại Diệp Huyền xem như hiểu một đám hội trưởng hồn sư tháp đều là một đám cáo già, không có một kẻ là đồ tốt.
Thái Tín nghe Diệp Huyền nói như vậy gương mặt đỏ bừng, hắn không nghĩ tới mình đã nhường nhịn như vậy Diệp Huyền còn không nể tình. Hắn cho rằng mình cho Diệp Huyền một trăm vạn huyền tệ, Diệp Huyền còn cảm kích hắn đấy.
Chỉ thấy Diệp Huyền nói ra chữ cút như tát thẳng vào mặt của hắn, làm cho hắn ném mặt mũi trước mặt nhiều luyện hồn sư và các đệ tử như thế này, hiện tại trong nội tâm Thái Tín tức giận suýt thổ huyết.
- Hảo tiểu tử, cho mặt không biết xấu hổ, đã như thế lão phu cũng muốn lãnh giáo thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu mà dám nói với lão phu như vậy.
Thái Tín xanh mặt, hắn tức giận quát một tiếng, đột nhiên trong tay xuất hiện hai vòng tròn màu đen, hai vòng tròn có đường kính chừng nửa mét, biên giới có lưỡi đao sắc bén, hắn dùng hai tay vươn lên, hai vòng tròn màu đen nhanh chóng hóa thành ánh đao lăng lệ ác liệt chém thẳng vào vi trí của Diệp Huyền.
Đồng thời một vũ hồn hình trăng lưỡi liềm xuất hêện trên đỉnh đầu Thái Tín, từng đám sương mù bao phủ hai vòng tròn vào trong, uy lực của ánh đao lập tức tăng lên rất nhiều.
Đao quang còn chưa chém tới trước mặt Diệp Huyền, khí tức lăng lệ bộc phát đáng sợ, ánh đao băng hà, mang hàn khí âm lãnh giống như muốn thôn phệ huyết nhục vào trong ánh đao.
Diệp Huyền nhướng mày, luận tu vi, Thái Tín còn cường đại hơn Cát Lợi Huy nhiều lắm, ở phương diện vũ hồn còn quỷ dị hơn quá nhiều, cảm giác sâm lãnh thậm chí làm cho hồn lực của Diệp Huyền có cảm giác không thoải mái.
Bởi vì Thái Tín chỉ bằng vào vũ khí là có thể đánh bại chính mình thì quá buồn cười rồi.
Không hề nghĩ ngợi, Long Văn kiếm bên hông Diệp Huyền ra khỏi vỏ, sau một khắc kiếm quang rậm rạp chằng chịt như biển xuất hiện, một tầng kiếm quang bay tới trước mặt, người sau tiến lên, hai vòng tròn lại bay tới.
Đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kim thiết va chạm nhau vang lên liên tục, hai vòng tròn màu đen bị Diệp Huyền ngăn cản trước người cỡ một mét, mặc cho màu đen ánh đao như thế nào mãnh liệt, lại tơ (tí ti) không hề pháp tiếp cận hắn một bước.
- Phá Không Kiếm ý —— toái!
Thời điểm này Thái Tín vô cùng khiếp sợ, trong mắt Diệp Huyền bắn ra hàn quang lăng lệ ác liệt, trường kiếm trong tay hắn như cái đầm, ngay sau đó tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, kiếm quang hóa thành du long, lại xuyên thấu qua khe hở hai vòng tròn, lập tức bổ vào ngực Thái Tín, kiếm quang sáng chói một góc trời.
Ngay sau đó tiếng phù phù vang lên.
Huyết quang bắn lên giữa bầu trời, ngực của Thái Tín bị chém ra một miệng vết thương thật dài, toàn thân hắn bay ra ngoài, hắn nửa quỳ trên mặt đất, mất đi hắn khống chế, vòng tròn màu đen rơi xuống mặt đất và phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.
Thu hồi trường kiếm lạnh giá, Diệp Huyền khinh thường nhìn Thái Tín nửa quỳ trên mặt đất, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười trào phúng.
Muốn lợi dụng binh khí dọa mình sao, Thái Tín còn quá non rồi.
- Còn muốn lặp lại lần nữa sao? Cút!
Diệp Huyền quát lạnh mở miệng, hắn không nhìn đối phương.
Tất cả những người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
- Diệp Huyền cũng quá mức đáng sợ rồi, lực lượng quyền pháp đáng sợ như thế, không nghĩ tới kiếm pháp còn kinh người như vậy.
- Các ngươi nhìn thấy một kiếm vừa rồi không? Có một loại cảm giác như giao long xuất hải, long du cửu thiên, đúng là quá huyền diệu mà.
- Khá tốt Thái Tín hội trưởng phản ứng nhanh, đổi lại ta chỉ sợ sớm đã bị một kiếm chém thành hai đoạn a, thật đáng sợ mà.
Lúc này tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, ánh mắt tất cả mọi người rung động và ngây ngốc.
Hai lần giao chiến, Diệp Huyền bày ra thực lực căn bản không phải cấp bậc đệ tử, hoàn toàn là cấp bậc hội trưởng vương quốc.
Nhưng khi nhìn tuổi, Diệp Huyền còn chưa tới hai mươi đâu, vì sao trên đời này có thiên tài như thế?
Đồng tử của Loan Hồng co rút lại, trong nội tâm âm thầm cảnh giác.
Diệp Huyền quát lớn một tiếng, sắc mặt Thái Tín đỏ lên, ánh mắt âm trầm, hắn xám xịt cầm lấy vũ khí của mình, không nói được lời nào, chật vật rời khỏi tế đàn, xem tư thái đúng là lăn đi.
- Ngạo Tuyết, vị trí thứ hai là của ngươi ah.
Diệp Huyền lên tiếng.
Vân Ngạo Tuyết đã đi lên tế đàn, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, thần sắc của nàng hơi tái nhợt, trong thời gian một tháng ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã phát triển đến mức nàng còn cảm thấy lạ lẫm.
Vân Ngạo Tuyết đi lên, cuối cùng truyền tống trận chỉ còn lại một người.
Lúc này mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có sự tích của Cát Lợi Huy và Thái Tín trước đó, lúc này cũng không có người nào dám tiến lên.
Ngược lại vài tên đệ tử Lưu Vân quốc lúc này tâm thần bất định, đồng thời nhìn sang Diệp Huyền, không biết hắn có gọi mình đi cùng hay không.
Nhìn thấy không có người tiến lên, ánh mawtss Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam đại sư sáng ngời.
- Diệp Huyền tiểu hữu, thực lực ngươi đúng là làm ta ta mở rộng tầm mắt ah, không thể ngờ trong liên minh mười ba nước lại xuất hiện thiên tài như các hạ, thật sự là vinh hạnh của liên minh mười ba nước chúng ta.
Chúc Thiên Lam mỉm cười bước ra khỏi truyền tống trận, vẻ mặt tán thán nói.
Mọi người nhìn thấy Chúc Thiên Lam hành động như thế, trong nội tâm đều sững sờ, Chúc Thiên Lam đại sư muốn làm gì, không phải Thiên Kim quốc đã chiếm cứ một truyền tống trận hay sao? Chẳng lẽ còn muốn chiếm lấy một vị trí cuối cùng của Diệp Huyền hay sao?
Quả nhiên Chúc Thiên Lam đại sư mỉm cười nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, ta cũng không nói nhảm, lão phu nhìn truyền tống trận của ngươi còn có một vị trí chưa định ra, nghĩ đến trong nội tâm các hạ có lẽ cũng không có chọn được ai, lão phu ở chỗ này có yêu cầu quá đáng, kính xin Diệp Huyền tiểu hữu nể mặt.
- Chúc Thiên Lam đại sư mời nói.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Căn cứ vào biểu hiện trước khi mở phù quang bí cảnh, Diệp Huyền có ấn tượng không tệ với Chúc Thiên Lam đại sư có danh xưng đệ nhất luyện hồn sư liên minh mười ba nước, ấn tượng người này chẳng những không có cái giá đỡ đệ nhất luyện hồn sư, hơn nữa rất nhiều tình huống hắn còn lo lắng cho lợi ích của liên minh mười ba nước, cũng không phải chỉ nhắm vào lợi ích của Thiên Kim quốc, Diệp Huyền cũng bội phục người như thế.
Đương nhiên bội phục thì bội phục, Diệp Huyền rất rõ ràng Chúc Thiên Lam đứng ra mục đích là cái gì, hắn cũng không nói sẽ giao vị trí còn lại cho đối phương, tất cả phải xem Chúc Thiên Lam muốn nói cái gì.
Chương 542 Cút (2)
- Ta nghĩ Diệp Huyền tiểu hữu cũng đoán được, lão phu toan tính vị trí cuối cùng trong truyền tống trận của ngươi, ngươi yên tâm, lão phu sẽ không không chiếm tiện nghi của ngươi, như vậy, lão phu cho ngươi năm mươi viên huyền thạch trung phẩm xem như phí tổn của vị trí cuối cùng, không biết tiểu hữu định như thế nào? Đương nhiên, nếu như không hài lòng có thể thương lượng.
Thái độ Chúc Thiên Lam hành khẩn.
Toàn trường lập tức xôn xao.
Bọn hắn cho rằng Chúc Thiên Lam hội cưỡng ép yêu cầu Diệp Huyền đưa ra vị trí cuối cùng, dùng thực lực và địa vị của Chúc Thiên Lam, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy.
Dù sao Chúc Thiên Lam không phải Cát Lợi Huy và Thái Tín, luận địa vị, thực lực của hắn là đệ nhất luyện hồn sư Chúc Thiên Lam hội trưởng còn mạnh hơn hai người quá nhiều, mọi người xem ra, cho dù Diệp Huyền có cuồng vọng cũng không dám cự tuyệt Chúc Thiên Lam hội trưởng yêu cầu.
Mọi người không nghĩ tới Chúc Thiên Lam hội trưởng lại yêu cầu vị trí cuối cùng trong truyền tống trận của Diệp Huyền, cũng không phải cưỡng ép yêu cầu, mà là dùng năm mươi viên huyền thạch trung phẩm mua sắm.
Huyền thạch trung phẩm là thứ thưa thớt trong liên minh mười ba nước cho nên càng trân quý.
Mặc dù là một vị trí truyền tống trận, năm mươi viên huyền thạch trung phẩm rất khó nói là quý hay tiện nghi, nhưng giá tiền này tuyệt đối không phải số nhỏ.
- Có thể.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Dù sao hắn còn chưa chọn ra vị trí cuối cùng, có thể đổi được năm mươi viên huyền thạch trung phẩm đã xem như không tệ, ít nhất hắn nhìn ra thành ý của Chúc Thiên Lam, mà không phải như Cát Lợi Huy và Thái Tín lúc trước ỷ vào thực lực muốn cưỡng ép chiếm cứ.
Mọi người căn cứ Diệp Huyền biểu hiện lúc trước, vốn tưởng rằng Diệp Huyền sẽ cò kè mặc cả một phen, không nghĩ tới hắn đáp ứng không chút do dự làm tất cả mọi người sững sốt.
Tuy năm mươ viên huyền thạch trung phẩm rất nhiều nhưng so với cơ hội đi vào di tích một lần, hơn nữa là di tích chưa có người đi vào, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Đáng tiếc ah.
Không ít người âm thầm hối hận, không nghĩ ra chủ ý này.
- Hạ Thất Tịch, ngươi đi qua đi.
Chúc Thiên Lam nói với Hạ Thất Tịch.
- Ta?
Hạ Thất Tịch sững sờ, nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần và đi vào truyền tống trận của Diệp Huyền.
- Chúng ta lại gặp mặt.
Hạ Thất Tịch cười nói với Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không ngờ Chúc Thiên Lam lại mua vị trí cho Hạ Thất Tịch, hắn gật đầu với Hạ Thất Tịch.
Kỳ thật mặc kệ người nào trongThiên Kim quốc đi vào cũng không nằm trong lòng Diệp Huyền.
Bảy truyền tống trận đã bị chiếm cứ toàn bộ danh ngạch.
Thấy không có người nào tới khiêu chiến tiếp, Chúc Thiên Lam phân phó bảy người bên trong truyền tống trận rót huyền lực vào trận pháp, từng đạo trận văn sáng ngời xuất hiện, ngay sau đó hào quang sáng lên, thân ảnh đám người Diệp Huyền dần dần mơ hồ và biến mất.
Giờ phút này tại khoảng cách hạp cốc hơn mười dặm chỗ, một đầu giống như kỳ lân Huyền thú vừa vặn nhìn thấy đạo kia phóng lên trời bảy sắc cầu vồng quang.
- Đáng chết, những người kia mở truyền tống trận phong ấn chi địa, ân? Tên cướp thủ hạ của ta cũng ở đó? Không tốt, truyền tống trận phong ấn chi địa sắp đóng.
Hai cánh màu vàng của Kim Lân vỗ mạnh, hai đồng tử cũng mang theo lửa giận, thân thể của nó hóa thành hào quang màu vàng và lướt vào vị trí hào quang bảy màu.
Chỉ qua một giây Kim Lân lập tức xuyên thấu qua khoảng cách hơn mười dặm đi vào trong truyền tống trận, thân thể màu vàng của nó xuyên qua gió lốc.
- Là ai?
- Người nào?
Những người không thể truyền tống rời đi lập tức kinh sợ quát lớn.
Có một số võ giả kìm lòng không được tấn công Kim Lân.
- Nhân loại hèn mọn, trở về đi.
Kim Lân gào thét một tiếng, đột nhiên lân giáp màu vàng của nó tỏa ra hào quang sáng ngời, lập tức đem đối với nó ra tay hơn mười tên võ giả oanh thành bồng bồng huyết vụ.
Cùng lúc đó ánh mắt Kim Lân nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Diệp Huyền đang mơ hồ.
- Chính là nó!
Kim Lân liếc nhìn và nhận ra khí tức của Diệp Huyền giống như đúc kẻ cướp lấy thủ hạ của nó.
Ngươi cho rằng ngươi tiến vào phong cấm chi địa là có thể tránh thoát Kim Lân vĩ đại đuổi giết sao? Quá buồn cười.
Chỉ thấy sừng màu vàng trên đỉnh đầu tỏa ra hào quang vàng kim chiếu vào góc hẻo lánh của trận pháp.
Ông!
Hào quang bảy màu vốn biến mất lại xuất hiện lần nữa.
Bá!
Thân ảnh khổng lồ của Kim Lân chui vào trong hào quang lập tức biến mất không thấy gì nữa, nhân loại đang đứng ở bên ngoài ngạc nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đám người Diệp Huyền cảm giác trước mắt là trăng sáng, đầu nặng gốc nhẹ, qua một lúc mới có thể khôi phục tinh thần, hắn đã xuất hiện tại khu vực khác.
Trừ chuyện đó ra, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng ở bên cạnh hắn, về phần những người khác không biết đang ở nơi nào.
Nơi này là?
Ngạc nhiên dò xét bốn phía, Diệp Huyền cau mày suy nghĩ.
Hắn vốn cho rằng truyền tống tiến vào trong bảo điện hoặc là di tích, hiện tại trước mặt hắn lại là đại địa đen kịt, trên bầu trời đen kịt có mây đen trầm trọng bao phủ, từ đó nội tâm của người tiến vào cảm thấy rất áp lực.
- Nơi này là nơi nào? Thiên địa huyền khí cũng quá thưa thớt a?
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết cau mày lên tiếng.
Diệp Huyền cảm thụ cảnh vật chung quanh, quả nhiên trong phiến thiên địa này huyền khí thập phần rất thưa thớt, cũng mỏng manh hơn bên ngoài gấp bội.
Nói tới chuyện này, một khi đám người Diệp Huyền tiêu hao hết huyền lực trong cơ thể, muốn khôi phục ít nhất cần hao phí thời gian gấp mười lần.
Trừ thiên địa huyền khí ra, đám người Diệp Huyền còn ngoài ý muốn phát hiện trong không khí của nơi này còn có ẩn chứa năng lượng đặc thù, năng lượng này có tác dụng tẩm bổ hồn lực cường đại, vừa tiến vào nơi đây hồn lực trong đầu mọi người sinh động hơn trước không ít, căn bản không dùng tu luyện cũng có thể chậm rãi tăng lên.
- Diệp Huyền, nơi này là địa phương nào? Vì sao chỉ có ba người chúng ta, những người khác đâu?
Hạ Thất Tịch lúc này lên tiếng hỏi thăm.
- Ta cũng không rõ địa phương này là nơi nào, có lẽ những người khác cũng ở nơi này nhưng có điều đi nơi khác chúng ta, bởi vì là truyền tống trận định hướng, chỉ có ngươi chung cột sáng mới có thể đi cùng với nhau.
Xèo...xèo!
Diệp Huyền giải thích, đột nhiên Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai của hắn, nó cau mày nhìn cảnh vật chung quanh, sâu trong đôi mắt mang theo thần thái chán ghét, dường như nó không thích thiên địa huyền khí ở đây.
Chương 543 Phong cấm chi địa
- Oa, tiểu gia hỏa đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nhìn thấy Tiểu Tử Điêu liền yêu thích không rời mắt.
- Tiểu Tử, ngươi tỉnh? Như thế nào?
Tiểu Tử Điêu ăn hai đóa Thất Thải Hoa Liên liền lâm vào ngủ say, hôm nay tỉnh táo lại, khí tức trên người của nó tăng lên nhưng không biết vì cái gì, sau khi cảm nhận hoàn cảnh chung quanh, Tiểu Tử Điêu không ngừng sinh ra khí tức thập phần bạo ngược, dường như nó cực kỳ chán ghét hoàn cảnh chung quanh.
Vèo!
Không có trả lời vấn đề của Diệp Huyền,Tiểu Tử Điêu lại chui vào trong trữ vật giới chỉ, nó không muốn ở bên ngoài dù chỉ một khắc.
Không biết Tiểu Tử Điêu phát sinh tình huống như thế nào, Diệp Huyền cũng không quản nhiều.
- Chúng ta đi thôi.
Hoàn cảnh nơi này thập phần quỷ dị, Diệp Huyền cũng không muốn chờ lâu.
Sưu sưu sưu!
Ba người nhanh chóng tiến về phía trước, đột nhiên xuất hiện vài con yêu thú giống như sương mù, làn da bóng loáng đen ngăm, hình dáng thân thể của chúng là sương mù nhưng lại có loại phù văn quỷ dị tỏa sáng, chúng đang đi lại trong vùng đất này.
Đây là yêu thú gì?
Ba người Diệp Huyền đều sững sờ, bọn họ chưa thấy qua yêu thú hình dáng sương mù như thế bao giờ.
Đám người Diệp Huyền nhìn thấy đám yêu thú quỷ dị tại nơi này, mấy con yêu thú cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Huyền, chỉ thấy đồng tử đen kịt của nó đỏ bừng, chúng nhìn ba người Diệp Huyền và liên tục gào thét đe dọa.
Diệp Huyền rút Long Văn kiếm ra ngăn ở trước mặt Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, trong bóng tối có một đạo kiếm quang bao phủ chung quanh, cũng chém một con yêu thú khác thành hai nửa.
Làm cho Diệp Huyền khiếp sợ là, con yêu thú này bị chém thành hai khúc thì hình dáng sương mù của nó không ngừng nhúc nhích, vậy mà dung hợp với nhau sau đó cùng lao tới tấn công Diệp Huyền.
Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền đánh ra một quyền về phía trước.
Ngay sau đó yêu thú sương mù bị hắn dùng một quyền đánh tan thân thể, thân thể phá thành mảnh nhỏ nhưng nó vẫn không có vẫn lạc, ngược lại lợi trảo của nó đánh lên người Diệp Huyền, Diệp Huyền chấn động suýt nữa không đứng vững thân thể.
Rốt cuộc là quái vật gì?
Diệp Huyền chưa từng thấy qua yêu thú như vậy, nó bị một kiếm chém thành hai khúc, thậm chí một quyền đánh thành sương khói nhưng không vẫn lạc.
Mặt khác Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng chống lại một con yêu thú của riêng mình, đặc thính của yêu thú quỷ dị làm cho hai người luống cuống tay chân lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng chống cự.
Ngay sau đó có một con yêu thú vươn trảo đánh lên bờ vai Vân Ngạo Tuyết nó xé trường bào của nàng tan vỡ lộ ra bờ vai trần trụi.
Cút!
Vân Ngạo Tuyết vừa sợ vừa giận, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện vũ hồn như nước chảy, vũ hồn chi lực quanh quẩn và đánh một kích lên đầu lâu của yêu thú.
Rống!
Lúc trước yêu thú còn đao thương bất nhập nhưng lúc này nó kêu gào thống khổ, trong đồng tử cũng xuất hiện thần thái đau đớn.
Hẳn là vũ hồn chi lực có tác dụng khắc chế với yêu thú nơi này?
Tâm thần Diệp Huyền hơi động, hắn chuẩn bị thúc dục vũ hồn chi lực, đột nhiên hai mắt yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sâu trong đồng tử của nó bắn ra hào quang sáng ngời.
Diệp Huyền cảm giác đầu óc của mình tê rần khó chịu, lúc này một cây châm vô hình đâm thẩn vào trong ôồn hải của hắn.
Diệp Huyền lập tức sợ hãi, hiện tại hồn lực của hắn đã đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, tăng thêm tu hành hồn quyết đặc thù, cho dù Chúc Thiên Lam là luyện hồn sư tứ cũng không thể làm hồn hải của hắn bị thương, không nghĩ tới hắn bị yêu thú liếc mắt nhìn thì hồn lực lại bị công phá nhanh chóng như vậy.
Trong lúc khiếp sợ, con yêu thú này lại tấn công lần nữa, gương mặt của nó quỷ dị.
Bất chấp do dự, Diệp Huyền lập tức thúc dục vũ hồn chi lực và đánh một quyền vào đầu lâu của yêu thú.
Làm cho Diệp Huyền giật mình chính là, vừa rồi hắn không thể đánh chết yêu thú, sau khi đánh ra một quyền ẩn chứa hồn lực thì nghe được tiếng kêu gào thống khổ vang lên, đầu của yêu thú chia năm xẻ bảy và nổ tung, thân thể hình dáng sương mù không ngừng hóa thành hư vô.
Đồng thời một đạo hào quang màu đen bay ra khỏi đầu lâu yêu thú vừa chết.
- Đó là cái gì?
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, hắn nâng tay phải bắt lấy hào quang màu đen vào trong tay, sau khi mở tay ra hắn phát hiện đó là hạt châu màu đen, nó nhỏ như ngón út và thâm thúy ngăm đen.
Không kịp cân nhắc đây là cái gì, Diệp Huyền lập tức tấn công yêu thú và nhắc nhở:
- Không nên nhìn vào mắt của chúng, những yêu thú này có chút cổ quái, dùng vũ hồn chi lực công kích đầu lâu của chúng, dường như chúng sợ hồn lực.
Nghe được Diệp Huyền nhắc nhở, Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết vội vàng vận chuyển lực lượng vũ hồn và không ngừng ra tay, quả nhiên dưới vũ hồn chi lực bao phủ, những yêu thú lúc trước đánh không chết liên tục kêu gào thảm thiết, không qua bao lâu chúng đều vẫn lạc tại chỗ.
Chỉ là mỗi một con yêu thú đầu lâu ở bên trong, đều có một khỏa màu đen hạt châu, trọn vẹn năm khỏa màu đen hạt châu, bị Diệp Huyền bọn hắn đạt được.
- Đây là cái gì? Chẳng lẽ là yêu hạch? Yêu hạch thật kỳ quái.
Hai người Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nhìn hạt châu màu đen trong tay và hiếu kỳ.
Trong thân thể yêu thú có yêu hạch, trong thân thể Huyền thú có hồn tinh, chẳng lẽ hạt châu này chính là yêu hạch của yêu thú? Nhưng yêu hạch kỳ quái như thế, các nàng mới lần đầu tiên gặp được.
Diệp Huyền cũng khó hiểu, bỗng nhiên hắn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt của hắn lập tức sáng ngời, trong ánh mắt còn xuất hiện thần thái kỳ lạ.
- Chẳng lẽ đây là...
Hắn thì thào mở miệng, thần sắc kích động.
- Diệp Huyền, đây là vật gì?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không nhịn được hỏi thăm một câu.
- Nếu như ta nghĩ đúng...
Diệp Huyền nhìn hạt châu màu đen trong tay, một tia vũ hồn chi lực lặng lẽ thâm nhập vào trong viên châu, trong ánh mắt khiếp sợ của Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, hạt châu màu đen trong tay Diệp Huyền lập tức nhỏ đi một chút, cuối cùng triệt để hóa thành hư vô.
- Tại sao không có?
Hai người không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Diệp Huyền, rốt cuộc là cái gì?
- Ha ha, quả nhiên là vật này.
Cảm nhận được thân thể biến hóa, trên mặt Diệp Huyền trên mặt lộ ra một tia nhàn nhạt dáng tươi cười, không có trả lời, mà là cười đối với lưỡng có người nói:
- Các ngươi thử quán thâu vũ hồn chi lực vào trong đó sẽ biết nó là thứ gì.
Chương 544 Nguy cơ tới gần (1)
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nghe xong nghi hoặc đưa vào một chút vũ hồn chi lực, viên châu màu đen tỏa ra hồn lực cực kỳ yếu ớt, hồn lực nhanh chóng thẩm thấu vào trong hồn hải của các nàng, hai người còn cảm giác được hồn hải của mình tăng lên một ít.
- Hí!
Hai người lập tức hít khí lạnh.
- Rốt cuộc là vật gì? Có thể trực tiếp tăng tu vi hồn lực của chúng ta lên?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thất kinh hỏi.
- Đây chính là hồn châu!
Diệp Huyền nói.
- Hồn châu là gì?
- Hồn châu là đồ vật cực kỳ đặc thù, có chút cùng loại với yêu hạch của yêu thú, cũng giống hồn tinh Huyền thú, yêu hạch thông qua tế luyện có thể tăng tu vi huyền lực của chúng ta, hồn tinh thông qua hấp thu sẽ tăng tu vi vu hồn, thông qua hấp thu hồn châu cũng như các ngươi cảm nhận được, nó có thể gia tăng hồn lực của chúng ta..
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng:
- Ta đã từng nghe nói qua, hồn châu xuất hiện trong thân thể của hồn thú, chúng ta đánh chết yêu thú như vừa rồi căn bản không phải yêu thú gì, mà hẳn là hồn thú trong truyền thuyết.
- Hồn thú?
Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết liếc nhau, ánh mắt có chút mê mang, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua hồn thú.
Diệp Huyền cũng không để ý.
Trên thực tế hồn thú là bí mật trên đại lục Thiên Huyền, tuyệt đại đa số người chưa từng nghe nói qua hồn thú, ngay cả Diệp Huyền cungx chỉ nghe thấy nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Cho nên ngay từ đầu mới không có nhận ra.
Kiếp trước hắn tại Huyền Vực đã từng nhìn thấy qua một ít hồn châu ho nên mới có thể nhận ra hồn châu.
- Hai hạt châu này cho các ngươi.
Diệp Huyền giao hai hạt châu còn lại cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
- Ngươi không cần sao?
Hai người đều khẽ giật mình.
- Có lẽ hai hạt châu này là tam giai, đối với ta mà nói cũng không có có tác dụng gì.
Hồn châu tăng lên nhưng thật ra có hạn chế, hồn châu có thể vô điều kiện tăng hồn lực của luyện hồn sư lên nhưng không thể vượt qua cấp bậc của hồn châu.
Cũng tỷ như Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, phục dụng hồn châu tam giai hoàn toàn có thể giúp các nàng vượt qua nhị phẩm đỉnh phong, hơn nữa bước vào cảnh giới tam phẩm, cuối cùng đạt tới tam phẩm đỉnh phong.
Khi hồn lực Diệp Huyền đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, phục dụng hồn châu tam phẩm cũng không có bao nhiêu hiệu quả, chỉ có hồn châu tứ phẩm mới có thể trợ giúp hồn lực của hắn mượt mà, về phần muốn đột phá từ tứ phẩm lên ngũ phẩm càng phải có được hồn châu ngũ phẩm mới được.
- Không nghĩ tới này thậm chí có hồn châu xuất hiện, chỉ cần ta có thể tìm được hồn thú ngũ phẩm sẽ có hi vọng đột phá hồn lực lên ngũ phẩm, cho dù lui một bước tìm được hồn thú tứ giai cũng có giúp hồn lực của ta đạt tới tứ phẩm viên mãn, cũng đánh tốt trụ cột đột phá ngũ phẩm đánh.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm kích động, không có gì làm hắn hưng phấn bằng bao vật có thể gia tăng thực lực lên cao hơn, hơn nữa hồn châu thập phần thưa thớt, cho dù trong Huyền Vực cũng là chí bảo, có tiền cũng không mua được.
Chỉ cần có thể sưu tập được một ít hồn châu, mặc kệ đi êến nơi nào trên đại lục cũng có thể bán được giá cao.
Tại một nơi trong phong cấm chi địa cách Diệp Huyền chừng mấy ngàn dặm.
Ba người Loan Hồng kích động nhìn viên châu màu đen trong tay.
- Hồn châu, thứ này nhất định là hồn châu, ta từng gặp được trong một bản cổ tịch, thời đại viễn cổ, trên đại lục Thiên Huyền có hồn thú nhất tộc, chúng có thể thai nghén hồn châu, thai nghén ra hồn châu có thể giúp luyện hồn sư gia tăng hồn lực.
Đôi mắt Loan Hồng đỏ bừng, hắn kích động không nhỏ.
- Có đồ vật tốt như thế, chúng ta phải thu thập nhiều hơn mới được.
- Đi!
Ba người nhanh chóng bay về phía trước.
Mà ở địa phương khác.
- Hạt châu màu đen này là cái gì, có thể tăng hồn lực của chúng ta lên, không được, chúng ta nên tìm nhiều hơn một ít, nói không chừng hồn lực có thể đột phá trong di tích.
Tất cả cường giả tiến vào phong cấm chi địa cũng biết đặc tính của hồn châu, cả đám kích động và đi tìm kiếm ở các nơi.
Mặc dù trong không gian thần bí này không có bí tịch, huyền bảo nhưng có được hồn châu gia tăng hồn lực của luyện hồn sư, đối với những luyện hồn sư như bọn họ mà nói còn nghịch thiên hơn bất cứ bảo bối gì đó nhiều lắm.
Trừ cường giả nhân loại ra, có một đạo thân ảnh màu vàng không ngừng phi hành trong không gian đen kịt.
Tốc độ của nó cực nhanh, những nơi đi qua, một ít hồn thú trên mặt đất không ngừng kêu gào.
- Đám nghiệt súc này không có đầu óc.
Kim Lân khinh thường nhìn đám hồn thú phía dưới, nó đạp một chân xuống đất, rầm rầm rầm, dưới đáy hơn mười đầu hồn thú đều nổ tung và hóa thành hào quang màu đen, chúng lại bị giam cầm trong hư không, cũng không thể động đậy chút nào.
Gặc... Gặc....
Kim Lân lập tức hấp thu hồn châu vào trong miện và cắn nuốt.
- Ân, rất lâu không có nếm qua hương vị hồn châu, vẫn không tồi.
Đôi mắt màu vàng của nó mang theo thần thái hưởng thụ.
- Gia hỏa đáng chết, rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào?
Cái mũi của nó ngửi ngửi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
- Khí tức của tên kia đang ở hướng này, sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nhìn ngươi chạy đi đâu.
Sâu trong mắt Kim Lân bắn ra hào quang hưng phấn, nó nhanh chóng hóa thành hào quang màu vàng bay thẳng về phía chân trời.
Hiển nhiên Diệp Huyền cũng không biết mình đã bị Kim Lân nhìn chằm chằm vào, hắn đang đi tìm hồn thú ở các nơi.
Trên đường đi bọn họ đánh chết đa số là hồn thú tam giai, hồn thứ tứ giai hồn chỉ có ba con mà thôi.
Chính ba con hồn thứ tứ giai này đã trợ giúp hồn lực Diệp Huyền từ tứ phẩm đỉnh phong đạt tới tứ phẩm viên mãn, Diệp Huyền có thể cảm giác được chỉ cần hồn lực của mình có một tia cơ hội là có thể đột phá đến ngũ phẩm.
Cơ hội như vậy thập phần khó khăn, dù sao tu vi kém nhau một trọng, khoảng cách ngũ giai còn một đoạn nhất định, nếu như tu vi hồn lực tăng lên quá nhanh, vượt qua cấp bậc võ giả quá nhiều cũng không phải một chuyện gì tốt.
Hai người Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, phục dụng đại lượng hồn châu cho nên hồn lực tăng lên rất nhiều.
Trong đó Vân Ngạo Tuyết trực tiếp từ nhị phẩm đột phá tới tam phẩm, thậm chí đạt tới tam phẩm trung kỳ.
Mà Hạ Thất Tịch vốn có hồn lực tam phẩm sơ kỳ, hiện tại cũng đạt tới tam phẩm hậu kỳ, khoảng cách tam phẩm đỉnh phong cũng không còn bao xa.
Chương 545 Nguy cơ tới gần (2)
Trong lòng hai người cảm khái không thôi, tốc độ tăng lên như vậy quả thực quá nhanh, nhanh đến mức các nàng cũng sợ hãi, nếu như ở bên ngoài, các nàng muốn có tiến bộ như thế cần có thời gian vài năm mới được.
Nhưng ở chỗ này, thời gian một hai ngày là có thể đạt tới, quả thực vượt qua năng lực thừa nhận của các nàng.
Trong nội tâm Diệp Huyền cũng có chút lo lắng, lúc trước hắn đối mặt với hồn thứ tứ giai cũng có chút lực bất tòng tâm, nếu gặp hồn thú ngũ giai, hắn thật có hi vọng bắt được đối phương sao?
Dù sao hồn thú không giống với yêu thú và Huyền thú, hình thái hết sức đặc thù, công kích bình thường không có bao nhiêu tác dụng với chúng.
Nhưng vì đột phá ngũ phẩm hấp dẫn rất mạnh, Diệp Huyền biết rõ khó khăn nhưng không chùn bước, dù sao cường giả đối mặt với kỳ ngộ chân chính sẽ không lùi bước, nếu không cả đời chỉ có thể bình thường vô vi.
Sau khi tiến vào phong cấm chi địa, Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được tại nơi xa xôi rời khỏi tầm mắt có hồn lực vô hình đang nhìn hắn, không chỉ có hắn, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng có thể cảm nhận được lực lượng này.
Sau khi tiến lên một đoạn thời gian, ba người cũng nhìn thấy nơi xa xa có một cột sáng phóng lên trời, chiếu sáng cả phong cấm chi địa, lực lượng này xuất phát từ trong cột sáng đó.
Cho nên ba người têến lên chính là phương hướng của cột sáng.
Ba người bay vút đi thật nhanh, đột nhiên Diệp Huyền dừng bước, chỉ thấy trong một khe núi cách đó không có con hồn thú toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt đang nằm đó, toàn thân tỏa ra khí tức thập phần khủng bố.
Những hồn thú chung quanh còn có hơn con hồn thú hơi yếu đang vây quanh giống như thần tử đang vây quanh vương của chúng.
- Khí tức này là hồn thú ngũ giai.
Ánh mắt Diệp Huyền thay đổi.
Con hồn thú kia tuyệt đối là tồn tại ngũ giai.
- Hai người các ngươi lui ra sau một chút, một lát nữa không được tới gần.
Diệp Huyền nói với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Đối mặt hồn thú ngũ giai, Diệp Huyền cũng có chút khẩn trương, một khi chiến đấu hắn khẳng định không thể chiếu cố hai người bọn họ.
- Chúng ta...
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch há hốc mồm nhưng không thể nói ra lời nào, thực lực các nàng khi đi vào phù quang bí cảnh đã tăng lên không ít, nhưng không thể phủ nhận là một khi gặp được nguy hiểm các nàng sẽ biến thành liên lụy Diệp Huyền.
Hai người yên lặng lui sang một bên, cẩn thận xiết chặc nắm đấm.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn từ từ tiếp cận hồn thú, hắn nhìn thấy trong khe núi có hơn mười con hồn thú.
Nếu như chỉ là hồn thú ngũ giai, hắn có thể dùng các loại thủ đoạn nếm thử, nơi này có nhiều hồn thú như thế, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Có!
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo hào quang bay về hướng hồn thú, đâm người của ba con hồn thú xa nhất.
Ngao ngao ngao...
Ba con hồn thú bị Diệp Huyền làm thức tỉnh, đầu lâu không ngừng nhìn chung quanh, rốt cục phát hiện Diệp Huyền cách đó không xa, lập tức hùng hổ xông tới.
Diệp Huyền chọn góc độ rất tốt, chỉ có ba đầu hồn thú có thể nhìn thấy, sau khi chúng nhìn thấy liền xông tới, Diệp Huyền lập tức nấp trong góc khuất của khe núi.
Nơi này chẳng những hẻo lánh hồn thú không nhìn thấy, ngay cả Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng không thể quan sát nơi này.
Sau khi mai phục tốt, ba đầu hồn thú nổi giận đùng đùng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền.
- Trấn nguyên thạch!
Diệp Huyền không chút do dự vận dụng huyền bảo trấn nguyên thạch, trong chiến đấu lúc trước hắn vận dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn, biết rõ huyền bảo mặc dù không thể uy hiếp trí mạng lên hồn thú nhưng có thể áp chế nhất định.
Bị trấn nguyên thạch trấn áp, hai đầu hồn thú không thể nhúc nhích.
- Thôn phệ vũ hồn!
Sau đó Diệp Huyền lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn tấn công con hồn thú cuối cùng.
Oanh!
Đầu lâu hồn thú chia năm xẻ bảy, một viên hồn chây bay ra ngoài và bị Diệp Huyền thu vào trong tay.
- Tác dụng khắc chế rất mạnh.
Diệp Huyền kinh hỉ, lúc trước hắn vẫn sử dụng đại địa vũ hồn, đối mặt hồn thú tứ giai cũng có chút cố hết sức, hắn lần đầu tiên sử dụng thôn phệ vũ hồn làm như vậy, quả nhiên còn dùng tốt hơn đại địa vũ hồn quá nhiều, toàn lực ra tay, hồn thú tứ giai không thể kiên trì nổi một chiêu trong tay hắn.
Diệp Huyền bắt chước làm theo, hắn cũng nhanh chóng giải quyết hai con hồn thú khác.
Rồi sau đó Diệp Huyền thu hồi trấn nguyên thạch, hắn lại dẫn hồn thú khác rời đi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở nơi xa chú ý tới Diệp Huyền, nhìn thấy Diệp Huyền dẫn ba con hồn thú biến mất trong hẻm núi, trong lòng hai người hoặc nhiều hoặc ít có khẩn trương và lo lắng, hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền đi ra nhanh như thế nên nội tâm rất ngạc nhiên.
Lúc này mới bao lâu? Hơn mười giây mà thôi, ba con hồn thú kia biến mất không thấy bóng dáng, không hề nghi ngờ, tuyệt đối đã bị Diệp Huyền giải quyết.
Đó chính là ba đầu hồn thú tứ giai ah, Diệp Huyền lại đánh chết nhanh như vậy, hai người liếc nhau, trong mắt có khiếp sợ và thần thái bất đắc dĩ.
Lợi dụng phương pháp giống như thế, qua một phút đồng hồ, Diệp Huyền đã xử lý xong hơn mười con hồn thú yếu kém..
Thời điểm hấp dẫn hai con hồn thú cuối cùng, Diệp Huyền vẫn kinh động hồn thú ngũ giai, vào lúc này Diệp Huyền đã không quan tâm.
Hắn nhanh chóng đánh chết hai con hồn thú yếu kém, trấn nguyên thạch của Diệp Huyền nện thẳng vào đầu lâu của hồn thú ngũ giai.
Oanh, hồn thú ngũ giai bị đánh đầu óc choáng váng, thân thể lắc lư.
- Quả nhiên hữu hiệu.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng kinh hỉ, hắn lúc trước còn lo lắng trấn nguyên thạch không có uy lực quá lớn với hồn thú ngũ giai, hiện tại xem ra mình suy nghĩ quá nhiều.
Vèo!
Sau khi dùng trấn nguyên thạch trấn áp, Diệp Huyền nhanh chóng nhào tới, hắn thi triển thôn phệ vũ hồn và đánh một chưởng vào đầu lâu hồn thú ngũ giai.
Sau khi hồn thú ngũ giai bị trấn áp, thân thể nó không ngừng vặn vẹo và gào thét liên tục, lúc Diệp Huyền đánh tới thì nó ngẩng đầu lên.
Ông!
Chấn động quỷ dị vô hình xuất hiện trong mắt của hắn, lúc này bao phủ thân thể Diệp Huyền.
- Không tốt.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh ngạc.
Sau một khắc đầu óc của hắn mê muội, trước mắt hắn xuất hiện hào quang màu đen.
Không biết qua bao lâu...
- Ha ha ha, Diệp Tiêu Dao, bước vào trong cạm bẫy của ta, ngươi còn muốn sống sao?
Một tiếng gào to vang vọng trong đầu Diệp Huyền, Diệp Huyền giật mình tỉnh táo lại.